Trên thực tế, với thực lực của người thanh niên Thánh cấp, dùng giọng điệu như vậy tiếp chuyện với hắn, thật sự khiến cho người ta cảm thấy đáng kiêu ngạo rồi. Nhưng phản ứng của Lang Sa chỉ khẽ gật đầu, vẫn mang vẻ trong trẻo lạnh lùng, trên mặt không hiện lên sự tươi cười. Không thể nghi ngờ, đây là hành động rất không lễ phép. Nói nghiêm trọng một chút thì quả thực là muốn tự đi tìm chết.
Nhưng mà khiến cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu là người thanh niên Thánh cấp chỉ lắc đầu cười. Sau đó lạnh nhạt nhìn về phía Ngụy Kiếm phân phó:
- Các ngươi đi sang bên kia nghỉ ngơi trước đi.
Ngụy Kiếm gật đầu nói:
- Vâng! Đại nhân!
Sau đó hắn mang theo những người còn lại đi về phía trước, vị trí của hắn ngược với chỗ của đám người Lâm Dịch đang đứng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mấy người Ngụy Kiếm vừa mới tới vị trí mà người thanh niên Thánh cấp chỉ thì từ phía sau truyền tới một tiếng cười thật lớn.
- Bạch đại nhân! Ta đến rồi!
Thanh âm hùng hậu khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên, ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía cửa vào.
Chỉ thấy lối vào hiện giờ có mười bảy, mười tám người. Thủ lĩnh dẫn đội là một người đàn ông trung niên, tiếng cười là từ miệng hắn phát ra.
Người đàn ông trung niên tướng mạo cực kỳ khôi ngô, khuôn mặt đen với hàng râu quai nón trông thật dọa người. Khi hắn cười, hai hàm răng trắng nõn tương phản với khuôn mặt đen khiến cho người khác phải chú ý.
Người thanh niên ngồi trên ghế cười nhạt một tiếng rồi hỏi:
- Lý lão tam, ngươi như thế nào cũng tới hả?
Người đàn ông trung niên có bộ râu quai nón được xưng là Lý lão tam lại nhe hàm răng trắng nõn ra cười nói:
- Ta chỉ hơi lo lắng cho hài nhi nhà ta thôi. Yên tâm đi, quy củ ta rất hiểu, Ta tuyệt đối sẽ không quấy rối đâu.
Người thanh niên Thánh cấp gật đầu cười, lại nghe Lý lão tam nói:
- Tất cả tới phía trước đi, ngồi im lặng một chút. Không được phép quấy rầy người lớn. Biết chưa?
Những người thanh niên phía sau hắn đều cúi người xác nhận.
Trên trán Lâm Dịch không khỏi xuất hiện mấy cái hắc tuyến, người luôn ồn ào quấy rầy mọi người từ nãy tới giờ vẫn là Lý lão tam đấy.
- Bọn hắn đến cùng là người nào?
Lâm Dịch không khỏi có chút nghi hoặc hỏi Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Lung tùy tiên đáp:
- Những người này là Đông Bắc Lý gia, thế lực của họ rất lớn. Tại tỉnh Đông Bắc sáu tới bảy phần trăm sản nghiệp buôn bán đều là của Lý gia. Người đàn ông trung niên có râu quai nón tên là Lý Hổ, hắn là tam đệ của giai chủ Lý gia đương nhiệm. Hơn ba trăm năm trước đã từng tiến vào Ma Nguyên động quật và hơn hai trăm năm trước đã đột phá trở thành Thánh cấp.
- Thánh cấp?
Lâm Dịch không khỏi trợn mắt nhìn người này. Lý lão tam vẫn đang khuyên bảo thủ hạ không nên ồn ào, giữ trật tự. Lâm Dịch không thể nào tin nổi, gã gia hỏa này thực sự là một cường giả Thánh cấp sao?
Thủy Linh Lung gật đầu nói:
- Đừng nhìn bộ dạng bên ngoài của hắn. Bởi vì trong giai tầng Thánh cấp, hắn tuyệt đối không phải là kẻ yếu kém.
