- Khoảng cách đến Kim Chi Phong Lôi viên mãn cũng không còn xa nữa…
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên sự vui mừng.
Khi Kim Chi Phong Lôi viên mãn, Triệu Phong sẽ trực tiếp xung kích Bán Thần, đến lúc đó Ngũ Hành Phong Lôi Quyết của hắn sẽ lên tới tầng thứ mười một, Ngũ Hành Quy Nhất.
Lĩnh ngộ Ngũ Hành Quy Nhất, Triệu Phong coi như đã chạm tới Thần lực của Chân Thần, có thể thai nghén thần lực thuộc về riêng mình. Hủy diệt viêm lôi tuy mạnh nhưng không gian phát triển có hạn, trước sau vẫn không thể so với thần lực được.
Thứ nữa, khi lĩnh ngộ sức mạnh Ngũ Hành được sâu sắc thì rất có lợi cho việc tạo dựng và tăng cường tiểu thế giới.
- Có người.
Triệu Phong phát hiện có hai nhân ảnh đi qua lãnh địa hắn đang đứng, bay về hướng nào đó.
Đột nhiên hai nhân ảnh đó dừng lại trên không rồi bay về hướng Triệu Phong.
- Cách xa như vậy, lại không có con mắt huyết mạch, sao chúng nhìn thấy ta?
Triệu Phong thầm kinh ngạc, hắn có con mắt huyết mạch và nắm được một phần Mộng Cảnh Thái Cổ mới nhìn thấy được hai ngời ở rất xa kia.
Mà hai người này rõ ràng có mục tiêu xác định nhưng lại đột nhiên bay về hướng Triệu Phong.
Soạt!
Triệu Phong vung tay lên thu bộ xương kim sắc vào.
Vút vút!
Rất nhanh hai người kia đã tới gần chỗ Triệu Phong.
- Không cần phải giấu. Mau lấy thứ ngươi vừa cất vào không gian trữ vật ra đây!
Một bạch y thanh niên vẻ mặt cao ngạo nhìn Triệu Phong phì cười.
Trước khi vào Mộng Cảnh Thái Cổ, tiền bối của hắn đã cho hắn một loại đạo cụ cảm ứng được với những loại nguyên liệu, bảo vật có năng lượng lớn.
Vừa rồi hắn phát hiện hướng này có bảo vật xuất hiện nên định qua xem, rồi phát hiện ra Triệu Phong.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bảo vật nằm trong tay Triệu Phong.
Vị lão giả còn lại là nhị giai Chân Thần, đứng bên cạnh bạch y thanh niên, quan sát Triệu Phong rất kỹ lưỡng.
Nếu là ở bên ngoai, lão giả này căn bản không thèm quan tâm đến một Huyền Quang viên mãn, nhưng cường giả Huyền Quang viên mãn này lại xuất hiện trong Man Hoang Thái Cổ bí cảnh thì có chút kỳ lạ rồi.
Triệu Phong quét mắt nhìn hai người, căn cứ tướng mạo thì Triệu Phong không nhận ra là chủng tộc nào, nhưng bạch y nam tử kia hai mắt lóe tia sắc bén, khí tức cường đại trầm ổn, thực lực có lẽ còn hơn cả lão giả này.
- Đồ của ta, tại sao phải giao ra?
Triệu Phong vẫn thản nhiên không hề sợ hãi.
Hai người này xông vào lãnh địa của Triệu Phong mà còn dám ngông cuồng. Nếu chúng động thủ thì Triệu Phong sẽ không khách khí mà giết.
- Thứ ta thích thì chính là của ta!
Bạch y thanh niên khựng lại một chút rồi bá đạo nói.
Hắn căn bản không coi Huyền Quang viên mãn ra gì, hắn vốn tưởng Triệu Phong sẽ giao bảo vật và tiện thể xin gia nhập đội ngũ nhưng không ngờ Triệu Phong lại cự tuyệt thẳng thừng khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng thứ hắn đã muốn thì nhất định phải lấy được.
- Tiểu bối, giao bảo vật ra rồi cút đi!
Lão giả cuối cùng cũng lên tiếng, thần sắc có phần hết kiên nhẫn.
