Kim Thương Cự Ưng từ trên cao mảy trăm trượng, chậm rãi đáp xuống, lập tức nhìn một mảnh núi sông tú lệ, núi xanh sông biếc, cây cao bóng lớn, chim hót hoa nở.
Lăng Nguyệt Tông không phải ở thâm sơn, mà ở trong một vịnh nước thần bí đẹp đẽ như lam bảo thạch, từ trên cao nhìn bao quát xuống giống như một vầng trăng khuyết hẹp dài, thiên địa nguyên khí dõi dào còn hơn cả Hiểu Nguyệt Tông dòng sông thác nước cuồn cuộn chảy dài, tráng lệ mà không mất đi hùng vĩ.
Tầm mắt của Triệu Phong càng nhìn ra xa hơn, thấy rõ mọi thứ hơn, không khỏi cảm khái, địa bàn của Lăng Nguyệt Tông so với Hiểu Nguyệt Tông thì đại khí hơn nhiều, phong quang tinh mỹ càng hợp lòng người.
Biểu hiện khác biệt như vậy, thực chất là bởi chênh lệch thiên địa nguyên khí.
Bất kỳ một Tông môn nào cũng đều chiếm cứ một nơi phúc linh chi địa, có nguyên khí thiên địa dõi dào, có lợi cho việc tu luyện, như vậy thì tỷ lệ đột phá sẽ cao hơn một chút.
Nếu như xuất thân từ một nơi nghèo nàn nguyên khí như ở Triệu tộc, cho dù là thiên tài như Bắc Mặc, e rằng cũng khó mà đột phá Thoát Phàm Cảnh trước năm hai mươi tuổi, càng đừng nói đến việc đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Trong liên minh Thập Tam Tông Lăng Nguyệt Tông xếp thứ tư, Hiểu Nguyệt Tông không phải nhất đếm ngược thì cũng là nhì đếm ngược, có thể nói là thua kém “đồng đạo”.
Sau khi đến địa bàn của Lăng Nguyệt Tông thần sắc của mấy vị trưởng lão liền trở nên ngưng trọng.
Lúc này, đột nhiên có một đạo cầu vồng màu bạc từ dòng sông bên dưới bay lên.
- Ha ha, mấy vị hảo hữu Hiểu Nguyệt Tông đại giá quang lâm, thứ lỗi Côn mỗ đã không đón tiếp từ xa.
Người tới là một lão già da mặt nhăn nheo, mái tóc hoa râm, khí tức cường thịnh trên người ép thẳng về phía Đại Trưởng lão.
- Côn trưởng lão nghiêm trọng quá rồi.
Đại trưởng lão cười nhạt một tiếng, mấy vị trưởng lão bắt đầu chào hỏi lẫn nhau.
Vẻ mặt Lục Nguyệt Mỗ Mỗ và Vân Hải chân nhân có chút không vui.
Côn trưởng lão này chẳng qua chỉ là một trưởng lão bình thường trong Lăng Nguyệt Tông.
Mà bên phía Hiểu Nguyệt Tông, do Đại trưởng lão và ba đại trưởng lão dẫn đội, thế mà Lăng Nguyệt Tông lại chỉ phái một vị trưởng lão bình thường ra đón tiếp.
Dựa theo lẽ thường, Lăng Nguyệt Tông ít nhất phải phái một vị Tông chủ hoặc là Đại trưởng lão tự mình nghênh đón, như vậy mới không tính là thất lễ.
- Ha ha! Tông chủ và Đại trưởng lão đều đang bận chiêu đãi mấy vị đồng đạo của “Ngân Nguyệt Tông”.
Côn trưởng lão dường như nhìn ra suy nghĩ của những vị trưởng lão trong Hiểu Nguyệt Tông, vội cười ha ha, thế nhưng khóe mắt lại lóe lên một tia khinh thường.
Trong “Nguyệt Tam Tông” (*), Ngân Nguyệt Tông xếp hàng thứ bảy trong liên minh Thập Tam Tông, nắm ở tầm trung, thực lực tương đối mới có thể nhận được sự coi trọng của Lăng Nguyệt Tông
(*) Gồm Hiểu Nguyệt Tông, Ngân Nguyệt Tông, Lăng Nguyệt Tông.
Trong lòng mấy vị trưởng lão của Hiểu Nguyệt Tông đều cổ nén cơn tức giận, nhưng thực sự không thể phát tác được.
Bởi vì trong những lần Tiểu Hội Tam Tông khóa trước, Hiểu Nguyệt Tông vẫn luôn xếp cuối, bại nhiều hơn thắng uy nghiêm mất sạch.
