Ác mộng vô cùng vô tận, cuối cùng cũng không có phủ xuống trên người của Bích Xảo Ngọc.
Gia chủ Bích gia mở to hai mắt, nhưng cuối cùng cũng thở ra một hơi buông lỏng.
Lúc này, thân thể xinh đẹp thanh thuần của Bích Xảo Ngọc gần như đã hoàn toàn bạo lộ ra ngoài, xiêm y trên cơ thể bị xé rách gần như hoàn toàn.
Mấy cái thân hình dục vọng bị Túy Tiên Hương ảnh hưởng kia, tiếp cận nàng gần trong gang tấc, nhưng lại ở tại chỗ thoáng rùng mình một cái, lạnh cứng nằm dài trên mặt đất, không có khả năng nhúc nhích.
Một cỗ hàn ý lạnh thấu xương rót thẳng vào trong phương diện tinh thần của bọn hắn, hoàn toàn chôn vùi dục hỏa tà niệm vô cùng vô tận.
Sau khi hoàn thành hết thảy mọi thứ, đồng tử lam sắc lạnh như băng của Triệu Phong mới từ từ thu hồi lại.
Sau đó, hắn phát hiện ra Bích Xảo Ngọc trong lồng ngực của mình, hơi thở dồn dập, thậm chí đưa tay cởi sạch y phục có chút rách nát trên người nàng, bộ dáng không thể khống chế được tâm tình, không ngừng hôn loạn khắp nơi trên thân thể mình.
Trong cơ thể của Triệu Phong, một cỗ hỏa diễm dục vọng nguyên thủy không ngừng thiêu đốt bùng phát, gần như thiêu đốt lên phương diện tinh thần của hắn.
- Túy Tiên Hương này, dược lực thật đáng sợ, rõ ràng có thể thẩm thấu đến phương diện tinh thần. Thực tế đối với nữ nhân còn có hiệu quả gấp bội phần, cho dù là nữ nhân Chân Linh Cảnh, cũng khó có thể chống cự được, chỉ có thể thúc thủ bó tay!
Triệu Phong mở ra Thần Linh Nhãn, mặc kệ trong cơ thể khô nóng khó chịu đến thế nào, trong nội tâm vẫn hết sức tỉnh táo.
Đối diện với ảnh hưởng trên phương diện tinh thần, hắn vẫn gần như là miễn dịch hoàn toàn.
Tâm cảnh hắn tĩnh lặng như nước, mắt trái màu lam nhạt u lãnh, lại nhàn nhạt đảo quét qua Bích Xảo Ngọc trong lồng ngực chính mình.
Thân thể mềm mại của Bích Xảo Ngọc phát lạnh, toàn thân lạnh lẽo, mềm yếu gục xuống trên người Triệu Phong. Ý thức nàng khôi phục lại, hai gò má đỏ bừng ướt át, hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống.
Vẻ mặt Triệu Phong không chút biểu tình, giúp Bích Xảo Ngọc nhẹ nhàng mặc lại quần áo, tạm thời đỡ nàng ngồi xuống một bên.
- Người này… chẳng lẽ trái tim đúc bằng sắt hay sao?
Bích Xảo Ngọc ngoài sự ngượng ngùng, trong lòng cũng có chút mất mát và tự ti khó hiểu. Chẳng lẽ mình thật sự không chút mị lực nào hay sao?
Tuy rằng nàng bị Túy Tiên Hương khiến cho dục vọng bùng phát, nhưng mà dù sao trong lòng cũng có chút chờ mong, nào ngờ người ta ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Đặt biệt là ánh mắt lạnh như băng của Triệu Phong kia, mỗi khi nhìn về phía nàng, chẳng khác gì đang nhìn một đống xương trắng.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu chẳng biết nhảy ra từ lúc nào, ra sức hút lấy hút để đám khí tức Túy Tiên Hương trong không khí.
Triệu Phong nhất thời biến sắc. Loại Túy Tiên Hương này chính là loại hương khí thôi tình mê huyễn cực kỳ cường đại, ngay cả cường giả Chân Linh Cảnh cũng không thể dễ dàng chống lại. Về mặt dược lý mà nói, động vật cũng khó có thể may mắn thoát khỏi được.
Hắn vừa mới chuẩn bị ra tay ngăn cản, lại phát hiện Tiểu Tặc Miêu đứng ở tại chỗ, bộ dáng say sưa hưởng thụ, giống như là đang hút một loại mỹ thực thơm ngon nào đó vậy.
Một màn này, khiến cho đám người Bích lão gia, Bích Xảo Ngọc và lão đạo thanh bào đều lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Thời gian dần dần trôi qua, khí tức Túy Tiên Hương bên trong hành lang cũng nhạt dần đi, không biết là do tự động tiêu tán, hay là do bị Tiểu Tặc Miêu hút đi hết.
Đội ngũ song phương cơ bản không có tổn thất người nào, đại bộ phận mọi người chỉ cảm thấy có chút mỏi mệt, hư thoát vô lực mà thôi.
Người của Thủy tặc đoàn Tàn Huyết cùng với Hoành Thủy Trại đều khoanh chân ngồi xuống, dừng lại chừng thời gian nửa canh giờ, mới tiếp tục lên đường.
Dựa theo tính toán của lão đạo thanh bào, thì xuyên qua đoạn hành lang cổ xưa trước mặt này, liền có thể tiến vào trung tâm lăng mộ của bí động.