Cho dù Triệu Phong có đáng ngờ thế nào, hắn thân là nhị giai Chân Thần cộng với Hầu Khanh công tử lẽ nào một Huyền Quang viên mãn lại chống đỡ được?
- Hai vị đang chủ động tìm cái chết đấy.
Sắc mặt Triệu Phong biến đổi, ánh mắt lóe sát ý, đồng thời thích phóng một luồng áp lực lực phách vô hình. Nếu hai người này còn không biết sống chết thì đừng trách hắn.
- Hửm?
Lão giả nhíu mày, tầng thứ sinh mệnh của Triệu Phong rất không tầm thường, hơn nữa khí tức cường đại, bèn truyền âm:
- Hầu Khánh công tử, người này có chút quỷ dị.
- Hừ, trên người kẻ quỷ dị chắc chắn có trọng bảo.
Hầu Khánh hoàn toàn không để tâm lời khuyên của lão giả. Triệu Phong dám thị uy với hắn, còn nói hắn tìm đến cái chết, vậy Hầu Khánh hắn sẽ cho Triệu Phong sống không bằng chết.
Uỳnh uỳnh!
Hầu Khánh giơ bàn tay lên, một dòng xoáy nước xuất hiện trong tay hắn.
- Không biết tốt xấu!
Triệu Phong sắc mặt lạnh tanh, cũng giơ bàn tay lên.
Xoẹt!
Thanh y lão giả xuất hiện bên cạnh Triệu Phong, uy lực của tam giai Chân Thần lập tức được thích phóng.
Đồng thời xung quanh cũng vài chục con chủng tộc Thái Cổ khí tức cường đại.
- Giết!
Thanh y lão giả không nói lời nào, tung ra hai con lôi điện mãnh thú xung kích về phía hai người trước mặt.
- Tam giai Chân Thần, Thái Cổ linh sủng!
Ánh mắt Hầu Khánh tối lại, còn lão giả bên cạnh có chút hoảng loạn.
Họ không ngờ Triệu Phong lại bỉ ổi vô sỉ như vậy, lại giấu đồng bọn đi, hơn nữa xung quanh còn có linh sủng của hắn.
Ầm!
Để tránh bất trắc, Triệu Phong còn dùng tới Thánh Lôi Thể rồi xông về phía Hầu Khánh.
Triệu Phong còn chưa tới gần Hầu Khánh đã cảm nhận được trọng lực vô cùng lớn.
- Sức mạnh thể lực của hắn lớn vậy sao…
Thần sắc Hầu Khánh có chút hoảng loạn.
Trong gia tộc hắn có địa vị rất cao, lần này tới Man Hoang Thái Cổ bí cảnh, cao tầng đã cho hắn rất nhiều thủ đoạn công kích cũng như phòng vệ. Hắn và lão giả đối phó với một tam giai Chân Thần cũng không phải vấn đề quá lớn. Nhnưg thực lực Triệu Phong thể hiện lúc này lại không tầm thường, hơn nữa xem ra tam giai Chân Thần còn phải nghe lời hắn.
Hầu Khánh tuy cao ngạo bá đạo nhưng cũng là dựa vào thực lực chứ không phải kẻ không biết suy nghĩ.
- Đi!
Hầu Khánh khẽ hô, cùng lão giả cùng rút lui.
- Giết!
Triệu Phong sát ý bạo tăng, cùng thanh y lão giả xông tới.
- Giảo Sát Thủy Mục.
Hầu Khánh vung song chưởng, khống chế Phong, Thủy tạo thành một vòng xoáy khổng lồ trước mặt, theo đó là hấp lực khủng khiếp không ngừng hút Triệu Phong và thanh y lão giả vào.
- Huyễn Cấm Mê Vực!
Nếu đã có sát tâm thì Triệu Phong cũng không che giấu thủ đoạn nữa, trực tiếp thi triển Huyễn Đạo Đồng Thuật.
Hầu Khánh và lão giả kia lập tức bị ảnh hưởng, ngẩn ra tại chỗ, linh hồn rơi vào một khu mê cung.
Triệu Phong và thanh y lão giả sau khi phá vỡ vòng xoáy phong thủy kia liền xông tới.
