Mở đầu:
Lần đầu tiên Lâm Nguyệt Nha gặp Tô Y Đường là lúc cô được năm tuổi.
Lâm Nguyệt Nha đã quên tình huống lúc đó như thế nào, nhưng lại ghi tạc nụ cười tươi như ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn, và dáng người cao lớn của anh vào tim, theo thời gian trôi qua ngày càng rõ ràng và sâu đậm.
Ngày đó, ánh nắng tươi sáng, không khí trong lành, cô cố gắng nâng cổ lên cũng không nhìn thấy được mặt Tô Y Đường, Tô Y Đường cười khẽ một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt cô, ánh mắt ấm áp và đôi mắt tò mò của Lâm Nguyệt Nha gặp nhau.
Tô Y Đường vươn đôi bàn tay thon dài ra, "Xin chào, tôi là Tô Y Đường."
Cha mẹ Lâm Ân Tùng qua đời vì tai nạn giao thông khi ông mới mười lăm tuổi, để lại tài sản cùng tiền bồi thường bảo hiểm tai nạn xe vừa đủ cung cấp cho ông đến tốt nghiệp đại học, sau đó, ông bắt đầu cuộc sống với sự giúp đỡ của bà con hàng xóm.
Người không phong lưu uổng đời trai trẻ, tướng mạo anh tuấn, hoạt bát nên Lâm Ân Tùng có bạn gái từ khi còn là thiếu niên, trong cuộc đời ông đã không còn cách để nhớ hết số bạn gái ông quen, ông thường nói, ông là một người có trái tim đa tình, không cách nào chung thủy với một người, quen một thời gian rồi cũng chia tay.
Lúc ông hai mươi tuổi, Lâm Ân Tùng đang ra cửa chuẩn bị đi đến trường, thì thấy một bé gái sơ sinh được quấn chặt trong mền ở trước cửa, bé gái đang khóc thì ông ẵm lên, liền nở ra nụ cười sáng lạn, đôi mắt đẫm nước và trên mặt còn có 2 cái lúm đồng tiền nhỏ, hơn nữa bé gái và Lâm Ân Tùng giống như từ một khuôn đúc ra, ngoài ra trong cái mền quấn bé còn có một lá thư của mẹ bé gái nói là bạn gái trước đây của ông, còn nói bé gái này là con của ông.
Có lẽ là thiên tính cha con, Lâm Ân Tùng lần đầu tiên nhìn thấy liền yêu mến bé gái này, vụng về bắt đầu làm một người cha , bởi vì bé gái nhỏ này cười lên đôi mắt nhìn rất giống vầng trăng khuyết, nên ông đặt tên cho bé gái nhỏ này là Lâm Nguyệt Nha.
Lâm Nguyệt Nha rất ngoan, thích cười, Lâm Ân Tùng nhờ có sự giúp đỡ của hàng xóm, vừa nuôi nấng Lâm Nguyệt Nha, vừa hoàn thành việc học của ông.
Năm hai mươi hai tuổi thì Lâm Ân Tùng tốt nghiệp, Lâm Nguyệt Nha cũng được hai tuổi, cô có đôi mắt to tròn và gương mặt mũm mĩm, là cô bé xinh đẹp nhất trong khu. Lâm Ân Tùng đăng ký tham gia khóa nghiên cứu giác mã ở Châu Phi, ông mang theo con gái cùng đi Tanzania, đem Lâm Nguyệt Nha gửi ở hộ gia đình Qua La Ân bên cạnh thảo nguyên lớn, tuy điều kiện cuộc sống ở địa phương này thua kém Đài Bắc nhiều lắm, nhưng ít nhất hàng tháng cũng gặp được con gái hai, ba lần.
Lâm Nguyệt Nha và trẻ em ở Châu Phi lớn lên trên thảo nguyên , khác với trẻ em sống ở thành phố, bé có làn da ngăm đen, sức khỏe tốt, cùng với tính cách hoang dã nguyên thủy và nhiệt tình của Châu Phi, bé và trẻ em Châu Phi cùng nhảy điệu múa của dân bản xứ, hòa mình vào cuộc sống cùng thiên nhiên thật vui vẻ.
Ba năm sau, dự án nghiên cứu giác mã kết thúc, Lâm Ân Tùng mang theo Lâm Nguyệt Nha trở về Đài Bắc, với sự trợ giúp của các trường đại học, triển khai tổ chức các buổi diễn thuyết và chia sẻ, tuy lần đầu tiên gặp Tô Y Đường tại buổi hoạt động bảo tồn và chăm sóc động vật hoang dã nhưng lại như đã quen thân, Lâm Ân Tùng và Tô Y Đường lúc đó mới mười bảy tuổi trở thành anh em kết nghĩa.
Lâm Ân Tùng chuẩn bị rời Đài Bắc, đi đến Châu Phi tiếng hành nghiến cứu lần thứ hai, bèn mang theo con gái gặp người bạn mới quen.
Lâm Nguyệt Nha trở về Đài Bắc, vẫn ở tại ngôi nhà cũ, tuy cô chỉ biết chút tiếng Anh và tiếng Trung, cô lại rất dễ thích ứng với hoàn cảnh, không bao lâu, bé liền như cá gặp nước, bộ dáng cô sáng sủa, nhiệt tình, hoạt bát, thông minh và đáng yêu, càng nhanh chóng chiếm được cảm tình của tất cả mọi người trong khu.
Vào một ngày, Lâm Ân Tùng thay cho Lâm Nguyệt Nha cái váy ngắn tơ màu trắng, tóc cột đuôi ngựa bằng cái nơ con bướm thủy tinh, Lâm Ân Tùng nhìn thế nào cũng thấy con gái bảo bối của mình là đáng yêu nhất trên thế giới, rồi ẵm cô lên hôn một cái.
Mà Lâm Nguyệt Nha thì lại không quen, liên tục kéo chiếc váy ngắn trói buộc bé ra, bé ở thảo nguyên Châu Phi đã có thói quen không mặc quần áo chạy tới chạy lui.
Lâm Nguyệt Nha lúc năm tuổi nhỏ bé, thân thể mập lùn, làn da phơi ở dưới ánh nắng mặt trời của Châu Phi trở nên ngâm đen, đôi mắt như 2 trái nho tím trơn bóng linh hoạt chớp chớp nhanh chóng, bé cố gắng ngẩng đầu lên nhìn cho rõ hình dáng của bạn cha bé, thắt lưng mập mạp cùng chiếc cổ ngắn dùng sức ngửa về phía sau, trong mắt cô Tô Y Đường cao thật là cao bé làm sao cũng không nhìn thấy được.
Tô Y Đường nhìn thấy cô bé da ngăm, mập mạp, mặc chiếc váy tơ nhỏ, ngước mặt lên trên và ngã ra phía sau sắp té, anh cười khẽ, ngổi xổm xuống, dùng bàn tay vòng ra phía sau cô gái nhỏ đỡ lấy và cùng cô gái nhỏ mặt đối mặt.
"Nguyệt Nha, mau gọi chú Đường." Lâm Ân Tùng nhắc nhở.
"Chú Đường." Lâm Nguyệt Nha tò mò đánh giá Tô Y Đường, phát âm không được chính xác.
Tô Y Đường im lặng vài giây, anh mới mười bảy tuổi thật không có quen khi được gọi bằng 'chú', nhưng vì nhớ tới, anh và cha của Lâm Nguyệt Nha là bạn, thì đương nhiên phải là trưởng bối của Lâm Nguyệt Nha.
"Nguyệt Nha, xin chào, chú tên Tô Y Đường là bạn của ba cháu, rất hân hạnh được biết cháu."
Lâm Nguyệt Nha mở to mắt tỉ mỉ đánh giá Tô Y Đường vài lần, trên khuôn mặt ngăm đen nở rộ 2 lúm đồng tiền nhỏ, " Chú Đường, Nguyệt Nha rất thích chú nha!"
"Ha ha, đây mới đúng là con gái của tôi, thật nhiệt tình!" Lâm Ân Tùng hãnh diện mà vui vẻ đến không thể ngừng được, thân là một người cha, mọi hành động tiếng nói trong mắt ông đều cực kỳ đáng yêu, con gái của ông là bảo bối giỏi nhất thế giới.
Tô Y Đường lại thấy cô gái nhỏ thú vị lấy tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, lòng bàn tay dịu dàng cọ xát những sợi tóc
Lâm Ân Tùng cứ hai, ba năm lại có cơ hội quay về Đài Bắc, cùng trường đại học báo cáo kết quả nghiên cứu, năm ấy Lâm Nguyệt Nha được tám tuổi lại một lần nữa được gặp Tô Y Đường.
Lâm Ân Tùng bận rộn việc nghiên cứu, nhờ Tô Y Đường chăm sóc Lâm Nguyệt Nha nửa tháng, mỗi ngày ăn cơm với bé, dạy bé học phụ đạo, trong thời gian hai tuần, Lâm Nguyệt Nha và Tô Y Đường vô cùng thân thiết, suốt ngày một câu 'chú Đường', hai câu cũng 'chú Đường', kêu đến Lân Ân Tùng cũng phải ghen tị.
Đến lúc chia tay, Lâm Nguyệt Nha ôm cổ Tô Y Đường khóc nức nở, bé và ba đều thích chú Đường, muốn lần sau sẽ về Đài Bắc sớm chút để ghé thăm chú.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã bốn năm, lần trở về Đài Bắc này thì Lâm Nguyệt Nha được mười hai tuổi, trong bốn năm nay cô thường viết thư cho Tô Y Đường, vui vẻ kể về cuộc sống của cô ở Châu Phi.
Tô Y Đường đến sân bay đón Lâm Ân Tùng và con gái ông, cùng đi với anh còn có bạn gái của anh là Bành Trân Trân.
Lâm Nguyệt Nha từ xa nhìn thấy Tô Y Đường, lập tức bỏ lại hành lý của cô mà chạy thật nhanh, dùng sức nhào vào Tô Y Đường, ôm cổ và hôn anh, "Chú Đường, con rất nhớ chú, rất rất nhớ chú nha!
