Một ngày nọ.
Một đạo thiểm điện tàn phong, đột phá hạn chế lực tràng Vực Nội, tiến vào Hư Không Hải Ngoại Vực.
Vụt...
Một gã thanh niên tóc tím, phiêu phù trên Hư Không Hải, trên vai là một đầu tặc miêu lông xám bạc.
Hắn liếc nhìn Thanh Hoa Vực một cái thật sau, sau lưng mở ra quang dực xích sắc, bay đến chỗ sâu trong Hư Không Hải Ngoại Vực.
Một người một mèo này, tự nhiên là Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu.
Sau khi tu vi suy giảm xuống Nửa bước Vương Giả, Triệu Phong đột nhiên phát hiện tốc độ suy yếu càng ngày càng nhanh hơn.
Nguyên nhân chủ yếu là, cấp độ Vương Giả, nội tình thâm hậu, cho nên có thể chống đỡ được Vong Ngữ Trớ Chú mạnh hơn.
Nói cách khác.
Nếu như một đệ tử Tông môn Thoát Phàm Cảnh, trúng phải Vong Ngữ Trớ Chú, e rằng ngay lập tức sinh mệnh tu vi sẽ héo rũ, hóa thành một đống xương trắng.
Trong vô hình, nội tâm Triệu Phong càng trở nên lo lắng hơn.
- Nhân lúc vẫn còn chút thực lực, phải cố hết sức chạy đến Đại Lục Vực mới được.
Triệu Phong khẽ nói.
Lục Vu Trí Giả nói cho hắn ba phương pháp hóa giải Vong Ngữ Trớ Chú.
Trong đó, cái thứ ba phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Còn hai cái trước, chỉ có tại Đại Lục Vực xa xôi, mới có khả năng thực hiện.
Ngoài ra.
Triệu Phong còn muốn đi Đại Lục Vực để tìm sư tôn Đoan Mộc Thanh và Triệu Vũ Phi.
Đủ loại nguyên nhân, khiến Triệu Phong tất phải đến Đại Lục Vực một chuyến.
Phi hành mấy ngày.
Triệu Phong đã đến Hư Hải Linh Điện của Quần Đảo vực Cổ Thanh.
Quần Đảo vực Cổ Thanh, chính là Quần Đảo Vực của Đại lục Thanh Hoa, láng giềng của Quần Đảo vực Thiên Lô.
Nếu là người bình thường, tất nhiên không thể sử dụng Khóa Vực đại trận.
Nhưng Triệu Phong lại là đệ tử của Tông phái Tam Tinh “Huyền Chân Thánh
Tông” ở Chân Vũ Thánh Địa, hơn nữa, chỉ cần hắn phóng xuất ra ý chí Đại
Đế hoặc ý chí Vương Giả, thì lập tức có thể hưởng thụ được đặc quyền
này.
Thế giới này, chính là cường giả vi tôn.
Đương nhiên.
Mỗi lần Triệu Phong sử dụng Khóa Vực đại trận, thì đều phải tiêu hao một lượng nguyên tinh thạch trân quý khổng lồ.
Mà Khóa Vực đại trận của Hư Hải Linh Điện, môn quy hữu hạn, chỉ có thể truyền tống đến một vài Hư Hải Linh Điện phụ cận.
Sử dụng nhiều lần, Triệu Phong mới đến được Chân Vũ Thánh Địa.
Tới Chân Vũ Thánh Địa, ánh mắt của Triệu Phong, không khỏi nhìn về phía “Vạn Cổ thánh phong” ở chính giữa.
Khóa Linh Vực đại trận, nằm ngay trên Vạn Cổ thánh phong.
Ngoài ra, những bí cảnh lớn nhỏ hoặc truyền thừa khác, lối vào hay điểm kết nối, đều nằm trên Vạn Cổ thánh phong.
Triệu Phong không khỏi có chút hoài nghi, không biết Bán Thần ấu đồng có thể biện pháp tiến vào Bán Thần Di Viên hay không.
Dù sao thì Bán Thần ấu đồng vẫn có một phần ý chí Bán Thần.
Đương nhiên.
Triệu Phong có thể xác định, cho dù Bán Thần ấu đồng ở trong Bán Thần Di Viên, thì hắn cũng không thể tiến vào trong đó.
Triệu Phong cũng không ở lại Chân Vũ Thánh Địa này quá lâu, lại sử dụng
Khóa Linh Vực đại trận, trực tiếp di chuyển đến Phù Mộng Thánh Địa.
- Tại Thương Hải, trong ba đại Thánh Địa Linh Vực, Phù Mộng Thánh Địa là ở gần “Nam Lâm Hải” nhất.