Nhưng đúng lúc ấy, Hầu Khánh đã thoát khỏi Huyễn Đạo Đồng Thuật, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vẫn còn sợ hãi, nhìn Triệu Phong.
Hắn có bí bảo phòng ngự linh hồn nhưng vẫn bị huyễn thuật của Triệu Phong tác động, từ đó có thể thấy huyễn thuật Triệu Phong lợi hại đến mức nào.
Lúc này, chủng tộc Thái Cổ từ bốn phía lao tới, hai người bọn Hầu Khánh lập tức bị bao vây.
- Chạy!
Hầu Khánh bỏ mặc lão giả ở bên cạnh, trong tay xuất hiện một tấm ngọc phù rồi hắn bóp nát.
Vù!
Một luồng phong thủy áo nghĩa quấn quanh chân hắn.
Vèo!
Hầu Khánh biến mất trong tâm trạng vẫn chưa tin nổi.
- Ngươi giết hắn đi!
Triệu Phong dặn lại một câu rồi đuổi theo.
Uỳnh!
Sau lưng Triệu Phong ngưng tụ đôi lôi điện quang dực trắng, trên đôi quang dực lấp lánh lôi điện đan xen nhau.
- Lôi Quang Thiểm Độn!
Uỳnh uỳnh!
Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, Triệu Phong biến thành một tia lôi quang, chớp mắt đã vút đi vài vạn dặm. Triệu Phong không bị Mộng Cảnh Thái Cổ áp chế mấy nên có ưu thế hơn người khác về tốc độ.
Ầm uỳnh!!
Phía sau Hầu Khánh đột nhiên có tiếng sấm nổ, rồi lôi uy khủng bố ập tới khiến hắn kinh hãi không nhẹ.
Thần thức quét ra, sắc mặt Hầu Khánh đột nhiên thay đổi.
- Sao có thể? Tên tiểu tử đó đuổi kịp rồi? Hắn không phải Huyền Quang Cảnh sao?
Hầu Khánh vô cùng chấn kinh.
Phải biết là thủ đoạn hắn vừa dùng để chạy trốn là do chính cao tầng trong tộc luyện chế riêng cho hắn. Cho dù là tứ giai Chân Thần có sở trường là tốc độ cũng không thể đuổi kịp hắn.
Tuy hắn còn rất nhiều thủ đoạn nhưng đều là chuẩn bị cho những nguy hiểm sau này, dùng với Triệu Phong quả thực rất lãng phí.
Nhưng Triệu Phong cũng rất kinh ngạc, không ngờ hắn thi triển Lôi Quang Thiểm Độn trong Mộng Cảnh Thái Cổ lại không đuổi kịp cả một Chuẩn Thần.
Xoẹt!
Trong tay Triệu Phong xuất hiện một thanh trường cung lấp lánh kim quang.
Truyền hủy diệt viêm lôi vào trong, vút một tiếng, một mũi tên mang lôi quang kim sắc bắn thẳng về phía Hầu Khánh.
- Đáng ghét!
Hầu Khánh vận chuyển phong thủy áo nghĩa di chuyển thân người nhưng vai vẫn bị trúng tên.
Lúc này ở trong khu rừng phía dưới có ba thân ảnh đang phi hành.
Đột nhiên phía xa hiện lên một làn sóng năng lượng cường đại, vô số chủng tộc Thái Cổ đều bị kinh động.
- Đó không phải Hầu Khánh sao?
Một thanh niên gương mặt anh tuấn, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía xa.
- Có người đang truy sát Hầu Khánh?
Một giọng nữ trong trẻo dễ nghe, ngữ khí có phần kinh ngạc.
Uỳnh uỳnh!
Tiếng sấm rền vang, một nam tử tóc kim toàn thân bọc trong lôi điện, gương mặt tuấn lãng nhưng lạnh băng tới gần Hầu Khánh.
- Ngươi chết đi!
Hầu Khánh phẫn nộ, trong tay xuất hiện một viên tinh châu màu lam.
Bùm! Rắc!
Viên tinh châu vỡ tan, một vòng xoáy phong thủy khổng lồ xuất hiện trong trời đất, với lực nghiền và lực hút đó, e rằng tam giai Chân Thần cũng phải chết.