Thế nhưng, một đoạn hành lang cổ sắc cổ hương này, còn dài hơn nhiều so với tưởng tượng. Một vài đoạn đường còn ẩn chứa các loại độc vật, độc hương vô cùng đáng sợ, có thể trong khoảnh khắc khiến cho cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh độc phát thân vong.
Mọi người ai nấy cũng đều để ý cẩn thận, không dám vận lực quá sức, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến các loại khí tức lấy mạng vô hình ở trong đoạn hành lang này.
Ước chừng đi được một dặm, mới đến được điểm cuối của đoạn hành lang.
Đập vào mắt mọi người, là một dòng sông màu xám không ngừng chảy dài.
Mọi người nhìn kỹ lại thì phát hiện đây là một dòng Trùng Hà do vô số những con côn trùng màu xám không ngừng chạy loạn tạo thành!
Đám côn trùng này, kích thước ước chừng cỡ đầu ngón tay cái, thân thể màu xám nhạt, bên trên còn có cặp cánh mỏng như cánh ve, số lượng dày đặc chằng chịt, vô cùng vô tận, phảng phất như có thể thôn phệ hết cả thế giới vậy.
Mọi người vừa nhìn thấy dòng Trùng Hà này, nhất thời kinh hãi, hít mạnh một ngụm lãnh khí.
Dòng Trùng Hà do vô số côn trùng màu xám tạo thành, ngăn chặn đường đi tới của mọi người.
Triệu Phong xem xét một chút, phát hiện bề rộng của dòng Trùng Hà này ước chừng hai ba mươi trượng, bao phủ toàn bộ không gian phía trước của tòa lăng mộ.
Ở trung tâm của lăng mộ, có một cỗ quan tài bằng tử đồng cực kỳ khổng lồ, độ lớn gần như có thể so sánh với cả một tòa cung điện.
Mọi người song phương đều trợn mắt há miệng nhìn. Từ lúc chào đời tới bây giờ, lần đầu tiên chứng kiến một cỗ quan tài to lớn đến như vậy, hoặc nói là một tòa lăng mộ lớn đến như vậy.
- Ha ha ha… cuối cùng cũng đã tới! Đây nhất định là nơi táng thân của Thủy Nguyệt đại đạo!
- Cỗ quan tài lớn đến như vậy, khó có thể tưởng tượng nổi, sau khi chết, Thủy Nguyệt đại đạo mang theo bao nhiêu vật bồi táng!
Bên phía thủy tặc bùng phát một trận cười ha hả dữ tợn. Nguyên một đám đều hưng phấn đến mức thân thể run rẩy, sự tham lam hiện rõ trên mặt, hoàn toàn không che giấu chút nào.
Mà đám tinh binh đoạt bảo bên phía Hoành Thủy Trại, cũng đều kích động không thôi, hai mắt tỏa sáng.
Bọn họ hồn nhiên quên mất rằng, cái quan tài tử đồng lớn cỡ một tòa cung điện kia, đang nằm ở chính giữa Trùng Hà, cách xa mọi người khoảng chừng hai ba mươi trượng.
- Các huynh đệ, xông qua đó!
Đám người Thủy tặc đoàn Tàn Huyết nhất thời kềm nén không được, hô lớn một tiếng.
- Chậm đã! Mọi người cẩn thận! Đám côn trùng này, hẳn chính là loại Yêu trùng Hạ cấp Phệ Thi Trùng! Bọn chúng có lực cảm ứng cực mạnh đối với khí huyết sinh linh! Một trăm đầu Phệ Thi Trùng, có thể trong khoảnh khắc đem huyết nhục một người thôn phệ không còn một mảnh!
Vị lão đạo thanh bào dường như có chút ít kinh nghiệm đối với đám côn trùng màu xám kia, vội vàng nhắc nhở.
Trong dòng Trùng Hà trước mặt kia, số lượng Phệ Thi Trùng này cần phải dùng con số trăm vạn mà tính. Khí tức mỗi một đầu Phệ Thi Trùng đều có thể so sánh với Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh!
- Đạo trưởng, ngươi thân là đại sư trộm mộ, có phương pháp nào có thể đối phó với Phệ Thi Trùng này hay không?
Tàn Huyết Ngốc Ưng lên tiếng hỏi.
- Đại sư trộm mộ?
Mọi người nghe thấy cái danh xưng kia, không khỏi đều liếc mắt nhìn lại. Khó trách vị lão đạo thanh bào suốt cả chặng đường đều lộ ra bộ dáng cực kỳ lão luyện, gần như không phạm bất cứ sai lầm nào cả.
- Phàm là có khí tức huyết nhục, Phệ Thi Trùng sẽ ồ ạt đổ xô tới, không chết không thôi! Nhiều Phệ Thi Trùng như vậy, chỉ sợ không có biện pháp khắc chế hoàn toàn. Trên tay bần đạo có một chút thuốc bột, bôi lên trên thân thể, tối đa chỉ có thể đảm bảo bị công kích ít hơn một chút mà thôi!
Lão đạo thanh bào vừa dứt lời, liền lấy từ trong người ra một gói thuốc màu xám nho nhỏ.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt đám người bên phía Hoành Thủy Trại, nhất thời đại biến.
Bên phía Thủy tặc đoàn Tàn Huyết có loại thuốc bột này, e rằng sẽ có ưu thế lớn hơn rất nhiều.
