Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 15

Có một cô gái đã thầm yêu một chàng trai rất lâu.

 

Thấy em trai trầm mặc suốt mấy ngày, Vũ Phi không khỏi lo lắng.

 

“Em sao thế? Công việc có vấn đề gì à?”

 

Trình Gia Đống lắc đầu: “Em không sao, chị đừng lo!”.

 

Làm sao mà không lo cho được?

 

“Chiều nay phải về công ty rồi, có gì cần mang để chị chuẩn bị cho.”

 

Trình Gia Đống nhíu mày: “Em cũng chỉ về đó mấy hôm thôi, không cần mang gì đâu”. Ngập ngừng một lát, cậu ta hỏi: “Chị, gần đây chị có chuyện gì giấu em phải không?”.

 

Trình Vũ Phi lảng tránh ánh mắt của em trai: “Em nói vớ vẩn cái gì thế?”

 

“Chị chẳng mấy khi đưa người lạ về nhà, vậy mà tự dưng lại đưa đứa trẻ kia về ăn cơm, hơn nữa thằng bé có vẻ rất thân với chị, chị còn có số điện thoại của bố nó… Chị, có phải chị thường xuyên qua lại với người đàn ông đó không?”

 

Ngay khi Trình Vũ Phi vừa mở miệng định chối thì cậu ta lại bồi thêm một câu: “Chị đừng nói dối em”.

 

Trình Vũ Phi mím chặt môi, quyết định giữ im lặng.

 

Trình Gia Đống không cần hỏi thêm nữa, đáp án đã quá rõ ràng.

 

“Chị, anh ta đối xử với chị tốt không?”

 

Trình Vũ Phi chau mày, đối xử tốt không ư? Cô phải trả lời sao đây? Thực ra, ngoài những lúc tức giận, thái độ của An Diệc Thành cũng không đến nỗi tệ. Cho dù mỗi lần nói chuyện, anh đều giở giọng dọa dẫm, uy hiếp cô, nhưng rõ ràng anh chưa một lần làm chuyện gì tổn hại đến cô.

 

“Em hỏi việc này làm gì, mấy giờ em đi?”

 

Trình Gia Đống đi tới trước mặt cô: “Không trả lời em thì thôi, sao phải đuổi em?”.

 

 

Cuộc họp kết thúc, An Diệc Thành day trán đi ra khỏi phòng. Cố Trường Dạ càng ngày càng ít tới công ty, đến nỗi xuất hiện tin đồn anh ta hành tung bất định. Thực tế, muốn tìm Cố Trường Dạ cực kỳ đơn giản, chính là ở nhà.

 

Nguyễn Ngộ Minh vừa trở về từ cái nơi được gọi là “sa mạc” kia, lập tức đến gặp An Diệc Thành: “Anh thấy không? Chỉ em mới giải quyết êm thấm mọi việc đến thế. Nếu anh cử người khác đi, chưa chắc đã hiệu quả được như vậy”.

 

“Đúng rồi, cậu làm tốt đến nỗi tôi không nỡ để cậu về sớm quá!”

 

Nụ cười trên mặt Nguyễn Ngộ Minh tắt ngấm: “Ai lại thế, chúng ta nên để cho lớp trẻ có cơ hội thử sức chứ, phải không Tứ ca?”

 

An Diệc Thành cười khẩy một tiếng. Anh cầm di động lên xem, trông thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ một số lạ, kèm theo một tin nhắn: Xin lỗi đã làm phiền anh. Em là Trình Gia Đống, em trai của chị Vũ Phi. Em có chuyện muốn gặp riêng anh, liên quan đến bé Minh Gia.

 

Trong lúc An Diệc Thành cúi đầu đọc tin nhắn, Nguyễn Ngộ Minh vẫn chưa ngừng nói.

 

“Em mua rất nhiều đồ chơi về cho nhóc Minh Gia, lát em mang đến nhà cho thằng bé nhé!”

 

“Cậu đi đi!”