Lâm Ân Tùng bị phơi nắng ngâm đen cũng đang bước tới đây, ngượng ngùng gãi đầu, "Con gái tôi lớn như thế rồi, mà vẫn nhiệt tình như vậy."
"Nguyệt Nha đã lớn rồi." Tô Y Đường vẫn giống như vài năm trước, xoa tóc Lâm Nguyệt Nha bay tán loạn.
Mà tóc Lâm Nguyệt Nha lại rất dễ bị rối, chỉ mới xoa vài cái tóc đã rối thành một nùi, Lâm Nguyệt Nha dậm chân kháng nghị, nhưng cánh tay vẫn lôi kéo Tô Y Đường, cười vui vẻ đến lộ ra đôi mắt hình trăng khuyết và hai má lúm đồng tiền.
"Anh Lâm, Nguyệt Nha, xin giới thiệu với hai người, đây là bạn gái của tôi tên Bành Trân Trân." Tô Y Đường mỉm cười giới thiệu cô gái đứng ở kế bên cạnh cho Lâm Ân Tùng và con gái của ông biết.
"Chú em, ánh mắt thật tốt!" Lâm Ân Tùng đánh Tô Y Đường một cái, Bành Trân Trân là mẫu tình nhân trong mộng của đàn ông, tóc dài mắt to, tinh tế dịu dàng, rất có gia giáo và kiên nhẫn đứng cạnh Tô Y Đường.
"Nguyệt Nha, kêu thím đi." Lâm Ân Tùng đẩy nhẹ con gái đang đứng không có phản ứng ở kế bên.
Lâm Nguyệt Nha như bị thiên lôi đánh tới với vẻ mặt tuyệt vọng, Chú Đường có bạn gái rồi.
"Chú Đường có bạn gái rồi" Những lời nói này lập tức xuất hiện ở trong đầu của Lâm Nguyệt Nha, lúc này cô còn không biết vì sao khổ sở và tuyệt vọng lại đến, cô cũng không che dấu tâm tình của mình, dùng biểu tình muốn khóc nhìn Tô Y Đường.
Bành Trân Trân có thể được Tô Y Đường ưu ái, trừ bỏ diện mạo của ả, còn có sự thông minh, ả liếc mắt một cái liền nhìn ra cô bé trước mắt đang suy nghĩ gì, ả bước tới bên cạnh bạn trai, đưa tay sờ sờ đầu Lâm Nguyệt Nha, "Thật là một cậu bé đáng yêu."
"Tôi không phải là cậu bé, tôi là con gái." Lâm Nguyệt Nha mười hai tuổi nói được tiếng Trung khá tốt, cô lớn tiếng nói ra những lời đó, khiến song phương không biết nói sao, làm hai người đàn ông và một phụ nữ nhìn nhau cười.
Trở lại quét dọn trong nhà xong, Lâm Nguyệt Nha đứng trước gương cẩn thận đánh giá bản thân mình, càng xem càng ảo não, càng xem càng thấy xấu hổ, cô thật sự nhìn giống con trai, người thì lùn, dáng lại mập.
Da cô do phơi nắng ở Châu Phi nên bị ngâm đen, ở trên máy bay từng có người hỏi cô có phải là người Châu Phi không, cô còn rất vui vẻ cho người ta biết là do cô phơi nắng, lúc đó một chút tức giận cô cũng không có, nhưng khi Bành Trân Trân nói vậy thì cô rất tức giận.
Nhìn kỹ mình trong kiếng, ngảy cả bản thân cô cũng cảm thấy mình giống con trai, mình làm sao mà so với Bành Trân Trân đây?
Khác biệt quá, dáng người Bành Trân Trân cao gầy mảnh khảnh, ngực to eo nhỏ, là cô gái hai mươi bốn tuổi quyến rũ, mái tóc dài, da trắng, trang điểm tinh tế giống như một ngôi sao, xinh đẹp rực rỡ.
"Nguyệt Nha, Nguyệt Nha, làm sao vậy? Con không thoải mái ở đâu hả?" Lâm Ân Tùng ở bên ngoài phòng con gái mãnh liệt gõ cửa, con gái ông hôm nay thật sự khác thường, không phải là cô thích Tô Y Đường nhất sao? Tô Y Đường mở tiệc tẩy trần mà cô cũng không tham gia, nhất quyết không chịu đi, khiến người cha như ông cũng cảm thấy vô cùng khó xử.
"Cha, đừng lo cho con!" Lâm Nguyệt Nha trốn trong mền, nước mắt vẫn còn lưu trên mặt
Ở Đài Bắc được nửa tháng, nhưng Lâm Nguyệt Nha vẫn trốn trong phòng không chịu ra ngoài, ngay cả Tô Y Đường ghé nhà mà cũng không ra gặp, làm cho người lớn chỉ biết lắc đầu, chỉ có Bành Trân Trân biết, cô có tình ý với Tô Y Đường.
Đến khi lên máy bay rời Đài Bắc, Lâm Nguyệt Nha ngồi ở vị trí bên cửa sổ lặng lẽ rơi lệ, khiến Lâm Ân Tùng sợ tới mức nắm lấy cô hỏi xem trong mình cô có gì không thoải mái hả?
"Nguyệt Nha, nếu con không muốn đi Châu Phi, thì cha và con ở lại Đài Bắc sống cuộc sống bình thường, được không?"
Tuy nghiên cứu động vật hoang dã là giấc mơ từ nhỏ của Lâm Ân Tùng, nhưng vài năm trở lại đây ông cảm thấy như vậy là thiệt thòi cho con gái của ông, con gái ông không có mẹ chăm sóc đã đủ đáng thương, còn sống với ông ở nơi khí hậu nóng bức, điều kiện sống ở Châu Phi gian khổ, không có trường học tốt, lại giống một đứa bé hoang dã hơn.
"Cha, con không sao, chỉ là có chút nhớ Đài Bắc thôi." Lâm Nguyệt Nha lúc ấy vẫn không biết, nước mắt của cô là vì mối tình đầu, vì yêu, vì thất tình mà rơi xuống.
Đến Tanzania không lâu, Lâm Nguyệt Nha xin Lâm Ân Tùng cho cô sang Mỹ du học, Lâm Ân Tùng mất ngủ vài đêm, sau đó liên lạc với bạn học chung thời đại học với ông nhờ giúp Lâm Nguyệt Nha tìm trường học có ký túc xá.
Tuy Lâm Nguyệt Nha ở Châu Phi học trường hơi lạc hậu, nhưng cô thông minh lại nhiệt tình, năng lực thích ứng rất mạnh, tốt nghiệp trung học lúc mười lăm tuổi, với học sinh ở Mỹ thì không khác biệt nhau lắm.
Đến lễ tốt nghiệp trung học, Lâm Ân Tùng từ Châu Phi bay sang Mỹ dự lễ tốt nghiệp của con gái, nhìn con gái hoang dã từ nhỏ đã quen giờ trưởng thành thiếu nữ, khiến ông vừa đau lòng vừa vui mừng.
"Nguyệt Nha, cha chuẩn bị trở về Đài Bắc, con muốn về cùng cha không?" Lâm Ân Tùng ba mươi lăm tuổi thành thục chững chạc, nhiều năm sống ở thảo nguyên hoang dã, làm cho ông tản ra hơi thơ mê người, đi tới đâu cũng đều hấp dẫn phụ nữ.
"Con..." ánh mắt Lâm Nguyệt Nha chợt lóe, rồi lập tức bao phủ một tầng ưu thương, mười lăm tuổi cô đã biết được lúc trước mình thương tâm và tuyệt vọng vì tình yêu, cô không dám trở về gặp Tô Y Đường, lại không muốn nhìn thấy cảnh anh và Bành Trân Trân hạnh phúc.
Trong vài năm trở lại đây Tô Y Đường gửi rất nhiều thư cho cô, trong đó nói về Bành Trân Trân rất nhiều, anh chia sẽ niềm vui và hạnh phúc của mình với cô, nhưng anh không biết hạnh phúc và vui vẻ của anh là tra tấn làm trái tim của cô đau đớn, vì thế bao năm nay cô chỉ xem thư của anh, và âm thầm rơi lệ, mà chưa bao giờ hồi âm cho anh.
"Haiz, con không muốn trở về sao?" Lâm Ân Tùng thở dài một hơi, sờ sờ đầu con gái, con gái càng lớn, người làm cha như ông cũng không đoán được con gái đang suy nghĩ gì, " Y Đường thất tình, cha còn muốn nhờ con giúp cha khuyên hắn nữa.
"Cha, cha vừa nói gì?" Lâm Nguyệt Nha kích động nắm lấy tay cha, giọng run run hỏi.
"Y Đường thất tình rồi, nửa năm trước Bành Trân Trân đã gả cho con một người giàu có, bỏ rơi Tô Y Đường." Lâm Ân Tùng nghĩ đến con gái chỉ là đang quan tâm 'chú Đường' mà thôi.
"Cha, con muốn về Đài Bắc, chúng ta lập tức đi đặt vé máy bay, mau lên cha!" Lâm Nguyệt Nha thay đổi thái độ nhanh chóng, cầm tay Lâm Ân Tùng giục ông nhanh chóng đi đặt vé máy bay.
Lại đứng ở sân bay Đài Bắc, vẫn là Tô Y Đường đến đón, từ thiếu niên ở lần gặp trước nay đã trở thành người đàn ông chín chắn, bên người........ đã không còn Bành Trân Trân, điều này làm cho tâm tình của Lâm Nguyệt Nha thật thoải mái.
"Anh Lâm......Nguyệt Nha!" Nếu không phải thấy được đôi mắt to linh hoạt kia, Tô Y Đường đã không nhận ra được cô gái duyên dáng yêu kiều trước mắt, chính là cô bé với cái cổ ngắn ngữa ra, lộ khuôn mặt với làn da ngăm đen nhìn anh, Lâm Nguyệt Nha trưởng thành, từ cô bé thành cô gái, càng ngày càng đẹp, duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt trong suốt thuần khiết kia.
"Cha nói anh thất tình, rất đau lòng à?" Lâm Nguyệt Nha cầm lấy ống tay áo Tô Y Đường, lo lắng hỏi.
"Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với chú rồi sao?" Tô Y Đường giống như trước đây đưa tay xoa đỉnh đầu Lâm Nguyệt Nha, cô gái nhỏ trưởng thành, tính tình cũng không thay đổi.
"Chú vẫn tưởng con tới vĩnh viễn cũng không thèm để ý tới chú nữa." Anh gửi thư liên tục cho cô nhiều năm, cô bé chưa bao giờ hồi âm lại cho anh, anh còn tưởng rằng cô có cuộc sống mới, quên mất tiêu 'chú Đường' này rồi.
Lâm Nguyệt Nha há mồm, định phản đối về cách gọi 'chú Đường', anh vốn không phải là chú của cô, nhưng vẫn nhịn xuống, bây giờ chưa phải lúc, cô sẽ tìm thời gian thích hợp để thổ lộ với anh.
Tô Y Đường một tay ôm bả vai cô, một tay xách theo hành lý của cô, với Lâm Ân Tùng cùng nhau rời khỏi sân bay.
Cô bé đã thật sự trưởng thành, hình như muốn nói cái gì rồi lại thôi, anh nhớ rõ cô ngày trước, cứ nói như súng liên thanh, nói không biết mệt.
Buổi tối cùng nhau ăn cơm, Lâm Nguyệt Nha lại giả thành bộ dáng thục nữ, không ngừng kể với Tô Y Đường về những việc mới mẻ trong trường học, và làm nũng với Lâm Ân Tùng.
Thấy Lâm Nguyệt Nha như vậy, Lâm Ân Tùng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, ba năm trước con gái đột nhiên trở nên kỳ quái, bây giờ thì trở lại bình thường rồi.
Mà Tô Y Đường thấy Lâm Nguyệt Nha thành thiếu nữ, thì cảm thấy thật kỳ diệu, từ cô bé mập mạp đen đen đáng yêu, khi lớn lên lại trở thành một cô gái xinh đẹp, tuy nhiên, cách nói chuyện lại không hề thay đổi.
Thời gian gần đây, Lâm Nguyệt Nha vẫn làm cái đuôi đi theo sau Tô Y Đường, giống hệt như trước đây, nhưng lại không giống, cô gái nhỏ hay dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, đôi khi còn hỏi anh những vấn đề rất kỳ lạ.
"Y Đường, anh thích mẫu người con gái như thế nào?"
"Thích cái gì?" Tô Y Đường đang thiết kế bản vẽ, không có để ý câu hỏi của cô gái nhỏ.
"Anh muốn quen với người con gái như thế nào đó!" Cô gái nhỏ nằm sắp lên bàn làm việc của Tô Y Đường, nhìn giống như con khỉ bám vào mép bàn, làm duyên trên bàn.
"Cởi mở, nhiệt tình."
"Chỉ có vậy thôi?" Lâm Nguyệt Nha cười tươi vui vẻ, lúm đồng tiền ở hai gó má hiện lên, haha, cả hai điều này cô đều có nha.
"Tự chủ, có năng lực, có tiếng nói chung với chú, có thể cùng nhau phấn đấu." Tô Y Đường lập tức bổ sung thêm.
Gương mặt tươi cười của Lâm Nguyệt Nha lập tức sụp đổ.
"Sao vậy?" Ánh mắt Tô Y Đường từ trong bản vẽ nhìn lên, thấy cô gái nhỏ đang dựa vào cạnh bàn nhìn lên bản đồ của anh, hai má nhăn giống quả mướp đắng, anh buồn cười xoa hai má Lâm Nguyệt Nha rồi tiếp tục xem bản vẽ.
"Không có." Lâm Nguyệt Nha âm thầm tự an ủi mình trong lòng, " Vậy anh tính khi nào thì kết hôn?"
"Chú tính khoảng hai mươi tám tuổi sẽ kết hôn, nhưng bây giờ bận quá, không có thời gian quen bạn gái, cho nên sẽ để từ từ rồi tính, chú là con trai lớn của nhà họ Tô, người trong nhà thường hay nhắc nhở, chắc sẽ không lâu nữa đâu." Tô Y Đường trả lời Lâm Nguyệt Nha xong thì ngẩng đầu lên.
"Người ta chỉ tùy tiện hỏi thôi." Lâm Nguyệt Nha âm thầm tính tuổi và thời gian, cảm thấy bản thân thật sự đáng thương, cô còn chưa trưởng thành, anh đã đưa ra quyết định tuổi sẽ kết hôn, nhưng thật may là hiện giờ anh vẫn chưa có bạn gái.
"Y Đường, tại sao anh và Bành Trân Trân lại chia tay?" Cô nhớ rõ ràng trong thư hai người họ rất yêu nhau, anh còn tính cầu hôn với Bành Trân Trân, làm cô khóc tới nước mắt rơi không ngừng, nhưng may mắn là hai người đã chia tay! Lâm Nguyệt Nha cảm thấy tội lỗi, vội vàng cầu xin tha thứ ở trong lòng, cô nhất định sẽ làm anh hạnh phúc, sẽ không để cho anh vì chia tay Bành Trân Trân mà không yêu ai nữa.
"Không cùng chung suy nghĩ." Tô Y Đường suy nghĩ một chút rồi trả lời cô.
Anh vẫn nghĩ Bành Trân Trân là người con gái hợp với anh nhất, cô ấy độc lập phóng khoáng, có chí tiến thủ, trong công việc rất nỗ lực, hơn nữa hai người đều là kiến trúc sư, quan điểm giống nhau, Bành Trân Trân là người con gái rất hợp với anh.
Nhưng, từ từ, rồi cũng thay đổi, Bành Trân Trân hết lần này tới lần khác khuyên anh về thừa hưởng gia sản, cô ấy biết rõ anh không có hứng thú với việc kinh doanh của cha, hiện tại em trai của anh quản lý việc kinh doanh rất tốt, anh ngồi không hưởng hoa hồng cũng rất thoải mái, không biết tại sao cô ấy đối với lại rất để ý sản nghiệp nhà họ Tô, những khoảng cách giữa anh và Bành Trân Trân càng ngày càng xa, hai người chia tay thì cũng không thể trách cô ấy được.
"Con nít thì đừng hỏi chuyện người lớn." Anh lấy tay xoa đỉnh đầu Lâm Nguyệt Nha, Tô Y Đường không muốn nói đến chuyện này nữa.
"Người ta đã lớn rồi!" Lâm Nguyệt Nha hai má đỏ lên nhảy ra khỏi bàn, bày ra thân hình chữ S, đưa ra bộ ngực chưa phát triển đầy đủ và cái mông nhỏ, đáng tiếc cô khoe cả buổi Tô Y Đường chưa ngẩng đầu lên nhìn cô lần nào.
Đứng thành tư thế này mỏi quá, Lâm Nguyệt Nha không làm dáng được bao lâu thì bỏ qua, liền nghĩ, không sao, cô vẫn đang phát triển, sau này cô cũng sẽ là một người đẹp có 'điện nước đầy đủ' giống Bành Trân Trân.
"Đúng vậy, từ một đứa bé lớn thành một đứa bé lớn." Ở trong lòng Tô Y Đường, Lâm Nguyệt Nha chính là đứa bé năng động nghịch ngợm giống như một con khỉ.
"Y Đường, người ta rất nghiêm túc nha!" Hai tay Lâm Nguyệt Nha đặt trên bản vẽ của Tô Y Đường, buộc anh phải ngẩng đầu lên.
"Con kêu chú bằng gì?" Tô Y Đường tự nhiên phát giác chuyện này.
"Y Đường đó, có gì không đúng sao?" Kỳ thật cô muốn kêu 'Đường', nhưng nếu kêu vậy sẽ đánh cỏ động rắn, trước mắt tạm nhẫn nại một chút vậy.
"Con không kêu chú bằng 'chú Đường' sao?" Tô Y Đường nhớ tới lúc trước, anh tự nhiên bị cô bé kêu anh bằng 'chú Đường' làm anh thấy không quen.
"Anh cũng không phải là chú của em, anh chỉ lớn hơn em có mười hai tuổi, em ở Mỹ các bạn học của em đều xưng tên với nhau thôi." Lâm Nguyệt Nha bắt đầu giải thích, để che dấu ý định chính của cô, nhắc nhở Tô Y Đường.
"Ok, tùy ý của cô bé thôi." Tô Y Đường cưng chiều nói tiếp, nhớ tới cô bé năm tuổi da ngăm đen xuất hiện trước mặt anh, anh không thể không cưng chiều cô.
"Người ta không phải cô bé, không được kêu người ta là cô bé nữa!" Lâm Nguyệt Nha tức giận phồng hai bên má lên, nghiêm trọng tuyên bố.
"Nguyệt Nha tiểu thư, kêu như vậy có được không?" Tô Y Đường không sống chung với cô, còn tưởng rằng các cô gái tuổi này hay thay đổi, anh có thể khẳng định, chỉ có cô mới dễ dàng tức giận và nguôi giận nhanh chóng, còn nói mình đã trưởng thành rồi, aiz.
Hàng ngày, Lâm Nguyệt Nha đều quấn lấy Tô Y Đường hỏi này hỏi kia, khi làm việc Tô Y Đường rất nghiêm túc, nhưng cũng không thấy phiền, vì cô gái nhỏ rất đáng yêu, nói đúng hơn là cô mang đến cho anh niềm vui, nên công việc cũng không còn thấy áp lực.
Còn hai ngày nữa thì Lâm Nguyệt Nha phải rời khỏi Đài Bắc vì trường học của cô khai giảng năm học mới, Lâm Nguyệt Nha gặp Bành Trân Trân trong công ty thiết kế của Tô Y Đường.
"Tại sao cô tới đây?" Lâm Nguyệt Nha đi pha cho Tô Y Đường ly cà phê, cầm ly cà phê xem như trân bảo, đang đi tới hành lang thì gặp Bành Trân Trân, cô không hề che dấu kinh ngạc và chán ghét của mình, tâm trạng đang vui vẻ của cô trong nháy mắt rớt xuống rất thấp.
