Theo tiếng quát của Ngụy Kiếm vừa trầm xuống, hắn sau khi một mực né tránh bắt đầu phản kích.
Đại đa số đều được chiến văn gia trì, vô luận là tốc độ, lực lượng hay phòng ngự đều tăng gấp ba. Bản thân của chiến sĩ thường phòng ngự trọng điểm ở một chỗ, vì thế nó càng thêm nổi bật.
Tuy rằng Ngụy Kiếm có thiên hướng so về tốc độ hơn, nhưng lực lượng công kích của hắn tuyệt đối không yếu. Trên thực tế, sau khi được gia trì chiến văn, lực công kích của Ngụy Kiếm càng thêm đáng sợ. Dù sao thì lực lượng và tốc độ cùng tăng chắc chắn không đơn giản giống như phép toán một cộng một.
Thân ảnh quỷ mị của Ngụy Kiếm công kích mãnh liệt các chiến sĩ bốn phía. Dưới sự gia trì của tốc độ, mức độ thương tổn do Ngụy Kiếm tạo nên đạt tới một trình độ khủng bố. Công kích nhanh như sao băng, anh sáng như tử mang bùng phát từ trên cánh tay của hắn. Tốc độ cực nhanh, những chiến sĩ không được gia trì linh văn, trong nháy mắt căn bản không thể phản ứng, bị lực công kích cường đại của Ngụy Kiếm đánh bay ra ngoài. Rất nhanh, rất nguy hiểm, rất mạnh. Một vòi máu tươi hoa lệ phun ra khắp không trung.
Trước lực lượng cường đại như thế, chỉ cần trúng chiêu, trong khoảnh khắc sẽ mất đi sức chiến đấu. Những người hơi yếu có thể trực tiếp tử vong.
Mà mấy người Diệp Khai, Diệp Linh sau khi nghe tiếng quát của Ngụy Kiếm lập tức hiểu rằng cần phải mạnh tay, nếu không sẽ vì đám người đang hỗn chiến này mà tiêu hao thể lực. Điều này vô cùng có hại, ngay lập tức cả đám bắt đầu gia tăng công kích, xuống tay không hề lưu thủ.
Lúc này, người bên Ngụy Kiếm đột nhiên ra chiêu khiến cho những người thuộc các thế lực khác không kịp phản ứng, vì thế mà bọn họ đã đạt được hiệu quả tương đối tốt. Hiện tại, những người tham gia hỗn chiến, chỉ chăm chăm làm sao có thể tới được bình đài chỗ người thanh niên Thánh cấp, làm sao để ý tới việc nặng tay hay không? Song khi đám người Ngụy Kiếm công kích khiến hơn mười chiến sĩ mất đi sức chiến đấu. Những người có chút trí tuệ đều phản ứng nhanh chóng, họ liền hiểu rõ quy tắc này tựa hồ không giống với quy tắc một chọi một trước kia, nhưng trên thực tế còn tàn khốc hơn nhiều.
Dù sao, tại quy tắc cũ, người yếu có thể nhận thua. Nhưng lúc này, chỉ cần thân hãm bên trong chiến đoàn thì không thể nào làm như vậy. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Chiến đấu lập tức bắt đầu trở nên thảm thiết vô cùng.
Đến lúc này, dường như mục đích của tất cả mọi người đã thay đổi. Không đơn thuần chỉ là đặt chân lên bình đài của thanh niên Thánh cấp như trước nữa, mà biến thành tàn sát lẫn nhau để đạt được mục đích.
Tử sắc quang mang bùng nổ dữ dội chiếu sáng cả một bình đài, khung cảnh này vô cùng tráng lệ mà tươi đẹp. Tiếng đánh nhau, thanh âm quát to cùng với những tiếng kêu la thảm thiết phá tan sự yên tĩnh bấy lâu nay của đỉnh núi Mạn Vân Phong.
Lang Sa đứng ở trên bình đài nhìn về phía dưới, lúc này khuông mặt luôn trong trẻo lạnh lùng của nàng chợt xuất hiện một tia động dung.
- Ha ha! Quả thật là rất kịch liệt!
