Thiên Cảnh Đảo…
Toàn bộ thí luyện, hiện tại chỉ còn lại có mỗi mình Triệu Phong.
Có thể đi đến một bước này, trong vòng ngàn năm qua, không có người nào có thể làm được.
Phụ cận hải dương đằng mạn, Triệu Phong quan sát thật lâu, xác định Bắc Mặc đã chân chính bị loại.
Hắn âm thầm thở dài một hơi. Bắc Mặc, cái tên đối thủ cường đại nhất, số mệnh lớn nhất của hắn, lại bị phương thức như thế này loại ra khỏi thí luyện…
Mà kẻ khởi xướng việc này, con Tiểu tặc miêu màu xám kia, lúc này tròng mắt của nó đang loạn chuyển, bộ dáng thảnh thơi tự đắc, cũng có vài phần xảo trá.
- Được rồi! Ngươi thành thật ở yên đó cho ta!
Triệu Phong lườm Tiểu tặc miêu một cái.
Hắn hầu như có thể đoán trước được, sau khi Bắc Mặc bị loại ra, sẽ ở trước mặt các Trưởng lão hung hăng cáo trạng mình một phen.
Mặc dù Bắc Mặc trời sinh tính tình chất phác cao ngạo, nhưng mà bị lừa gạt đến nước này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu gật đầu liên hồi, tỏ vẻ mình sẽ không làm gì xằng bậy, ngồi yên trên bả vai Triệu Phong, ngáp dài một cái.
Mấy canh giờ sau, Triệu Phong quay trở lại phủ đệ, tàng bảo thất.
- Còn không đến thời gian mười ngày nữa!
Ánh mắt Triệu Phong đảo quét đám ngăn cất chứa phong phú vô hạn kia.
Trên thực tế, trên Thiên Cảnh Đảo cũng không thiếu những địa phương có kỳ ngộ, ví dụ như Di tích Cổ Viên mà Bắc Mặc đã đi qua, hay là tòa tháp cao nơi Dương Càn đã đi qua.
Nhưng cuối cùng Triệu Phong vẫn lựa chọn nơi này.
Thứ nhất, những vật cất chứa ở nơi này đều là trân phẩm, thứ hai, tính mạo hiểm thấp, dị bảo rất ổn định.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu không ngừng chạy loạn bốn phía trong tàng bảo thất, cặp mắt đen láy như hắc bảo thạch không ngừng chớp động sáng bóng.
Rất nhanh, Triệu Phong liền xác định được mục tiêu mới. Đó là một khối phác ngọc kỳ quái, thoạt nhìn thì rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng mắt trái của hắn miễn cưỡng có thể cảm ứng được trên khối phác ngọc kia có một tia lực lượng ôn nhuận, tóm lại khiến cho hắn vừa nhìn liền cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu hoa tay múa chân vui sướng, nhìn trúng một cái đồng tiền cổ xưa rỉ sét, bộ dáng có chút sặc sỡ, giật dây Triệu Phong ra tay.
Triệu Phong bĩu môi xem thường. Cái đồng tiền cổ này, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ giống như một kiện vật sưu tập thuần túy mà thôi, mặc dù chất liệu đặc thù, thế nhưng lại không có bất cứ khí tức lực lượng nào cả.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu có chút lo lắng, đưa chân chỉ vào đồng tiền cổ kia, tỏ vẻ vật ấy vô cùng quan trọng.
- Đừng làm loạn lên nữa!
Triệu Phong không thèm để ý gì đến nó, thúc giục Phong Lôi Chưởng, công kích ngăn cất chứa có khối phác ngọc kia.
Tiểu tặc miêu cúi đầu ủ rũ, bộ dáng có chút phẫn nộ, bất đắc dĩ.
Thế nhưng mà chủ nhân hiển nhiên là sẽ không nghe lời nó.
- Meo meo!
Thân hình nhỏ bé của Tiểu tặc miêu nhảy lên, phóng đến phía trước ngăn cất chứa có đồng tiền cổ kia.
Soạt! Soạt!
Tiểu tặc miêu không ngừng huy động móng vuốt, dùng sức công kích ngăn cất chứa, bộ dáng phi thường chăm chú.
Kết quả là, một người một mèo, ở trong tàng bảo thất, không ngừng công kích mục tiêu của riêng mình.
Nếu như hai người đồng lòng phối hợp, hoàn toàn có thể đạt được hiệu suất rất cao, thế nhưng mà một người một mèo này, hiểm nhiên là không có ý tứ đoàn kết hợp tác gì cả, mỗi người đều có ý định của riêng mình.
Nháy mắt, thời gian sáu, bảy ngày trôi qua.
Răng rắc!
Triệu Phong một chưởng bổ xuống trận pháp, sắc mặt lộ ra nụ cười đắc thắng.
Mà Tiểu tặc miêu ở bên kia, lực lượng trận pháp mới phá vỡ được chừng ba phần năm mà thôi.
