Trong khoảnh khắc thức tỉnh, Triệu Phong mới ý thức được, mình đến Thiên Bồng đại quốc, chỉ mới một năm, vậy mà đã gây nhiều thù như vậy.
Thế lực mà hắn đắc tội, gồm có Thiên Bồng Hoàng thất, Hồng Hồ Liễu tộc, Tổng hệ Liễu tộc, còn có hai tộc Thiên, Vân.
Thiên Bồng Hoàng thất thì không cần phải nói, việc Triệu Phong ngày đó cưỡng chế Cầm Vượng Phi trước mặt mọi người đã làm mất sạch uy nghiêm Hoàng thất, bên ngoài còn đồn đại rằng kẻ này đã vũ nhục Cầm Phi.
Ánh mắt Thiên Bồng Quốc Quân nhìn về phía Triệu Phong với vẻ căm thù, giống như hận không thể nhai xương uống máu hắn.
Tiếp đó là Hồng Hồ Liễu tộc, sự kiện Triệu Phong ngày trước đào hôn đã chấn động một thời, khiến Hồng Hồ Thành chủ tức giận đến mức đột phá Chân Chủ cấp.
Hơn nữa, bất luận là Hồng Hồ Liễu tộc hay Cầm Vương Phi, đều thuộc về Tổng hệ Liễu tộc. Bởi vậy Triệu Phong cũng xem như đắc tội với Tổng hệ Liễu tộc.
Đắc tội với hai tộc Thiên, Vân, là chuyện xảy ra gần đây.
Ngày trước Triệu Phong ra tay, gần như hủy diệt đệ nhất thiên tài “Thiên Vân Chi” của Thiên gia.
Không chỉ vậy, phân đà Thiên Thủy của hắn còn thiếu chút nữa tiêu diệt Phân tộc Vân gia, bức bách đối phương ký kết khế huyết ước bất bình đẳng thứ hai.
Một người, muốn thành danh, như vậy hắn phải đắc tội với bao nhiêu người và thế lực, cái giá phải trả đắt như thế nào, có thể tưởng tượng được.
Chẳng qua, thực sự khiến Triệu Phong cảm thấy ngoài dự liệu chính là Thiên Vân Chi.
Nếu như Triệu Phong nhớ không lầm, ngày trước Thủy Nguyệt Tiên Đào Phiến của hắn đã đánh ra một kích lôi đình, trong công kích ẩn chứa tinh thần, đánh tan Đao Ý hình thức ban đầu của đối phương.
Bất luận là Đao Ý hay là tinh thần công kích, đều là lực lượng hư vô.
Hai thứ này giao phong, ai mạnh hơn, ai nội tình sâu dày hơn, người đó sẽ chiến thắng.
Rõ ràng, tinh thần nguyên của Triệu Phong cường đại, tinh thần công kích cộng thêm Thủy Nguyệt Tiên Đào Phiến hỗ trợ, dễ dàng chiến thắng.
- Thiên Vân Chi, không ngờ ngươi phá rồi lại lập, một lần nữa ngưng tụ được Đao Ý hình thức ban đầu, so với trước kia càng thêm sắc bén, cứng rắn hơn.
Mắt trái của Triệu Phong nhẹ nhàng quét qua Thiên Vân Chi, liền nhìn ra hư thật.
Tâm thần Thiên Vân Chi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo một cách khó hiểu, con mắt màu lam nhạt như băng u kia vừa quét tới trong khoảnh khắc, Đao Ý phá rồi lại lập mà mình vừa ngưng tụ, phảng phất như bị một luồng hàn ý vô hình ngưng kết, gần như khó có thể nhúc nhích.
- Đây... Xảy ra chuyện gì?
Thiên Vân Chi không khỏi hít một hơi thật sâu.
So với một hai tháng trước, lúc này huyết mạch đồng tử của Triệu Phong đã mang đến cho hắn áp lực tinh thần, quả thật quá lớn.
Chỉ một ánh mắt ngưng tụ, gần như đã khiến cho Đao Ý hình thức ban đầu của hắn bị ngưng kết đóng băng.
- Thật đáng sợ, huyết mạch đồng tử của Triệu Phong này, rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì, chẳng lẽ trước kia hắn vẫn che giấu thực lực?
Triệu Phong quét mắt nhìn hắn một cái, liền nhắm mắt, tiếp tục tham ngộ nội dung tầng thứ nhất của “Băng Hồn Chi Câu” là “Băng Hồn cơ sở”.
Bên trong Băng Hồn Chi cầu ẩn chứa sự vận dụng đối với lĩnh vực tinh thần ở một cấp độ sâu hơn, đưa hắn đến với thế giới Hồn đạo Thượng cổ.
