Edit: Kẹo Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Chỉ cần là người kia thì chính là tốt nhất sao, Tu Nhân a Tu Nhân, huynh đang nghĩ đến ai?
Diệp Quân Lan không chủ định lật quyển sách trên tay, hồi tưởng lại lời nói của Mã Văn Tài lúc ăn cơm, ngực cảm thấy khó chịu, trong lòng mơ hồ không vui, ánh mắt u ám.
Tu Nhân, huynh có thể nhớ đến ai? Người kia, đối với huynh rất quan trọng sao?
“Ai ~” Diệp Quân Lan thở dài một hơi, ném sách, nằm sấp trên bàn sách, gối lên tay, hai mắt nhắm nghiền.
Có đôi khi, ngươi cảm thấy người kia có rất nhiều thứ không tốt, nhưng ở trong mắt người yêu, hắn chính là báu vật quý nhất thế gian này, khuyết điểm cũng đều là ưu điểm.
Nàng không phải không biết, nhưng vẫn hi vọng Tiểu Cửu có thể có được hạnh phúc, bỏi vì Tiểu Cửu xứng đáng. Nhưng mà Tu Nhân à, người huynh đang nói là Tiểu Cửu hay nói chính huynh?
Mơ mơ màng màng nghĩ, Diệp Quân Lan bất giác ngủ thiếp đi.
Trong mông lung giống như có người dịu dàng bế nàng lên giường, săn sóc giúp nàng đắp chăn, nhẹ tay khẽ vuốt mặt nàng, ngón tay trơn nhẵn nhẹ nhàng lướt qua lông mày nàng, một đường đi xuống.
Cuối cùng dừng lại trên môi nàng, sau đó một hơi thở nhàn nhạt quen thuộc, thật ấm áp.
Cuộc sống thư viện ngày ngày trôi qua, Diệp Quân Lan mắt thấy tình cảm của Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá ngày một khá hơn, vô cùng bất đắc dĩ.
Giống như Tu Nhân nói, tình cảm là chuyện của hai người, không liên quan đến người bên cạnh, cho dù nàng và Tiểu Cửu có quan hệ tốt hơn nữa, thì cũng không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của Tiểu Cửu và Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá ở trong mắt nàng không tốt, nhưng chỉ cần Tiểu Cửu cho rằng hắn tốt là đủ rồi. Điều nàng có thể làm chỉ là trong lúc Tiểu Cửu gặp nạn giúp bọn họ một chút, sau đó. . . . .
Diệp Quân Lan thoải mái cười một tiếng, thật sự chỉ có thể chúc phúc thôi!
Nhìn nụ cười của Diệp Quân Lan giống như đã nhẹ nhàng buông xuống cái gì, môi Mã Văn Tài cũng cong lên thành một đường cong xinh đẹp, cười đến ý tứ hàm xúc.
Mấy ngày sau, sơn trường tuyên bố tài nữ số một Tạ Đạo Uẩn được mời tới Thư viện Ni Sơn dạy học.
“Quân Lan, Quân Lan, Tạ Đạo Uẩn sắp tới rồi!” Sáng sớm Chúc Anh Đài đã líu ríu nói không ngừng bên tai Diệp Quân Lan.
“Ta biết.” Diệp Quân Lan ngửa mặt lên trời thở dài, hai tay hợp thành hình chữ thập, vô cùng đau đớn nhìn Chúc Anh Đài, “Xin nhờ, Tiểu Cửu, ngươi đã nói không dưới mười lần rồi. Coi như ta van ngươi, đừng nói nữa có được không?”
“Không được, Quân Lan, đó là Tạ Đạo Uẩn a! Ta nói cho ngươi biết . . . . . .” Hai mắt Chúc Anh Đài sáng lên, bắt đầu bài ca muôn thuở.
Là ai nói, không thể nhịn được thì không cần nhịn nữa, trán Diệp Quân Lan chỉ thiếu chút nữa gân xanh bạo nổi, vỗ bàn: “Họ Lương kia, ngươi mang Anh Đài đi cho ta, nếu không ta không dám đảm bảo có thể xảy ra vấn đề gì hay không đâu!”
“Ngại quá, Diệp huynh, Anh Đài chẳng qua là quá kích động. Ta sẽ đem đệ ấy đi.” Lương Sơn Bá kéo Chúc Anh Đài đang lải nhải, vừa xin lỗi Diệp Quân Lan, vừa trấn an Chúc Anh Đài đang cao hứng lại bị cắt đứt, luống cuống chân tay.
Chúc Anh Đài vừa đi, thế giới lại thanh tĩnh rồi, Diệp Quân Lan vô cùng hài lòng gật đầu, xem ra Lương Sơn Bá vẫn còn dùng được!
Không giống vị này, nhìn vị nào đó đang thích thú dạt dào ngồi xem cuộc vui, khóe miệng nàng khẽ co giật.
“Sao vậy, Quân Lan nhìn ta như vậy ~” Đột nhiên gương mặt tuấn tú nhích tới gần, mắt cười như không cười, môi khẽ cong, hơi thở ấm áp, “Có phải yêu ta rồi hay không? Hả?”
