Rất nhanh, thời gian nửa tháng trôi qua.
Trên đỉnh đầu ánh sáng mặt trời tỏa ra ấm áp. Ánh nắng tháng tư luôn ôn hòa. Làm cho người ta ấm áp, cũng không nóng bức khó chịu. Ngoại trừ ánh nắng, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng chợt lóe lên đủ loại thân ảnh...Chúng đều là một ít ma thú phi hành hoặc là loài chim.
Tiếng gió gào thét bên tai, thời gian nửa tháng, tất cả học sinh mới nhập học đã quen với việc sinh hoạt trên lưng Ước Ba Long. Cũng không cảm thấy quái vật này đáng sợ như trước nữa.
Nói đến đây, không thể không nhắc tới...Ước Ba Long không hổ là công cụ bay tương đối trân quý. Hai cánh mở ra chừng hơn ba mươi mét, trừ lúc vừa cất cánh làm cho người ta có cảm giác hơi mất thăng bằng, khi bay lên không trung, Ước Ba Long phi hành lại cực kỳ vững chắc. Lúc này đám người Lâm Dịch đã can đảm cùng người chăn nuôi đứng một chỗ ở bên ngoài nhà gỗ.
Từ trên nhìn xuống dưới, cảnh vật trên mặt đất nhanh chóng lùi dần. Làm cho người ta sinh ra một cảm giác vui vẻ thoải mái. Bên tai lại có gió gào thét càng làm cho người ta không nhịn được kích động trong lòng.
Đương nhiên, lo lắng đến năng lực thừa nhận của mọi người, lúc Ước Ba Long phi hành đều bị khắc chế tại độ cao khoảng 500m so với mặt đất. Ở độ cao này, còn chưa đủ để cho đám người có thực lực cao cường ra cảm giác khó chịu.
- n? Đó là cái gì?
Ngắm nhìn phương xa, Lâm Dịch đột nhiên ngẩn người, nhịn không được đưa tay chỉ về phía trước lớn tiếng hỏi. Người trọng tài bên cạnh hắn theo phương hướng ngón tay của hắn nhìn lại.
Nhìn ra xa, không vực phía trước loáng thoáng xuất hiện một đoàn sinh vật phi hành. Đông nghìn nghịt, căn bản nhìn không rõ, càng không biết được số lượng chuẩn xác.
Người trọng tài nhìn nhìn, sau đó nhíu mày không xác định nói:
- Đây hẳn là một thương đội đường dài?
- Thương đội?
Người trọng tài nhẹ gật đầu, nói:
- Ở Khắc Lâm hành tỉnh mọi người đều biết tới Thành Bách Nhạn,đó là một trong vài tòa thành thị lớn nhất Khắc Lâm hành tỉnh. Hơn nữa bốn phương thông suốt,nói chung trên toàn bộ Bạch Đế đại lục cũng coi như là thành thị không nhỏ. Bởi vậy các thương hội nổi danh trên đại lục các nơi đều có chi nhánh ở Thành Bách Nhạn. Đội ngũ phía trước, hẳn là chính là một trong những thương hội rất có thế lực ở Thành Bách Nhạn.
- Vậy sao...
Lâm Dịch nháy mắt, hiếu kì nhìn đám đen trước mắt.
Nhìn ra, tốc độ di động đám đen kia không chậm. Hơn nữa lại ngược hướng bọn người Lâm Dịch đi tới,chốc lát sau, Lâm Dịch đã có thể thấy rõ những hắc ảnh kia.
Dẫn đầu chính là năm sáu con sinh vật phi hành so với Ước Ba Long nhỏ hơn rất nhiều. Nhìn rất giống loài chim, nhưng so với loài chim bình thường lại lớn hơn nhiều lần...Xem chừng,khi hai cánh chúng mở ra, cũng có tiếp cận cự ly từ mười tới hai mươi thước?
Sau lưng chúng kéo ba cỗ xe giống hệt nhau. Hai con một cỗ.
Mà ở đằng sau chúng, thì là một mảnh đông nghịt! Tất cả đều là Ước Ba Long! Đếm qua, chỉ sợ thật không dưới trăm đầu!
Tưởng tượng một chút...Trăm đầu sinh vật cao hơn hai mươi mét, giương cánh hơn ba mươi mét đồng thời bay tới...Thì đồ sộ như thế nào, thật là một cảnh tượng làm rung động lòng người?