Nghĩ tới đây, mấy người Đại trưởng lão không khỏi nhìn đám đệ tử tham gia Tiểu Hội với ánh mắt chờ mong
Lần này, đệ tử đại biểu cho Hiểu Nguyệt Tông có thực lực mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Kim Thương Cự Ưng hạ xuống trước một tòa đại điện nhỏ.
Côn trưởng lão cười nói:
- Những lão bất tử như chúng ta đến đại điện thương thảo nghị sự thôi, cứ để đám hậu bối này tự đi giao lưu, thuận tiện tham quan Lăng Nguyệt Tông một chút.
Mấy vị trưởng lão của Hiểu Nguyệt Tông khẽ gật đầu, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Đây chính là lệ cũ của những lần Tiểu Hội Tam Tông trước đây.
Mục đích của Tiểu Hội Tam Tông gồm hai yếu tố:
Thứ nhất là cao tầng giữa ba Tông phái hội đàm thương thảo hợp tác liên minh chống chọi với kẻ thù bên ngoài, đồng thời phán chia lợi ích.
Gần đây Xích Nguyệt ma giáo có phong thanh không nhỏ, xem chừng cũng là trọng điểm để trao đổi.
Những hội đàm cao tầng này, đám vãn bối tự nhiên không được phép tham gia.
Thứ hai, thuận tiện để cho đám hậu bối của ba Tông phái đại biểu cho Tông phái của mình luận bàn với nhau.
Bởi dù sao đi nữa, tiềm lực của đám tân tú hậu bối cũng có liên quan đến tương lai của Tông môn, đồng thời thể hiện sự chênh lệch giữa từng Tông môn.
Bình thường thực lực của Tông môn cường đại, nội tình tài nguyên sâu dày mới có thể bồi dưỡng được đệ tử tốt, nhất nhiên cũng có một vài ngoại lệ.
Ví dụ như “Tứ đại tân tú” được liên minh Thập Tam Tông bình chọn, lần lượt đều xuất thân từ những Tông môn xếp hạng trước bốn, Lăng Nguyệt Tông cũng chỉ miễn cưỡng lọt vào phạm vi đó.
Rất nhanh, mấy vị trưởng lão của Hiểu Nguyệt Tông đã được đưa đến đại điện để tiếp đãi.
- Chư vị đồng đạo, hãy để “Mạnh Vân” dẫn các người đi tham quan Lăng Nguyệt Tông.
Một âm thanh ôn hòa truyền đến.
Nghênh đón ba người Triệu Phong chính là một công tử áo trắng phong độ bình thản, ngữ khí ôn hòa, nhàn nhạt nhìn qua ba đệ tử đại biểu cho Hiểu Nguyệt Tông.
Bắc Mặc và Triệu Phong đều là người lười nói chuyện, vì vậy Dương Càn đành phải mỉm cười giới thiệu từng người.
Lúc giới thiệu Bắc Mặc và Triệu Phong Mạnh Vân dường như không hề đếm xỉa mà nói:
- Thì ra là hai nhân vật mới.
Mạnh Vân và Dương Càn dường như biết nhau, tuy nhiên cũng không tính là quen thuộc.
- Mạnh huynh, ngươi xếp hạng thứ mấy trong đệ tử chân truyền của Lăng Nguyệt Tông?
Dương Càn hỏi.
Vấn đề này cũng khiến cho Bắc Mặc và Triệu Phong rất hiếu kỳ.
Khí tức trên người Mạnh Vân gần ngang với Dương Càn, tu vi đạt tới Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
- Chân truyền đệ tam.
Mạnh Vân không mặn không nhạt đáp.
Trên đường đi, hắn dẫn theo đệ tử của Hiểu Nguyệt Tông cưỡi ngựa xem hoa, dường như không hề đếm xỉa tới bọn họ.
Loại cảm giác này cũng không phải cố gắng biểu hiện ra, mà là đối phương căn bản không muốn che dấu suy nghĩ trong lòng.
Lần này tiếp đãi Hiểu Nguyệt Tông, cao tầng Lăng Nguyệt Tông chỉ phái một trưởng lão bình thường
Bây giờ tiếp đãi mấy người Triệu Phong cũng chỉ phái một đệ tử chân truyền hạng ba.
- Ngạo Thiên Nguyệt của quý Tông được xếp vào “Tứ đại tân tú” của liên minh Thập Tam Tông quả thật là tuyệt thế kỳ tài, khiến cho Dương Càn rất kính nể...
Dương Càn mặt không đổi sắc nói, dường như muốn nghe ngóng tình huống của Lăng Nguyệt Tông
Thái độ của Mạnh Vân đối với Thủ tịch đại đệ tử của Hiểu Nguyệt Tông cũng quá bình đạm.
Dương Càn không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, trong hai người sư đệ bên cạnh, Bắc Mặc thì vốn chất phác trầm mặc, không thích nói chuyện.
