Trong khi Triệu Phong cùng với Liễu Cầm Tâm giao phong, kinh tâm động phách, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, trên đài quang mạc trận pháp bốn phía xung quanh không ngừng gọn sóng từng trận.
Dưới loại cục điện như thế này, những cường giả Lục trọng thiên, Thất trọng thiên bình thường can thiệp, chỉ sợ là cũng cửu tử nhất sinh.
Nhưng mà giờ phút này, một con mèo xám nhỏ chỉ lớn cỡ một bàn tay, hồn nhiên ngây ngô, bộ dáng say khướt tiến nhập vào vòng chiến, mỗi một bước đi đều lảo đảo lung la lung lay.
Một vài thiếu nữ dưới đài không ngừng phát ra những tiếng thét kinh hiểm.
Tiểu Tặc Miêu giống như là đang đi xiếc trên dây vậy, hơi thoáng chút vô ý thôi, sẽ rồi xuống thịt nát xương tan!
Từng tia điện lưu cùng quang nhận ở trên luận võ đài không ngừng bùng phát khắp nơi, gần như mỗi thời mỗi khắc đều vang lên thanh âm nổ tung.
Phốc xuy!
Tiểu Tặc Miêu mắt say lờ đờ mê ly, ở trên mặt đất lăn nhẹ một vòng, vừa vặn có một đạo khí nhận bích sắc từ trên đỉnh đầu nó lướt qua một cái.
Ngay sau đó, nó lại lăn nghiêng một cái, say khướt không biết trời đất, ở trên mặt đất quay cuồng mấy vòng, tránh thoát một mảnh điện lưu quét tới.
Những người ở dưới tràng ai nấy cũng đều cảm thấy mạo hiểm thót tim, mà ngay cả Triệu Phong và Liễu Cầm Tâm đang giao phong, cũng đều vì Tiểu Tặc Miêu mà toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
- Không được làm bậy!
Triệu Phong quát khẽ một tiếng.
Tiểu Tặc Miêu cùng với hắn có một tia quan hệ thần bí, nhưng giờ phút này, nó thật sự đã uống quá say, ý thức nắm trong trạng thái nửa mơ hồ, đối với lời nói của Triệu Phong, nó căn bản xem như không thấy gì.
- Thật sự uống say rồi!
Khuôn mặt Triệu Phong hung hăng run rẩy một hồi.
Cẩn thận nhìn lại, trạng thái của Tiểu Tặc Miêu lúc này thập phần vi diệu, không chỉ uống say khướt, mà còn như đang ở trong một loại ý cảnh thần diệu nào đó.
Cái loại túy ý trên người của Tiểu Tặc Miêu này, dung nhập vào trong thân thể cảm quan, sản sinh một loại bản năng thần kỳ, hoặc là trốn tránh, hoặc là chống đỡ, đem những nguy cơ đang ập đến xung quanh thoải mái hóa giải đi hết.
Kết quả là, trên luận võ đài xuất hiện một màn khiến kẻ khác nhìn mà líu lưỡi.
Triệu Phong và Liễu Cầm Tâm đánh đến mức long trời lở đất, mà một con mèo nhỏ say khướt, ở giữa hai người vẫn tập tễnh xiêu vẹo đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại ợ ra một hơi rượu nông đậm, mùi rượu ngập trời.
Trong lòng Liễu Cầm Tâm cũng cảm thấy kỳ quái. Lúc đậu nàng cũng có chút cảnh giác, nhưng về sau phát hiện ra ý thức của Tiểu Tặc Miêu đang nằm trong trạng thái nửa mơ hồ, hình như thật sự đã say rồi, cũng không hề có bản năng công kích hay quấy rối gì nàng cả.
Hơn nữa, trên mặt Triệu Phong cũng xuất hiện một tia sầu lo nhàn nhạt, cũng đã cho thấy ngay cả tên chủ nhân là hắn cũng đều không nắm được cục diện trong tay.
Thời gian dần dần trôi qua...
Hai người đang đánh nhau sôi nổi trên trường, lúc này cũng đã thích ứng với sự tồn tại của Tiểu Tặc Miêu, đều chìm đắm trong việc công kích lẫn nhau, hoàn toàn không thèm để ý đến nó nữa.
Còn nữa, thể tích của Tiểu Tặc Miêu quá nhỏ, chỉ lớn cỡ chừng bàn tay, rất dễ dàng bị người ta bỏ qua.
Chẳng qua, rất nhiều người dưới đài, cũng đều không quên chú ý Tiểu Tặc Miêu, đặc biệt là một vài nữ nhân trẻ tuổi.
- Con mèo nhỏ thật đáng yêu!
- Con mèo nhỏ này, rất thần kỳ a!
Đám nữ nhân trẻ tuổi này, ánh mắt lóe sáng, lực chú ý hoàn toàn bị Tiểu Tặc Miêu hấp dẫn, quên luôn cả việc xem chiến.
Tiểu Tặc Miêu nhìn qua giống như say không biết trời đất gì, có chút chậm chạp ngây ngốc, nhưng kỳ thật cực kỳ linh hoạt. Đến hiện tại mà nói, cũng không hề bị bất cứ thương tổn thực chất nào cả.
Có khả năng đến ngay cả bản thân nó cũng đều không ý thức được, chính mình trong lúc vô tình, đã có được một đám người hâm mộ!
