Edit: Tiểu Kim Châu
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Chúc Anh Tề mang Chúc Anh Đài về khách điếm mà hắn đang ở trong thành Hàng Châu, quyết định ngay hôm đó lên đường, không ngừng giục ngựa chạy về Chúc gia trang ở Thượng Ngu.
Sau khi Chúc Anh Đài tỉnh lại, đương nhiên là không muốn, Chúc Anh Tề không nói hai lời lập tức đánh ngất nàng, mang về nhà. Hắn không bao giờ muốn nói chuyện dông dài với cô em gái không hiểu chuyện này nữa.
Hàng Châu lúc này đang nghiêm phong, vào không được mà ra cũng không được, Chúc Anh Tề rất khó xử, không biết làm sao cho phải.
Cũng may Mã Văn Tài tới giúp hắn một tay, Diệp Quân Lan cho đoàn người cẩn thận kiểm tra thân thể Chúc Anh Tề, tất nhiên biết rõ bọn họ không bị lây bệnh dịch, lại đưa phương thuốc, căn dặn Chúc Anh Tề phải uống, dù sao phòng bệnh hơn chữa bệnh, xong xuôi liền để bọn họ ra khỏi thành.
Mấy ngày nay, bệnh dịch ở Hàng Châu cũng từ từ ổn định, Bạch Hằng và Mã Thống mỗi ngày mỗi đêm đều bận rộn, kiên quyết khống chế bệnh dịch.
Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài đợi ở Mã phủ, không ra ngoài, trung tâm Hàng Châu không bị bệnh dịch lan tới, nên vẫn rất thái bình, trước mắt bệnh dịch chủ yếu lan rộng ở phạm vi bên ngoài, thêm nữa do Bạch Hằng cùng Mã Thống cố gắng, nên coi như đã khống chế được rồi.
Diệp Quân Lan cũng không phải người không có lòng trắn ẩn, nhưng nàng chỉ thích nghiên cứu y thuật, không phải đại phu, điều nàng có thể làm chỉ là đưa cho Bạch Hằng và Mã Thống đơn thuốc trị liệu cùng cách phòng chống, cách phát hiện, khống chế ra sao, sau đó để Mã Văn Tài phái người đi hỗ trợ.
Nàng luôn biết, mình thật ra là một người ích kỷ, chuyện quên mình vì người nàng không làm được, nàng bây giờ chỉ là cố gắng cứu người trong khả năng mà thôi, ít nhất coi như góp một phần sức lực. Dù sao nàng cũng không quen những người đó, nàng càng không muốn làm cho người thân mình lo lắng.
Mã phủ, trong đình nghỉ mát.
“Ta nói này, tửu quỷ đại thúc, làm sao thúc cứ ở mãi chỗ này không chịu đi?” Diệp Quân Lan buồn bực nhìn người nào đó đã ở Mã phủ mấy ngày rồi mà còn không đi, hỏi.
Người nào đó liếc nhìn Diệp Quân Lan một cái, nhấp một ngụm rượu được lấy từ hầm rượu Mã phủ ra, hô to một tiếng rượu ngon, một lúc lâu mới sau mở miệng nói: “Lan nha đầu, đây là muốn đuổi ta đi sao? Nơi này tốt như vậy lại có rượu miễn phí nữa, ta làm sao bỏ đi được chứ?” Trên mặt tỏ vẻ ‘Ta cũng không phải kẻ ngu, có tiện nghi sao lại không chiếm’, bộ dạng cà lơ phất phơ.
Diệp Quân Lan thấy vậy liền nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, oán hận nói: “Thúc không phải không khom lưng vì năm đấu gạo sao? Hiện tại lại bởi vì vài hũ rượu liền khom lưng rồi?!”
“Ai ai, ta nói nha Lan nha đầu, khi đó là ta còn trẻ không hiểu chuyện! Sớm biết tiền quan trọng như vậy, ta mới không ngu như thế đâu!” Vẻ mặt Đào Uyên Minh vô cùng đau đớn, như thể biết vậy chẳng làm, bên trong có mấy phần thật mấy phần giả cũng chỉ có mình ông biết.