Thanh âm của Khải Hi đột nhiên vang lên bên tai mấy người Lâm Dịch:
- Người của học viện Dị năng tới rồi.
Ánh mắt của mấy người Lâm Dịch dời tới phía bên kia.
Chỉ thấy lối vào lúc này có hơn mười người đang đi tới. Vừa nhìn thấy người đầu tiên bước vào, vẻ mặt Lâm Dịch đột nhiên trầm xuống, ánh mắt hắn lộ ra hàn quang. Nhưng nghĩ tới điều gì đó, trong mắt hắn hiện lên một tia do dự. Cuối cùng Lâm Dịch thở đài một hơi, đưa mắt nhìn những người phía sau kẻ đó.
Khắc Lý Tư! Kẻ đã phục kích Lâm Dịch khi hắn ra khỏi La Nhĩ thành. Biểu tình của kẻ này vẫn lãnh liệt như trước, trong mắt ánh lên những đạo hào quang khiếp người.
Khắc Lý Tư hơi khom người một chút, rồi hô to một câu:
- Đại nhân!
Người thanh niên Thánh cấp khẽ gật đầu, hắn lạnh nhạt nói:
- Đi sang bên kia nghỉ ngơi một chút đi.
- Vâng!
Khắc Lý Tư lên tiếng, sau đó mang theo đồng bạn tiến về phương hướng của mấy người Lâm Dịch.
Tại thời điểm nhìn thấy Lâm Dịch, Khắc Lý Tư lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn lập tức ồ lên một tiếng, sau đó hỏi:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Nhưng Lâm Dịch chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, sau đó thản nhiên nói:
- Ngươi có thể xuất hiện ở chỗ này, vì cái gì mà ta lại không thể?
- Ngươi!
Khắc Lý Tư bị những lời nói này của Lâm Dịch chọc giận, ngày đó khi Khải Hi đưa Lâm Dịch đi, hắn đã thấy tức giận mười phần. Hiện giờ, thấy đối phương dùng thái độ như vậy nói chuyện với mình, hắn thật sự không thể nhịn nổi mà muốn bộc phát tại chỗ.
Chỉ là, khi nhớ tới những Thánh cấp xung quanh, hơn nữa người thanh niên Thánh cấp đã nói trước, không được nháo sự. Nếu mình ra tay, không thể nghi ngờ là tự kiếm chuyện, cuốn cùng hắn đành hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Tốt nhất là ngươi không nên đụng phải ta, ngày đó nếu không phải có người cứu ngươi thì ngươi đã chết rồi. Ta muốn xem thử, gần bốn tháng qua, ngươi đã tăng lên tới trình độ nào. Hừ!
Sau khi hừ một tiếng, hắn đi qua người Lâm Dịch, không để ý tới kẻ này nữa.
Ánh mắt Lâm Dịch lóe lên sát khí nặng nề, hắn hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói với Khải Hi:
- Lão sư. Ngươi thấy rồi chứ?
Khải Hi thở dài một hơi, sau đó hắn đột nhiên đứng lên đi về phía đám người của dị năng học phủ. Dường như có chuyện muốn nói với Khắc Lý Tư.
Thời gian chậm rãi trôi qua...Sau đó lại lục tục có vài nhóm người tiến đến. Được sự giới thiệu của Thủy Linh Lung, đại khái Lâm Dịch cũng biết những người này thuộc thế lực nào.
Khi nhóm người cuối cùng tiến vào bình đài, Lâm Dịch đột nhiên ngây ngẩn cả người...
Nhóm này có khoảng mười người, người dẫn đầu là một nữ tử.
Ánh mắt Lâm Dịch đảo qua nữ tử thì lập tức trợn hai mắt thì thào:
- Thư, Thư Mộng?