 

Nguyễn Ngộ Minh kinh ngạc há hốc miệng. Hôm nay Tứ ca dễ dãi vậy sao? Chưa kịp vui mừng, anh ta đã nghe được câu tiếp theo: “Chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt tôi là tốt rồi”.

 

Địa điểm hẹn nằm khá gần Hoàng Thành, xem ra Trình Gia Đống đã đợi sẵn ở đây rất lâu.

 

An Diệc Thành ngồi xuống ghế, không chủ động lên tiếng, bởi anh nhìn thấu vẻ sợ sệt của đối phương.

 

“Anh An, xin lỗi vì đột ngột tới tìm anh. Chỉ là, em có chút việc băn khoăn, mong anh có thể trả lời.” Trình Gia Đống vô cùng căng thẳng. Cậu ta nhận thấy rõ người đàn ông này là không thèm đếm xỉa tới mình.

 

An Diệc Thành mỉm cười lạnh lùng: “Vì sao tôi phải trả lời cậu?”

 

“Chúng ta làm một cuộc trao đổi! Anh trả lời em, em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện.”

 

An Diệc Thành nheo mắt: “Cậu tin là tôi muốn nghe câu chuyện của cậu?”.

 

“Chắc chắn!”

 

 

Có một cô gái đã thầm yêu một chàng trai rất lâu. Cô từng nhiều lần đi theo sau chàng trai ấy khi tan học, cũng từng mua rất nhiều nước khoáng chỉ vì muốn giúp mẹ của anh ta thu nhặt được thêm vỏ chai. Thời gian lặng lẽ trôi đi, nhưng tình yêu của cô gái dành cho chàng trai kia không hề giảm bớt. Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, cô gái như người mất hồn, cả ngày thẫn thờ, thỉnh thoảng lại cười khúc khích một mình. Cô cũng không chịu đi đến đâu, chỉ ngồi ru rú trong phòng. Sau đó, cô bắt đầu thích mặc quần hơn, bắt đầu béo ra. Bố mẹ cô bấy giờ mới phát hiện con gái mình đã mang thai. Họ bắt cô đến bệnh viện phá bỏ cái thai nhưng cô không chịu, cô nói nhất định phải sinh đứa bé này ra. Thậm chí cô còn đập đầu vào tường dọa tự tử.

 

Đến ngày sinh, mẹ cô sợ người ngoài biết chuyện, đồng thời không muốn để lại dấu vết trên bụng cô, nên quyết định để cô ở nhà sinh con. Hôm đó, em trai của cô gái ngồi ngoài phòng khách, nghe thấy chị gái mình không ngừng kêu gào đau đớn. Cuối cùng, cô đau đến ngất lịm.

 

Đứa bé vừa ra đời liền bị mẹ cô gái bế đi nơi khác. Không một ai biết bà ta mang nó đi đâu. Đến khi cô gái tỉnh lại, bà ta nói với cô, đứa bé vừa sinh ra đã qua đời, còn giả bộ trách móc cô không biết giữ gìn. Cô gái không tin, khóc lóc đòi nhìn con mình, nhưng mọi người trong gia đình đều khẳng định đứa bé đã mất, sợ cô trông thấy sẽ đau lòng nên không muốn để cô gặp.

 

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cô gái gầy hẳn đi, nhưng mẹ cô lại vui mừng, bởi vì như vậy sẽ tránh bị người khác dị nghị. Dù sao, cô cũng đã có vị hôn phu, chẳng bao lâu nữa sẽ kết hôn.