Cũng may, loại thuốc bột màu xám trên tay lão đạo thanh bào kia, đại khái chỉ đủ cho năm sáu người sử dụng mà thôi.
Lão đạo thanh bào nở nụ cười âm lãnh:
- Muốn vượt qua Trùng Hà này, Chân Linh Cảnh mới có mười thành nắm chắc, Nửa bước Chân Linh Cảnh chỉ có bốn, năm thành cơ hội, Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, cửu tử nhất sinh, dưới Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, căn bản không có hy vọng sống sót!
Ánh mắt của hắn hữu ý vô tình đảo quét qua trên người Triệu Phong.
Triệu Phong âm thầm thở dài một tiếng. Xem ra cục diện cân đối duy trì từ đầu đến giờ giữa Hoành Thủy Trại và Thủy tặc đoàn Tàn Huyết, đến đây là bị phá vỡ rồi.
- Trong tay ta có một loại Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn, có thể trong khoảnh khắc sản sinh ra lực lượng hỏa bạo rất mạnh, có thể khiến cho phương viên trong vòng mấy trượng trong khoảnh khắc bị san bằng thành bình địa. Lực lượng Hỏa thuộc tính của nó đối với Phệ Thi Trùng có lẽ có sự uy hiếp và khắc chế nhất định.
Bích lão gia lấy ra từ trong người bảy tám khỏa hạt châu màu đỏ sậm, mỗi khỏa ước chừng lớn cỡ đầu ngón tay cái.
Hắn đem những khỏa hạt châu đỏ sậm này phân chia cho mỗi người một viên.
Cái loại Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn này, luận về tác dụng kéo dài thì không bằng được loại bột thuốc của lão đạo thanh bào, nhưng luận về uy lực trong khoảnh khắc thì mạnh hơn nhiều, thời khắc mấu chốt phát huy ra công hiệu rất lớn.
Rất nhanh, một vài cường giả tinh anh của Hoành Thủy Trại, trong tay đã có được một khỏa Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn.
Bởi vì số lượng có hạn, cho nên có mấy người của Hoành Thủy Trại cũng không có được Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn này.
Triệu Phong thân là một gã ngoại viện, tự nhiên cũng không được phân phối hỏa đạn.
- Bích lão gia, tu vi của ta thấp, cho dù có đi qua cũng không có tác dụng gì, không bằng đem khỏa Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn của ta cấp cho Triệu Phong đại ca đi!
Bích Xảo Ngọc đề nghị.
Vẻ mặt Bích lão gia hòa ái, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Triệu Phong thực lực không tầm thường, trong người lại có lực lượng huyết mạch, tin tưởng có thể bình yên qua ải. Sau khi tiến vào tử đồng cự quan (quan tài lớn tử đồng), chúng ta còn rất nhiều chỗ cần ngươi giúp đỡ!
Triệu Phong dù sao cũng là người từ ngoài đến, thân phận bí ẩn, sự tín nhiệm của Bích lão gia đối với hắn có hạn. Đã đi đến chỗ này, giá trị lợi dụng của hắn cũng đã hết rồi.
Bởi vậy, hiện tại Bích lão gia tuyệt đối không thèm để ý đến sinh tử của Triệu Phong. Đương nhiên, nếu như hắn có thể đi vào trong cự quan tử đồng, bên mình sẽ có thêm một phần chiến lực, vậy là tốt nhất.
Triệu Phong lặng yên đứng một chỗ, một đầu mái tóc lam nhạt mộng huyễn, trong bầu không khí tĩnh lặng trong lăng mộ này, thập phần bắt mắt.
Không được nhận Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn, Triệu Phong cũng không để ý.
Điều khiến Triệu Phong hiếu kỳ chính là, vì cái gì mà Bích lão gia ngay từ lúc bắt đầu đã luôn một lòng muốn dẫn Bích Xảo Ngọc đi vào.
Hiện tại, hắn ta lại tự mình thủ hộ Bích Xảo Ngọc, dẫn nàng xuyên qua Trùng Hà như vậy.
Vù vù vù!
Hai phe đội ngũ Thủy tặc đoàn Tàn Huyết và Hoành Thủy Trại nhất thời phi không hư độ, trùng kích thẳng vào cự quan thanh đồng ở trung tâm Trùng Hà kia.
Với thực lực của mọi người, khoảng cách hơn mười trượng này, chẳng qua chỉ tốn thời gian vài hơi thở là đến nơi.
Tàn Huyết Ngốc Ưng và Bích lão gia phân biệt trước sau tiến tới sát cự quan tử đồng. Bích lão gia bởi vì phải mang theo Bích Xảo Ngọc bay qua, cho nên thoáng chậm hơn Tàn Huyết Ngốc Ưng một chút.
Tiếp theo là các cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh và những cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
Những cường giả này khi vượt qua Trùng Hà, thập phần nguy hiểm. Đám Phệ Thi Trùng chằng chằng chịt chịt rậm rạp vô cùng lập tức bao phủ toàn thân, không ngừng gậm nhấm qua chân lực hộ thể của bọn họ.
- A a a…
Thanh âm kêu la thảm thiết bên trong Trùng Hà không ngừng truyền ra. Mấy gã cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh chậm chân, huyết nhục trên người liền bị vô số Phệ Thi Trùng nhanh chóng thôn phệ sạch sẽ, chỉ còn lại một bộ xương trắng bị vô số Phệ Thi Trùng che lấp lại.