Trong đầu Triệu Phong, lập tức xuất hiện bản đồ tương ứng.
Nam Lâm Hải tiếp giáp với phía nam Đại Lục Vực. Mà Thương Hải, lại xa
hơn, đối với Vương triều Đại lục mà nói, lại càng xa ngoài tầm với.
Nói cách khác.
Triệu Phong tiến vào “Nam Lâm Hải”, thì xem như đã tới biên hải Đại Lục
Vực, mà lực ảnh hưởng của Vương triều tại nơi này, cũng mạnh một chút.
Lúc này.
Triệu Phong sử dụng Khóa Linh Vực đại trận, truyền tống đến bên cạnh “Phù Mộng Linh Vực”.
Lúc này.
Số lượng nguyên tinh thạch cực phẩm trong tay Triệu Phong đã không đủ,
liền liên hệ với Tử Mộc Đại Đế, muốn có thêm một ít nguyên tinh thạch.
Lúc đối diện với Tử Mộc Đại Đế, khí tức của Triệu Phong có vẻ rất mờ mịt, nhưng lại không hề giấu diếm ý chí Đại Đế.
Tử Mộc Đại Đế cũng không nghi ngờ gì, hắn một lòng muốn giao hảo với
Triệu Phong, tất nhiên sẽ dâng lên một lượng lớn nguyên tinh thạch.
- Triệu Đại Đế à, tại Thương Hải lúc này, u danh của “Tả Đồng Thiên
Quân” ngươi đã kinh thiên địa khiếp qu thần, cho dù là Thánh Chủ Huyền
Quang Cảnh, cũng phải kiêng kỵ ngươi ba phần.
Trong lời nói của Tử Mộc Đại Đế, tràn ngập lời khen tặng.
Nhưng hắn làm sao biết được tu vi thật sự của Triệu Phong lúc này, đã giảm xuống đến Đại Đan Nguyên Cảnh.
Triệu Phong cũng không lưu lại chỗ Tử Mộc Đại Đế quá lâu, sau khi lừa
được một đống nguyên tinh thạch, lại nói là có việc gấp rồi vội vàng rời đi, tránh cho dấu đầu lòi đuôi.
Một ngày nọ.
Triệu Phong xuất hiện tại một Hư Hải Linh Điện, trong phạm vi của Phù Mộng Linh Vực.
Tiếp đó.
Hắn lại từ chỗ Hư Hải Linh Điện này, truyền tống đến chỗ Hư Hải Linh Điện ở Nam Lâm Hải.
Trên Hư Không Hải, Hư Hải Linh Điện cơ bản là thông dụng nhất.
Nghe nói, đây là thế lực của Vương triều, sau khi thống trị Đại lục và vạn hải, liền thống nhất quy hoạch.
Nhưng hiện nay.
Vương triều cơ bản đã mất đi khả năng khống chế đối với Thương Hải, nhưng Nam Lâm Hải vẫn còn sức ảnh hưởng nhất định.
Tại Nam Lâm Hải, tài nguyên phong phú hơn xa Thương Hải.
Hải vực này, thậm chí cón đến bốn Thánh Địa Linh Vực.
- Muốn từ Nam Lâm Hải, một đường đi thẳng đến Đại Lục Vực, đường sá cũng thật xa a.
Trong lòng Triệu Phong không khỏi cảm khái.
Sau khi tu vi giảm đến Đan Nguyên Cảnh, lực lượng linh hồn của hắn, đang bắt đầu suy yếu dần.
Hiện nay, cấp độ linh hồn của hắn, chỉ còn duy trì tại Hư Thần Cảnh sơ
kỳ, trung kỳ, so với cấp độ linh hồn của những Vương Giả đỉnh phong hoặc Đại Đế sơ kỳ, thì kém rất xa.
- Nếu như cấp độ linh hồn rút lui đến Đan Nguyên Cảnh, ý chí Đại Đế của ta, quá nửa sẽ lâm vào ngủ say.
Trong lòng Triệu Phong vô cùng gấp gáp.
Ý chí Đại Đế, thành lập dựa trên trụ cột linh hồn, nếu như lực lượng
linh hồn không đủ, ý chí Đại Đế sẽ lâm vào ngủ say tạm thời.
Nếu ngày sau, linh hồn trở nên lớn mạnh, ý chí Đại Đế sẽ dần khôi phục thức tỉnh.
Dù sao đi nữa, bản thân cũng từng lĩnh ngộ ý chí và ý cảnh áo nghĩa rồi.
Vong Ngữ Trớ Chú còn chưa thể ảnh hưởng đến tư duy và ý cảnh đã được lĩnh ngộ.
