Chung Cực Truyền Thừa

Chương 155: Sự dạy bảo của Lý

- Dịch tử ca, ngươi đã đến rồi!
Trong lúc suy nghĩ, một thanh âm trong trẻo cắt đứt dòng suy tư của Lâm Dịch, hắn ngẩng đầu nhìn lên, đã đến Vũ Môn.
Cửa ra vào Vũ Môn, có vài tên thiếu niên đệ tử đang đứng, trong đó có một gã phát hiện Lâm Dịch ra trước, những thiếu niên này lập tức quay đầu nhìn lại Lâm Dịch, mà tuổi của những đệ tử thiếu niên này không kém Lâm Dịch nhiều lắm, khi còn bé Lâm Dịch cũng thường xuyên theo bọn hắn chơi đùa, thấy Lâm Dịch ngẩng đầu, những thiếu niên kia lập tức chạy tới, mang trên mặt dáng vẻ tươi cười, trong mắt lộ vẻ hưng phấn, nói với biểu lộ vô cùng chờ mong.
- Dịch tử ca, chúng ta nói chuyện bên ngoài.
Đối với bọn hắn, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ly khai trấn Hi Mạn nửa bước, đối với thế giới bên ngoài tất nhiên là không nhiều lời, đại đa số thiếu niên đồng dạng, ở cái tuổi này chính là thời điểm không an phận nhất, bởi vì đủ loại nguyên nhân, bọn hắn không thể, hoặc là không có cơ hội ly khai trấn Hi Mạn, nhưng cái này không ảnh hưởng chút nào đối với hứng thú về thế giới bên ngoài của bọn hắn, trên thực tế, Lâm Dịch từ bên ngoài trở về, có thể được nhiều người ở thị trấn này tiếp đãi như vậy, có một nguyên nhân rất lớn chính là Lâm Dịch đi ra ngoài, đối với trấn Hi Mạn thuần phác mà nói, người như Lâm Dịch, coi như là đã thấy qua các mặt của xã hội, mà người thấy qua các mặt của xã hội, theo lý thường nên tôn kính, thật giống như Khương Phàm, Lý hoặc là Lâm Cường, uy tín những người này trong trấn đều cực cao, cũng bởi vì bọn hắn đã thấy qua các mặt của xã hội.
Đương nhiên, Lâm Dịch quả thật xem như đã thấy qua các mặt của xã hội, vô luận là cất bước gian nan trong Cấm kị sâm lâm, hay là tranh đấu trong tranh đoạt danh ngạch, thậm chí là đối mặt với nguy hiểm trùng trùng điệp điệp trong Ma Nguyên Động Quật, tùy tiện đặt một cái lên trên một người bình thường, đều xem là các mặt của xã hội rồi.
Nhưng lúc này Lâm Dịch ở đâu có tâm tư giảng chuyện xảy ra nơi ngoại giới cho bọn hắn, trên thực tế, lúc này đầu óc hắn đang là một mảnh hỗn loạn, nhưng chứng kiến ánh mắt chờ mong của mọi người, Lâm Dịch không thể nói qua loa được, nhưng hắn vốn cũng không biết cách nói chuyện, tuy rằng trải qua rất nhiều chuyện khiến tật xấu này của hắn đã giảm bớt, nhưng hiển nhiên tiến bộ cũng không phải quá lớn, trong lúc nói quanh co, càng ngày càng không biết nên nói cái gì.
- Đang làm gì vây?
Thời điểm Lâm Dịch gượng cười ứng phó với sự hưng phấn của mọi người, tiếng quát của Khương Phàm vang lên, tất cả mọi người không khỏi quay đầu lại, đã thấy Khương Phàm xuất hiện ở cửa ra vào.
- Khương lão sư...
Tức thì, bộ dáng hưng phấn của mọi người liền biến thành buồn bã ỉu xìu.
- Đi làm việc của mình đi!
Khương Phàm lại hét to một tiếng, lúc này chúng đệ tử mới lưu luyến tản ra, nhìn qua, hết thảy các cảm xúc đều đã bị Khương Phàm phá hủy.