Trên đài quan chiến, Hồng Hồ Thành chủ giương mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tặc Miêu đến nửa ngày, cặp mày khẽ nhíu lại.
Hồng Hồ Thành chủ có thể liếc mắt liều nhìn ra được tư chất huyết mạch của Triệu Phong, lại nhìn mãi không ra được hư thực của Tiểu Tặc Miêu.
- Chẳng lẽ lại là thiên địa dị chủng? Rõ rang là mới sinh ra không được bao lâu, nhưng lại có thể lĩnh ngộ được áo nghĩa Túy Bộ cao minh đến như vậy! Con mèo nhỏ say rượu? Ha ha...
Trên mặt Hồng Hồ Thành chủ càng toát ra vẻ hứng thú nồng đậm.
Biểu hiện của Tiểu Tặc Miêu càng khiến cho Hồng Hồ Thành chủ càng thêm xem trọng Triệu Phong hơn.
Dù cho Tiểu Tặc Miêu có lợi hại đến đâu đi nữa, thì cũng là Linh sủng của Triệu Phong!
Rất nhanh, nửa canh giờ đã trôi qua. Chân lực trong cơ thể Triệu Phong đã tiêu hao đi rất nhiều.
Trên thực tế, trong lúc đánh nhau, hắn cũng không hề có chút ý tứ tiết kiệm chân lực nào cả, mà là hoàn toàn dốc hết khả năng ra so đấu.
Trái lại, Liễu Cầm Tâm thì chiến đấu vô cùng tự nhiên, nhàn nhã. Dù sao nàng cũng có tu vi nửa bước Chân Linh cảnh, nội tình thâm hậu, cho dù kéo dài chiến đấu cả ngày trời, cũng đều không thành vấn đề.
- Ừm! Cứ tiếp tục như vậy, ta có thể quang minh chính đại mà thua trận!
Trong lòng Triệu Phong thầm tính toán.
Một trận chiến này, hắn không muốn thắng, mà cũng không có quá nhiều khả năng có thể chiến thắng.
Lúc này, ánh mắt Triệu Phong khẽ lóe lên một chút, giương mắt nhìn chằm chằm tấm lụa che mặt màu trắng trên mặt Liễu Cầm Tâm.
- Nàng này cực kỳ thần bí, thích du lịch khắp nơi, trong tay lại có cây lược cùng loại với sư tôn... Ngay cả độ tuổi cũng còn chưa thể xác định được...
Cặp mày Triệu Phong khẽ nhíu lại.
Liễu Cầm Tâm này và Liễu Cầm Tâm mà mình muốn tìm kia, có phải là cùng một người hay không? Hay có quan hệ sâu xa gì không?
- Nếu như có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của nàng như vậy thì tốt hơn rồi!
Triệu Phong không khỏi thầm nghĩ, nhưng tự biết không có khả năng
Giờ phút này, cục diện đối với Triệu Phong đúng là bất lợi vô cùng. Nếu tiếp tục đấu tiếp nữa, chân lực trong cơ thể hắn sẽ càng ngày càng suy kiệt.
Trái lại, Liễu Cầm Tâm càng đánh càng hăng
Triệu Phong toàn diện rơi vào hạ phong
Dựa theo hình huống bình thường nếu như Liễu Cầm Tâm đã đem tu vi áp chế xuống Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, Triệu Phong cần phải trong nửa canh giờ đầu tiên, tận công mãnh liệt hơn một chút, dốc toàn bộ năng lực của mình, như vậy còn có được phần thắng nhất định.
Chẳng qua hắn cố tình tiêu hao đi chân lực, không dự định sẽ giành thắng lợi, mắt thấy cũng sẽ không chống đỡ thêm được bao lâu nữa.
Ánh mắt thoáng đảo quét toàn trường Triệu Phong đột nhiên phát hiện ra Tiểu Tặc Miêu.
Tiểu Tặc Miêu lúc này vẫn còn đi lại chệnh choạng một đôi mắt mèo đen láy như hai viên ngọc bảo thạch chợt có chút thâm ý liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Có cơ hội! Tiểu Tặc Miêu hiện tại đã thanh tỉnh hơn phân nửa rồi!
Triệu Phong trong lòng vui vẻ.
Nếu như Tiểu Tặc Miêu có thể thanh tỉnh lại, như vậy thông qua mối liên hệ thần bí giữa hai người, Triệu Phong có thể tiến hành một chút trao đổi phân phó đơn giản.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu hiểu được dụng ý của Triệu Phong hai chân đang đá trái đá phải tập tễnh không thôi, đột nhiên thân thể khẽ chuyển, cố ý tiếp cận vị trí Liễu Cầm Tâm một chút.
Liễu Cầm Tâm đang toàn diện áp chế Triệu Phong đã sớm thích ứng với sự tồn tại của Tiểu Tặc Miêu, thậm chí là hoàn toàn bỏ qua nó luôn.
Mãi đến khi Tiểu Tặc Miêu tiếp cận nàng chỉ còn cách chừng năm sáu trượng Liễu Cầm Tâm mới đột nhiên sinh ra cảnh giác.
Lúc này, hơi men trên người Tiểu Tặc Miêu rõ ràng đã giảm hơn phân nửa, lại còn đang tiếp cận phương hướng phía nàng nữa.
Soạt!