 

Cô gái dần trở nên ít nói, thích yên tĩnh, thái độ giống như đã chấp nhận số phận. Mất đi đứa bé là nỗi đau tột cùng của cô, vì thế mọi người trong nhà không một ai nhắc tới chuyện này…

 

Trình Gia Đống vẫn nhớ như in lời nói của mẹ: “Chẳng lẽ con muốn cuộc đời chị gái bị hủy hoại hay sao? Chưa kết hôn mà đã sinh con, thử hỏi người đời sẽ nghĩ nó thế nào? Chị con phạm sai lầm nhưng mẹ không thể đứng nhìn nó tiếp tục dại dột được. Con phải tin mẹ, mẹ làm tất cả đều là muốn tốt cho chị con. Trên đời này, chỉ có bố mẹ là không bao giờ hại con cái!”. Từ ngày đó, Trình Gia Đống hoàn toàn nhận định đứa trẻ kia đã chết, chị gái mình không hề có con…

 

An Diệc Thành nghe xong, chậm rãi nhắm mắt lại. Sự thật là thế này ư? Suốt bảy năm qua, anh đã từng rất hận cô. Cô không nuôi dưỡng Minh Gia nhưng lại sinh thằng bé rồi quăng cho anh, khiến quỹ đạo cuộc đời anh thay đổi hoàn toàn.

 

Trình Gia Đống nghẹn ngào: “Anh An, anh có vừa lòng với câu chuyện của em không?”.

 

“Cậu mong tôi vừa lòng sao?”, An Diệc Thành cười, “Cậu nói với tôi những điều này để làm gì?”.

 

“Minh Gia… có phải con của chị Vũ Phi không?”

 

“Chính cậu vừa mới nói, cả nhà cậu đều cho rằng đứa trẻ kia đã chết. Bây giờ còn hỏi tới Minh Gia của tôi làm gì?”

 

“Anh An!” Trình Gia Đống có phần kích động. “Những việc mà bố mẹ em làm đúng là đã xúc phạm anh, làm ảnh hưởng tới cuộc sống của anh. Nhưng chị gái em cũng là người chịu đau khổ, thậm chí vì chuyện này mà lòng chưa bao giờ được yên. Bố mẹ em có lỗi với anh nhưng chị em thì không. Tình cảm chị ấy dành cho anh sâu đậm hơn tất cả mọi thứ, vì vậy em rất hi vọng, anh đừng làm tổn thương chị ấy.”

 

An Diệc Thành lặng yên không đáp.

 

Trình Gia Đống bỗng cúi đầu: “Nếu anh hận gia đình em, muốn làm gì đó để trả thù, thì chẳng phải ông trời đã giúp anh toại nguyện rồi ư? Bố em tự tử, chẳng bao lâu sau đó mẹ em cũng qua đời. Chỉ còn hai chị em em nương tựa vào nhau mà sống. Mấy năm qua, chị ấy sống cũng chẳng thoải mái gì, vừa bị từ hôn, vừa phải đối mặt với vô vàn lời ra tiếng vào… Nếu thật sự thời trẻ chị ấy đã làm sai chuyện gì, chị ấy cũng đã chịu trừng phạt rồi, không phải sao?”.

 

An Diệc Thành nắm chặt tay.

 

Ông trời đã giúp anh ư?

 

Nhưng rõ ràng những thứ anh để mất cũng là một sự trừng phạt.

 

Thật nực cười!

 

Thời tiết hôm nay thật lạnh. Dòng người trên phố ai nấy đều trông như cái kén bởi những lớp áo bông dày cộm.

 

Trình Gia Đống rời khỏi quán cafe. Đột nhiên nghĩ đến tên của mình, cậu ta lắc đầu cười. Gia Đống - trụ cột gia đình, rõ ràng bản thân hoàn toàn không xứng với cái tên ấy.

 

Trong lòng cậu ta rất phiền muộn. Nếu An Diệc Thành dự định tái hợp với Trình Vũ Phi thì vì sao lại giấu chuyện đứa con lâu như vậy? Rốt cuộc anh ta có mục đích gì?

 

Nghĩ tới những việc trước đây mà mẹ mình đã làm đối với An Diệc Thành, Trình Gia Đống không thể không lo lắng theo hướng xấu nhất. Năm xưa cậu ta hùa theo bố mẹ, lừa gạt Trình Vũ Phi, bức cô phải sống theo cách mà họ cho là đúng, coi việc làm của cô là ngốc nghếch, là sai trái. Kết cục như hiện tại một phần cũng do bàn tay cậu gây nên.