Lâm Dịch không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ cười khổ, nói:
- Cảm ơn người, Khương đại thúc.
Khương Phàm cười ha ha, nói:
- Tiểu tử ngươi rất được hoan nghênh a, ha ha, đi, đi vào nói chuyện.
Chợt hai nươời một trước một sau tiến vào Vũ Môn.
Không thể không nói Vũ Môn trấn Hi Mạn thật sự rất nhỏ, bất quá sau hơn mười giây, hai người đã đi tới bên ngoài đại sảnh, phạm vi đại sảnh cũng không lớn, ít nhất là so với Vũ Môn của thành Hi Á và thành Thạch Nguyên, đích thật là không lớn, Vũ Môn thành Hi Á so với cái này lớn hơn vài lần, càng không cần phải nói thành Thạch Nguyên so với thành Hi á còn lớn hơn.
Mà trong sân nhỏ ở bên ngoài đại sảnh, lúc này quyền phong ồ ồ, chỉ thấy một đạo thân ảnh nho nhỏ đang chuyển dời trong sân, tốc độ cực kỳ mau lẹ, động tác gọn gàng, tầm đó hành động như hành vân lưu thủy, không mang theo chút kéo dài nào, nhìn kỹ, đúng là Lý.
Không thể không nói, chiến lực Lý biểu hiện ra ngoài lúc này, nhưng trong mắt Lâm Dịch bây giờ đã không coi vào đâu rồi, tám năm trước, thời điểm chính mình và Trương Tạp chứng kiến Lý và Khương Phàm truy sát Xích Diễm Mãng tại cửa trấn, hai mắt toát lên vẻ hâm mộ, nhưng tám năm sau, vào ngày hôm nay, Xích Diễm Mãng trong mắt bất luận một người nào, cũng đều biến thành rác rưởi trong rác rưởi, thậm chí Lâm Dịch chỉ cần tuôn ra một cái sát ý cũng đủ để khiến Xích Diễm Mãng chạy trối chết, thời gian thần kỳ, bất quá cũng chỉ như thế này mà thôi.
- Dừng lại, đừng luyện nữa, không sợ bị Lâm tiểu tử chê cười sao?
Khương Phàm lớn giọng hô, thân thể Lý mới ngừng lại, vài giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt lạnh lùng.
- Lý lão sư.
Thấy Lý Triêu nhìn về chính mình, Lâm Dịch tôn kính hô một tiếng, Đối với Lý, Lâm Dịch chính là tôn kính trong nội tâm, mặc dù thực lực hiện giờ của Lâm Dịch so với Lý mạnh hơn không chỉ gấp mười lần, nhưng loại tôn kính này, cũng không vì sự mạnh yếu của cả hai mà sinh ra ảnh hưởng gì.
Nghe Lâm Dịch gọi, Lý khẽ gật đầu, đột nhiên mở miệng nói:
- Ra, giúp ta hai chiêu.
Lâm Dịch nghe vậy lập tức ngạc nhiên, sau đó có chút do dự nói:
- Lý lão sư...
Lông mày Lý có chút chúi xuống, đạm mạc nhìn hắn một cái, sau đó nói:
- Hiện tại ta không xứng để ngươi động thủ?
- Không đúng không đúng.
Lâm Dịch có chút bối rối, lắc đầu:

- Ta không phải có ý kia...
- Vậy thì tới đây.
Lý thản nhiên nói.
- Cái này...
Lâm Dịch có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu, đi tới trước người Lý, chắp tay nói:
- Đệ tử thất lễ.
Sau khi nói xong, liền làm một cái tư thế tiến công, ánh mắt nhìn thẳng tắp về hướng Lý.
Thân thể Lý có chút chúi xuống, chợt bỗng nhiên dụng lực vung tay phải lên, có chút kéo một phát, thân thể liền mãnh liệt hướng Lâm Dịch nhào tới.