Còn vệ phần Triệu Phong hắn đã nhìn ai không vừa mắt thì cũng lười quan tâm đến phản ứng của đối phương
Haizz, hai tên này đều tự cho mình là trung tâm, tự cao tự ngạo.
- Ngạo sư huynh thân là “Tứ đại tán tú” trong liên minh Thập Tam Tông, lần Tiểu Hội Tam Tông này có lẽ cũng chỉ thuận tiện quan sát mà thôi. Mấy tháng trước, hắn đã tu luyện tới Lục trọng thiên đỉnh phong, còn luyện thành “Nguyệt Thần Thương” có độ khó cực lớn của bổn Tông, trong vòng trăm năm qua, cũng không tìm ra được người nào như hắn.
Lúc Mạnh Vân đề cập tới “Ngạo Thiên Nguyệt”, khóe miệng không khỏi nhếch lên một tia cười nhạo, chỉ bằng vào đám tôm tép nhãi nhép như các ngươi cũng có tư cách khiêu chiến với Ngạo Thiên Nguyệt hay sao?
Ngạo Thiên Nguyệt chính là một trong “Tứ đại tân tú” mà liên minh Thập Tam Tông bình chọn, thực lực ngạo thị trong đám hậu bối.
Đừng nói là “Nguyệt Tam Tông”, cho dù phóng mắt khắp mười ba Tông thì cũng không có mấy người là đối thủ của hắn.
- Làm sao có thể... Ngạo Thiên Nguyệt đã luyện thành “Nguyệt Thần Thương” rồi ư?
Dương Càn không khỏi thất sắc.
“Nguyệt Thần Thương” chính là một công pháp cấm kỵ trong Lăng Nguyệt Tông, cùng loại với Phong Lôi Chưởng của Hiểu Nguyệt Tông.
Thế nhưng đẳng cấp của Nguyệt Thần Thương rất cao, cũng trọn vẹn, thậm chí bản thân nó còn là một loại hệ thống truyền thừa, cực kỳ khó tu luyện, thế nhưng uy lực cũng khủng bố đến mức cực đoan.
- Nghe nói trong Hiểu Nguyệt Tông các ngươi lần này cũng có người nhận được truyền thừa, xem ra cũng không phải kém cỏi như trong tưởng tượng nha.
Mạnh Vân không khỏi đắc ý đến quá đà.
Dương Càn nghe vậy, lửa giận bùng lên, lập tức muốn phát tác.
- Được rồi, đến nơi rồi.
Mạnh Vân đột nhiên chuyển chủ đề, dẫn ba người về phía một mảnh lâm viên tòa hương thơm khắp nơi.
Trung tâm của lâm viên này có một cái đình, ở đó có đặt một ít bánh ngọt nước trà.
Trong đình có hơn mười đệ tử đang ngồi, phần lớn đều là đệ tử chân truyền của Lăng Nguyệt Tông, còn những người khác là đệ tử đại biểu cho Ngân Nguyệt Tông.
- Ngạo sư huynh, các vị đồng đạo của Ngân Nguyệt Tông, đệ tử đại biểu cho Hiểu Nguyệt Tông đã đến rồi.
Mạnh Vân cố ý nói lớn, khiến mọi người trong đình đều đồng loạt liếc nhìn.
Tại trung ương, “Ngạo Thiên Nguyệt” một thân áo lam rộng lớn đang ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng không chớp.
Luận tướng mạo khí chất, Ngạo Thiên Nguyệt không phân cao thấp với Dương Càn, đều là hình tượng hoàn mỹ trong lòng nữ tử.
Thế nhưng trên người Ngạo Thiên Nguyệt lại có một luồng ngạo khí, trong ánh mắt mang theo một loại áp lực có thể nhìn thấu triệt tâm thần.
- Ừm!
Ngạo Thiên Nguyệt chỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không có ý đứng dậy đón khách.
Mạnh Vân thoáng giới thiệu cho ba bên một phen.
- Đây chính là “Mao Phi”, Thủ tịch đệ tử của Ngân Nguyệt Tông...
Lúc Mạnh Vân giới thiệu ba người của Ngân Nguyệt Tông, thái độ hơi khách khí một chút.
Thủ tịch đệ tử “Mao Phi” của Ngân Nguyệt Tông có tu vi tương đương Dương Càn.
Bên cạnh Mao Phi là một thiếu niên tóc đỏ và một kiếm khách mặc áo bào màu bạc.
Ổ!
Ánh mắt của Triệu Phong lập tức rơi lên người thiếu niên tóc đỏ. Thiếu niên này không phải là thiếu niên mà ngày trước mình đã nhìn trong tòa cổ tháp giữa Hoành Vân Thiên Lâm hay sao?
- Vị này chính là Lý Hoành, Chân truyền đệ nhị của Ngân Nguyệt Tông.