Chỉ là, bọn họ bay đến trước mặt, muốn làm gì đây?
Sắc mặt Lâm Dịch khẽ biến đổi. Trên mặt đám La Á, Ám Tương phía sau cũng đồng dạng nghi hoặc cùng biểu lộ kinh ngạc.
- Ngao ô!...
Tiếng kêu bén nhọn đột nhiên vang lên! Đúng là từ trong đội ngũ đối phương truyền tới.
Nghe tiếng chim hót rõ to, sắc mặt người trọng tài đứng ở bên người Lâm Dịch bỗng nhiên phát lạnh, cả giận nói:
- Thật to gan!
Lâm Dịch nghe tiếng người trọng tài đột nhiên phát hỏa lại càng hoảng sợ, không khỏi hỏi:
- Lão sư, làm sao vậy?
Người trọng tài mặt lạnh lùng nói:
- Đối phương để cho chúng ta lập tức rời đi không vực này. Còn nói con đường phía trước đã bị phong tỏa, cấm qua lại trong không vực.
- Cái gì?
Lâm Dịch mở to hai mắt nhìn ngạc nhiên.
- Hừ! Thật to gan!
Người trọng tài lại mắng một tiếng.
Cũng không phải tính tình lão sư kém...Phải biết rằng, học viện chiến kỹ Tông Phạm chính là học viện chiến kỹ nổi tiếng trên toàn bộ đại lục. Là một giáo sư trong học viện, khi đến các địa phương nhận chức đều được tiếp đãi long trọng. Tại các địa phương khác đều là như thế chứ đừng nói ở 'Đại bản doanh' Thành Bách Nhạn. Không chút khách khí nói, ở Thành Bách Nhạn mặc dù là thành chủ cũng phải cho học viện chiến kỹ Tông Phạm một chút mặt mũi. Không nghĩ tới, hôm nay tại trên không Thành Bách Nhạn bị người đuổi đi...ai chẳng tức giận?
Khi bọn người Lâm Dịch có chút sững sờ, một tiếng to rõ 'Rống!...' vang lên. Nghe thanh âm, tựa hồ là con Ước Ba Long thủ lĩnh.
Lâm Dịch lại ngẩn người, hỏi:
- Lão sư, Cái này là sao.
Sắc mặt người trọng tài không tốt nói:
- Vừa rồi là như đối phương cho biết thân phận.
- Ồ...
Thanh âm của Lâm Dịch còn chưa thoát đã lại nghe thấy một tiếng chim hót.
Người trọng tài đột nhiên giận quá hóa cười nói:
- Hảo một cái giết không tha!
Bọn người Lâm Dịch, La Á ngạc nhiên...Bọn họ thật sự nghe không hiểu, giống như nghe phải một loại ám ngữ.
Một bên, khuôn mặt Ám Tương lại âm trầm nói:
- Đối phương nói 'Không quản các ngươi là ai, lập tức rời đi, nếu không giết không tha!'
Lâm Dịch cùng một đám đệ tử lập tức mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nhìn về phía Ám Tương...
- Này...Ám Tương, làm sao ngươi biết nhiều như vậy?
La Á nhịn không được hỏi...Tuy nhiên đoạn đường này đả kích của Ám Tương đối với hắn quả thực không nhỏ,nhưng hắn cũng không thể kìm nén hỏi vấn đề mà hắn một mực suy nghĩ.
Mặt Ám Tương trắng bệch hỏi ngược lại:
- Ngươi không biết trên thế giới này có một thứ gọi là sách sao?
- Ách...
La Á không nói gì. Mà lúc này, đối phương lại lần nữa phát ra tín hiệu.
- Mới vừa rồi là hỏi đối phương 'Các ngươi là ai? '.
Ám Tương bắt đầu với phiên dịch. bọn người Lâm Dịch hiện tại cũng không có tâm tư nghi vấn sao Ám Tương hiểu nhiều như vậy, ánh mắt cũng không khỏi tập trung hướng về phía đối phương.
Trong chốc lát, đối phương đã đáp lại. Bất quá lần này lại là ba tiếng chim hót ngắn ngủi.
- Đối phương đến tột cùng là ai?
Từ trên lưng Ước Ba Long đầu lĩnh vang lên tiếng nói tức giận của Lưu Dương. Lúc này, bọn họ đã dừng lại, đôi cánh Ước Ba Long vỗ liên tục, giữ mình trên không trung.