Ngay cả như vậy, Triệu Phong cũng có chút động dung.
Muốn phá được trận pháp của bất cứ một ngăn cất chứa nào trong tàng bảo thất, ít nhất cũng cần phải có lực công kích Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, nếu không với tốc độ tự động hồi phục của trận pháp, liền vượt quá độ phá hoại do công kích mang lại.
Triệu Phong nghiên cứu một chút khối phác ngọc trong tay mình, thoạt nhìn không có gì đặc biệt. Nhưng khi hắn đem khối ngọc đặt trong lòng bàn tay, liền cảm thấy một luồng khí tức ôn nhuận mát mẽ lan truyền khắp toàn thân, giống như được tắm trong gió xuân vậy.
Trong lúc bất tri bất giác, sự mỏi mệt trên người Triệu Phong giảm đi hẳn, ngay cả một chút vết thương nhẹ trước đây, hiện tại cũng đã hoàn toàn khôi phục.
- Khối phác ngọc này, dường như có hiệu quả trị liệu nhất định!
Triệu Phong tấm tắc than kỳ lạ.
Nhưng Tiểu tặc miêu ở một bên, sắc mặt lại lộ ra vẻ khinh thường.
Mắt thấy cách vòng đuổi giết tiếp theo chỉ còn lại chừng hai ba ngày nữa.
Triệu Phong thở dài, đi qua trợ giúp Tiểu tặc miêu một tay.
Con mèo này lai lịch bí ẩn, tựa hồ trời sinh đã có kiến thức bất phàm. Đồ vật mà nó nhìn trúng, có lẽ thật sự không tầm thường.
Rầm! Rầm! Rầm!
Một người một mèo đồng thời công kích ngăn cất chứa đồng tiền cổ.
Hai ngày sau, răng rắc một tiếng, trận pháp liền bị nghiền nát.
- Động thủ!
Triệu Phong nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy đồng tiền cổ.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu còn nhanh hơn hắn, phốc một cái liền nhảy luôn vào ngăn cất chứa, bất chấp có thể bị Triệu Phong công kích, đem đồng tiền cổ bắt vào trong tay.
Triệu Phong mặc dù đã đoán trước, nhưng vẫn là bất đắc dĩ, chủ yếu hắn sợ làm bị thương Tiểu tặc miêu.
Tiểu tặc miêu cảnh giác nhìn Triệu Phong một cái, giống như Triệu Phong sẽ cướp đồ của mình, sau đó thì đem đồng tiền cổ nuốt vào trong bụng.
Triệu Phong trừng mắt nhìn nó một cái. Tiểu tặc miêu này, cũng không phải tham tiền bình thường.
Chỉ là hắn có chút nghi hoặc. Cái đồng tiền cổ này, mắt trái của mình đã quan sát qua, ngoại trừ chất liệu đặc thù, còn lại cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.
Những việc này, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Trước mắt quan trọng nhất chính là như thế nào đối phó với vòng đuổi giết tiếp theo.
Triệu Phong phân tích, vòng đuổi giết tiếp theo, số lượng Hắc Thiết Cự Quái rất có thể sẽ gia tăng lên tới ba hoặc bốn đầu. Tốc độ lúc ban đầu, ít nhất có thể so sánh với Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Nếu là vậy, cần phải ứng phó như thế nào đây?
Yêu Thú Vương bình thường, căn bản là không đủ sức. Hắc Thiết Cự Quái chỉ là tốc độ bị hạn chế, luận công kích và phòng ngự, đoán chừng so với Yêu Thú Vương bình thường còn mạnh hơn một bậc.
Đồng thời gặp phải bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái, phóng mắt khắp toàn bộ Thiên Cảnh Đảo, hầu như không có bất cứ Yêu Thú Vương nào có thể ứng phó nổi.
- Dường như chỉ có Đằng Mạn Vương và Sơn Khâu Cự Quái là có thể ứng phó thôi!
Triệu Phong âm thầm nói.
Đội hình ba, bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái, thật sự quá mức kinh khủng. Ngoại trừ mấy tồn tại cấm kỵ trên Thiên Cảnh Đảo ra, hầu như không có gì có thể chế ước được chúng.
Triệu Phong trước tiên vẫn là đi đến bên cạnh hải dương đằng mạn, tiến hành khảo sát.
Hải dương đằng mạn nhìn qua tựa hồ đã khôi phục yên tĩnh, nhưng Triệu Phong vẫn cảm nhận được một tia uy hiếp mơ hồ.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu lắc đầu, ý bảo Triệu Phong đừng thử.
- Tạm thời tin tưởng ngươi một lần!
Triệu Phong mang theo Tiểu tặc miêu ly khai.
__________________Chương 190: Thí luyện kết thúc (2)
Một người một mèo vừa mới ly khai, từ trong hải dương đằng mạn chợt hiện ra một tầng sóng gợn thật lớn, khí thế cuồng bạo làm cho người ta phải sợ hãi. Từng trận gào thét trầm thấp khiến người ta kinh hãi lạnh người.