 

Vừa mở điện thoại đã có cuộc gọi đến, trông thấy màn hình báo người gọi là Vũ Phi, Trình Gia Đống chần chừ hồi lâu mới bắt máy.

 

“Em đang ở đâu?” Giọng điệu lo lắng của Trình Vũ Phi truyền đến.

 

Trình Gia Đống chau mày: “Chị sao thế? Có chuyện gì à?”.

 

Trình Vũ Phi khẽ thở hắt ra một hơi: “Công ty em thực tập vừa gọi điện đến, nói là em chưa đến làm. Chẳng phải hôm qua em về công ty rồi sao? Em đi đâu thế?”.

 

“…”

 

Bấy giờ Trình Gia Đống mới chợt nhớ ra mình báo với công ty số di động của chị gái trong trường hợp liên lạc khẩn cấp. Vừa rồi ngồi nói chuyện với An Diệc Thành, cậu ta tắt máy nên phía công ty không gọi được.

 

“Tâm trạng không tốt, em không muốn đến công ty.”

 

Đương nhiên Trình Vũ Phi không tin lý do này nhưng cô cũng không gặng hỏi thêm.

 

Nói chuyện với chị gái xong, Trình Gia Đống không đến công ty ngay mà về thẳng nhà. Ngồi trên xe bus, cậu ta không ngừng tự trách bản thân vì năm xưa đã nghe theo bố mẹ. Mẹ nói mẹ là người từng trải, biết nên làm gì cho đúng. Nhưng thực tế thì sao chứ? Gia đình họ vừa xảy ra chuyện, người đàn ông có hôn ước với Trình Vũ Phi liền cưới người phụ nữ khác. Cũng may chị gái cậu không thích anh ta, nếu không sẽ vô cùng đau khổ. Về phần An Diệc Thành, anh ta lại có một đứa con trai nhưng chưa từng kết hôn, lại dính dáng nhiều đến Hạ Tư Tư. Tuy nhiên bằng trực giác, Trình Gia Đống cảm thấy quan hệ giữa An Diệc Thành và Hạ Tư Tư không giống như những gì báo chí đưa tin. Vậy thì ý đồ của anh ta khi chen chân vào cuộc sống của Trình Vũ Phi là gì?

 

Suy nghĩ suốt dọc đường vẫn không tìm ra được cách giải quyết thỏa đáng, Trình Gia Đống chỉ cảm thấy tâm trạng càng thêm rối ren.

 

“Ở công ty gặp vấn đề gì à?” Thấy em trai trở về, Vũ Phi vội vàng hỏi: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì nghỉ việc đi!”

 

Trình Gia Đống không đáp, chỉ yên lặng nhìn chị gái, trong đầu văng vẳng câu hỏi: Nói hay không nói? Nếu An Diệc Thành thật sự muốn trả thù, cậu ta sẽ đưa chị gái bỏ trốn, nhưng rõ ràng An Diệc Thành không hề có ý định đó. Sự việc bảy năm trước đã giúp Trình Gia Đống hiểu ra một điều, cuộc sống của mỗi người phải do chính người đó quyết định. Trình Vũ Phi có quyền đưa ra lựa chọn về con đường tương lai của mình, dù tốt hay xấu cũng là điều mà cô muốn làm.

 

Nghĩ vậy, Trình Gia Đống kiên định nhìn chị gái: “Em có chuyện cần nói với chị!”.

 

 

Nhóc Minh Gia đang ngồi làm bài tập của kỳ nghỉ đông. Cả một tệp đề bài dày cộm mà hiện giờ chỉ còn lại hai, ba trang, cậu bé cảm thấy mình thật cừ.

 

An Diệc Thành từ lúc đi làm về hệt như người mất hồn, ngồi bất động bên cạnh con trai, không nói gì. Điện thoại đổ chuông, anh ta nhìn chằm chằm cái tên trên màn hình mà không chịu nhận máy.

 

Minh Gia nhíu mày: “Bố, sao bố không nghe?”.

 

An Diệc Thành nhìn con trai, sau đó lẳng lặng bỏ di động xuống.