Sắc mặt Lưu Dương cũng rất không tốt, tâm tình của hắn trên đường đi không tệ. Lâm Dịch, La Á, Lý Văn ba gã thiên tài đều được hắn phát hiện, điều này làm cho tâm tình của hắn luôn rất tốt. Không nghĩ tới, vừa mới ngồi xuống đã gặp chuyện tức giận này.
- Đáng chết!
Một tên lão sư buồn bực mắng. Đối phương có mấy trăm đầu Ước Ba Long, hơn nữa nhìn trang bị của chúng, hiển nhiên chính là chuyên môn huấn luyện để chiến đấu. Mà bên mình mới có bốn con...Nếu như trên mặt đất, chính mình có lẽ sẽ không sợ bọn người này, nhưng lúc này ở trên không trung...Bọn họ cũng không có cánh. Xem ra, đành phải nhịn vậy.
Lưu Dương hít sâu vài hơi, trầm giọng nói:
- Quay đầu, ra khỏi tầm mắt đối phương lại đi đường vòng.
- Cái gì? Chẳng lẽ cứ đi như vậy?
Một giáo sư có tính cách nóng nảy lập tức hô lên.
- Ta cũng là không có biện pháp. Đối phương mạnh, chúng ta yếu. Hơn nữa...Đừng quên mục đích của chúng ta. Mục đích của chúng ta là đem những tân sinh này bình an đưa đến học viện.
Một giáo sư khác bình tĩnh thở dài một tiếng. Bất đắc dĩ nói.
- Chính là...Nếu như cứ đi như vậy, thanh danh học viện chúng ta ở đâu?
Giáo sư này hiển nhiên còn rất tức giận. Nhất là ba tiếng vừa rồi này đại biểu ý tứ - đi, hoặc, chết!
Lưu Dương lại hít sâu một hơi, đè phẫn nộ trong lòng xuống lạnh lùng nói:
- Trước đem tân sinh đưa về học viện. Chuyện này, sẽ không để yên như vậy.
Vinh dự học viện, không thể bị vũ nhục.
Người chăn nuôi bên cạnh cũng minh bạch nên làm như thế nào. Vỗ vỗ cổ Ước Ba Long
Chỉ thấy Ước Ba Long lập tức vẫy cánh hướng lên không trung, trong miệng phát ra vài tiếng nhỏ. Ba đầu Ước Ba Long sau lưng cũng quay đầu lại.
Sắc mặt người trọng tài bên người Lâm Dịch đã trở lên lạnh lùng. Xem vậy, đám người Lâm Dịch cũng đều minh bạch lựa chọn của Lưu Dương.
Phút chốc, đám người Lâm Dịch cưỡi trên lưng Ước Ba Long bay trở về.
...
Trong xe trang hoàng cực kỳ xa xỉ đẹp đẽ quý. Toàn bộ xe dùng Kim Hương Mộc tạo thành, trong đó luôn tỏa ra mùi hương thơm ngát. Trên sàn nhà trải một tấm da lông ma thú mềm mại sáng bóng, cho dù là trong xe cũng có thể dễ dàng thấy da lông phản xạ sáng bóng, chất lượng thì khỏi phải nói.
Trên mặt một chiếc ghế to lớn cũng được điêu khắc bằng Kim Hương Mộc có một thanh niên đang nửa nằm nửa ngồi.
Trên mặt thanh niên mang vẻ hờ hững, dường như không để thứ gì vào trong mắt. Hai mắt hắn khép hờ, khóe miệng mang theo vài phần đùa cợt vui vẻ, dưới thân hắn là một thiếu nữ tuyệt sắc.
Thiếu nữ vô cùng đẹp,trên người mặc một bộ quần áo trắng không có tay. Cánh tay mềm mại như sen ngọc, khuôn mặt tuyệt mỹ có một khí chất u buồn. Mặc dù cả nàng cười nét u buồn đó vẫn làm cho lòng người tan nát.
Mà ở trước người thanh niên lại có một thanh niên khác với vẻ mặt lùng. Thanh niên đứng thẳng tắp, tựa hồ không có có đồ vật gì đó có thể làm cho lưng của hắn cúi xuống. Khuôn mặt lạnh lùng làm cho mọi người cảm thấy rét lạnh.
- Vì sao không giết bọn họ?
Thanh âm phát ra cũng lạnh lùng như hắn vậy. Rét lạnh, đủ để rung động lòng người.