Vài năm không gặp. Giờ Bành Trân Trân đã là một cô gái đẹp gợi cảm, mặc dù đang mang thai, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức quyến rũ của ả, ả tháo mắt kính xuống cẩn thận quan sát Lâm Nguyệt Nha vài giây, "Thì ra là cô."
"Tại sao cô lại đến đây, không phải cô đã gả cho con của một người đàn ông có tiền sao?" Và có con rồi mới đám cưới, Lâm Nguyệt Nha thấy trên internet và một vài tờ báo có đưa tin như vậy.
"Liên quan gì đến cô, tôi đến đây tìm Đường." Bành Trân Trân liếc Lâm Nguyệt Nha một cái, sau đó đi thẳng đến phòng làm việc của Tô Y Đường.
Lâm Nguyệt Nha tức giận dậm chân tại chỗ, sau đó nhanh chóng đuổi theo sau, cô sợ không ở bên cạnh Tô Y Đường coi chừng anh, anh và Bành Trân Trân sẽ nối lại tình xưa.
"Nguyệt Nha, đi lấy cho Bà Lưu một ly nước ấm." Tô Y Đường mời Bành Trân Trân ngồi, nhìn thấy Lâm Nguyệt Nha đang thở hồng hộc, tay xoa thắt lưng đứng cạnh cửa văn phòng nên anh nhờ cô làm.
"Không lấy!" Lâm Nguyệt Nha từ chối dứt khoát, và nhìn Bành Trân Trân bằng đôi mắt muốn giết người.
"Ngoan, đi nhanh đi." Tô Y Đường sờ đầu Lâm Nguyệt Nha, anh mỉm cười nhìn cô, anh biết cô tức giận vì khoảng thời gian khó khăn anh đã trải qua, trên thực tế, anh và Bành Trân Trân chia tay, làm cho anh cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
"Đi thì đi." Thấy cô không có cách cự tuyệt anh luôn luôn khi dễ cô.
Lâm Nguyệt Nha vừa ra khỏi phòng liền chạy thật nhanh, khẩn trương lấy ly nước, rồi trở lại giám sát Bành Trân Trân.
"Đường, chúng ta nhất định phải như vậy sao?" Đây cũng không phải là lần đầu tiên Bành Trân Trân gặp Tô Y Đường sau khi cô kết hôn, chồng cô tên Lưu Hùng và cô hùng vốn mở công ty thiết kế, vì làm chung nghành kiến trúc sư nên nhiều khi cũng có gặp Tô Y Đường, trong khi đó Tô Y Đường thật sự đã quên tình cảm nhiều năm qua của bọn họ, đối sử với cô luôn lạnh nhạt và lịch sự, việc này làm cho cô không cam lòng.
"Bà Lưu, thân phận khác biệt, nên giữ khoảng cách thì tốt hơn." Tô Y Đường không biết Bành Trân Trân khóc lóc chạy đến đây tìm anh là có việc gì, khi chia tay cô cũng đâu có khóc, sau này anh biết được, lúc hai người chia tay thì cô ấy đã mang thai con của Lưu Hùng, tất cả đã là quá khứ, anh cũng không còn nhớ nữa.
"Bà Lưu hôm nay đến đây là có chuyện gì sao?"
Bành Trân Trân cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, "Đường, Lưu gia chuẩn bị mở trung tâm thương mại ở khu dân cư mới, đầu tư hàng tỷ, em muốn mời anh tham gia thiết kế."
Lúc này, Lâm Nguyệt Nha đi vào, để ly nước lên bàn rất mạnh, làm cho nước trong ly văng ra vài giọt, "Nước của Bà!."
Lâm Nguyệt Nha không có cách nào để đối xử tốt với Bành Trân Trân được, nghĩ đến cô ấy từng yêu Tô Y Đường, và bỏ rơi Tô Y Đường, cô liền cảm thấy chán ghét cô ấy đến tột đỉnh.
"Nguyệt Nha, đi là bài tập đi, đừng quên là sắp khai giảng, bài tập của con vẫn chưa làm xong đó." Tô Y Đường không biết tại sao cô bé không thích Bành Trân Trân, cô bé đơn thuần luôn nhiệt tình và hoạt bát, đối với ai cũng rất hòa đồng, cô vào công ty thiết kế của anh chưa được vào ngày đều làm quen hết tất cả mọi người, ngay cả đứa em trai nhỏ nhất của anh cũng trở thành bạn tốt của cô, chỉ có Bành Trân Trân là không hợp.
"Ok, Ok." Lâm Nguyệt Nha cũng không ngốc , cô sợ nếu mình không nghe lời sẽ bị đuổi ra khỏi phòng, vì thế không tình nguyện đi đến bên cạnh bàn làm việc của Tô Y Đường, lấy bài tập nghỉ hè ra làm như mình thật nghiêm túc, nhưng thật ra, cô chủ yếu ở lại để quan sát động tĩnh của Tô Y Đường và Bành Trân Trân.
Nhìn Tô Y Đường hoàn toàn dùng thái độ khách sáo để tiếp cô, Bành Trân Trân nghĩ đến mọi thứ sau khi gả vào hào môn, càng cảm thấy tình yêu trước kia rất đáng quý, vì kết hôn và có con nên tiện nào nói thẳng, chỉ biết liếc mắt đưa tình với anh.
Lâm Nguyệt Nha ở một bên nhìn thấy, nghe thấy, tức giận, cắn hư hết ba cây viết.
Tô Y Đường tiễn Bành Trân Trân đi, khi trở lại văn phòng phát hiện Lâm Nguyệt Nha đang chống hai bên má, nhìn anh với vẻ mặt rất ủy khuất.
"Làm sao vậy?" Tô Y Đường ngồi xuống ghế sô pha, hỏi thăm cô.
Lâm Nguyệt Nha quá uất ức, cô đứng lên, chậm chậm đi tới ngồi bên cạnh Tô Y Đường, "Anh và cô ấy muốn nối lại tình xưa hả?"
"Nói bậy gì đó!" Vì suy nghĩ của cô làm Tô Y Đường bật cười, gõ lân đầu cô một cái, "Đừng có nghĩ ngợi lung tung, cô ấy giờ là Bà Lưu, hơn nữa chú và cô ấy đã không còn gì nữa."
Nghe Tô Y Đường nói thế, Lâm Nguyệt Nha tạm yên tâm, cô biết Tô Y Đường là người đàn ông chính trực, nói là làm, sẽ không mờ ám với người đã có chồng, nhưng, cô đã thăm dò tình trạng trong công ty, nghe tin Tô Y Đường và Bành Trân Trân chia tay, không biết có bao nhiêu cô gái đang mơ mộng tới anh đâu.
"Y Đường, hứa với em một chuyện có được không?" Lâm Nguyệt Nha nắm lấy cánh tay Tô Y Đường, nói rất nghiêm túc.
"Chú hứa với con." Tô Y Đường nghĩ đến cô bé chắc không yêu cầu hay muốn gì khác ngoài quà tặng..., nên đáp ứng rất nhanh, "Nói đi, con muốn gì?"
"Y Đường, anh chờ em bảy năm được không?" Lâm Nguyệt Nha thầm tính, bảy năm sau cô tốt nghiệp đại học trở về, có thể tự tin mà đứng bên cạnh anh, "Trong bảy năm không được có bạn gái, không được kết hôn, bảy năm sau em về gả cho anh, được không?"
"Cô bé này nói bậy bạ gì đó." Tô y Đường buồn cười xoa tóc Lâm Nguyệt Nha, "Ngoan ngoãn học tập, đừng làm cho cha con và chú lo lắng."
"Em không nói đùa, em thật lòng đó!" Lâm Nguyệt Nha biểu hiện một cách nghiêm túc, nhưng trong mắt Tô Y Đường càng thêm ngây thơ và đáng yêu.
"Được, con là nghiêm túc, ngoan ngoãn đi học, mau trưởng thành." Tô Y Đường đứng lên, "Nhanh làm bài tập, chú còn có việc phải làm."
Lâm Nguyệt Nha bĩu môi, tức giận phồng hai má, được rồi, cô sẽ dùng hành động chứng minh cho anh thấy, cô thật lòng muốn làm vợ anh.
Vì dự án bên Mỹ cần người nghiên cứu thảo luận, nên Lâm Ân Tùng thay đổi lịch trình, cùng với con gái bay qua Mỹ trước thời gian dự tính.
Khi Lâm Nguyệt Nha nhận được điện thoại của cha thì ông kêu cô lập tức đi ra sân bay, vì thế, cô hối hả chạy vào phòng hội nghị, lúc đó Tô Y Đường đang triển khai một dự án thiết kế mới trong phòng họp, Lâm Nguyệt Nha vội vã đi lên, không quan tâm sự hiện diện của năm, sáu nhân viên đang ở trong phòng, ôm cổ Tô Y Đường và hôn lên môi anh. (đoạn này mình chém gió hơi nặng tay)
Tuy cô chỉ chạm nhẹ vào môi anh, nhưng đối với Tô Y Đường không khác nào tiếng sấm giữa trời quang, cô bé thật sự là hơi quá, thế nhưng lại hôn môi anh! Tạm biệt với người lớn là phải hôn ở hai bên má không phải sao?
"Tô Y Đường, anh phải chờ em, bảy năm sau em sẽ trở về, trở thành cô gái xứng đáng với anh, em nhất định sẽ lấy anh!" Lâm Nguyệt Nha nhìn thẳng vào mắt Tô Y Đường nghiêm túc nói, sâu sắc nhìn anh một lần, rồi xoay người chạy đi.
Mặt Tô Y Đường cứng ngắc, giơ tay một cách vô thức muốn chạm vào môi, đột nhiên phát giác chính mình vừa muốn làm gì, ảo não đứng dậy, " Hội nghị tiếp tục sau hai giờ!"
Ông chủ đi khỏi phòng họp, các nhân viên hai mặt nhìn nhau, mọi người đều biết, cô bé Nguyệt Nha đáng yêu này thầm mến ông chủ, nhưng bảy năm, aiz, không nói tới ông chủ có chờ được không, các cô gái trẻ tính khí hay bất đồng, giữa chừng thay đổi, vậy chẳng phải ông chủ rất đáng thương hay sao?