Bỗng nhiên, thân hình Tiểu Tặc Miêu mượn một luồng lôi điện thôi quét qua, nhoáng lên một cái, biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Toàn trường nhất thời ổ lên một mảnh, phấn lớn là những tiếng thét kinh hãi của các thiếu nữ trẻ tuổi.
Vù vù vù!
Khóe miệng Triệu Phong nhếch lên mỉm cười, thúc giục lực lượng huyết mạch. La Hầu cung trong tay toàn lực phát động.
Đồng thời, Thanh Phong Yến ở giữa không trung cũng phát động ra công kích cực kỳ mãnh liệt.
- Ẩn thân?
Ánh mắt Liễu Cầm Tâm trong như thu thủy, thanh lãnh điềm tĩnh, một mặt ứng phó với công kích của Triệu Phong, một mặt thì triển khai linh thức của chính mình, đảo quét trong phạm vi mười trượng xung quanh.
Mặc dù nàng chỉ là cường giả nửa bước Chân Linh cảnh, nhưng cường độ linh thức gần như không yếu hơn cường giả Chân Nhân cấp bình thường, đối với ẩn thân và huyễn thuật, đều có khả năng phát hiện nhất định.
Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt Liễu Cầm Tâm chợt lộ ra một tia kinh hoàng.
Linh thức của nàng cá nhân không hề phát hiện ra tung tích của Tiểu Tặc Miêu!
- Meo meo!
Bên tai nàng đột nhiên truyền đến một cái thanh âm.
Liễu Cầm Tâm chỉ cảm thấy trên vai có thêm một con mèo xám nhỏ lớn chừng cỡ bàn tay!
- Cái gì?
Chẳng những là Liễu Cầm Tâm, mà thậm chí ngay cả Hồng Hồ Thành chủ cùng với một vài cường giả Chân Linh cảnh đang xem chiến trên đài quan chiến, cũng trong khoảnh khắc biến sắc.
Giờ phút này, Liễu Cầm Tâm gần như sợ đến ngây người.
Tiểu Tặc Miêu hướng nàng nhe răng nhếch miệng cười, giống như là đang đùa giỡn vậy, đưa miêu trảo xốc lên tấm lụa trắng đang che trên mặt nàng!
Soạt!
Tấm lụa che mặt bị miêu trảo kéo xuống, lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ không linh lạc nhạn! Mày tựa lá liễu, mắt tròn xoe như hai điểm thu thủy, sống mũi cao, môi son, răng trắng, khuôn mặt tròn trịa noãn mịn như quả đào tơ mới chín, hình dáng cong vút hoàn mỹ, đẹp đến mức khiến cho người ta cũng phải hít thở không thông, giống hệt như tiên nữ trong tranh vậy!
Giờ khắc này, thanh âm xôn xao bên dưới đài nhất thời lâm vào tĩnh mịch cùng cực.
Vô số người đang xem cuộc chiến cũng phải ngây người ra như tượng, ánh mắt dại ra, lâm vào sự kinh diễm trước giờ chưa từng có.
Cái loại xinh đẹp kinh hồn động phách này, gần như khiến cho Triệu Phong cũng phải có chút thất thần, nhưng ngay sau đó liền trở nên thất vọng
Liễu Cầm Tâm trước mắt này, so với trọng tưởng tượng thì còn trẻ hơn rất nhiều, nhìn qua cũng chỉ cỡ Triệu Vũ Phi mà thôi, cùng lắm thì nhiều hơn một, hai tuổi là cùng.
Lúc này, trên mặt ngọc đang tràn ngập kinh ngạc, chợt mang theo một tia xấu hổ và giận dữ, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm lên một tầng đỏ ửng.
Đủ loại động tác vẻ mặt, cũng đều biểu hiện ra độ tuổi thực tế của nàng cũng không lớn.
Chẳng biết là vì sao, Triệu Phong từ trên người của Liễu Cầm Tâm, cảm giác được một tia tức giận và hận ý, ánh mắt nhìn về phía mình vô cùng phức tạp.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu ý thức được chuyện không ổn, phốc một tiếng, lại từ trên vai của Liễu Cầm Tâm biến mất.
Ngay khoảnh khắc sau đó, khí tức cường đại của nửa bước Chân Linh cảnh từ trên người Liễu Cầm Tâm toàn diện bùng nổ, một đầu suối tóc đen nhánh đường hoàng bay múa.
Triệu Phong gần như hít thở không thông Lúc này chân lực toàn thân hắn khô kiệt, nếu như Liễu Cầm Tâm bất chấp hậu quá là lao tới, chỉ sợ hắn khó có thể toàn thân trở ra.
Tâm tình Liễu Cầm Tâm tựa hồ không được ổn định, trong mắt tràn ngập phức tạp:
- Ngươi... Không ngờ ngươi lại gỡ khăn che mặt của ta...
- A!
Triệu Phong có chút phát mộng không biết phải nói gì,
Chẳng qua cũng may, Liễu Cầm Tâm miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, dần dần chế trụ được cơn xúc động muốn lao lên.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu quay trở lại trên vai của Triệu Phong trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc, chợt trên miêu trào xuất hiện một đồng tiền cổ, quăng lên không trung một cái.
Đinh!
