- Cái gì! Tiểu tử kia tiến nhập nội môn rồi?
Lúc Tuyền Thần nhận được tin tức cũng trợn mắt há hốc mồm, tâm tình vốn an bình trầm tĩnh lập tức bị phá vỡ.
Tin tức này cũng là mới từ Trung Xu Đường truyền tới.
Cách đó không lâu. Triệu Phong đã thông qua xác nhận của Phó đường chủ của Trung Xu Đường, chính thức trở thành đệ tử nội môn.
Tất cả diễn ra quá nhanh!
Sau khi Triệu Phong đột phá Thoát Phàm Cảnh, ngày hôm sau liền báo cáo, ngày thứ ba thì tiến vào nội môn.
Cho nên khi Tuyền Thần nhận được tin tức này, hoàn toàn không chấp nhận nổi, lại càng không thể nào tĩnh tâm tu luyện được.
Phải biết rằng, một tháng trước thì đối phương vẫn chỉ là một con sâu cái kiến với tu vi bát trọng Cố Thể Cảnh.
Nếu như Triệu Phong có thiên phú cao, bái làm môn hạ của trưởng lão thì cũng bình thường, ví dụ như Bắc Mặc, gần đây vừa trùng kích Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Nhưng vấn đề là Triệu Phong chẳng qua chỉ có tư chất Linh thể hạ đẳng, hơn nữa tuổi cũng quá nhỏ.
Cho dù là Tuyền Thần lúc mười bốn mười lăm tuổi thì tu vi cũng chỉ mới cửu trọng cố thể Cánh đỉnh phong mà thôi.
- Không được! Nhất định phải báo tin tức này cho sư tôn.
Tuyền Thần đứng ngồi không yên, lập tức tiến về phía phủ đệ của sư tôn Vân Hải chân nhân.
- Lúc trước trưởng lão bị thương trong khi tu luyện, hiện đang bế quan chữa thương.
Đồng tử thủ vệ nói.
Bị thương?
Tuyền Thần có chút ngạc nhiên, theo như hắn biết, vào ngày hôm trước, trong Tông môn cũng có không ít vị trưởng lão đều bị thương.
Mấy vị trưởng lão của Tông môn đều bị thương trong cùng một ngày, vừa nghe thì quả thật cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng sự thật là như vậy!
Triệu Phong tấn chức Thoát Phàm Cảnh vào hai ngày trước, mà ngày hôm đó mấy vị trưởng lão đang bế quan của Tông môn cũng đồng thời thổ huyết trọng thương.
Không ai biết rằng trong chuyện này có điều gì cổ quái.
Thấy sư tôn bế quan dưỡng thương, Tuyền Thần đành phải liên hệ với mấy vị sư huynh đệ khác.
Vân Hải chân nhân có bốn vị đệ tử thân truyền.
Trong đó, Bắc Mặc là đệ tử đệ tử, cũng là người có thiên phú cao nhất.
Tuyền Thần là đệ tam đệ tử, tu vi Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Trên Tuyền Thần còn có hai vị sư huynh.
Đại sư huynh “ô Lạp” là lớn tuổi nhất, có tu vi Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, tuổi đã ngoài ba mươi, thoát ly khỏi hàng ngũ đệ tử, trở thành Phó chấp sự trong Tông môn.
Nhị sư huynh “Nguyên Trí” có tư chất Linh thể thượng đẳng, chưa đến hai mươi tuổi đã có tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, chính là đệ tử chân truyền trong Tông môn.
Ngay trong ngày hôm đó, mấy vị đệ tử của Vân Hải chân nhân đã tập trung lại một chỗ.
Đại sư huynh “ô Lạp” đang chấp hành nhiệm vụ bên ngoài Tông môn, chưa trở về, Bởi vậy chỉ có ba sư huynh đệ:
Nhị sư huynh, Nguyên Trí.
Tam sư huynh, Tuyền Thần.
Tứ sư đệ, Bắc Mặc.
- Huynh nói... Hắn đã trở thành đệ tử nội môn?
Vẻ mặt của Bắc Mặc tràn đầy kinh ngạc ngoài dự liệu.
Ngày xưa hắn và Triệu Phong đều là đệ tử của Quảng Quân Hầu, cho nên hắn hoàn toàn nắm rõ thiên phú của mấy vị sư huynh đệ như lòng bàn tay.
Ngoài hắn ra, người có thiên phú cao nhất chính là Dương Thanh Sơn.