Trong lúc bất tri bất giác, tạo nghệ bí thuật tinh thần của Triệu Phong đã đạt tới một cấp bậc hoàn toàn mới.
Từ sau lần ngủ say, mắt trái biến dị, Triệu Phong liền cảm thấy Thần Linh nhãn của mình có một bước nhảy vọt về chất, thế nhưng hắn vẫn không biết cách nào để khai thác tiềm lực bên trong.
Chỉ bí thuật tinh thần vốn có thì vẫn không đủ.
Mà lúc này, ngày đêm không ngừng tìm hiểu “Băng Hồn Chi cầu”, Triệu Phong tự nhiên đã có thể vận dụng lực lượng tiềm ẩn của Thần Linh nhãn.
Hắn thậm chí còn hoài nghi rằng lúc trước Thần linh nhãn biến thành màu xanh, mình còn chưa khai thác hết nguyên lực thực sự.
Giữa sân, trên đài cao.
Mười danh ngạch dự tuyển, mười thiên tài mạnh nhất được Đại quốc công nhận, ngồi trên cao, bao quát hết toàn bộ tám đài thi đấu.
Trong đó, thiếu niên xếp hạng thứ tư lại bắt đầu “ngái ngủ”, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện bên ngoài.
- Tên Triệu Phong này, càng lúc càng cuồng vọng...
Đôi mắt của Kim Thái tử nheo lại, tia vàng kim trong mắt lóe lên, lạnh lẽo thấu xương.
Vừa rồi, lúc Triệu Phong tỉnh giấc, hắn đã chủ động chào hỏi, muốn thăm dò đôi chút, chăng ngờ đối phương căn bản không thèm phản ứng lại với hắn.
Hắn thân là Thái tử Hoàng thất, đệ nhất thiên tài Đại quốc, có được huyết mạch mạnh nhất, thế nhưng chưa từng nhận sự đãi ngộ như vậy bao giờ.
Đương nhiên.
Điều này cũng không thể hoàn toàn trách Triệu Phong được.
Đầu tiên, hắn không biết Kim Thái Tử, tiếp đó, người chào hỏi hắn cũng không phải chỉ có một mình Kim Thái tử.
Quan trọng nhất là, Triệu Phong một lòng tìm hiểu Băng Hồn Chi cầu, giống như một tấm bọt biển, nhanh chóng hấp thụ tri thức, chỉ đối mặt với Thiên Vân Chi giây lát, sau đó lại chìm vào trong cảm ngộ.
Lúc này.
Tại trọng địa Vương Đô, tám đài thi đấu luận bàn tỷ thí, bắt đầu tiến hành thi đấu vòng tròn liên tục.
Ngoại trừ Thập Tinh của Đại quốc ra, số lượng thiên tài đến tranh đoạt danh ngạch tham dự Chân Long hội cũng không ít.
Người dự thi, phần lớn đều là nửa bước Chân Linh cảnh, còn có một số rất ít là Chân Linh cảnh và Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Chẳng qua, Kim Thái Tử thân là thủ lĩnh của mười danh ngạch dự tuyển, đứng trên đỉnh cao đám thế hệ trẻ của Đại quốc, những trận đấu bên dưới, phần lớn đều không thể lọt vào mắt hắn.
Triệu Phong lựa chọn hành động “ngái ngủ”, ngược lại thập phần sáng suốt.
Vòng đấu loại bên ngoài được đẩy mạnh nhanh chóng, bên ngoài sân thỉnh thoảng truyền đến từng đợt hò hét.
- Khương Tam Phong quá thật không hổ là cường giả thứ tư thuộc Thập Tinh Đại quốc, đến bây giờ vẫn chưa một lần bại.
- Liễu Cầm Tâm kia cũng thật kinh diễm, không chỉ có mỹ mạo khí chất mà thực lực cũng hết sức khủng bố.
Mười danh ngạch dự tuyển đều thảo luận với nhau.
Những thiên tài có thể lọt vào mắt bọn hắn, cũng chỉ có hai ba người.
Trong độ, Khương Tam Phong và Liễu Cầm Tâm là cường thế nhất, bảo trì mười trận thắng liên tiếp, chưa từng bại một lần.
Chiến lực và công pháp của Khương Tam Phong, mọi người đều biết rõ, Liệt Dương Phần Hỏa Kinh chí cương chí liệt, sử dụng thuần thục như trở bàn tay, đánh bại hết thảy đối thủ.
Phần là thiên tài gặp phải Khương Tam Phong, phần lớn đều sẽ chủ động nhận thua.
- Khương Tam Phong lợi hại như vậy. Thật không biết tại sao Thiết Huyết Giáo lại để cho một tiểu tử mao đầu thay thế danh ngạch dự tuyển của hắn.
