Bên cạnh một tòa bình đài hình dáng cổ xưa.
Ô...ô...ô...n...g!
Một tầng ngân ảnh không u trọng điệp bên trong hư không, thân ảnh Triệu Phong cùng Tiểu tặc miêu, nương theo một cỗ không gian ba động, chậm rãi hiện lên.
- Nguy hiểm thật! Hiện tại cường giả Bán Thần hai Đại Vương triều, không sai biệt lắm đều đã vào trong này!
Triệu Phong cảm giác được một tia gấp gáp.
Nếu như Triệu Phong gặp phải cường giả Bán Thần của Vương triều Đại Càn, không thể nghi ngờ có thể được bọn họ che chở! Đương nhiên, ngoại trừ Bán Thần U Hải!
Thế nhưng cùng hành động với Bán Thần của Vương triều Đại Càn, kỳ ngộ của Triệu Phong cũng sẽ bị hạ thấp đến cực hạn. Dù sao Bán Thần nhân loại có thể sẽ ra tay bảo hộ Triệu Phong, nhưng tuyệt sẽ không đem kỳ ngộ tốt, bảo vật trân quý tặng không cho Triệu Phong!
Bởi vậy, Triệu Phong quyết định vẫn là một mình hành động.
Hơn nữa trước đây, Triệu Phong đã để lại rất nhiều tọa độ không gian ở trong phiến không gian này, chỉ cần cẩn thận một chút, vấn đề cũng sẽ không lớn.
Lúc này, Triệu Phong mới hồi tưởng lại một màn hình ảnh gặp mặt Tân Vô Ngân vừa rồi.
Bóng người trong cung điện bạch kim là Tân Vô Ngân, điều này vẫn khiến cho Triệu Phong thập phần khiếp sợ, không thể tin được.
Đồng thời, Triệu Phong bắt đầu suy nghĩ câu nói mà Tân Vô Ngân đã nói với hắn:
- Triệu Phong, thời gian không nhiều lắm! Mỗi một gian kiến trúc ở nơi này, đều có một hồi kỳ ngộ! Bằng cảm giác của ngươi, hãy đi chọn một cái đi!
Những lời này mang đến cho Triệu Phong một loại cảm giác giống như là, toàn bộ kỳ ngộ nơi này, đều là do đích thân Tân Vô Ngân bố trí vậy.
Đương nhiên đây không phải là trọng điểm. Trong những lời này, chân chính khiến cho Triệu Phong suy nghĩ sâu xa có hai điểm.
Điểm thứ nhất: Tân Vô Ngân nói, thời gian không nhiều lắm! Triệu Phong suy đoán, kỳ ngộ nơi này có khả năng sẽ chỉ tồn tại một đoạn thời gian, hoặc là bởi vì nguyên nhân nào khác, sẽ phải bỏ ngang giữa chừng!
Điểm thứ hai: Tân Vô Ngân nói kỳ ngộ nơi này rất nhiều, bảo Triệu Phong hãy đi lựa chọn một cái!
Kỳ ngộ nơi này nhiều như vậy, vì sao Tân Vô Ngân lại nói Triệu Phong hãy đi chọn một cái? Hoặc là nói, chỉ có thể chọn một cái!
- Lẽ nào nơi này có hạn chế nào đó, một người chỉ có thể tiến vào một tòa kiến trúc, thu được một hồi kỳ ngộ?
Triệu Phong suy đoán ra kết luận này.
Nếu thật sự là như vậy, Triệu Phong thật đúng là phải cao hứng một phen.
Lúc vừa mới vào nơi này, Triệu Phong đã có thể kháng trụ mê hoặc, không tùy tiện đi vào bất cứ tòa kiến trúc nào tại nơi này, mà là đi khắp nơi chung quanh quan sát, lợi dụng Mê Không Giới lưu lại tọa độ không gian.
Mặc kệ Tân Vô Ngân nói là thật hay không, để phòng ngừa vạn nhất, Triệu Phong nhất định phải xem những gì hắn nói đều là thật.
Mặt khác, Triệu Phong còn muốn suy nghĩ cẩn thận một chút.
Nếu như Tân Vô Ngân đã ở trong tòa điện các bạch kim kia, điều này nói rõ, nơi đó chính là kỳ ngộ của Tân Vô Ngân.
Về phương diện khác, điều này cũng chứng minh ánh mắt của Triệu Phong cùng Tiểu tặc miêu không sai! Tòa điện các bạch kim kia, chính là kỳ ngộ lớn nhất trong chỗ này, nhưng nó chỉ thuộc về Tân Vô Ngân mà thôi.
Sau đó, Triệu Phong mở ra Thần Linh Nhãn, quan sát bốn phía xung quanh.
- Trong mỗi một tòa kiến trúc, đều có một hồi kỳ ngộ, ta tự nhiên không thể chọn cái quá kém được!