Hắn vốn đã đoán rằng, người đầu nên tiến vào nội môn hẳn phải là Dương Thanh Sơn. Thế nhưng Dương Thanh Sơn ở trong Tông môn không hề có bối cảnh hay chỗ dựa, theo đạo lý thì ít nhất phải mất một năm nữa mới có cơ hội trở thành đệ tử nội môn.
- Chắc chắn 100%, tiểu tử này thật quá tà môn...
Lúc Tuyền Thần nhắc đến Triệu Phong, trong lòng không khỏi có chút oán hận.
Lúc ở ngoại môn, hắn đã nhiều lần ra tay chèn ép đám đệ tử của Quảng Quân Hầu, thế nhưng đều bị Triệu Phong hóa giải, Bởi vậy lần nào cũng cảm thấy kinh ngạc.
- Bắc sư đệ, ngươi nói tên Triệu sư đệ này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt?
Nhị sư huynh “Nguyên Trí” nheo mắt cười, chợt hỏi.
Với tư cách là đệ tử chân truyền, một kẻ vừa tiến vào nội môn còn chưa đủ khiến Nguyên Trí để vào mắt, chẳng qua là có chút hứng thú mà thôi.
- Kẻ này...
Vừa nhắc tới vị “Triệu sư đệ” này, Bắc Mặc liền nhướng mày.
Bởi vì...
Cho dù là Bắc Mặc, lúc còn ở Quảng Lăng phủ cũng đã từng chịu thiệt trong tay Triệu Phong.
Ví dụ như so đấu trí nhớ, Bắc Mặc thua Triệu Phong, lúc so điểm chiến công trong đợt thú triều hắn cũng thua Triệu Phong.
Đương nhiên, với tâm tính cao ngạo của Bắc Mặc, tự nhiên hắn sẽ không đề cập tới những chuyện cũ này.
- Tư chất của hắn rất bình thường, nhưng có thiên phú dị bẩm, trí nhớ siêu nhân, dường như có chút năng khiếu ở phương diện luyện thể, sức chiến đấu cũng rất mạnh...
Bắc Mặc mặt không biểu tình, tự nhận là mình đã đánh giá hết sức “khách quan”.
- Ha ha...
Nhị sư huynh Nguyên Trí nhẹ nhàng cười, nói:
- Lúc kẻ này ở ngoại môn, có lẽ chúng ta còn không tiện nhúng tay vào, nhưng bây giờ hắn đã tiến vào nội môn, muốn thu thập hắn thì quả thật hết sức dễ dàng.
Đúng vậy!
Ánh mắt Tuyền Thần lập tức sáng lên.
Ngoại môn và nội môn là hai vòng tròn luẩn quẩn, bình thường đều không thể can thiệp lẫn nhau.
Bây giờ Triệu Phong đã từ ngoại môn tiến vào nội môn, sống cùng “một vòng tròn” với bọn hắn.
- Chút việc nhỏ này cần gì báo cáo với sư tôn, mấy sư huynh đệ chúng ta cũng đủ tiện tay đùa bỡn hắn rồi.
Nguyên Trí mỉm cười, nụ cười có chút âm lãnh.
- Chẳng lẽ Nhị sư huynh đã có kế sách?
Tuyền Thần nghe vậy không khỏi mở cờ trong bụng.
Vị nhị sư huynh này của hắn là đệ tử chân truyền, vô cùng túc trí đa mưu, người đắc tội với hẳn, không có ai là không bị trẩy da tróc vẩy.
Tại Trung Xu Đường, nội môn.
Triệu Phong và ba người Tiêu Vẫn, Vân Hương Mộng, Lâm Phàm đang ngồi trong một căn phòng.
Cho đến lúc này, sự kinh hãi trong lòng ba người vẫn chưa triệt để lắng xuống.
Triệu Phong đem lại cho bọn họ sự trùng kích quá lớn, chỉ mới mười bốn tuổi đã xưng bá đệ nhất ngoại môn, trong vòng một tháng từ ngoại môn tiến vào nội môn.
Ngay cả Lâm Phàm vốn là đệ nhất ngoại môn trước kia cũng cảm thấy có chút khó tin.
Lúc trước hắn đã quan sát trận tỷ thí của Triệu Phong, khi đó hắn còn nói rằng:
- Triệu Phong, tin rằng không đến vài năm nữa thì chúng ta sẽ sẽ gặp lại nhau ở nội môn.
Thế nhưng... Không cần vài năm...
Lúc đó, Lâm Phàm còn cho rằng, với tư chất Linh thể hạ đẳng của Triệu Phong, ít nhất cũng phải mất hai ba năm mới có thể tiến vào nội môn.