Thanh niên cao quý nở nụ cười:
- Tại thời điểm này, ta cũng không muốn kết thù cùng Tông Phạm.
Lông mày thanh niên lạnh lùng cau lại:
- Một cái học phủ nho nhỏ. Có cần phải kiêng kị như như vậy sao?
Thanh niên cao quý khẽ cười một tiếng:
- Không phải Tông Phạm...Mà là những người sau lưng của bọn chúng. Ngươi cũng biết, bọn họ rất phiền phức.
Thanh niên lạnh lùng nghe thanh niên cao quý nói như vậy, lông mày lại nhíu, nói:
- Vậy ngươi sẽ không sợ vì thả bọn hắn, mà làm hỏng chuyện này?
Thanh niên cao quý lắc đầu cười khẽ:
- Nếu như lão già Tông Dương thiếu thông minh. Tuy không muốn, nhưng ta sẽ không ngại làm cho Tông Phạm biến mất.
Thanh niên lạnh lùng nghe vậy, lông mày nhíu lại, không nói thêm gì nữa.
...
Bởi vì phải đi đường vòng, đám người Lưu Dương mãi tới nửa đêm mới tới được Thành Bách Nhạn.
Lớn! Thật là lớn!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Dịch đối với Thành Bách Nhạn.
Cửa thành cao tới hơn hai mươi trượng làm cho đám người Lâm Dịch trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Chúng toát lên một cảm giác cổ lão mà thần bí trang nghiêm làm cho người ta không khỏi nghiêm nghị cung kính.
Không hổ là trung tâm hành tỉnh Khắc Lâm, chỉ cái cửa thành này cũng không phải là thành nhỏ bình thường có thể so sánh.
Tuy ánh trăng đã lên cao, nhưng Thành Bách Nhạn vẫn còn phi thường náo nhiệt. Ánh sáng từ những bóng đèn tỏa ra chiếu rọi ra đủ mọi màu sắc, đem cả tòa thành chiếu rọi xa hoa.
Đường lớn đủ để cả trăm người cùng qua lại nay đã trở nên nhộn nhịp. Ngoại trừ người đi lại, trên đường phố thậm chí còn có thể chứng kiến các loại ma thú đi lại! Như Ước Ba Long chẳng hạn...
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Dương, bốn mươi người đi vào cửa thành. Trên đường đi Lâm Dịch hết nhìn đông lại nhìn tây, có vẻ phi thường hào hứng.
Ước Ba Long đi không bao lâu, trước mắt liền xuất hiện một cái sân rộng...Quảng trường này tuyệt đối không thẹn hai chữ Cự Đại! Nhìn qua, chỉ sợ không dưới mấy vạn thước vuông! Mà ở trong quảng trường, có vô số các loại ma thú chính ở chỗ này nghỉ ngơi.
Nhận được thông tri của Lưu Dương, tất cả mọi người từ trên thân Ước Ba Long đều xuống mặt đất...Tuy đã quen ở trên lưng Ước Ba Long, nhưng khi xuống đất an toàn tất cả mọi người đều không nhịn được có chút choáng váng. Bất quá dùng thể chất mọi người, chỉ một lát đã khôi phục như thường.
- Hôm nay chúng ta liền nghỉ ngơi một đêm tại Thành Bách Nhạn, buổi sáng ngày mai xuất phát đi học viện, đại khái buổi chiều là có thể tới.
Lưu Dương đem tất cả mọi người tập trung lại rồi nói.
- Tốt lắm, cũng không cần nhiều lời, nghỉ ngơi thật tốt.
Đại khái là bởi vì chuyện ngày hôm nay làm cho tâm tình Lưu Dương không tốt, bởi vậy cũng không nói thêm gì nữa, sau khi tuyên bố vài câu liền an bài mọi người nghỉ ngơi.
Tùy tiện tìm một nhà khách sạn, liền đi vào. Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Dương đánh thức tất cả mọi người từ rất sớm, lúc đám Lâm Dịch ra khỏi cửa khách sạn đã có sáu cỗ xe ngựa to lớn chờ ngoài cửa. Đến hiện tại, bọn họ đã không thể cưỡi Ước Ba Long. Bởi vì Thành Bách Nhạn cấm phi hành trên không.
Trèo lên lên xe ngựa, liền một đường xóc nảy hướng phía học viện chiến kỹ Tông Phạm đi tới...
