Chúa Tể Chi Vương

Chương 567: Lâu Lan Thế Gia


Thuyền kim loại màu xám dần dần tiếp cận “Bát Hoang Sơn”.

Sắp tiến vào Vực Nội.

Triệu Phong tập trung lực chú ý, bởi vì hắn không có kinh nghiệp từ Vực Ngoại vào Vực Nội bao giờ.

Rất nhanh.

Thuyền kim loại màu xám đã tiến vào vòng ngoài của Bát Hoang Sơn, đó là một tầng khí tức màu xanh đậm.

Ô...ô...ô...n...g!

Mặt ngoài của thuyền kim loại màu xám, nổi lên một trận tia lửa, đủ mọi màu sắc.

- Ồ? Lực cản tăng lên… Thân thể nặng hơn…

Thân thể Triệu Phong có chút không thích nghi, trong quá trình thuyền kim loại màu xám phi hành, lực cản rất lớn.

Hư Không Hải và Vực Nội, quả nhiên là hai thế giới bất đồng.

Tu vi không đạt tới cấp độ nhất định, rất khó đột phá gông cùm xiềng kích của Vực Nội, để thoát ra thế giới Hư Không Hải.

Cho nên.

Một vài thổ dân ở các Đảo Vực ngoài rìa, căn bản không biết bí mật Ngoại Vực, còn cho rằng lục địa của mình chính là Đại lục.

Trong quá trình phi hành.

Trọng lực, lực cản không khí, thậm chí nguyên khí thiên địa, đều phát sinh biến hóa.

Bát Hoang Sơn, theo tính toán, có thể diện tích tương đương với một Đảo Vực cỡ nhỏ.

Nó là một “Vực” tự nhiên độc lập.

- Nguyên khí thiên địa… Các loại nhân tố, đều tiếp cận cấp bậc của Thanh Hoa Vực.

Triệu Phong cảm thấy.

Những biến hóa này chỉ là phần mở đầu.

Mà biến hóa lớn nhất, chính là chênh lệch cấp độ không gian.

Trong tầm mắt.

Hình dáng sơn mạch, vốn từ trên nhìn xuống, chỉ trải dài cỡ mấy ngàn dặm.

Thế nhưng.

Trong quá trình tiến vào “Vực Nội”, chợt phát hiện không gian thể tích của “dãy núi” trong tầm mắt, không ngừng mở rộng.

Khuếch trương vô hạn, càng lúc càng lớn.

Loại cảm giác này, thật giống như một hạt bụi nhỏ, mỗi một gốc cây ngọn
cỏ, đều ẩn chứa một thế giới mênh mông không thể tính toán nổi.

- Phạm vi thực tế của Bát Hoang Sơn, e rằng phải mấy chục vạn dặm, gần như có thể so sánh với Địa vực Hoành Vân.

Thân thể Triệu Phong, đã có chút thích ứng với hoàn cảnh Vực Nội.

Một lát sau…

Vù…

Thuyền Lam Lôi Hải Thiên hơi trầm xuống, tiến vào Vực Nội.

Loại cảm giác này, giống như từ không gian vũ trụ, tiến vào một tầng không gian khác.




- Trời xanh, mây trắng, mặt trời…

Triệu Phong dò xét không gian Vực Nội, xem ra cũng không khác biệt nhiều so với Thanh Hoa Vực.

Nhưng nếu không ra khỏi Ngoại Vực, vĩnh viễn không biết rằng, Bát Hoang
Sơn, Đại lục Thanh Hoa, những địa vực khổng lồ, đều chỉ là những hạt bụi bậm nho nhỏ trong thế giới mênh mông.

- Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi không có kinh nghiệm từ Vực Nội vượt ra Ngoại Vực?

Lão giả mặc áo hoa cười một tiếng.

Lâu Lan Chỉ Thủy mỉm cười giải thích:

- Thế giới Vực Nội và Hư Không Hải, có khác biệt ở cấp độ không gian.
Trong truyền thuyết, hết thảy những địa vực lớn nhỏ tại Hư Không Hải,
đều là do Thái Cổ Man Hoang sau khi vỡ vụn, hóa thành những hạt bụi rải
rác khắp Phạm Trụ thiên địa.

Triệu Phong khẽ gật đầu, đối với truyền thuyết thần thoại này, hắn hiển nhiên đã nghe qua không ít.

Thế giới này gọi chung là “Phạm Trụ”.

Phạm Trụ, nghe nói chính là Tân Thế Giới Hậu Thiên được hình thành sau khi Thái Cổ Man Hoang vỡ vụn.