Bây giờ nghĩ lại thì Lâm Phàm vẫn cảm thấy chột dạ.
Tiêu Vẫn và Vân Hượng Mộng sau khi tiếp nhận sự thật thì trong lòng lại cảm thấy có chút bất lực. Vẻ mặt tràn đầy thất bại
- Nếu như mọi người đã cùng nhau tiến vào nội môn thì hy vọng về sau có thể chiếu cố lẫn nhau đôi chút.
Lâm Phàm cười ha ha. Khiến bầu không khí trong phòng khôi phục lại bình thường.
Triệu Phong tiến vào nội môn trễ hơn mấy người này một chút, cho nên tất nhiên muốn thỉnh giáo bọn họ vài điều.
Đối với việc này, mấy người Lâm Phàm cũng vui lòng chỉ giáo.
- Chúng ta vừa mới gia nhập nội môn. Tu vi thấp kém, hành sự phải cẩn thận, không thể dễ dàng đắc tội những đệ tử nội môn khác, nhất là “đệ tử chân truyền”...
Lâm Phàm cảm khái nói.
Đặc biệt là khi đề cập tới “đệ tử chân truyền”, những người còn lại cũng tràn ngập kính sợ.
Đệ tử chân truyền có tu vi ít nhất là Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, xếp vào mười hạng đầu đệ tử nội môn, cả đám đều có thực lực mạnh mẽ, bối cảnh thâm hậu, không thể đắc tội được.
- Trong nội môn hiện nay rất yên bình, nghe nói là có rất nhiều đệ tử đang chuẩn bị cho đợt “Phù Loan Thí Luyện” vào ba tháng sau.
Vân Hương Mộng thở dài sâu kín, mang theo vẻ tiếc hận và không cam lòng.
Phù Loan Thí Luyện chính là một lần đại kỳ ngộ của Hiểu Nguyệt Tông, cứ năm năm diễn ra một lần, rất nhiều đệ tử nội môn đều muốn tranh thủ lần kỳ ngộ này.
- Muốn cạnh tranh kỳ ngộ “Phù Loan Thí Luyện” thì quá thật quá khó khăn.
Tiêu Vẫn cũng lắc đầu nói.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia. Không có tu vi Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh thì rất khó có thể tranh đoạt cơ hội thí luyện.
Cũng may. Triệu Phong nghe nói là những đệ tử đã tham gia “Phù Loan Thí Luyện” lần trước sẽ không được tham gia lại thì lập tức cảm thấy yên tâm.
Dựa theo quy tắc của Phù Loan Điện, người tiến vào thí luyện không thể quá hai mươi lăm tuổi và chỉ được vào một lần.
Cho nên, phần lớn đệ tử cường đại trong nội môn đều không thể tiếp tục tham gia thí luyện nữa.
Dù vậy thì cạnh tranh “Phù Loan Thí Luyện” vẫn tàn khốc như trước.
Ba người Tiêu Vẫn vừa mới gia nhập nội môn, cơ bản cũng không ôm hy vọng gì.
Có lẽ, chỉ có đám thiên tài tư chất tuyệt đỉnh như Bắc Mặc, Khổng Nguyên Hạo, được trưởng lão của Tông môn bồi dưỡng mới có hy vọng tham gia Phù Loan Thí Luyện, cho dù bọn họ cũng là đệ tử mới nhập môn.
Cuối cùng, Lâm Phàm còn nhắc nhở Triệu Phong:
- Sau khi gia nhập nội môn, ngươi còn có một lần cơ hội tiến vào “Lũ Không Lâu.
Hai người đều từng là đệ nhất nhân của ngoại môn, tự nhiên hiểu được ưu thế trong đó.
Lũ Không Lâu?
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, không gian trong mắt trái của hắn vẫn còn ghi nhớ kết cấu trận pháp của Lũ Không Lâu.
Bên trong Lũ Không Lâu, những ngọc bài công pháp đều trôi lơ lửng trong sương mù, bị trận pháp huyền diệu bao phủ.
Nếu như có thể phá giải trận pháp đó, lúc tiến vào Lũ Không Lâu, có lẽ có thể chọn lựa được rất nhiều công pháp, thậm chí còn có cơ hội lựa chọn các loại công pháp cao cấp khác.
Ý tưởng này thật sự quá mê người.
Phải biết rằng, công pháp bên trong Lũ Không Lâu đều là tinh phẩm, trong đó thậm chí còn có công pháp Phàm phẩm thượng cấp, đỉnh cấp...
Đương nhiên, Triệu Phong cũng không nắm chắc là mình có thể phá giải được trận pháp đó.
