Rất nhanh.
Triệu Phong và Tham Thiên Thụ Yêu đã đạt thanh ước định.
Chỉ cần Triệu Phong hoàn thành hứa hẹn. Tham Thiên Thụ Yêu sẽ dùng “Mộc Linh tinh phách để trợ giúp hắn cảm ngộ tu luyện.
Giữa rừng cây.
Ba đại Chân Chủ cấp gồm Diệp Yên Vũ,. Lý Hoành, Ma Càn của Hắc Nhai Cung đều phiêu phù giữa không trung, nhìn chằm chằm tình hình bên trong Tham Thiên Thụ Yêu.
- Triệu Phong này, không ngờ lại thành công hợp tác với Thụ Yêu.
Lý Hoành nghiến răng nghiến lợi, vừa mới dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, sau lưng hắn ướt sũng mồ hôi lạnh.
Phần đông thiên tài của ba đại trận doanh, đều phát hiện thế cục xảy ra biến hóa vi diệu.
Lúc này.
Triệu Phong đứng trên cành lá sum xuê của Tham Thiên Thụ Yêu, vẫn lạnh nhạt trầm tĩnh như cũ, cũng không bị Thụ Yêu công kích chút nào.
- Người này trà trộn trong trận doanh của ba Tông, mưu lược lâu dài, che giấu cực sâu, chính là một tên sói đội lốt cừu. Mấy vị đệ tử đồng Tông, bị hắn mưu hại chết, ngay cả Chân Chủ cấp như Vũ Lạc cũng bất hạnh vẫn lạc. Nếu không phải ta phản ứng nhanh, e rằng Lý Hoành sư huynh cũng sẽ...
Trên khuôn mặt hoàn mỹ của Diệp Yên Vũ tràn ngập sát cơ hàn ý, hô hấp gấp gáp, bộ ngực sữa mỹ lệ có chút phập phồng.
Từ khi tiến vào “Di tích Tử Thánh”, còn chưa có người nào có thể khiến cho nàng tức giận phẫn hận như vậy, chỉ muốn đích thân xông tới chém giết thông khoái một phen.
Trong đám thiên tài cùng thế hệ, không ngờ lại có người có thể lợi dụng, tính toán nàng đến mức này.
Ngay từ đầu, Diệp Yên Vũ thoạt nhìn là bức hiếp Triệu Phong, thực ra lại trở thành “ô dù” lớn nhất cho hắn.
Nếu không phải vì Diệp Yên Vũ, một kẻ từ ngoài vào như Triệu Phong, căn bản khó có thể đứng vững chân chứ đừng nói trà trộn trong trận doanh của Tam Đại Tông Phái, nhằm mưu cầu lợi ích, nhanh chóng phát triển.
- Nếu như không phải vì ta, đám người Vũ Lạc cũng sẽ không chết...
Diệp Yên Vũ tự trách mình sâu sắc, trên mặt tràn ngập áy náy và khuất nhục.
Cánh tay ngọc của nàng nắm chặt, hàm răng ngà gần như cắn nát bờ môi.
Loại sỉ nhục, áy náy này, khiến cho sát ý và hận nộ của nàng bùng lên tới cực hạn.
Chẳng qua, tâm tính của nàng mạnh mẽ kiên định, rất nhanh ổn định nỗi lòng, Linh Đài hoàn toàn tỉnh táo, thông suốt.
Diệp Yên Vũ biết rõ, đối phó với loại Quỷ Tài xảo trá am hiểu Đồng Thuật tinh thần như Triệu Phong, tâm linh cảm xúc chỉ cần lộ ra bất kỳ sơ hở nào, đều có thể bị lợi dụng.
- Diệp tiên tử, trước các ngươi, tiểu tổ ba người Tiết Nha của Hắc Nhai Cung chúng ta, căn bản cũng bị chôn vùi trong tay người này. Hắn thậm chí còn bình yên vô sự tránh được bí thuật truy tung của Xích Quỷ.
Sắc mặt Ma Càn trở nên trịnh trọng.
Về tình huống của Triệu Phong, hắn cũng từng nghe Xích Quỷ nói qua.
- Diệp sư muội, với trí tuệ của muội, tại sao lại để tiểu tử kia che giấu, lợi dụng như vậy?
Lý Hoành hít sâu một hơi, có chút bất mãn oán trách.
Nếu không phải vì Diệp Yên Vũ làm “ô dù” cho Triệu Phong, e rằng đối phương cũng khó mà trà trộn trong Tam Đại Tông Phái, chiếm được lợi ích mà phong sinh thủy khởi.
- Đây là lỗi của ta. Yên tâm, ta nhất định sẽ tự tay giết chết người này!
Vẻ mặt Diệp Yên Vũ trở nên kiên quyết lạnh lùng.
Đồng thời.