Mấy canh giờ sau, Triệu Phong đi vào một mảnh đồi núi.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu nhìn chằm chằm xuống mảnh đồi núi dưới chân, dường như đang suy ngẫm.
Triệu Phong âm thầm bội phục. Tầm mắt và nhận thức của Tiểu tặc miêu này, quả thật không phải bình thường.
Hắn không khỏi hoài nghi, con mèo này đến cùng có phải là mới vừa sinh ra hay không?
Về chuyện này thì có hai điểm đáng ngờ.
Thứ nhất, mèo là động vật có vú, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy nở ra từ trong quả trứng bao giờ.
Thứ hai, cho dù là mới được sinh ra, cũng không có khả năng vừa mới ra đời liền có được tầm mắt và nhận thức như vậy. Thôn phệ một đám thiên tài địa bảo lại giống như ăn đồ ăn vặt vậy.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Vòng công kích thứ ba rất nhanh đã đến.
Đột nhiên, khí tức áp bách quen thuộc từ bốn phía truyền đến.
Ô…ô…ô…n….g! Ô…ô…ô…n…g! Ô…ô…ô…n….g! Ô…ô…ô…n…g!
Bốn phía xung quanh Triệu Phong lần lượt xuất hiện bốn cái cửa ánh sáng màu trắng rực rỡ.
Bốn cái thân ảnh khổng lồ từ bên trong cửa ánh sáng chậm rãi bước ra.
Thoáng chốc, bốn luồng khí tức uy áp Chân Linh Cảnh khủng bố đập vào mặt mà tới, đủ khiến cho những Thoát Phàm Cảnh bình thường phải lập tức thổ huyết.
Triệu Phong đem lực lượng huyết mạch thúc giục lên đến cực hạn, Âm Ảnh Phi Phong cũng tiến vào trạng thái hoạt động cao nhất.
Bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái vừa mới ra, tốc độ lập tức đạt tới cấp bậc Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, hung hãn đánh về phía Triệu Phong, phát động ra công kích kinh thiên động địa.
Bốn vị Chân Linh Cảnh liên thủ công kích, đủ để phá hủy một tòa núi nhỏ.
Véo!
Thân hình Triệu Phong giống như một đạo âm ảnh, kéo theo một đạo tia máu xanh nhạt, hướng về phía không trung bay lên mấy trượng.
Trong nháy mắt, hắn toàn lực vận chuyển chân lực toàn thân, kích khởi lực lượng huyết mạch, mượn dùng năng lực của Âm Ảnh Phi Phong, lập tức bộc phát ra tốc độ nhanh nhất, thậm chí vượt qua cả Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh. Mặc dù chỉ là trong một khắc ngắn ngủi, nhưng cái giá phải trả là cực lớn. Một khắc này cũng đã tiêu hao của hắn một phần năm lực lượng huyết mạch!
Rầm rầm rầm rầm!
Đồi núi dưới chân nhất thời lắc lư dữ dội, đá vụn tung bay, bụi mù cuồn cuộn, phạm vi bao phủ cả một dặm xung quanh.
Khó có thể tưởng tượng, uy lực công kích của bốn cường giả Chân Linh Cảnh lại đạt đến mức độ cỡ nào, hầu như có thể phá hủy một cái lâu đài nhỏ.
- Kế hoạch thành công!
Gánh nặng trong lòng Triệu Phong nhất thời được giải khai. Hắn chính là muốn mượn nhờ lực công kích của bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái nhằm trung chuyển Sơn Khâu Cự Quái khổng lồ dưới chân mình.
Thừa dịp này, hắn dốc sức liều mạng bay thẳng lên không trung, cũng nhanh chóng kéo động La Hầu Cung.
Vù vù vù vù…
Liên tiếp tám mũi băng tiễn phá không mà đi. Ở trên người mỗi đầu Hắc Thiết Cự Quái đều nổ tung hai mũi băng tiễn. Hàn ý lập tức lan tràn, mặc dù không thể đóng băng được chúng, nhưng đủ để khiến tốc độ của chúng giảm xuống.
Lúc này, Triệu Phong đã bay lên đến độ cao hơn trăm thước, vượt ra khỏi khu vực bụi mù bao phủ cuồn cuộn bên dưới.
- Grào!
Một đạo thanh âm hùng hậu trầm thấp từ bên trong đồi núi truyền đến.
Đạo thanh âm kia giống như là chuông lớn vậy, khiến đại địa lắc lư, sơn băng địa liệt, phong vân cuồn cuộn, giữa không trung thậm chí hiện ra một đạo tia chớp khủng bố nữa.
- Trời ạ!
Triệu Phong nhất thời kinh hồn táng đảm. Đây rốt cuộc là cấp độ lực lượng gì? Chỉ là vừa mới thức tỉnh, rống lên một tiếng, liền khiến cho sơn băng địa liệt, phong vân chấn động!
Tiếp theo, lại xuất hiện một màn đáng sợ hơn.