Diệp Quân Lan tâm thần rung động, không khỏi đỏ mặt, chợt đẩy Mã Văn Tài, xông ra ngoài: “Tạ Đạo Uẩn sắp tới rồi, ta đi trước.”
Ừ hừm, Quân Lan a Quân Lan, ta sắp không chờ nổi nữa rồi!
Nàng nói, làm thế nào mới tốt đây?
Nam nhận bị bỏ lại cười đến nghiêng nước nghiêng thành, xuân hoa rực rỡ.
Diệp Quân Lan đi xa không khỏi lạnh run.
Tạ Đạo Uẩn, đúng là tài nữ một đời, thúc phụ là Tể tướng triều đình Tạ An.
Một câu “Vị nhược liễu nhứ nhân phong khởi (*)”, được người xưng tụng là nữ tử kỳ tài, tuổi đã lớn, nhưng vẫn ở lại khuê phòng.
(*) nói rằng giống như gió thổi tung những tơ liễu bay lên bầu trời = Gió thổi tung tơ liễu.
Lúc đó không ít nữ tử cảm thấy nữ tử này lấy lại uy danh cho nữ nhân, nhiều người coi nàng như thần tượng, ngưỡng mộ vô cùng, ngay cả nam tử cũng bội phục tài hoa, nhưng bởi vì Vương Tạ lúc ấy có thể xem như quyền nghiêng toàn triều, nên một số người nói xấu, chẳng qua cũng chỉ là vụng trộm nói mà thôi.
Tạ Đạo Uẩn chưa tới Ni Sơn, đám học sinh đã có nhiều suy đoán.
Phần lớn học sinh bởi vì bản thân là nam tử, cảm thấy nữ nhân hẳn phải ở nhà giúp chồng dạy con, chứ không phải xuất đầu lộ diện. Nên hơn phân nửa lời nói đều là không cam lòng và ghen tỵ, không cam lòng Tạ Đạo Uẩn vốn thân con gái lại được danh tiếng này, ghen tỵ Tạ Đạo Uẩn một người con gái lại có thể có được tài hoa như thế, khiến nam tử so ra không bằng, làm tổn hại mặt mũi của chúng nam nhân.
Diệp Quân Lan nghe mấy lời này, chỉ lắc đầu, cười trừ, cũng không để tâm.
Chỉ có Chúc Anh Đài không cam lòng, nàng cũng hiểu được suy nghĩ của Tiểu Cửu, Tiểu Cửu luôn cho là nữ nhi không thua kém nam nhi, thật vất vả mới xuất hiện Tạ Đạo Uẩn, đương nhiên Tiểu Cửu không thể để nàng ấy bị người khác sỉ nhục.
Chuyện này, thật ra Tu Nhân cũng có hỏi nàng, vẻ mặt khá tinh nghịch, thấy vậy Diệp Quân Lan hơi hơi bất an, chẳng lẽ hắn biết nàng là nữ rồi?
Nhìn lại cũng không giống, mới yên tâm, vô cùng miễn cưỡng trả lời.
Trên thực tế, bất kể người khác nói thế nào, Tạ Đạo Uẩn vẫn là tài nữ nổi tiếng thiên hạ. Nếu như ngay cả khí độ nghe lời ra tiếng vào cũng không có, thì Tạ Đạo Uẩn liền hữu danh vô thực rồi, người như vậy có cái gì tốt để bảo vệ chứ?
Mã Văn Tài chỉ cười không nói, tay nhàn rỗi đùa nghịch chén trà nhỏ.
Diệp Quân Lan cuối cùng cũng thấy được Tạ Đạo Uẩn.
Ngày hôm đó, chúng học sinh trông mong chờ đợi ngoài sơn môn Thư viện Ni Sơn, một cỗ kiệu xuất hiện trước mắt mọi người.
Lụa mỏng che lại bốn bên kiệu, gió thổi qua, nhẹ nhàng như muốn bay. Xuyên thấy qua màn kiệu mông lung kia, mơ hồ hiện ra dung nhan mờ nhạt của một cô gái ôm tỳ bà che nửa mặt.
Diệp Quân Lan vuốt vuốt cây quạt trong tay, mở rộng quạt, che mặt, cười nói nhỏ với Mã Văn Tài: “Cũng không biết Tạ phu tử này kinh diễm quyết tuyệt như thế nào a? Tu Nhân, có muốn đánh cuộc với ta hay không?”
Mã Văn Tài chỉ cảm thấy nàng dựa sát mang theo độ ấm, mùi hương thoang thoảng trên người, trong lòng rung động, quay đầu lại thấy nụ cười thản nhiên trên mặt nàng, phản xạ đáp: “Cũng được.”
Diêp Quân Lan gấp quạt đập vào tay, tầm mắt nhìn về phía cỗ kiệu đã dừng lại, cười nói: “Quyết định như vậy! Không cho đổi ý!” Câu nói phía sau lộ ra vẻ tinh nghịch của nữ tử, như có ý làm nũng.
Khóe miệng Mã Văn Tài khẽ cong, trong tiếng cười mang theo chút bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Quân Lan tràn đầy yêu chiều: “Không đổi ý.”