Lâm Dịch cảm giác được đầu của mình hơi ngưng trệ đôi chút, trước kia là một người thanh niên rất giống Tạp Phiến, hiện tại lại có một nữ tử rất giống Thư Mộng...Điều này...
Chỉ thấy thiếu nữ đó rất giống Thư Mộng, người đẹp như tranh vẽ, đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu, sống mũi thanh tú, độ dày của bờ môi vừa phải. Mái tóc dài đen nhánh dán vào tấm lưng mềm mại thon thả của nàng. Điều khiến cho mọi người sợ hãi và thán phục chính là khí chất phiêu dật thoát trần như tiên tử không nhiễm chút khói bụi nhân gian. Nếu nói vẻ đẹp của Lang Sa là trong trẻo, nhưng lạnh lùng và cao ngạo, thêm một chút lãnh diễm. Thủy Linh Lung có vẻ đẹp ôn tình như nước, Lâm Yến khiến người ta có cảm giác thanh thuần đáng yêu. Nữ tử tuyệt sắc thần bí có nét điềm đạm, ngọt ngào mà u buồn mâu thuẫn nhau, thì nữ tử trước mắt giống như Thư Mộng này chính là nét đẹp không sơn linh vũ, giống như không màng danh lợi.
Trong lúc Lâm Dịch còn đang kinh ngạc thì Thủy Linh Lung như bình thường giới thiệu:
- Đây là người của Tây Nam Thư gia. Người dẫn đầu chính là Thư Mộng, Nàng là người có được dị năng huyết hạn truyền thừa, vì là truyền thừa huyết hạn cho nên nàng không tiến vào học viện Dị Năng. Nghe nói tuy rằng niên kỷ không lớn, nhưng thực lực lại rất mạnh. Không thể xem nhẹ.
Nhưng Lâm Dịch chỉ nghe được câu nói đầu tiên, hắn lập tức quay đầu lại nhìn Thủy Linh Lung, thần sắc có chút kích động hỏi dồn:
- Nàng tên gì? Thư Mộng? Gọi là Thư Mộng sao?
Thủy Linh Lung bị biểu tình của Lâm Dịch khiến cho hoảng sợ, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đúng là Thư Mộng...Ngươi làm sao vậy?
Lâm Dịch nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười một cách ngốc nghếch khiến cho Thủy Linh Lung cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Ngay lập tức, Lâm Dịch quay đầu lại hỏi Thủy Linh Lung:
- Những người vừa mới tiến vào sau chúng ta thuộc thế lực nào?
Thủy Linh Lung nhìn Lâm Dịch với vẻ khó hiểu. Nàng nhìn về phương hướng bên kia, sau đó đáp:
- Bọn họ là Nam Á Trương gia...Làm sao vậy?
- Trương gia...Nói cách khác...Hắn thật là Tạp Phiến?
Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt, nở nụ cười ngốc nghếch.
Thủy Linh Lung bên cạnh cảm thấy khó hiểu, không khỏi lo lắng hỏi hắn:
- Lâm Dịch. Ngươi...Ngươi không sao chứ?
Lâm Dịch lấy lại tinh thần, thần sắc hắn trở nên kích động nói:
- Lão sư, ngươi còn nhớ rõ ta nói khi còn bé ta từng chơi đùa với hai người bạn tốt nhất không?
Thủy Linh Lung suy nghĩ một chút, đột nhiên nàng sững sờ hỏi lại Lâm Dịch:
- Một trong số đó không phải là nữ tử Thư Mộng đó chứ?
Ngay lập tứcLâm Dịch gật đầu thật mạnh, hắn có chút kích động nhìn về phía Thư Mộng trên bình đài:
- Đúng vậy! Chính là nàng! Ta mới vừa rồi còn cho rằng nhận lầm người, nhưng ngoại trừ nàng, ta còn nhận ra một người nữa.
Thủy Linh Lung lập tức suy đoán rồi nói ngay:
- Tạp Phiến sao?