Sau Thái Cổ, lại trải qua Thượng Cổ, Viễn Cổ, mấy thời kỳ dài dằng dặc,
mới dần dần diễn biến thành “Phạm Trụ” vô biên vô tận bây giờ.

Cấp độ vật chất của không gian Phạm Trụ, đơn giản có hai loại:

Một loại là Hư Không Hải, không thích hợp cho các chủng tộc và sinh linh bình thường sinh sống.

Một loại khác, chính là các “Vực” lớn nhỏ.

Những “Vực này”, chính là nơi thích hợp để nhân loại và phần lớn sinh
linh sinh trưởng, phát triển thành nhiều nền văn minh tươi đẹp.

- Bát Hoang Sơn chính là vùng biên giới của Quần Đảo vực Thiên Lô, bên
cạnh là “Quần Đảo vực Thiên Lưu” khổng lồ. Nơi này chính là trạm trung
chuyển giữa hai đại Vực.

Lão giả mặc áo hoa giới thiệu.

Nghe đến đây, mạch suy nghĩ trong đầu Triệu Phong, càng trở nên rõ ràng hơn.

Trước mắt, hắn phải rời khỏi “Quần Đảo vực Thiên Lô”, tiến vào phạm vi Quần Vực khác.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.

Trạm tiếp theo, chính là “Quần Đảo vực Thiên Lưu”.

Thanh Hoa Vực, nơi Triệu Phong sinh ra, thuộc về “Quần Đảo vực Cổ
Thanh”, chính là láng giềng của “Quần Đảo vực Thiên Lô”, cũng là nơi sở
tại của ba đại Tông phái.

Nhưng khoảng cách giữa những Quần Vực với nhau, vô cùng xa xôi.

Triệu Phong không khỏi cảm khái, trong lúc bất tri bất giác, mình đã cách rất xa cố hương rồi.

Mà mục đích hắn hướng đến, so với nơi này, còn xa hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Sau khi tiến vào Vực Nội…

Tốc độ phi hành của thuyền Lam Lôi Hải Thiên, vẫn rất nhanh, tiếp cận tốc độ phi hành của Tôn Giả.


Nếu như tại Ngoại Vực Hư Không Hải, tốc độ này còn có thể tăng lên gấp mười lần, thậm chí là gấp mấy chục lần.

Nửa ngày sau…

Trên đỉnh một dãy núi, xuất hiện một tòa đại thành tinh tráng hùng vĩ,
nơi này có nguyên khí thiên địa rất nồng đậm, hơn gấp vài lần so với khu vực khác.

- Nơi này chính là Thánh Địa của Bát Hoang Sơn – Bát Hoang Thánh Thành.

Thần sắc lão giả mặc áo hoa lộ ra một tia phức tạp ảm đạm, đứng trên thuyền quan sát.

Thuyền kim loại màu xám, dần dần tiếp cận Bát Hoang Thánh Thành.

Mọi người cũng đồng loạt chạy đến “Liễu Vọng Đài” của thuyền Hư Không Hải.

- Bát Hoang Thánh Thành chính là trung tâm của Bát Hoang Sơn, là một
trạm trung chuyển giao dịch giữa hải vực hư không. Ba đại thế gia đều có thế lực đóng quân tại nơi này.

Lâu Lan Chỉ Thủy ngưng mắt nhìn tòa Thánh Thành, trong mắt có một tia tình cảm ôm ấp đặc thù.

Thuyền Lam Lôi Hải Thiên, khí tức cường đại, dần dần tiếp cận Bát Hoang Thánh Thành.

Bát Hoang Thánh Thành là khu vực hội tụ tinh anh cường giả trong Vực Nội Bát Hoang Sơn, địa vị của nó cũng giống như liên minh Thánh Vực tại
Thanh Hoa Vực.

Ngoài ra.

Nơi này còn có một số “cường giả Ngoại Vực” nữa.

Tại nơi này, tất cả thân ảnh có thể nhìn thấy, cơ bản đều là cấp độ Chân Linh Cảnh, thậm chí còn cao hơn.

- Thuyền Hư Không Hải này… khí tức thật mạnh.

- Trời đất, đây không phải là thuyền Hư Không Hải của Đoàn hải tặc Lam Lôi hay sao?

- Thuyền Hư Không Hải của hải tặc, làm sao dám tiến vào Thánh Địa của Bát Hoang Sơn, nhanh đi báo…

Trong Bát Hoang Thánh Thành, chợt nổi lên một hồi xôn xao.

Thuyền Hư Không Hải này có thể xuyên qua hư không, đối với cường giả Vực Nội mà nói, nó là một loại tồn tại hết sức xa xỉ.

Còn may nơi này là Thánh Thành, là trạm trung chuyển của một mảnh hải vực.