Động tác của Lý trong mắt người khác xem ra có lẽ cực kỳ mau lẹ, nhưng trong mắt Lâm Dịch thì không thể nghi ngờ là quá chậm, Lâm Dịch có chút co quắp, trên thực tế công kích như vây căn bản không có hiệu quả gì đối với Lâm Dịch, dù là đánh tới trên người hắn cũng sẽ không có cảm giác gì, hắn chí ít có mấy trăm chủng phương thức khiến chiêu thứ nhất của Lý thất bại, nhưng hắn có chút do dự, dù sao thì Lý có thể xem như là võ sư thể thuật vỡ lòng của hắn, lúc trước Lâm Cường khiến hắn rèn thân thể, nhưng lại chưa từng dạy hắn cái gì thể thuật, mà ở cùng Lý, đi thành Hi Á một thời gian, Lý đã dạy cho hắn rất nhiều thứ, đây cũng là nguyên nhân căn bản nhất khiến Lâm Dịch sinh ra loại cảm xúc tôn kính này với Lý.
Sau khi hơi chút do dự, Lâm Dịch có ý định biểu hiện xuất ra toàn lực, nhưng trên thực tế chỉ sử dụng lực lượng từng chút một, ít nhất cũng không khiến Lý bại khó coi quá mức.
Lập tức đoán chắc lực lượng và cường độ của Lý, cuối cùng, mãnh liệt tránh về một bên, nhìn bộ dáng như rất là nghiêm túc, nhưng trên thực tế cường độ cũng rất chậm, chỉ là vừa đủ để tránh né công kích của Lý.
Nhưng mà, Lâm Dịch xem như tính toán chính xác, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, tốc độ của Lý rõ ràng đột nhiên bạo tăng, chỉ trong nháy mắt, nắm tay phải hắn như mang theo lực lượng cường đại bí mật hướng về Lâm Dịch đập tới, cảm nhận được lực lượng ẩn chứa bên trong một quyền này, Lâm Dịch lập tức hoảng sợ mở to hai mắt nhìn cỗ lực lượng này, tuy rằng không đạt đến thất cấp, nhưng lúc này, ít nhất cường độ thân thể cũng có trình độ cường giả lục cấp như Lâm Dịch, dưới tình huống không phá môn, nhiều nhất cũng là lục cấp tiếp cận thất cấp, không nghĩ tới, cường độ thân thể của Lý lại đạt tới loại trình độ này.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng muốn tránh né một lần nữa tuyệt đối là không kịp rồi, Lâm Dịch chỉ đành cắn răng, mãnh liệt tăng lực lượng của mình, thế nhưng khi quyền của Lý hung hăng đập vào trên thân Lâm Dịch, thân thể Lâm Dịch lập tức bị nện bay ra ngoài, hung hăng va vào vách tường hơn mười mét sau lưng, vang lên một tiếng "oanh" trầm đục, trên tường lập tức lộ ra vết rạn do thân thể Lâm Dịch va chạm vào.
Lâm Dịch chỉ cảm giác một hồi nóng rát đau đớn tại lồng ngực của mình, tuy rằng không bị nội thương, nhưng tuyệt đối không dễ chịu, lập tức mở to hai mắt nhìn về phía Lý, trên mặt biểu lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi xuất ra một chiêu, Lý cũng không truy kích, mà là đứng ngay tại chỗ, chứng kiến biểu lộ hoảng sợ trong mắt Lâm Dịch, Lý thản nhiên nói:
- Hôm nay ta muốn dạy ngươi, vĩnh viễn không nên coi thường đối thủ của ngươi, vô luận ngươi cho hắn yếu đến cỡ nào.
Lâm Dịch mở to mắt, thật lâu sâu, hắn hít sâu một hơi, vui lòng phục tùng, khom người nói:
- Thụ giáo.
Lý khẽ gật đầu, liền quay người đi về hướng đại sảnh, cái này khiến Lâm Dịch có chút kinh ngạc, đột nhiên Lâm Dịch hô lên:
- Lý lão sư, đến tột cùng cấp bậc của ngài là gì?