Đồng tiền cổ rơi xuống giữa hai chân trước của Tiểu Tặc Miêu. Trên mặt nó lộ ra một tia không ổn, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai, chui thẳng vào trong túi linh sủng trốn
Giữa tràng chỉ còn lại có mình Triệu Phong diện với Liễu Cầm Tâm sắp sửa nổi trận lôi đình.
- Con Tiểu Tặc Miêu này!
Triệu Phong không khỏi cắn răng một cái. Chỉ cần gặp chuyện không ổn, con mèo nhỏ này liền bỏ mặc chủ nhân mà né tránh một mình.
Lúc này, trên mặt Liễu Cầm Tâm rõ ràng là vô cùng không tốt.
- Có thể được chiêm ngưỡng dung nhan của tiểu thư, Triệu mỗ không uổng đi một chuyến này, xem như cuộc đời này sống không phí hoài! Nhưng tại hạ tự thẹn, vô đức vô năng không thể địch nổi thực lực ngạo thị quần hùng của tiểu thư!
Triệu Phong vội vàng ôm quyền, lập tức nhận thua.
Đánh nhau cho tới bây giờ, mọi người đều không khó nhìn ra, Triệu Phong quả thật không địch lại được Liễu Cầm Tâm.
Triệu Phong có thể chống đỡ cho đến bây giờ mới bị thua, hơn nữa còn gỡ xuống được tấm lụa che mặt của thiên kim Thành chủ, có thể nói là cho dù bại cũng vinh quang
- Như vậy tại hạ xin được cáo từ!
Triệu Phong nở nụ cười ngượng ngùng mang theo một thanh âm lôi minh, hóa thành một đạo hư ảnh ảm đạm, phi thân rời khỏi luận võ đài.
Mọi người dưới đài chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy thiện ý nhìn Triệu Phong nhảy xuống cũng không ai ngăn cản cả.
- Phụ thân!
Sắc mặt Liễu Cầm Tâm xấu hổ, trước sau khó xử, nhìn về phía Hồng Hồ Thành chủ.
- Người đâu! Cản hắn lại cho ta!
Hồng Hồ Thành chủ quát lớn một tiếng, thiên không phảng phất như rung chuyển một cái, thanh âm như lôi đình hàng lâm.
Triệu Phong đang như chạy trốn rời đi, thân hình chợt cứng lại, khí huyết chắn động thiếu chút nữa là hộc máu ra.
Một luồng uy áp chân linh cuồn cuộn mênh mông phô thiên cái địa ập tới, áp bách thẳng lên trên người của hắn, khiến cho chân lực khí huyết toàn thân của hắn gần như là ngưng trệ lại.
Soạt soạt!
Trên quan chiến đài, nhanh chóng nhảy ra hai gã cường giả Chân Linh cảnh, chia ra hai bên trái phải Triệu Phong dùng sức giữ chặt hắn lại.
Triệu Phong hoàn toàn bình tĩnh, biết rõ ràng phản kháng vô dụng vội vàng hô lớn, nói:
- Tại hạ không địch lại Liễu tiểu thư, luận võ bị thua, vì sao Thành chủ lại bắt giữ ta?
Hai gã cường giả Chân Linh cảnh lôi Triệu Phong đến trước mặt của Hồng Hồ Thành chủ.
- Ha hả... Hiền tế đừng vội kinh hoảng! Ngươi có thể gỡ xuống tấm lụa che mặt của Cầm Tâm, như vậy đã trở thành thừa long khoái tế của Liễu mỗ ta rồi!
Hồng Hồ Thành chủ vuốt râu mỉm cười, vung tay lên, để cho hai gã cường giả Chân Linh cảnh kia buông Triệu Phong ra.
Thừa long khoái tế?
Triệu Phong hoàn toàn phát mộng. Cái này rốt cuộc là tình huống gì đây?
Lúc này, Liễu Cầm Tâm đã mang lại tấm lụa che mặt, thân hình chợt lóe lên, đáp xuống bên người Hồng Hồ Thành chủ, trong cặp mắt như thu thủy toát ra vẻ không cam lòng và xấu hổ, giận dữ, oán hận giương mắt nhìn Triệu Phong
- Xin Thành chủ chỉ giáo!
Triệu Phong hít sâu một hơi.
Ngay từ khi gặp mặt lần đầu tiên, Hồng Hồ Thành chủ này liền một mực tính kế hắn. Đầu tiên chính là bức bách hắn tham gia tỷ võ chiêu phu, sau đó lại bảo Liễu Cầm Tâm áp chế tu vi, hiện tại lại còn cấp cho mình cái danh diệu “thừa long khoái tế” nữa!
- Sư tôn của Cầm Tâm, trước khi tạ thế, đã từng lưu lại di ngôn, nói nam nhân đầu tiên gỡ xuống tấm lụa che mặt của nó, chính là phu quân thiên mệnh tương lai của Cầm Tâm!
Vẻ mặt Hồng Hồ Thành chủ tràn ngập vui mừng, nhanh chóng giải thích.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Triệu Phong hắn liền có ý chấm trúng Rồi sau đó, biểu hiện của đối phương cũng lần lượt khiến cho mình nhiều lần kinh hỉ.
Mà hiện tại, Triệu Phong đúng chính là người có thể vén lên tấm lụa che mặt của Liễu Cầm Tâm, quả thật chính là chân mệnh thiên tử của nàng!
- Không đúng a! Kẻ gỡ tấm lụa che mặt của nàng không phải là ta... Là con mèo say rượu kia!