Triệu Phong kiên định nói.
Ô...ô...ô...n...g!
Trên Tả Mâu Triệu Phong tràn ngập một tầng sóng gợn đạm kim sắc.
Những tòa kiến trúc bị Triệu Phong liếc mắt liền nhìn xuyên thấu, trực tiếp bị Triệu Phong bỏ qua không nhìn tới.
Vụt...
Triệu Phong thận trọng phi hành trên không trung giữa các tòa kiến trúc san sát, đồng thời quan sát mỗi một tòa kiến trúc bốn phía xung quanh.
Thời khắc nào đó, Triệu Phong nhìn xuyên thấu vào trong một gian nhà gỗ nhỏ, bên trong có một gã Bán Thần U Đô Giáo.
Vị Bán Thần này sau khi tiến nhập gian nhà gỗ nhỏ kia, đem gần như toàn bộ những thứ có thể cướp đoạt, lấy đi sạch sẽ.
Mà thời điểm khi vị Bán Thần này rời khỏi gian nhà gỗ, thân thể hắn liền bị một cỗ Quy tắc Không Gian cường ngạnh cưỡng ép, biến mất không thấy đâu nữa.
- Quả nhiên, một người chỉ có thể đạt được một hồi kỳ ngộ!
Triệu Phong một lần nữa cảm thấy may mắn.
Căn cứ tình huống trên Quang lộ, Triệu Phong suy đoán, vị Bán Thần này chắc là đã bị mạnh mẽ truyền tống rời khỏi nơi này, chuyển đến những địa phương khác trong Thần Thi.
Đồng thời, Triệu Phong cũng thập phần nghi hoặc, làm sao Tân Vô Ngân lại biết được những thứ này?
Leng keng!
Tiểu tặc miêu một lần nữa quăng lên mấy đồng tiền cổ trong tay, tiến hành bói toán.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu huy động thủ trảo, chỉ dẫn cho Triệu Phong một phương hướng.
- Được! Tin ngươi!
Triệu Phong vẫn luôn hết sức tín nhiệm khả năng bói toán của Tiểu tặc miêu.
Hơn nữa, thời điểm vừa rồi Triệu Phong nhìn thấy tòa điện các bạch kim kia, Tiểu tặc miêu bói toán, cũng chỉ về phía hướng kia.
Vụt...
Triệu Phong hướng về phía theo như lời Tiểu tặc miêu chỉ, thận trọng tiến tới.
Trên đường đi, Triệu Phong cũng nhìn thấy Bán Thần Xích Huyết của Thiết gia, nhưng Triệu Phong vẫn bất động thần sắc, đợi sau khi đối phương rời đi, mới tiếp tục khởi hành.
- Dường như không có tòa kiến trúc nào đặc biệt rộng rãi hoặc kỳ lạ!
Sau khi Triệu Phong phi hành một quãng đường khá xa, mới lẩm bẩm nói.
Bỗng nhiên, Triệu Phong chợt ngừng bước lại.
- Tòa tháp chuông này!
Ánh mắt Triệu Phong tập trung vào một tòa tháp chuông thật lớn trước mặt.
Thể tích cùng quang huy của tòa tháp chuông phát ra thanh quang này, so sánh với những tòa kiến trúc khác ở nơi này, còn muốn vượt trội hơn rất nhiều. Nhưng mà, so sánh với tòa cung điện bạch kim rộng rãi kia, ngược lại kém hơn rất nhiều.
Nhưng mà nguyên nhân chân chính tòa tháp chuông này hấp dẫn Triệu Phong chính là, tầm mắt Tả Mâu của Triệu Phong, không ngờ lại không thể nhìn xuyên thấu nó được!
Ô...ô...ô...n...g!
Triệu Phong đem năng lực thấu thị của Tả Mâu vận chuyển tới cực hạn, cũng chỉ có thể xuyên thấu một bộ phận khu vực vòng ngoài của tòa tháp chuông kia mà thôi.
- Tòa tháp chuông này cũng không bình thường! Hơn nữa cấu tạo của nó, có chút giống như sản phẩm của Thiên Cơ Tộc!
Ngữ khí Triệu Phong khẳng định nói.
Sau đó, Triệu Phong đi tới bên cạnh tòa tháp chuông này, chuẩn bị quan sát gần một chút.
Nhưng ngay tại lúc này, phía bên kia tháp chuông lại đi ra một đạo thân ảnh.
- Triệu Phong!
Sắc mặt đạo thân ảnh Dị tộc to lớn kia cả kinh, kích động nói.
Vốn dĩ Bán Thần Cự Mãnh cũng đang quan sát tòa tháp chuông này. Tòa tháp chuông này hết sức đặc thù, có khả năng ngăn cách thần thức, bởi vậy vừa mới bắt đầu hắn còn chưa phát hiện ra Triệu Phong cũng đang tại phía bên kia tháp chuông.