Hết chương 1
Lần đầu tiên Lâm Nguyệt Nha gặp Tô Y Đường là lúc cô được năm tuổi.
Lâm Nguyệt Nha đã quên tình huống lúc đó như thế nào, nhưng lại ghi tạc nụ cười tươi như ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn, và dáng người cao lớn của anh vào tim, theo thời gian trôi qua ngày càng rõ ràng và sâu đậm.
Ngày đó, ánh nắng tươi sáng, không khí trong lành, cô cố gắng nâng cổ lên cũng không nhìn thấy được mặt Tô Y Đường, Tô Y Đường cười khẽ một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt cô, ánh mắt ấm áp và đôi mắt tò mò của Lâm Nguyệt Nha gặp nhau.
Tô Y Đường vươn đôi bàn tay thon dài ra, "Xin chào, tôi là Tô Y Đường."
Cha mẹ Lâm Ân Tùng qua đời vì tai nạn giao thông khi ông mới mười lăm tuổi, để lại tài sản cùng tiền bồi thường bảo hiểm tai nạn xe vừa đủ cung cấp cho ông đến tốt nghiệp đại học, sau đó, ông bắt đầu cuộc sống với sự giúp đỡ của bà con hàng xóm.
Người không phong lưu uổng đời trai trẻ, tướng mạo anh tuấn, hoạt bát nên Lâm Ân Tùng có bạn gái từ khi còn là thiếu niên, trong cuộc đời ông đã không còn cách để nhớ hết số bạn gái ông quen, ông thường nói, ông là một người có trái tim đa tình, không cách nào chung thủy với một người, quen một thời gian rồi cũng chia tay.
Lúc ông hai mươi tuổi, Lâm Ân Tùng đang ra cửa chuẩn bị đi đến trường, thì thấy một bé gái sơ sinh được quấn chặt trong mền ở trước cửa, bé gái đang khóc thì ông ẵm lên, liền nở ra nụ cười sáng lạn, đôi mắt đẫm nước và trên mặt còn có 2 cái lúm đồng tiền nhỏ, hơn nữa bé gái và Lâm Ân Tùng giống như từ một khuôn đúc ra, ngoài ra trong cái mền quấn bé còn có một lá thư của mẹ bé gái nói là bạn gái trước đây của ông, còn nói bé gái này là con của ông.
Có lẽ là thiên tính cha con, Lâm Ân Tùng lần đầu tiên nhìn thấy liền yêu mến bé gái này, vụng về bắt đầu làm một người cha , bởi vì bé gái nhỏ này cười lên đôi mắt nhìn rất giống vầng trăng khuyết, nên ông đặt tên cho bé gái nhỏ này là Lâm Nguyệt Nha.
Lâm Nguyệt Nha rất ngoan, thích cười, Lâm Ân Tùng nhờ có sự giúp đỡ của hàng xóm, vừa nuôi nấng Lâm Nguyệt Nha, vừa hoàn thành việc học của ông.
Năm hai mươi hai tuổi thì Lâm Ân Tùng tốt nghiệp, Lâm Nguyệt Nha cũng được hai tuổi, cô có đôi mắt to tròn và gương mặt mũm mĩm, là cô bé xinh đẹp nhất trong khu. Lâm Ân Tùng đăng ký tham gia khóa nghiên cứu giác mã ở Châu Phi, ông mang theo con gái cùng đi Tanzania, đem Lâm Nguyệt Nha gửi ở hộ gia đình Qua La Ân bên cạnh thảo nguyên lớn, tuy điều kiện cuộc sống ở địa phương này thua kém Đài Bắc nhiều lắm, nhưng ít nhất hàng tháng cũng gặp được con gái hai, ba lần.
Lâm Nguyệt Nha và trẻ em ở Châu Phi lớn lên trên thảo nguyên , khác với trẻ em sống ở thành phố, bé có làn da ngăm đen, sức khỏe tốt, cùng với tính cách hoang dã nguyên thủy và nhiệt tình của Châu Phi, bé và trẻ em Châu Phi cùng nhảy điệu múa của dân bản xứ, hòa mình vào cuộc sống cùng thiên nhiên thật vui vẻ.
Ba năm sau, dự án nghiên cứu giác mã kết thúc, Lâm Ân Tùng mang theo Lâm Nguyệt Nha trở về Đài Bắc, với sự trợ giúp của các trường đại học, triển khai tổ chức các buổi diễn thuyết và chia sẻ, tuy lần đầu tiên gặp Tô Y Đường tại buổi hoạt động bảo tồn và chăm sóc động vật hoang dã nhưng lại như đã quen thân, Lâm Ân Tùng và Tô Y Đường lúc đó mới mười bảy tuổi trở thành anh em kết nghĩa.
Lâm Ân Tùng chuẩn bị rời Đài Bắc, đi đến Châu Phi tiếng hành nghiến cứu lần thứ hai, bèn mang theo con gái gặp người bạn mới quen.
Lâm Nguyệt Nha trở về Đài Bắc, vẫn ở tại ngôi nhà cũ, tuy cô chỉ biết chút tiếng Anh và tiếng Trung, cô lại rất dễ thích ứng với hoàn cảnh, không bao lâu, bé liền như cá gặp nước, bộ dáng cô sáng sủa, nhiệt tình, hoạt bát, thông minh và đáng yêu, càng nhanh chóng chiếm được cảm tình của tất cả mọi người trong khu.
Vào một ngày, Lâm Ân Tùng thay cho Lâm Nguyệt Nha cái váy ngắn tơ màu trắng, tóc cột đuôi ngựa bằng cái nơ con bướm thủy tinh, Lâm Ân Tùng nhìn thế nào cũng thấy con gái bảo bối của mình là đáng yêu nhất trên thế giới, rồi ẵm cô lên hôn một cái.
Mà Lâm Nguyệt Nha thì lại không quen, liên tục kéo chiếc váy ngắn trói buộc bé ra, bé ở thảo nguyên Châu Phi đã có thói quen không mặc quần áo chạy tới chạy lui.
Lâm Nguyệt Nha lúc năm tuổi nhỏ bé, thân thể mập lùn, làn da phơi ở dưới ánh nắng mặt trời của Châu Phi trở nên ngâm đen, đôi mắt như 2 trái nho tím trơn bóng linh hoạt chớp chớp nhanh chóng, bé cố gắng ngẩng đầu lên nhìn cho rõ hình dáng của bạn cha bé, thắt lưng mập mạp cùng chiếc cổ ngắn dùng sức ngửa về phía sau, trong mắt cô Tô Y Đường cao thật là cao bé làm sao cũng không nhìn thấy được.
Tô Y Đường nhìn thấy cô bé da ngăm, mập mạp, mặc chiếc váy tơ nhỏ, ngước mặt lên trên và ngã ra phía sau sắp té, anh cười khẽ, ngổi xổm xuống, dùng bàn tay vòng ra phía sau cô gái nhỏ đỡ lấy và cùng cô gái nhỏ mặt đối mặt.
"Nguyệt Nha, mau gọi chú Đường." Lâm Ân Tùng nhắc nhở.
"Chú Đường." Lâm Nguyệt Nha tò mò đánh giá Tô Y Đường, phát âm không được chính xác.
Tô Y Đường im lặng vài giây, anh mới mười bảy tuổi thật không có quen khi được gọi bằng 'chú', nhưng vì nhớ tới, anh và cha của Lâm Nguyệt Nha là bạn, thì đương nhiên phải là trưởng bối của Lâm Nguyệt Nha.
"Nguyệt Nha, xin chào, chú tên Tô Y Đường là bạn của ba cháu, rất hân hạnh được biết cháu."
Lâm Nguyệt Nha mở to mắt tỉ mỉ đánh giá Tô Y Đường vài lần, trên khuôn mặt ngăm đen nở rộ 2 lúm đồng tiền nhỏ, " Chú Đường, Nguyệt Nha rất thích chú nha!"
"Ha ha, đây mới đúng là con gái của tôi, thật nhiệt tình!" Lâm Ân Tùng hãnh diện mà vui vẻ đến không thể ngừng được, thân là một người cha, mọi hành động tiếng nói trong mắt ông đều cực kỳ đáng yêu, con gái của ông là bảo bối giỏi nhất thế giới.
Tô Y Đường lại thấy cô gái nhỏ thú vị lấy tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, lòng bàn tay dịu dàng cọ xát những sợi tóc
Lâm Ân Tùng cứ hai, ba năm lại có cơ hội quay về Đài Bắc, cùng trường đại học báo cáo kết quả nghiên cứu, năm ấy Lâm Nguyệt Nha được tám tuổi lại một lần nữa được gặp Tô Y Đường.
Lâm Ân Tùng bận rộn việc nghiên cứu, nhờ Tô Y Đường chăm sóc Lâm Nguyệt Nha nửa tháng, mỗi ngày ăn cơm với bé, dạy bé học phụ đạo, trong thời gian hai tuần, Lâm Nguyệt Nha và Tô Y Đường vô cùng thân thiết, suốt ngày một câu 'chú Đường', hai câu cũng 'chú Đường', kêu đến Lân Ân Tùng cũng phải ghen tị.
Đến lúc chia tay, Lâm Nguyệt Nha ôm cổ Tô Y Đường khóc nức nở, bé và ba đều thích chú Đường, muốn lần sau sẽ về Đài Bắc sớm chút để ghé thăm chú.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã bốn năm, lần trở về Đài Bắc này thì Lâm Nguyệt Nha được mười hai tuổi, trong bốn năm nay cô thường viết thư cho Tô Y Đường, vui vẻ kể về cuộc sống của cô ở Châu Phi.
Tô Y Đường đến sân bay đón Lâm Ân Tùng và con gái ông, cùng đi với anh còn có bạn gái của anh là Bành Trân Trân.
Lâm Nguyệt Nha từ xa nhìn thấy Tô Y Đường, lập tức bỏ lại hành lý của cô mà chạy thật nhanh, dùng sức nhào vào Tô Y Đường, ôm cổ và hôn anh, "Chú Đường, con rất nhớ chú, rất rất nhớ chú nha!