Không vì năm đấu gạo khom lưng, thế nhân chỉ thấy Đào Uyên Minh đột nhiên rời đi, chưa từng có ai hiểu, lời nói này của ông có bao nhiêu đắng chát. Nếu như không phải triều đình hủ bại, quan trường hắc ám, Đào Uyên Minh đường đường một đấng nam nhi làm sao có thể không muốn đền đáp quốc gia chứ! Chẳng qua, cũng có thể do tính tình ông không hợp cũng không biết chừng, ít nhất hiện tại Đào Uyên Minh ông sống càng thêm tiêu sái, càng thêm tự tại.
Diệp Quân Lan biết mình nói sai rồi, hậm hực cúi đầu không nói tiếng nào nữa.
Một đôi tay to đặt lên đầu nàng, vuốt vuốt tóc của nàng, Diệp Quân Lan ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Đào Uyên Minh, nghe thấy ông an ủi: “Lan nha đầu, không cần lo lắng, ta hiện tại rất tốt.”
Cảm thấy tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu, Diệp Quân Lan không tự nhiên quay mặt đi, lẩm bẩm nói nhỏ: “Ai, ai lo lắng chứ.”
Đào Uyên Minh hiếm khi thấy bộ dạng tiểu nữ nhi của nàng, cất giọng cười to, nha đầu này, khẩu thị tâm phi a!
Diệp Quân Lan quẫn bách đứng lên, cầm vò rượu trên bàn, chợt nhét vào trong ngực ông, cắn răng dậm chân: “Uống rượu của thúc đi, ta đi tìm Tu Nhân!”
Xoay người liền chạy ra khỏi đình nghỉ mát, Đào Uyên Minh nhìn vò rượu trong ngực, lại nhìn bóng lưng của người vừa đi, cười to.
Mã phủ, trong thư phòng.
“Công tử, phạm vi ảnh hưởng của bệnh dịch căn bản đã được khống chế rồi, tất cả mọi người đã an bài đúng vị trí, xin công tử yên tâm!” Mã Thống nhìn Mã Văn Tài đang ngồi nhàn nhã uống trà bẩm báo tình hình nhiệm vụ.
Mã Văn Tài gật đầu, hắn luôn tin tưởng năng lực của Mã Thống và Bạch Hằng, Mã Thống trước nay luôn cẩn thận, còn Bạch Hằng bình thường có lẽ không đứng đắn nhưng lúc làm việc lại là người cực kì đáng tin cậy. Có điều, Mã Văn Tài để chén trà trong tay xuống, nhìn Mã Thống, nhàn nhạt hỏi: “Bạch Hằng đâu?”
Mã Thống dừng một chút, mới trả lời: “Bẩm công tử, Bạch Hằng còn đang hỗ trợ.” Hiển nhiên nghĩ một đằng nói một nẻo.
“A?” Mã Văn Tài cười như không cười nhíu mày, lơ đãng nói: “Ta thế mà không biết Bạch Hằng từ lúc nào đã biến thành người siêng năng như vậy rồi!” Đừng cho là ta không biết tiểu tử kia đang làm trò gì!
Bạch Hằng, ta không giúp được ngươi rồi, tự cầu nhiều phúc đi! Mã Thống âm thầm thở dài, sắc mặt lạnh lùng trả lời: “Bạch Hằng mấy ngày nay vẫn đi theo Vương Lan cô nương, hỗ trợ trị liệu.”
“Cái gì, Bạch Hằng với Vương Lan?!” Diệp Quân Lan vừa đi vào thư phòng, chợt nghe Mã Thống nói vậy, liền cả kinh, chậc chậc, tiểu tử này giỏi lắm, nhanh như vậy đã có quan hệ với Vương Lan rồi!