Nhưng con mắt trái của Triệu Phong đã phát hiện ra dị thường từ trước, khi Hầu Khánh lấy viên tinh châu ra Triệu Phong đã lùi về sau.
Thấy Triệu Phong tránh được chiêu của mình, Hầu Khánh cũng không dừng lại, lập tức rời khỏi đây, lúc này hắn chỉ còn một mình, đương nhiên sẽ không đấu với Triệu Phong.
- Chạy rồi!
Sắc mặt Triệu Phong tối lại.
Nhưng thủ đoạn của đối thủ quả thực quá nhiều, cộng với thực lực bản thân đối phương không tầm hường, Triệu Phong muốn giết hắn thì cũng phải dùng tới tuyệt chiêu mới được. Nhưng quan trọng là gần đây còn có người khác, Triệu Phong không tiện để lộ tuyệt chiêu.
Triệu Phong không để tâm tới ba người trong rừng, chuẩn bị quay lại.
Nhưng đúng lúc đó ba người phía dưới lại chủ động bay lên.
- Vị huynh đài đây thật có bản lĩnh, có thể đuổi được Hầu Khánh tới đây.
Người thanh niên tuấn lãng kia mặt tươi cười nói.
- Không biết công tử là người thế lực nào mà ngay cả Hầu Khánh cũng sợ?
Một nữ tử yểu điệu mặc y phục hồng cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng rung động lòng người.
- Hầu Khánh?
Giờ Triệu Phong đã biết tên của thanh niên bá đạo vừa rồi.
Nếu là một đấu một chắc chắn Hầu Khánh sẽ không sợ Triệu Phong, chỉ là Hầu Khánh biết Triệu Phong còn có một cường giả tam giai Chân Thần và mấy chục con yêu thú Thái Cổ nên hắn mới không dám đấu với Triệu Phong.
Vút!
Thanh y lão giả lúc này mới đuổi tới, quét mắt nhìn qua ba người bên cạnh Triệu Phong, truyền âm nói:
- Chủ nhân, ba người này là người của Kim Tí Tộc, cũng là thế lực rất cường đại trong số các thế lực tứ tinh rưỡi. Thậm chí có thể trở thành thế lực tứ tinh đỉnh phong.
- Tại hạ Dư Hận, Kim Tí Tộc ta và Thiên Thủy Yêu Tộc là hai thế lực đối địch. Chi bằng các hạ cùng bọn ta hành động?
Dư Hận nhìn thanh y lão giả rồi nói.
Bên cạnh Dư Hận còn có một trung niên nam tử dáng người cao lớn, từ nãy tới giờ vẫn không nói gì.
- Xin lỗi, tại hạ còn việc khác cần làm.
Triệu Phong từ chối luôn. Thực lực của hai người này có lẽ không bằng Hầu Khánh, nhưng cũng rất mạnh. Mà trung niên nam tử kia lại là tam giai Chân Thần, đội ngũ như vậy tại sao lại có lời mời hắn, lẽ nào chỉ vì Triệu Phong truy sát Hầu Khánh?
- Công tử định đi tiếp về phía trước? Nghe nói đó cũng là mục tiêu chính của Thiên Thủy Yêu Tộc.
Nữ tử cao nhã kia hàm tiếu nói.
Thiên Thủy Yêu Tộc mà Kim Tí Tộc nói đương nhiên là chỉ chủng tộc của Hầu Khánh. Nhưng Triệu Phong lại không có hứng thú với Phượng Lâm. Tuy Triệu Phong vẫn ra vào tự do nơi này nhưng phạm vi hoạt động rất nhỏ.
Mà những thế lực này trong Man Hoang Thần Vực không biết đã khám phá Man Hoang Thái Cổ từ bao nhiêu triệu năm trước rồi. Trong tay họ có bản đồ, nắm bắt được tin tức về những nơi có cơ ngộ, Phượng Lâm chắc chắn là một trong những nơi đó.
- Nếu vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Triệu Phong cũng không từ chối nữa.
Nếu đến Phượng Lâm gặp Hầu Khánh thật thì Triệu Phong sẽ tìm cơ hội giết hắn.