Bụi mù dâng lên trong phạm vi vài dặm, dưới một cỗ lực lượng vô hình lôi kéo, không ngừng nhao nhao rơi xuống hết.
Trong nháy mắt, toàn bộ cảnh tượng hoàn toàn rõ ràng.
Cái này là loại thủ đoạn đến mức nào, chỉ trong một cái chớp mắt, liền khiến cho bụi mù trong phạm vi vài dặm phải rơi hết xuống đất.
Ầm ầm!
Cái đồi núi trọc khổng lồ bên dưới đột nhiên chấn động mãnh liệt, phảng phất như một đầu cự quái khổng lồ nào đó vừa mới thức tỉnh.
Có lẽ, “cái này” chính là Sơn Khâu Cự Quái trong miệng của Triệu Phong.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái cao lớn bễ nghễ kia nhất thời nhao nhao rơi xuống đất, thân thể lăn thẳng vào bên trong đồi núi, mãi cũng không thể nào nhúc nhích nổi.
- Đây đến cùng là lực lượng gì, khiến cho ngay cả cường giả Chân Linh Cảnh cũng không có sức hoàn thủ?
Triệu Phong hít một hơi khí lạnh.
Răng rắc! Răng rắc!
Thân thể của bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái, đột nhiên vỡ vụn ra.
Triệu Phong nhất thời có cảm giác hít thở không thông, dốc sức liều mạng thúc giục lực lượng huyết mạch, tiếp tục hướng về phía không trung cao hơn không ngừng bay đi.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu nhảy người lên một cái, đã chui luôn vào trữ vật thủ trạc.
Ầm!
Một luồng hấp lực kinh khủng đột nhiên bao phủ lên trên thân thể của Triệu Phong.
- Ọc!
Triệu Phong trực tiếp thổ huyết, cảm giác được thân thể như muốn nổ tung ra vậy. Hắn dường như nhìn thấy kết cục của chính mình giống như đám Hắc Thiết Cự Quái vậy, thịt nát xương tan.
Mặc dù hắn cách Sơn Khâu Cự Quái rất xa, lực đạo đã giảm xuống không đầy một phần mười, thế nhưng mà vẫn không có cách nào may mắn thoát khỏi được.
Thời khắc nguy cơ, Triệu Phong cơ hồ thúc giục hết thảy mọi loại lực lượng, chân lực, lực lượng huyết mạch trong cơ thể, ngay cả vực sâu màu xanh trong đầu cũng nhanh chóng xoay tròn.
Thế nhưng mà, hết thảy mọi thứ đều không có tác dụng!
Đối diện với lực lượng tuyệt đối, hết thảy mọi thứ kỹ xảo đều không chút tác dụng!
Bỗng nhiên, Triệu Phong có chút ngộ ra. Cơ sở thực lực của chính mình chung quy vẫn là không đủ, cho dù có tính toán vận dụng thế nào, cuối cùng cũng có hạn.
Phốc!
Phù Loan Lệnh trong cơ thể của hắn đột nhiên chấn động, một tầng thanh mang trong suốt đem thân hình Triệu Phong hoàn toàn bao phủ lại.
Soạt!
Đệ tử thí luyện cuối cùng, cũng biến mất khỏi Thiên Cảnh Đảo.
Cái đồi núi khổng lồ kia, trải qua một hồi chấn động mãnh liệt, hình thành nên một đầu Sơn Khâu Cự Quái cao lớn hơn trăm trượng, giống như một cự nhân khai thiên tích địa vậy.
- Huyết mạch Thượng Cổ thuần túy đến như vậy! Còn có con mèo nhỏ kia, không ngờ lại là…
Bên trong con mắt vàng óng sâu thẳm của Sơn Khâu Cự Quái chợt lóe lên tinh quang.
Một lúc sau, hắn thở dài một tiếng, trong một mảnh phong vân cuồn cuộn, thân hình hắn dần dần nằm trở lại mặt đất, lại hóa thành một ngọn đồi núi khổng lồ.
o0o
Lúc này Triệu Phong đã hiện thân trong một mảnh không gian màu trắng rực rỡ. Đập vào mắt là một mảnh sáng ngời.
Tập trung nhìn lại, đây là một tòa cung điện do một loại tinh thạch bạch sắc cấu tạo thành.
Soạt soạt!
Phù Loan Lệnh trong cơ thể Triệu Phong bay ra, kể cả Phù Loan Điện Ấn kia cũng tự động bay ra, phiêu phù trước mặt hắn.
- Thành tích qua cửa: 720 điểm. Thành tích biểu hiện: 1350 điểm. Đạt được Phù Loan Điện Ấn, cộng thêm điểm thưởng 500 điểm thí luyện. Điểm thí luyện tổng cộng cuối cùng: 2570 điểm. Thí luyện giả, thành tích của ngươi đột phá 1000 điểm, sẽ nhận được phần thưởng cao nhất của Phù Loan Điện!