Gần như mỗi một nhịp hô hấp, đều có thanh âm kêu la thảm thiết truyền đến.
Cuối cùng, chỉ còn có bốn gã cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh mới thành công xông đến được bên cạnh cự quan tử đồng. Về phần những cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, chỉ có được một phần ba xông qua được mà thôi, có chừng sáu bảy người, hơn nữa đều là cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
Triệu Phong cố tình hạ thấp tốc độ của mình xuống một chút, cùng đi song song với mấy tên cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong kia. Xung quanh thân thể hắn vờn quanh một tầng điện quang thanh sắc, toàn bộ những Phệ Thi Trùng tiếp cận hắn, đều bị đám điện quang thanh sắc kia thiêu đốt biến thành làn khói tiêu tán mất.
Triệu Phong nằm trong đám người cuối cùng tiếp cận được cự quan tử đồng.
- Triệu Phong, ngươi quả nhiên không khiến cho ta thất vọng!
Vẻ mặt Bích lão gia tràn ngập vẻ tươi cười hòa ái, trong lòng thì âm thầm giật mình. Triệu Phong này hoàn toàn khác những gã cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong khác, khi xông tới cự quan thanh đồng, đều chật vật không chịu nổi, thậm chí có một hai người đã bị gậm nhấm mất đi cánh tay, bàn chân…
Trái lại, gã thiếu niên Triệu Phong này, căn bản không hề bị chút thương tổn nào, vẫn hoàn hảo khỏe mạnh.
Mà ngay cả lão đạo thanh bào kia, ánh mắt khi liếc nhìn về phía Triệu Phong, cũng thập phần giật mình.
Triệu Phong chỉ là một tiểu tử Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, không có dược phấn độc môn của hắn, cũng không có được Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn của Bích lão gia, vốn tưởng rằng hắn phải chết không chút nghi ngờ, vậy mà có thể dễ dàng thoải mái xông đến nơi này.
Giờ phút này, so sánh thế lực song phương, đám Thủy tặc đoàn Tàn Huyết hơi chiếm ưu thế hơn một chút. Hiển nhiên, loại dược phấn của lão đạo thanh bào kia cũng công hiệu hơn một chút.
Mà bên phía Bích lão gia, chỉ còn một mình Bích Xảo Ngọc tu là vi chỉ mới Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh mà thôi.
Sau khi tiếp cận cự quan thanh đồng, đám Phệ Thi Trùng dường như có chỗ kiêng kỵ, chỉ một vài con lẻ loi bay lại gần, sau đó luyến tiếc quay trở về, bay vào trong đám Trùng Hà kia.
Kế tiếp, song phương quay ra thương nghị, xem làm thế nào để tiến vào trong cự quan tử đồng khổng lồ như tòa cung điện kia.
Cự quan tử đồng này, thoạt nhìn giống như một cỗ quan tài khổng lồ, nhưng kỳ thật bên trong lại là một tòa lăng mộ khổng lồ.
Cái tòa lăng mộ này, bốn phía đều có một cánh cửa thanh động thật lớn.
Muốn mạnh mẽ tiến vào trong tòa cung điện quan tài tử đồng này, hoàn toàn không dễ dàng chút nào. Công kích của cường giả Chân Linh Cảnh căn bản khó có thể tổn thương nó chút nào.
Huống chi, mạnh mẽ công kích, rất có thể sẽ dẫn phát nên những hậu quả càng khó đoán trước hơn.
- Hửm? Ở trung tâm mỗi cánh cửa, đều có một cái chưởng ấn nhàn nhạt!
Một tên thủy tặc đột nhiên nói.
Cái chưởng ấn nhàn nhạt này, giống như vừa mới bị người khác đánh lên cách đây không lâu vậy.
Cả bốn phía đại môn thanh đồng, chỉ có ba phía là có cái chưởng ấn mà thôi. Mà hình dạng của ba cái chưởng ấn này cũng lớn nhỏ khác nhau.
Chưởng ấn đầu tiên, ước chừng cỡ một nam tử mới trưởng thành.
Chưởng ấn thứ hai, lộ ra vẻ thanh tú, dường như do một bàn tay thiếu nữ lưu lại.
Mà chưởng ấn thứ ba, hơi lộ ra vẻ khô gầy xương xẩu, hẳn là dấu tay của một lão giả.
Ngay khi nhìn thấy những chưởng ấn này, tâm niệm Triệu Phong khẽ chuyển, nghĩ đến tình hình lúc trước khi xâm nhập vào bí động, mình đã chạm tay vào trong tấm bia đá kia.
Người thứ nhất chạm vào chính là hắn.
Người thứ hai là Bích Xảo Ngọc.
Mà người thứ ba, chính là lão đạo thanh bào.
- Ta hiểu rồi!
Gần như là đồng thời, lão đạo thanh bào và Tàn Huyết Ngốc Ưng đều kinh hô lên một tiếng.
Dấu chưởng ấn nhàn nhạt lưu lại trên vết nứt của tấm bia đá chỗ lối vào kia, không ngờ lại trực tiếp xuyên thẳng đến phiến đại môn này!
Ba dấu chưởng ấn, đại biểu cho ba cái chìa khóa có thể mở ra đại môn cự quan thanh đồng này!
Bích lão gia cũng bừng tĩnh đại ngộ, vội vàng bảo vệ trước người Bích Xảo Ngọc, đồng thời, ánh mắt lóe sáng nhìn về phía Triệu Phong.