Nàng còn lâm vào suy tư trong giây lát, tại sao mình lại lọt vào mưu tính của Triệu Phong?
Trong chớp mắt điện quang hỏa thạch, Diệp Yên Vũ liền suy ngẫm cẩn thận tiền căn hậu quả.
Trong kế hoạch đáng sợ kia, có một điểm mấu chốt nhất. Nếu không, Diệp Yên Vũ tuyệt đối sẽ không bị lợi dụng
- Tiểu... Tặc... Miêu!
Hàm răng trắng của Diệp Yên Vũ cắn chặt, thân thể xinh đẹp mơ hồ run rẩy, gằn giọng thốt ra từng chữ.
Trong mưu tính này, có một điểm rất vi diệu.
Triệu Phong và Diệp Yên Vũ, trước đây căn bản không biết nhau, chưa từng gặp mặt.
Hai bên cũng không nhận ra nhau, thậm chí còn không biết sự tồn tại của đối phương Triệu Phong làm thế nào có thể mưu tính được nàng?
Điểm mấu chốt thực sự, là ở chỗ Tiểu Tặc Miêu.
Tiểu Tặc Miêu gặp Diệp Yên Vũ, sau đó cố ý dẫn nàng tới trước mặt “chủ nhân cũ”, sau đó mới xuất hiện một màn bức hiếp Triệu Phong
- Tiểu Tặc Miêu!
Trên mặt Diệp Yên Vũ tràn ngập hàn ý, triển khai linh thức, điều tra Tiểu Tặc Miêu.
Thế nhưng
Linh thức của nàng quét khắp nơi, kể cả quẩn áo, không gian trữ vật, đều không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Tặc Miêu.
Meo meo!
Một con mèo nhỏ lông màu xám bạc, kích thước bằng bàn tay đang đứng trên vai Triệu Phong
Một người một mèo này, yên tĩnh không một tiếng động gắn bó mật thiết, phảng phất như là một chỉnh thể.
- Tiểu Tặc Miêu, kế hoạch của ngươi làm ta ủy khuất vô cùng, đoạn đường này quả thực hung hiểm. Chẳng qua, thu hoạch cũng rất không tồi...
Triệu Phong mỉm cười, đưa tay véo lỗ tai của Tiểu Tặc Miêu.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu vung vẩy miêu trảo, khoa tay múa chân một hồi, tranh thủ kể khổ.
Ngay sau đó.
Tiểu Tặc Miêu há mồm phun ra một đoạn “Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo”, rơi vào tay Triệu Phong
- Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo của ta, Tiểu Tặc Miêu, không ngờ ngươi dám ăn cắp...
Khuôn mặt Diệp Yên Vũ lúc trắng lúc xanh, lạnh lẽo như băng ánh mắt tràn ngập oán hận, phảng phất như có thể giết người.
Cho dù tính cách của nàng không màng danh lợi, thế nhưng cũng chưa từng phát hỏa lớn như vậy bao giờ.
- Tiểu Tặc Miêu xem như vẫn trọng tình cảm, dưới mệnh lệnh của ta nên mới trộm một đoạn Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo của ngươi. Nếu không trong không gian trữ vật của ngươi còn có thể nguyên vẹn như vậy sao? Ừm, nó còn nói ta không được hạ độc thủ với ngươi nữa.
Triệu Phong lắc đầu.
Tiểu Tặc Miêu mặc dù lừa gạt Diệp Yên Vũ, nhưng cuối cùng chỉ trộm một đoạn Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo để hoàn thành mệnh lệnh của Triệu Phong
Dù sao, Diệp Yên Vũ cũng đối xử không tệ với Tiểu Tặc Miêu, cho nên nó cũng không ra tay độc ác.
- Ta phải đích thân chém giết kẻ này, còn cần hắn phải hạ thủ lưu tình sao? Tiểu Tặc Miêu, ta không trách ngươi, dù sao ngươi cũng có lập trường của mình.
Lúc đôi mắt xinh đẹp dễ thương của Diệp Yên Vũ rơi xuống người Tiểu Tặc Miêu, ánh mắt đã trở nên ôn hỏa hơn rất nhiều.
Lúc đồng hành với Tiểu Tặc Miêu, đối phương cũng đã mang đến cho nàng không ít vận may và lợi ích, thậm chí còn có chút cảm giác ấm áp khoái hoạt.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu huy động miêu trảo, khoa tay múa chân một hồi, đang nói gì đó với Diệp Yên Vũ, nhưng lại càng giống khuyên giải hơn.
- Cái gì... Ngươi muốn ta và hắn... Tuyệt đối không có khả năng
Nghe thấy lời cuối cùng, khuôn mặt Diệp Yên Vũ khẽ đỏ lên, thiếu chút nữa không nhịn được mà thổ huyết.