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Triệu Phong.
Toàn bộ thí luyện, hiện tại chỉ còn lại có mỗi mình Triệu Phong.
Có thể đi đến một bước này, trong vòng ngàn năm qua, không có người nào có thể làm được.
Phụ cận hải dương đằng mạn, Triệu Phong quan sát thật lâu, xác định Bắc Mặc đã chân chính bị loại.
Hắn âm thầm thở dài một hơi. Bắc Mặc, cái tên đối thủ cường đại nhất, số mệnh lớn nhất của hắn, lại bị phương thức như thế này loại ra khỏi thí luyện…
Mà kẻ khởi xướng việc này, con Tiểu tặc miêu màu xám kia, lúc này tròng mắt của nó đang loạn chuyển, bộ dáng thảnh thơi tự đắc, cũng có vài phần xảo trá.
- Được rồi! Ngươi thành thật ở yên đó cho ta!
Triệu Phong lườm Tiểu tặc miêu một cái.
Hắn hầu như có thể đoán trước được, sau khi Bắc Mặc bị loại ra, sẽ ở trước mặt các Trưởng lão hung hăng cáo trạng mình một phen.
Mặc dù Bắc Mặc trời sinh tính tình chất phác cao ngạo, nhưng mà bị lừa gạt đến nước này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu gật đầu liên hồi, tỏ vẻ mình sẽ không làm gì xằng bậy, ngồi yên trên bả vai Triệu Phong, ngáp dài một cái.
Mấy canh giờ sau, Triệu Phong quay trở lại phủ đệ, tàng bảo thất.
- Còn không đến thời gian mười ngày nữa!
Ánh mắt Triệu Phong đảo quét đám ngăn cất chứa phong phú vô hạn kia.
Trên thực tế, trên Thiên Cảnh Đảo cũng không thiếu những địa phương có kỳ ngộ, ví dụ như Di tích Cổ Viên mà Bắc Mặc đã đi qua, hay là tòa tháp cao nơi Dương Càn đã đi qua.
Nhưng cuối cùng Triệu Phong vẫn lựa chọn nơi này.
Thứ nhất, những vật cất chứa ở nơi này đều là trân phẩm, thứ hai, tính mạo hiểm thấp, dị bảo rất ổn định.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu không ngừng chạy loạn bốn phía trong tàng bảo thất, cặp mắt đen láy như hắc bảo thạch không ngừng chớp động sáng bóng.
Rất nhanh, Triệu Phong liền xác định được mục tiêu mới. Đó là một khối phác ngọc kỳ quái, thoạt nhìn thì rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng mắt trái của hắn miễn cưỡng có thể cảm ứng được trên khối phác ngọc kia có một tia lực lượng ôn nhuận, tóm lại khiến cho hắn vừa nhìn liền cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu hoa tay múa chân vui sướng, nhìn trúng một cái đồng tiền cổ xưa rỉ sét, bộ dáng có chút sặc sỡ, giật dây Triệu Phong ra tay.
Triệu Phong bĩu môi xem thường. Cái đồng tiền cổ này, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ giống như một kiện vật sưu tập thuần túy mà thôi, mặc dù chất liệu đặc thù, thế nhưng lại không có bất cứ khí tức lực lượng nào cả.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu có chút lo lắng, đưa chân chỉ vào đồng tiền cổ kia, tỏ vẻ vật ấy vô cùng quan trọng.
- Đừng làm loạn lên nữa!
Triệu Phong không thèm để ý gì đến nó, thúc giục Phong Lôi Chưởng, công kích ngăn cất chứa có khối phác ngọc kia.
Tiểu tặc miêu cúi đầu ủ rũ, bộ dáng có chút phẫn nộ, bất đắc dĩ.
Thế nhưng mà chủ nhân hiển nhiên là sẽ không nghe lời nó.
- Meo meo!
Thân hình nhỏ bé của Tiểu tặc miêu nhảy lên, phóng đến phía trước ngăn cất chứa có đồng tiền cổ kia.
Soạt! Soạt!
Tiểu tặc miêu không ngừng huy động móng vuốt, dùng sức công kích ngăn cất chứa, bộ dáng phi thường chăm chú.
Kết quả là, một người một mèo, ở trong tàng bảo thất, không ngừng công kích mục tiêu của riêng mình.
Nếu như hai người đồng lòng phối hợp, hoàn toàn có thể đạt được hiệu suất rất cao, thế nhưng mà một người một mèo này, hiểm nhiên là không có ý tứ đoàn kết hợp tác gì cả, mỗi người đều có ý định của riêng mình.
Nháy mắt, thời gian sáu, bảy ngày trôi qua.
Răng rắc!
Triệu Phong một chưởng bổ xuống trận pháp, sắc mặt lộ ra nụ cười đắc thắng.
Mà Tiểu tặc miêu ở bên kia, lực lượng trận pháp mới phá vỡ được chừng ba phần năm mà thôi.
Ngay cả như vậy, Triệu Phong cũng có chút động dung.