Triệu Phong mặt như muốn khóc, giận dữ phản bác
Dưới loại cục điện như thế này, những cường giả Lục trọng thiên, Thất trọng thiên bình thường can thiệp, chỉ sợ là cũng cửu tử nhất sinh.
Nhưng mà giờ phút này, một con mèo xám nhỏ chỉ lớn cỡ một bàn tay, hồn nhiên ngây ngô, bộ dáng say khướt tiến nhập vào vòng chiến, mỗi một bước đi đều lảo đảo lung la lung lay.
Một vài thiếu nữ dưới đài không ngừng phát ra những tiếng thét kinh hiểm.
Tiểu Tặc Miêu giống như là đang đi xiếc trên dây vậy, hơi thoáng chút vô ý thôi, sẽ rồi xuống thịt nát xương tan!
Từng tia điện lưu cùng quang nhận ở trên luận võ đài không ngừng bùng phát khắp nơi, gần như mỗi thời mỗi khắc đều vang lên thanh âm nổ tung.
Phốc xuy!
Tiểu Tặc Miêu mắt say lờ đờ mê ly, ở trên mặt đất lăn nhẹ một vòng, vừa vặn có một đạo khí nhận bích sắc từ trên đỉnh đầu nó lướt qua một cái.
Ngay sau đó, nó lại lăn nghiêng một cái, say khướt không biết trời đất, ở trên mặt đất quay cuồng mấy vòng, tránh thoát một mảnh điện lưu quét tới.
Những người ở dưới tràng ai nấy cũng đều cảm thấy mạo hiểm thót tim, mà ngay cả Triệu Phong và Liễu Cầm Tâm đang giao phong, cũng đều vì Tiểu Tặc Miêu mà toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
- Không được làm bậy!
Triệu Phong quát khẽ một tiếng.
Tiểu Tặc Miêu cùng với hắn có một tia quan hệ thần bí, nhưng giờ phút này, nó thật sự đã uống quá say, ý thức nắm trong trạng thái nửa mơ hồ, đối với lời nói của Triệu Phong, nó căn bản xem như không thấy gì.
- Thật sự uống say rồi!
Khuôn mặt Triệu Phong hung hăng run rẩy một hồi.
Cẩn thận nhìn lại, trạng thái của Tiểu Tặc Miêu lúc này thập phần vi diệu, không chỉ uống say khướt, mà còn như đang ở trong một loại ý cảnh thần diệu nào đó.
Cái loại túy ý trên người của Tiểu Tặc Miêu này, dung nhập vào trong thân thể cảm quan, sản sinh một loại bản năng thần kỳ, hoặc là trốn tránh, hoặc là chống đỡ, đem những nguy cơ đang ập đến xung quanh thoải mái hóa giải đi hết.
Kết quả là, trên luận võ đài xuất hiện một màn khiến kẻ khác nhìn mà líu lưỡi.
Triệu Phong và Liễu Cầm Tâm đánh đến mức long trời lở đất, mà một con mèo nhỏ say khướt, ở giữa hai người vẫn tập tễnh xiêu vẹo đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại ợ ra một hơi rượu nông đậm, mùi rượu ngập trời.
Trong lòng Liễu Cầm Tâm cũng cảm thấy kỳ quái. Lúc đậu nàng cũng có chút cảnh giác, nhưng về sau phát hiện ra ý thức của Tiểu Tặc Miêu đang nằm trong trạng thái nửa mơ hồ, hình như thật sự đã say rồi, cũng không hề có bản năng công kích hay quấy rối gì nàng cả.
Hơn nữa, trên mặt Triệu Phong cũng xuất hiện một tia sầu lo nhàn nhạt, cũng đã cho thấy ngay cả tên chủ nhân là hắn cũng đều không nắm được cục diện trong tay.
Thời gian dần dần trôi qua...
Hai người đang đánh nhau sôi nổi trên trường, lúc này cũng đã thích ứng với sự tồn tại của Tiểu Tặc Miêu, đều chìm đắm trong việc công kích lẫn nhau, hoàn toàn không thèm để ý đến nó nữa.
Còn nữa, thể tích của Tiểu Tặc Miêu quá nhỏ, chỉ lớn cỡ chừng bàn tay, rất dễ dàng bị người ta bỏ qua.
Chẳng qua, rất nhiều người dưới đài, cũng đều không quên chú ý Tiểu Tặc Miêu, đặc biệt là một vài nữ nhân trẻ tuổi.
- Con mèo nhỏ thật đáng yêu!
- Con mèo nhỏ này, rất thần kỳ a!
Đám nữ nhân trẻ tuổi này, ánh mắt lóe sáng, lực chú ý hoàn toàn bị Tiểu Tặc Miêu hấp dẫn, quên luôn cả việc xem chiến.
Tiểu Tặc Miêu nhìn qua giống như say không biết trời đất gì, có chút chậm chạp ngây ngốc, nhưng kỳ thật cực kỳ linh hoạt. Đến hiện tại mà nói, cũng không hề bị bất cứ thương tổn thực chất nào cả.
Có khả năng đến ngay cả bản thân nó cũng đều không ý thức được, chính mình trong lúc vô tình, đã có được một đám người hâm mộ!
Trên đài quan chiến, Hồng Hồ Thành chủ giương mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tặc Miêu đến nửa ngày, cặp mày khẽ nhíu lại.