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên sự vui mừng.
Khi Kim Chi Phong Lôi viên mãn, Triệu Phong sẽ trực tiếp xung kích Bán Thần, đến lúc đó Ngũ Hành Phong Lôi Quyết của hắn sẽ lên tới tầng thứ mười một, Ngũ Hành Quy Nhất.
Lĩnh ngộ Ngũ Hành Quy Nhất, Triệu Phong coi như đã chạm tới Thần lực của Chân Thần, có thể thai nghén thần lực thuộc về riêng mình. Hủy diệt viêm lôi tuy mạnh nhưng không gian phát triển có hạn, trước sau vẫn không thể so với thần lực được.
Thứ nữa, khi lĩnh ngộ sức mạnh Ngũ Hành được sâu sắc thì rất có lợi cho việc tạo dựng và tăng cường tiểu thế giới.
- Có người.
Triệu Phong phát hiện có hai nhân ảnh đi qua lãnh địa hắn đang đứng, bay về hướng nào đó.
Đột nhiên hai nhân ảnh đó dừng lại trên không rồi bay về hướng Triệu Phong.
- Cách xa như vậy, lại không có con mắt huyết mạch, sao chúng nhìn thấy ta?
Triệu Phong thầm kinh ngạc, hắn có con mắt huyết mạch và nắm được một phần Mộng Cảnh Thái Cổ mới nhìn thấy được hai ngời ở rất xa kia.
Mà hai người này rõ ràng có mục tiêu xác định nhưng lại đột nhiên bay về hướng Triệu Phong.
Soạt!
Triệu Phong vung tay lên thu bộ xương kim sắc vào.
Vút vút!
Rất nhanh hai người kia đã tới gần chỗ Triệu Phong.
- Không cần phải giấu. Mau lấy thứ ngươi vừa cất vào không gian trữ vật ra đây!
Một bạch y thanh niên vẻ mặt cao ngạo nhìn Triệu Phong phì cười.
Trước khi vào Mộng Cảnh Thái Cổ, tiền bối của hắn đã cho hắn một loại đạo cụ cảm ứng được với những loại nguyên liệu, bảo vật có năng lượng lớn.
Vừa rồi hắn phát hiện hướng này có bảo vật xuất hiện nên định qua xem, rồi phát hiện ra Triệu Phong.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bảo vật nằm trong tay Triệu Phong.
Vị lão giả còn lại là nhị giai Chân Thần, đứng bên cạnh bạch y thanh niên, quan sát Triệu Phong rất kỹ lưỡng.
Nếu là ở bên ngoai, lão giả này căn bản không thèm quan tâm đến một Huyền Quang viên mãn, nhưng cường giả Huyền Quang viên mãn này lại xuất hiện trong Man Hoang Thái Cổ bí cảnh thì có chút kỳ lạ rồi.
Triệu Phong quét mắt nhìn hai người, căn cứ tướng mạo thì Triệu Phong không nhận ra là chủng tộc nào, nhưng bạch y nam tử kia hai mắt lóe tia sắc bén, khí tức cường đại trầm ổn, thực lực có lẽ còn hơn cả lão giả này.
- Đồ của ta, tại sao phải giao ra?
Triệu Phong vẫn thản nhiên không hề sợ hãi.
Hai người này xông vào lãnh địa của Triệu Phong mà còn dám ngông cuồng. Nếu chúng động thủ thì Triệu Phong sẽ không khách khí mà giết.
- Thứ ta thích thì chính là của ta!
Bạch y thanh niên khựng lại một chút rồi bá đạo nói.
Hắn căn bản không coi Huyền Quang viên mãn ra gì, hắn vốn tưởng Triệu Phong sẽ giao bảo vật và tiện thể xin gia nhập đội ngũ nhưng không ngờ Triệu Phong lại cự tuyệt thẳng thừng khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng thứ hắn đã muốn thì nhất định phải lấy được.
- Tiểu bối, giao bảo vật ra rồi cút đi!
Lão giả cuối cùng cũng lên tiếng, thần sắc có phần hết kiên nhẫn.