Trên đỉnh đầu ánh sáng mặt trời tỏa ra ấm áp. Ánh nắng tháng tư luôn ôn hòa. Làm cho người ta ấm áp, cũng không nóng bức khó chịu. Ngoại trừ ánh nắng, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng chợt lóe lên đủ loại thân ảnh...Chúng đều là một ít ma thú phi hành hoặc là loài chim.
Tiếng gió gào thét bên tai, thời gian nửa tháng, tất cả học sinh mới nhập học đã quen với việc sinh hoạt trên lưng Ước Ba Long. Cũng không cảm thấy quái vật này đáng sợ như trước nữa.
Nói đến đây, không thể không nhắc tới...Ước Ba Long không hổ là công cụ bay tương đối trân quý. Hai cánh mở ra chừng hơn ba mươi mét, trừ lúc vừa cất cánh làm cho người ta có cảm giác hơi mất thăng bằng, khi bay lên không trung, Ước Ba Long phi hành lại cực kỳ vững chắc. Lúc này đám người Lâm Dịch đã can đảm cùng người chăn nuôi đứng một chỗ ở bên ngoài nhà gỗ.
Từ trên nhìn xuống dưới, cảnh vật trên mặt đất nhanh chóng lùi dần. Làm cho người ta sinh ra một cảm giác vui vẻ thoải mái. Bên tai lại có gió gào thét càng làm cho người ta không nhịn được kích động trong lòng.
Đương nhiên, lo lắng đến năng lực thừa nhận của mọi người, lúc Ước Ba Long phi hành đều bị khắc chế tại độ cao khoảng 500m so với mặt đất. Ở độ cao này, còn chưa đủ để cho đám người có thực lực cao cường ra cảm giác khó chịu.
- n? Đó là cái gì?
Ngắm nhìn phương xa, Lâm Dịch đột nhiên ngẩn người, nhịn không được đưa tay chỉ về phía trước lớn tiếng hỏi. Người trọng tài bên cạnh hắn theo phương hướng ngón tay của hắn nhìn lại.
Nhìn ra xa, không vực phía trước loáng thoáng xuất hiện một đoàn sinh vật phi hành. Đông nghìn nghịt, căn bản nhìn không rõ, càng không biết được số lượng chuẩn xác.
Người trọng tài nhìn nhìn, sau đó nhíu mày không xác định nói:
- Đây hẳn là một thương đội đường dài?
- Thương đội?
Người trọng tài nhẹ gật đầu, nói:
- Ở Khắc Lâm hành tỉnh mọi người đều biết tới Thành Bách Nhạn,đó là một trong vài tòa thành thị lớn nhất Khắc Lâm hành tỉnh. Hơn nữa bốn phương thông suốt,nói chung trên toàn bộ Bạch Đế đại lục cũng coi như là thành thị không nhỏ. Bởi vậy các thương hội nổi danh trên đại lục các nơi đều có chi nhánh ở Thành Bách Nhạn. Đội ngũ phía trước, hẳn là chính là một trong những thương hội rất có thế lực ở Thành Bách Nhạn.
- Vậy sao...
Lâm Dịch nháy mắt, hiếu kì nhìn đám đen trước mắt.
Nhìn ra, tốc độ di động đám đen kia không chậm. Hơn nữa lại ngược hướng bọn người Lâm Dịch đi tới,chốc lát sau, Lâm Dịch đã có thể thấy rõ những hắc ảnh kia.
Dẫn đầu chính là năm sáu con sinh vật phi hành so với Ước Ba Long nhỏ hơn rất nhiều. Nhìn rất giống loài chim, nhưng so với loài chim bình thường lại lớn hơn nhiều lần...Xem chừng,khi hai cánh chúng mở ra, cũng có tiếp cận cự ly từ mười tới hai mươi thước?
Sau lưng chúng kéo ba cỗ xe giống hệt nhau. Hai con một cỗ.
Mà ở đằng sau chúng, thì là một mảnh đông nghịt! Tất cả đều là Ước Ba Long! Đếm qua, chỉ sợ thật không dưới trăm đầu!
Tưởng tượng một chút...Trăm đầu sinh vật cao hơn hai mươi mét, giương cánh hơn ba mươi mét đồng thời bay tới...Thì đồ sộ như thế nào, thật là một cảnh tượng làm rung động lòng người?