Lâm Dịch gật đầu, trên mặt hắn lộ ra thần sắc vui vẻ nói:
- Thật sự là không ngờ...Chúng ta đã tách nhau ra tám năm. Nhưng có thể gặp lại nhau ở nơi này...ha ha! Không biết bọn họ có còn nhận ra ta hay không?
Lâm Dịch nói với vẻ có chút chờ mong.
Nhưng mà sắc mặt của Thủy Linh Lung lại có vẻ hơi lo lắng.
Lâm Dịch thấy Thủy Linh Lung nửa ngày sau vẫn không nói điều gì, không khỏi quay đầu lại, hắn thấy được sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của nàng. Hơi nghi ngờ, Lâm Dịch liền hỏi:
- Lão sư, ngươi làm sao vậy?
Thủy Linh Lung thở dài một hơi rồi nói:
- Vốn tưởng rằng chỉ có Tông Phạm...Không ngờ hiện giờ lại có thêm hai người nữa...
Lâm Dịch lập tức ngẩn người ra. Lúc này hắn mới kịp phản ứng, hắn cùng Trương Tạp còn có Thư Mộng ba người dường như đã đứng ở thế đối lập.
Sau khi nhíu mày trong chốc lát, hắn liền trầm mặc thật lâu. Nhóm người của Thư Mộng là thế lực tới cuối cùng. Thời gian bắt đầu trôi qua thật nhanh, lúc này, sắc trời đã hoàn toàn u ám. Không có mây che phủ, vì thế trên đỉnh núi có vẻ sáng hơn những nơi khác.
Người thanh niên Thánh cấp một mực vẫn ngồi trên ghế thái sư chậm rãi đứng dậy, hắn từ từ mở miệng nói:
- Được rồi! Trên cơ bản mọi người đã tới đông đủ.
Lời nói của hắn khiến những người khác đang trò chuyện bỗng yên tĩnh trở lại, tất cả cùng nhìn về phía hắn.
- Quy tắc của năm nay có thay đổi đôi chút, không phải là một chọi một như những năm trước.
Người thanh niên Thánh cấp lạnh nhạt nói. Những lời này khiến cho tất cả mọi người sửng sốt hồi lâu. Những năm trước đều là quyết đấu một chọi một, người thắng hoặc còn sống sẽ bước tiếp vào danh ngạch mười lăm người. Nhưng tại sao quy củ năm nay lại thay đổi.
- vậy xin hỏi đại nhân...Quy củ năm này là...
Từ trong đám người truyền đến một câu nghi vấn, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vị Thánh cấp này, chờ câu trả lời của hắn.
Thanh niên Thánh cấp chậm rãi quét mắt toàn trường, sau đó hắn nhìn nhạt chỉ vào vạch núi cao chừng ba trăm thước phía sau hắn:
- Bất kể là dùng phương pháp nào, người đầu tiên tiến đến bình đài sẽ có được tư cách.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía bình đài.
Chỉ thấy trên sườn dốc của bình đài có một tiểu bình đài có thể chứa được chừng hai mươi người. Vách núi dốc đứng, cao khoảng ba trăm tới bốn trăm thước. Ngoài ra còn có một cái thang dây từ tiểu bình đài thả xuống.
Lúc này, mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng tại một địa phương trên đỉnh Mạn Vân Phong vẫn lóa ra những hào quang màu bạc cực kỳ chói mắt. Trong mơ hồ còn có những thanh âm xé rách không gian từ phía trước truyền đến.
- Không gian chi toản lần này là do người của Tông Phạm cung cấp, các ngươi có thể được ba danh ngạch. Ba người hiện tại có thể tới.
Người thanh niên Thánh cấp thản nhiên nói.
Chỉ thấy từ chỗ nghỉ ngơi của Tông Phạm có ba người đi tới, chính là Lang Sa và hai người khác không quen biết với Lâm Dịch.
- Chính là ba người các ngươi sao?
Thanh niên Thánh cấp nhàn nhạt hỏi.