Mạnh Vân chỉ giản lược giới thiệu.
Rất nhanh, đội hình đệ tử của ba Tông đều đã có mặt đông đủ.
Lăng Nguyệt Tông do Ngạo Thiên Nguyệt cầm đầu.
Ngân Nguyệt Tông do Mao Phi cầm đầu.
Hiểu Nguyệt Tông do Dương Càn cầm đầu.
Thủ tịch đệ tử của ba Tông phái đều có tu vi đạt tới Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, thế nhưng rõ ràng đều xem “Ngạo Thiền Nguyệt” là người đứng đầu.
- Không ngờ Hiểu Nguyệt Tông lại phái ra một đệ tử Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh làm đại biểu.
Trong đám đệ tử chân truyền của Lăng Nguyệt Tông, một vài người bắt đầu thấp giọng nghị luận.
Quả thật.
Trong hàng ngũ đệ tử đại biểu, chỉ có mình Triệu Phong là tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, vô cùng bắt mắt.
Một vài đệ tử chân truyền của Lăng Nguyệt Tông khinh thường nói:
- Cho dù là những đệ tử chân truyền loại hai như chúng ta cũng có thể chà đạp tên kia, xem ra Hiểu Nguyệt Tông đã từ từ xuống dốc rồi.
- Yên lặng!
Ngạo Thiên Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trong đình lập tức câm như hến.
Hắn không phải trách cứ đám đệ tử đồng môn nói năng lồ mãng, mà là cảm thấy rất mất mặt.
Từ đầu đến cuối, hắn còn không để mấy tên đệ tử của Hiểu Nguyệt Tông vào mắt chứ nói chỉ là quan tâm đến tên Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh rác rưỡi kia. Đám đồng môn của mình lại đánh đồng bọn họ với hắn, như vậy còn không phải là mất sạch thể diện hay sao?
- Vị thiên tài “Địa Linh Thể” của quý Tông đâu, tại sao không hiện thân?
Mao Phi của Ngân Nguyệt Tông đột nhiên đặt câu hỏi.
Thiên tài Địa Linh Thể!
Thiên tài của hai Tông đều đồng thời động dung, trong con ngươi của Bắc Mặc cũng chợt lóe lên một tia tinh quang.
- Triệu sư muội sẽ đến ngay thôi.
Trên mặt Ngạo Thiên Nguyệt chợt lộ ra một tia vui vẻ hiếm.
- Triệu sư muội đến rồi!
Mấy vị đệ tử chân truyền của Lăng Nguyệt Tông đột nhiên kinh hô.
Chỉ bên ngoài đình, có một vị thiếu nữ thanh nhã như tiên, ngọc nhan như bông sen trong nước, tinh xảo tuyệt mỹ như tuyết sứ.
Thiếu nữ này mặc một bộ váy dải tím nhạt như sương khói, mái tóc xòa ngang vai, giống như tinh linh trong gió, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, long lanh hoàn mỹ, da thịt như tuyết ngọc lộ ra vẻ hồng hào mềm mại.
Khi nàng đi về phía đình, phần lớn đệ tử đều cảm thấy kinh diễm, thị giác bị trùng kích mãnh liệt, một vài đệ tử thậm chí còn không thể tự kiềm chế.
Bên phía Ngân Nguyệt Tông, ngoại trừ Thủ tịch đệ tử Mao Phi ra, thiếu niên tóc đỏ Lý Hoành và kiếm khách khoác áo choàng bạc đều ngẩn ra, ánh mắt thoáng ngốc trệ trong giây lát.
- Đây chính là thiên tài mỹ nữ tuyệt sắc “Tử Yên Tiên Tử” tư chất Địa Linh Thể và đạt được truyền thừa trong truyền thuyết của quý Tông hay sao? Quả thật nghe danh không bằng gặp mặt!
Trong mắt Mao Phi khó mà che dấu được ánh mắt ái mộ và kinh diễm.
- Triệu sư muội.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Ngạo Thiên Nguyệt chợt lộ vẻ ôn hòa, đứng dậy nghênh đón “Tử Yên Tiên Tứ”. Thậm chí còn nhiệt tình hơn cả khi đón tiếp đệ tử của hai Tông phái khác rất nhiều.
Một màn này rơi vào trong mắt những đệ tử khác, có vài người không khỏi cảm thấy ghen ghét, thế nhưng thực lực của Ngạo Thiên Nguyệt ngạo thị trong đám tân tú hậu bối, vì vậy rất nhiều người đều không thể làm gì được.
- Vũ Phi đã tới chậm rồi.
Tử Yên Tiên Tử mỉm cười, giống như thác nước réo rất, thanh mỹ mà không mị hoặc, dùng từ chim sa cá lặn cũng không đủ hình dung.
Thế nhưng trong đám người lại có hai người kinh ngạc bất ngờ.