Muốn phá được trận pháp của bất cứ một ngăn cất chứa nào trong tàng bảo thất, ít nhất cũng cần phải có lực công kích Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, nếu không với tốc độ tự động hồi phục của trận pháp, liền vượt quá độ phá hoại do công kích mang lại.
Triệu Phong nghiên cứu một chút khối phác ngọc trong tay mình, thoạt nhìn không có gì đặc biệt. Nhưng khi hắn đem khối ngọc đặt trong lòng bàn tay, liền cảm thấy một luồng khí tức ôn nhuận mát mẽ lan truyền khắp toàn thân, giống như được tắm trong gió xuân vậy.
Trong lúc bất tri bất giác, sự mỏi mệt trên người Triệu Phong giảm đi hẳn, ngay cả một chút vết thương nhẹ trước đây, hiện tại cũng đã hoàn toàn khôi phục.
- Khối phác ngọc này, dường như có hiệu quả trị liệu nhất định!
Triệu Phong tấm tắc than kỳ lạ.
Nhưng Tiểu tặc miêu ở một bên, sắc mặt lại lộ ra vẻ khinh thường.
Mắt thấy cách vòng đuổi giết tiếp theo chỉ còn lại chừng hai ba ngày nữa.
Triệu Phong thở dài, đi qua trợ giúp Tiểu tặc miêu một tay.
Con mèo này lai lịch bí ẩn, tựa hồ trời sinh đã có kiến thức bất phàm. Đồ vật mà nó nhìn trúng, có lẽ thật sự không tầm thường.
Rầm! Rầm! Rầm!
Một người một mèo đồng thời công kích ngăn cất chứa đồng tiền cổ.
Hai ngày sau, răng rắc một tiếng, trận pháp liền bị nghiền nát.
- Động thủ!
Triệu Phong nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy đồng tiền cổ.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu còn nhanh hơn hắn, phốc một cái liền nhảy luôn vào ngăn cất chứa, bất chấp có thể bị Triệu Phong công kích, đem đồng tiền cổ bắt vào trong tay.
Triệu Phong mặc dù đã đoán trước, nhưng vẫn là bất đắc dĩ, chủ yếu hắn sợ làm bị thương Tiểu tặc miêu.
Tiểu tặc miêu cảnh giác nhìn Triệu Phong một cái, giống như Triệu Phong sẽ cướp đồ của mình, sau đó thì đem đồng tiền cổ nuốt vào trong bụng.
Triệu Phong trừng mắt nhìn nó một cái. Tiểu tặc miêu này, cũng không phải tham tiền bình thường.
Chỉ là hắn có chút nghi hoặc. Cái đồng tiền cổ này, mắt trái của mình đã quan sát qua, ngoại trừ chất liệu đặc thù, còn lại cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.
Những việc này, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Trước mắt quan trọng nhất chính là như thế nào đối phó với vòng đuổi giết tiếp theo.
Triệu Phong phân tích, vòng đuổi giết tiếp theo, số lượng Hắc Thiết Cự Quái rất có thể sẽ gia tăng lên tới ba hoặc bốn đầu. Tốc độ lúc ban đầu, ít nhất có thể so sánh với Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Nếu là vậy, cần phải ứng phó như thế nào đây?
Yêu Thú Vương bình thường, căn bản là không đủ sức. Hắc Thiết Cự Quái chỉ là tốc độ bị hạn chế, luận công kích và phòng ngự, đoán chừng so với Yêu Thú Vương bình thường còn mạnh hơn một bậc.
Đồng thời gặp phải bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái, phóng mắt khắp toàn bộ Thiên Cảnh Đảo, hầu như không có bất cứ Yêu Thú Vương nào có thể ứng phó nổi.
- Dường như chỉ có Đằng Mạn Vương và Sơn Khâu Cự Quái là có thể ứng phó thôi!
Triệu Phong âm thầm nói.
Đội hình ba, bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái, thật sự quá mức kinh khủng. Ngoại trừ mấy tồn tại cấm kỵ trên Thiên Cảnh Đảo ra, hầu như không có gì có thể chế ước được chúng.
Triệu Phong trước tiên vẫn là đi đến bên cạnh hải dương đằng mạn, tiến hành khảo sát.
Hải dương đằng mạn nhìn qua tựa hồ đã khôi phục yên tĩnh, nhưng Triệu Phong vẫn cảm nhận được một tia uy hiếp mơ hồ.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu lắc đầu, ý bảo Triệu Phong đừng thử.
- Tạm thời tin tưởng ngươi một lần!
Triệu Phong mang theo Tiểu tặc miêu ly khai.
__________________Chương 190: Thí luyện kết thúc (2)
Một người một mèo vừa mới ly khai, từ trong hải dương đằng mạn chợt hiện ra một tầng sóng gợn thật lớn, khí thế cuồng bạo làm cho người ta phải sợ hãi. Từng trận gào thét trầm thấp khiến người ta kinh hãi lạnh người.