Người khác không hiểu rõ, nhưng Triệu Phong tự nhiên hiểu được ý tứ của Tiểu Tặc Miêu.
- Vào ngay cho ta.
Triệu Phong mặt không biểu tình, xách lỗ tai Tiểu Tặc Miêu ném vào trong túi linh sủng.
Sau đó.
Hắn cũng không để ý tới Diệp Yên Vũ và đám thiên tài Chân Chủ cấp nữa, ném đoạn “Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo” kia cho Tham Thiên Thụ Yêu.
- Dãy là Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo, trân bảo quý hiếm trong thiên địa, có thể kéo dài tính mạng tin rằng lời hứa của ta đã hoàn thành được một nửa.
Triệu Phong lạnh nhạt nói.
- Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo!
Tham Thiên Thụ Yêu có chút kinh hỉ, một trận quang phong màu xanh nhạt nổi lên, thu lấy “Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo”.
Chỉ thấy tại bộ vị chủ thân của nó, mở ra một kẽ nứt như cái miệng, nuốt Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo vào trong
Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo này quả không hổ là kỳ thảo truyền kỳ, sau khi Tham Thiên Thụ Yêu phục dụng nó, cho dù là vết thương cường đại do “Hư Thần bảo hộ” tạo thành, cũng bắt đầu nhanh chóng được chữa trị.
- Tiểu tử, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo này có thể giúp ta khôi phục một nửa thương thế. Chẳng qua, một nửa lời hứa hẹn còn lại đó là ngươi phải đánh lui công kích của những thiên tài kia, chuyện này e rằng không đơn giản đâu.
Tham Thiên Thụ Yêu mỉm cười vui vẻ.
Triệu Phong lẳng lặng đứng trên một cành cây, mái tóc lam như mộng ảo nhảy múa trong
Gió.
Hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không có động tĩnh gì, phảng phất như hỏa làm một chỉnh thể với Tham Thiên Thụ Yêu.
Chỉ phòng thủ, không tiến công.
Đây chính là sách lược của Triệu Phong
Tham Thiên Thụ Yêu chính là ô dù và ưu thế địa lý lớn nhất của Triệu Phong
Trận doanh Tam Đại Tông Phái, mọi người cũng không dám mạo muội tiến công.
Có lẽ.
Việc Triệu Phong “làm phản”, đã mang đến trùng kích quá lớn cho trận doanh của Tam Đại Tông Phái.
Năm đại Chân Chủ cấp ở đây bao gồm Diệp Yên Vũ, Trang Quán Nhi, Lý Hoành, Xích Quỷ, Ma Càn, lại lần nữa tập trung một chỗ, bắt đầu thương nghị.
- Trong số Chân Chủ cấp chúng ta, chỉ có Xích Quỷ các hạ tinh thông đồng pháp huyết mạch, hi vọng trong lúc tấn công, các hạ có thể xuất lực.
Diệp Yên Vũ đề nghị.
Trong phần đông thiên tài tiến vào Di tích Tử Thánh, đồng pháp huyết mạch của Xích Quỷ, có thể nói là số một số hai.
Lúc trước, trong sơn huyệt, Xích Quỷ phát động bí pháp đồng tử, thậm chí còn đả thương Diệp Yên Vũ.
- Huyết mạch đồng tử của kẻ này tuy mạnh, nhưng mà dù sao vẫn chưa tấn chức Chân Chủ cấp, trong lúc đồng pháp huyết mạch đối kháng ta có tự tin. Thế nhưng lúc trước ta đã nhiều lận thi triển bí pháp cấm kỵ, bị thương quả thực không nhẹ, e rằng không mười thành nắm chắc...
Xích Quỷ có chút kể khổ.
Thực ra, bây giờ hắn đang đề xuất điều kiện với hai Tông phái khác.
Diệp Yên Vũ và Trang Quán Nhi liếc nhìn nhau, đều lấy ra từ trong không gian trữ vật của mình một ít thánh đan quý hiếm và trân bảo hãn thế.
Tam Đại Tông Phái xuất ra nhiều trân phẩm thánh đan chữa trị thương thế, thậm chí tầm bổ tâm hồn, nhằm thỏa mãn Xích Quỷ.
- Làm phiền chư vị trợ giúp, chờ ta khôi phục, khiến cho Hắc Tà Nhãn khôi phục đến đỉnh phong ta ngược lại muốn đấu một phen với tiêu tử kia.
Thanh âm Xích Quỷ khàn khàn, quỷ diễm màu trắng trong mắt, ngưng co vặn vẹo, ở trung tâm hiện ra một đạo “U điểm” kinh nhiếp tâm hồn.