Trận pháp trong Lũ Không Lâu quá mức tham ảo phức tạp, cho dù Triệu Phong có thể may mắn phá giải thì cũng không nắm chắc là trong quá trình phá giải có kinh động đến những trưởng lão đang tọa trán trong Lũ Không Lâu hay không.
Chẳng qua, trận pháp càng khổng lồ và phức tạp lại càng dễ dàng xuất hiện lỗ hổng.
Triệu Phong cũng không cần phá giải trận pháp, nếu như hắn có thể tìm được lỗ hổng của trận pháp thì vẫn có cơ hội...
Tối hôm đó, Triệu Phong bắt đầu thử phá giải “kết cấu trận pháp” trong không gian của mắt trái.
Kết cấu của trận pháp này vô cùng huyền ảo phức tạp, cho dù là mắt trái của Triệu Phong sau khi biến dị thì vẫn cảm thấy quá sức, tuy nhiên thử nghiệm một hồi cũng có chút tiến
Nếu như để Trương lão của Tông Vụ Đường biết được chuyện này, nhất định ông ta sẽ giật mình chết khiếp.
Phải biết rằng, trận pháp trong Lũ Không Lâu là truyền thừa từ xa xưa, cho dù là Trận Pháp Sư đỉnh cao trong Tông môn cũng chỉ nắm giữ hai phần mười mà thôi.
Triệu Phong là một người mới nửa đường bước vào trận pháp đạo, thế nhưng lại có thể bắt tay phân tích kết cấu trận pháp của Lũ Không Lâu.
Càng khó có thể tin nổi chính là Triệu Phong chỉ mới đi vào Lũ Không Lâu một lần, vậy mà đã có thể “phác họa” được kết cấu trận pháp trong đó.
- Hiện tại hai luồng chân lực trong cơ thể ta đang chờ dung hợp, đợi đến lúc đạt tới Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong thì mới chính thức cần nội công tâm pháp, đến lúc đó lại tiến vào Lũ Không Lâu cũng không muộn.
Triệu Phong hạ quyết tâm.
Mấy ngày tiếp theo, Triệu Phong đều cố gắng dung hợp chân lực, đồng thời tìm hiểu và phá giải “kết cấu trận pháp” bên trong Lũ Không Lâu.
Mới vào nội môn, hắn không biết Vân Hải chân nhân và đám người Tuyền Thần sẽ đối phó với mình như thế nào, cho nên trước tiên muốn yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nhưng Triệu Phong cũng không thể trốn mãi trong phòng được.
Vào ngày thứ bảy...
Keng...
Tiếng chuông xa xăm vang vọng khắp nội môn Trung Xu Đường, réo rất không ngừng.
- Hội nghị nội môn, đây chính là hội nghị rất trọng đại.
Đám người Tiêu Vẫn đều cảm thấy hưng phấn.
Vân Hương Mộng và Lâm Phàm cũng đi ra khỏi biệt viện của mình.
Bốn người Triệu Phong cùng đi với nhau, tiến về phía quảng trường Trung Xu Đường.
Tại quảng trường Trung Xu Đường, xuất hiện một vài đệ tử nội môn, tu vi không phải nghi ngờ đều là Thoát Phàm Cảnh, phần lớn là từ Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trở lên.
Đám người Triệu Phong đều mới tới, cho nên cũng khá “bắt mắt”, ánh mắt của những đệ tử nội môn khác quét qua, có chút khinh thường.
Hừ!
Trong đám đệ tử nội môn có một thanh niên mũi ưng, nở nụ cười âm lệ, nhàn nhạt quét nhìn mấy người Triệu Phong.
- Xem ra lần này không thể tránh khỏi rồi.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.
Triệu Phong hết sức ngạc nhiên, không khỏi nhìn về phía thanh niên mũi ưng kia.
Vân Hương Mộng lập tức thấp giọng giải thích:
- Tên thanh niên mũi ưng kia tên là Từ Chấp, tu vi Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, hắn có một đệ đệ ở ngoại môn, vì gã ta quá ngang ngược càn rỡ nên đã từng bị Lâm Phàm giáo huấn.
Bởi vậy, lúc Lâm Phàm vừa mới gia nhập nội môn đã bị Từ Chấp tìm tới cửa, muốn báo thù rửa hận cho đệ đệ của hẳn.
Lần đầu, Lâm Phàm đã bằng vào cơ trí của mình mà tránh thoát được một trận chiến.
Nhưng hôm nay chính là hội nghị nội môn, tất cả đệ tử nội môn đều phải tham gia, muốn tránh cũng không tránh khỏi.