Vị Thánh cấp mà đám người Lâm Dịch đã gặp dưới chân núi cười nhẹ một tiếng. Một đôi mắt có chút hăng hái nhìn về tràng hỗn chiến phía dưới, còn một đôi mắt khác thì lộ ra vẻ ngiền ngẫm.
Vị thanh niên Thánh cấp ngồi trên chiếc ghế thái sư không khỏi cười nhẹ một tiếng, mà không nói điều gì.
Thần sắc của bọn hắn, phảng phất như đang nhìn một chuyện không có liên quan gì tới mình. Đồng tử lạnh lùng, biểu lộ nghiền ngẫm...những điều này khiến cho lông mày Lang Sa đứng ở bên cạnh không khỏi nhíu lại, nhưng nàng cũng không thể nói gì.
Hỗn chiến đã đến mức độ gay cấn hơn, hào quang màu tím lập lòe càng thêm dày đặc. Lúc này Lâm Dịch và những dị năng giả khác đứng ở một địa phương yên tĩnh khác cũng bị ảnh hưởng từ những chiến sĩ. Trong tiếng nổ mạnh. những hòn đá vụn bay tứ tung mang theo những tiếng xé gió.
Uy lực của những mảnh đá vụn này rất mạnh mẽ. Mặc dù trúng người những chiến sĩ thì không có vấn đề gì, nhưng một khi đánh trúng thân thể không mấy mạnh mẽ của đám dị năng giả trong lúc không phòng bị thì đúng là muốn lấy mạng của họ. Nguyên bản mấy người bên dị năng giả rất bình tĩnh, lúc này cũng bắt đầu điên cuồng lên.
Đủ loại dị năng phòng ngự xuất hiện trên người những dị năng giả này.
Thủy hệ lĩnh vực của Lâm Dịch cũng bùng phát tạo nên một vòng bảo hộ chừng mười phân. Lĩnh vực màu xanh da trời lưu chuyển những gợn sóng trong suốt. Vô luận là phi thạch có bay tới với tốc độ như thế nào, lực lượng có mạnh ra sao đều chỉ tiến vào bên trong lĩnh vực chừng một phân, sau đó suy yếu và rớt trên mặt đất.
Dị năng phòng ngự của Thủy Linh Lung cũng khiến cho Lâm Dịch có hơi kinh ngạc. Lĩnh vực của Lâm Dịch chỉ dùng nước để tạo nên một thế giới có không gian nhỏ mà thôi, nhưng dị năng phòng ngự của Thủy Linh Lung thật sự có nước chảy bên trong.
Vài cái vòi rồng thủy lực quấn quanh người nàng. Cho dù đá vụn có bắn đến theo hướng nào, chỉ cần chạm vào vòi rồng, đều bị cản bay ngược trở lại. Mà Thủy Linh Lung ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc, bộ dáng của nàng giống như thủy thần, thủy long lượn lờ xung quanh.
Dị năng phòng ngự của Khải Hi thì đơn giản hơn hai người Lâm Dịch rất nhiều, một cái tường bằng đất cao chừng hai ba thước xuất hiện sau lưng hắn, tuy rằng không phải phòng ngự từ bốn phương tám hướng, nhưng chỉ cần đá vụn bay tới chạm vào, tường đất sẽ bộc phát một hồi quang mang, sau đó phi thạch đều dung nhập vào bên trong tường đất.
Khố Tư Lạp với dị năng mộc hệ đứng bên cạnh Khải Hi, chờ được tường đất của Khải Hi che chở. Hắn đỡ phải ra tay.
Bác Luân Lợi với dị năng kim hệ cũng rất đơn giản. Kim sắc quang mang lóe lên trên người hắn, lập tức thân hình hắn được bao trùm bởi một tầng kim loại. Hắn chỉ tùy ý đứng yên một chỗ, mặc cho phi thạch đánh lên người, sau đó phát ra những tiếng vang thanh thúy rồi rớt xuống đất. Ngay cả nhăn mày một chút cũng không hề.
Hỏa hệ dị năng phòng ngự của Ba Nhĩ Khắc khiến cho Lâm Dịch có hơi ngây dại. Thân thể hắn bắt đầu bùng cháy giống như người lửa, phi thạch bay qua, sau khi trực tiếp tiến vào vầng lửa liền biến mất. Lúc này, nhìn hắn có vẻ thật quái dị, thân thể là hỏa diễm, nhưng cái đầu lại không có chút biến hóa nào.