Sau khi tiến vào Nam Lâm Hải, Triệu Phong cũng liên tiếp sử dụng “Hư Hải Linh Điện”.
Chỉ cần ý chí Đại Đế của hắn vẫn còn tồn tại, Điện chủ của những Hư Hải Linh Điện đó, sẽ vẫn cấp mặt mũi cho hắn.
Bên phía Nam Lâm Hải này.
Điện chủ của Hư Hải Linh Điện, không thiếu những người cấp bậc Vương
Giả. Văn minh tu luyện ở nơi này, còn hơn Thương Hải nửa bậc.
Nửa tháng sau.
Triệu Phong ở Nam Lâm Hải, vượt qua một cái Linh Vực Thánh Địa.
Lúc này, bởi vì lực lượng linh hồn suy yếu, cho nên ý chí của Triệu Phong cũng bị suy giảm, hạ xuống đến cấp bậc Vương Giả.
Nhưng cho dù là Vương Giả, thì ở tại Nam Lâm Hải này, cũng thuộc tồn tại cao cao tại thượng.
Thông qua các Hư Hải Linh Điện, đám Điện chủ nhìn thấy một Vương Giả trẻ tuổi như vậy, cơ bản đều sẽ cấp cho một ít mặt mũi.
- Tốc độ tu vi và linh hồn rút lui, đang càng ngày càng nhanh hơn.
Trong lòng Triệu Phong, càng ngày càng trở nên ngưng trọng.
Theo hắn đánh giá, bản thân căn bản không đến kịp Đại Lục Vực thì tu vi đã rút lui đến Chân Linh Cảnh rồi.
Một khi rút lui đến Chân Linh Cảnh, vậy thì tốc độ suy yếu có thể còn nhanh hơn vài lần.
Dưới loại tình huống này, Triệu Phong không thể không chuẩn bị thật tốt một phen.
Trong Hồn Hải tử sắc.
Đồng lực linh hồn của Triệu Phong, giảm mạnh trên diện rộng, thế giới Hồn Hải chỉ còn lại phương viên hai ba trăm trượng.
Nhưng trung tâm của Hồn Hải, khu vực hồ nước Đồng lực, Mộng cảnh Thái Cổ, lại không chịu sự ảnh hưởng của Vong Ngữ Trớ Chú.
Ngoài ra.
Trong Hồn Hải, bảy tám trăm tia ấn ký lôi văn, vẫn sâu thẳm thần bí, phát ra một luồng khí tức Thần Kiếp bất hủ bất diệt.
- Thần Linh Nhãn và Lôi lực Thần Kiếp trên người ta, chính là cấm khu không chịu sự ăn mòn.
Triệu Phong thoáng thở phào một hơi.
Mà khu vực khác, Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, lại nhìn thấy một tia máu màu đen vô hình, rót vào trong từng tế bào.
Loại lực lượng âm trầm này, xuyên suốt linh hồn và vật chất, công kích linh hồn cũng không hiệu quả với nó.
Nhân lúc lực lượng ý chí vẫn còn duy trì tại cấp bậc Vương Giả, Triệu Phong vội vàng nhanh chóng phi hành.
Hai tháng sau…
Một đạo quang ảnh Phong Lôi ảm đạm, tiến vào một khối đại địa rộng lớn.
Lúc tiến vào màng lực tràng, một vài Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh phụ cận, đều khẽ ồ lên một tiếng.
- Chỉ là Chân Linh Cảnh, vậy mà có thể xuyên qua Ngoại Vực.
Một lão giả Tiểu Đan Nguyên Cảnh, trên mặt lộ ra dị sắc.
Khối đại địa rộng lớn này, không phải là Đại Lục Vực, mà là một “Đại Đảo Vực” quy mô lớn, gọi là “Thiên Phong Đại Đảo Vực”, ở gần đây, còn có
mười mấy cái Tiểu Đảo Vực cùng loại như Thanh Hoa Vực.
Vị trí của Thiên Phong Đại Đảo Vực rất tốt, tiếp cận Đại Đế, nối liền
với bốn phương thủy vực, nằm trong phạm vi thống trị của Vương triều.
Theo truyền thuyết.
Đại Đảo Vực này, là do một Vương hầu thuộc Đại Càn Vương triều thống trị.
Vụt...
Một lão giả khô gầy chừng bảy mươi tuổi, trên người chập chờn lưu quang Phong Lôi, tiến vào Đại Đảo Vực ở gần Nam Lâm Hải.
Lão giả bảy mươi tuổi này, vẻ mặt có vài phần giống với Triệu Phong lúc còn trẻ.