Mấy canh giờ sau, Triệu Phong đi vào một mảnh đồi núi.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu nhìn chằm chằm xuống mảnh đồi núi dưới chân, dường như đang suy ngẫm.
Triệu Phong âm thầm bội phục. Tầm mắt và nhận thức của Tiểu tặc miêu này, quả thật không phải bình thường.
Hắn không khỏi hoài nghi, con mèo này đến cùng có phải là mới vừa sinh ra hay không?
Về chuyện này thì có hai điểm đáng ngờ.
Thứ nhất, mèo là động vật có vú, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy nở ra từ trong quả trứng bao giờ.
Thứ hai, cho dù là mới được sinh ra, cũng không có khả năng vừa mới ra đời liền có được tầm mắt và nhận thức như vậy. Thôn phệ một đám thiên tài địa bảo lại giống như ăn đồ ăn vặt vậy.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Vòng công kích thứ ba rất nhanh đã đến.
Đột nhiên, khí tức áp bách quen thuộc từ bốn phía truyền đến.
Ô…ô…ô…n….g! Ô…ô…ô…n…g! Ô…ô…ô…n….g! Ô…ô…ô…n…g!
Bốn phía xung quanh Triệu Phong lần lượt xuất hiện bốn cái cửa ánh sáng màu trắng rực rỡ.
Bốn cái thân ảnh khổng lồ từ bên trong cửa ánh sáng chậm rãi bước ra.
Thoáng chốc, bốn luồng khí tức uy áp Chân Linh Cảnh khủng bố đập vào mặt mà tới, đủ khiến cho những Thoát Phàm Cảnh bình thường phải lập tức thổ huyết.
Triệu Phong đem lực lượng huyết mạch thúc giục lên đến cực hạn, Âm Ảnh Phi Phong cũng tiến vào trạng thái hoạt động cao nhất.
Bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái vừa mới ra, tốc độ lập tức đạt tới cấp bậc Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, hung hãn đánh về phía Triệu Phong, phát động ra công kích kinh thiên động địa.
Bốn vị Chân Linh Cảnh liên thủ công kích, đủ để phá hủy một tòa núi nhỏ.
Véo!
Thân hình Triệu Phong giống như một đạo âm ảnh, kéo theo một đạo tia máu xanh nhạt, hướng về phía không trung bay lên mấy trượng.
Trong nháy mắt, hắn toàn lực vận chuyển chân lực toàn thân, kích khởi lực lượng huyết mạch, mượn dùng năng lực của Âm Ảnh Phi Phong, lập tức bộc phát ra tốc độ nhanh nhất, thậm chí vượt qua cả Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh. Mặc dù chỉ là trong một khắc ngắn ngủi, nhưng cái giá phải trả là cực lớn. Một khắc này cũng đã tiêu hao của hắn một phần năm lực lượng huyết mạch!
Rầm rầm rầm rầm!
Đồi núi dưới chân nhất thời lắc lư dữ dội, đá vụn tung bay, bụi mù cuồn cuộn, phạm vi bao phủ cả một dặm xung quanh.
Khó có thể tưởng tượng, uy lực công kích của bốn cường giả Chân Linh Cảnh lại đạt đến mức độ cỡ nào, hầu như có thể phá hủy một cái lâu đài nhỏ.
- Kế hoạch thành công!
Gánh nặng trong lòng Triệu Phong nhất thời được giải khai. Hắn chính là muốn mượn nhờ lực công kích của bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái nhằm trung chuyển Sơn Khâu Cự Quái khổng lồ dưới chân mình.
Thừa dịp này, hắn dốc sức liều mạng bay thẳng lên không trung, cũng nhanh chóng kéo động La Hầu Cung.
Vù vù vù vù…
Liên tiếp tám mũi băng tiễn phá không mà đi. Ở trên người mỗi đầu Hắc Thiết Cự Quái đều nổ tung hai mũi băng tiễn. Hàn ý lập tức lan tràn, mặc dù không thể đóng băng được chúng, nhưng đủ để khiến tốc độ của chúng giảm xuống.
Lúc này, Triệu Phong đã bay lên đến độ cao hơn trăm thước, vượt ra khỏi khu vực bụi mù bao phủ cuồn cuộn bên dưới.
- Grào!
Một đạo thanh âm hùng hậu trầm thấp từ bên trong đồi núi truyền đến.
Đạo thanh âm kia giống như là chuông lớn vậy, khiến đại địa lắc lư, sơn băng địa liệt, phong vân cuồn cuộn, giữa không trung thậm chí hiện ra một đạo tia chớp khủng bố nữa.
- Trời ạ!
Triệu Phong nhất thời kinh hồn táng đảm. Đây rốt cuộc là cấp độ lực lượng gì? Chỉ là vừa mới thức tỉnh, rống lên một tiếng, liền khiến cho sơn băng địa liệt, phong vân chấn động!
Tiếp theo, lại xuất hiện một màn đáng sợ hơn.