Lúc Tuyền Thần nhận được tin tức cũng trợn mắt há hốc mồm, tâm tình vốn an bình trầm tĩnh lập tức bị phá vỡ.
Tin tức này cũng là mới từ Trung Xu Đường truyền tới.
Cách đó không lâu. Triệu Phong đã thông qua xác nhận của Phó đường chủ của Trung Xu Đường, chính thức trở thành đệ tử nội môn.
Tất cả diễn ra quá nhanh!
Sau khi Triệu Phong đột phá Thoát Phàm Cảnh, ngày hôm sau liền báo cáo, ngày thứ ba thì tiến vào nội môn.
Cho nên khi Tuyền Thần nhận được tin tức này, hoàn toàn không chấp nhận nổi, lại càng không thể nào tĩnh tâm tu luyện được.
Phải biết rằng, một tháng trước thì đối phương vẫn chỉ là một con sâu cái kiến với tu vi bát trọng Cố Thể Cảnh.
Nếu như Triệu Phong có thiên phú cao, bái làm môn hạ của trưởng lão thì cũng bình thường, ví dụ như Bắc Mặc, gần đây vừa trùng kích Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Nhưng vấn đề là Triệu Phong chẳng qua chỉ có tư chất Linh thể hạ đẳng, hơn nữa tuổi cũng quá nhỏ.
Cho dù là Tuyền Thần lúc mười bốn mười lăm tuổi thì tu vi cũng chỉ mới cửu trọng cố thể Cánh đỉnh phong mà thôi.
- Không được! Nhất định phải báo tin tức này cho sư tôn.
Tuyền Thần đứng ngồi không yên, lập tức tiến về phía phủ đệ của sư tôn Vân Hải chân nhân.
- Lúc trước trưởng lão bị thương trong khi tu luyện, hiện đang bế quan chữa thương.
Đồng tử thủ vệ nói.
Bị thương?
Tuyền Thần có chút ngạc nhiên, theo như hắn biết, vào ngày hôm trước, trong Tông môn cũng có không ít vị trưởng lão đều bị thương.
Mấy vị trưởng lão của Tông môn đều bị thương trong cùng một ngày, vừa nghe thì quả thật cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng sự thật là như vậy!
Triệu Phong tấn chức Thoát Phàm Cảnh vào hai ngày trước, mà ngày hôm đó mấy vị trưởng lão đang bế quan của Tông môn cũng đồng thời thổ huyết trọng thương.
Không ai biết rằng trong chuyện này có điều gì cổ quái.
Thấy sư tôn bế quan dưỡng thương, Tuyền Thần đành phải liên hệ với mấy vị sư huynh đệ khác.
Vân Hải chân nhân có bốn vị đệ tử thân truyền.
Trong đó, Bắc Mặc là đệ tử đệ tử, cũng là người có thiên phú cao nhất.
Tuyền Thần là đệ tam đệ tử, tu vi Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Trên Tuyền Thần còn có hai vị sư huynh.
Đại sư huynh “ô Lạp” là lớn tuổi nhất, có tu vi Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, tuổi đã ngoài ba mươi, thoát ly khỏi hàng ngũ đệ tử, trở thành Phó chấp sự trong Tông môn.
Nhị sư huynh “Nguyên Trí” có tư chất Linh thể thượng đẳng, chưa đến hai mươi tuổi đã có tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, chính là đệ tử chân truyền trong Tông môn.
Ngay trong ngày hôm đó, mấy vị đệ tử của Vân Hải chân nhân đã tập trung lại một chỗ.
Đại sư huynh “ô Lạp” đang chấp hành nhiệm vụ bên ngoài Tông môn, chưa trở về, Bởi vậy chỉ có ba sư huynh đệ:
Nhị sư huynh, Nguyên Trí.
Tam sư huynh, Tuyền Thần.
Tứ sư đệ, Bắc Mặc.
- Huynh nói... Hắn đã trở thành đệ tử nội môn?
Vẻ mặt của Bắc Mặc tràn đầy kinh ngạc ngoài dự liệu.
Ngày xưa hắn và Triệu Phong đều là đệ tử của Quảng Quân Hầu, cho nên hắn hoàn toàn nắm rõ thiên phú của mấy vị sư huynh đệ như lòng bàn tay.
Ngoài hắn ra, người có thiên phú cao nhất chính là Dương Thanh Sơn.