Cho dù Triệu Phong có đáng ngờ thế nào, hắn thân là nhị giai Chân Thần cộng với Hầu Khanh công tử lẽ nào một Huyền Quang viên mãn lại chống đỡ được?
- Hai vị đang chủ động tìm cái chết đấy.
Sắc mặt Triệu Phong biến đổi, ánh mắt lóe sát ý, đồng thời thích phóng một luồng áp lực lực phách vô hình. Nếu hai người này còn không biết sống chết thì đừng trách hắn.
- Hửm?
Lão giả nhíu mày, tầng thứ sinh mệnh của Triệu Phong rất không tầm thường, hơn nữa khí tức cường đại, bèn truyền âm:
- Hầu Khánh công tử, người này có chút quỷ dị.
- Hừ, trên người kẻ quỷ dị chắc chắn có trọng bảo.
Hầu Khánh hoàn toàn không để tâm lời khuyên của lão giả. Triệu Phong dám thị uy với hắn, còn nói hắn tìm đến cái chết, vậy Hầu Khánh hắn sẽ cho Triệu Phong sống không bằng chết.
Uỳnh uỳnh!
Hầu Khánh giơ bàn tay lên, một dòng xoáy nước xuất hiện trong tay hắn.
- Không biết tốt xấu!
Triệu Phong sắc mặt lạnh tanh, cũng giơ bàn tay lên.
Xoẹt!
Thanh y lão giả xuất hiện bên cạnh Triệu Phong, uy lực của tam giai Chân Thần lập tức được thích phóng.
Đồng thời xung quanh cũng vài chục con chủng tộc Thái Cổ khí tức cường đại.
- Giết!
Thanh y lão giả không nói lời nào, tung ra hai con lôi điện mãnh thú xung kích về phía hai người trước mặt.
- Tam giai Chân Thần, Thái Cổ linh sủng!
Ánh mắt Hầu Khánh tối lại, còn lão giả bên cạnh có chút hoảng loạn.
Họ không ngờ Triệu Phong lại bỉ ổi vô sỉ như vậy, lại giấu đồng bọn đi, hơn nữa xung quanh còn có linh sủng của hắn.
Ầm!
Để tránh bất trắc, Triệu Phong còn dùng tới Thánh Lôi Thể rồi xông về phía Hầu Khánh.
Triệu Phong còn chưa tới gần Hầu Khánh đã cảm nhận được trọng lực vô cùng lớn.
- Sức mạnh thể lực của hắn lớn vậy sao…
Thần sắc Hầu Khánh có chút hoảng loạn.
Trong gia tộc hắn có địa vị rất cao, lần này tới Man Hoang Thái Cổ bí cảnh, cao tầng đã cho hắn rất nhiều thủ đoạn công kích cũng như phòng vệ. Hắn và lão giả đối phó với một tam giai Chân Thần cũng không phải vấn đề quá lớn. Nhnưg thực lực Triệu Phong thể hiện lúc này lại không tầm thường, hơn nữa xem ra tam giai Chân Thần còn phải nghe lời hắn.
Hầu Khánh tuy cao ngạo bá đạo nhưng cũng là dựa vào thực lực chứ không phải kẻ không biết suy nghĩ.
- Đi!
Hầu Khánh khẽ hô, cùng lão giả cùng rút lui.
- Giết!
Triệu Phong sát ý bạo tăng, cùng thanh y lão giả xông tới.
- Giảo Sát Thủy Mục.
Hầu Khánh vung song chưởng, khống chế Phong, Thủy tạo thành một vòng xoáy khổng lồ trước mặt, theo đó là hấp lực khủng khiếp không ngừng hút Triệu Phong và thanh y lão giả vào.
- Huyễn Cấm Mê Vực!
Nếu đã có sát tâm thì Triệu Phong cũng không che giấu thủ đoạn nữa, trực tiếp thi triển Huyễn Đạo Đồng Thuật.
Hầu Khánh và lão giả kia lập tức bị ảnh hưởng, ngẩn ra tại chỗ, linh hồn rơi vào một khu mê cung.
Triệu Phong và thanh y lão giả sau khi phá vỡ vòng xoáy phong thủy kia liền xông tới.