Gia chủ Bích gia mở to hai mắt, nhưng cuối cùng cũng thở ra một hơi buông lỏng.
Lúc này, thân thể xinh đẹp thanh thuần của Bích Xảo Ngọc gần như đã hoàn toàn bạo lộ ra ngoài, xiêm y trên cơ thể bị xé rách gần như hoàn toàn.
Mấy cái thân hình dục vọng bị Túy Tiên Hương ảnh hưởng kia, tiếp cận nàng gần trong gang tấc, nhưng lại ở tại chỗ thoáng rùng mình một cái, lạnh cứng nằm dài trên mặt đất, không có khả năng nhúc nhích.
Một cỗ hàn ý lạnh thấu xương rót thẳng vào trong phương diện tinh thần của bọn hắn, hoàn toàn chôn vùi dục hỏa tà niệm vô cùng vô tận.
Sau khi hoàn thành hết thảy mọi thứ, đồng tử lam sắc lạnh như băng của Triệu Phong mới từ từ thu hồi lại.
Sau đó, hắn phát hiện ra Bích Xảo Ngọc trong lồng ngực của mình, hơi thở dồn dập, thậm chí đưa tay cởi sạch y phục có chút rách nát trên người nàng, bộ dáng không thể khống chế được tâm tình, không ngừng hôn loạn khắp nơi trên thân thể mình.
Trong cơ thể của Triệu Phong, một cỗ hỏa diễm dục vọng nguyên thủy không ngừng thiêu đốt bùng phát, gần như thiêu đốt lên phương diện tinh thần của hắn.
- Túy Tiên Hương này, dược lực thật đáng sợ, rõ ràng có thể thẩm thấu đến phương diện tinh thần. Thực tế đối với nữ nhân còn có hiệu quả gấp bội phần, cho dù là nữ nhân Chân Linh Cảnh, cũng khó có thể chống cự được, chỉ có thể thúc thủ bó tay!
Triệu Phong mở ra Thần Linh Nhãn, mặc kệ trong cơ thể khô nóng khó chịu đến thế nào, trong nội tâm vẫn hết sức tỉnh táo.
Đối diện với ảnh hưởng trên phương diện tinh thần, hắn vẫn gần như là miễn dịch hoàn toàn.
Tâm cảnh hắn tĩnh lặng như nước, mắt trái màu lam nhạt u lãnh, lại nhàn nhạt đảo quét qua Bích Xảo Ngọc trong lồng ngực chính mình.
Thân thể mềm mại của Bích Xảo Ngọc phát lạnh, toàn thân lạnh lẽo, mềm yếu gục xuống trên người Triệu Phong. Ý thức nàng khôi phục lại, hai gò má đỏ bừng ướt át, hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống.
Vẻ mặt Triệu Phong không chút biểu tình, giúp Bích Xảo Ngọc nhẹ nhàng mặc lại quần áo, tạm thời đỡ nàng ngồi xuống một bên.
- Người này… chẳng lẽ trái tim đúc bằng sắt hay sao?
Bích Xảo Ngọc ngoài sự ngượng ngùng, trong lòng cũng có chút mất mát và tự ti khó hiểu. Chẳng lẽ mình thật sự không chút mị lực nào hay sao?
Tuy rằng nàng bị Túy Tiên Hương khiến cho dục vọng bùng phát, nhưng mà dù sao trong lòng cũng có chút chờ mong, nào ngờ người ta ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Đặt biệt là ánh mắt lạnh như băng của Triệu Phong kia, mỗi khi nhìn về phía nàng, chẳng khác gì đang nhìn một đống xương trắng.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu chẳng biết nhảy ra từ lúc nào, ra sức hút lấy hút để đám khí tức Túy Tiên Hương trong không khí.
Triệu Phong nhất thời biến sắc. Loại Túy Tiên Hương này chính là loại hương khí thôi tình mê huyễn cực kỳ cường đại, ngay cả cường giả Chân Linh Cảnh cũng không thể dễ dàng chống lại. Về mặt dược lý mà nói, động vật cũng khó có thể may mắn thoát khỏi được.
Hắn vừa mới chuẩn bị ra tay ngăn cản, lại phát hiện Tiểu Tặc Miêu đứng ở tại chỗ, bộ dáng say sưa hưởng thụ, giống như là đang hút một loại mỹ thực thơm ngon nào đó vậy.
Một màn này, khiến cho đám người Bích lão gia, Bích Xảo Ngọc và lão đạo thanh bào đều lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Thời gian dần dần trôi qua, khí tức Túy Tiên Hương bên trong hành lang cũng nhạt dần đi, không biết là do tự động tiêu tán, hay là do bị Tiểu Tặc Miêu hút đi hết.
Đội ngũ song phương cơ bản không có tổn thất người nào, đại bộ phận mọi người chỉ cảm thấy có chút mỏi mệt, hư thoát vô lực mà thôi.
Người của Thủy tặc đoàn Tàn Huyết cùng với Hoành Thủy Trại đều khoanh chân ngồi xuống, dừng lại chừng thời gian nửa canh giờ, mới tiếp tục lên đường.
Dựa theo tính toán của lão đạo thanh bào, thì xuyên qua đoạn hành lang cổ xưa trước mặt này, liền có thể tiến vào trung tâm lăng mộ của bí động.