- Thiết Huyết Giáo có chế độ cấp bậc sâm nghiêm. Triệu Phong kia là Đà chủ cao tầng, chỉ e Khương T am Phong thấy hắn còn phải lập tức hành lễ.
Chiến lực mà Khương Tam Phong biểu hiện ra hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng, cơ bản không ai địch lại.
Không ít người cảm thấy nghi hoặc, thiên tài có thực lực mạnh như vậy, không ngờ lại không được danh ngạch dự tuyển.
Thế nhưng, cao tầng Thiết Huyết Giáo vẫn bảo trì im lặng không nói, còn sự tình như thế nào thì họ đã biết rõ trong lòng.
Việc Triệu Phong và Khương Tam Phong luận bàn, là chuyện xảy ra mấy ngày trước, còn chưa truyền ra bên ngoài.
Ngoài ra.
Biểu hiện của Liễu Cầm Tâm, có thể nói là hết sức “kinh diễm” là một thớt hắc mã.
Nàng mặc một bộ y phục lụa mỏng tuyết trắng, gương mặt xinh đẹp có vài phần tĩnh mịch, thanh nhã điềm tĩnh, giống như tiên trong tranh vẽ, mỗi cái giơ tay nhấc chân, phảng phất đều có cảm giác như tiết tấu du dương mỹ hảo.
Lần này, phong cách của Liễu Cầm Tâm hoàn toàn khác một trời một vực so với ngày trước còn ở thành Hồng Hồ.
- Chiêu thức Nhạc đạo truyền thừa tinh diệu như vậy, phảng phất có thể nghe thấy tiếng gió reo hò, tiếng chim hoan ca.
Một vị bạch y Tiên Tử của cầm Kiếm Cung, khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt say mê thưởng thức.
Một màn này, khiến các cao tầng của cầm Kiếm Cung đều giật mình không nhỏ.
- Tạo nghệ Nhạc đạo của cầm Tiên Tử, có thể nói là một trong tam tuyệt của Đại quốc, sánh ngang với Cầm Vương Phi, tạo nghệ Nhạc đạo của tiểu bối này thật sự cao minh vậy sao?
- Đúng vậy, đem mạch đập huyền âm của Nhạc đạo, dung nhập vào trong chiêu thức võ học, thậm chí mỗi thần sắc động tác, đều khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui, thanh nhã cao thượng, không có một tia mị tục.
- Ta ngược lại cảm thấy, khí chất phong cách của nàng hoàn toàn trái ngược với Cầm Vương Phi, có chút thâm sâu ảo diệu...
Trên sân, không thiếu người có kiến thức.
Liễu Cầm Tâm thong dong ưu nhã, phảng phất đang tấu một nhạc khúc Thượng cổ êm tai, khiến người khác say mê, tâm tình thoải mái sung sướng.
- Liễu cô nương, nàng chính là Tiên Tử trong lòng ta, mặc dù ta thất bại, nhưng tâm linh vẫn cảm thấy sung sướng rung động.
Một vị công tử áo bào trắng, tu vi đạt tới Chân Nhân cấp bị thua, có chút lưu luyến nói.
Liễu Cầm Tâm ưu nhã mỉm cười, sau khi đáp lễ, liền phiêu nhiên rời đi.
Trong lúc đấu, ánh mắt của nàng, tối đa chỉ dừng lại trên thân hai người.
Một là Cầm Vương Phi, và một là Triệu Phong.
Triệu Phong vẫn một mực “ngái ngủ”, không chú ý tới nàng.
Ngược lại, Cầm Vương Phi phong tình vạn chủng thì vẫn nở nụ cười khuynh thành, nhìn nàng với ánh mắt tựa cười mà không phải cười, thỉnh thoảng dò xét.
Ánh mắt của hai nữ nhân va chạm giữa không trung, dường như đang tiến hành một trận giao phong vô hình.
Hai ngày sau, đến lượt vòng đấu chọn ra Thập Cường.
Trong đó, Liễu Cầm Tâm và Khương Tam Phong đều giành được toàn thắng, chẳng qua là vẫn không chạm trán nhau.
- Dưới tình huống bình thường, Cầm Tâm và Khương Tam Phong đối đầu với nhau, có lẽ sẽ có năm sáu phần thắng. Hơn nữa Cầm Tâm còn có huyết mạch tiềm ẩn và hai đạo sát chiêu Mệnh, Cầm.
Hồng Hồ Thành chủ âm thầm gật đầu.
Chẳng qua, lúc ánh mắt của ông ta hướng về phía Triệu Phong thì lập tức nhướng mày.