Meo meo…
Một đầu tặc miêu lông xám bạc, đứng trên vai lão giả bảy mươi, hưng phấn vung động móng vuốt.
- Tiểu Tặc Miêu, ta đã rơi xuống tình thế như vậy, ngươi còn hưng phấn cái gì nữa?
Trên mặt Triệu Phong đầy vẻ buồn bực.
Thọ nguyên và khí lực sinh mệnh của hắn, đã suy yếu hơn chín thành.
Mà tu vi cũng đã rơi xuống cấp độ Chân Linh Cảnh, hơn chín thành ý chí Đại Đế, đều đã lâm vào ngủ say.
- Không kịp tiến vào Đại Lục Vực nữa rồi. Xem ra chỉ có thể buông tay đánh cuộc một phen.
Triệu Phong thở dài một tiếng.
Còn may.
Trước đó, hắn đã đem Cổ Thiết Giới Chỉ và những dị bảo quý hiếm thu vào trong không gian mắt trái.
- Đi!
Thân thể và linh hồn của Triệu Phong, dưới ngọn lửa Phong Lôi thiêu đốt, đã hóa thành một đống tro tàn.
Ô...ô...ô...n...g!
Khí lực sinh mệnh và linh hồn chân nguyên đều bị thiêu đốt tận, sinh ra một luồng lực lượng to lớn.
- Thần Mâu xuất thể!
Một cái đồng tử màu tím trong suốt như lưu ly, vô cùng sinh động, hư ảnh trông như thực chất, lấy tốc độ cực hạn siêu việt Đại Đế, tiến vào
không gian Vực Nội.
Ầm…
Khí lực, chân nguyên, hồn lực, sinh mệnh của Triệu Phong, đều tan thành mây khói.
Cùng tan thành mây khói, còn có lực lượng Vong Ngữ Trớ Chú.
- Vụt…
Một tia máu đen, biến thành hư vô ngay tại chỗ, hòa tan vào thời không Luân Hồi.
Thần Linh Nhãn và Lôi lực Thần Kiếp của Triệu Phong là cấm khu, lực lượng Vong Ngữ Trớ Chú, không có khả năng ăn mòn.
Bằng không.
Cho dù Triệu Phong bỏ qua thân thể, cũng không thoát khỏi Vong Ngữ Trớ Chú.
- Dựa theo phương pháp thứ ba, kim thiền thoát xác, cuối cùng cũng thoát khỏi Vong Ngữ Trớ Chú…
Triệu Phong thở dài một hơi.
Dưới trạng thái Thần Mâu xuất thể, cảm quan của hắn rất mạnh, trong nháy mắt đã vượt qua phương viên mấy vạn dặm.
Cùng lúc đó.
Tại trong một khu rừng sâu tĩnh mịch cổ xưa.
- Các ngươi là ngươi mà Ân gia phái đến…
Một thần niệm sắc mặt tái nhợt, tay cầm nửa thanh Đoạn Đao, miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
Bên cạnh hắn, còn có thi thể của một yêu thú hổ báo, tu vi đạt tới cấp bậc Chân Linh Cảnh.
- Triệu Phong, ngươi là thiên tài mấy ngàn năm mới xuất hiện của Triệu
gia, bây giờ lại gia nhập “Vạn Thánh Tông”, mới mười bốn tuổi đã đột phá Chân Linh Cảnh. Đối với Ân gia chúng ta mà nói, chính là một uy hiếp
tiềm ẩn to lớn.
- Hắc hắc, nếu không phải ngươi mạo hiểm tiến vào “Vô U Lâm”, chúng ta cũng không có được cơ hội này.
Vài thân ảnh mang mặt nạ, dáng vẻ âm lãnh đắc ý mà nói.
Một người trong đó, tu vi thậm chí đạt tới Chân Chủ Cấp.
- A…
Thiếu niên Triệu Phong hét thảm một tiếng, bị nam tử hắc y mang mặt nạ, một chưởng đánh bay.
- Đại nhân, tiểu tử này tắt thở rồi.
- Không tốt, dường như có đệ tử của “Vạn Thánh Tông” đang tiếp cận.
Một lão giả cầm đầu, lập tức hạ lệnh rút lui.
Vụt...
Đúng lúc này, một đạo thiểm điện tàn phong màu tím, từ trên khoảng không của Vô U Lâm, lướt qua.
Một màn không thể tin nổi xuất hiện.
Tên thiếu niên gọi là Triệu Phong kia, vốn dĩ đã chết đi, lúc này mắt
trái đã biến thành màu tím, trên người xuất hiện một luồng ý chí thần
quang kinh người, sau đó nhanh chóng thu liễm lại.