Mọi người đều chờ mong
Đồng pháp huyết mạch của Xích Quỷ như thế nào, đám Chân Chủ cấp ở đây đều thấu hiểu rất rõ, cho dù không thể dễ dàng chiến thắng Triệu Phong nhưng ít nhất vẫn có thể đối kháng thậm chí chiếm ưu thế.
Có thể đoán được, sắp tới sẽ là một hồi đại chiến “đồng pháp huyết mạch” đặc sắc.
- Ta cũng rất chờ mong
Triệu Phong đứng yên giữa đám cành lá, nhất cử nhất động của Tam Đại Tông Phái đều không thoát khỏi Thần Linh nhãn của Triệu Phong
Hắc Tà Nhãn của Xích Quỷ có năng lực cường đại khó lường, Triệu Phong đã từng được chứng kiến, thậm chí còn tự thân trải nghiệm.
Lúc trước, khi Xích Quỷ thi triển “U Đằng Quỷ Nhãn” truy tung gần như đã bức Triệu Phong đến tuyệt cảnh.
Nếu không phải đến lúc cuối cùng, Triệu Phong bất chấp phải trả một cái giá đắt, liền thi triển mắt trái vượt qua không gian quan sát, đánh diệt “U Đằng Quỷ Nhãn”, nếu không e rằng khó mà thoát khỏi sự đuổi giết.
Nếu là trước kia.
Triệu Phong không quá nắm chắc có thể chính diện đọ sức với Xích Quỷ triển khai huyết mạch đồng tử, dù sao thì cảnh giới tu vi giữa song phương cũng chênh lệch rất lớn.
Chẳng qua, hiện nay.
Triệu Phong đột nhiên tiến bộ trong Di tích Tử Thánh, phát triển vô cùng nhanh, năng lực vận dụng Thần Linh nhãn cũng càng trở nên cường đại cao thâm hơn.
Vụt vụt vụt...
Phương xa truyền tới tiếng xé gió, ma khí lạnh lẽo, hiển nhiên không phải là nhân sĩ chính phái.
- Thật tốt quá, viện binh của Nguyệt Ma Điện chúng ta, cuối cùng cũng tới.
Đám đệ tử thiên tài của Nguyệt Ma Điện đều kinh hỉ thốt lên.
Không lâu sau...
Một đội viện binh của Nguyệt Ma Điện tiến đến, người cầm đầu là một tên đầu trọc mặc hắc khái giáp, tu vi đạt tới Chân Chủ cấp.
Số lượng Chân Chủ cấp ở đây, lập tức đạt đến sáu vị.
Như vậy vẫn chưa hết.
Nửa canh giờ sau đó, lại lục tục xuất hiện rất nhiều viện binh, có một số là Tam Đại Tông Phái, còn lại là những thiên tài của Tông phái Nhất Tinh thuộc trận doanh của Tam Đại Tông Phái.
Thời gian trôi qua.
Thiên tài hội tụ tại hạp cốc thần bí, càng ngày càng nhiều.
Hết thảy những việc này, đều là vì Diệp Yên Vũ phát động “Hư Thần bảo hộ”, uy năng ý cảnh kinh thiên, trong vòng ngàn dặm đều có thể cảm nhận được rõ ràng
- Thiên tài có mặt ở đây... Đã vượt qua con số một trăm rồi...
Triệu Phong lẩm bẩm một mình.
Một lúc lâu sau...
Thiên tài Chân Chủ cấp, đã trình diện đến mười người.
Trong đó, có hai ba Chân Chủ cấp là đột phá trong Di tích Tử Thánh, vì gặp được kỳ ngộ cho nên mới đột phá Chân Chủ cấp.
Dù sao, trong trận doanh của Tam Đại Tông Phái, thiên tài Chân Huyền cấp đỉnh phong cũng rất nhiều, dưới tình huống gặp được kỳ ngộ trong di tích, có mấy vị đột phá Chân Chủ cấp cũng không phải là chuyện bất ngờ gì.
- Mười đại Chân Chủ cấp, hơn một trăm thiên tài tuyệt đỉnh, mỗi người đều không hề thua kém thiên kiêu cái thế của Đại lục Thanh Hoa... Còn may là ta đã nói “Tàn linh Tử Thánh” tạo cho tên “Lữ Thiên Nhất” kia một chút phiền toái, liên hắn không đuổi tới.
Trong lòng Triệu Phong cũng không bình tĩnh được nữa.
Khó có thể tưởng tượng được, tiếp theo sẽ là tràng diện khiêu chiến lớn đến mức nào.
Tham Thiên Thụ Yêu dưới chán mơ hồ run rẩy khẩn trương, không thoát khói giác quan của Triệu Phong.
Quả thực nếu không có gì ngoài dự liệu, với tình huống của Tham Thiên Thụ Yêu, một mình đối mặt với cục diện bực này, tối đa chỉ có thể chống đỡ được một giờ, khó thoát khói kiếp diệt vong.