- Là nàng...
Triệu Phong và Bắc Mặc không khỏi thất sắc.
Lăng Nguyệt Tông không phải ở thâm sơn, mà ở trong một vịnh nước thần bí đẹp đẽ như lam bảo thạch, từ trên cao nhìn bao quát xuống giống như một vầng trăng khuyết hẹp dài, thiên địa nguyên khí dõi dào còn hơn cả Hiểu Nguyệt Tông dòng sông thác nước cuồn cuộn chảy dài, tráng lệ mà không mất đi hùng vĩ.
Tầm mắt của Triệu Phong càng nhìn ra xa hơn, thấy rõ mọi thứ hơn, không khỏi cảm khái, địa bàn của Lăng Nguyệt Tông so với Hiểu Nguyệt Tông thì đại khí hơn nhiều, phong quang tinh mỹ càng hợp lòng người.
Biểu hiện khác biệt như vậy, thực chất là bởi chênh lệch thiên địa nguyên khí.
Bất kỳ một Tông môn nào cũng đều chiếm cứ một nơi phúc linh chi địa, có nguyên khí thiên địa dõi dào, có lợi cho việc tu luyện, như vậy thì tỷ lệ đột phá sẽ cao hơn một chút.
Nếu như xuất thân từ một nơi nghèo nàn nguyên khí như ở Triệu tộc, cho dù là thiên tài như Bắc Mặc, e rằng cũng khó mà đột phá Thoát Phàm Cảnh trước năm hai mươi tuổi, càng đừng nói đến việc đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Trong liên minh Thập Tam Tông Lăng Nguyệt Tông xếp thứ tư, Hiểu Nguyệt Tông không phải nhất đếm ngược thì cũng là nhì đếm ngược, có thể nói là thua kém “đồng đạo”.
Sau khi đến địa bàn của Lăng Nguyệt Tông thần sắc của mấy vị trưởng lão liền trở nên ngưng trọng.
Lúc này, đột nhiên có một đạo cầu vồng màu bạc từ dòng sông bên dưới bay lên.
- Ha ha, mấy vị hảo hữu Hiểu Nguyệt Tông đại giá quang lâm, thứ lỗi Côn mỗ đã không đón tiếp từ xa.
Người tới là một lão già da mặt nhăn nheo, mái tóc hoa râm, khí tức cường thịnh trên người ép thẳng về phía Đại Trưởng lão.
- Côn trưởng lão nghiêm trọng quá rồi.
Đại trưởng lão cười nhạt một tiếng, mấy vị trưởng lão bắt đầu chào hỏi lẫn nhau.
Vẻ mặt Lục Nguyệt Mỗ Mỗ và Vân Hải chân nhân có chút không vui.
Côn trưởng lão này chẳng qua chỉ là một trưởng lão bình thường trong Lăng Nguyệt Tông.
Mà bên phía Hiểu Nguyệt Tông, do Đại trưởng lão và ba đại trưởng lão dẫn đội, thế mà Lăng Nguyệt Tông lại chỉ phái một vị trưởng lão bình thường ra đón tiếp.
Dựa theo lẽ thường, Lăng Nguyệt Tông ít nhất phải phái một vị Tông chủ hoặc là Đại trưởng lão tự mình nghênh đón, như vậy mới không tính là thất lễ.
- Ha ha! Tông chủ và Đại trưởng lão đều đang bận chiêu đãi mấy vị đồng đạo của “Ngân Nguyệt Tông”.
Côn trưởng lão dường như nhìn ra suy nghĩ của những vị trưởng lão trong Hiểu Nguyệt Tông, vội cười ha ha, thế nhưng khóe mắt lại lóe lên một tia khinh thường.
Trong “Nguyệt Tam Tông” (*), Ngân Nguyệt Tông xếp hàng thứ bảy trong liên minh Thập Tam Tông, nắm ở tầm trung, thực lực tương đối mới có thể nhận được sự coi trọng của Lăng Nguyệt Tông
(*) Gồm Hiểu Nguyệt Tông, Ngân Nguyệt Tông, Lăng Nguyệt Tông.
Trong lòng mấy vị trưởng lão của Hiểu Nguyệt Tông đều cổ nén cơn tức giận, nhưng thực sự không thể phát tác được.
Bởi vì trong những lần Tiểu Hội Tam Tông khóa trước, Hiểu Nguyệt Tông vẫn luôn xếp cuối, bại nhiều hơn thắng uy nghiêm mất sạch.
Nghĩ tới đây, mấy người Đại trưởng lão không khỏi nhìn đám đệ tử tham gia Tiểu Hội với ánh mắt chờ mong
Lần này, đệ tử đại biểu cho Hiểu Nguyệt Tông có thực lực mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Kim Thương Cự Ưng hạ xuống trước một tòa đại điện nhỏ.