Một đạo thiểm điện tàn phong, đột phá hạn chế lực tràng Vực Nội, tiến vào Hư Không Hải Ngoại Vực.
Vụt...
Một gã thanh niên tóc tím, phiêu phù trên Hư Không Hải, trên vai là một đầu tặc miêu lông xám bạc.
Hắn liếc nhìn Thanh Hoa Vực một cái thật sau, sau lưng mở ra quang dực xích sắc, bay đến chỗ sâu trong Hư Không Hải Ngoại Vực.
Một người một mèo này, tự nhiên là Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu.
Sau khi tu vi suy giảm xuống Nửa bước Vương Giả, Triệu Phong đột nhiên phát hiện tốc độ suy yếu càng ngày càng nhanh hơn.
Nguyên nhân chủ yếu là, cấp độ Vương Giả, nội tình thâm hậu, cho nên có thể chống đỡ được Vong Ngữ Trớ Chú mạnh hơn.
Nói cách khác.
Nếu như một đệ tử Tông môn Thoát Phàm Cảnh, trúng phải Vong Ngữ Trớ Chú, e rằng ngay lập tức sinh mệnh tu vi sẽ héo rũ, hóa thành một đống xương trắng.
Trong vô hình, nội tâm Triệu Phong càng trở nên lo lắng hơn.
- Nhân lúc vẫn còn chút thực lực, phải cố hết sức chạy đến Đại Lục Vực mới được.
Triệu Phong khẽ nói.
Lục Vu Trí Giả nói cho hắn ba phương pháp hóa giải Vong Ngữ Trớ Chú.
Trong đó, cái thứ ba phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Còn hai cái trước, chỉ có tại Đại Lục Vực xa xôi, mới có khả năng thực hiện.
Ngoài ra.
Triệu Phong còn muốn đi Đại Lục Vực để tìm sư tôn Đoan Mộc Thanh và Triệu Vũ Phi.
Đủ loại nguyên nhân, khiến Triệu Phong tất phải đến Đại Lục Vực một chuyến.
Phi hành mấy ngày.
Triệu Phong đã đến Hư Hải Linh Điện của Quần Đảo vực Cổ Thanh.
Quần Đảo vực Cổ Thanh, chính là Quần Đảo Vực của Đại lục Thanh Hoa, láng giềng của Quần Đảo vực Thiên Lô.
Nếu là người bình thường, tất nhiên không thể sử dụng Khóa Vực đại trận.
Nhưng Triệu Phong lại là đệ tử của Tông phái Tam Tinh “Huyền Chân Thánh
Tông” ở Chân Vũ Thánh Địa, hơn nữa, chỉ cần hắn phóng xuất ra ý chí Đại
Đế hoặc ý chí Vương Giả, thì lập tức có thể hưởng thụ được đặc quyền
này.
Thế giới này, chính là cường giả vi tôn.
Đương nhiên.
Mỗi lần Triệu Phong sử dụng Khóa Vực đại trận, thì đều phải tiêu hao một lượng nguyên tinh thạch trân quý khổng lồ.
Mà Khóa Vực đại trận của Hư Hải Linh Điện, môn quy hữu hạn, chỉ có thể truyền tống đến một vài Hư Hải Linh Điện phụ cận.
Sử dụng nhiều lần, Triệu Phong mới đến được Chân Vũ Thánh Địa.
Tới Chân Vũ Thánh Địa, ánh mắt của Triệu Phong, không khỏi nhìn về phía “Vạn Cổ thánh phong” ở chính giữa.
Khóa Linh Vực đại trận, nằm ngay trên Vạn Cổ thánh phong.
Ngoài ra, những bí cảnh lớn nhỏ hoặc truyền thừa khác, lối vào hay điểm kết nối, đều nằm trên Vạn Cổ thánh phong.
Triệu Phong không khỏi có chút hoài nghi, không biết Bán Thần ấu đồng có thể biện pháp tiến vào Bán Thần Di Viên hay không.
Dù sao thì Bán Thần ấu đồng vẫn có một phần ý chí Bán Thần.
Đương nhiên.
Triệu Phong có thể xác định, cho dù Bán Thần ấu đồng ở trong Bán Thần Di Viên, thì hắn cũng không thể tiến vào trong đó.
Triệu Phong cũng không ở lại Chân Vũ Thánh Địa này quá lâu, lại sử dụng
Khóa Linh Vực đại trận, trực tiếp di chuyển đến Phù Mộng Thánh Địa.
- Tại Thương Hải, trong ba đại Thánh Địa Linh Vực, Phù Mộng Thánh Địa là ở gần “Nam Lâm Hải” nhất.