Triệu Phong và Tham Thiên Thụ Yêu đã đạt thanh ước định.
Chỉ cần Triệu Phong hoàn thành hứa hẹn. Tham Thiên Thụ Yêu sẽ dùng “Mộc Linh tinh phách để trợ giúp hắn cảm ngộ tu luyện.
Giữa rừng cây.
Ba đại Chân Chủ cấp gồm Diệp Yên Vũ,. Lý Hoành, Ma Càn của Hắc Nhai Cung đều phiêu phù giữa không trung, nhìn chằm chằm tình hình bên trong Tham Thiên Thụ Yêu.
- Triệu Phong này, không ngờ lại thành công hợp tác với Thụ Yêu.
Lý Hoành nghiến răng nghiến lợi, vừa mới dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, sau lưng hắn ướt sũng mồ hôi lạnh.
Phần đông thiên tài của ba đại trận doanh, đều phát hiện thế cục xảy ra biến hóa vi diệu.
Lúc này.
Triệu Phong đứng trên cành lá sum xuê của Tham Thiên Thụ Yêu, vẫn lạnh nhạt trầm tĩnh như cũ, cũng không bị Thụ Yêu công kích chút nào.
- Người này trà trộn trong trận doanh của ba Tông, mưu lược lâu dài, che giấu cực sâu, chính là một tên sói đội lốt cừu. Mấy vị đệ tử đồng Tông, bị hắn mưu hại chết, ngay cả Chân Chủ cấp như Vũ Lạc cũng bất hạnh vẫn lạc. Nếu không phải ta phản ứng nhanh, e rằng Lý Hoành sư huynh cũng sẽ...
Trên khuôn mặt hoàn mỹ của Diệp Yên Vũ tràn ngập sát cơ hàn ý, hô hấp gấp gáp, bộ ngực sữa mỹ lệ có chút phập phồng.
Từ khi tiến vào “Di tích Tử Thánh”, còn chưa có người nào có thể khiến cho nàng tức giận phẫn hận như vậy, chỉ muốn đích thân xông tới chém giết thông khoái một phen.
Trong đám thiên tài cùng thế hệ, không ngờ lại có người có thể lợi dụng, tính toán nàng đến mức này.
Ngay từ đầu, Diệp Yên Vũ thoạt nhìn là bức hiếp Triệu Phong, thực ra lại trở thành “ô dù” lớn nhất cho hắn.
Nếu không phải vì Diệp Yên Vũ, một kẻ từ ngoài vào như Triệu Phong, căn bản khó có thể đứng vững chân chứ đừng nói trà trộn trong trận doanh của Tam Đại Tông Phái, nhằm mưu cầu lợi ích, nhanh chóng phát triển.
- Nếu như không phải vì ta, đám người Vũ Lạc cũng sẽ không chết...
Diệp Yên Vũ tự trách mình sâu sắc, trên mặt tràn ngập áy náy và khuất nhục.
Cánh tay ngọc của nàng nắm chặt, hàm răng ngà gần như cắn nát bờ môi.
Loại sỉ nhục, áy náy này, khiến cho sát ý và hận nộ của nàng bùng lên tới cực hạn.
Chẳng qua, tâm tính của nàng mạnh mẽ kiên định, rất nhanh ổn định nỗi lòng, Linh Đài hoàn toàn tỉnh táo, thông suốt.
Diệp Yên Vũ biết rõ, đối phó với loại Quỷ Tài xảo trá am hiểu Đồng Thuật tinh thần như Triệu Phong, tâm linh cảm xúc chỉ cần lộ ra bất kỳ sơ hở nào, đều có thể bị lợi dụng.
- Diệp tiên tử, trước các ngươi, tiểu tổ ba người Tiết Nha của Hắc Nhai Cung chúng ta, căn bản cũng bị chôn vùi trong tay người này. Hắn thậm chí còn bình yên vô sự tránh được bí thuật truy tung của Xích Quỷ.
Sắc mặt Ma Càn trở nên trịnh trọng.
Về tình huống của Triệu Phong, hắn cũng từng nghe Xích Quỷ nói qua.
- Diệp sư muội, với trí tuệ của muội, tại sao lại để tiểu tử kia che giấu, lợi dụng như vậy?
Lý Hoành hít sâu một hơi, có chút bất mãn oán trách.
Nếu không phải vì Diệp Yên Vũ làm “ô dù” cho Triệu Phong, e rằng đối phương cũng khó mà trà trộn trong Tam Đại Tông Phái, chiếm được lợi ích mà phong sinh thủy khởi.
- Đây là lỗi của ta. Yên tâm, ta nhất định sẽ tự tay giết chết người này!
Vẻ mặt Diệp Yên Vũ trở nên kiên quyết lạnh lùng.
Đồng thời.