Ba người gật nhẹ đầu, lúc này người thanh niên Thánh cấp mới quay đầu lại nói:
- Được rồi. Các ngươi bắt đầu đi.
Vừa mới nói xong, chỉ nghe một tiếng xoát nhỏ...Hơn mười gã Thánh cấp biến mất cùng với ba người Lang Sa trong không khí.
Nhưng mà khiến cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu là người thanh niên Thánh cấp chỉ lắc đầu cười. Sau đó lạnh nhạt nhìn về phía Ngụy Kiếm phân phó:
- Các ngươi đi sang bên kia nghỉ ngơi trước đi.
Ngụy Kiếm gật đầu nói:
- Vâng! Đại nhân!
Sau đó hắn mang theo những người còn lại đi về phía trước, vị trí của hắn ngược với chỗ của đám người Lâm Dịch đang đứng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mấy người Ngụy Kiếm vừa mới tới vị trí mà người thanh niên Thánh cấp chỉ thì từ phía sau truyền tới một tiếng cười thật lớn.
- Bạch đại nhân! Ta đến rồi!
Thanh âm hùng hậu khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên, ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía cửa vào.
Chỉ thấy lối vào hiện giờ có mười bảy, mười tám người. Thủ lĩnh dẫn đội là một người đàn ông trung niên, tiếng cười là từ miệng hắn phát ra.
Người đàn ông trung niên tướng mạo cực kỳ khôi ngô, khuôn mặt đen với hàng râu quai nón trông thật dọa người. Khi hắn cười, hai hàm răng trắng nõn tương phản với khuôn mặt đen khiến cho người khác phải chú ý.
Người thanh niên ngồi trên ghế cười nhạt một tiếng rồi hỏi:
- Lý lão tam, ngươi như thế nào cũng tới hả?
Người đàn ông trung niên có bộ râu quai nón được xưng là Lý lão tam lại nhe hàm răng trắng nõn ra cười nói:
- Ta chỉ hơi lo lắng cho hài nhi nhà ta thôi. Yên tâm đi, quy củ ta rất hiểu, Ta tuyệt đối sẽ không quấy rối đâu.
Người thanh niên Thánh cấp gật đầu cười, lại nghe Lý lão tam nói:
- Tất cả tới phía trước đi, ngồi im lặng một chút. Không được phép quấy rầy người lớn. Biết chưa?
Những người thanh niên phía sau hắn đều cúi người xác nhận.
Trên trán Lâm Dịch không khỏi xuất hiện mấy cái hắc tuyến, người luôn ồn ào quấy rầy mọi người từ nãy tới giờ vẫn là Lý lão tam đấy.
- Bọn hắn đến cùng là người nào?
Lâm Dịch không khỏi có chút nghi hoặc hỏi Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Lung tùy tiên đáp:
- Những người này là Đông Bắc Lý gia, thế lực của họ rất lớn. Tại tỉnh Đông Bắc sáu tới bảy phần trăm sản nghiệp buôn bán đều là của Lý gia. Người đàn ông trung niên có râu quai nón tên là Lý Hổ, hắn là tam đệ của giai chủ Lý gia đương nhiệm. Hơn ba trăm năm trước đã từng tiến vào Ma Nguyên động quật và hơn hai trăm năm trước đã đột phá trở thành Thánh cấp.
- Thánh cấp?
Lâm Dịch không khỏi trợn mắt nhìn người này. Lý lão tam vẫn đang khuyên bảo thủ hạ không nên ồn ào, giữ trật tự. Lâm Dịch không thể nào tin nổi, gã gia hỏa này thực sự là một cường giả Thánh cấp sao?
Thủy Linh Lung gật đầu nói:
- Đừng nhìn bộ dạng bên ngoài của hắn. Bởi vì trong giai tầng Thánh cấp, hắn tuyệt đối không phải là kẻ yếu kém.
Thanh âm của Khải Hi đột nhiên vang lên bên tai mấy người Lâm Dịch:
- Người của học viện Dị năng tới rồi.