Thủy Linh Lung tựa hồ nhìn ra Lâm Dịch đang khiếp sợ, nàng không khỏi cười nhẹ một tiếng rồi nói:
- Ba Nhĩ Khắc là Vật Hóa Hỏa Hệ dị năng. Hắn có thể đem toàn thân của mình hoàn toàn biến thành hỏa diễm. Công kích có mạnh cỡ nào, cũng không tạo nên thương tổn quá lớn cho hắn. Bất quá hiện tại chỉ có dị năng phòng hộ, chỉ sau khi đạt tới Thánh cấp thì ngay cả đầu cũng không ngoại lệ đều biến thành hỏa diễm.
Lâm Dịch hoàn toàn ngây người...Thật lâu mới sợ hãi than thở nói:
- Dị năng, quả nhiên rất thần bí...
Trước đó Lâm Dịch chưa bao giờ từng nghĩ thân thể con người có thể biến thành đồ vật thực chất.
Học viên Dị năng thực sự không thể so sự chênh lệch với người của học viện Ngũ Hành.
Xung quanh người Khắc Lý Tư có một luồng gió lốc xoay tròn kịch liệt. Bất kể là phi thạch có bay từ hướng nào tới, đều sẽ bị gió lốc cuốn ra ngoài, sau đó hất văng ra ngoài. Cộng với khuôn mặt luôn lạnh lùng của Khắc Lý Tư khiến cho người ta có cảm giác hắn như hóa thân trở thành Phong thần. Mà dị năng phòng ngự của những người bên cạnh Khắc Lý Tư cũng khiến cho Lâm Dịch mở rộng tầm mắt. Hoặc là lạnh lùng đứng yên nhìn phi thạch bay tới, chỉ cần đá vụn bay tới trước mặt đều tự rơi xuống, hoặc quanh người quấn quanh lôi điện như điện xà màu tím, chỉ cần phi thạch bay tới, lập tức sẽ bị biến thành mạt phấn.
Quyết đấu của dị năng giả tranh đoạt danh ngạch hoàn toàn không giống với chiến sĩ. Lúc này, đám người chiến sĩ đều sớm đã chém giết tới đỏ cả mắt rồi. Trong quá trình hỗn chiến từ lúc đầu tới bây giờ, đã có ít nhất ba bốn mươi người bị giết tại chỗ hoặc bị đánh rơi vào vách núi. Những chiến sĩ còn lại, ai cũng điên cuồng chém giết lẫn nhau. Mục đích tiến lên bình đài, nơi có vị thanh niên Thánh cấp đã không còn. Trong đầu họ chính là giết chết hết những tên gia hỏa đã giết đồng bọn của mình.
Khóe miệng người thanh niên có vẻ lười biếng hiện lên một nụ cười, hắn thản nhiên nói:
- Diệp nhi, chúng ta đi qua đó.
Ngay sau đó hắn liền tiến phương hướng vị thanh niên Thánh cấp.
Ở phía sau hắn, cô gái tuyệt sắc mang tên Diệp Nhi mang theo khí chất u buồn cùng nụ cười ngọt ngào mâu thuẫn nhau cũng đi theo hắn. Nhìn nét mặt của họ, dường như không để ý tới cảnh tượng chém giết tàn khốc trước mặt. Vẫn tư thái ưu nhã mà lạnh nhạt.
Trương Tạp lần đầu tiên mới chứng kiến cảnh tượng huyết tinh như thế, trong lòng khó tránh khỏi sự khẩn trương, hắn nuốt từng ngụm nước bọt. Thấy thúc thúc của mình đã tiến về phía bên kia, hắn cũng học theo bộ dạng đó tiến về phương hướng vị thanh niên Thánh cấp. Bất quá, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thư Mộng với vẻ mặt không màng danh lợi đang ở ngoài vòng trong, hắn có vẻ rất lo lắng cho nàng.
Hành động của ba người này căn bản không có một ai chú ý, bởi tràng diện hiện giờ đã chém giết tới đỏ mắt rồi. Khi đi tới vách đá, cả ba người điểm nhẹ chân một cái, sau đó liền vững vàng rơi vào trước mặt người thanh niên Thánh cấp.