Nàng còn lâm vào suy tư trong giây lát, tại sao mình lại lọt vào mưu tính của Triệu Phong?
Trong chớp mắt điện quang hỏa thạch, Diệp Yên Vũ liền suy ngẫm cẩn thận tiền căn hậu quả.
Trong kế hoạch đáng sợ kia, có một điểm mấu chốt nhất. Nếu không, Diệp Yên Vũ tuyệt đối sẽ không bị lợi dụng
- Tiểu... Tặc... Miêu!
Hàm răng trắng của Diệp Yên Vũ cắn chặt, thân thể xinh đẹp mơ hồ run rẩy, gằn giọng thốt ra từng chữ.
Trong mưu tính này, có một điểm rất vi diệu.
Triệu Phong và Diệp Yên Vũ, trước đây căn bản không biết nhau, chưa từng gặp mặt.
Hai bên cũng không nhận ra nhau, thậm chí còn không biết sự tồn tại của đối phương Triệu Phong làm thế nào có thể mưu tính được nàng?
Điểm mấu chốt thực sự, là ở chỗ Tiểu Tặc Miêu.
Tiểu Tặc Miêu gặp Diệp Yên Vũ, sau đó cố ý dẫn nàng tới trước mặt “chủ nhân cũ”, sau đó mới xuất hiện một màn bức hiếp Triệu Phong
- Tiểu Tặc Miêu!
Trên mặt Diệp Yên Vũ tràn ngập hàn ý, triển khai linh thức, điều tra Tiểu Tặc Miêu.
Thế nhưng
Linh thức của nàng quét khắp nơi, kể cả quẩn áo, không gian trữ vật, đều không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Tặc Miêu.
Meo meo!
Một con mèo nhỏ lông màu xám bạc, kích thước bằng bàn tay đang đứng trên vai Triệu Phong
Một người một mèo này, yên tĩnh không một tiếng động gắn bó mật thiết, phảng phất như là một chỉnh thể.
- Tiểu Tặc Miêu, kế hoạch của ngươi làm ta ủy khuất vô cùng, đoạn đường này quả thực hung hiểm. Chẳng qua, thu hoạch cũng rất không tồi...
Triệu Phong mỉm cười, đưa tay véo lỗ tai của Tiểu Tặc Miêu.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu vung vẩy miêu trảo, khoa tay múa chân một hồi, tranh thủ kể khổ.
Ngay sau đó.
Tiểu Tặc Miêu há mồm phun ra một đoạn “Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo”, rơi vào tay Triệu Phong
- Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo của ta, Tiểu Tặc Miêu, không ngờ ngươi dám ăn cắp...
Khuôn mặt Diệp Yên Vũ lúc trắng lúc xanh, lạnh lẽo như băng ánh mắt tràn ngập oán hận, phảng phất như có thể giết người.
Cho dù tính cách của nàng không màng danh lợi, thế nhưng cũng chưa từng phát hỏa lớn như vậy bao giờ.
- Tiểu Tặc Miêu xem như vẫn trọng tình cảm, dưới mệnh lệnh của ta nên mới trộm một đoạn Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo của ngươi. Nếu không trong không gian trữ vật của ngươi còn có thể nguyên vẹn như vậy sao? Ừm, nó còn nói ta không được hạ độc thủ với ngươi nữa.
Triệu Phong lắc đầu.
Tiểu Tặc Miêu mặc dù lừa gạt Diệp Yên Vũ, nhưng cuối cùng chỉ trộm một đoạn Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo để hoàn thành mệnh lệnh của Triệu Phong
Dù sao, Diệp Yên Vũ cũng đối xử không tệ với Tiểu Tặc Miêu, cho nên nó cũng không ra tay độc ác.
- Ta phải đích thân chém giết kẻ này, còn cần hắn phải hạ thủ lưu tình sao? Tiểu Tặc Miêu, ta không trách ngươi, dù sao ngươi cũng có lập trường của mình.
Lúc đôi mắt xinh đẹp dễ thương của Diệp Yên Vũ rơi xuống người Tiểu Tặc Miêu, ánh mắt đã trở nên ôn hỏa hơn rất nhiều.
Lúc đồng hành với Tiểu Tặc Miêu, đối phương cũng đã mang đến cho nàng không ít vận may và lợi ích, thậm chí còn có chút cảm giác ấm áp khoái hoạt.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu huy động miêu trảo, khoa tay múa chân một hồi, đang nói gì đó với Diệp Yên Vũ, nhưng lại càng giống khuyên giải hơn.
- Cái gì... Ngươi muốn ta và hắn... Tuyệt đối không có khả năng
Nghe thấy lời cuối cùng, khuôn mặt Diệp Yên Vũ khẽ đỏ lên, thiếu chút nữa không nhịn được mà thổ huyết.