Lâm Ân Tùng bị phơi nắng ngâm đen cũng đang bước tới đây, ngượng ngùng gãi đầu, "Con gái tôi lớn như thế rồi, mà vẫn nhiệt tình như vậy."
"Nguyệt Nha đã lớn rồi." Tô Y Đường vẫn giống như vài năm trước, xoa tóc Lâm Nguyệt Nha bay tán loạn.
Mà tóc Lâm Nguyệt Nha lại rất dễ bị rối, chỉ mới xoa vài cái tóc đã rối thành một nùi, Lâm Nguyệt Nha dậm chân kháng nghị, nhưng cánh tay vẫn lôi kéo Tô Y Đường, cười vui vẻ đến lộ ra đôi mắt hình trăng khuyết và hai má lúm đồng tiền.
"Anh Lâm, Nguyệt Nha, xin giới thiệu với hai người, đây là bạn gái của tôi tên Bành Trân Trân." Tô Y Đường mỉm cười giới thiệu cô gái đứng ở kế bên cạnh cho Lâm Ân Tùng và con gái của ông biết.
"Chú em, ánh mắt thật tốt!" Lâm Ân Tùng đánh Tô Y Đường một cái, Bành Trân Trân là mẫu tình nhân trong mộng của đàn ông, tóc dài mắt to, tinh tế dịu dàng, rất có gia giáo và kiên nhẫn đứng cạnh Tô Y Đường.
"Nguyệt Nha, kêu thím đi." Lâm Ân Tùng đẩy nhẹ con gái đang đứng không có phản ứng ở kế bên.
Lâm Nguyệt Nha như bị thiên lôi đánh tới với vẻ mặt tuyệt vọng, Chú Đường có bạn gái rồi.
"Chú Đường có bạn gái rồi" Những lời nói này lập tức xuất hiện ở trong đầu của Lâm Nguyệt Nha, lúc này cô còn không biết vì sao khổ sở và tuyệt vọng lại đến, cô cũng không che dấu tâm tình của mình, dùng biểu tình muốn khóc nhìn Tô Y Đường.
Bành Trân Trân có thể được Tô Y Đường ưu ái, trừ bỏ diện mạo của ả, còn có sự thông minh, ả liếc mắt một cái liền nhìn ra cô bé trước mắt đang suy nghĩ gì, ả bước tới bên cạnh bạn trai, đưa tay sờ sờ đầu Lâm Nguyệt Nha, "Thật là một cậu bé đáng yêu."
"Tôi không phải là cậu bé, tôi là con gái." Lâm Nguyệt Nha mười hai tuổi nói được tiếng Trung khá tốt, cô lớn tiếng nói ra những lời đó, khiến song phương không biết nói sao, làm hai người đàn ông và một phụ nữ nhìn nhau cười.
Trở lại quét dọn trong nhà xong, Lâm Nguyệt Nha đứng trước gương cẩn thận đánh giá bản thân mình, càng xem càng ảo não, càng xem càng thấy xấu hổ, cô thật sự nhìn giống con trai, người thì lùn, dáng lại mập.
Da cô do phơi nắng ở Châu Phi nên bị ngâm đen, ở trên máy bay từng có người hỏi cô có phải là người Châu Phi không, cô còn rất vui vẻ cho người ta biết là do cô phơi nắng, lúc đó một chút tức giận cô cũng không có, nhưng khi Bành Trân Trân nói vậy thì cô rất tức giận.
Nhìn kỹ mình trong kiếng, ngảy cả bản thân cô cũng cảm thấy mình giống con trai, mình làm sao mà so với Bành Trân Trân đây?
Khác biệt quá, dáng người Bành Trân Trân cao gầy mảnh khảnh, ngực to eo nhỏ, là cô gái hai mươi bốn tuổi quyến rũ, mái tóc dài, da trắng, trang điểm tinh tế giống như một ngôi sao, xinh đẹp rực rỡ.
"Nguyệt Nha, Nguyệt Nha, làm sao vậy? Con không thoải mái ở đâu hả?" Lâm Ân Tùng ở bên ngoài phòng con gái mãnh liệt gõ cửa, con gái ông hôm nay thật sự khác thường, không phải là cô thích Tô Y Đường nhất sao? Tô Y Đường mở tiệc tẩy trần mà cô cũng không tham gia, nhất quyết không chịu đi, khiến người cha như ông cũng cảm thấy vô cùng khó xử.
"Cha, đừng lo cho con!" Lâm Nguyệt Nha trốn trong mền, nước mắt vẫn còn lưu trên mặt
Ở Đài Bắc được nửa tháng, nhưng Lâm Nguyệt Nha vẫn trốn trong phòng không chịu ra ngoài, ngay cả Tô Y Đường ghé nhà mà cũng không ra gặp, làm cho người lớn chỉ biết lắc đầu, chỉ có Bành Trân Trân biết, cô có tình ý với Tô Y Đường.
Đến khi lên máy bay rời Đài Bắc, Lâm Nguyệt Nha ngồi ở vị trí bên cửa sổ lặng lẽ rơi lệ, khiến Lâm Ân Tùng sợ tới mức nắm lấy cô hỏi xem trong mình cô có gì không thoải mái hả?
"Nguyệt Nha, nếu con không muốn đi Châu Phi, thì cha và con ở lại Đài Bắc sống cuộc sống bình thường, được không?"
Tuy nghiên cứu động vật hoang dã là giấc mơ từ nhỏ của Lâm Ân Tùng, nhưng vài năm trở lại đây ông cảm thấy như vậy là thiệt thòi cho con gái của ông, con gái ông không có mẹ chăm sóc đã đủ đáng thương, còn sống với ông ở nơi khí hậu nóng bức, điều kiện sống ở Châu Phi gian khổ, không có trường học tốt, lại giống một đứa bé hoang dã hơn.
"Cha, con không sao, chỉ là có chút nhớ Đài Bắc thôi." Lâm Nguyệt Nha lúc ấy vẫn không biết, nước mắt của cô là vì mối tình đầu, vì yêu, vì thất tình mà rơi xuống.
Đến Tanzania không lâu, Lâm Nguyệt Nha xin Lâm Ân Tùng cho cô sang Mỹ du học, Lâm Ân Tùng mất ngủ vài đêm, sau đó liên lạc với bạn học chung thời đại học với ông nhờ giúp Lâm Nguyệt Nha tìm trường học có ký túc xá.
Tuy Lâm Nguyệt Nha ở Châu Phi học trường hơi lạc hậu, nhưng cô thông minh lại nhiệt tình, năng lực thích ứng rất mạnh, tốt nghiệp trung học lúc mười lăm tuổi, với học sinh ở Mỹ thì không khác biệt nhau lắm.
Đến lễ tốt nghiệp trung học, Lâm Ân Tùng từ Châu Phi bay sang Mỹ dự lễ tốt nghiệp của con gái, nhìn con gái hoang dã từ nhỏ đã quen giờ trưởng thành thiếu nữ, khiến ông vừa đau lòng vừa vui mừng.
"Nguyệt Nha, cha chuẩn bị trở về Đài Bắc, con muốn về cùng cha không?" Lâm Ân Tùng ba mươi lăm tuổi thành thục chững chạc, nhiều năm sống ở thảo nguyên hoang dã, làm cho ông tản ra hơi thơ mê người, đi tới đâu cũng đều hấp dẫn phụ nữ.
"Con..." ánh mắt Lâm Nguyệt Nha chợt lóe, rồi lập tức bao phủ một tầng ưu thương, mười lăm tuổi cô đã biết được lúc trước mình thương tâm và tuyệt vọng vì tình yêu, cô không dám trở về gặp Tô Y Đường, lại không muốn nhìn thấy cảnh anh và Bành Trân Trân hạnh phúc.
Trong vài năm trở lại đây Tô Y Đường gửi rất nhiều thư cho cô, trong đó nói về Bành Trân Trân rất nhiều, anh chia sẽ niềm vui và hạnh phúc của mình với cô, nhưng anh không biết hạnh phúc và vui vẻ của anh là tra tấn làm trái tim của cô đau đớn, vì thế bao năm nay cô chỉ xem thư của anh, và âm thầm rơi lệ, mà chưa bao giờ hồi âm cho anh.
"Haiz, con không muốn trở về sao?" Lâm Ân Tùng thở dài một hơi, sờ sờ đầu con gái, con gái càng lớn, người làm cha như ông cũng không đoán được con gái đang suy nghĩ gì, " Y Đường thất tình, cha còn muốn nhờ con giúp cha khuyên hắn nữa.
"Cha, cha vừa nói gì?" Lâm Nguyệt Nha kích động nắm lấy tay cha, giọng run run hỏi.
"Y Đường thất tình rồi, nửa năm trước Bành Trân Trân đã gả cho con một người giàu có, bỏ rơi Tô Y Đường." Lâm Ân Tùng nghĩ đến con gái chỉ là đang quan tâm 'chú Đường' mà thôi.
"Cha, con muốn về Đài Bắc, chúng ta lập tức đi đặt vé máy bay, mau lên cha!" Lâm Nguyệt Nha thay đổi thái độ nhanh chóng, cầm tay Lâm Ân Tùng giục ông nhanh chóng đi đặt vé máy bay.
Lại đứng ở sân bay Đài Bắc, vẫn là Tô Y Đường đến đón, từ thiếu niên ở lần gặp trước nay đã trở thành người đàn ông chín chắn, bên người........ đã không còn Bành Trân Trân, điều này làm cho tâm tình của Lâm Nguyệt Nha thật thoải mái.
"Anh Lâm......Nguyệt Nha!" Nếu không phải thấy được đôi mắt to linh hoạt kia, Tô Y Đường đã không nhận ra được cô gái duyên dáng yêu kiều trước mắt, chính là cô bé với cái cổ ngắn ngữa ra, lộ khuôn mặt với làn da ngăm đen nhìn anh, Lâm Nguyệt Nha trưởng thành, từ cô bé thành cô gái, càng ngày càng đẹp, duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt trong suốt thuần khiết kia.
"Cha nói anh thất tình, rất đau lòng à?" Lâm Nguyệt Nha cầm lấy ống tay áo Tô Y Đường, lo lắng hỏi.
"Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với chú rồi sao?" Tô Y Đường giống như trước đây đưa tay xoa đỉnh đầu Lâm Nguyệt Nha, cô gái nhỏ trưởng thành, tính tình cũng không thay đổi.
"Chú vẫn tưởng con tới vĩnh viễn cũng không thèm để ý tới chú nữa." Anh gửi thư liên tục cho cô nhiều năm, cô bé chưa bao giờ hồi âm lại cho anh, anh còn tưởng rằng cô có cuộc sống mới, quên mất tiêu 'chú Đường' này rồi.
Lâm Nguyệt Nha há mồm, định phản đối về cách gọi 'chú Đường', anh vốn không phải là chú của cô, nhưng vẫn nhịn xuống, bây giờ chưa phải lúc, cô sẽ tìm thời gian thích hợp để thổ lộ với anh.
Tô Y Đường một tay ôm bả vai cô, một tay xách theo hành lý của cô, với Lâm Ân Tùng cùng nhau rời khỏi sân bay.
Cô bé đã thật sự trưởng thành, hình như muốn nói cái gì rồi lại thôi, anh nhớ rõ cô ngày trước, cứ nói như súng liên thanh, nói không biết mệt.
Buổi tối cùng nhau ăn cơm, Lâm Nguyệt Nha lại giả thành bộ dáng thục nữ, không ngừng kể với Tô Y Đường về những việc mới mẻ trong trường học, và làm nũng với Lâm Ân Tùng.
Thấy Lâm Nguyệt Nha như vậy, Lâm Ân Tùng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, ba năm trước con gái đột nhiên trở nên kỳ quái, bây giờ thì trở lại bình thường rồi.
Mà Tô Y Đường thấy Lâm Nguyệt Nha thành thiếu nữ, thì cảm thấy thật kỳ diệu, từ cô bé mập mạp đen đen đáng yêu, khi lớn lên lại trở thành một cô gái xinh đẹp, tuy nhiên, cách nói chuyện lại không hề thay đổi.
Thời gian gần đây, Lâm Nguyệt Nha vẫn làm cái đuôi đi theo sau Tô Y Đường, giống hệt như trước đây, nhưng lại không giống, cô gái nhỏ hay dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, đôi khi còn hỏi anh những vấn đề rất kỳ lạ.
"Y Đường, anh thích mẫu người con gái như thế nào?"
"Thích cái gì?" Tô Y Đường đang thiết kế bản vẽ, không có để ý câu hỏi của cô gái nhỏ.
"Anh muốn quen với người con gái như thế nào đó!" Cô gái nhỏ nằm sắp lên bàn làm việc của Tô Y Đường, nhìn giống như con khỉ bám vào mép bàn, làm duyên trên bàn.
"Cởi mở, nhiệt tình."
"Chỉ có vậy thôi?" Lâm Nguyệt Nha cười tươi vui vẻ, lúm đồng tiền ở hai gó má hiện lên, haha, cả hai điều này cô đều có nha.
"Tự chủ, có năng lực, có tiếng nói chung với chú, có thể cùng nhau phấn đấu." Tô Y Đường lập tức bổ sung thêm.
Gương mặt tươi cười của Lâm Nguyệt Nha lập tức sụp đổ.
"Sao vậy?" Ánh mắt Tô Y Đường từ trong bản vẽ nhìn lên, thấy cô gái nhỏ đang dựa vào cạnh bàn nhìn lên bản đồ của anh, hai má nhăn giống quả mướp đắng, anh buồn cười xoa hai má Lâm Nguyệt Nha rồi tiếp tục xem bản vẽ.
"Không có." Lâm Nguyệt Nha âm thầm tự an ủi mình trong lòng, " Vậy anh tính khi nào thì kết hôn?"
"Chú tính khoảng hai mươi tám tuổi sẽ kết hôn, nhưng bây giờ bận quá, không có thời gian quen bạn gái, cho nên sẽ để từ từ rồi tính, chú là con trai lớn của nhà họ Tô, người trong nhà thường hay nhắc nhở, chắc sẽ không lâu nữa đâu." Tô Y Đường trả lời Lâm Nguyệt Nha xong thì ngẩng đầu lên.
"Người ta chỉ tùy tiện hỏi thôi." Lâm Nguyệt Nha âm thầm tính tuổi và thời gian, cảm thấy bản thân thật sự đáng thương, cô còn chưa trưởng thành, anh đã đưa ra quyết định tuổi sẽ kết hôn, nhưng thật may là hiện giờ anh vẫn chưa có bạn gái.
"Y Đường, tại sao anh và Bành Trân Trân lại chia tay?" Cô nhớ rõ ràng trong thư hai người họ rất yêu nhau, anh còn tính cầu hôn với Bành Trân Trân, làm cô khóc tới nước mắt rơi không ngừng, nhưng may mắn là hai người đã chia tay! Lâm Nguyệt Nha cảm thấy tội lỗi, vội vàng cầu xin tha thứ ở trong lòng, cô nhất định sẽ làm anh hạnh phúc, sẽ không để cho anh vì chia tay Bành Trân Trân mà không yêu ai nữa.
"Không cùng chung suy nghĩ." Tô Y Đường suy nghĩ một chút rồi trả lời cô.
Anh vẫn nghĩ Bành Trân Trân là người con gái hợp với anh nhất, cô ấy độc lập phóng khoáng, có chí tiến thủ, trong công việc rất nỗ lực, hơn nữa hai người đều là kiến trúc sư, quan điểm giống nhau, Bành Trân Trân là người con gái rất hợp với anh.
Nhưng, từ từ, rồi cũng thay đổi, Bành Trân Trân hết lần này tới lần khác khuyên anh về thừa hưởng gia sản, cô ấy biết rõ anh không có hứng thú với việc kinh doanh của cha, hiện tại em trai của anh quản lý việc kinh doanh rất tốt, anh ngồi không hưởng hoa hồng cũng rất thoải mái, không biết tại sao cô ấy đối với lại rất để ý sản nghiệp nhà họ Tô, những khoảng cách giữa anh và Bành Trân Trân càng ngày càng xa, hai người chia tay thì cũng không thể trách cô ấy được.
"Con nít thì đừng hỏi chuyện người lớn." Anh lấy tay xoa đỉnh đầu Lâm Nguyệt Nha, Tô Y Đường không muốn nói đến chuyện này nữa.
"Người ta đã lớn rồi!" Lâm Nguyệt Nha hai má đỏ lên nhảy ra khỏi bàn, bày ra thân hình chữ S, đưa ra bộ ngực chưa phát triển đầy đủ và cái mông nhỏ, đáng tiếc cô khoe cả buổi Tô Y Đường chưa ngẩng đầu lên nhìn cô lần nào.
Đứng thành tư thế này mỏi quá, Lâm Nguyệt Nha không làm dáng được bao lâu thì bỏ qua, liền nghĩ, không sao, cô vẫn đang phát triển, sau này cô cũng sẽ là một người đẹp có 'điện nước đầy đủ' giống Bành Trân Trân.
"Đúng vậy, từ một đứa bé lớn thành một đứa bé lớn." Ở trong lòng Tô Y Đường, Lâm Nguyệt Nha chính là đứa bé năng động nghịch ngợm giống như một con khỉ.
"Y Đường, người ta rất nghiêm túc nha!" Hai tay Lâm Nguyệt Nha đặt trên bản vẽ của Tô Y Đường, buộc anh phải ngẩng đầu lên.
"Con kêu chú bằng gì?" Tô Y Đường tự nhiên phát giác chuyện này.
"Y Đường đó, có gì không đúng sao?" Kỳ thật cô muốn kêu 'Đường', nhưng nếu kêu vậy sẽ đánh cỏ động rắn, trước mắt tạm nhẫn nại một chút vậy.
"Con không kêu chú bằng 'chú Đường' sao?" Tô Y Đường nhớ tới lúc trước, anh tự nhiên bị cô bé kêu anh bằng 'chú Đường' làm anh thấy không quen.
"Anh cũng không phải là chú của em, anh chỉ lớn hơn em có mười hai tuổi, em ở Mỹ các bạn học của em đều xưng tên với nhau thôi." Lâm Nguyệt Nha bắt đầu giải thích, để che dấu ý định chính của cô, nhắc nhở Tô Y Đường.
"Ok, tùy ý của cô bé thôi." Tô Y Đường cưng chiều nói tiếp, nhớ tới cô bé năm tuổi da ngăm đen xuất hiện trước mặt anh, anh không thể không cưng chiều cô.
"Người ta không phải cô bé, không được kêu người ta là cô bé nữa!" Lâm Nguyệt Nha tức giận phồng hai bên má lên, nghiêm trọng tuyên bố.
"Nguyệt Nha tiểu thư, kêu như vậy có được không?" Tô Y Đường không sống chung với cô, còn tưởng rằng các cô gái tuổi này hay thay đổi, anh có thể khẳng định, chỉ có cô mới dễ dàng tức giận và nguôi giận nhanh chóng, còn nói mình đã trưởng thành rồi, aiz.
Hàng ngày, Lâm Nguyệt Nha đều quấn lấy Tô Y Đường hỏi này hỏi kia, khi làm việc Tô Y Đường rất nghiêm túc, nhưng cũng không thấy phiền, vì cô gái nhỏ rất đáng yêu, nói đúng hơn là cô mang đến cho anh niềm vui, nên công việc cũng không còn thấy áp lực.
Còn hai ngày nữa thì Lâm Nguyệt Nha phải rời khỏi Đài Bắc vì trường học của cô khai giảng năm học mới, Lâm Nguyệt Nha gặp Bành Trân Trân trong công ty thiết kế của Tô Y Đường.
"Tại sao cô tới đây?" Lâm Nguyệt Nha đi pha cho Tô Y Đường ly cà phê, cầm ly cà phê xem như trân bảo, đang đi tới hành lang thì gặp Bành Trân Trân, cô không hề che dấu kinh ngạc và chán ghét của mình, tâm trạng đang vui vẻ của cô trong nháy mắt rớt xuống rất thấp.