- Bán Thần Cự Mãnh!
Thanh âm Triệu Phong chợt run lên.
Năng lực thấu thị của Triệu Phong không thể nhìn xuyên thấu được tòa tháp chuông này. Mà linh thức của Triệu Phong cũng bị ngăn trở, cho nên, Triệu Phong đồng dạng không phát hiện ra Bán Thần Cự Mãnh ở phía bên kia tháp chuông.
- Cự ly quá gần, không thể nào sử dụng Mê Không Giới được!
Tâm thần Triệu Phong căng thẳng, cảm giác được một cỗ nguy cơ tử vong.
Đầu tiên, Mê Không Giới cần phải dưới tình huống không gian ổn định mới có thể truyền tống! Thứ hai, Mê Không Giới không phải là truyền tống trong nháy mắt, mà cần có thời gian nửa hơi thở.
Khoảng cách gần như vậy, lại mất thời gian nửa hơi thở, Bán Thần Cự Mãnh đã có thể giết chết Triệu Phong hơn mười lần.
- Chỉ có thể như vậy!
Triệu Phong dẫn theo Tiểu tặc miêu, trực tiếp phóng vọt vào bên trong đại môn tháp chuông đang mở rộng kia.
Sau khi Triệu Phong tiến nhập tòa tháp chuông này, đại môn tháp chuông liền lập tức đóng lại.
- Ha ha… ngươi trốn chỗ nào?
Bán Thần Cự Mãnh cười lớn một tiếng, hóa thành một đạo ám quang, từ trong khe cửa sắp sửa khép lại chui nhanh vào.
Hắn cũng không nghĩ tới vận khí của mình lại tốt như vậy, vừa mới tiến nhập nơi này liền gặp được người mà hắn nếu muốn giết.
- Khốn kiếp! Hắn cũng vào được!
Sắc mặt Triệu Phong khẽ chấn động, có chút kinh nghi.
Triệu Phong vốn cho là, một khi mình tiến nhập trong tòa kiến trúc này, đại môn tháp chuông sẽ triệt để đóng lại, không cho phép người thứ hai tiến nhập. Giống như tòa cung điện bạch kim kia vậy, thời điểm Tân Vô Ngân ở bên trong, Triệu Phong bất luận thế nào cũng đều không xông vào được.
Hiện tại xem ra, là Triệu Phong đã nghĩ sai rồi.
Triệu Phong rất nhanh phóng chạy trong tầng trệt tháp chuông, ven đường nhìn thấy rất nhiều bảo vật, hắn đều không có thời gian đi nhặt.
Vụt...
Trong tay Triệu Phong xuất hiện một thanh cổ cung ám ngân sắc, một mũi tên ám kim sắc.
Triệu Phong trực tiếp kéo động dây cung, bắn ra Lục Thần Tiễn thứ phẩm.
Vụt...
Chỉ thấy một đạo tiễn ảnh ám kim sắc khổng lồ, xỏ xuyên qua tất cả, kéo theo năng lượng phong bạo ám kim sắc kinh khủng, bay thẳng xuống phía dưới.
- Loại đồ chơi vặt vãnh này, còn muốn đả thương ta?
Bán Thần Cự Mãnh cười lớn dữ tợn.
Hắn thấy, lúc này đây Triệu Phong có chạy đằng trời! Đợi giết xong Triệu Phong, lại tìm kiếm kỳ ngộ cũng không trễ.
Vụt...
Trong tay Bán Thần Cự Mãnh xuất hiện một thanh cự phủ tàn khuyết ám hồng sắc.
Thần lực mạnh mẽ chấn động, Bán Thần Cự Mãnh cầm Thần binh trong tay, ngăn lại ở trước người.
Ầm! Phành!
Năng lượng phong bạo khủng bố trong nháy mắt thổi quét ra.
Mà những vật phẩm còn lại trong tháp chuông, lại không hư hao chút nào.
- Đi tìm chết!
Bán Thần Cự Mãnh cười lớn một tiếng, huy động cự phủ tàn khuyết trong tay, bổ ra một đạo ba nhận ám hồng sắc.
Vụt vụt vụt...
Triệu Phong cấp tốc trốn đến phía sau một cái lan can màu trắng.
Ầm! Phành!
Công kích của Bán Thần Cự Mãnh bị lan can màu trắng trước mặt Triệu Phong ngăn cản lại, ngay cả một tia vết tích cũng đều không lưu lại.
- Tiểu tặc miêu!
Dưới tình huống nguy cấp này, Triệu Phong phải cầu cứu Tiểu tặc miêu.
Bởi vì Triệu Phong biết, trong tay Tiểu tặc miêu đã có thêm một thanh Thần khí! Nếu như Tiểu tặc miêu sử dụng thanh Thần khí này, có lẽ đánh trọng thương Bán Thần Cự Mãnh cũng không thành vấn đề!