Hồng Hồ Thành chủ có thể liếc mắt liều nhìn ra được tư chất huyết mạch của Triệu Phong, lại nhìn mãi không ra được hư thực của Tiểu Tặc Miêu.
- Chẳng lẽ lại là thiên địa dị chủng? Rõ rang là mới sinh ra không được bao lâu, nhưng lại có thể lĩnh ngộ được áo nghĩa Túy Bộ cao minh đến như vậy! Con mèo nhỏ say rượu? Ha ha...
Trên mặt Hồng Hồ Thành chủ càng toát ra vẻ hứng thú nồng đậm.
Biểu hiện của Tiểu Tặc Miêu càng khiến cho Hồng Hồ Thành chủ càng thêm xem trọng Triệu Phong hơn.
Dù cho Tiểu Tặc Miêu có lợi hại đến đâu đi nữa, thì cũng là Linh sủng của Triệu Phong!
Rất nhanh, nửa canh giờ đã trôi qua. Chân lực trong cơ thể Triệu Phong đã tiêu hao đi rất nhiều.
Trên thực tế, trong lúc đánh nhau, hắn cũng không hề có chút ý tứ tiết kiệm chân lực nào cả, mà là hoàn toàn dốc hết khả năng ra so đấu.
Trái lại, Liễu Cầm Tâm thì chiến đấu vô cùng tự nhiên, nhàn nhã. Dù sao nàng cũng có tu vi nửa bước Chân Linh cảnh, nội tình thâm hậu, cho dù kéo dài chiến đấu cả ngày trời, cũng đều không thành vấn đề.
- Ừm! Cứ tiếp tục như vậy, ta có thể quang minh chính đại mà thua trận!
Trong lòng Triệu Phong thầm tính toán.
Một trận chiến này, hắn không muốn thắng, mà cũng không có quá nhiều khả năng có thể chiến thắng.
Lúc này, ánh mắt Triệu Phong khẽ lóe lên một chút, giương mắt nhìn chằm chằm tấm lụa che mặt màu trắng trên mặt Liễu Cầm Tâm.
- Nàng này cực kỳ thần bí, thích du lịch khắp nơi, trong tay lại có cây lược cùng loại với sư tôn... Ngay cả độ tuổi cũng còn chưa thể xác định được...
Cặp mày Triệu Phong khẽ nhíu lại.
Liễu Cầm Tâm này và Liễu Cầm Tâm mà mình muốn tìm kia, có phải là cùng một người hay không? Hay có quan hệ sâu xa gì không?
- Nếu như có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của nàng như vậy thì tốt hơn rồi!
Triệu Phong không khỏi thầm nghĩ, nhưng tự biết không có khả năng
Giờ phút này, cục diện đối với Triệu Phong đúng là bất lợi vô cùng. Nếu tiếp tục đấu tiếp nữa, chân lực trong cơ thể hắn sẽ càng ngày càng suy kiệt.
Trái lại, Liễu Cầm Tâm càng đánh càng hăng
Triệu Phong toàn diện rơi vào hạ phong
Dựa theo hình huống bình thường nếu như Liễu Cầm Tâm đã đem tu vi áp chế xuống Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, Triệu Phong cần phải trong nửa canh giờ đầu tiên, tận công mãnh liệt hơn một chút, dốc toàn bộ năng lực của mình, như vậy còn có được phần thắng nhất định.
Chẳng qua hắn cố tình tiêu hao đi chân lực, không dự định sẽ giành thắng lợi, mắt thấy cũng sẽ không chống đỡ thêm được bao lâu nữa.
Ánh mắt thoáng đảo quét toàn trường Triệu Phong đột nhiên phát hiện ra Tiểu Tặc Miêu.
Tiểu Tặc Miêu lúc này vẫn còn đi lại chệnh choạng một đôi mắt mèo đen láy như hai viên ngọc bảo thạch chợt có chút thâm ý liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Có cơ hội! Tiểu Tặc Miêu hiện tại đã thanh tỉnh hơn phân nửa rồi!
Triệu Phong trong lòng vui vẻ.
Nếu như Tiểu Tặc Miêu có thể thanh tỉnh lại, như vậy thông qua mối liên hệ thần bí giữa hai người, Triệu Phong có thể tiến hành một chút trao đổi phân phó đơn giản.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu hiểu được dụng ý của Triệu Phong hai chân đang đá trái đá phải tập tễnh không thôi, đột nhiên thân thể khẽ chuyển, cố ý tiếp cận vị trí Liễu Cầm Tâm một chút.
Liễu Cầm Tâm đang toàn diện áp chế Triệu Phong đã sớm thích ứng với sự tồn tại của Tiểu Tặc Miêu, thậm chí là hoàn toàn bỏ qua nó luôn.
Mãi đến khi Tiểu Tặc Miêu tiếp cận nàng chỉ còn cách chừng năm sáu trượng Liễu Cầm Tâm mới đột nhiên sinh ra cảnh giác.
Lúc này, hơi men trên người Tiểu Tặc Miêu rõ ràng đã giảm hơn phân nửa, lại còn đang tiếp cận phương hướng phía nàng nữa.
Soạt!
