Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Diệp Quân Lan đi trong mật đạo tối, lẳng lặng chỉ nghe tiếng hô hấp cùng tiếng bước chân của mình.
Từng bước từng bước, nàng đi về phía trước, vốn mật đạp không hề dài nhưng giờ phút này dường như không có điểm cuối. Nơi này không chút ánh sáng, không cách nào biết được thời gian, chỉ có Diệp Quân Lan, hoặc là thêm một Ngọc Vô Hạ.
Tuyệt vọng sao? Diệp Quân Lan hỏi mình, làm sao có thể không tuyệt vọng, chẳng qua nàng biết người kia đang đợi nàng.
Không khí trong mật đạo dần dần trở nên loãng đi, Diệp Quân Lan bắt đầu hoa mắt chóng mặt, nhưng nàng biết nàng không thể dừng lại.
Khóe miệng mang theo một nụ cười khổ, có lẽ, giờ phút này nếu nàng dừng lại sẽ sống được lâu hơn một chút, nhưng điều này cũng có nghĩa là đem hi vọng sống đặt lên việc chờ người ta tới cứu.
Nàng rốt cục đi tới lối vào, lấy tay đẩy, lối vào bịt kín chặt chẽ, xem ra Ngọc Vô Hạ đúng là tính toán đồng quy vu tận cùng nàng rồi.
Diệp Quân Lan lục lọi, từng chút từng chút, tay phải dường như chạm đến một vật nhô lên, giữ lấy thật chặt, xoay một lần.
Rầm ——
Bên trái mật đạo, lộ ra một tia ánh sáng mờ nhạt, nhìn kĩ hóa ra là một lỗ hổng chỉ một người mới có thể đi lọt, một luồng không khí mới mẻ tràn vào, nơi này hiển nhiên thông với bên ngoài.
Trên mặt Diệp Quân Lan lộ ra vẻ vui mừng. Ngọc Vô Hạ thật sự cho rằng mật đạo này chỉ có một cửa ra và một cửa vào thôi sao?
Chê cười, thỏ khôn còn có ba hang, huống chi là người chứ! Nghĩ như thế, liền chậm rãi đi vào.
Cửa đá nặng nề đóng lại, mang theo chút bụi bặm, cũng che mất thân ảnh Diệp Quân Lan, mật đạo một lần nữa khôi phục an tĩnh.
Ngọc Vô Hạ ngồi trong mật đạo, ôm chặt lấy mình, trong bóng tối thấy không rõ gương mặt.
Dưỡng khí càng ngày càng ít, thần chí ả càng ngày càng mơ hồ.
Muốn chết sao? Ngọc Vô Hạ hoảng hốt nghĩ, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc. Ả vậy mà lại bình tĩnh, ban đầu cũng bởi vì sợ chết mới bán rẻ chính mình, hiện tại ả thế nhưng ngồi ở đây, trong mật đạo không người lặng yên chờ chết.
Thật là châm chọc mà! Ả ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang xẹt qua một tia tàn nhẫn, đáng tiếc, không biết có tới kịp hay không ? Hi vọng tới kịp!
Một hai ba, trong lòng thầm đếm.
Ầm ầm ầm———-
Tiếng nổ giống với khi trước, một tiếng lại một tiếng vang lên, mật đạo không ngừng chấn động, những tảng đá cùng tầng cát liên tục nện xuống.
Ngọc Vô Hạ chỉ ngồi lẳng lặng, không nhúc nhích. Đột nhiên cuồng tiếu, Diệp Quân Lan, ả không tin nàng ta có thể chạy thoát!
Cho nên, chúng ta cùng chết a! Tiếng cười điên cuồng dần dần hóa thành cười nhẹ, đè nén nơi cổ họng, ả chậm rãi khép mắt lại, chúng ta sẽ gặp lại trên hoàng tuyền!
Lúc này, Diệp Quân Lan đang đi trong một mật đạo khác.
Nàng không quá kinh ngạc, dù sao lúc trước có một tiếng vang thật lớn, nàng cũng đã liệu đến, mặc dù không giống tiếng tuyết lở ban đầu.
Xem ra Ngọc Vô Hạ không chỉ dẫn một ngòi thuốc nổ, mà là một đống!
Cũng may mật đạo không dài, nàng đã tại ra khỏi miệng rồi, đưa tay mở ra!
Một đạo ánh sáng mờ mờ chiếu vào mật đạo, không khí lạnh như băng cũng ngay sau đó tiến vào. Trên mặt Diệp Quân Lan không tự chủ được hé ra một nụ cười mừng rỡ, Tu Nhân, chờ ta!
Nàng bước nhanh đi ra khỏi mật đạo, dẫm trên nền tuyết thật dầy kia, chạy về phía chân núi.
Sau lưng là mật đạo đang nhanh chóng sụp đổ, tuyết phủ lên thật dầy, không còn thấy dấu vết nào nữa.
Đáng chết, nàng lạc đường! Diệp Quân Lan oán hận nghĩ, nàng ngắm nhìn chung quanh, phát hiện trừ tuyết ra cũng chỉ có tuyết. Được rồi! Dựa vào bản lĩnh nhận thức đường đi của nàng, muốn rời khỏi địa phương quỷ quái này là không thể!