Bụi mù dâng lên trong phạm vi vài dặm, dưới một cỗ lực lượng vô hình lôi kéo, không ngừng nhao nhao rơi xuống hết.
Trong nháy mắt, toàn bộ cảnh tượng hoàn toàn rõ ràng.
Cái này là loại thủ đoạn đến mức nào, chỉ trong một cái chớp mắt, liền khiến cho bụi mù trong phạm vi vài dặm phải rơi hết xuống đất.
Ầm ầm!
Cái đồi núi trọc khổng lồ bên dưới đột nhiên chấn động mãnh liệt, phảng phất như một đầu cự quái khổng lồ nào đó vừa mới thức tỉnh.
Có lẽ, “cái này” chính là Sơn Khâu Cự Quái trong miệng của Triệu Phong.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái cao lớn bễ nghễ kia nhất thời nhao nhao rơi xuống đất, thân thể lăn thẳng vào bên trong đồi núi, mãi cũng không thể nào nhúc nhích nổi.
- Đây đến cùng là lực lượng gì, khiến cho ngay cả cường giả Chân Linh Cảnh cũng không có sức hoàn thủ?
Triệu Phong hít một hơi khí lạnh.
Răng rắc! Răng rắc!
Thân thể của bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái, đột nhiên vỡ vụn ra.
Triệu Phong nhất thời có cảm giác hít thở không thông, dốc sức liều mạng thúc giục lực lượng huyết mạch, tiếp tục hướng về phía không trung cao hơn không ngừng bay đi.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu nhảy người lên một cái, đã chui luôn vào trữ vật thủ trạc.
Ầm!
Một luồng hấp lực kinh khủng đột nhiên bao phủ lên trên thân thể của Triệu Phong.
- Ọc!
Triệu Phong trực tiếp thổ huyết, cảm giác được thân thể như muốn nổ tung ra vậy. Hắn dường như nhìn thấy kết cục của chính mình giống như đám Hắc Thiết Cự Quái vậy, thịt nát xương tan.
Mặc dù hắn cách Sơn Khâu Cự Quái rất xa, lực đạo đã giảm xuống không đầy một phần mười, thế nhưng mà vẫn không có cách nào may mắn thoát khỏi được.
Thời khắc nguy cơ, Triệu Phong cơ hồ thúc giục hết thảy mọi loại lực lượng, chân lực, lực lượng huyết mạch trong cơ thể, ngay cả vực sâu màu xanh trong đầu cũng nhanh chóng xoay tròn.
Thế nhưng mà, hết thảy mọi thứ đều không có tác dụng!
Đối diện với lực lượng tuyệt đối, hết thảy mọi thứ kỹ xảo đều không chút tác dụng!
Bỗng nhiên, Triệu Phong có chút ngộ ra. Cơ sở thực lực của chính mình chung quy vẫn là không đủ, cho dù có tính toán vận dụng thế nào, cuối cùng cũng có hạn.
Phốc!
Phù Loan Lệnh trong cơ thể của hắn đột nhiên chấn động, một tầng thanh mang trong suốt đem thân hình Triệu Phong hoàn toàn bao phủ lại.
Soạt!
Đệ tử thí luyện cuối cùng, cũng biến mất khỏi Thiên Cảnh Đảo.
Cái đồi núi khổng lồ kia, trải qua một hồi chấn động mãnh liệt, hình thành nên một đầu Sơn Khâu Cự Quái cao lớn hơn trăm trượng, giống như một cự nhân khai thiên tích địa vậy.
- Huyết mạch Thượng Cổ thuần túy đến như vậy! Còn có con mèo nhỏ kia, không ngờ lại là…
Bên trong con mắt vàng óng sâu thẳm của Sơn Khâu Cự Quái chợt lóe lên tinh quang.
Một lúc sau, hắn thở dài một tiếng, trong một mảnh phong vân cuồn cuộn, thân hình hắn dần dần nằm trở lại mặt đất, lại hóa thành một ngọn đồi núi khổng lồ.
o0o
Lúc này Triệu Phong đã hiện thân trong một mảnh không gian màu trắng rực rỡ. Đập vào mắt là một mảnh sáng ngời.
Tập trung nhìn lại, đây là một tòa cung điện do một loại tinh thạch bạch sắc cấu tạo thành.
Soạt soạt!
Phù Loan Lệnh trong cơ thể Triệu Phong bay ra, kể cả Phù Loan Điện Ấn kia cũng tự động bay ra, phiêu phù trước mặt hắn.
- Thành tích qua cửa: 720 điểm. Thành tích biểu hiện: 1350 điểm. Đạt được Phù Loan Điện Ấn, cộng thêm điểm thưởng 500 điểm thí luyện. Điểm thí luyện tổng cộng cuối cùng: 2570 điểm. Thí luyện giả, thành tích của ngươi đột phá 1000 điểm, sẽ nhận được phần thưởng cao nhất của Phù Loan Điện!
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Triệu Phong.