Nếu đổi lại là khu vực Vực Nội khác, e rằng rất nhiều cường giả đỉnh cấp cũng chưa từng thấy qua thuyền Hư Không Hải bao giờ.

Không chỉ có vậy.

Thuyền Lam Lôi Hải Thiên còn là thuyền Hư Không Hải cường đại, có tính truyền kỳ tại phụ cận Bát Hoang Sơn này.

Vụt vụt vụt…

Trong Bát Hoang Thánh Thành rối loạn một hồi, sau đó nhanh chóng có mười luồng khí tức cường đại bay ra, người cầm đầu là một lão giả trường
bào, tu vi Đan Nguyên Cảnh.

- Chấp pháp Tôn Giả!

Mọi người đều dùng ánh mắt kính ngưỡng, nhìn về phía lão giả trường bào.

Thân là khu vực trung chuyển của một mảnh hải vực, trong Bát Hoang Thánh Thành, há có thể không có Chấp pháp Tôn Giả tọa trấn?

Hơn nữa.


Số lượng Tôn Giả ở đây, khẳng định không chỉ có một hai người.

- Lâm lão.

Lão giả mặc áo hoa bay ra ngoài, chào hỏi Chấp pháp Tôn Giả của Thánh Thành.

Cùng là Tôn Giả, đều xuất thân từ Vực Nội Bát Hoang Sơn, ngay lập tức mọi người đều nhận thức nhau.

- Chư vị không nên hiểu lầm, thuyền Lam Lôi Hải Thiên này chính là chiến lợi phẩm mà chúng ta đoạt được.

Lão giả mặc áo hoa giải thích.

Một lát sau…

Các cường giả trong Thánh Thành, trải qua một phen kiểm tra đơn giản, mới cho đi qua.

- Hoàng lão đầu, chỉ bằng vào thực lực của ngươi, cũng có thể đoạt được
thuyền Lam Lôi Hải Thiên của Đoàn hải tặc Lam Lôi hay sao?

Trong mắt vị Chấp pháp Tôn Giả kia, chợt lộ ra một tia nghi vấn.

Xuất thân của con thuyền hải tặc này, Chấp pháp Tôn Giả vô cùng nắm rõ.

Phụ cận Bát Hoang Sơn, Đoàn hải tặc Lam Lôi chính là một trong mười Đoàn hải tặc lớn. Thực lực của Lam Lôi đạo tặc, há Tôn Giả bình thường có
thể so sánh được?

Lão giả mặc áo hoa cười xấu hổ nói:

- Kỳ thật, thuyền Hư Không Hải này là chiến lợi phẩm của vị tiểu huynh đệ kia.

- Thiếu niên kia…

Ánh mắt Chấp pháp Tôn Giả chuyển về phía Triệu Phong, tròng mắt trợn lên, vẻ nghi vấn càng đậm.

Bằng vào hắn? Có giỡn không đấy?

Chấp pháp Tôn Giả có chút tức giận, hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Hiển nhiên.

Hắn cho rằng lão giả mặc áo hoa đang cố gắng trêu chọc hắn.

Vù…

Thuyền Hư Không Hải nhanh chóng tiến vào Thánh Thành, bay về phía địa bàn của Lâu Lan thế gia.

Vị Chấp pháp Tôn Giả kia, đưa mắt nhìn mọi người trên thuyền Hư Không Hải rời đi.

Đột nhiên.

Ánh mắt của hắn thoáng ngưng tụ, dường như nghĩ đến chuyện gì đó.

Ồ?

Trong tay Chấp pháp Tôn Giả, nhanh chóng xuất hiện một bức họa.

Trên bức họa, miêu tả một thiếu niên tóc lam, mắt trái của hắn là một màu u lam, thỉnh thoảng lại biến thành màu xanh.

Trên vai của thiếu niên tóc lam này, có một con mèo lông xám.

Bên cạnh người hắn, còn có một Bộ khô lâu tràn ngập khí tức u ám.

- Thiếu niên này dường như có chút giống thiếu niên thần bí mà ba đại Tông phái chí cao, liên hợp truy nã treo giải thưởng.

Chấp pháp Tôn Giả khẽ than một tiếng.

Cách đây không lâu.

Tại Thánh Địa của Bát Hoang Sơn, nhận được một tin tức đến từ Thánh Địa “Tịnh Nguyệt Linh Tông”.

Một đối tượng bị “Ba đại Tông phái chí cao” của Quần Đảo vực Thiên Lô
liên hợp truy nã, loại tình huống này, quả thực ngàn năm khó gặp một
lần.

Hơn nữa.




Giải thưởng truy nã lần này, lại hấp dẫn kinh người, đủ khiến cho Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh cũng phải đỏ mắt điên cuồng.