Ánh mắt của mấy người Lâm Dịch dời tới phía bên kia.
Chỉ thấy lối vào lúc này có hơn mười người đang đi tới. Vừa nhìn thấy người đầu tiên bước vào, vẻ mặt Lâm Dịch đột nhiên trầm xuống, ánh mắt hắn lộ ra hàn quang. Nhưng nghĩ tới điều gì đó, trong mắt hắn hiện lên một tia do dự. Cuối cùng Lâm Dịch thở đài một hơi, đưa mắt nhìn những người phía sau kẻ đó.
Khắc Lý Tư! Kẻ đã phục kích Lâm Dịch khi hắn ra khỏi La Nhĩ thành. Biểu tình của kẻ này vẫn lãnh liệt như trước, trong mắt ánh lên những đạo hào quang khiếp người.
Khắc Lý Tư hơi khom người một chút, rồi hô to một câu:
- Đại nhân!
Người thanh niên Thánh cấp khẽ gật đầu, hắn lạnh nhạt nói:
- Đi sang bên kia nghỉ ngơi một chút đi.
- Vâng!
Khắc Lý Tư lên tiếng, sau đó mang theo đồng bạn tiến về phương hướng của mấy người Lâm Dịch.
Tại thời điểm nhìn thấy Lâm Dịch, Khắc Lý Tư lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn lập tức ồ lên một tiếng, sau đó hỏi:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Nhưng Lâm Dịch chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, sau đó thản nhiên nói:
- Ngươi có thể xuất hiện ở chỗ này, vì cái gì mà ta lại không thể?
- Ngươi!
Khắc Lý Tư bị những lời nói này của Lâm Dịch chọc giận, ngày đó khi Khải Hi đưa Lâm Dịch đi, hắn đã thấy tức giận mười phần. Hiện giờ, thấy đối phương dùng thái độ như vậy nói chuyện với mình, hắn thật sự không thể nhịn nổi mà muốn bộc phát tại chỗ.
Chỉ là, khi nhớ tới những Thánh cấp xung quanh, hơn nữa người thanh niên Thánh cấp đã nói trước, không được nháo sự. Nếu mình ra tay, không thể nghi ngờ là tự kiếm chuyện, cuốn cùng hắn đành hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Tốt nhất là ngươi không nên đụng phải ta, ngày đó nếu không phải có người cứu ngươi thì ngươi đã chết rồi. Ta muốn xem thử, gần bốn tháng qua, ngươi đã tăng lên tới trình độ nào. Hừ!
Sau khi hừ một tiếng, hắn đi qua người Lâm Dịch, không để ý tới kẻ này nữa.
Ánh mắt Lâm Dịch lóe lên sát khí nặng nề, hắn hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói với Khải Hi:
- Lão sư. Ngươi thấy rồi chứ?
Khải Hi thở dài một hơi, sau đó hắn đột nhiên đứng lên đi về phía đám người của dị năng học phủ. Dường như có chuyện muốn nói với Khắc Lý Tư.
Thời gian chậm rãi trôi qua...Sau đó lại lục tục có vài nhóm người tiến đến. Được sự giới thiệu của Thủy Linh Lung, đại khái Lâm Dịch cũng biết những người này thuộc thế lực nào.
Khi nhóm người cuối cùng tiến vào bình đài, Lâm Dịch đột nhiên ngây ngẩn cả người...
Nhóm này có khoảng mười người, người dẫn đầu là một nữ tử.
Ánh mắt Lâm Dịch đảo qua nữ tử thì lập tức trợn hai mắt thì thào:
- Thư, Thư Mộng?
Lâm Dịch cảm giác được đầu của mình hơi ngưng trệ đôi chút, trước kia là một người thanh niên rất giống Tạp Phiến, hiện tại lại có một nữ tử rất giống Thư Mộng...Điều này...