Bỗng nhiên, thân hình Tiểu Tặc Miêu mượn một luồng lôi điện thôi quét qua, nhoáng lên một cái, biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Toàn trường nhất thời ổ lên một mảnh, phấn lớn là những tiếng thét kinh hãi của các thiếu nữ trẻ tuổi.
Vù vù vù!
Khóe miệng Triệu Phong nhếch lên mỉm cười, thúc giục lực lượng huyết mạch. La Hầu cung trong tay toàn lực phát động.
Đồng thời, Thanh Phong Yến ở giữa không trung cũng phát động ra công kích cực kỳ mãnh liệt.
- Ẩn thân?
Ánh mắt Liễu Cầm Tâm trong như thu thủy, thanh lãnh điềm tĩnh, một mặt ứng phó với công kích của Triệu Phong, một mặt thì triển khai linh thức của chính mình, đảo quét trong phạm vi mười trượng xung quanh.
Mặc dù nàng chỉ là cường giả nửa bước Chân Linh cảnh, nhưng cường độ linh thức gần như không yếu hơn cường giả Chân Nhân cấp bình thường, đối với ẩn thân và huyễn thuật, đều có khả năng phát hiện nhất định.
Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt Liễu Cầm Tâm chợt lộ ra một tia kinh hoàng.
Linh thức của nàng cá nhân không hề phát hiện ra tung tích của Tiểu Tặc Miêu!
- Meo meo!
Bên tai nàng đột nhiên truyền đến một cái thanh âm.
Liễu Cầm Tâm chỉ cảm thấy trên vai có thêm một con mèo xám nhỏ lớn chừng cỡ bàn tay!
- Cái gì?
Chẳng những là Liễu Cầm Tâm, mà thậm chí ngay cả Hồng Hồ Thành chủ cùng với một vài cường giả Chân Linh cảnh đang xem chiến trên đài quan chiến, cũng trong khoảnh khắc biến sắc.
Giờ phút này, Liễu Cầm Tâm gần như sợ đến ngây người.
Tiểu Tặc Miêu hướng nàng nhe răng nhếch miệng cười, giống như là đang đùa giỡn vậy, đưa miêu trảo xốc lên tấm lụa trắng đang che trên mặt nàng!
Soạt!
Tấm lụa che mặt bị miêu trảo kéo xuống, lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ không linh lạc nhạn! Mày tựa lá liễu, mắt tròn xoe như hai điểm thu thủy, sống mũi cao, môi son, răng trắng, khuôn mặt tròn trịa noãn mịn như quả đào tơ mới chín, hình dáng cong vút hoàn mỹ, đẹp đến mức khiến cho người ta cũng phải hít thở không thông, giống hệt như tiên nữ trong tranh vậy!
Giờ khắc này, thanh âm xôn xao bên dưới đài nhất thời lâm vào tĩnh mịch cùng cực.
Vô số người đang xem cuộc chiến cũng phải ngây người ra như tượng, ánh mắt dại ra, lâm vào sự kinh diễm trước giờ chưa từng có.
Cái loại xinh đẹp kinh hồn động phách này, gần như khiến cho Triệu Phong cũng phải có chút thất thần, nhưng ngay sau đó liền trở nên thất vọng
Liễu Cầm Tâm trước mắt này, so với trọng tưởng tượng thì còn trẻ hơn rất nhiều, nhìn qua cũng chỉ cỡ Triệu Vũ Phi mà thôi, cùng lắm thì nhiều hơn một, hai tuổi là cùng.
Lúc này, trên mặt ngọc đang tràn ngập kinh ngạc, chợt mang theo một tia xấu hổ và giận dữ, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm lên một tầng đỏ ửng.
Đủ loại động tác vẻ mặt, cũng đều biểu hiện ra độ tuổi thực tế của nàng cũng không lớn.
Chẳng biết là vì sao, Triệu Phong từ trên người của Liễu Cầm Tâm, cảm giác được một tia tức giận và hận ý, ánh mắt nhìn về phía mình vô cùng phức tạp.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu ý thức được chuyện không ổn, phốc một tiếng, lại từ trên vai của Liễu Cầm Tâm biến mất.
Ngay khoảnh khắc sau đó, khí tức cường đại của nửa bước Chân Linh cảnh từ trên người Liễu Cầm Tâm toàn diện bùng nổ, một đầu suối tóc đen nhánh đường hoàng bay múa.
Triệu Phong gần như hít thở không thông Lúc này chân lực toàn thân hắn khô kiệt, nếu như Liễu Cầm Tâm bất chấp hậu quá là lao tới, chỉ sợ hắn khó có thể toàn thân trở ra.
Tâm tình Liễu Cầm Tâm tựa hồ không được ổn định, trong mắt tràn ngập phức tạp:
- Ngươi... Không ngờ ngươi lại gỡ khăn che mặt của ta...
- A!
Triệu Phong có chút phát mộng không biết phải nói gì,
Chẳng qua cũng may, Liễu Cầm Tâm miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, dần dần chế trụ được cơn xúc động muốn lao lên.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu quay trở lại trên vai của Triệu Phong trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc, chợt trên miêu trào xuất hiện một đồng tiền cổ, quăng lên không trung một cái.
Đinh!
Đồng tiền cổ rơi xuống giữa hai chân trước của Tiểu Tặc Miêu. Trên mặt nó lộ ra một tia không ổn, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai, chui thẳng vào trong túi linh sủng trốn
Giữa tràng chỉ còn lại có mình Triệu Phong diện với Liễu Cầm Tâm sắp sửa nổi trận lôi đình.