Trong đầu Triệu Phong, lập tức xuất hiện bản đồ tương ứng.
Nam Lâm Hải tiếp giáp với phía nam Đại Lục Vực. Mà Thương Hải, lại xa
hơn, đối với Vương triều Đại lục mà nói, lại càng xa ngoài tầm với.
Nói cách khác.
Triệu Phong tiến vào “Nam Lâm Hải”, thì xem như đã tới biên hải Đại Lục
Vực, mà lực ảnh hưởng của Vương triều tại nơi này, cũng mạnh một chút.
Lúc này.
Triệu Phong sử dụng Khóa Linh Vực đại trận, truyền tống đến bên cạnh “Phù Mộng Linh Vực”.
Lúc này.
Số lượng nguyên tinh thạch cực phẩm trong tay Triệu Phong đã không đủ,
liền liên hệ với Tử Mộc Đại Đế, muốn có thêm một ít nguyên tinh thạch.
Lúc đối diện với Tử Mộc Đại Đế, khí tức của Triệu Phong có vẻ rất mờ mịt, nhưng lại không hề giấu diếm ý chí Đại Đế.
Tử Mộc Đại Đế cũng không nghi ngờ gì, hắn một lòng muốn giao hảo với
Triệu Phong, tất nhiên sẽ dâng lên một lượng lớn nguyên tinh thạch.
- Triệu Đại Đế à, tại Thương Hải lúc này, u danh của “Tả Đồng Thiên
Quân” ngươi đã kinh thiên địa khiếp qu thần, cho dù là Thánh Chủ Huyền
Quang Cảnh, cũng phải kiêng kỵ ngươi ba phần.
Trong lời nói của Tử Mộc Đại Đế, tràn ngập lời khen tặng.
Nhưng hắn làm sao biết được tu vi thật sự của Triệu Phong lúc này, đã giảm xuống đến Đại Đan Nguyên Cảnh.
Triệu Phong cũng không lưu lại chỗ Tử Mộc Đại Đế quá lâu, sau khi lừa
được một đống nguyên tinh thạch, lại nói là có việc gấp rồi vội vàng rời đi, tránh cho dấu đầu lòi đuôi.
Một ngày nọ.
Triệu Phong xuất hiện tại một Hư Hải Linh Điện, trong phạm vi của Phù Mộng Linh Vực.
Tiếp đó.
Hắn lại từ chỗ Hư Hải Linh Điện này, truyền tống đến chỗ Hư Hải Linh Điện ở Nam Lâm Hải.
Trên Hư Không Hải, Hư Hải Linh Điện cơ bản là thông dụng nhất.
Nghe nói, đây là thế lực của Vương triều, sau khi thống trị Đại lục và vạn hải, liền thống nhất quy hoạch.
Nhưng hiện nay.
Vương triều cơ bản đã mất đi khả năng khống chế đối với Thương Hải, nhưng Nam Lâm Hải vẫn còn sức ảnh hưởng nhất định.
Tại Nam Lâm Hải, tài nguyên phong phú hơn xa Thương Hải.
Hải vực này, thậm chí cón đến bốn Thánh Địa Linh Vực.
- Muốn từ Nam Lâm Hải, một đường đi thẳng đến Đại Lục Vực, đường sá cũng thật xa a.
Trong lòng Triệu Phong không khỏi cảm khái.
Sau khi tu vi giảm đến Đan Nguyên Cảnh, lực lượng linh hồn của hắn, đang bắt đầu suy yếu dần.
Hiện nay, cấp độ linh hồn của hắn, chỉ còn duy trì tại Hư Thần Cảnh sơ
kỳ, trung kỳ, so với cấp độ linh hồn của những Vương Giả đỉnh phong hoặc Đại Đế sơ kỳ, thì kém rất xa.
- Nếu như cấp độ linh hồn rút lui đến Đan Nguyên Cảnh, ý chí Đại Đế của ta, quá nửa sẽ lâm vào ngủ say.
Trong lòng Triệu Phong vô cùng gấp gáp.
Ý chí Đại Đế, thành lập dựa trên trụ cột linh hồn, nếu như lực lượng
linh hồn không đủ, ý chí Đại Đế sẽ lâm vào ngủ say tạm thời.
Nếu ngày sau, linh hồn trở nên lớn mạnh, ý chí Đại Đế sẽ dần khôi phục thức tỉnh.
Dù sao đi nữa, bản thân cũng từng lĩnh ngộ ý chí và ý cảnh áo nghĩa rồi.
Vong Ngữ Trớ Chú còn chưa thể ảnh hưởng đến tư duy và ý cảnh đã được lĩnh ngộ.