Hắn vốn đã đoán rằng, người đầu nên tiến vào nội môn hẳn phải là Dương Thanh Sơn. Thế nhưng Dương Thanh Sơn ở trong Tông môn không hề có bối cảnh hay chỗ dựa, theo đạo lý thì ít nhất phải mất một năm nữa mới có cơ hội trở thành đệ tử nội môn.
- Chắc chắn 100%, tiểu tử này thật quá tà môn...
Lúc Tuyền Thần nhắc đến Triệu Phong, trong lòng không khỏi có chút oán hận.
Lúc ở ngoại môn, hắn đã nhiều lần ra tay chèn ép đám đệ tử của Quảng Quân Hầu, thế nhưng đều bị Triệu Phong hóa giải, Bởi vậy lần nào cũng cảm thấy kinh ngạc.
- Bắc sư đệ, ngươi nói tên Triệu sư đệ này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt?
Nhị sư huynh “Nguyên Trí” nheo mắt cười, chợt hỏi.
Với tư cách là đệ tử chân truyền, một kẻ vừa tiến vào nội môn còn chưa đủ khiến Nguyên Trí để vào mắt, chẳng qua là có chút hứng thú mà thôi.
- Kẻ này...
Vừa nhắc tới vị “Triệu sư đệ” này, Bắc Mặc liền nhướng mày.
Bởi vì...
Cho dù là Bắc Mặc, lúc còn ở Quảng Lăng phủ cũng đã từng chịu thiệt trong tay Triệu Phong.
Ví dụ như so đấu trí nhớ, Bắc Mặc thua Triệu Phong, lúc so điểm chiến công trong đợt thú triều hắn cũng thua Triệu Phong.
Đương nhiên, với tâm tính cao ngạo của Bắc Mặc, tự nhiên hắn sẽ không đề cập tới những chuyện cũ này.
- Tư chất của hắn rất bình thường, nhưng có thiên phú dị bẩm, trí nhớ siêu nhân, dường như có chút năng khiếu ở phương diện luyện thể, sức chiến đấu cũng rất mạnh...
Bắc Mặc mặt không biểu tình, tự nhận là mình đã đánh giá hết sức “khách quan”.
- Ha ha...
Nhị sư huynh Nguyên Trí nhẹ nhàng cười, nói:
- Lúc kẻ này ở ngoại môn, có lẽ chúng ta còn không tiện nhúng tay vào, nhưng bây giờ hắn đã tiến vào nội môn, muốn thu thập hắn thì quả thật hết sức dễ dàng.
Đúng vậy!
Ánh mắt Tuyền Thần lập tức sáng lên.
Ngoại môn và nội môn là hai vòng tròn luẩn quẩn, bình thường đều không thể can thiệp lẫn nhau.
Bây giờ Triệu Phong đã từ ngoại môn tiến vào nội môn, sống cùng “một vòng tròn” với bọn hắn.
- Chút việc nhỏ này cần gì báo cáo với sư tôn, mấy sư huynh đệ chúng ta cũng đủ tiện tay đùa bỡn hắn rồi.
Nguyên Trí mỉm cười, nụ cười có chút âm lãnh.
- Chẳng lẽ Nhị sư huynh đã có kế sách?
Tuyền Thần nghe vậy không khỏi mở cờ trong bụng.
Vị nhị sư huynh này của hắn là đệ tử chân truyền, vô cùng túc trí đa mưu, người đắc tội với hẳn, không có ai là không bị trẩy da tróc vẩy.
Tại Trung Xu Đường, nội môn.
Triệu Phong và ba người Tiêu Vẫn, Vân Hương Mộng, Lâm Phàm đang ngồi trong một căn phòng.
Cho đến lúc này, sự kinh hãi trong lòng ba người vẫn chưa triệt để lắng xuống.
Triệu Phong đem lại cho bọn họ sự trùng kích quá lớn, chỉ mới mười bốn tuổi đã xưng bá đệ nhất ngoại môn, trong vòng một tháng từ ngoại môn tiến vào nội môn.
Ngay cả Lâm Phàm vốn là đệ nhất ngoại môn trước kia cũng cảm thấy có chút khó tin.
Lúc trước hắn đã quan sát trận tỷ thí của Triệu Phong, khi đó hắn còn nói rằng:
- Triệu Phong, tin rằng không đến vài năm nữa thì chúng ta sẽ sẽ gặp lại nhau ở nội môn.
Thế nhưng... Không cần vài năm...
Lúc đó, Lâm Phàm còn cho rằng, với tư chất Linh thể hạ đẳng của Triệu Phong, ít nhất cũng phải mất hai ba năm mới có thể tiến vào nội môn.
Bây giờ nghĩ lại thì Lâm Phàm vẫn cảm thấy chột dạ.