Ba người đặt chân lên bình đài đầu tiên là ba người hoàn toàn không tham gia hỗn chiến.
Mãi cho tới khi ba người Trương gia Nam Á đã tới bên cạnh vị thanh niên Thánh cấp, những người phía dưới mới giật mình, chỉ là lúc này đã muộn.
- Dừng tay! Dừng tay!
Sau tiếng thét, các chiến sĩ bắt đầu ngừng lại, vẫn còn rất nhiều người còn không nhận ra bên cạnh vị thanh niên Thánh cấp có nhiều hơn ba người. Ngụy Kiếm ngẩng đầu, cảnh giác nhìn người vừa hô ngừng tay. Sau đó hắn đưa mắt về phía bình đài của vị thanh niên Thánh cấp, những người khác cũng quay lại nhìn về phía đó...Lập tức hai mắt họ như muốn phát hỏa.
- Hỗn đản!
Lập tức có người chửi ầm lên.
Ngẫm lại mà cảm thấy tức giận, chính mình liều sống chết cùng đám người này để dành cho được danh nghạch tiến vào Ma Nguyên động quật. Vậy mà ba người đó đứng xem náo nhiệt, nhìn người mình chém giết đỏ mắt, sau đó chớp lấy thời cơ giành lấy danh ngạch. Ai mà cảm thấy không phát hỏa.
Nhưng mà họ không có cách nào khác, vừa rồi chính vị thanh niên Thánh cấp đã nói rất rõ ràng...Bất kể ngươi dùng phương pháp nào, chỉ cần có thể đến bên cạnh hắn đầu tiên thì sẽ có tư cách tiến vào Ma Nguyên động quật. Lúc này, tám cái danh ngạch đã mất đi ba, chỉ còn lại năm cái.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, cảnh giác nhìn đối thủ. Đã có kinh nghiệm vừa rồi giáo huấn, cho nên không ai dám động thủ trước...Tình thế lại tiếp tục trở về trạng thái giằng co.
Thư Mộng một mực vẫn đứng ngoài vòng chiến, bỗng nhiên nhu hòa quay đầu lại nói với hai người bên cạnh mình:
- Chúng ta đi qua đó thôi.
Hai gã trun niên nghe vậy liền cung kính khom người một cái. Chỉ thấy dáng đi ưu nhã của Thư Mộng bắt đầu tiến về phương hướng bình đài, nơi có vị thanh niên Thánh cấp đang đứng.
Những người khác đang giằng co với nhau đột nhiên cảm thấy run sợ, họ không biết nữ tử có tướng mạo tuyệt mĩ, khí chất không màng danh lợi này muốn làm gì.
Mãi cho tới khi Thư Mộng đã đi tới phía trước vách núi, hai đầu gối của nàng khẽ cong lại đang muốn nhảy lên thì mới có người phản ứng.
- Đáng chết! Đi chết đi!
Một thanh âm phẫn nộ vang lên, ngay lập tức, một luồng năng lượng màu tím theo từ trong đám người đang giằng co bay ra.
Hai mắt Lâm Dịch mở lớn trừng trừng! Thân hình của hắn nhoáng lên, cơ hồ muốn lao ra.
Nhưng Thư Mộng căn bản không thèm quay đầu lại nhìn công kích đang đánh tới, chỉ thấy hai người trung niên một mực trầm mặc lập tức xoay người lại. Hào quang màu tím đồng thời bùng phát, hai người cùng đánh ra một quyền.
Mang theo thanh âm thanh âm xé gió từ quyền đầu của hai người, năng lượng từ quang mang màu tím bùng phát va chạm với nhau, tử mang bay ra đầy trời.
Trong lúc này, Thư Mộng đã nhảy lên, thân hình đang lơ lửng trên không trung.
- Xuống cho ta!
Những chiến sĩ khác bởi vì sơ sẩy mà để ba người Trương gia Nam Á ngồi không hưởng lợi. Lúc này thấy Thư gia Đông Bắc Thư Mộng muốn đoạt lấy danh ngạch, họ làm sao có thể để nàng được như ý.
Lập tức lập tức có vài chục đạo tử sắc năng lượng từ trong đám người bùng nổ, công kích xé gió bay thẳng tới Thư Mộng đang lơ lửng trong không trung.