Chỉ cần có thể đánh trọng thương Bán Thần Cự Mãnh, Triệu Phong liền có thể có được một chút cơ hội thở dốc, lợi dụng Mê Không Giới rời đi.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu lắc đầu, khoa tay múa chân một trận, ý nói hiện tại nó vẫn không thể sử dụng được lực lượng Thần khí.
Sắc mặt Triệu Phong trầm xuống. Đồng thời hắn cũng một lần nữa minh bạch, yêu cầu để sử dụng Thần khí thập phần nghiêm khắc.
Đầu tiên, Thần khí cần phải nhận chủ! Một khi đã nhận chủ, trừ phi xóa đi ý chí lạc ấn trên đó, nếu không những người khác sẽ không có cách nào sử dụng được.
Thứ hai, Thần khí phải cần một khoảng thời gian tiến hành tế luyện, mới có thể triệt để phát huy ra uy năng của nó.
Cuối cùng, Thần khí cần có Thần lực thuần khiết mới có thể thôi động!
- Chẳng lẽ phải sử dụng Lục Thần Tiễn sao?
Triệu Phong có chút không cam lòng.
Cho dù sử dụng Lục Thần Tiễn, Triệu Phong cũng không nắm chắc có thể đánh chết Bán Thần Cự Mãnh. Đến lúc đó còn phải sử dụng Mê Không Giới rời đi, cái này chính là tương đương với Triệu Phong triệt để bỏ qua những kỳ ngộ nơi này.
- Xem ngươi còn có thể trốn đến lúc nào?
Bán Thần Cự Mãnh nở nụ cười đắc ý, không ngừng tiếp cận Triệu Phong.
Vụt... Vụt...
Hai đạo thân ảnh ở bên trong tháp chuông thật lớn, không ngừng bay nhanh thẳng lên trên đỉnh tháp.
Lúc này, Triệu Phong đã lên tới đỉnh tháp.
- Đây là…
Thần sắc Triệu Phong ngưng đọng.
Trên tầng cao nhất đỉnh tháp, chỉ có một cái bục kim loại! Trên mặt bục kim loại phiêu phù một khối sắt màu đen hình tam giác. Trên khối sắt phác họa vô số tế văn thanh trạch, lấp lánh quang mang nhàn nhạt lượn lờ.
- Đây chính là bảo vật trân quý nhất trong toàn bộ tòa tháp chuông?
Triệu Phong hoàn toàn nhìn không ra đây là vật gì, nhưng cũng có thể đại khái đoán được, đây là bảo vật trân quý nhất ở nơi đây.
- Liều mạng! Tối thiểu phải lấy được chút gì đó!
Triệu Phong vươn tay về phía khối sắt tam giác trên bục kim loại kia. Mà ý niệm của hắn thì lại tiến nhập vào trong Mê Không Giới, chuẩn bị bất cứ lúc nào lấy ra Lục Thần Tiễn.
Tối thiểu, trước khi sử dụng Mê Không Giới rời đi, Triệu Phong phải lấy được một vài thứ gì đó mới được.
Thế nhưng, ngay khi bàn tay Triệu Phong chạm đến khối sắt đen hình tam giác này, một đạo Thần mang thanh sắc kinh thiên chợt từ trong đó bùng phát ra.
Quang mang thanh sắc lóng lánh sáng ngời, chiếu sáng toàn bộ không gian, đồng thời cũng đem tất cả những thứ khác che khuất dưới quang mang sáng ngời của nó.
Đồng thời, một đạo thanh âm máy móc lạnh như băng, chợt từ trong khối sắt màu đen hình tam giác kia truyền ra:
- Phát hiện có hai loại sinh vật tiếp cận! Mở ra Trình tự Tranh đoạt!
- Tình huống gì đây?
Bán Thần Cự Mãnh cảm thụ được sự kinh khủng của cỗ khí tức Thần thánh này, sắc mặt lộ ra một tia sợ hãi.
Vụt...
Thần quang thanh sắc tan đi, Triệu Phong cùng Bán Thần Cự Mãnh đã xuất hiện tại một phiến không gian khác.
Bầu trời một mảnh hư vô, mà dưới đất là tòa thành kim chúc đủ màu sắc sặc sỡ, phía xa xa còn có thể nhìn thấy thật nhiều tòa kiến trúc kim loại kỳ lạ.
Triệu Phong cùng Bán Thần Cự Mãnh đang đứng trên một bình đài thiết bản thanh sắc rộng đến mấy trăm trượng. Ngay trung tâm bình đài có một cái bục kim loại, trên đó vẫn như cũ lơ lửng một khối sắt màu đen hình tam giác.
- Mở ra Trình tự Tranh đoạt! Người chiến thắng mới có tư cách thử Thần khí nhận chủ!