Tiêu Vẫn và Vân Hượng Mộng sau khi tiếp nhận sự thật thì trong lòng lại cảm thấy có chút bất lực. Vẻ mặt tràn đầy thất bại
- Nếu như mọi người đã cùng nhau tiến vào nội môn thì hy vọng về sau có thể chiếu cố lẫn nhau đôi chút.
Lâm Phàm cười ha ha. Khiến bầu không khí trong phòng khôi phục lại bình thường.
Triệu Phong tiến vào nội môn trễ hơn mấy người này một chút, cho nên tất nhiên muốn thỉnh giáo bọn họ vài điều.
Đối với việc này, mấy người Lâm Phàm cũng vui lòng chỉ giáo.
- Chúng ta vừa mới gia nhập nội môn. Tu vi thấp kém, hành sự phải cẩn thận, không thể dễ dàng đắc tội những đệ tử nội môn khác, nhất là “đệ tử chân truyền”...
Lâm Phàm cảm khái nói.
Đặc biệt là khi đề cập tới “đệ tử chân truyền”, những người còn lại cũng tràn ngập kính sợ.
Đệ tử chân truyền có tu vi ít nhất là Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, xếp vào mười hạng đầu đệ tử nội môn, cả đám đều có thực lực mạnh mẽ, bối cảnh thâm hậu, không thể đắc tội được.
- Trong nội môn hiện nay rất yên bình, nghe nói là có rất nhiều đệ tử đang chuẩn bị cho đợt “Phù Loan Thí Luyện” vào ba tháng sau.
Vân Hương Mộng thở dài sâu kín, mang theo vẻ tiếc hận và không cam lòng.
Phù Loan Thí Luyện chính là một lần đại kỳ ngộ của Hiểu Nguyệt Tông, cứ năm năm diễn ra một lần, rất nhiều đệ tử nội môn đều muốn tranh thủ lần kỳ ngộ này.
- Muốn cạnh tranh kỳ ngộ “Phù Loan Thí Luyện” thì quá thật quá khó khăn.
Tiêu Vẫn cũng lắc đầu nói.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia. Không có tu vi Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh thì rất khó có thể tranh đoạt cơ hội thí luyện.
Cũng may. Triệu Phong nghe nói là những đệ tử đã tham gia “Phù Loan Thí Luyện” lần trước sẽ không được tham gia lại thì lập tức cảm thấy yên tâm.
Dựa theo quy tắc của Phù Loan Điện, người tiến vào thí luyện không thể quá hai mươi lăm tuổi và chỉ được vào một lần.
Cho nên, phần lớn đệ tử cường đại trong nội môn đều không thể tiếp tục tham gia thí luyện nữa.
Dù vậy thì cạnh tranh “Phù Loan Thí Luyện” vẫn tàn khốc như trước.
Ba người Tiêu Vẫn vừa mới gia nhập nội môn, cơ bản cũng không ôm hy vọng gì.
Có lẽ, chỉ có đám thiên tài tư chất tuyệt đỉnh như Bắc Mặc, Khổng Nguyên Hạo, được trưởng lão của Tông môn bồi dưỡng mới có hy vọng tham gia Phù Loan Thí Luyện, cho dù bọn họ cũng là đệ tử mới nhập môn.
Cuối cùng, Lâm Phàm còn nhắc nhở Triệu Phong:
- Sau khi gia nhập nội môn, ngươi còn có một lần cơ hội tiến vào “Lũ Không Lâu.
Hai người đều từng là đệ nhất nhân của ngoại môn, tự nhiên hiểu được ưu thế trong đó.
Lũ Không Lâu?
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, không gian trong mắt trái của hắn vẫn còn ghi nhớ kết cấu trận pháp của Lũ Không Lâu.
Bên trong Lũ Không Lâu, những ngọc bài công pháp đều trôi lơ lửng trong sương mù, bị trận pháp huyền diệu bao phủ.
Nếu như có thể phá giải trận pháp đó, lúc tiến vào Lũ Không Lâu, có lẽ có thể chọn lựa được rất nhiều công pháp, thậm chí còn có cơ hội lựa chọn các loại công pháp cao cấp khác.
Ý tưởng này thật sự quá mê người.
Phải biết rằng, công pháp bên trong Lũ Không Lâu đều là tinh phẩm, trong đó thậm chí còn có công pháp Phàm phẩm thượng cấp, đỉnh cấp...
Đương nhiên, Triệu Phong cũng không nắm chắc là mình có thể phá giải được trận pháp đó.