- Con Tiểu Tặc Miêu này!
Triệu Phong không khỏi cắn răng một cái. Chỉ cần gặp chuyện không ổn, con mèo nhỏ này liền bỏ mặc chủ nhân mà né tránh một mình.
Lúc này, trên mặt Liễu Cầm Tâm rõ ràng là vô cùng không tốt.
- Có thể được chiêm ngưỡng dung nhan của tiểu thư, Triệu mỗ không uổng đi một chuyến này, xem như cuộc đời này sống không phí hoài! Nhưng tại hạ tự thẹn, vô đức vô năng không thể địch nổi thực lực ngạo thị quần hùng của tiểu thư!
Triệu Phong vội vàng ôm quyền, lập tức nhận thua.
Đánh nhau cho tới bây giờ, mọi người đều không khó nhìn ra, Triệu Phong quả thật không địch lại được Liễu Cầm Tâm.
Triệu Phong có thể chống đỡ cho đến bây giờ mới bị thua, hơn nữa còn gỡ xuống được tấm lụa che mặt của thiên kim Thành chủ, có thể nói là cho dù bại cũng vinh quang
- Như vậy tại hạ xin được cáo từ!
Triệu Phong nở nụ cười ngượng ngùng mang theo một thanh âm lôi minh, hóa thành một đạo hư ảnh ảm đạm, phi thân rời khỏi luận võ đài.
Mọi người dưới đài chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy thiện ý nhìn Triệu Phong nhảy xuống cũng không ai ngăn cản cả.
- Phụ thân!
Sắc mặt Liễu Cầm Tâm xấu hổ, trước sau khó xử, nhìn về phía Hồng Hồ Thành chủ.
- Người đâu! Cản hắn lại cho ta!
Hồng Hồ Thành chủ quát lớn một tiếng, thiên không phảng phất như rung chuyển một cái, thanh âm như lôi đình hàng lâm.
Triệu Phong đang như chạy trốn rời đi, thân hình chợt cứng lại, khí huyết chắn động thiếu chút nữa là hộc máu ra.
Một luồng uy áp chân linh cuồn cuộn mênh mông phô thiên cái địa ập tới, áp bách thẳng lên trên người của hắn, khiến cho chân lực khí huyết toàn thân của hắn gần như là ngưng trệ lại.
Soạt soạt!
Trên quan chiến đài, nhanh chóng nhảy ra hai gã cường giả Chân Linh cảnh, chia ra hai bên trái phải Triệu Phong dùng sức giữ chặt hắn lại.
Triệu Phong hoàn toàn bình tĩnh, biết rõ ràng phản kháng vô dụng vội vàng hô lớn, nói:
- Tại hạ không địch lại Liễu tiểu thư, luận võ bị thua, vì sao Thành chủ lại bắt giữ ta?
Hai gã cường giả Chân Linh cảnh lôi Triệu Phong đến trước mặt của Hồng Hồ Thành chủ.
- Ha hả... Hiền tế đừng vội kinh hoảng! Ngươi có thể gỡ xuống tấm lụa che mặt của Cầm Tâm, như vậy đã trở thành thừa long khoái tế của Liễu mỗ ta rồi!
Hồng Hồ Thành chủ vuốt râu mỉm cười, vung tay lên, để cho hai gã cường giả Chân Linh cảnh kia buông Triệu Phong ra.
Thừa long khoái tế?
Triệu Phong hoàn toàn phát mộng. Cái này rốt cuộc là tình huống gì đây?
Lúc này, Liễu Cầm Tâm đã mang lại tấm lụa che mặt, thân hình chợt lóe lên, đáp xuống bên người Hồng Hồ Thành chủ, trong cặp mắt như thu thủy toát ra vẻ không cam lòng và xấu hổ, giận dữ, oán hận giương mắt nhìn Triệu Phong
- Xin Thành chủ chỉ giáo!
Triệu Phong hít sâu một hơi.
Ngay từ khi gặp mặt lần đầu tiên, Hồng Hồ Thành chủ này liền một mực tính kế hắn. Đầu tiên chính là bức bách hắn tham gia tỷ võ chiêu phu, sau đó lại bảo Liễu Cầm Tâm áp chế tu vi, hiện tại lại còn cấp cho mình cái danh diệu “thừa long khoái tế” nữa!
- Sư tôn của Cầm Tâm, trước khi tạ thế, đã từng lưu lại di ngôn, nói nam nhân đầu tiên gỡ xuống tấm lụa che mặt của nó, chính là phu quân thiên mệnh tương lai của Cầm Tâm!
Vẻ mặt Hồng Hồ Thành chủ tràn ngập vui mừng, nhanh chóng giải thích.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Triệu Phong hắn liền có ý chấm trúng Rồi sau đó, biểu hiện của đối phương cũng lần lượt khiến cho mình nhiều lần kinh hỉ.
Mà hiện tại, Triệu Phong đúng chính là người có thể vén lên tấm lụa che mặt của Liễu Cầm Tâm, quả thật chính là chân mệnh thiên tử của nàng!
- Không đúng a! Kẻ gỡ tấm lụa che mặt của nàng không phải là ta... Là con mèo say rượu kia!
Triệu Phong mặt như muốn khóc, giận dữ phản bác