Người khác không hiểu rõ, nhưng Triệu Phong tự nhiên hiểu được ý tứ của Tiểu Tặc Miêu.
- Vào ngay cho ta.
Triệu Phong mặt không biểu tình, xách lỗ tai Tiểu Tặc Miêu ném vào trong túi linh sủng.
Sau đó.
Hắn cũng không để ý tới Diệp Yên Vũ và đám thiên tài Chân Chủ cấp nữa, ném đoạn “Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo” kia cho Tham Thiên Thụ Yêu.
- Dãy là Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo, trân bảo quý hiếm trong thiên địa, có thể kéo dài tính mạng tin rằng lời hứa của ta đã hoàn thành được một nửa.
Triệu Phong lạnh nhạt nói.
- Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo!
Tham Thiên Thụ Yêu có chút kinh hỉ, một trận quang phong màu xanh nhạt nổi lên, thu lấy “Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo”.
Chỉ thấy tại bộ vị chủ thân của nó, mở ra một kẽ nứt như cái miệng, nuốt Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo vào trong
Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo này quả không hổ là kỳ thảo truyền kỳ, sau khi Tham Thiên Thụ Yêu phục dụng nó, cho dù là vết thương cường đại do “Hư Thần bảo hộ” tạo thành, cũng bắt đầu nhanh chóng được chữa trị.
- Tiểu tử, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo này có thể giúp ta khôi phục một nửa thương thế. Chẳng qua, một nửa lời hứa hẹn còn lại đó là ngươi phải đánh lui công kích của những thiên tài kia, chuyện này e rằng không đơn giản đâu.
Tham Thiên Thụ Yêu mỉm cười vui vẻ.
Triệu Phong lẳng lặng đứng trên một cành cây, mái tóc lam như mộng ảo nhảy múa trong
Gió.
Hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không có động tĩnh gì, phảng phất như hỏa làm một chỉnh thể với Tham Thiên Thụ Yêu.
Chỉ phòng thủ, không tiến công.
Đây chính là sách lược của Triệu Phong
Tham Thiên Thụ Yêu chính là ô dù và ưu thế địa lý lớn nhất của Triệu Phong
Trận doanh Tam Đại Tông Phái, mọi người cũng không dám mạo muội tiến công.
Có lẽ.
Việc Triệu Phong “làm phản”, đã mang đến trùng kích quá lớn cho trận doanh của Tam Đại Tông Phái.
Năm đại Chân Chủ cấp ở đây bao gồm Diệp Yên Vũ, Trang Quán Nhi, Lý Hoành, Xích Quỷ, Ma Càn, lại lần nữa tập trung một chỗ, bắt đầu thương nghị.
- Trong số Chân Chủ cấp chúng ta, chỉ có Xích Quỷ các hạ tinh thông đồng pháp huyết mạch, hi vọng trong lúc tấn công, các hạ có thể xuất lực.
Diệp Yên Vũ đề nghị.
Trong phần đông thiên tài tiến vào Di tích Tử Thánh, đồng pháp huyết mạch của Xích Quỷ, có thể nói là số một số hai.
Lúc trước, trong sơn huyệt, Xích Quỷ phát động bí pháp đồng tử, thậm chí còn đả thương Diệp Yên Vũ.
- Huyết mạch đồng tử của kẻ này tuy mạnh, nhưng mà dù sao vẫn chưa tấn chức Chân Chủ cấp, trong lúc đồng pháp huyết mạch đối kháng ta có tự tin. Thế nhưng lúc trước ta đã nhiều lận thi triển bí pháp cấm kỵ, bị thương quả thực không nhẹ, e rằng không mười thành nắm chắc...
Xích Quỷ có chút kể khổ.
Thực ra, bây giờ hắn đang đề xuất điều kiện với hai Tông phái khác.
Diệp Yên Vũ và Trang Quán Nhi liếc nhìn nhau, đều lấy ra từ trong không gian trữ vật của mình một ít thánh đan quý hiếm và trân bảo hãn thế.
Tam Đại Tông Phái xuất ra nhiều trân phẩm thánh đan chữa trị thương thế, thậm chí tầm bổ tâm hồn, nhằm thỏa mãn Xích Quỷ.
- Làm phiền chư vị trợ giúp, chờ ta khôi phục, khiến cho Hắc Tà Nhãn khôi phục đến đỉnh phong ta ngược lại muốn đấu một phen với tiêu tử kia.
Thanh âm Xích Quỷ khàn khàn, quỷ diễm màu trắng trong mắt, ngưng co vặn vẹo, ở trung tâm hiện ra một đạo “U điểm” kinh nhiếp tâm hồn.
Mọi người đều chờ mong
Đồng pháp huyết mạch của Xích Quỷ như thế nào, đám Chân Chủ cấp ở đây đều thấu hiểu rất rõ, cho dù không thể dễ dàng chiến thắng Triệu Phong nhưng ít nhất vẫn có thể đối kháng thậm chí chiếm ưu thế.