“Lan nhi, muội có việc?” Mã Văn Tài thấy Diệp Quân Lan đi vào, phất phất tay, để Mã Thống ra ngoài, vội vàng nói sang chuyện khác, tránh cho lòng hiếu kỳ của nàng đột nhiên nổi lên.
“Nga, không có chuyện gì. Chẳng qua là chuyện của Bát ca đã giải quyết xong, muội cũng nên về nhà. Đại ca đưa thư tới thúc dục. Đúng rồi, đây là thư đại ca đưa cho huynh.” Diệp Quân Lan biết hắn không muốn nói đến chuyện của Bạch Hằng, nên thuận theo trả lời, tiện tay đưa thư của đại ca nhà mình cho Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài nghe Diệp Quân Lan nói, sửng sốt, nhận lấy thư của Diệp Quân Mạc mở ra xem, vừa nhìn, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Diệp Quân Lan thấy sắc mặt hắn thay đổi liên tục, liền hỏi: “Làm sao vậy? Đại ca nói gì sao?”
Mã Văn Tài gấp thư lại, cầm trong tay, nhìn Diệp Quân Lan khẽ mỉm cười: “Không có gì, đại ca bảo ta mau sớm giải quyết sự tình ở Hàng Châu, sau đó. . . . . .” Vẻ mặt cực kỳ mập mờ nhìn Diệp Quân Lan, cười đến nhộn nhạo.
Diệp Quân lan sửng sốt, kịp phản ứng, mặt đỏ tới mang tai, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại ca chết tiệt, xem muội trở về có hay chỉnh chết huynh hay không.”
“Lan nhi, đại ca cũng là vì tốt cho chúng ta, chẳng lẽ muội không muốn?” Mã Văn Tài đứng lên, kéo Diệp Quân Lan lại, hơi chút dùng sức ôm nàng vào trong ngực, đầu kề lên cổ nàng, hô hấp ấm áp, giọng nói ôn nhu: “Lan nhi, gả cho ta đi.”
Diệp Quân Lan ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Mã Văn Tài, khuôn mặt ngày thường luôn lạnh lùng cuồng ngạo song giờ phút này lại chứa đựng vẻ ôn nhu cùng mong chờ, còn có một chút bất an, giống như đứa nhỏ vừa thấy được hi vọng lại sợ mất đi.
Diệp Quân Lan cười một tiếng, nói: “Được!”
Một nụ hôn rơi xuống môi nàng, như chuồn chuồn lướt nước, nàng không khỏi nhắm nghiền hai mắt, từng chút cảm thụ, nội tâm tràn đầy nhu tình ấm áp.
Ngày hôm sau, Mã Văn Tài kêu Mã Thống đưa Diệp Quân Lan trở về Thượng Ngu, bản thân ở lại Hàng Châu xử lý những việc còn lại.
“Mã tiểu tử, ngươi làm sao lại để Lan nha đầu trở về?” Đào Uyên Minh thản nhiên ngồi trên ghế trong thư phòng, hiếm khi không uống rượu, giống như nghĩ đến chuyện gì hỏi.
“Phụ thân ta, thúc hiểu được bao nhiêu?” Mã Văn Tài không trả lời, hỏi ngược lại một vấn đề không giải thích được.
“Phụ thân ngươi sắp trở về rồi?” Đào Uyên Minh nhất thời kinh ngạc, nghĩ nghĩ, thoải mái cười một tiếng, đứng dậy: “Xem ra ta cũng phải trở về rồi, thật luyến tiếc rượu ngon ở nhà ngươi a!” Lắc lắc đầu, đi về phía cửa.
Mã Văn Tài đưa mắt nhìn Đào Uyên Minh rời đi, thu hồi ánh mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, tròng mắt đen trong trẻo lạnh lùng, đặt trên bàn chính là thư của Diệp Quân Mạc đưa đến.
Trên đó viết: Tu Nhân, phụ thân đệ mấy ngày tới sẽ về Hàng Châu. Đệ định làm thế nào?