Lý có chút ngừng chân, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Dịch, trên mặt lộ vẻ mỉm cười hiếm thấy:
- Cũng không phải chỉ có ngươi tiến bộ, ta cũng vậy.
Sau khi nói xong, cũng không quay đầu lại, đi về hướng đại sảnh.
Mà Lâm Dịch tắc thì ngạc nhiên đứng ở bên ngoài, lúc này, Khương Phàm một bên bật cười hắc hắc, nhìn bóng lưng Lý, có chút bất đắc dĩ nói:
- Sau khi Lý lão sư của ngươi thử qua thực lực ngươi lần trước, hắn dốc sức liều mạng tu hành, thiên tư Lý thật sự rất không tồi a, trải qua ba năm tu hành này, thực lực so với ta đã sớm dài ra một mảng lớn rồi, thậm chí so với môn chủ Vũ Môn thành Hi Á còn mạnh hơn, ta từng đề nghị hắn ly khai trấn Hi Mạn, đến làm môn chủ ở thành thị lớn một chút, nhưng bị hắn cự tuyệt.
Lâm Dịch nghe vậy liền nghiêng đầu qua:
- Hiện giờ Lý lão sư đã đạt tới cấp bậc gì?
Khương Phàm cười hắc hắc nói:
- Lục cấp Tử môn chiến sĩ, hơn nữa, vô luận là phá môn hay không, đều là lục cấp, ai, chỉ không biết là hắn luyện như thế nào.
Nói xong lời cuối cùng, bộ dáng trên mặt Khương Phàm có chút ít hâm mộ.
Lâm Dịch thì ngạc nhiên, chợt hiểu ra nguyên nhân Lý không phá thất môn, hắn không có phá môn ấn ký. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Nói như thế, nếu cho hắn phá môn ấn ký, hắn không phải có thể đạt tới trình độ bát môn cường giả trong thời gian ngắn sao? Lâm Dịch nghĩ đến, có chút kinh ngạc, chợt liền quyết định.
- Đi, đi vào nói cho ta nghe một chút mấy năm này ngươi chạy tới địa phương nào, hơn ba năm đều không trở lại thăm chúng ta a.
Khương Phàm đột nhiên nói ra, sau đó lôi kéo Lâm Dịch vào đại sảnh.
Đối với Khương Phàm, Lâm Dịch không có nói hoàn toàn chuyện của mình, đương nhiên, cũng chỉ là ẩn tàng một chuyện Ma Nguyên Động Quật, trên thực tế, thời điểm hắn từ trường học về nhà, Lạp Cổ Kỳ đã từng nói qua với hắn, tốt nhất không đề cập đến sự tình Ma nguyên động quật với ngoại nhân, mà Lâm Cường là phụ thân Lâm Dịch, tự nhiên không phải là người ngoài, về phần Khương Phàm, tuy rằng có quan hệ không tệ, nhưng Lâm Dịch vẫn có thể phân rõ ràng cái gì nên, cái gì không nên nói, lập tức nói mình từ trong Cấm kỵ sâm lâm đi ra liền trực tiếp trở về, Theo hành tỉnh Lý Khắc đến hành tỉnh Khắc Lâm, những lời này của Lâm Dịch cũng không có sơ hở gì.
Khương Phàm tự nhiên là lộ ra biểu lộ kinh hãi, lần này, nghe Lâm Dịch kể đối với hắn mà nói, khó có thể tưởng tượng được đấy, một đầu lão thử có thể biến người trong nhát mắt đi xa vài tỉ km? Lúc trước, nếu nghe được cái này, Khương Phàm nhất định sẽ xì mũi coi thường, nhưng những lời này là từ trong miệng Lâm Dịch mà biết được đấy, hắn rất hiểu rõ Lâm Dịch, tự nhiên minh bạch Lâm Dịch sẽ không gạt người, huống mình, lừa gạt mình cũng không có tác dụng gì.

back top