Ông ta cũng hiểu đại khái về thế lực Thiết Huyết Giáo to lớn này.
Thiết Huyết Giáo lấy thực lực, địa vị vi tôn, nếu như thân phận địa vị của Triệu Phong không đủ phục chúng, vậy thì rất khó thay thể danh ngạch dự tuyển của Khương Tam Phong.
Hơn nữa, phản ứng của cao tầng Thiết Huyết Giáo vẫn thập phần bình thản.
- Chẳng lẽ Triệu Phong chiến thắng Thiên Vân Chi không phải là bằng vào thủ đoạn hạ lưu của Thủy Nguyệt đạo tặc hoặc may mắn chiến thắng Khương Tam Phong ư?
Hồng Hồ Thành chủ nửa vui nửa buồn.
Mặc dù ông ta tức giận ôm hận Triệu Phong thế nhưng sâu trong lòng vẫn hi vọng có được một con rể có thiên tư tuyệt đỉnh như vậy.
Chẳng qua, Triệu Phong đã trở thành Đà chủ của Thiết Huyết Giáo, dần dần đứng ở thế đối lập với Tổng hệ Liễu tộc rồi.
- Tiếp theo, chúng ta sẽ nghênh đón lượt thi đấu giữa Thập Cường và Thập Đại Tân Tinh dự tuyển.
Một âm thanh trầm hùng vang vọng khắp toàn trường
Trên sân lập tức sôi trào.
Trên đài cao, Kim Thái tử và đám tân tinh dự tuyển lần lượt đứng lên, khóe miệng mỉm cười, nghênh đón thời khắc mấu chốt.
Thế nhưng trong số Thập đại danh ngạch dự tuyển, vẫn có một thiếu niên tóc lam ngồi yên tại chỗ, còn đang ngái ngủ.
Những người khác đã đứng lên, chỉ còn mình hắn là vẫn ngồi.
Vị lão giả Chân Huyền cấp chủ trì trận đấu nhướng mày, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhanh.
Tổng thi đấu Thập Cường, lấy Khương Tam Phong và Liễu Cầm Tâm cầm đầu mười thiên tài tuyệt đỉnh, tiến lên đài cao.
- Mười người các ngươi, mỗi người tối đa chỉ có hai lần cơ hội khiêu chiến. Nếu như liên tục hai lần thất bại, vậy thì xem như mất đi cơ duyên tham dự Chân Long hội.
Lão giả Chân Huyền cấp lạnh nhạt nói.
- Đã rõ!
Trong những thiên tài tham gia tổng thi đấu Thập Cường, có không ít người cảm thấy hưng phấn và khẩn trương.
Đây là thời khắc mấu chốt, khiêu chiến Thập Đại Tân Tinh thế hệ trẻ của Đại quốc, chẳng những có thể khiến uy danh thành tựu, mà còn được tham dự Thánh Vực Chân Long Hội.
- Ai khiêu chiến trước?
Vị lão giả Chân Huyền cấp mở miệng hỏi. - Ta tới trước.
Một vị công tử áo trắng bước ra, thanh âm lãnh đạm trong trẻo.
- Thiếu chủ Tổng hệ Bích gia, Bích Giang Thanh.
- Ha ha, Bích công tử phong lưu đa tình, lần này tỷ thí, vì mê luyến mỹ mạo và Nhạc đạo của Liễu Cầm Tâm nên không thể tự kềm chế.
Trên sân chợt truyền đến từng trận cười đùa, phần lớn đều rất hảo cảm.
Dù sao thì Bích công tử này cũng rất tuấn tú tiêu sái, tư chất siêu quần, hơn nữa có lòng yêu cái đẹp, nơi nào không có người quen chứ?
Bích Giang Thanh đứng trên đài cao, ánh mắt lần lượt lướt qua những thiên tài đỉnh phong của Đại quốc như Kim Thái Tử, Vương Tiểu Quái, Thiên Vân Chi.
Vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai, hắn tự cảm thấy một chút hi vọng cũng không có.
Kim Thái tử thân mang tu vi huyết mạch mạnh nhất, đến nay còn chưa từng bại một lần.
Tên thứ hai là Vương Tiểu Quái, tên này thuần túy là một quái thai, thực lực bạo cường, chiến đấu điên cuồng không cần mạng, ngay cả Thiên Vân Chi cũng bị hắn ta áp chế.
Người thứ ba là Thiên Vân Chi, đã lĩnh ngộ được Đao Ý hình thức ban đầu, chiến lực siêu cường.
Vị thứ tư... Là một thiếu niên tóc lam còn đang “ngái ngủ”, mà “uy danh” của hắn thì lại càng lớn hơn, từng cưỡng chế Cầm Phi, nghe nói là tặc tử truyền thừa của Thủy Nguyệt đạo tặc.