Chỉ là, bọn họ bay đến trước mặt, muốn làm gì đây?
Sắc mặt Lâm Dịch khẽ biến đổi. Trên mặt đám La Á, Ám Tương phía sau cũng đồng dạng nghi hoặc cùng biểu lộ kinh ngạc.
- Ngao ô!...
Tiếng kêu bén nhọn đột nhiên vang lên! Đúng là từ trong đội ngũ đối phương truyền tới.
Nghe tiếng chim hót rõ to, sắc mặt người trọng tài đứng ở bên người Lâm Dịch bỗng nhiên phát lạnh, cả giận nói:
- Thật to gan!
Lâm Dịch nghe tiếng người trọng tài đột nhiên phát hỏa lại càng hoảng sợ, không khỏi hỏi:
- Lão sư, làm sao vậy?
Người trọng tài mặt lạnh lùng nói:
- Đối phương để cho chúng ta lập tức rời đi không vực này. Còn nói con đường phía trước đã bị phong tỏa, cấm qua lại trong không vực.
- Cái gì?
Lâm Dịch mở to hai mắt nhìn ngạc nhiên.
- Hừ! Thật to gan!
Người trọng tài lại mắng một tiếng.
Cũng không phải tính tình lão sư kém...Phải biết rằng, học viện chiến kỹ Tông Phạm chính là học viện chiến kỹ nổi tiếng trên toàn bộ đại lục. Là một giáo sư trong học viện, khi đến các địa phương nhận chức đều được tiếp đãi long trọng. Tại các địa phương khác đều là như thế chứ đừng nói ở 'Đại bản doanh' Thành Bách Nhạn. Không chút khách khí nói, ở Thành Bách Nhạn mặc dù là thành chủ cũng phải cho học viện chiến kỹ Tông Phạm một chút mặt mũi. Không nghĩ tới, hôm nay tại trên không Thành Bách Nhạn bị người đuổi đi...ai chẳng tức giận?
Khi bọn người Lâm Dịch có chút sững sờ, một tiếng to rõ 'Rống!...' vang lên. Nghe thanh âm, tựa hồ là con Ước Ba Long thủ lĩnh.
Lâm Dịch lại ngẩn người, hỏi:
- Lão sư, Cái này là sao.
Sắc mặt người trọng tài không tốt nói:
- Vừa rồi là như đối phương cho biết thân phận.
- Ồ...
Thanh âm của Lâm Dịch còn chưa thoát đã lại nghe thấy một tiếng chim hót.
Người trọng tài đột nhiên giận quá hóa cười nói:
- Hảo một cái giết không tha!
Bọn người Lâm Dịch, La Á ngạc nhiên...Bọn họ thật sự nghe không hiểu, giống như nghe phải một loại ám ngữ.
Một bên, khuôn mặt Ám Tương lại âm trầm nói:
- Đối phương nói 'Không quản các ngươi là ai, lập tức rời đi, nếu không giết không tha!'
Lâm Dịch cùng một đám đệ tử lập tức mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nhìn về phía Ám Tương...
- Này...Ám Tương, làm sao ngươi biết nhiều như vậy?
La Á nhịn không được hỏi...Tuy nhiên đoạn đường này đả kích của Ám Tương đối với hắn quả thực không nhỏ,nhưng hắn cũng không thể kìm nén hỏi vấn đề mà hắn một mực suy nghĩ.
Mặt Ám Tương trắng bệch hỏi ngược lại:
- Ngươi không biết trên thế giới này có một thứ gọi là sách sao?
- Ách...
La Á không nói gì. Mà lúc này, đối phương lại lần nữa phát ra tín hiệu.
- Mới vừa rồi là hỏi đối phương 'Các ngươi là ai? '.
Ám Tương bắt đầu với phiên dịch. bọn người Lâm Dịch hiện tại cũng không có tâm tư nghi vấn sao Ám Tương hiểu nhiều như vậy, ánh mắt cũng không khỏi tập trung hướng về phía đối phương.
Trong chốc lát, đối phương đã đáp lại. Bất quá lần này lại là ba tiếng chim hót ngắn ngủi.
- Đối phương đến tột cùng là ai?
Từ trên lưng Ước Ba Long đầu lĩnh vang lên tiếng nói tức giận của Lưu Dương. Lúc này, bọn họ đã dừng lại, đôi cánh Ước Ba Long vỗ liên tục, giữ mình trên không trung.