Côn trưởng lão cười nói:
- Những lão bất tử như chúng ta đến đại điện thương thảo nghị sự thôi, cứ để đám hậu bối này tự đi giao lưu, thuận tiện tham quan Lăng Nguyệt Tông một chút.
Mấy vị trưởng lão của Hiểu Nguyệt Tông khẽ gật đầu, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Đây chính là lệ cũ của những lần Tiểu Hội Tam Tông trước đây.
Mục đích của Tiểu Hội Tam Tông gồm hai yếu tố:
Thứ nhất là cao tầng giữa ba Tông phái hội đàm thương thảo hợp tác liên minh chống chọi với kẻ thù bên ngoài, đồng thời phán chia lợi ích.
Gần đây Xích Nguyệt ma giáo có phong thanh không nhỏ, xem chừng cũng là trọng điểm để trao đổi.
Những hội đàm cao tầng này, đám vãn bối tự nhiên không được phép tham gia.
Thứ hai, thuận tiện để cho đám hậu bối của ba Tông phái đại biểu cho Tông phái của mình luận bàn với nhau.
Bởi dù sao đi nữa, tiềm lực của đám tân tú hậu bối cũng có liên quan đến tương lai của Tông môn, đồng thời thể hiện sự chênh lệch giữa từng Tông môn.
Bình thường thực lực của Tông môn cường đại, nội tình tài nguyên sâu dày mới có thể bồi dưỡng được đệ tử tốt, nhất nhiên cũng có một vài ngoại lệ.
Ví dụ như “Tứ đại tân tú” được liên minh Thập Tam Tông bình chọn, lần lượt đều xuất thân từ những Tông môn xếp hạng trước bốn, Lăng Nguyệt Tông cũng chỉ miễn cưỡng lọt vào phạm vi đó.
Rất nhanh, mấy vị trưởng lão của Hiểu Nguyệt Tông đã được đưa đến đại điện để tiếp đãi.
- Chư vị đồng đạo, hãy để “Mạnh Vân” dẫn các người đi tham quan Lăng Nguyệt Tông.
Một âm thanh ôn hòa truyền đến.
Nghênh đón ba người Triệu Phong chính là một công tử áo trắng phong độ bình thản, ngữ khí ôn hòa, nhàn nhạt nhìn qua ba đệ tử đại biểu cho Hiểu Nguyệt Tông.
Bắc Mặc và Triệu Phong đều là người lười nói chuyện, vì vậy Dương Càn đành phải mỉm cười giới thiệu từng người.
Lúc giới thiệu Bắc Mặc và Triệu Phong Mạnh Vân dường như không hề đếm xỉa mà nói:
- Thì ra là hai nhân vật mới.
Mạnh Vân và Dương Càn dường như biết nhau, tuy nhiên cũng không tính là quen thuộc.
- Mạnh huynh, ngươi xếp hạng thứ mấy trong đệ tử chân truyền của Lăng Nguyệt Tông?
Dương Càn hỏi.
Vấn đề này cũng khiến cho Bắc Mặc và Triệu Phong rất hiếu kỳ.
Khí tức trên người Mạnh Vân gần ngang với Dương Càn, tu vi đạt tới Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
- Chân truyền đệ tam.
Mạnh Vân không mặn không nhạt đáp.
Trên đường đi, hắn dẫn theo đệ tử của Hiểu Nguyệt Tông cưỡi ngựa xem hoa, dường như không hề đếm xỉa tới bọn họ.
Loại cảm giác này cũng không phải cố gắng biểu hiện ra, mà là đối phương căn bản không muốn che dấu suy nghĩ trong lòng.
Lần này tiếp đãi Hiểu Nguyệt Tông, cao tầng Lăng Nguyệt Tông chỉ phái một trưởng lão bình thường
Bây giờ tiếp đãi mấy người Triệu Phong cũng chỉ phái một đệ tử chân truyền hạng ba.
- Ngạo Thiên Nguyệt của quý Tông được xếp vào “Tứ đại tân tú” của liên minh Thập Tam Tông quả thật là tuyệt thế kỳ tài, khiến cho Dương Càn rất kính nể...
Dương Càn mặt không đổi sắc nói, dường như muốn nghe ngóng tình huống của Lăng Nguyệt Tông
Thái độ của Mạnh Vân đối với Thủ tịch đại đệ tử của Hiểu Nguyệt Tông cũng quá bình đạm.
Dương Càn không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, trong hai người sư đệ bên cạnh, Bắc Mặc thì vốn chất phác trầm mặc, không thích nói chuyện.
Còn vệ phần Triệu Phong hắn đã nhìn ai không vừa mắt thì cũng lười quan tâm đến phản ứng của đối phương
Haizz, hai tên này đều tự cho mình là trung tâm, tự cao tự ngạo.