Thế lực mà hắn đắc tội, gồm có Thiên Bồng Hoàng thất, Hồng Hồ Liễu tộc, Tổng hệ Liễu tộc, còn có hai tộc Thiên, Vân.
Thiên Bồng Hoàng thất thì không cần phải nói, việc Triệu Phong ngày đó cưỡng chế Cầm Vượng Phi trước mặt mọi người đã làm mất sạch uy nghiêm Hoàng thất, bên ngoài còn đồn đại rằng kẻ này đã vũ nhục Cầm Phi.
Ánh mắt Thiên Bồng Quốc Quân nhìn về phía Triệu Phong với vẻ căm thù, giống như hận không thể nhai xương uống máu hắn.
Tiếp đó là Hồng Hồ Liễu tộc, sự kiện Triệu Phong ngày trước đào hôn đã chấn động một thời, khiến Hồng Hồ Thành chủ tức giận đến mức đột phá Chân Chủ cấp.
Hơn nữa, bất luận là Hồng Hồ Liễu tộc hay Cầm Vương Phi, đều thuộc về Tổng hệ Liễu tộc. Bởi vậy Triệu Phong cũng xem như đắc tội với Tổng hệ Liễu tộc.
Đắc tội với hai tộc Thiên, Vân, là chuyện xảy ra gần đây.
Ngày trước Triệu Phong ra tay, gần như hủy diệt đệ nhất thiên tài “Thiên Vân Chi” của Thiên gia.
Không chỉ vậy, phân đà Thiên Thủy của hắn còn thiếu chút nữa tiêu diệt Phân tộc Vân gia, bức bách đối phương ký kết khế huyết ước bất bình đẳng thứ hai.
Một người, muốn thành danh, như vậy hắn phải đắc tội với bao nhiêu người và thế lực, cái giá phải trả đắt như thế nào, có thể tưởng tượng được.
Chẳng qua, thực sự khiến Triệu Phong cảm thấy ngoài dự liệu chính là Thiên Vân Chi.
Nếu như Triệu Phong nhớ không lầm, ngày trước Thủy Nguyệt Tiên Đào Phiến của hắn đã đánh ra một kích lôi đình, trong công kích ẩn chứa tinh thần, đánh tan Đao Ý hình thức ban đầu của đối phương.
Bất luận là Đao Ý hay là tinh thần công kích, đều là lực lượng hư vô.
Hai thứ này giao phong, ai mạnh hơn, ai nội tình sâu dày hơn, người đó sẽ chiến thắng.
Rõ ràng, tinh thần nguyên của Triệu Phong cường đại, tinh thần công kích cộng thêm Thủy Nguyệt Tiên Đào Phiến hỗ trợ, dễ dàng chiến thắng.
- Thiên Vân Chi, không ngờ ngươi phá rồi lại lập, một lần nữa ngưng tụ được Đao Ý hình thức ban đầu, so với trước kia càng thêm sắc bén, cứng rắn hơn.
Mắt trái của Triệu Phong nhẹ nhàng quét qua Thiên Vân Chi, liền nhìn ra hư thật.
Tâm thần Thiên Vân Chi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo một cách khó hiểu, con mắt màu lam nhạt như băng u kia vừa quét tới trong khoảnh khắc, Đao Ý phá rồi lại lập mà mình vừa ngưng tụ, phảng phất như bị một luồng hàn ý vô hình ngưng kết, gần như khó có thể nhúc nhích.
- Đây... Xảy ra chuyện gì?
Thiên Vân Chi không khỏi hít một hơi thật sâu.
So với một hai tháng trước, lúc này huyết mạch đồng tử của Triệu Phong đã mang đến cho hắn áp lực tinh thần, quả thật quá lớn.
Chỉ một ánh mắt ngưng tụ, gần như đã khiến cho Đao Ý hình thức ban đầu của hắn bị ngưng kết đóng băng.
- Thật đáng sợ, huyết mạch đồng tử của Triệu Phong này, rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì, chẳng lẽ trước kia hắn vẫn che giấu thực lực?
Triệu Phong quét mắt nhìn hắn một cái, liền nhắm mắt, tiếp tục tham ngộ nội dung tầng thứ nhất của “Băng Hồn Chi Câu” là “Băng Hồn cơ sở”.
Bên trong Băng Hồn Chi cầu ẩn chứa sự vận dụng đối với lĩnh vực tinh thần ở một cấp độ sâu hơn, đưa hắn đến với thế giới Hồn đạo Thượng cổ.
Trong lúc bất tri bất giác, tạo nghệ bí thuật tinh thần của Triệu Phong đã đạt tới một cấp bậc hoàn toàn mới.