Thậm chí.

Vốn liếng tài lực của ba đại thế gia gom cùng một chỗ, cũng chưa chắc hấp dẫn bằng giải thưởng này.

- Chẳng qua, tóc và mắt của thiếu niên này, đều rất bình thường. Bên cạnh cũng không có con mèo hay Bộ khô lâu quái dị nào.

Ánh mắt Chấp pháp Tôn Giả lập lòe, kinh nghi bất định.

Mặc dù vẫn không thể xác định, nhưng bàn tay hắn đang nắm bức họa vẫn khẽ run lên nhè nhẹ.

Loại hưng phấn này khiến tim đập nhanh hơn bình thường, sau khi tấn chức Tôn Giả, đây là tình huống chưa từng xuất hiện qua.

Bát Hoang Thánh Thành, trong một tòa điện các bên cạnh Lâu Lan gia.

Triệu Phong, Lâu Lan Chỉ Thủy, còn có đám cao tầng của Lâu Lan gia và Lâu Lan gia chủ đang ngồi nói chuyện.

Về phần lão giả mặc áo hoa, do bị thương quá nặng nên đã bế quan tĩnh dưỡng rồi.

Lâu Lan gia chủ là một vị trung niên hiền lành hòa ái, tu vi Nửa bước Đan Nguyên Cảnh.

Đồng thời, hắn cũng là phụ thân của Lâu Lan Chỉ Thủy.

- Lần này, quả thật đã làm phiền Triệu tiểu hữu rồi…

Lâu Lan gia chủ mấy lần biểu đạt cảm kích.

Mặc dù hắn vẫn có chút nghi vấn đối với việc cướp đoạt thuyền Hư Không Hải, bằng vào thực lực của Triệu Phong.

Nhưng bất kể nói thế nào đi nữa, đối phương cũng là ân nhân cứu mạng của con gái “Lâu Lan Chỉ Thủy”, cho nên hắn vẫn tôn sùng là khách quý, đối
đãi tử tế.

- Triệu Phàm, ngươi tới Bát Hoang Sơn, nên nghỉ lại đây vài ngày, trong
lịch sử mấy vạn năm qua, nơi này có rất nhiều kỳ văn cảnh quan và sự
tích truyền thuyết, hoàn toàn không thua một số Đảo Vực khác…

Lâu Lan Chỉ Thủy nhẹ nhàng mỉm cười, vô cùng nhiệt tình.

Từ khi trở về Lâu Lan gia, ánh mắt của nàng, hầu hết đều dừng lại trên người thiếu niên này.

Phóng mắt khắp toàn bộ Bát Hoang Sơn, tuyệt đối không thể tìm ra thiên tài thứ hai có thể so sánh.

Bởi vì, với tu vi Chân Chủ Cấp tiểu thành của Lâu Lan Chỉ Thủy, đã có
thể xem là thiên chi kiều nữ cao cấp nhất, địa vị cũng giống như Vũ
Thiên Ngô tại Thanh Hoa Vực.

- Ta không thể ở lâu, hôm nay phải đi rồi.

Triệu Phong lắc đầu nói.

Mặc dù hắn không thể đoán ra được thủ đoạn của ba đại Tông phái, nhưng
càng đi sớm thì càng an toàn hơn, Triệu Phong biết rất rõ điều này.

Xuất phát từ tính cẩn thận, hắn đã dùng tên giả “Triệu Phàm”.

Trước khi rời đi.

Triệu Phong muốn nhờ thế lực của Lâu Lan gia, hỗ trợ một số thuyền viên để điều khiển thuyền Hư Không Hải.

Lâu Lan gia tại Thánh Địa Bát Hoang Sơn, chính là một trong ba đại thế gia.

Địa vị của cỗ thế lực này, cũng giống như Thập Đại Tông Phái của “Đại lục Thanh Hoa”.

Trên thực tế.

Đẳng cấp thế lực của ba đại thế gia, cũng không thua kém nhiều so với Tông phái Nhất Tinh.

Chẳng qua, những năm gần đây, Lâu Lan thế gia đã dần dần xuống dốc, lập tức rớt khỏi hàng ngũ “ba đại thế gia”.

Mà hi vọng chấn hưng Lâu Lan gia, quá nửa đã đặt lên trên người Lâu Lan Chỉ Thủy.

Một khi Lâu Lan Chỉ Thủy có thể gia nhập Tông phái chí cao “Tịnh Nguyệt
Linh Tông” của Quần Đảo vực Thiên Lô, đạt được sự trọng dụng, lúc đó Lâu Lan gia cũng có thể nước lên thì thuyền lên.

back top