Thế nhưng, một đoạn hành lang cổ sắc cổ hương này, còn dài hơn nhiều so với tưởng tượng. Một vài đoạn đường còn ẩn chứa các loại độc vật, độc hương vô cùng đáng sợ, có thể trong khoảnh khắc khiến cho cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh độc phát thân vong.
Mọi người ai nấy cũng đều để ý cẩn thận, không dám vận lực quá sức, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến các loại khí tức lấy mạng vô hình ở trong đoạn hành lang này.
Ước chừng đi được một dặm, mới đến được điểm cuối của đoạn hành lang.
Đập vào mắt mọi người, là một dòng sông màu xám không ngừng chảy dài.
Mọi người nhìn kỹ lại thì phát hiện đây là một dòng Trùng Hà do vô số những con côn trùng màu xám không ngừng chạy loạn tạo thành!
Đám côn trùng này, kích thước ước chừng cỡ đầu ngón tay cái, thân thể màu xám nhạt, bên trên còn có cặp cánh mỏng như cánh ve, số lượng dày đặc chằng chịt, vô cùng vô tận, phảng phất như có thể thôn phệ hết cả thế giới vậy.
Mọi người vừa nhìn thấy dòng Trùng Hà này, nhất thời kinh hãi, hít mạnh một ngụm lãnh khí.
Dòng Trùng Hà do vô số côn trùng màu xám tạo thành, ngăn chặn đường đi tới của mọi người.
Triệu Phong xem xét một chút, phát hiện bề rộng của dòng Trùng Hà này ước chừng hai ba mươi trượng, bao phủ toàn bộ không gian phía trước của tòa lăng mộ.
Ở trung tâm của lăng mộ, có một cỗ quan tài bằng tử đồng cực kỳ khổng lồ, độ lớn gần như có thể so sánh với cả một tòa cung điện.
Mọi người song phương đều trợn mắt há miệng nhìn. Từ lúc chào đời tới bây giờ, lần đầu tiên chứng kiến một cỗ quan tài to lớn đến như vậy, hoặc nói là một tòa lăng mộ lớn đến như vậy.
- Ha ha ha… cuối cùng cũng đã tới! Đây nhất định là nơi táng thân của Thủy Nguyệt đại đạo!
- Cỗ quan tài lớn đến như vậy, khó có thể tưởng tượng nổi, sau khi chết, Thủy Nguyệt đại đạo mang theo bao nhiêu vật bồi táng!
Bên phía thủy tặc bùng phát một trận cười ha hả dữ tợn. Nguyên một đám đều hưng phấn đến mức thân thể run rẩy, sự tham lam hiện rõ trên mặt, hoàn toàn không che giấu chút nào.
Mà đám tinh binh đoạt bảo bên phía Hoành Thủy Trại, cũng đều kích động không thôi, hai mắt tỏa sáng.
Bọn họ hồn nhiên quên mất rằng, cái quan tài tử đồng lớn cỡ một tòa cung điện kia, đang nằm ở chính giữa Trùng Hà, cách xa mọi người khoảng chừng hai ba mươi trượng.
- Các huynh đệ, xông qua đó!
Đám người Thủy tặc đoàn Tàn Huyết nhất thời kềm nén không được, hô lớn một tiếng.
- Chậm đã! Mọi người cẩn thận! Đám côn trùng này, hẳn chính là loại Yêu trùng Hạ cấp Phệ Thi Trùng! Bọn chúng có lực cảm ứng cực mạnh đối với khí huyết sinh linh! Một trăm đầu Phệ Thi Trùng, có thể trong khoảnh khắc đem huyết nhục một người thôn phệ không còn một mảnh!
Vị lão đạo thanh bào dường như có chút ít kinh nghiệm đối với đám côn trùng màu xám kia, vội vàng nhắc nhở.
Trong dòng Trùng Hà trước mặt kia, số lượng Phệ Thi Trùng này cần phải dùng con số trăm vạn mà tính. Khí tức mỗi một đầu Phệ Thi Trùng đều có thể so sánh với Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh!
- Đạo trưởng, ngươi thân là đại sư trộm mộ, có phương pháp nào có thể đối phó với Phệ Thi Trùng này hay không?
Tàn Huyết Ngốc Ưng lên tiếng hỏi.
- Đại sư trộm mộ?
Mọi người nghe thấy cái danh xưng kia, không khỏi đều liếc mắt nhìn lại. Khó trách vị lão đạo thanh bào suốt cả chặng đường đều lộ ra bộ dáng cực kỳ lão luyện, gần như không phạm bất cứ sai lầm nào cả.
- Phàm là có khí tức huyết nhục, Phệ Thi Trùng sẽ ồ ạt đổ xô tới, không chết không thôi! Nhiều Phệ Thi Trùng như vậy, chỉ sợ không có biện pháp khắc chế hoàn toàn. Trên tay bần đạo có một chút thuốc bột, bôi lên trên thân thể, tối đa chỉ có thể đảm bảo bị công kích ít hơn một chút mà thôi!
Lão đạo thanh bào vừa dứt lời, liền lấy từ trong người ra một gói thuốc màu xám nho nhỏ.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt đám người bên phía Hoành Thủy Trại, nhất thời đại biến.
Bên phía Thủy tặc đoàn Tàn Huyết có loại thuốc bột này, e rằng sẽ có ưu thế lớn hơn rất nhiều.