Chỉ thấy thiếu nữ đó rất giống Thư Mộng, người đẹp như tranh vẽ, đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu, sống mũi thanh tú, độ dày của bờ môi vừa phải. Mái tóc dài đen nhánh dán vào tấm lưng mềm mại thon thả của nàng. Điều khiến cho mọi người sợ hãi và thán phục chính là khí chất phiêu dật thoát trần như tiên tử không nhiễm chút khói bụi nhân gian. Nếu nói vẻ đẹp của Lang Sa là trong trẻo, nhưng lạnh lùng và cao ngạo, thêm một chút lãnh diễm. Thủy Linh Lung có vẻ đẹp ôn tình như nước, Lâm Yến khiến người ta có cảm giác thanh thuần đáng yêu. Nữ tử tuyệt sắc thần bí có nét điềm đạm, ngọt ngào mà u buồn mâu thuẫn nhau, thì nữ tử trước mắt giống như Thư Mộng này chính là nét đẹp không sơn linh vũ, giống như không màng danh lợi.
Trong lúc Lâm Dịch còn đang kinh ngạc thì Thủy Linh Lung như bình thường giới thiệu:
- Đây là người của Tây Nam Thư gia. Người dẫn đầu chính là Thư Mộng, Nàng là người có được dị năng huyết hạn truyền thừa, vì là truyền thừa huyết hạn cho nên nàng không tiến vào học viện Dị Năng. Nghe nói tuy rằng niên kỷ không lớn, nhưng thực lực lại rất mạnh. Không thể xem nhẹ.
Nhưng Lâm Dịch chỉ nghe được câu nói đầu tiên, hắn lập tức quay đầu lại nhìn Thủy Linh Lung, thần sắc có chút kích động hỏi dồn:
- Nàng tên gì? Thư Mộng? Gọi là Thư Mộng sao?
Thủy Linh Lung bị biểu tình của Lâm Dịch khiến cho hoảng sợ, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đúng là Thư Mộng...Ngươi làm sao vậy?
Lâm Dịch nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười một cách ngốc nghếch khiến cho Thủy Linh Lung cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Ngay lập tức, Lâm Dịch quay đầu lại hỏi Thủy Linh Lung:
- Những người vừa mới tiến vào sau chúng ta thuộc thế lực nào?
Thủy Linh Lung nhìn Lâm Dịch với vẻ khó hiểu. Nàng nhìn về phương hướng bên kia, sau đó đáp:
- Bọn họ là Nam Á Trương gia...Làm sao vậy?
- Trương gia...Nói cách khác...Hắn thật là Tạp Phiến?
Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt, nở nụ cười ngốc nghếch.
Thủy Linh Lung bên cạnh cảm thấy khó hiểu, không khỏi lo lắng hỏi hắn:
- Lâm Dịch. Ngươi...Ngươi không sao chứ?
Lâm Dịch lấy lại tinh thần, thần sắc hắn trở nên kích động nói:
- Lão sư, ngươi còn nhớ rõ ta nói khi còn bé ta từng chơi đùa với hai người bạn tốt nhất không?
Thủy Linh Lung suy nghĩ một chút, đột nhiên nàng sững sờ hỏi lại Lâm Dịch:
- Một trong số đó không phải là nữ tử Thư Mộng đó chứ?
Ngay lập tứcLâm Dịch gật đầu thật mạnh, hắn có chút kích động nhìn về phía Thư Mộng trên bình đài:
- Đúng vậy! Chính là nàng! Ta mới vừa rồi còn cho rằng nhận lầm người, nhưng ngoại trừ nàng, ta còn nhận ra một người nữa.
Thủy Linh Lung lập tức suy đoán rồi nói ngay:
- Tạp Phiến sao?
Lâm Dịch gật đầu, trên mặt hắn lộ ra thần sắc vui vẻ nói:
- Thật sự là không ngờ...Chúng ta đã tách nhau ra tám năm. Nhưng có thể gặp lại nhau ở nơi này...ha ha! Không biết bọn họ có còn nhận ra ta hay không?
Lâm Dịch nói với vẻ có chút chờ mong.