Đại đa số đều được chiến văn gia trì, vô luận là tốc độ, lực lượng hay phòng ngự đều tăng gấp ba. Bản thân của chiến sĩ thường phòng ngự trọng điểm ở một chỗ, vì thế nó càng thêm nổi bật.
Tuy rằng Ngụy Kiếm có thiên hướng so về tốc độ hơn, nhưng lực lượng công kích của hắn tuyệt đối không yếu. Trên thực tế, sau khi được gia trì chiến văn, lực công kích của Ngụy Kiếm càng thêm đáng sợ. Dù sao thì lực lượng và tốc độ cùng tăng chắc chắn không đơn giản giống như phép toán một cộng một.
Thân ảnh quỷ mị của Ngụy Kiếm công kích mãnh liệt các chiến sĩ bốn phía. Dưới sự gia trì của tốc độ, mức độ thương tổn do Ngụy Kiếm tạo nên đạt tới một trình độ khủng bố. Công kích nhanh như sao băng, anh sáng như tử mang bùng phát từ trên cánh tay của hắn. Tốc độ cực nhanh, những chiến sĩ không được gia trì linh văn, trong nháy mắt căn bản không thể phản ứng, bị lực công kích cường đại của Ngụy Kiếm đánh bay ra ngoài. Rất nhanh, rất nguy hiểm, rất mạnh. Một vòi máu tươi hoa lệ phun ra khắp không trung.
Trước lực lượng cường đại như thế, chỉ cần trúng chiêu, trong khoảnh khắc sẽ mất đi sức chiến đấu. Những người hơi yếu có thể trực tiếp tử vong.
Mà mấy người Diệp Khai, Diệp Linh sau khi nghe tiếng quát của Ngụy Kiếm lập tức hiểu rằng cần phải mạnh tay, nếu không sẽ vì đám người đang hỗn chiến này mà tiêu hao thể lực. Điều này vô cùng có hại, ngay lập tức cả đám bắt đầu gia tăng công kích, xuống tay không hề lưu thủ.
Lúc này, người bên Ngụy Kiếm đột nhiên ra chiêu khiến cho những người thuộc các thế lực khác không kịp phản ứng, vì thế mà bọn họ đã đạt được hiệu quả tương đối tốt. Hiện tại, những người tham gia hỗn chiến, chỉ chăm chăm làm sao có thể tới được bình đài chỗ người thanh niên Thánh cấp, làm sao để ý tới việc nặng tay hay không? Song khi đám người Ngụy Kiếm công kích khiến hơn mười chiến sĩ mất đi sức chiến đấu. Những người có chút trí tuệ đều phản ứng nhanh chóng, họ liền hiểu rõ quy tắc này tựa hồ không giống với quy tắc một chọi một trước kia, nhưng trên thực tế còn tàn khốc hơn nhiều.
Dù sao, tại quy tắc cũ, người yếu có thể nhận thua. Nhưng lúc này, chỉ cần thân hãm bên trong chiến đoàn thì không thể nào làm như vậy. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Chiến đấu lập tức bắt đầu trở nên thảm thiết vô cùng.
Đến lúc này, dường như mục đích của tất cả mọi người đã thay đổi. Không đơn thuần chỉ là đặt chân lên bình đài của thanh niên Thánh cấp như trước nữa, mà biến thành tàn sát lẫn nhau để đạt được mục đích.
Tử sắc quang mang bùng nổ dữ dội chiếu sáng cả một bình đài, khung cảnh này vô cùng tráng lệ mà tươi đẹp. Tiếng đánh nhau, thanh âm quát to cùng với những tiếng kêu la thảm thiết phá tan sự yên tĩnh bấy lâu nay của đỉnh núi Mạn Vân Phong.
Lang Sa đứng ở trên bình đài nhìn về phía dưới, lúc này khuông mặt luôn trong trẻo lạnh lùng của nàng chợt xuất hiện một tia động dung.
- Ha ha! Quả thật là rất kịch liệt!
Vị Thánh cấp mà đám người Lâm Dịch đã gặp dưới chân núi cười nhẹ một tiếng. Một đôi mắt có chút hăng hái nhìn về tràng hỗn chiến phía dưới, còn một đôi mắt khác thì lộ ra vẻ ngiền ngẫm.