Trận pháp trong Lũ Không Lâu quá mức tham ảo phức tạp, cho dù Triệu Phong có thể may mắn phá giải thì cũng không nắm chắc là trong quá trình phá giải có kinh động đến những trưởng lão đang tọa trán trong Lũ Không Lâu hay không.
Chẳng qua, trận pháp càng khổng lồ và phức tạp lại càng dễ dàng xuất hiện lỗ hổng.
Triệu Phong cũng không cần phá giải trận pháp, nếu như hắn có thể tìm được lỗ hổng của trận pháp thì vẫn có cơ hội...
Tối hôm đó, Triệu Phong bắt đầu thử phá giải “kết cấu trận pháp” trong không gian của mắt trái.
Kết cấu của trận pháp này vô cùng huyền ảo phức tạp, cho dù là mắt trái của Triệu Phong sau khi biến dị thì vẫn cảm thấy quá sức, tuy nhiên thử nghiệm một hồi cũng có chút tiến
Nếu như để Trương lão của Tông Vụ Đường biết được chuyện này, nhất định ông ta sẽ giật mình chết khiếp.
Phải biết rằng, trận pháp trong Lũ Không Lâu là truyền thừa từ xa xưa, cho dù là Trận Pháp Sư đỉnh cao trong Tông môn cũng chỉ nắm giữ hai phần mười mà thôi.
Triệu Phong là một người mới nửa đường bước vào trận pháp đạo, thế nhưng lại có thể bắt tay phân tích kết cấu trận pháp của Lũ Không Lâu.
Càng khó có thể tin nổi chính là Triệu Phong chỉ mới đi vào Lũ Không Lâu một lần, vậy mà đã có thể “phác họa” được kết cấu trận pháp trong đó.
- Hiện tại hai luồng chân lực trong cơ thể ta đang chờ dung hợp, đợi đến lúc đạt tới Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong thì mới chính thức cần nội công tâm pháp, đến lúc đó lại tiến vào Lũ Không Lâu cũng không muộn.
Triệu Phong hạ quyết tâm.
Mấy ngày tiếp theo, Triệu Phong đều cố gắng dung hợp chân lực, đồng thời tìm hiểu và phá giải “kết cấu trận pháp” bên trong Lũ Không Lâu.
Mới vào nội môn, hắn không biết Vân Hải chân nhân và đám người Tuyền Thần sẽ đối phó với mình như thế nào, cho nên trước tiên muốn yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nhưng Triệu Phong cũng không thể trốn mãi trong phòng được.
Vào ngày thứ bảy...
Keng...
Tiếng chuông xa xăm vang vọng khắp nội môn Trung Xu Đường, réo rất không ngừng.
- Hội nghị nội môn, đây chính là hội nghị rất trọng đại.
Đám người Tiêu Vẫn đều cảm thấy hưng phấn.
Vân Hương Mộng và Lâm Phàm cũng đi ra khỏi biệt viện của mình.
Bốn người Triệu Phong cùng đi với nhau, tiến về phía quảng trường Trung Xu Đường.
Tại quảng trường Trung Xu Đường, xuất hiện một vài đệ tử nội môn, tu vi không phải nghi ngờ đều là Thoát Phàm Cảnh, phần lớn là từ Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trở lên.
Đám người Triệu Phong đều mới tới, cho nên cũng khá “bắt mắt”, ánh mắt của những đệ tử nội môn khác quét qua, có chút khinh thường.
Hừ!
Trong đám đệ tử nội môn có một thanh niên mũi ưng, nở nụ cười âm lệ, nhàn nhạt quét nhìn mấy người Triệu Phong.
- Xem ra lần này không thể tránh khỏi rồi.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.
Triệu Phong hết sức ngạc nhiên, không khỏi nhìn về phía thanh niên mũi ưng kia.
Vân Hương Mộng lập tức thấp giọng giải thích:
- Tên thanh niên mũi ưng kia tên là Từ Chấp, tu vi Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, hắn có một đệ đệ ở ngoại môn, vì gã ta quá ngang ngược càn rỡ nên đã từng bị Lâm Phàm giáo huấn.
Bởi vậy, lúc Lâm Phàm vừa mới gia nhập nội môn đã bị Từ Chấp tìm tới cửa, muốn báo thù rửa hận cho đệ đệ của hẳn.
Lần đầu, Lâm Phàm đã bằng vào cơ trí của mình mà tránh thoát được một trận chiến.
Nhưng hôm nay chính là hội nghị nội môn, tất cả đệ tử nội môn đều phải tham gia, muốn tránh cũng không tránh khỏi.