Cũng may, loại thuốc bột màu xám trên tay lão đạo thanh bào kia, đại khái chỉ đủ cho năm sáu người sử dụng mà thôi.
Lão đạo thanh bào nở nụ cười âm lãnh:
- Muốn vượt qua Trùng Hà này, Chân Linh Cảnh mới có mười thành nắm chắc, Nửa bước Chân Linh Cảnh chỉ có bốn, năm thành cơ hội, Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, cửu tử nhất sinh, dưới Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, căn bản không có hy vọng sống sót!
Ánh mắt của hắn hữu ý vô tình đảo quét qua trên người Triệu Phong.
Triệu Phong âm thầm thở dài một tiếng. Xem ra cục diện cân đối duy trì từ đầu đến giờ giữa Hoành Thủy Trại và Thủy tặc đoàn Tàn Huyết, đến đây là bị phá vỡ rồi.
- Trong tay ta có một loại Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn, có thể trong khoảnh khắc sản sinh ra lực lượng hỏa bạo rất mạnh, có thể khiến cho phương viên trong vòng mấy trượng trong khoảnh khắc bị san bằng thành bình địa. Lực lượng Hỏa thuộc tính của nó đối với Phệ Thi Trùng có lẽ có sự uy hiếp và khắc chế nhất định.
Bích lão gia lấy ra từ trong người bảy tám khỏa hạt châu màu đỏ sậm, mỗi khỏa ước chừng lớn cỡ đầu ngón tay cái.
Hắn đem những khỏa hạt châu đỏ sậm này phân chia cho mỗi người một viên.
Cái loại Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn này, luận về tác dụng kéo dài thì không bằng được loại bột thuốc của lão đạo thanh bào, nhưng luận về uy lực trong khoảnh khắc thì mạnh hơn nhiều, thời khắc mấu chốt phát huy ra công hiệu rất lớn.
Rất nhanh, một vài cường giả tinh anh của Hoành Thủy Trại, trong tay đã có được một khỏa Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn.
Bởi vì số lượng có hạn, cho nên có mấy người của Hoành Thủy Trại cũng không có được Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn này.
Triệu Phong thân là một gã ngoại viện, tự nhiên cũng không được phân phối hỏa đạn.
- Bích lão gia, tu vi của ta thấp, cho dù có đi qua cũng không có tác dụng gì, không bằng đem khỏa Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn của ta cấp cho Triệu Phong đại ca đi!
Bích Xảo Ngọc đề nghị.
Vẻ mặt Bích lão gia hòa ái, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Triệu Phong thực lực không tầm thường, trong người lại có lực lượng huyết mạch, tin tưởng có thể bình yên qua ải. Sau khi tiến vào tử đồng cự quan (quan tài lớn tử đồng), chúng ta còn rất nhiều chỗ cần ngươi giúp đỡ!
Triệu Phong dù sao cũng là người từ ngoài đến, thân phận bí ẩn, sự tín nhiệm của Bích lão gia đối với hắn có hạn. Đã đi đến chỗ này, giá trị lợi dụng của hắn cũng đã hết rồi.
Bởi vậy, hiện tại Bích lão gia tuyệt đối không thèm để ý đến sinh tử của Triệu Phong. Đương nhiên, nếu như hắn có thể đi vào trong cự quan tử đồng, bên mình sẽ có thêm một phần chiến lực, vậy là tốt nhất.
Triệu Phong lặng yên đứng một chỗ, một đầu mái tóc lam nhạt mộng huyễn, trong bầu không khí tĩnh lặng trong lăng mộ này, thập phần bắt mắt.
Không được nhận Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn, Triệu Phong cũng không để ý.
Điều khiến Triệu Phong hiếu kỳ chính là, vì cái gì mà Bích lão gia ngay từ lúc bắt đầu đã luôn một lòng muốn dẫn Bích Xảo Ngọc đi vào.
Hiện tại, hắn ta lại tự mình thủ hộ Bích Xảo Ngọc, dẫn nàng xuyên qua Trùng Hà như vậy.
Vù vù vù!
Hai phe đội ngũ Thủy tặc đoàn Tàn Huyết và Hoành Thủy Trại nhất thời phi không hư độ, trùng kích thẳng vào cự quan thanh đồng ở trung tâm Trùng Hà kia.
Với thực lực của mọi người, khoảng cách hơn mười trượng này, chẳng qua chỉ tốn thời gian vài hơi thở là đến nơi.
Tàn Huyết Ngốc Ưng và Bích lão gia phân biệt trước sau tiến tới sát cự quan tử đồng. Bích lão gia bởi vì phải mang theo Bích Xảo Ngọc bay qua, cho nên thoáng chậm hơn Tàn Huyết Ngốc Ưng một chút.
Tiếp theo là các cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh và những cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
Những cường giả này khi vượt qua Trùng Hà, thập phần nguy hiểm. Đám Phệ Thi Trùng chằng chằng chịt chịt rậm rạp vô cùng lập tức bao phủ toàn thân, không ngừng gậm nhấm qua chân lực hộ thể của bọn họ.
- A a a…
Thanh âm kêu la thảm thiết bên trong Trùng Hà không ngừng truyền ra. Mấy gã cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh chậm chân, huyết nhục trên người liền bị vô số Phệ Thi Trùng nhanh chóng thôn phệ sạch sẽ, chỉ còn lại một bộ xương trắng bị vô số Phệ Thi Trùng che lấp lại.