Vị thanh niên Thánh cấp ngồi trên chiếc ghế thái sư không khỏi cười nhẹ một tiếng, mà không nói điều gì.
Thần sắc của bọn hắn, phảng phất như đang nhìn một chuyện không có liên quan gì tới mình. Đồng tử lạnh lùng, biểu lộ nghiền ngẫm...những điều này khiến cho lông mày Lang Sa đứng ở bên cạnh không khỏi nhíu lại, nhưng nàng cũng không thể nói gì.
Hỗn chiến đã đến mức độ gay cấn hơn, hào quang màu tím lập lòe càng thêm dày đặc. Lúc này Lâm Dịch và những dị năng giả khác đứng ở một địa phương yên tĩnh khác cũng bị ảnh hưởng từ những chiến sĩ. Trong tiếng nổ mạnh. những hòn đá vụn bay tứ tung mang theo những tiếng xé gió.
Uy lực của những mảnh đá vụn này rất mạnh mẽ. Mặc dù trúng người những chiến sĩ thì không có vấn đề gì, nhưng một khi đánh trúng thân thể không mấy mạnh mẽ của đám dị năng giả trong lúc không phòng bị thì đúng là muốn lấy mạng của họ. Nguyên bản mấy người bên dị năng giả rất bình tĩnh, lúc này cũng bắt đầu điên cuồng lên.
Đủ loại dị năng phòng ngự xuất hiện trên người những dị năng giả này.
Thủy hệ lĩnh vực của Lâm Dịch cũng bùng phát tạo nên một vòng bảo hộ chừng mười phân. Lĩnh vực màu xanh da trời lưu chuyển những gợn sóng trong suốt. Vô luận là phi thạch có bay tới với tốc độ như thế nào, lực lượng có mạnh ra sao đều chỉ tiến vào bên trong lĩnh vực chừng một phân, sau đó suy yếu và rớt trên mặt đất.
Dị năng phòng ngự của Thủy Linh Lung cũng khiến cho Lâm Dịch có hơi kinh ngạc. Lĩnh vực của Lâm Dịch chỉ dùng nước để tạo nên một thế giới có không gian nhỏ mà thôi, nhưng dị năng phòng ngự của Thủy Linh Lung thật sự có nước chảy bên trong.
Vài cái vòi rồng thủy lực quấn quanh người nàng. Cho dù đá vụn có bắn đến theo hướng nào, chỉ cần chạm vào vòi rồng, đều bị cản bay ngược trở lại. Mà Thủy Linh Lung ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc, bộ dáng của nàng giống như thủy thần, thủy long lượn lờ xung quanh.
Dị năng phòng ngự của Khải Hi thì đơn giản hơn hai người Lâm Dịch rất nhiều, một cái tường bằng đất cao chừng hai ba thước xuất hiện sau lưng hắn, tuy rằng không phải phòng ngự từ bốn phương tám hướng, nhưng chỉ cần đá vụn bay tới chạm vào, tường đất sẽ bộc phát một hồi quang mang, sau đó phi thạch đều dung nhập vào bên trong tường đất.
Khố Tư Lạp với dị năng mộc hệ đứng bên cạnh Khải Hi, chờ được tường đất của Khải Hi che chở. Hắn đỡ phải ra tay.
Bác Luân Lợi với dị năng kim hệ cũng rất đơn giản. Kim sắc quang mang lóe lên trên người hắn, lập tức thân hình hắn được bao trùm bởi một tầng kim loại. Hắn chỉ tùy ý đứng yên một chỗ, mặc cho phi thạch đánh lên người, sau đó phát ra những tiếng vang thanh thúy rồi rớt xuống đất. Ngay cả nhăn mày một chút cũng không hề.
Hỏa hệ dị năng phòng ngự của Ba Nhĩ Khắc khiến cho Lâm Dịch có hơi ngây dại. Thân thể hắn bắt đầu bùng cháy giống như người lửa, phi thạch bay qua, sau khi trực tiếp tiến vào vầng lửa liền biến mất. Lúc này, nhìn hắn có vẻ thật quái dị, thân thể là hỏa diễm, nhưng cái đầu lại không có chút biến hóa nào.