Nhưng đúng lúc ấy, Hầu Khánh đã thoát khỏi Huyễn Đạo Đồng Thuật, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vẫn còn sợ hãi, nhìn Triệu Phong.
Hắn có bí bảo phòng ngự linh hồn nhưng vẫn bị huyễn thuật của Triệu Phong tác động, từ đó có thể thấy huyễn thuật Triệu Phong lợi hại đến mức nào.
Lúc này, chủng tộc Thái Cổ từ bốn phía lao tới, hai người bọn Hầu Khánh lập tức bị bao vây.
- Chạy!
Hầu Khánh bỏ mặc lão giả ở bên cạnh, trong tay xuất hiện một tấm ngọc phù rồi hắn bóp nát.
Vù!
Một luồng phong thủy áo nghĩa quấn quanh chân hắn.
Vèo!
Hầu Khánh biến mất trong tâm trạng vẫn chưa tin nổi.
- Ngươi giết hắn đi!
Triệu Phong dặn lại một câu rồi đuổi theo.
Uỳnh!
Sau lưng Triệu Phong ngưng tụ đôi lôi điện quang dực trắng, trên đôi quang dực lấp lánh lôi điện đan xen nhau.
- Lôi Quang Thiểm Độn!
Uỳnh uỳnh!
Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, Triệu Phong biến thành một tia lôi quang, chớp mắt đã vút đi vài vạn dặm. Triệu Phong không bị Mộng Cảnh Thái Cổ áp chế mấy nên có ưu thế hơn người khác về tốc độ.
Ầm uỳnh!!
Phía sau Hầu Khánh đột nhiên có tiếng sấm nổ, rồi lôi uy khủng bố ập tới khiến hắn kinh hãi không nhẹ.
Thần thức quét ra, sắc mặt Hầu Khánh đột nhiên thay đổi.
- Sao có thể? Tên tiểu tử đó đuổi kịp rồi? Hắn không phải Huyền Quang Cảnh sao?
Hầu Khánh vô cùng chấn kinh.
Phải biết là thủ đoạn hắn vừa dùng để chạy trốn là do chính cao tầng trong tộc luyện chế riêng cho hắn. Cho dù là tứ giai Chân Thần có sở trường là tốc độ cũng không thể đuổi kịp hắn.
Tuy hắn còn rất nhiều thủ đoạn nhưng đều là chuẩn bị cho những nguy hiểm sau này, dùng với Triệu Phong quả thực rất lãng phí.
Nhưng Triệu Phong cũng rất kinh ngạc, không ngờ hắn thi triển Lôi Quang Thiểm Độn trong Mộng Cảnh Thái Cổ lại không đuổi kịp cả một Chuẩn Thần.
Xoẹt!
Trong tay Triệu Phong xuất hiện một thanh trường cung lấp lánh kim quang.
Truyền hủy diệt viêm lôi vào trong, vút một tiếng, một mũi tên mang lôi quang kim sắc bắn thẳng về phía Hầu Khánh.
- Đáng ghét!
Hầu Khánh vận chuyển phong thủy áo nghĩa di chuyển thân người nhưng vai vẫn bị trúng tên.
Lúc này ở trong khu rừng phía dưới có ba thân ảnh đang phi hành.
Đột nhiên phía xa hiện lên một làn sóng năng lượng cường đại, vô số chủng tộc Thái Cổ đều bị kinh động.
- Đó không phải Hầu Khánh sao?
Một thanh niên gương mặt anh tuấn, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía xa.
- Có người đang truy sát Hầu Khánh?
Một giọng nữ trong trẻo dễ nghe, ngữ khí có phần kinh ngạc.
Uỳnh uỳnh!
Tiếng sấm rền vang, một nam tử tóc kim toàn thân bọc trong lôi điện, gương mặt tuấn lãng nhưng lạnh băng tới gần Hầu Khánh.
- Ngươi chết đi!
Hầu Khánh phẫn nộ, trong tay xuất hiện một viên tinh châu màu lam.
Bùm! Rắc!
Viên tinh châu vỡ tan, một vòng xoáy phong thủy khổng lồ xuất hiện trong trời đất, với lực nghiền và lực hút đó, e rằng tam giai Chân Thần cũng phải chết.