 

Tiếng chuông vừa dứt được mấy giây lại tiếp tục vang lên. Minh Gia ngó vào màn hình, trông thấy tên Trình Vũ Phi.

 

“Có điện thoại kìa bố!”

 

An Diệc Thành chần chừ giây lát rồi vươn tay ra định cầm lấy, nhưng nhóc Minh Gia đã nhanh chóng chộp lại.

 

“Con nghe giúp bố nhé?”

 

Cậu bé chỉ nói vậy chứ chưa dám tự ý hành động. Chẳng qua cậu cảm thấy kỳ lạ, vì sao bố không muốn nghe mà cũng không tắt máy? Giống như đang do dự điều gì.

 

An Diệc Thành vẫn im lặng. Anh đứng dậy đi lên gác. Lúc này, anh đột nhiên muốn mặc kệ mọi thứ. Trên đường lái xe về nhà, anh một mực nghĩ tới Trình Vũ Phi, nghĩ tới những nỗi đau cô đã phải trải qua. Trong khi anh phải chật vật lo từng bữa cơm, từng ngụm sữa cho Minh Gia, thì cô cũng chẳng sung sướng như anh nghĩ. Che giấu chuyện mang thai, cố chấp đòi sinh đứa bé, nhưng cuộc đời cô vẫn gặp phải sóng gió vô cùng lớn. Anh tự nhủ rằng, có lẽ ông trời rất công bằng, cả anh và cô đều phải chịu đau khổ như nhau, vậy nên anh sẽ xóa bỏ nỗi hận thù suốt những năm qua. Thế nhưng, chính anh cũng không biết đó là lý do thật sự hay chỉ là cái cớ mà anh cố tình vịn vào để thuyết phục bản thân?

 

Cảm giác bất lực này khiến anh như muốn phát điên. Hoang đường, mọi chuyện thật hoang đường!

 

Thời gian qua ép buộc cô ấy ở bên mình để làm gì? Vì hận ư? Rõ ràng là một hành vi tự lừa mình dối người…

 

Minh Gia nhìn theo An Diệc Thành cho đến khi bóng anh khuất khỏi cầu thang. Tiếng chuông lúc này cũng ngừng reo, cậu bé đặt điện thoại xuống bàn, nghĩ bụng, nếu lát nữa cô Trình gọi tiếp thì mình sẽ nghe.

 

Ý nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu, chuông điện thoại lại reo ầm ĩ. Minh Gia ngẩn người giây lát rồi lập tức cầm di động của bố lên, ấn nút nghe.

 

“Cô Trình!”

 

Giọng nói non nớt của thằng bé truyền tới khiến Trình Vũ Phi sững sờ, bao nhiêu điều muốn hỏi như bị tắc nghẹn trong cổ họng. Toàn thân cô run rẩy, thậm chí còn kịch liệt hơn cả những khi nghe thấy ba chữ “An Diệc Thành” thốt ra từ miệng các bạn học trước đây.

 

“Minh… Minh Gia?”

 

“Vâng, bố cháu không có ở đây. Cô tìm bố cháu ạ?”, ngừng một lát, cậu bé lại nói, “Có chuyện gì cô cứ nói với cháu, lát cháu nói lại với bố”.

 

“Minh Gia…”

 

“Cháu đang nghe…”

 

Trình Vũ Phi nắm chặt điện thoại trong tay: “Minh Gia…”.

 

Minh Gia hơi chau mày, cảm thấy cô Trình cũng thật lạ.

 

“Cháu đang ở đâu?”

 

“Cháu ở nhà.”

 

“Nhà… Nói địa chỉ cho cô biết được không?”

 

Minh Gia trả lời xong, mơ hồ nghe được tiếng khóc của Trình Vũ Phi. Đợi mãi không thấy cô cúp máy, cậu bé đành cúp trước.

 

Không biết tự ý cúp máy như vậy có khiến cô Trình hiểu lầm rằng mình ghét cô ấy không?