Từ sau lần ngủ say, mắt trái biến dị, Triệu Phong liền cảm thấy Thần Linh nhãn của mình có một bước nhảy vọt về chất, thế nhưng hắn vẫn không biết cách nào để khai thác tiềm lực bên trong.
Chỉ bí thuật tinh thần vốn có thì vẫn không đủ.
Mà lúc này, ngày đêm không ngừng tìm hiểu “Băng Hồn Chi cầu”, Triệu Phong tự nhiên đã có thể vận dụng lực lượng tiềm ẩn của Thần Linh nhãn.
Hắn thậm chí còn hoài nghi rằng lúc trước Thần linh nhãn biến thành màu xanh, mình còn chưa khai thác hết nguyên lực thực sự.
Giữa sân, trên đài cao.
Mười danh ngạch dự tuyển, mười thiên tài mạnh nhất được Đại quốc công nhận, ngồi trên cao, bao quát hết toàn bộ tám đài thi đấu.
Trong đó, thiếu niên xếp hạng thứ tư lại bắt đầu “ngái ngủ”, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện bên ngoài.
- Tên Triệu Phong này, càng lúc càng cuồng vọng...
Đôi mắt của Kim Thái tử nheo lại, tia vàng kim trong mắt lóe lên, lạnh lẽo thấu xương.
Vừa rồi, lúc Triệu Phong tỉnh giấc, hắn đã chủ động chào hỏi, muốn thăm dò đôi chút, chăng ngờ đối phương căn bản không thèm phản ứng lại với hắn.
Hắn thân là Thái tử Hoàng thất, đệ nhất thiên tài Đại quốc, có được huyết mạch mạnh nhất, thế nhưng chưa từng nhận sự đãi ngộ như vậy bao giờ.
Đương nhiên.
Điều này cũng không thể hoàn toàn trách Triệu Phong được.
Đầu tiên, hắn không biết Kim Thái Tử, tiếp đó, người chào hỏi hắn cũng không phải chỉ có một mình Kim Thái tử.
Quan trọng nhất là, Triệu Phong một lòng tìm hiểu Băng Hồn Chi cầu, giống như một tấm bọt biển, nhanh chóng hấp thụ tri thức, chỉ đối mặt với Thiên Vân Chi giây lát, sau đó lại chìm vào trong cảm ngộ.
Lúc này.
Tại trọng địa Vương Đô, tám đài thi đấu luận bàn tỷ thí, bắt đầu tiến hành thi đấu vòng tròn liên tục.
Ngoại trừ Thập Tinh của Đại quốc ra, số lượng thiên tài đến tranh đoạt danh ngạch tham dự Chân Long hội cũng không ít.
Người dự thi, phần lớn đều là nửa bước Chân Linh cảnh, còn có một số rất ít là Chân Linh cảnh và Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Chẳng qua, Kim Thái Tử thân là thủ lĩnh của mười danh ngạch dự tuyển, đứng trên đỉnh cao đám thế hệ trẻ của Đại quốc, những trận đấu bên dưới, phần lớn đều không thể lọt vào mắt hắn.
Triệu Phong lựa chọn hành động “ngái ngủ”, ngược lại thập phần sáng suốt.
Vòng đấu loại bên ngoài được đẩy mạnh nhanh chóng, bên ngoài sân thỉnh thoảng truyền đến từng đợt hò hét.
- Khương Tam Phong quá thật không hổ là cường giả thứ tư thuộc Thập Tinh Đại quốc, đến bây giờ vẫn chưa một lần bại.
- Liễu Cầm Tâm kia cũng thật kinh diễm, không chỉ có mỹ mạo khí chất mà thực lực cũng hết sức khủng bố.
Mười danh ngạch dự tuyển đều thảo luận với nhau.
Những thiên tài có thể lọt vào mắt bọn hắn, cũng chỉ có hai ba người.
Trong độ, Khương Tam Phong và Liễu Cầm Tâm là cường thế nhất, bảo trì mười trận thắng liên tiếp, chưa từng bại một lần.
Chiến lực và công pháp của Khương Tam Phong, mọi người đều biết rõ, Liệt Dương Phần Hỏa Kinh chí cương chí liệt, sử dụng thuần thục như trở bàn tay, đánh bại hết thảy đối thủ.
Phần là thiên tài gặp phải Khương Tam Phong, phần lớn đều sẽ chủ động nhận thua.
- Khương Tam Phong lợi hại như vậy. Thật không biết tại sao Thiết Huyết Giáo lại để cho một tiểu tử mao đầu thay thế danh ngạch dự tuyển của hắn.