Nhưng mà. . . . . . Diệp Quân Lan cau mày, trong lòng nàng luôn luôn có một loại bất an, nếu đợi ở chỗ này dường như sẽ phát sinh chuyện gì?
Hình như khi nàng vội vã rời đi đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng. . . . . .
Diệp Quân Lan vừa nghĩ, bước chân cũng không ngừng, tiếp tục đi tới.
Thuốc nổ, nổ, tuyết. . . . . . Thuốc nổ, nổ, tuyết, đáng chết! Tuyết lở!
Cùng lúc đó, ầm —— đợt tuyết lở thứ hai bắt đầu!
Mặt Diệp Quân Lan phút chốc tái đi, liều mạng chạy về phía trước .
Một sườn đồi xuất hiện ở trước mắt nàng, không có đường khác. Diệp Quân Lan cười khổ, tuyết quá lớn, Ngọc Vô Hạ dẫn toàn bộ thuốc nổ của sơn trại, cả tòa núi các phương hướng khác cũng bắt đầu có tuyết lở rồi.
Bây giờ. . . . . . Diệp Quân Lan quay đầu lại nhìn, từng tầng tuyết khổng lồ lao xuống, âm thanh thật lớn. Nàng quay đầu lại, nhìn sườn đồi bất ngờ dưới chân kia, cắn răng một cái, tung người nhảy xuống, như thế, hẳn là còn một đường sống sót!
Mã phủ, từ đêm qua tới giờ, vẫn là một mảnh tĩnh mịch.
Cho đến khi thiếu gia bế thiếu phu nhân mất tích hai ngày hai đêm trở về.
Sắc mặt thiếu gia tái nhợt, trong mắt hiện đầy tia máu, thần sắc lặng lùng nghiêm nghị, toàn thân tĩnh mịch không có nửa điểm tức giận.
Hạ nhân trong Mã phủ cúi đầu, bận rộn chuyện của mình, không dám nhìn về phía thiếu gia.
Một đêm này, trong Thính Hương Thủy Tạ, đèn dầu sáng rỡ, người ra ra vào vào.
Toàn bộ đại phu trong thành Hàng Châu tụ tập thành một hàng, vào một ra một, đi vào vội vả, đi ra đều lắc đầu cau mày, than thở.
Mã Thống đứng ngoài cửa, nhìn vọng vào bên trong, trong mắt không tự chủ được ánh lên vẻ lo lắng.
Có người vỗ vỗ vai hắn, vội vàng hỏi: “Mã Thống, thế nào rồi?”
Mã Thống quay đầu lại nhìn về phía người tới, không đáp, chỉ nhìn cô gái phía sau, thở dài, nói: “Vương Lan cô nương, nhờ cậy rồi!”
Người đến chính là Bạch Hằng và Vương Lan.
Vương Lan gật đầu, cầm lấy hòm thuốc nói: “Việc đương nhiên thôi!” Để lại Bạch Hằng, nàng đi vào gian phòng Mã thống đã đẩy cửa ra.
Bạch Hằng cũng không để ý, nhìn bộ dáng kia của Mã Thống, hắn lo lắng liếc nhìn cánh cửa đóng lại lần nữa, thở dài.
Một lúc lâu sau, Vương Lan đẩy cửa chậm rãi đi ra ngoài, xoay người đóng cửa lại, rồi nhìn hai người bên ngoài cửa đang trông mong nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ thương cảm, muốn nói lại thôi.
Bạch Hằng dĩ nhiên xem hiểu thái độ của nàng, nhưng vẫn không thể tin được, bước nhanh tới kéo tay nàng, vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Vương Lan ngưng mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy bi ai, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mã Thống nắm chặt, quay đầu đi, không nói thêm gì nữa.
Bạch Hằng buông lỏng tay, vô lực rũ xuống, cúi đầu lùi về sau vài bước, lẩm bẩm nói: “Sẽ không, sẽ không đâu . . . . . .”
Vương Lan lo lắng nhìn Bạch Hằng, đi tới bên cạnh cầm tay của hắn, an ủi.
Giờ phút này, trời đã sáng choang, tuyết vẫn rơi, trong sân ba người lặng yên đứng thẳng, không nói.
Bạch Hằng và Vương Lan quay về thư viện Ni Sơn, một tay cầm dù, hai người nắm tay, từ từ bước đi.
“Lan nhi, chẳng lẽ phu nhân nàng ấy thật sự. . . . . .” Bạch Hằng thở dài, hỏi một lần nữa, không tự chủ nắm chặt tay Vương Lan.
Vương Lan nhìn hắn một chút, cúi đầu nói: “Tử Duyệt, ta bất lực. Nhưng có lẽ sẽ có kỳ tích a!”
Kỳ tích sao? Bạch Hằng lẳng lặng nghĩ, khẽ thở dài, có lẽ, lần này thật sự chỉ có thể mong đợi kỳ tích thôi!