Nhưng con mắt trái của Triệu Phong đã phát hiện ra dị thường từ trước, khi Hầu Khánh lấy viên tinh châu ra Triệu Phong đã lùi về sau.
Thấy Triệu Phong tránh được chiêu của mình, Hầu Khánh cũng không dừng lại, lập tức rời khỏi đây, lúc này hắn chỉ còn một mình, đương nhiên sẽ không đấu với Triệu Phong.
- Chạy rồi!
Sắc mặt Triệu Phong tối lại.
Nhưng thủ đoạn của đối thủ quả thực quá nhiều, cộng với thực lực bản thân đối phương không tầm hường, Triệu Phong muốn giết hắn thì cũng phải dùng tới tuyệt chiêu mới được. Nhưng quan trọng là gần đây còn có người khác, Triệu Phong không tiện để lộ tuyệt chiêu.
Triệu Phong không để tâm tới ba người trong rừng, chuẩn bị quay lại.
Nhưng đúng lúc đó ba người phía dưới lại chủ động bay lên.
- Vị huynh đài đây thật có bản lĩnh, có thể đuổi được Hầu Khánh tới đây.
Người thanh niên tuấn lãng kia mặt tươi cười nói.
- Không biết công tử là người thế lực nào mà ngay cả Hầu Khánh cũng sợ?
Một nữ tử yểu điệu mặc y phục hồng cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng rung động lòng người.
- Hầu Khánh?
Giờ Triệu Phong đã biết tên của thanh niên bá đạo vừa rồi.
Nếu là một đấu một chắc chắn Hầu Khánh sẽ không sợ Triệu Phong, chỉ là Hầu Khánh biết Triệu Phong còn có một cường giả tam giai Chân Thần và mấy chục con yêu thú Thái Cổ nên hắn mới không dám đấu với Triệu Phong.
Vút!
Thanh y lão giả lúc này mới đuổi tới, quét mắt nhìn qua ba người bên cạnh Triệu Phong, truyền âm nói:
- Chủ nhân, ba người này là người của Kim Tí Tộc, cũng là thế lực rất cường đại trong số các thế lực tứ tinh rưỡi. Thậm chí có thể trở thành thế lực tứ tinh đỉnh phong.
- Tại hạ Dư Hận, Kim Tí Tộc ta và Thiên Thủy Yêu Tộc là hai thế lực đối địch. Chi bằng các hạ cùng bọn ta hành động?
Dư Hận nhìn thanh y lão giả rồi nói.
Bên cạnh Dư Hận còn có một trung niên nam tử dáng người cao lớn, từ nãy tới giờ vẫn không nói gì.
- Xin lỗi, tại hạ còn việc khác cần làm.
Triệu Phong từ chối luôn. Thực lực của hai người này có lẽ không bằng Hầu Khánh, nhưng cũng rất mạnh. Mà trung niên nam tử kia lại là tam giai Chân Thần, đội ngũ như vậy tại sao lại có lời mời hắn, lẽ nào chỉ vì Triệu Phong truy sát Hầu Khánh?
- Công tử định đi tiếp về phía trước? Nghe nói đó cũng là mục tiêu chính của Thiên Thủy Yêu Tộc.
Nữ tử cao nhã kia hàm tiếu nói.
Thiên Thủy Yêu Tộc mà Kim Tí Tộc nói đương nhiên là chỉ chủng tộc của Hầu Khánh. Nhưng Triệu Phong lại không có hứng thú với Phượng Lâm. Tuy Triệu Phong vẫn ra vào tự do nơi này nhưng phạm vi hoạt động rất nhỏ.
Mà những thế lực này trong Man Hoang Thần Vực không biết đã khám phá Man Hoang Thái Cổ từ bao nhiêu triệu năm trước rồi. Trong tay họ có bản đồ, nắm bắt được tin tức về những nơi có cơ ngộ, Phượng Lâm chắc chắn là một trong những nơi đó.
- Nếu vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Triệu Phong cũng không từ chối nữa.
Nếu đến Phượng Lâm gặp Hầu Khánh thật thì Triệu Phong sẽ tìm cơ hội giết hắn.