Sắc mặt Lưu Dương cũng rất không tốt, tâm tình của hắn trên đường đi không tệ. Lâm Dịch, La Á, Lý Văn ba gã thiên tài đều được hắn phát hiện, điều này làm cho tâm tình của hắn luôn rất tốt. Không nghĩ tới, vừa mới ngồi xuống đã gặp chuyện tức giận này.
- Đáng chết!
Một tên lão sư buồn bực mắng. Đối phương có mấy trăm đầu Ước Ba Long, hơn nữa nhìn trang bị của chúng, hiển nhiên chính là chuyên môn huấn luyện để chiến đấu. Mà bên mình mới có bốn con...Nếu như trên mặt đất, chính mình có lẽ sẽ không sợ bọn người này, nhưng lúc này ở trên không trung...Bọn họ cũng không có cánh. Xem ra, đành phải nhịn vậy.
Lưu Dương hít sâu vài hơi, trầm giọng nói:
- Quay đầu, ra khỏi tầm mắt đối phương lại đi đường vòng.
- Cái gì? Chẳng lẽ cứ đi như vậy?
Một giáo sư có tính cách nóng nảy lập tức hô lên.
- Ta cũng là không có biện pháp. Đối phương mạnh, chúng ta yếu. Hơn nữa...Đừng quên mục đích của chúng ta. Mục đích của chúng ta là đem những tân sinh này bình an đưa đến học viện.
Một giáo sư khác bình tĩnh thở dài một tiếng. Bất đắc dĩ nói.
- Chính là...Nếu như cứ đi như vậy, thanh danh học viện chúng ta ở đâu?
Giáo sư này hiển nhiên còn rất tức giận. Nhất là ba tiếng vừa rồi này đại biểu ý tứ - đi, hoặc, chết!
Lưu Dương lại hít sâu một hơi, đè phẫn nộ trong lòng xuống lạnh lùng nói:
- Trước đem tân sinh đưa về học viện. Chuyện này, sẽ không để yên như vậy.
Vinh dự học viện, không thể bị vũ nhục.
Người chăn nuôi bên cạnh cũng minh bạch nên làm như thế nào. Vỗ vỗ cổ Ước Ba Long
Chỉ thấy Ước Ba Long lập tức vẫy cánh hướng lên không trung, trong miệng phát ra vài tiếng nhỏ. Ba đầu Ước Ba Long sau lưng cũng quay đầu lại.
Sắc mặt người trọng tài bên người Lâm Dịch đã trở lên lạnh lùng. Xem vậy, đám người Lâm Dịch cũng đều minh bạch lựa chọn của Lưu Dương.
Phút chốc, đám người Lâm Dịch cưỡi trên lưng Ước Ba Long bay trở về.
...
Trong xe trang hoàng cực kỳ xa xỉ đẹp đẽ quý. Toàn bộ xe dùng Kim Hương Mộc tạo thành, trong đó luôn tỏa ra mùi hương thơm ngát. Trên sàn nhà trải một tấm da lông ma thú mềm mại sáng bóng, cho dù là trong xe cũng có thể dễ dàng thấy da lông phản xạ sáng bóng, chất lượng thì khỏi phải nói.
Trên mặt một chiếc ghế to lớn cũng được điêu khắc bằng Kim Hương Mộc có một thanh niên đang nửa nằm nửa ngồi.
Trên mặt thanh niên mang vẻ hờ hững, dường như không để thứ gì vào trong mắt. Hai mắt hắn khép hờ, khóe miệng mang theo vài phần đùa cợt vui vẻ, dưới thân hắn là một thiếu nữ tuyệt sắc.
Thiếu nữ vô cùng đẹp,trên người mặc một bộ quần áo trắng không có tay. Cánh tay mềm mại như sen ngọc, khuôn mặt tuyệt mỹ có một khí chất u buồn. Mặc dù cả nàng cười nét u buồn đó vẫn làm cho lòng người tan nát.
Mà ở trước người thanh niên lại có một thanh niên khác với vẻ mặt lùng. Thanh niên đứng thẳng tắp, tựa hồ không có có đồ vật gì đó có thể làm cho lưng của hắn cúi xuống. Khuôn mặt lạnh lùng làm cho mọi người cảm thấy rét lạnh.
- Vì sao không giết bọn họ?
Thanh âm phát ra cũng lạnh lùng như hắn vậy. Rét lạnh, đủ để rung động lòng người.