Ô...ô...ô...n...g!
Một tầng ngân ảnh không u trọng điệp bên trong hư không, thân ảnh Triệu Phong cùng Tiểu tặc miêu, nương theo một cỗ không gian ba động, chậm rãi hiện lên.
- Nguy hiểm thật! Hiện tại cường giả Bán Thần hai Đại Vương triều, không sai biệt lắm đều đã vào trong này!
Triệu Phong cảm giác được một tia gấp gáp.
Nếu như Triệu Phong gặp phải cường giả Bán Thần của Vương triều Đại Càn, không thể nghi ngờ có thể được bọn họ che chở! Đương nhiên, ngoại trừ Bán Thần U Hải!
Thế nhưng cùng hành động với Bán Thần của Vương triều Đại Càn, kỳ ngộ của Triệu Phong cũng sẽ bị hạ thấp đến cực hạn. Dù sao Bán Thần nhân loại có thể sẽ ra tay bảo hộ Triệu Phong, nhưng tuyệt sẽ không đem kỳ ngộ tốt, bảo vật trân quý tặng không cho Triệu Phong!
Bởi vậy, Triệu Phong quyết định vẫn là một mình hành động.
Hơn nữa trước đây, Triệu Phong đã để lại rất nhiều tọa độ không gian ở trong phiến không gian này, chỉ cần cẩn thận một chút, vấn đề cũng sẽ không lớn.
Lúc này, Triệu Phong mới hồi tưởng lại một màn hình ảnh gặp mặt Tân Vô Ngân vừa rồi.
Bóng người trong cung điện bạch kim là Tân Vô Ngân, điều này vẫn khiến cho Triệu Phong thập phần khiếp sợ, không thể tin được.
Đồng thời, Triệu Phong bắt đầu suy nghĩ câu nói mà Tân Vô Ngân đã nói với hắn:
- Triệu Phong, thời gian không nhiều lắm! Mỗi một gian kiến trúc ở nơi này, đều có một hồi kỳ ngộ! Bằng cảm giác của ngươi, hãy đi chọn một cái đi!
Những lời này mang đến cho Triệu Phong một loại cảm giác giống như là, toàn bộ kỳ ngộ nơi này, đều là do đích thân Tân Vô Ngân bố trí vậy.
Đương nhiên đây không phải là trọng điểm. Trong những lời này, chân chính khiến cho Triệu Phong suy nghĩ sâu xa có hai điểm.
Điểm thứ nhất: Tân Vô Ngân nói, thời gian không nhiều lắm! Triệu Phong suy đoán, kỳ ngộ nơi này có khả năng sẽ chỉ tồn tại một đoạn thời gian, hoặc là bởi vì nguyên nhân nào khác, sẽ phải bỏ ngang giữa chừng!
Điểm thứ hai: Tân Vô Ngân nói kỳ ngộ nơi này rất nhiều, bảo Triệu Phong hãy đi lựa chọn một cái!
Kỳ ngộ nơi này nhiều như vậy, vì sao Tân Vô Ngân lại nói Triệu Phong hãy đi chọn một cái? Hoặc là nói, chỉ có thể chọn một cái!
- Lẽ nào nơi này có hạn chế nào đó, một người chỉ có thể tiến vào một tòa kiến trúc, thu được một hồi kỳ ngộ?
Triệu Phong suy đoán ra kết luận này.
Nếu thật sự là như vậy, Triệu Phong thật đúng là phải cao hứng một phen.
Lúc vừa mới vào nơi này, Triệu Phong đã có thể kháng trụ mê hoặc, không tùy tiện đi vào bất cứ tòa kiến trúc nào tại nơi này, mà là đi khắp nơi chung quanh quan sát, lợi dụng Mê Không Giới lưu lại tọa độ không gian.
Mặc kệ Tân Vô Ngân nói là thật hay không, để phòng ngừa vạn nhất, Triệu Phong nhất định phải xem những gì hắn nói đều là thật.
Mặt khác, Triệu Phong còn muốn suy nghĩ cẩn thận một chút.
Nếu như Tân Vô Ngân đã ở trong tòa điện các bạch kim kia, điều này nói rõ, nơi đó chính là kỳ ngộ của Tân Vô Ngân.
Về phương diện khác, điều này cũng chứng minh ánh mắt của Triệu Phong cùng Tiểu tặc miêu không sai! Tòa điện các bạch kim kia, chính là kỳ ngộ lớn nhất trong chỗ này, nhưng nó chỉ thuộc về Tân Vô Ngân mà thôi.
Sau đó, Triệu Phong mở ra Thần Linh Nhãn, quan sát bốn phía xung quanh.
- Trong mỗi một tòa kiến trúc, đều có một hồi kỳ ngộ, ta tự nhiên không thể chọn cái quá kém được!