Nhưng mà sắc mặt của Thủy Linh Lung lại có vẻ hơi lo lắng.
Lâm Dịch thấy Thủy Linh Lung nửa ngày sau vẫn không nói điều gì, không khỏi quay đầu lại, hắn thấy được sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của nàng. Hơi nghi ngờ, Lâm Dịch liền hỏi:
- Lão sư, ngươi làm sao vậy?
Thủy Linh Lung thở dài một hơi rồi nói:
- Vốn tưởng rằng chỉ có Tông Phạm...Không ngờ hiện giờ lại có thêm hai người nữa...
Lâm Dịch lập tức ngẩn người ra. Lúc này hắn mới kịp phản ứng, hắn cùng Trương Tạp còn có Thư Mộng ba người dường như đã đứng ở thế đối lập.
Sau khi nhíu mày trong chốc lát, hắn liền trầm mặc thật lâu. Nhóm người của Thư Mộng là thế lực tới cuối cùng. Thời gian bắt đầu trôi qua thật nhanh, lúc này, sắc trời đã hoàn toàn u ám. Không có mây che phủ, vì thế trên đỉnh núi có vẻ sáng hơn những nơi khác.
Người thanh niên Thánh cấp một mực vẫn ngồi trên ghế thái sư chậm rãi đứng dậy, hắn từ từ mở miệng nói:
- Được rồi! Trên cơ bản mọi người đã tới đông đủ.
Lời nói của hắn khiến những người khác đang trò chuyện bỗng yên tĩnh trở lại, tất cả cùng nhìn về phía hắn.
- Quy tắc của năm nay có thay đổi đôi chút, không phải là một chọi một như những năm trước.
Người thanh niên Thánh cấp lạnh nhạt nói. Những lời này khiến cho tất cả mọi người sửng sốt hồi lâu. Những năm trước đều là quyết đấu một chọi một, người thắng hoặc còn sống sẽ bước tiếp vào danh ngạch mười lăm người. Nhưng tại sao quy củ năm nay lại thay đổi.
- vậy xin hỏi đại nhân...Quy củ năm này là...
Từ trong đám người truyền đến một câu nghi vấn, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vị Thánh cấp này, chờ câu trả lời của hắn.
Thanh niên Thánh cấp chậm rãi quét mắt toàn trường, sau đó hắn nhìn nhạt chỉ vào vạch núi cao chừng ba trăm thước phía sau hắn:
- Bất kể là dùng phương pháp nào, người đầu tiên tiến đến bình đài sẽ có được tư cách.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía bình đài.
Chỉ thấy trên sườn dốc của bình đài có một tiểu bình đài có thể chứa được chừng hai mươi người. Vách núi dốc đứng, cao khoảng ba trăm tới bốn trăm thước. Ngoài ra còn có một cái thang dây từ tiểu bình đài thả xuống.
Lúc này, mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng tại một địa phương trên đỉnh Mạn Vân Phong vẫn lóa ra những hào quang màu bạc cực kỳ chói mắt. Trong mơ hồ còn có những thanh âm xé rách không gian từ phía trước truyền đến.
- Không gian chi toản lần này là do người của Tông Phạm cung cấp, các ngươi có thể được ba danh ngạch. Ba người hiện tại có thể tới.
Người thanh niên Thánh cấp thản nhiên nói.
Chỉ thấy từ chỗ nghỉ ngơi của Tông Phạm có ba người đi tới, chính là Lang Sa và hai người khác không quen biết với Lâm Dịch.
- Chính là ba người các ngươi sao?
Thanh niên Thánh cấp nhàn nhạt hỏi.
Ba người gật nhẹ đầu, lúc này người thanh niên Thánh cấp mới quay đầu lại nói:
- Được rồi. Các ngươi bắt đầu đi.
Vừa mới nói xong, chỉ nghe một tiếng xoát nhỏ...Hơn mười gã Thánh cấp biến mất cùng với ba người Lang Sa trong không khí.