Thanh niên cao quý nở nụ cười:
- Tại thời điểm này, ta cũng không muốn kết thù cùng Tông Phạm.
Lông mày thanh niên lạnh lùng cau lại:
- Một cái học phủ nho nhỏ. Có cần phải kiêng kị như như vậy sao?
Thanh niên cao quý khẽ cười một tiếng:
- Không phải Tông Phạm...Mà là những người sau lưng của bọn chúng. Ngươi cũng biết, bọn họ rất phiền phức.
Thanh niên lạnh lùng nghe thanh niên cao quý nói như vậy, lông mày lại nhíu, nói:
- Vậy ngươi sẽ không sợ vì thả bọn hắn, mà làm hỏng chuyện này?
Thanh niên cao quý lắc đầu cười khẽ:
- Nếu như lão già Tông Dương thiếu thông minh. Tuy không muốn, nhưng ta sẽ không ngại làm cho Tông Phạm biến mất.
Thanh niên lạnh lùng nghe vậy, lông mày nhíu lại, không nói thêm gì nữa.
...
Bởi vì phải đi đường vòng, đám người Lưu Dương mãi tới nửa đêm mới tới được Thành Bách Nhạn.
Lớn! Thật là lớn!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Dịch đối với Thành Bách Nhạn.
Cửa thành cao tới hơn hai mươi trượng làm cho đám người Lâm Dịch trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Chúng toát lên một cảm giác cổ lão mà thần bí trang nghiêm làm cho người ta không khỏi nghiêm nghị cung kính.
Không hổ là trung tâm hành tỉnh Khắc Lâm, chỉ cái cửa thành này cũng không phải là thành nhỏ bình thường có thể so sánh.
Tuy ánh trăng đã lên cao, nhưng Thành Bách Nhạn vẫn còn phi thường náo nhiệt. Ánh sáng từ những bóng đèn tỏa ra chiếu rọi ra đủ mọi màu sắc, đem cả tòa thành chiếu rọi xa hoa.
Đường lớn đủ để cả trăm người cùng qua lại nay đã trở nên nhộn nhịp. Ngoại trừ người đi lại, trên đường phố thậm chí còn có thể chứng kiến các loại ma thú đi lại! Như Ước Ba Long chẳng hạn...
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Dương, bốn mươi người đi vào cửa thành. Trên đường đi Lâm Dịch hết nhìn đông lại nhìn tây, có vẻ phi thường hào hứng.
Ước Ba Long đi không bao lâu, trước mắt liền xuất hiện một cái sân rộng...Quảng trường này tuyệt đối không thẹn hai chữ Cự Đại! Nhìn qua, chỉ sợ không dưới mấy vạn thước vuông! Mà ở trong quảng trường, có vô số các loại ma thú chính ở chỗ này nghỉ ngơi.
Nhận được thông tri của Lưu Dương, tất cả mọi người từ trên thân Ước Ba Long đều xuống mặt đất...Tuy đã quen ở trên lưng Ước Ba Long, nhưng khi xuống đất an toàn tất cả mọi người đều không nhịn được có chút choáng váng. Bất quá dùng thể chất mọi người, chỉ một lát đã khôi phục như thường.
- Hôm nay chúng ta liền nghỉ ngơi một đêm tại Thành Bách Nhạn, buổi sáng ngày mai xuất phát đi học viện, đại khái buổi chiều là có thể tới.
Lưu Dương đem tất cả mọi người tập trung lại rồi nói.
- Tốt lắm, cũng không cần nhiều lời, nghỉ ngơi thật tốt.
Đại khái là bởi vì chuyện ngày hôm nay làm cho tâm tình Lưu Dương không tốt, bởi vậy cũng không nói thêm gì nữa, sau khi tuyên bố vài câu liền an bài mọi người nghỉ ngơi.
Tùy tiện tìm một nhà khách sạn, liền đi vào. Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Dương đánh thức tất cả mọi người từ rất sớm, lúc đám Lâm Dịch ra khỏi cửa khách sạn đã có sáu cỗ xe ngựa to lớn chờ ngoài cửa. Đến hiện tại, bọn họ đã không thể cưỡi Ước Ba Long. Bởi vì Thành Bách Nhạn cấm phi hành trên không.
Trèo lên lên xe ngựa, liền một đường xóc nảy hướng phía học viện chiến kỹ Tông Phạm đi tới...