Triệu Phong kiên định nói.
Ô...ô...ô...n...g!
Trên Tả Mâu Triệu Phong tràn ngập một tầng sóng gợn đạm kim sắc.
Những tòa kiến trúc bị Triệu Phong liếc mắt liền nhìn xuyên thấu, trực tiếp bị Triệu Phong bỏ qua không nhìn tới.
Vụt...
Triệu Phong thận trọng phi hành trên không trung giữa các tòa kiến trúc san sát, đồng thời quan sát mỗi một tòa kiến trúc bốn phía xung quanh.
Thời khắc nào đó, Triệu Phong nhìn xuyên thấu vào trong một gian nhà gỗ nhỏ, bên trong có một gã Bán Thần U Đô Giáo.
Vị Bán Thần này sau khi tiến nhập gian nhà gỗ nhỏ kia, đem gần như toàn bộ những thứ có thể cướp đoạt, lấy đi sạch sẽ.
Mà thời điểm khi vị Bán Thần này rời khỏi gian nhà gỗ, thân thể hắn liền bị một cỗ Quy tắc Không Gian cường ngạnh cưỡng ép, biến mất không thấy đâu nữa.
- Quả nhiên, một người chỉ có thể đạt được một hồi kỳ ngộ!
Triệu Phong một lần nữa cảm thấy may mắn.
Căn cứ tình huống trên Quang lộ, Triệu Phong suy đoán, vị Bán Thần này chắc là đã bị mạnh mẽ truyền tống rời khỏi nơi này, chuyển đến những địa phương khác trong Thần Thi.
Đồng thời, Triệu Phong cũng thập phần nghi hoặc, làm sao Tân Vô Ngân lại biết được những thứ này?
Leng keng!
Tiểu tặc miêu một lần nữa quăng lên mấy đồng tiền cổ trong tay, tiến hành bói toán.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu huy động thủ trảo, chỉ dẫn cho Triệu Phong một phương hướng.
- Được! Tin ngươi!
Triệu Phong vẫn luôn hết sức tín nhiệm khả năng bói toán của Tiểu tặc miêu.
Hơn nữa, thời điểm vừa rồi Triệu Phong nhìn thấy tòa điện các bạch kim kia, Tiểu tặc miêu bói toán, cũng chỉ về phía hướng kia.
Vụt...
Triệu Phong hướng về phía theo như lời Tiểu tặc miêu chỉ, thận trọng tiến tới.
Trên đường đi, Triệu Phong cũng nhìn thấy Bán Thần Xích Huyết của Thiết gia, nhưng Triệu Phong vẫn bất động thần sắc, đợi sau khi đối phương rời đi, mới tiếp tục khởi hành.
- Dường như không có tòa kiến trúc nào đặc biệt rộng rãi hoặc kỳ lạ!
Sau khi Triệu Phong phi hành một quãng đường khá xa, mới lẩm bẩm nói.
Bỗng nhiên, Triệu Phong chợt ngừng bước lại.
- Tòa tháp chuông này!
Ánh mắt Triệu Phong tập trung vào một tòa tháp chuông thật lớn trước mặt.
Thể tích cùng quang huy của tòa tháp chuông phát ra thanh quang này, so sánh với những tòa kiến trúc khác ở nơi này, còn muốn vượt trội hơn rất nhiều. Nhưng mà, so sánh với tòa cung điện bạch kim rộng rãi kia, ngược lại kém hơn rất nhiều.
Nhưng mà nguyên nhân chân chính tòa tháp chuông này hấp dẫn Triệu Phong chính là, tầm mắt Tả Mâu của Triệu Phong, không ngờ lại không thể nhìn xuyên thấu nó được!
Ô...ô...ô...n...g!
Triệu Phong đem năng lực thấu thị của Tả Mâu vận chuyển tới cực hạn, cũng chỉ có thể xuyên thấu một bộ phận khu vực vòng ngoài của tòa tháp chuông kia mà thôi.
- Tòa tháp chuông này cũng không bình thường! Hơn nữa cấu tạo của nó, có chút giống như sản phẩm của Thiên Cơ Tộc!
Ngữ khí Triệu Phong khẳng định nói.
Sau đó, Triệu Phong đi tới bên cạnh tòa tháp chuông này, chuẩn bị quan sát gần một chút.
Nhưng ngay tại lúc này, phía bên kia tháp chuông lại đi ra một đạo thân ảnh.
- Triệu Phong!
Sắc mặt đạo thân ảnh Dị tộc to lớn kia cả kinh, kích động nói.
Vốn dĩ Bán Thần Cự Mãnh cũng đang quan sát tòa tháp chuông này. Tòa tháp chuông này hết sức đặc thù, có khả năng ngăn cách thần thức, bởi vậy vừa mới bắt đầu hắn còn chưa phát hiện ra Triệu Phong cũng đang tại phía bên kia tháp chuông.