Vài năm không gặp. Giờ Bành Trân Trân đã là một cô gái đẹp gợi cảm, mặc dù đang mang thai, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức quyến rũ của ả, ả tháo mắt kính xuống cẩn thận quan sát Lâm Nguyệt Nha vài giây, "Thì ra là cô."
"Tại sao cô lại đến đây, không phải cô đã gả cho con của một người đàn ông có tiền sao?" Và có con rồi mới đám cưới, Lâm Nguyệt Nha thấy trên internet và một vài tờ báo có đưa tin như vậy.
"Liên quan gì đến cô, tôi đến đây tìm Đường." Bành Trân Trân liếc Lâm Nguyệt Nha một cái, sau đó đi thẳng đến phòng làm việc của Tô Y Đường.
Lâm Nguyệt Nha tức giận dậm chân tại chỗ, sau đó nhanh chóng đuổi theo sau, cô sợ không ở bên cạnh Tô Y Đường coi chừng anh, anh và Bành Trân Trân sẽ nối lại tình xưa.
"Nguyệt Nha, đi lấy cho Bà Lưu một ly nước ấm." Tô Y Đường mời Bành Trân Trân ngồi, nhìn thấy Lâm Nguyệt Nha đang thở hồng hộc, tay xoa thắt lưng đứng cạnh cửa văn phòng nên anh nhờ cô làm.
"Không lấy!" Lâm Nguyệt Nha từ chối dứt khoát, và nhìn Bành Trân Trân bằng đôi mắt muốn giết người.
"Ngoan, đi nhanh đi." Tô Y Đường sờ đầu Lâm Nguyệt Nha, anh mỉm cười nhìn cô, anh biết cô tức giận vì khoảng thời gian khó khăn anh đã trải qua, trên thực tế, anh và Bành Trân Trân chia tay, làm cho anh cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
"Đi thì đi." Thấy cô không có cách cự tuyệt anh luôn luôn khi dễ cô.
Lâm Nguyệt Nha vừa ra khỏi phòng liền chạy thật nhanh, khẩn trương lấy ly nước, rồi trở lại giám sát Bành Trân Trân.
"Đường, chúng ta nhất định phải như vậy sao?" Đây cũng không phải là lần đầu tiên Bành Trân Trân gặp Tô Y Đường sau khi cô kết hôn, chồng cô tên Lưu Hùng và cô hùng vốn mở công ty thiết kế, vì làm chung nghành kiến trúc sư nên nhiều khi cũng có gặp Tô Y Đường, trong khi đó Tô Y Đường thật sự đã quên tình cảm nhiều năm qua của bọn họ, đối sử với cô luôn lạnh nhạt và lịch sự, việc này làm cho cô không cam lòng.
"Bà Lưu, thân phận khác biệt, nên giữ khoảng cách thì tốt hơn." Tô Y Đường không biết Bành Trân Trân khóc lóc chạy đến đây tìm anh là có việc gì, khi chia tay cô cũng đâu có khóc, sau này anh biết được, lúc hai người chia tay thì cô ấy đã mang thai con của Lưu Hùng, tất cả đã là quá khứ, anh cũng không còn nhớ nữa.
"Bà Lưu hôm nay đến đây là có chuyện gì sao?"
Bành Trân Trân cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, "Đường, Lưu gia chuẩn bị mở trung tâm thương mại ở khu dân cư mới, đầu tư hàng tỷ, em muốn mời anh tham gia thiết kế."
Lúc này, Lâm Nguyệt Nha đi vào, để ly nước lên bàn rất mạnh, làm cho nước trong ly văng ra vài giọt, "Nước của Bà!."
Lâm Nguyệt Nha không có cách nào để đối xử tốt với Bành Trân Trân được, nghĩ đến cô ấy từng yêu Tô Y Đường, và bỏ rơi Tô Y Đường, cô liền cảm thấy chán ghét cô ấy đến tột đỉnh.
"Nguyệt Nha, đi là bài tập đi, đừng quên là sắp khai giảng, bài tập của con vẫn chưa làm xong đó." Tô Y Đường không biết tại sao cô bé không thích Bành Trân Trân, cô bé đơn thuần luôn nhiệt tình và hoạt bát, đối với ai cũng rất hòa đồng, cô vào công ty thiết kế của anh chưa được vào ngày đều làm quen hết tất cả mọi người, ngay cả đứa em trai nhỏ nhất của anh cũng trở thành bạn tốt của cô, chỉ có Bành Trân Trân là không hợp.
"Ok, Ok." Lâm Nguyệt Nha cũng không ngốc , cô sợ nếu mình không nghe lời sẽ bị đuổi ra khỏi phòng, vì thế không tình nguyện đi đến bên cạnh bàn làm việc của Tô Y Đường, lấy bài tập nghỉ hè ra làm như mình thật nghiêm túc, nhưng thật ra, cô chủ yếu ở lại để quan sát động tĩnh của Tô Y Đường và Bành Trân Trân.
Nhìn Tô Y Đường hoàn toàn dùng thái độ khách sáo để tiếp cô, Bành Trân Trân nghĩ đến mọi thứ sau khi gả vào hào môn, càng cảm thấy tình yêu trước kia rất đáng quý, vì kết hôn và có con nên tiện nào nói thẳng, chỉ biết liếc mắt đưa tình với anh.
Lâm Nguyệt Nha ở một bên nhìn thấy, nghe thấy, tức giận, cắn hư hết ba cây viết.
Tô Y Đường tiễn Bành Trân Trân đi, khi trở lại văn phòng phát hiện Lâm Nguyệt Nha đang chống hai bên má, nhìn anh với vẻ mặt rất ủy khuất.
"Làm sao vậy?" Tô Y Đường ngồi xuống ghế sô pha, hỏi thăm cô.
Lâm Nguyệt Nha quá uất ức, cô đứng lên, chậm chậm đi tới ngồi bên cạnh Tô Y Đường, "Anh và cô ấy muốn nối lại tình xưa hả?"
"Nói bậy gì đó!" Vì suy nghĩ của cô làm Tô Y Đường bật cười, gõ lân đầu cô một cái, "Đừng có nghĩ ngợi lung tung, cô ấy giờ là Bà Lưu, hơn nữa chú và cô ấy đã không còn gì nữa."
Nghe Tô Y Đường nói thế, Lâm Nguyệt Nha tạm yên tâm, cô biết Tô Y Đường là người đàn ông chính trực, nói là làm, sẽ không mờ ám với người đã có chồng, nhưng, cô đã thăm dò tình trạng trong công ty, nghe tin Tô Y Đường và Bành Trân Trân chia tay, không biết có bao nhiêu cô gái đang mơ mộng tới anh đâu.
"Y Đường, hứa với em một chuyện có được không?" Lâm Nguyệt Nha nắm lấy cánh tay Tô Y Đường, nói rất nghiêm túc.
"Chú hứa với con." Tô Y Đường nghĩ đến cô bé chắc không yêu cầu hay muốn gì khác ngoài quà tặng..., nên đáp ứng rất nhanh, "Nói đi, con muốn gì?"
"Y Đường, anh chờ em bảy năm được không?" Lâm Nguyệt Nha thầm tính, bảy năm sau cô tốt nghiệp đại học trở về, có thể tự tin mà đứng bên cạnh anh, "Trong bảy năm không được có bạn gái, không được kết hôn, bảy năm sau em về gả cho anh, được không?"
"Cô bé này nói bậy bạ gì đó." Tô y Đường buồn cười xoa tóc Lâm Nguyệt Nha, "Ngoan ngoãn học tập, đừng làm cho cha con và chú lo lắng."
"Em không nói đùa, em thật lòng đó!" Lâm Nguyệt Nha biểu hiện một cách nghiêm túc, nhưng trong mắt Tô Y Đường càng thêm ngây thơ và đáng yêu.
"Được, con là nghiêm túc, ngoan ngoãn đi học, mau trưởng thành." Tô Y Đường đứng lên, "Nhanh làm bài tập, chú còn có việc phải làm."
Lâm Nguyệt Nha bĩu môi, tức giận phồng hai má, được rồi, cô sẽ dùng hành động chứng minh cho anh thấy, cô thật lòng muốn làm vợ anh.
Vì dự án bên Mỹ cần người nghiên cứu thảo luận, nên Lâm Ân Tùng thay đổi lịch trình, cùng với con gái bay qua Mỹ trước thời gian dự tính.
Khi Lâm Nguyệt Nha nhận được điện thoại của cha thì ông kêu cô lập tức đi ra sân bay, vì thế, cô hối hả chạy vào phòng hội nghị, lúc đó Tô Y Đường đang triển khai một dự án thiết kế mới trong phòng họp, Lâm Nguyệt Nha vội vã đi lên, không quan tâm sự hiện diện của năm, sáu nhân viên đang ở trong phòng, ôm cổ Tô Y Đường và hôn lên môi anh. (đoạn này mình chém gió hơi nặng tay)
Tuy cô chỉ chạm nhẹ vào môi anh, nhưng đối với Tô Y Đường không khác nào tiếng sấm giữa trời quang, cô bé thật sự là hơi quá, thế nhưng lại hôn môi anh! Tạm biệt với người lớn là phải hôn ở hai bên má không phải sao?
"Tô Y Đường, anh phải chờ em, bảy năm sau em sẽ trở về, trở thành cô gái xứng đáng với anh, em nhất định sẽ lấy anh!" Lâm Nguyệt Nha nhìn thẳng vào mắt Tô Y Đường nghiêm túc nói, sâu sắc nhìn anh một lần, rồi xoay người chạy đi.
Mặt Tô Y Đường cứng ngắc, giơ tay một cách vô thức muốn chạm vào môi, đột nhiên phát giác chính mình vừa muốn làm gì, ảo não đứng dậy, " Hội nghị tiếp tục sau hai giờ!"
Ông chủ đi khỏi phòng họp, các nhân viên hai mặt nhìn nhau, mọi người đều biết, cô bé Nguyệt Nha đáng yêu này thầm mến ông chủ, nhưng bảy năm, aiz, không nói tới ông chủ có chờ được không, các cô gái trẻ tính khí hay bất đồng, giữa chừng thay đổi, vậy chẳng phải ông chủ rất đáng thương hay sao?
Hết chương 1