Sau khi tiến vào Nam Lâm Hải, Triệu Phong cũng liên tiếp sử dụng “Hư Hải Linh Điện”.
Chỉ cần ý chí Đại Đế của hắn vẫn còn tồn tại, Điện chủ của những Hư Hải Linh Điện đó, sẽ vẫn cấp mặt mũi cho hắn.
Bên phía Nam Lâm Hải này.
Điện chủ của Hư Hải Linh Điện, không thiếu những người cấp bậc Vương
Giả. Văn minh tu luyện ở nơi này, còn hơn Thương Hải nửa bậc.
Nửa tháng sau.
Triệu Phong ở Nam Lâm Hải, vượt qua một cái Linh Vực Thánh Địa.
Lúc này, bởi vì lực lượng linh hồn suy yếu, cho nên ý chí của Triệu Phong cũng bị suy giảm, hạ xuống đến cấp bậc Vương Giả.
Nhưng cho dù là Vương Giả, thì ở tại Nam Lâm Hải này, cũng thuộc tồn tại cao cao tại thượng.
Thông qua các Hư Hải Linh Điện, đám Điện chủ nhìn thấy một Vương Giả trẻ tuổi như vậy, cơ bản đều sẽ cấp cho một ít mặt mũi.
- Tốc độ tu vi và linh hồn rút lui, đang càng ngày càng nhanh hơn.
Trong lòng Triệu Phong, càng ngày càng trở nên ngưng trọng.
Theo hắn đánh giá, bản thân căn bản không đến kịp Đại Lục Vực thì tu vi đã rút lui đến Chân Linh Cảnh rồi.
Một khi rút lui đến Chân Linh Cảnh, vậy thì tốc độ suy yếu có thể còn nhanh hơn vài lần.
Dưới loại tình huống này, Triệu Phong không thể không chuẩn bị thật tốt một phen.
Trong Hồn Hải tử sắc.
Đồng lực linh hồn của Triệu Phong, giảm mạnh trên diện rộng, thế giới Hồn Hải chỉ còn lại phương viên hai ba trăm trượng.
Nhưng trung tâm của Hồn Hải, khu vực hồ nước Đồng lực, Mộng cảnh Thái Cổ, lại không chịu sự ảnh hưởng của Vong Ngữ Trớ Chú.
Ngoài ra.
Trong Hồn Hải, bảy tám trăm tia ấn ký lôi văn, vẫn sâu thẳm thần bí, phát ra một luồng khí tức Thần Kiếp bất hủ bất diệt.
- Thần Linh Nhãn và Lôi lực Thần Kiếp trên người ta, chính là cấm khu không chịu sự ăn mòn.
Triệu Phong thoáng thở phào một hơi.
Mà khu vực khác, Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, lại nhìn thấy một tia máu màu đen vô hình, rót vào trong từng tế bào.
Loại lực lượng âm trầm này, xuyên suốt linh hồn và vật chất, công kích linh hồn cũng không hiệu quả với nó.
Nhân lúc lực lượng ý chí vẫn còn duy trì tại cấp bậc Vương Giả, Triệu Phong vội vàng nhanh chóng phi hành.
Hai tháng sau…
Một đạo quang ảnh Phong Lôi ảm đạm, tiến vào một khối đại địa rộng lớn.
Lúc tiến vào màng lực tràng, một vài Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh phụ cận, đều khẽ ồ lên một tiếng.
- Chỉ là Chân Linh Cảnh, vậy mà có thể xuyên qua Ngoại Vực.
Một lão giả Tiểu Đan Nguyên Cảnh, trên mặt lộ ra dị sắc.
Khối đại địa rộng lớn này, không phải là Đại Lục Vực, mà là một “Đại Đảo Vực” quy mô lớn, gọi là “Thiên Phong Đại Đảo Vực”, ở gần đây, còn có
mười mấy cái Tiểu Đảo Vực cùng loại như Thanh Hoa Vực.
Vị trí của Thiên Phong Đại Đảo Vực rất tốt, tiếp cận Đại Đế, nối liền
với bốn phương thủy vực, nằm trong phạm vi thống trị của Vương triều.
Theo truyền thuyết.
Đại Đảo Vực này, là do một Vương hầu thuộc Đại Càn Vương triều thống trị.
Vụt...
Một lão giả khô gầy chừng bảy mươi tuổi, trên người chập chờn lưu quang Phong Lôi, tiến vào Đại Đảo Vực ở gần Nam Lâm Hải.
Lão giả bảy mươi tuổi này, vẻ mặt có vài phần giống với Triệu Phong lúc còn trẻ.