- Thiết Huyết Giáo có chế độ cấp bậc sâm nghiêm. Triệu Phong kia là Đà chủ cao tầng, chỉ e Khương T am Phong thấy hắn còn phải lập tức hành lễ.
Chiến lực mà Khương Tam Phong biểu hiện ra hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng, cơ bản không ai địch lại.
Không ít người cảm thấy nghi hoặc, thiên tài có thực lực mạnh như vậy, không ngờ lại không được danh ngạch dự tuyển.
Thế nhưng, cao tầng Thiết Huyết Giáo vẫn bảo trì im lặng không nói, còn sự tình như thế nào thì họ đã biết rõ trong lòng.
Việc Triệu Phong và Khương Tam Phong luận bàn, là chuyện xảy ra mấy ngày trước, còn chưa truyền ra bên ngoài.
Ngoài ra.
Biểu hiện của Liễu Cầm Tâm, có thể nói là hết sức “kinh diễm” là một thớt hắc mã.
Nàng mặc một bộ y phục lụa mỏng tuyết trắng, gương mặt xinh đẹp có vài phần tĩnh mịch, thanh nhã điềm tĩnh, giống như tiên trong tranh vẽ, mỗi cái giơ tay nhấc chân, phảng phất đều có cảm giác như tiết tấu du dương mỹ hảo.
Lần này, phong cách của Liễu Cầm Tâm hoàn toàn khác một trời một vực so với ngày trước còn ở thành Hồng Hồ.
- Chiêu thức Nhạc đạo truyền thừa tinh diệu như vậy, phảng phất có thể nghe thấy tiếng gió reo hò, tiếng chim hoan ca.
Một vị bạch y Tiên Tử của cầm Kiếm Cung, khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt say mê thưởng thức.
Một màn này, khiến các cao tầng của cầm Kiếm Cung đều giật mình không nhỏ.
- Tạo nghệ Nhạc đạo của cầm Tiên Tử, có thể nói là một trong tam tuyệt của Đại quốc, sánh ngang với Cầm Vương Phi, tạo nghệ Nhạc đạo của tiểu bối này thật sự cao minh vậy sao?
- Đúng vậy, đem mạch đập huyền âm của Nhạc đạo, dung nhập vào trong chiêu thức võ học, thậm chí mỗi thần sắc động tác, đều khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui, thanh nhã cao thượng, không có một tia mị tục.
- Ta ngược lại cảm thấy, khí chất phong cách của nàng hoàn toàn trái ngược với Cầm Vương Phi, có chút thâm sâu ảo diệu...
Trên sân, không thiếu người có kiến thức.
Liễu Cầm Tâm thong dong ưu nhã, phảng phất đang tấu một nhạc khúc Thượng cổ êm tai, khiến người khác say mê, tâm tình thoải mái sung sướng.
- Liễu cô nương, nàng chính là Tiên Tử trong lòng ta, mặc dù ta thất bại, nhưng tâm linh vẫn cảm thấy sung sướng rung động.
Một vị công tử áo bào trắng, tu vi đạt tới Chân Nhân cấp bị thua, có chút lưu luyến nói.
Liễu Cầm Tâm ưu nhã mỉm cười, sau khi đáp lễ, liền phiêu nhiên rời đi.
Trong lúc đấu, ánh mắt của nàng, tối đa chỉ dừng lại trên thân hai người.
Một là Cầm Vương Phi, và một là Triệu Phong.
Triệu Phong vẫn một mực “ngái ngủ”, không chú ý tới nàng.
Ngược lại, Cầm Vương Phi phong tình vạn chủng thì vẫn nở nụ cười khuynh thành, nhìn nàng với ánh mắt tựa cười mà không phải cười, thỉnh thoảng dò xét.
Ánh mắt của hai nữ nhân va chạm giữa không trung, dường như đang tiến hành một trận giao phong vô hình.
Hai ngày sau, đến lượt vòng đấu chọn ra Thập Cường.
Trong đó, Liễu Cầm Tâm và Khương Tam Phong đều giành được toàn thắng, chẳng qua là vẫn không chạm trán nhau.
- Dưới tình huống bình thường, Cầm Tâm và Khương Tam Phong đối đầu với nhau, có lẽ sẽ có năm sáu phần thắng. Hơn nữa Cầm Tâm còn có huyết mạch tiềm ẩn và hai đạo sát chiêu Mệnh, Cầm.
Hồng Hồ Thành chủ âm thầm gật đầu.
Chẳng qua, lúc ánh mắt của ông ta hướng về phía Triệu Phong thì lập tức nhướng mày.
Ông ta cũng hiểu đại khái về thế lực Thiết Huyết Giáo to lớn này.