Cỗ kiệu dừng lại, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc đưa ra, cổ tay trắng ngà, trên tay mang một chiếc vòng ngọc bích, nổi bật lên da thịt trắng nõn.
Màn trướng chậm rãi vén lên, một người con gái đi ra. Dáng người duyên dáng, dịu dàng đơn thuần.
Mỹ lệ, dịu dàng, ưu nhã, điềm tĩnh, quả nhiên là Tạ Đạo Uẩn, danh bất hư truyền.
Nàng không khỏi muốn đập bàn trầm trồ khen ngợi rồi, không biết học thức có phải cũng giống như trong truyền thuyết hay không.
Không nghĩ đến giờ học đầu tiên lại chính là “Mộc Lan Từ“, thỏ đực chân mấp máy, thỏ cái mắt mê ly, cặp thỏ song song chạy, nhận ra ta đực cái mới tài?
Diệp Quân Lan bất giác buồn cười, đây không phải đang nói nàng và Tiểu Cửu sao!
Hoặc là nói thật ra thì bản thân phu tử cũng cảm thấy không cam lòng, hận không thể làm theo Hoa Mộc Lan, nữ giả nam trang ra sức vì nước, hay là căn bản hận tại sao mình không phải thân nam nhi?
Nàng sờ sờ cằm, không mục đích suy nghĩ, tinh thần phi thiên.
Mã Văn Tài ngồi một bên, vẻ mặt thay đổi liên tục, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bên này Chúc Anh Đài cũng không nhịn được nữa, đứng lên nói ra ý nghĩ của mình, nhận được tán thưởng của Tạ Đạo Uẩn, nhưng lại gây ra phản đối của đông đảo học sinh.
Vương Lam Điền là người đầu tiên không nhịn được, hắn vốn vô cùng bất mãn với chuyện Tạ Đạo Uẩn là nữ nhi mà lại được mời lên giảng dạy, bây giờ lại thấy Chúc Anh Đài đưa ra ý kiến, Tạ Đạo Uẩn còn khen nàng có cái nhìn đúng về nữ tử, liền đứng lên bất mãn một phen, thấy nói không lại, lập tức dẫn đầu kêu gọi học sinh, một câu: “Là nam nhân thì đi theo ta”, dẫn tới phần lớn học sinh đều rời khỏi.
Trong lớp học, nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại lác đác mấy người. Chúc Anh Đài căm giận bất bình, Lương Sơn Bá tràn đầy áy náy, Diệp Quân Lan như đi vào cõi thần tiên, Mã Văn Tài thanh thản lười nhác, cùng đám người Cự Bác có quan hệ khá tốt với hai người Chúc Lương.
Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá nhìn lớp học, vội vàng xin lỗi Tạ Đạo Uẩn, nói là do mình gây ra.
Tạ Đạo Uẩn dịu dàng cười một tiếng, nói: chỉ cần có người nguyện ý nghe, cho dù một người nàng cũng sẽ giảng bài.
Bốp….bốp….bốp.
Tiết tấu mặc dù đơn điệu, nhưng lại thanh thúy vang dội.
“Tạ Đạo Uẩn thật không hổ là Tạ Đạo Uẩn! Danh bất hư truyền!” Một giọng nói du dương không hề trói buộc vang lên, chỉ thấy Mã Văn Tài nhàn nhã ngồi trên ghế, hai tay khép lại, vỗ tay, môi mỏng khẽ nhếch, hiện lên một độ cong, cười đến mây trôi nước chảy.
Tạ Đạo Uẩn không nói gì, nhìn thẳng hắn một lúc, nhợt nhạt cười, quả nhiên phong hoa tuyệt đại.
Mã Văn Tài chậm rãi đứng lên, lễ phép cúi chào nói: “Học sinh Mã Văn Tài ra mắt phu tử.” Trong giọng nói có thêm một phần tôn trọng.
“Đa lễ rồi!” Tạ Đạo Uẩn đang định hoàn lễ, liền nghe được có người nói: “Phu tử không cần hoàn lễ, người đáng giá!”
Người này chính là Diệp Quân Lan, chỉ thấy nàng đứng lên, khẽ mỉm cười, cũng lễ phép cúi chào Tạ Đạo Uẩn.
Tiếp theo, kéo Mã Văn Tài ngồi xuống, rất là đắc ý nói nhỏ: “Ta nói mà!”
Thì ra hai người bọn họ âm thầm đánh cuộc, đánh cuộc Tạ Đạo Uẩn có thật sự danh xứng với thực hay không, lần này chắc hẳn là Diệp Quân Lan thắng.
Mã Văn Tài không sao cả nhún vai, trong mắt tràn đầy dung túng.
Trong lòng Tạ Đạo Uẩn cũng hiểu ra, nhưng nàng vốn không phải người bụng dạ hẹp hòi, thấy hai người kia một người cuồng ngạo không kiềm chế được, một người thản nhiên không sợ hãi, quả thực quang minh chính đại, cũng chỉ cười cười, tâm tình ngược lại tốt hơn rất nhiều.