- Ngạo sư huynh thân là “Tứ đại tán tú” trong liên minh Thập Tam Tông, lần Tiểu Hội Tam Tông này có lẽ cũng chỉ thuận tiện quan sát mà thôi. Mấy tháng trước, hắn đã tu luyện tới Lục trọng thiên đỉnh phong, còn luyện thành “Nguyệt Thần Thương” có độ khó cực lớn của bổn Tông, trong vòng trăm năm qua, cũng không tìm ra được người nào như hắn.
Lúc Mạnh Vân đề cập tới “Ngạo Thiên Nguyệt”, khóe miệng không khỏi nhếch lên một tia cười nhạo, chỉ bằng vào đám tôm tép nhãi nhép như các ngươi cũng có tư cách khiêu chiến với Ngạo Thiên Nguyệt hay sao?
Ngạo Thiên Nguyệt chính là một trong “Tứ đại tân tú” mà liên minh Thập Tam Tông bình chọn, thực lực ngạo thị trong đám hậu bối.
Đừng nói là “Nguyệt Tam Tông”, cho dù phóng mắt khắp mười ba Tông thì cũng không có mấy người là đối thủ của hắn.
- Làm sao có thể... Ngạo Thiên Nguyệt đã luyện thành “Nguyệt Thần Thương” rồi ư?
Dương Càn không khỏi thất sắc.
“Nguyệt Thần Thương” chính là một công pháp cấm kỵ trong Lăng Nguyệt Tông, cùng loại với Phong Lôi Chưởng của Hiểu Nguyệt Tông.
Thế nhưng đẳng cấp của Nguyệt Thần Thương rất cao, cũng trọn vẹn, thậm chí bản thân nó còn là một loại hệ thống truyền thừa, cực kỳ khó tu luyện, thế nhưng uy lực cũng khủng bố đến mức cực đoan.
- Nghe nói trong Hiểu Nguyệt Tông các ngươi lần này cũng có người nhận được truyền thừa, xem ra cũng không phải kém cỏi như trong tưởng tượng nha.
Mạnh Vân không khỏi đắc ý đến quá đà.
Dương Càn nghe vậy, lửa giận bùng lên, lập tức muốn phát tác.
- Được rồi, đến nơi rồi.
Mạnh Vân đột nhiên chuyển chủ đề, dẫn ba người về phía một mảnh lâm viên tòa hương thơm khắp nơi.
Trung tâm của lâm viên này có một cái đình, ở đó có đặt một ít bánh ngọt nước trà.
Trong đình có hơn mười đệ tử đang ngồi, phần lớn đều là đệ tử chân truyền của Lăng Nguyệt Tông, còn những người khác là đệ tử đại biểu cho Ngân Nguyệt Tông.
- Ngạo sư huynh, các vị đồng đạo của Ngân Nguyệt Tông, đệ tử đại biểu cho Hiểu Nguyệt Tông đã đến rồi.
Mạnh Vân cố ý nói lớn, khiến mọi người trong đình đều đồng loạt liếc nhìn.
Tại trung ương, “Ngạo Thiên Nguyệt” một thân áo lam rộng lớn đang ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng không chớp.
Luận tướng mạo khí chất, Ngạo Thiên Nguyệt không phân cao thấp với Dương Càn, đều là hình tượng hoàn mỹ trong lòng nữ tử.
Thế nhưng trên người Ngạo Thiên Nguyệt lại có một luồng ngạo khí, trong ánh mắt mang theo một loại áp lực có thể nhìn thấu triệt tâm thần.
- Ừm!
Ngạo Thiên Nguyệt chỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không có ý đứng dậy đón khách.
Mạnh Vân thoáng giới thiệu cho ba bên một phen.
- Đây chính là “Mao Phi”, Thủ tịch đệ tử của Ngân Nguyệt Tông...
Lúc Mạnh Vân giới thiệu ba người của Ngân Nguyệt Tông, thái độ hơi khách khí một chút.
Thủ tịch đệ tử “Mao Phi” của Ngân Nguyệt Tông có tu vi tương đương Dương Càn.
Bên cạnh Mao Phi là một thiếu niên tóc đỏ và một kiếm khách mặc áo bào màu bạc.
Ổ!
Ánh mắt của Triệu Phong lập tức rơi lên người thiếu niên tóc đỏ. Thiếu niên này không phải là thiếu niên mà ngày trước mình đã nhìn trong tòa cổ tháp giữa Hoành Vân Thiên Lâm hay sao?
- Vị này chính là Lý Hoành, Chân truyền đệ nhị của Ngân Nguyệt Tông.
Mạnh Vân chỉ giản lược giới thiệu.
Rất nhanh, đội hình đệ tử của ba Tông đều đã có mặt đông đủ.