Có thể đoán được, sắp tới sẽ là một hồi đại chiến “đồng pháp huyết mạch” đặc sắc.
- Ta cũng rất chờ mong
Triệu Phong đứng yên giữa đám cành lá, nhất cử nhất động của Tam Đại Tông Phái đều không thoát khỏi Thần Linh nhãn của Triệu Phong
Hắc Tà Nhãn của Xích Quỷ có năng lực cường đại khó lường, Triệu Phong đã từng được chứng kiến, thậm chí còn tự thân trải nghiệm.
Lúc trước, khi Xích Quỷ thi triển “U Đằng Quỷ Nhãn” truy tung gần như đã bức Triệu Phong đến tuyệt cảnh.
Nếu không phải đến lúc cuối cùng, Triệu Phong bất chấp phải trả một cái giá đắt, liền thi triển mắt trái vượt qua không gian quan sát, đánh diệt “U Đằng Quỷ Nhãn”, nếu không e rằng khó mà thoát khỏi sự đuổi giết.
Nếu là trước kia.
Triệu Phong không quá nắm chắc có thể chính diện đọ sức với Xích Quỷ triển khai huyết mạch đồng tử, dù sao thì cảnh giới tu vi giữa song phương cũng chênh lệch rất lớn.
Chẳng qua, hiện nay.
Triệu Phong đột nhiên tiến bộ trong Di tích Tử Thánh, phát triển vô cùng nhanh, năng lực vận dụng Thần Linh nhãn cũng càng trở nên cường đại cao thâm hơn.
Vụt vụt vụt...
Phương xa truyền tới tiếng xé gió, ma khí lạnh lẽo, hiển nhiên không phải là nhân sĩ chính phái.
- Thật tốt quá, viện binh của Nguyệt Ma Điện chúng ta, cuối cùng cũng tới.
Đám đệ tử thiên tài của Nguyệt Ma Điện đều kinh hỉ thốt lên.
Không lâu sau...
Một đội viện binh của Nguyệt Ma Điện tiến đến, người cầm đầu là một tên đầu trọc mặc hắc khái giáp, tu vi đạt tới Chân Chủ cấp.
Số lượng Chân Chủ cấp ở đây, lập tức đạt đến sáu vị.
Như vậy vẫn chưa hết.
Nửa canh giờ sau đó, lại lục tục xuất hiện rất nhiều viện binh, có một số là Tam Đại Tông Phái, còn lại là những thiên tài của Tông phái Nhất Tinh thuộc trận doanh của Tam Đại Tông Phái.
Thời gian trôi qua.
Thiên tài hội tụ tại hạp cốc thần bí, càng ngày càng nhiều.
Hết thảy những việc này, đều là vì Diệp Yên Vũ phát động “Hư Thần bảo hộ”, uy năng ý cảnh kinh thiên, trong vòng ngàn dặm đều có thể cảm nhận được rõ ràng
- Thiên tài có mặt ở đây... Đã vượt qua con số một trăm rồi...
Triệu Phong lẩm bẩm một mình.
Một lúc lâu sau...
Thiên tài Chân Chủ cấp, đã trình diện đến mười người.
Trong đó, có hai ba Chân Chủ cấp là đột phá trong Di tích Tử Thánh, vì gặp được kỳ ngộ cho nên mới đột phá Chân Chủ cấp.
Dù sao, trong trận doanh của Tam Đại Tông Phái, thiên tài Chân Huyền cấp đỉnh phong cũng rất nhiều, dưới tình huống gặp được kỳ ngộ trong di tích, có mấy vị đột phá Chân Chủ cấp cũng không phải là chuyện bất ngờ gì.
- Mười đại Chân Chủ cấp, hơn một trăm thiên tài tuyệt đỉnh, mỗi người đều không hề thua kém thiên kiêu cái thế của Đại lục Thanh Hoa... Còn may là ta đã nói “Tàn linh Tử Thánh” tạo cho tên “Lữ Thiên Nhất” kia một chút phiền toái, liên hắn không đuổi tới.
Trong lòng Triệu Phong cũng không bình tĩnh được nữa.
Khó có thể tưởng tượng được, tiếp theo sẽ là tràng diện khiêu chiến lớn đến mức nào.
Tham Thiên Thụ Yêu dưới chán mơ hồ run rẩy khẩn trương, không thoát khói giác quan của Triệu Phong.
Quả thực nếu không có gì ngoài dự liệu, với tình huống của Tham Thiên Thụ Yêu, một mình đối mặt với cục diện bực này, tối đa chỉ có thể chống đỡ được một giờ, khó thoát khói kiếp diệt vong.