Thủy Linh Lung tựa hồ nhìn ra Lâm Dịch đang khiếp sợ, nàng không khỏi cười nhẹ một tiếng rồi nói:
- Ba Nhĩ Khắc là Vật Hóa Hỏa Hệ dị năng. Hắn có thể đem toàn thân của mình hoàn toàn biến thành hỏa diễm. Công kích có mạnh cỡ nào, cũng không tạo nên thương tổn quá lớn cho hắn. Bất quá hiện tại chỉ có dị năng phòng hộ, chỉ sau khi đạt tới Thánh cấp thì ngay cả đầu cũng không ngoại lệ đều biến thành hỏa diễm.
Lâm Dịch hoàn toàn ngây người...Thật lâu mới sợ hãi than thở nói:
- Dị năng, quả nhiên rất thần bí...
Trước đó Lâm Dịch chưa bao giờ từng nghĩ thân thể con người có thể biến thành đồ vật thực chất.
Học viên Dị năng thực sự không thể so sự chênh lệch với người của học viện Ngũ Hành.
Xung quanh người Khắc Lý Tư có một luồng gió lốc xoay tròn kịch liệt. Bất kể là phi thạch có bay từ hướng nào tới, đều sẽ bị gió lốc cuốn ra ngoài, sau đó hất văng ra ngoài. Cộng với khuôn mặt luôn lạnh lùng của Khắc Lý Tư khiến cho người ta có cảm giác hắn như hóa thân trở thành Phong thần. Mà dị năng phòng ngự của những người bên cạnh Khắc Lý Tư cũng khiến cho Lâm Dịch mở rộng tầm mắt. Hoặc là lạnh lùng đứng yên nhìn phi thạch bay tới, chỉ cần đá vụn bay tới trước mặt đều tự rơi xuống, hoặc quanh người quấn quanh lôi điện như điện xà màu tím, chỉ cần phi thạch bay tới, lập tức sẽ bị biến thành mạt phấn.
Quyết đấu của dị năng giả tranh đoạt danh ngạch hoàn toàn không giống với chiến sĩ. Lúc này, đám người chiến sĩ đều sớm đã chém giết tới đỏ cả mắt rồi. Trong quá trình hỗn chiến từ lúc đầu tới bây giờ, đã có ít nhất ba bốn mươi người bị giết tại chỗ hoặc bị đánh rơi vào vách núi. Những chiến sĩ còn lại, ai cũng điên cuồng chém giết lẫn nhau. Mục đích tiến lên bình đài, nơi có vị thanh niên Thánh cấp đã không còn. Trong đầu họ chính là giết chết hết những tên gia hỏa đã giết đồng bọn của mình.
Khóe miệng người thanh niên có vẻ lười biếng hiện lên một nụ cười, hắn thản nhiên nói:
- Diệp nhi, chúng ta đi qua đó.
Ngay sau đó hắn liền tiến phương hướng vị thanh niên Thánh cấp.
Ở phía sau hắn, cô gái tuyệt sắc mang tên Diệp Nhi mang theo khí chất u buồn cùng nụ cười ngọt ngào mâu thuẫn nhau cũng đi theo hắn. Nhìn nét mặt của họ, dường như không để ý tới cảnh tượng chém giết tàn khốc trước mặt. Vẫn tư thái ưu nhã mà lạnh nhạt.
Trương Tạp lần đầu tiên mới chứng kiến cảnh tượng huyết tinh như thế, trong lòng khó tránh khỏi sự khẩn trương, hắn nuốt từng ngụm nước bọt. Thấy thúc thúc của mình đã tiến về phía bên kia, hắn cũng học theo bộ dạng đó tiến về phương hướng vị thanh niên Thánh cấp. Bất quá, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thư Mộng với vẻ mặt không màng danh lợi đang ở ngoài vòng trong, hắn có vẻ rất lo lắng cho nàng.
Hành động của ba người này căn bản không có một ai chú ý, bởi tràng diện hiện giờ đã chém giết tới đỏ mắt rồi. Khi đi tới vách đá, cả ba người điểm nhẹ chân một cái, sau đó liền vững vàng rơi vào trước mặt người thanh niên Thánh cấp.