- Bán Thần Cự Mãnh!
Thanh âm Triệu Phong chợt run lên.
Năng lực thấu thị của Triệu Phong không thể nhìn xuyên thấu được tòa tháp chuông này. Mà linh thức của Triệu Phong cũng bị ngăn trở, cho nên, Triệu Phong đồng dạng không phát hiện ra Bán Thần Cự Mãnh ở phía bên kia tháp chuông.
- Cự ly quá gần, không thể nào sử dụng Mê Không Giới được!
Tâm thần Triệu Phong căng thẳng, cảm giác được một cỗ nguy cơ tử vong.
Đầu tiên, Mê Không Giới cần phải dưới tình huống không gian ổn định mới có thể truyền tống! Thứ hai, Mê Không Giới không phải là truyền tống trong nháy mắt, mà cần có thời gian nửa hơi thở.
Khoảng cách gần như vậy, lại mất thời gian nửa hơi thở, Bán Thần Cự Mãnh đã có thể giết chết Triệu Phong hơn mười lần.
- Chỉ có thể như vậy!
Triệu Phong dẫn theo Tiểu tặc miêu, trực tiếp phóng vọt vào bên trong đại môn tháp chuông đang mở rộng kia.
Sau khi Triệu Phong tiến nhập tòa tháp chuông này, đại môn tháp chuông liền lập tức đóng lại.
- Ha ha… ngươi trốn chỗ nào?
Bán Thần Cự Mãnh cười lớn một tiếng, hóa thành một đạo ám quang, từ trong khe cửa sắp sửa khép lại chui nhanh vào.
Hắn cũng không nghĩ tới vận khí của mình lại tốt như vậy, vừa mới tiến nhập nơi này liền gặp được người mà hắn nếu muốn giết.
- Khốn kiếp! Hắn cũng vào được!
Sắc mặt Triệu Phong khẽ chấn động, có chút kinh nghi.
Triệu Phong vốn cho là, một khi mình tiến nhập trong tòa kiến trúc này, đại môn tháp chuông sẽ triệt để đóng lại, không cho phép người thứ hai tiến nhập. Giống như tòa cung điện bạch kim kia vậy, thời điểm Tân Vô Ngân ở bên trong, Triệu Phong bất luận thế nào cũng đều không xông vào được.
Hiện tại xem ra, là Triệu Phong đã nghĩ sai rồi.
Triệu Phong rất nhanh phóng chạy trong tầng trệt tháp chuông, ven đường nhìn thấy rất nhiều bảo vật, hắn đều không có thời gian đi nhặt.
Vụt...
Trong tay Triệu Phong xuất hiện một thanh cổ cung ám ngân sắc, một mũi tên ám kim sắc.
Triệu Phong trực tiếp kéo động dây cung, bắn ra Lục Thần Tiễn thứ phẩm.
Vụt...
Chỉ thấy một đạo tiễn ảnh ám kim sắc khổng lồ, xỏ xuyên qua tất cả, kéo theo năng lượng phong bạo ám kim sắc kinh khủng, bay thẳng xuống phía dưới.
- Loại đồ chơi vặt vãnh này, còn muốn đả thương ta?
Bán Thần Cự Mãnh cười lớn dữ tợn.
Hắn thấy, lúc này đây Triệu Phong có chạy đằng trời! Đợi giết xong Triệu Phong, lại tìm kiếm kỳ ngộ cũng không trễ.
Vụt...
Trong tay Bán Thần Cự Mãnh xuất hiện một thanh cự phủ tàn khuyết ám hồng sắc.
Thần lực mạnh mẽ chấn động, Bán Thần Cự Mãnh cầm Thần binh trong tay, ngăn lại ở trước người.
Ầm! Phành!
Năng lượng phong bạo khủng bố trong nháy mắt thổi quét ra.
Mà những vật phẩm còn lại trong tháp chuông, lại không hư hao chút nào.
- Đi tìm chết!
Bán Thần Cự Mãnh cười lớn một tiếng, huy động cự phủ tàn khuyết trong tay, bổ ra một đạo ba nhận ám hồng sắc.
Vụt vụt vụt...
Triệu Phong cấp tốc trốn đến phía sau một cái lan can màu trắng.
Ầm! Phành!
Công kích của Bán Thần Cự Mãnh bị lan can màu trắng trước mặt Triệu Phong ngăn cản lại, ngay cả một tia vết tích cũng đều không lưu lại.
- Tiểu tặc miêu!
Dưới tình huống nguy cấp này, Triệu Phong phải cầu cứu Tiểu tặc miêu.
Bởi vì Triệu Phong biết, trong tay Tiểu tặc miêu đã có thêm một thanh Thần khí! Nếu như Tiểu tặc miêu sử dụng thanh Thần khí này, có lẽ đánh trọng thương Bán Thần Cự Mãnh cũng không thành vấn đề!