Meo meo…
Một đầu tặc miêu lông xám bạc, đứng trên vai lão giả bảy mươi, hưng phấn vung động móng vuốt.
- Tiểu Tặc Miêu, ta đã rơi xuống tình thế như vậy, ngươi còn hưng phấn cái gì nữa?
Trên mặt Triệu Phong đầy vẻ buồn bực.
Thọ nguyên và khí lực sinh mệnh của hắn, đã suy yếu hơn chín thành.
Mà tu vi cũng đã rơi xuống cấp độ Chân Linh Cảnh, hơn chín thành ý chí Đại Đế, đều đã lâm vào ngủ say.
- Không kịp tiến vào Đại Lục Vực nữa rồi. Xem ra chỉ có thể buông tay đánh cuộc một phen.
Triệu Phong thở dài một tiếng.
Còn may.
Trước đó, hắn đã đem Cổ Thiết Giới Chỉ và những dị bảo quý hiếm thu vào trong không gian mắt trái.
- Đi!
Thân thể và linh hồn của Triệu Phong, dưới ngọn lửa Phong Lôi thiêu đốt, đã hóa thành một đống tro tàn.
Ô...ô...ô...n...g!
Khí lực sinh mệnh và linh hồn chân nguyên đều bị thiêu đốt tận, sinh ra một luồng lực lượng to lớn.
- Thần Mâu xuất thể!
Một cái đồng tử màu tím trong suốt như lưu ly, vô cùng sinh động, hư ảnh trông như thực chất, lấy tốc độ cực hạn siêu việt Đại Đế, tiến vào
không gian Vực Nội.
Ầm…
Khí lực, chân nguyên, hồn lực, sinh mệnh của Triệu Phong, đều tan thành mây khói.
Cùng tan thành mây khói, còn có lực lượng Vong Ngữ Trớ Chú.
- Vụt…
Một tia máu đen, biến thành hư vô ngay tại chỗ, hòa tan vào thời không Luân Hồi.
Thần Linh Nhãn và Lôi lực Thần Kiếp của Triệu Phong là cấm khu, lực lượng Vong Ngữ Trớ Chú, không có khả năng ăn mòn.
Bằng không.
Cho dù Triệu Phong bỏ qua thân thể, cũng không thoát khỏi Vong Ngữ Trớ Chú.
- Dựa theo phương pháp thứ ba, kim thiền thoát xác, cuối cùng cũng thoát khỏi Vong Ngữ Trớ Chú…
Triệu Phong thở dài một hơi.
Dưới trạng thái Thần Mâu xuất thể, cảm quan của hắn rất mạnh, trong nháy mắt đã vượt qua phương viên mấy vạn dặm.
Cùng lúc đó.
Tại trong một khu rừng sâu tĩnh mịch cổ xưa.
- Các ngươi là ngươi mà Ân gia phái đến…
Một thần niệm sắc mặt tái nhợt, tay cầm nửa thanh Đoạn Đao, miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
Bên cạnh hắn, còn có thi thể của một yêu thú hổ báo, tu vi đạt tới cấp bậc Chân Linh Cảnh.
- Triệu Phong, ngươi là thiên tài mấy ngàn năm mới xuất hiện của Triệu
gia, bây giờ lại gia nhập “Vạn Thánh Tông”, mới mười bốn tuổi đã đột phá Chân Linh Cảnh. Đối với Ân gia chúng ta mà nói, chính là một uy hiếp
tiềm ẩn to lớn.
- Hắc hắc, nếu không phải ngươi mạo hiểm tiến vào “Vô U Lâm”, chúng ta cũng không có được cơ hội này.
Vài thân ảnh mang mặt nạ, dáng vẻ âm lãnh đắc ý mà nói.
Một người trong đó, tu vi thậm chí đạt tới Chân Chủ Cấp.
- A…
Thiếu niên Triệu Phong hét thảm một tiếng, bị nam tử hắc y mang mặt nạ, một chưởng đánh bay.
- Đại nhân, tiểu tử này tắt thở rồi.
- Không tốt, dường như có đệ tử của “Vạn Thánh Tông” đang tiếp cận.
Một lão giả cầm đầu, lập tức hạ lệnh rút lui.
Vụt...
Đúng lúc này, một đạo thiểm điện tàn phong màu tím, từ trên khoảng không của Vô U Lâm, lướt qua.
Một màn không thể tin nổi xuất hiện.
Tên thiếu niên gọi là Triệu Phong kia, vốn dĩ đã chết đi, lúc này mắt
trái đã biến thành màu tím, trên người xuất hiện một luồng ý chí thần
quang kinh người, sau đó nhanh chóng thu liễm lại.