 

Minh Gia có phần áy náy. Cậu bé nhìn lên gác, càng nghĩ càng cảm thấy người lớn thật khó hiểu. Vì thế, cậu không thèm để ý tới hai người họ nữa, cúi đầu thu dọn sách vở rồi chạy ra ngoài sân. Cô Trình sẽ đến ư?

 

Bác cả, chú Bảy, chú Tám và cô Hạ đều đã tới nhà cậu, chỉ duy nhất cô Trình là chưa. Hôm nay vì sao đột nhiên muốn đến?

 

Nghĩ tới nghĩ lui không ra kết quả, cậu nhóc dứt khoát không bận tâm tới vấn đề này nữa. Dù thế nào, cậu cũng là cậu chủ nhỏ ở đây, lát nữa nhất định sẽ đưa cô Trình đi chơi khắp khu này! Hơn nữa, cậu đã nghĩ thông suốt rồi, cô Trình có khả năng trở thành mẹ mình, không cần biết cô ấy có sinh ra mình hay không.

 

Ngoài trời rất lạnh, Minh Gia quên đeo găng tay, đành xoa xoa hai bàn tay với nhau, thỉnh thoảng lại nhún nhảy cho nóng người.

 

Taxi dừng ngoài cổng khu biệt thự, Trình Vũ Phi bước nhanh về phía nhà An Diệc Thành. Từ xa, cô đã trông thấy một bóng hình đáng yêu lọt thỏm trong bộ áo lông màu xanh lam, chỉ nhô lên cái đầu nhỏ nhắn.

 

Nhóc Minh Gia vừa nhìn thấy Trình Vũ Phi, ánh mắt không giấu được niềm vui, vội vàng chạy tới định nhào vào lòng cô. Nhưng đến gần, cậu bé chợt dừng lại bởi vì nhận ra sắc mặt cô rất xấu.

 

“Cô Trình… Cô làm sao thế? Cô ốm phải không?”

 

Trình Vũ Phi nhìn thằng bé, khóe môi mấp máy, mãi không thốt lên lời.

 

Con trai của cô… hóa ra con trai của cô trông như thế này. Đôi mắt trong sáng lanh lợi, sống mũi cao cao, bờ môi hơi mỏng, vành tai nho nhỏ…

 

Không biết bao nhiêu lần cô hình dung về nó, hình dáng ra sao, tính cách thế nào… Mỗi lần nghĩ lại một lần đau đớn, dằn vặt. Vì thế, cô ép buộc bản thân thôi huyễn tưởng, cuộc sống vất vả với bao nhiêu nỗi lo toan cơ hồ khiến cô dần quên đi. Nhưng sự thực là nỗi đau ấy vẫn nằm im trong từng tế bào trên người cô, ăn sâu vào máu thịt cô. Từ khoảnh khắc nghe tin con mình không còn, cuộc đời cô như chìm vào hang động tối đen, không có lấy một tia sáng dù là yếu ớt. Khi ấy, cô đã tự vấn lòng mình, có hối hận hay không? Nếu biết sớm kết quả như vậy, liệu có kiên quyết đối đầu với bố mẹ, kiên quyết bỏ học để sinh đứa bé ra hay không?

 

Câu trả lời là không.

 

Cô đã dùng sự chân thành để bảo vệ thứ tình cảm mà cô tin tưởng, vì thế cô cũng muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ mối liên hệ duy nhất giữa cô và anh.

 

Đã bảy năm trôi qua, cô không biết việc làm của mình khi xưa là đúng hay sai, mặc dù nếu ai đó gặp phải tình huống tương tự, cô nhất định sẽ khuyên họ từ bỏ đứa trẻ. Thế nhưng, cô không hề hối hận, thậm chí cô còn cảm thấy may mắn vì gặp được An Diệc Thành giữa những năm tháng thanh xuân tươi đẹp. Người con trai ấy đáng để cô hy sinh.