Chỉ cần có thể đánh trọng thương Bán Thần Cự Mãnh, Triệu Phong liền có thể có được một chút cơ hội thở dốc, lợi dụng Mê Không Giới rời đi.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu lắc đầu, khoa tay múa chân một trận, ý nói hiện tại nó vẫn không thể sử dụng được lực lượng Thần khí.
Sắc mặt Triệu Phong trầm xuống. Đồng thời hắn cũng một lần nữa minh bạch, yêu cầu để sử dụng Thần khí thập phần nghiêm khắc.
Đầu tiên, Thần khí cần phải nhận chủ! Một khi đã nhận chủ, trừ phi xóa đi ý chí lạc ấn trên đó, nếu không những người khác sẽ không có cách nào sử dụng được.
Thứ hai, Thần khí phải cần một khoảng thời gian tiến hành tế luyện, mới có thể triệt để phát huy ra uy năng của nó.
Cuối cùng, Thần khí cần có Thần lực thuần khiết mới có thể thôi động!
- Chẳng lẽ phải sử dụng Lục Thần Tiễn sao?
Triệu Phong có chút không cam lòng.
Cho dù sử dụng Lục Thần Tiễn, Triệu Phong cũng không nắm chắc có thể đánh chết Bán Thần Cự Mãnh. Đến lúc đó còn phải sử dụng Mê Không Giới rời đi, cái này chính là tương đương với Triệu Phong triệt để bỏ qua những kỳ ngộ nơi này.
- Xem ngươi còn có thể trốn đến lúc nào?
Bán Thần Cự Mãnh nở nụ cười đắc ý, không ngừng tiếp cận Triệu Phong.
Vụt... Vụt...
Hai đạo thân ảnh ở bên trong tháp chuông thật lớn, không ngừng bay nhanh thẳng lên trên đỉnh tháp.
Lúc này, Triệu Phong đã lên tới đỉnh tháp.
- Đây là…
Thần sắc Triệu Phong ngưng đọng.
Trên tầng cao nhất đỉnh tháp, chỉ có một cái bục kim loại! Trên mặt bục kim loại phiêu phù một khối sắt màu đen hình tam giác. Trên khối sắt phác họa vô số tế văn thanh trạch, lấp lánh quang mang nhàn nhạt lượn lờ.
- Đây chính là bảo vật trân quý nhất trong toàn bộ tòa tháp chuông?
Triệu Phong hoàn toàn nhìn không ra đây là vật gì, nhưng cũng có thể đại khái đoán được, đây là bảo vật trân quý nhất ở nơi đây.
- Liều mạng! Tối thiểu phải lấy được chút gì đó!
Triệu Phong vươn tay về phía khối sắt tam giác trên bục kim loại kia. Mà ý niệm của hắn thì lại tiến nhập vào trong Mê Không Giới, chuẩn bị bất cứ lúc nào lấy ra Lục Thần Tiễn.
Tối thiểu, trước khi sử dụng Mê Không Giới rời đi, Triệu Phong phải lấy được một vài thứ gì đó mới được.
Thế nhưng, ngay khi bàn tay Triệu Phong chạm đến khối sắt đen hình tam giác này, một đạo Thần mang thanh sắc kinh thiên chợt từ trong đó bùng phát ra.
Quang mang thanh sắc lóng lánh sáng ngời, chiếu sáng toàn bộ không gian, đồng thời cũng đem tất cả những thứ khác che khuất dưới quang mang sáng ngời của nó.
Đồng thời, một đạo thanh âm máy móc lạnh như băng, chợt từ trong khối sắt màu đen hình tam giác kia truyền ra:
- Phát hiện có hai loại sinh vật tiếp cận! Mở ra Trình tự Tranh đoạt!
- Tình huống gì đây?
Bán Thần Cự Mãnh cảm thụ được sự kinh khủng của cỗ khí tức Thần thánh này, sắc mặt lộ ra một tia sợ hãi.
Vụt...
Thần quang thanh sắc tan đi, Triệu Phong cùng Bán Thần Cự Mãnh đã xuất hiện tại một phiến không gian khác.
Bầu trời một mảnh hư vô, mà dưới đất là tòa thành kim chúc đủ màu sắc sặc sỡ, phía xa xa còn có thể nhìn thấy thật nhiều tòa kiến trúc kim loại kỳ lạ.
Triệu Phong cùng Bán Thần Cự Mãnh đang đứng trên một bình đài thiết bản thanh sắc rộng đến mấy trăm trượng. Ngay trung tâm bình đài có một cái bục kim loại, trên đó vẫn như cũ lơ lửng một khối sắt màu đen hình tam giác.
- Mở ra Trình tự Tranh đoạt! Người chiến thắng mới có tư cách thử Thần khí nhận chủ!