Gần như mỗi một nhịp hô hấp, đều có thanh âm kêu la thảm thiết truyền đến.
Cuối cùng, chỉ còn có bốn gã cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh mới thành công xông đến được bên cạnh cự quan tử đồng. Về phần những cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, chỉ có được một phần ba xông qua được mà thôi, có chừng sáu bảy người, hơn nữa đều là cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
Triệu Phong cố tình hạ thấp tốc độ của mình xuống một chút, cùng đi song song với mấy tên cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong kia. Xung quanh thân thể hắn vờn quanh một tầng điện quang thanh sắc, toàn bộ những Phệ Thi Trùng tiếp cận hắn, đều bị đám điện quang thanh sắc kia thiêu đốt biến thành làn khói tiêu tán mất.
Triệu Phong nằm trong đám người cuối cùng tiếp cận được cự quan tử đồng.
- Triệu Phong, ngươi quả nhiên không khiến cho ta thất vọng!
Vẻ mặt Bích lão gia tràn ngập vẻ tươi cười hòa ái, trong lòng thì âm thầm giật mình. Triệu Phong này hoàn toàn khác những gã cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong khác, khi xông tới cự quan thanh đồng, đều chật vật không chịu nổi, thậm chí có một hai người đã bị gậm nhấm mất đi cánh tay, bàn chân…
Trái lại, gã thiếu niên Triệu Phong này, căn bản không hề bị chút thương tổn nào, vẫn hoàn hảo khỏe mạnh.
Mà ngay cả lão đạo thanh bào kia, ánh mắt khi liếc nhìn về phía Triệu Phong, cũng thập phần giật mình.
Triệu Phong chỉ là một tiểu tử Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, không có dược phấn độc môn của hắn, cũng không có được Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn của Bích lão gia, vốn tưởng rằng hắn phải chết không chút nghi ngờ, vậy mà có thể dễ dàng thoải mái xông đến nơi này.
Giờ phút này, so sánh thế lực song phương, đám Thủy tặc đoàn Tàn Huyết hơi chiếm ưu thế hơn một chút. Hiển nhiên, loại dược phấn của lão đạo thanh bào kia cũng công hiệu hơn một chút.
Mà bên phía Bích lão gia, chỉ còn một mình Bích Xảo Ngọc tu là vi chỉ mới Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh mà thôi.
Sau khi tiếp cận cự quan thanh đồng, đám Phệ Thi Trùng dường như có chỗ kiêng kỵ, chỉ một vài con lẻ loi bay lại gần, sau đó luyến tiếc quay trở về, bay vào trong đám Trùng Hà kia.
Kế tiếp, song phương quay ra thương nghị, xem làm thế nào để tiến vào trong cự quan tử đồng khổng lồ như tòa cung điện kia.
Cự quan tử đồng này, thoạt nhìn giống như một cỗ quan tài khổng lồ, nhưng kỳ thật bên trong lại là một tòa lăng mộ khổng lồ.
Cái tòa lăng mộ này, bốn phía đều có một cánh cửa thanh động thật lớn.
Muốn mạnh mẽ tiến vào trong tòa cung điện quan tài tử đồng này, hoàn toàn không dễ dàng chút nào. Công kích của cường giả Chân Linh Cảnh căn bản khó có thể tổn thương nó chút nào.
Huống chi, mạnh mẽ công kích, rất có thể sẽ dẫn phát nên những hậu quả càng khó đoán trước hơn.
- Hửm? Ở trung tâm mỗi cánh cửa, đều có một cái chưởng ấn nhàn nhạt!
Một tên thủy tặc đột nhiên nói.
Cái chưởng ấn nhàn nhạt này, giống như vừa mới bị người khác đánh lên cách đây không lâu vậy.
Cả bốn phía đại môn thanh đồng, chỉ có ba phía là có cái chưởng ấn mà thôi. Mà hình dạng của ba cái chưởng ấn này cũng lớn nhỏ khác nhau.
Chưởng ấn đầu tiên, ước chừng cỡ một nam tử mới trưởng thành.
Chưởng ấn thứ hai, lộ ra vẻ thanh tú, dường như do một bàn tay thiếu nữ lưu lại.
Mà chưởng ấn thứ ba, hơi lộ ra vẻ khô gầy xương xẩu, hẳn là dấu tay của một lão giả.
Ngay khi nhìn thấy những chưởng ấn này, tâm niệm Triệu Phong khẽ chuyển, nghĩ đến tình hình lúc trước khi xâm nhập vào bí động, mình đã chạm tay vào trong tấm bia đá kia.
Người thứ nhất chạm vào chính là hắn.
Người thứ hai là Bích Xảo Ngọc.
Mà người thứ ba, chính là lão đạo thanh bào.
- Ta hiểu rồi!
Gần như là đồng thời, lão đạo thanh bào và Tàn Huyết Ngốc Ưng đều kinh hô lên một tiếng.
Dấu chưởng ấn nhàn nhạt lưu lại trên vết nứt của tấm bia đá chỗ lối vào kia, không ngờ lại trực tiếp xuyên thẳng đến phiến đại môn này!
Ba dấu chưởng ấn, đại biểu cho ba cái chìa khóa có thể mở ra đại môn cự quan thanh đồng này!
Bích lão gia cũng bừng tĩnh đại ngộ, vội vàng bảo vệ trước người Bích Xảo Ngọc, đồng thời, ánh mắt lóe sáng nhìn về phía Triệu Phong.