 

Hiện giờ, sự hy sinh của cô đã nhận được báo đáp. Ông trời cuối cùng đã mở ra cho cô một cánh cửa thoát khỏi hang động tối tăm kia. Cô hãnh diện vì bản thân chưa từng hối hận. Tất cả những gì cô đã làm, đều không uổng công.

 

An Minh Gia, đây là đứa con mà cô vất vả sinh ra, là cốt nhục của cô.

 

Cô run rẩy chạm khẽ lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Đôi mắt của thằng bé đúng là rất giống An Diệc Thành, tuy rằng, ánh mắt của anh không hoàn toàn trong veo như vậy, mà cơ hồ luôn được bao phủ bởi một lớp sương mù. Mũi thằng bé, đúng như Gia Đống nói, thực sự giống cô.

 

Trình Vũ Phi mỉm cười, đương nhiên phải giống rồi, họ là mẹ con cơ mà…

 

Minh Gia chăm chú nhìn cô, không hề khó chịu vì bị cô ngắm nghía và sờ mò, ngược lại, cậu bé còn cảm thấy mình được trân trọng. Chỉ có điều, biểu hiện của Trình Vũ Phi khiến cậu thấy rất kỳ lạ.

 

“Cô Trình…”

 

Minh Gia nhỏ giọng thăm dò. Cậu muốn hỏi có phải cô Trình đến tìm bố mình không, nhưng lại sợ hai người họ vừa cãi nhau, bố sẽ không chịu xuống gặp.

 

Cô ư?

 

Trình Vũ Phi khựng tay lại, khóe mắt đỏ ửng. Cô hoảng hốt lắc đầu: “Không… không phải “cô”! Minh Gia, đừng gọi như vậy! Đừng gọi là “cô”…”.

 

Minh Gia chợt có cảm giác khó chịu. Trước đây cậu từng nghe bố nói, người lớn rất kiên cường, không thể khóc chỉ vì mấy chuyện cỏn con, một khi khóc nghĩa là họ thật sự đau khổ…

 

Lúc này nhìn Trình Vũ Phi khóc, cậu bé vừa lo lắng, vừa bối rối, muốn an ủi nhưng lại không dám gọi một tiếng cô.

 

Trình Vũ Phi đột nhiên kéo Minh Gia vào lòng, ôm thật chặt. Chỉ có như vậy, cô mới cảm nhận được thiện ý mà số phận ban cho mình, mới biết mình may mắn và hạnh phúc cỡ nào.

 

“Đừng gọi là “cô” nữa…”

 

“Vâng…” Minh Gia lí nhí đáp.

 

“Mau gọi… mẹ!”

 

Minh Gia sửng sốt ngẩng đầu lên, dường như không dám tin vào những gì tai mình nghe được. Thế nhưng vẻ kinh ngạc trên gương mặt cậu bé rất nhanh tan biến, thay vào đó là niềm vui mừng khôn xiết. Ngay từ đầu cậu bé đã đoán cô Trình chính là mẹ mình, thật sự là thế, cậu đã tìm được mẹ ruột rồi.

 

Minh Gia cười rạng rỡ, giơ bàn tay nhỏ xíu lên lau nước mắt cho Trình Vũ Phi, nhưng càng lau, nước mắt rơi càng nhiều.

 

Trình Vũ Phi giữ lấy tay thằng bé, không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn nó.

 

Có lẽ cảm nhận được sự mong đợi trong ánh mắt cô, nhóc Minh Gia khẽ thốt lên: “Mẹ…”.

 

Nam tử hán không được khóc. Nhưng lúc này cậu mặc kệ, vì cậu đã tìm được mẹ.

 

Trình Vũ Phi lại ôm chặt lấy con trai. “Mẹ” là tiếng gọi ấm áp nhất, ngọt ngào nhất trên đời. Nó khiến cô hoàn toàn tin tưởng, hóa ra mình thật sự rất hạnh phúc.

 

 

Minh Gia nằm trong lòng Trình Vũ Phi, liên tục trở mình, thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Lát sau, cậu bé chợt nhăn mặt: “Mẹ, vì sao không biết con là con mẹ?”.