Ba người đặt chân lên bình đài đầu tiên là ba người hoàn toàn không tham gia hỗn chiến.
Mãi cho tới khi ba người Trương gia Nam Á đã tới bên cạnh vị thanh niên Thánh cấp, những người phía dưới mới giật mình, chỉ là lúc này đã muộn.
- Dừng tay! Dừng tay!
Sau tiếng thét, các chiến sĩ bắt đầu ngừng lại, vẫn còn rất nhiều người còn không nhận ra bên cạnh vị thanh niên Thánh cấp có nhiều hơn ba người. Ngụy Kiếm ngẩng đầu, cảnh giác nhìn người vừa hô ngừng tay. Sau đó hắn đưa mắt về phía bình đài của vị thanh niên Thánh cấp, những người khác cũng quay lại nhìn về phía đó...Lập tức hai mắt họ như muốn phát hỏa.
- Hỗn đản!
Lập tức có người chửi ầm lên.
Ngẫm lại mà cảm thấy tức giận, chính mình liều sống chết cùng đám người này để dành cho được danh nghạch tiến vào Ma Nguyên động quật. Vậy mà ba người đó đứng xem náo nhiệt, nhìn người mình chém giết đỏ mắt, sau đó chớp lấy thời cơ giành lấy danh ngạch. Ai mà cảm thấy không phát hỏa.
Nhưng mà họ không có cách nào khác, vừa rồi chính vị thanh niên Thánh cấp đã nói rất rõ ràng...Bất kể ngươi dùng phương pháp nào, chỉ cần có thể đến bên cạnh hắn đầu tiên thì sẽ có tư cách tiến vào Ma Nguyên động quật. Lúc này, tám cái danh ngạch đã mất đi ba, chỉ còn lại năm cái.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, cảnh giác nhìn đối thủ. Đã có kinh nghiệm vừa rồi giáo huấn, cho nên không ai dám động thủ trước...Tình thế lại tiếp tục trở về trạng thái giằng co.
Thư Mộng một mực vẫn đứng ngoài vòng chiến, bỗng nhiên nhu hòa quay đầu lại nói với hai người bên cạnh mình:
- Chúng ta đi qua đó thôi.
Hai gã trun niên nghe vậy liền cung kính khom người một cái. Chỉ thấy dáng đi ưu nhã của Thư Mộng bắt đầu tiến về phương hướng bình đài, nơi có vị thanh niên Thánh cấp đang đứng.
Những người khác đang giằng co với nhau đột nhiên cảm thấy run sợ, họ không biết nữ tử có tướng mạo tuyệt mĩ, khí chất không màng danh lợi này muốn làm gì.
Mãi cho tới khi Thư Mộng đã đi tới phía trước vách núi, hai đầu gối của nàng khẽ cong lại đang muốn nhảy lên thì mới có người phản ứng.
- Đáng chết! Đi chết đi!
Một thanh âm phẫn nộ vang lên, ngay lập tức, một luồng năng lượng màu tím theo từ trong đám người đang giằng co bay ra.
Hai mắt Lâm Dịch mở lớn trừng trừng! Thân hình của hắn nhoáng lên, cơ hồ muốn lao ra.
Nhưng Thư Mộng căn bản không thèm quay đầu lại nhìn công kích đang đánh tới, chỉ thấy hai người trung niên một mực trầm mặc lập tức xoay người lại. Hào quang màu tím đồng thời bùng phát, hai người cùng đánh ra một quyền.
Mang theo thanh âm thanh âm xé gió từ quyền đầu của hai người, năng lượng từ quang mang màu tím bùng phát va chạm với nhau, tử mang bay ra đầy trời.
Trong lúc này, Thư Mộng đã nhảy lên, thân hình đang lơ lửng trên không trung.
- Xuống cho ta!
Những chiến sĩ khác bởi vì sơ sẩy mà để ba người Trương gia Nam Á ngồi không hưởng lợi. Lúc này thấy Thư gia Đông Bắc Thư Mộng muốn đoạt lấy danh ngạch, họ làm sao có thể để nàng được như ý.
Lập tức lập tức có vài chục đạo tử sắc năng lượng từ trong đám người bùng nổ, công kích xé gió bay thẳng tới Thư Mộng đang lơ lửng trong không trung.