Thiết Huyết Giáo lấy thực lực, địa vị vi tôn, nếu như thân phận địa vị của Triệu Phong không đủ phục chúng, vậy thì rất khó thay thể danh ngạch dự tuyển của Khương Tam Phong.
Hơn nữa, phản ứng của cao tầng Thiết Huyết Giáo vẫn thập phần bình thản.
- Chẳng lẽ Triệu Phong chiến thắng Thiên Vân Chi không phải là bằng vào thủ đoạn hạ lưu của Thủy Nguyệt đạo tặc hoặc may mắn chiến thắng Khương Tam Phong ư?
Hồng Hồ Thành chủ nửa vui nửa buồn.
Mặc dù ông ta tức giận ôm hận Triệu Phong thế nhưng sâu trong lòng vẫn hi vọng có được một con rể có thiên tư tuyệt đỉnh như vậy.
Chẳng qua, Triệu Phong đã trở thành Đà chủ của Thiết Huyết Giáo, dần dần đứng ở thế đối lập với Tổng hệ Liễu tộc rồi.
- Tiếp theo, chúng ta sẽ nghênh đón lượt thi đấu giữa Thập Cường và Thập Đại Tân Tinh dự tuyển.
Một âm thanh trầm hùng vang vọng khắp toàn trường
Trên sân lập tức sôi trào.
Trên đài cao, Kim Thái tử và đám tân tinh dự tuyển lần lượt đứng lên, khóe miệng mỉm cười, nghênh đón thời khắc mấu chốt.
Thế nhưng trong số Thập đại danh ngạch dự tuyển, vẫn có một thiếu niên tóc lam ngồi yên tại chỗ, còn đang ngái ngủ.
Những người khác đã đứng lên, chỉ còn mình hắn là vẫn ngồi.
Vị lão giả Chân Huyền cấp chủ trì trận đấu nhướng mày, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhanh.
Tổng thi đấu Thập Cường, lấy Khương Tam Phong và Liễu Cầm Tâm cầm đầu mười thiên tài tuyệt đỉnh, tiến lên đài cao.
- Mười người các ngươi, mỗi người tối đa chỉ có hai lần cơ hội khiêu chiến. Nếu như liên tục hai lần thất bại, vậy thì xem như mất đi cơ duyên tham dự Chân Long hội.
Lão giả Chân Huyền cấp lạnh nhạt nói.
- Đã rõ!
Trong những thiên tài tham gia tổng thi đấu Thập Cường, có không ít người cảm thấy hưng phấn và khẩn trương.
Đây là thời khắc mấu chốt, khiêu chiến Thập Đại Tân Tinh thế hệ trẻ của Đại quốc, chẳng những có thể khiến uy danh thành tựu, mà còn được tham dự Thánh Vực Chân Long Hội.
- Ai khiêu chiến trước?
Vị lão giả Chân Huyền cấp mở miệng hỏi. - Ta tới trước.
Một vị công tử áo trắng bước ra, thanh âm lãnh đạm trong trẻo.
- Thiếu chủ Tổng hệ Bích gia, Bích Giang Thanh.
- Ha ha, Bích công tử phong lưu đa tình, lần này tỷ thí, vì mê luyến mỹ mạo và Nhạc đạo của Liễu Cầm Tâm nên không thể tự kềm chế.
Trên sân chợt truyền đến từng trận cười đùa, phần lớn đều rất hảo cảm.
Dù sao thì Bích công tử này cũng rất tuấn tú tiêu sái, tư chất siêu quần, hơn nữa có lòng yêu cái đẹp, nơi nào không có người quen chứ?
Bích Giang Thanh đứng trên đài cao, ánh mắt lần lượt lướt qua những thiên tài đỉnh phong của Đại quốc như Kim Thái Tử, Vương Tiểu Quái, Thiên Vân Chi.
Vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai, hắn tự cảm thấy một chút hi vọng cũng không có.
Kim Thái tử thân mang tu vi huyết mạch mạnh nhất, đến nay còn chưa từng bại một lần.
Tên thứ hai là Vương Tiểu Quái, tên này thuần túy là một quái thai, thực lực bạo cường, chiến đấu điên cuồng không cần mạng, ngay cả Thiên Vân Chi cũng bị hắn ta áp chế.
Người thứ ba là Thiên Vân Chi, đã lĩnh ngộ được Đao Ý hình thức ban đầu, chiến lực siêu cường.
Vị thứ tư... Là một thiếu niên tóc lam còn đang “ngái ngủ”, mà “uy danh” của hắn thì lại càng lớn hơn, từng cưỡng chế Cầm Phi, nghe nói là tặc tử truyền thừa của Thủy Nguyệt đạo tặc.