 

Trình Vũ Phi cắn môi, vì sao ư? Khi nghe mẹ nói đứa trẻ vừa qua đời, cô chỉ biết đau đớn mà không hề suy nghĩ tới trường hợp nào khác. Đều là tại cô…

 

“Minh Gia, mẹ xin lỗi…”

 

Minh Gia lắc đầu: “Không phải tại mẹ không cần con đúng không? Mẹ không ghét con đúng không?”.

 

Trình Vũ Phi thấy tim mình đau nhói.

 

“Sao như thế được! Mẹ sao lại không cần Minh Gia chứ? Con trai mẹ vừa ngoan vừa đáng yêu. Tất cả là do lỗi của mẹ…”

 

Minh Gia nhoẻn cười, vươn tay lên lau nước mắt cho cô.

 

“Mẹ đừng khóc nữa. Mẹ khóc, con sẽ rất buồn…”

 

Nghe vậy, Trình Vũ Phi cố gắng kìm nén bản thân. Cô hôn lên trán thằng bé, đây là bảo bối của cô, vì nó mà cuộc đời cô mới được viên mãn.

 

“Mẹ không biết đến sự tồn tại của con phải không?” Minh Gia dè dặt suy đoán.

 

“Ừ, vì có nguyên nhân đặc biệt nên mẹ tưởng rằng… Nhưng hiện giờ mẹ đã biết rồi, mẹ nhất định sẽ làm một người mẹ tốt, con có đồng ý không?”

 

Minh Gia vui vẻ gật đầu, sau đó ôm chặt lấy mẹ, đôi mắt lim dim như buồn ngủ.

 

Trình Vũ Phi vỗ lưng thằng bé, động tác có chụt rụt rè, cẩn trọng, như thể sợ làm hỏng món bảo bối vô giá.

 

Minh Gia nhắm mắt được một lát lại mở ra.

 

“Sao không ngủ?” Trình Vũ Phi khẽ hỏi.

 

“Con sợ đây chỉ là nằm mơ, ngủ dậy lại không thấy mẹ.”

 

“Ngốc, Minh Gia mau ngủ đi, tỉnh dậy vẫn sẽ thấy mẹ ở đây.”

 

Mơ ư? Đây là giấc mơ đối với cô thì đúng hơn. Giấc mơ này quá đỗi ngọt ngào. Cảm giác được ôm con trai trong lòng thật sự rất tuyệt vời.

 

Minh Gia cười híp mắt, giơ tay lên móc ngoéo với mẹ, sau đó mới yên tâm ngủ tiếp.

 

An Diệc Thành đứng ngoài cửa phòng nhìn hai mẹ con. Anh đã cố tình không nghe điện thoại, không muốn để cô tới đây, vì sao cô lại khăng khăng tới?

 

Cơ thể cô không ngừng run rẩy, như thể sợ tất cả sẽ tan biến trong tích tắc. Trong đầu anh chợt lóe lên hình ảnh cô thiếu nữ năm nào…

 

“Bài tập này, tớ không hiểu lắm, cậu có thể…”

 

Trình Vũ Phi còn chưa dứt lời, đã có một người khác nhào tới, ném cuốn sách lên bàn của An Diệc Thành: “Lớp trưởng đại nhân, bài tập này làm thế nào?”.

 

Anh quay đầu lại, trông thấy đôi chân cô khẽ run lên. Đã rụt rè như vậy sao còn đến hỏi?

 

Không một ai chú ý tới Trình Vũ Phi. An Diệc Thành hướng dẫn bạn học làm bài xong, ngoảnh lại thì chỉ còn thấy bóng lưng của cô. Anh nhíu mày, không bận tâm với cô nữa. Đối với anh mà nói, đây chỉ là một cô bạn cùng lớp không mấy thân thiết, lại còn nhát gan. Một người nhát gan như vậy, cô lấy đâu ra dũng cảm để bước về phía trước?

 

Lúc này, nhìn cảnh tượng cô và con trai tái ngộ, anh chợt cảm thấy sống mũi mình cay cay.

back top