Lăng Nguyệt Tông do Ngạo Thiên Nguyệt cầm đầu.
Ngân Nguyệt Tông do Mao Phi cầm đầu.
Hiểu Nguyệt Tông do Dương Càn cầm đầu.
Thủ tịch đệ tử của ba Tông phái đều có tu vi đạt tới Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, thế nhưng rõ ràng đều xem “Ngạo Thiền Nguyệt” là người đứng đầu.
- Không ngờ Hiểu Nguyệt Tông lại phái ra một đệ tử Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh làm đại biểu.
Trong đám đệ tử chân truyền của Lăng Nguyệt Tông, một vài người bắt đầu thấp giọng nghị luận.
Quả thật.
Trong hàng ngũ đệ tử đại biểu, chỉ có mình Triệu Phong là tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, vô cùng bắt mắt.
Một vài đệ tử chân truyền của Lăng Nguyệt Tông khinh thường nói:
- Cho dù là những đệ tử chân truyền loại hai như chúng ta cũng có thể chà đạp tên kia, xem ra Hiểu Nguyệt Tông đã từ từ xuống dốc rồi.
- Yên lặng!
Ngạo Thiên Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trong đình lập tức câm như hến.
Hắn không phải trách cứ đám đệ tử đồng môn nói năng lồ mãng, mà là cảm thấy rất mất mặt.
Từ đầu đến cuối, hắn còn không để mấy tên đệ tử của Hiểu Nguyệt Tông vào mắt chứ nói chỉ là quan tâm đến tên Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh rác rưỡi kia. Đám đồng môn của mình lại đánh đồng bọn họ với hắn, như vậy còn không phải là mất sạch thể diện hay sao?
- Vị thiên tài “Địa Linh Thể” của quý Tông đâu, tại sao không hiện thân?
Mao Phi của Ngân Nguyệt Tông đột nhiên đặt câu hỏi.
Thiên tài Địa Linh Thể!
Thiên tài của hai Tông đều đồng thời động dung, trong con ngươi của Bắc Mặc cũng chợt lóe lên một tia tinh quang.
- Triệu sư muội sẽ đến ngay thôi.
Trên mặt Ngạo Thiên Nguyệt chợt lộ ra một tia vui vẻ hiếm.
- Triệu sư muội đến rồi!
Mấy vị đệ tử chân truyền của Lăng Nguyệt Tông đột nhiên kinh hô.
Chỉ bên ngoài đình, có một vị thiếu nữ thanh nhã như tiên, ngọc nhan như bông sen trong nước, tinh xảo tuyệt mỹ như tuyết sứ.
Thiếu nữ này mặc một bộ váy dải tím nhạt như sương khói, mái tóc xòa ngang vai, giống như tinh linh trong gió, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, long lanh hoàn mỹ, da thịt như tuyết ngọc lộ ra vẻ hồng hào mềm mại.
Khi nàng đi về phía đình, phần lớn đệ tử đều cảm thấy kinh diễm, thị giác bị trùng kích mãnh liệt, một vài đệ tử thậm chí còn không thể tự kiềm chế.
Bên phía Ngân Nguyệt Tông, ngoại trừ Thủ tịch đệ tử Mao Phi ra, thiếu niên tóc đỏ Lý Hoành và kiếm khách khoác áo choàng bạc đều ngẩn ra, ánh mắt thoáng ngốc trệ trong giây lát.
- Đây chính là thiên tài mỹ nữ tuyệt sắc “Tử Yên Tiên Tử” tư chất Địa Linh Thể và đạt được truyền thừa trong truyền thuyết của quý Tông hay sao? Quả thật nghe danh không bằng gặp mặt!
Trong mắt Mao Phi khó mà che dấu được ánh mắt ái mộ và kinh diễm.
- Triệu sư muội.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Ngạo Thiên Nguyệt chợt lộ vẻ ôn hòa, đứng dậy nghênh đón “Tử Yên Tiên Tứ”. Thậm chí còn nhiệt tình hơn cả khi đón tiếp đệ tử của hai Tông phái khác rất nhiều.
Một màn này rơi vào trong mắt những đệ tử khác, có vài người không khỏi cảm thấy ghen ghét, thế nhưng thực lực của Ngạo Thiên Nguyệt ngạo thị trong đám tân tú hậu bối, vì vậy rất nhiều người đều không thể làm gì được.
- Vũ Phi đã tới chậm rồi.
Tử Yên Tiên Tử mỉm cười, giống như thác nước réo rất, thanh mỹ mà không mị hoặc, dùng từ chim sa cá lặn cũng không đủ hình dung.
Thế nhưng trong đám người lại có hai người kinh ngạc bất ngờ.
- Là nàng...
Triệu Phong và Bắc Mặc không khỏi thất sắc.