Mà Thư Nhiên chỉ nhìn thoáng qua sau đó liền thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Tạp Lạc Tháp. Hắn phải bảo trụ Lâm Dịch. Vô luận là về mặt tình cảm cá nhân hay là vì nguy cơ hôm nay của Thư gia, hắn đều phải bảo trụ Lâm Dịch. Chỉ có Lâm Dịch tỉnh lại, Thư gia mới có một tia hi vọng.
- Sẽ là bảo bối gì đây?
Trong hai tròng mắt Tạp Lạc Tháp mang theo một tia chờ mong nhìn về phía Lâm Dịch y nguyên tản ra lục sắc quang mang.
- Ngươi muốn đoạt bảo?
Thần sắc Thư Nhiên nghiêm chỉnh, nhìn Tạp Lạc Tháp, tuy rằng máu tươi nơi khóe miệng khiến hắn thoạt nhìn có chút suy yếu, nhưng về mặt khí thế lại không chút thua kém Tạp Lạc Tháp.
Tạp Lạc Tháp cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói:
- Ngươi đoán đúng rồi đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vừa mới nói xong, thân hình Tạp Lạc Tháp lại lập tức lắc lư một cái biến mất không thấy gì nữa.
Thư Nhiên lập tức hô:
- Mau tránh ra!
Chợt cũng lắc mình một cái, nghênh đón Tạp Lạc Tháp.
Trương Dịch cùng với ba gã cường giả Trung tinh vị thượng giai của tứ đại gia tộc vừa mới chạy tới sắc mặt lập tức đột biến. Lập tức nhao nhao ầm ầm tản ra bốn phía.
Bồng! Một tiếng vang thật lớn vang lên, không gian gợn sóng cường đại đột nhiên bộc phát từ không trung.
Thân hình Thư Nhiên lập tức hiển lộ ra. PHỐC mà một tiếng. Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức vàng như giấy. Bản thân hắn vốn đã bị trọng thương, lại lần nữa cứng đối cứng, đã hoàn toàn không cách nào tiếp tục kiên trì nữa.
Chỉ nghe oanh một tiếng vang thật lớn. Thân thể Thư Nhiên từ không trung trực tiếp bị cổ lực lượng này hung hăng đánh bay xuống mặt đất, màn bụi nổi lên. Khi lại lần nữa tán đi, thân thể Thư Nhiên đã bị đánh xuống mặt đất. Trên mảnh thổ địa sau khi bị không gian gợn sóng biến thành xích địa, lập tức rạn nứt thành từng mảnh!
Ngoại trừ Thư Nhiên ra, Trương Dịch cùng với ba gã cường giả Trung tinh vị thượng giai của tứ đại gia tộc cũng không chịu nổi. Động tác của hai người Tạp Lạc Tháp quá nhanh, bốn người bọn hắn vốn cách hai người không xa, nghe thấy tiếng cảnh báo của Thư Nhiên tuy rằng đã kịp thời phản ứng, nhưng tốc độ của bọn hắn há có thể nhanh bằng hai gã cường giả Đại tinh vị trung giai?
Trong miệng tất cả mọi người đều phun ra máu tưới, thân thể từ không trung thẳng rơi xuống đất.
Trương Dịch hung hăng phun ra mấy ngụm máu tươi, đại bộ phận xương cốt của thân thể đều bị bẻ gãy, giống như một bãi bùn nhão, rơi xuống trên mặt đất, khóe miệng, tràn ra bọt máu...
Thư Nhiên trên mặt đất, đã hoàn toàn không có lực lượng đứng lên lại nữa. Hắn cố gắng muốn đứng dậy, nhưng toàn thân dưới một đập này, xương cốt đã bị gãy gần hết, chỉ hơi chấn động thoáng một chút thôi, một cổ đau đớn từ sâu trong thân thể để để khiến đầu óc hắn choáng váng. Hắn chỉ có thể cố gắng mở to mắt, nhìn Tạp Lạc Tháp trên không trung bao quát lấy hắn, nhưng lại nhịn không được lại lần nữa phun ra một búng máu.
Tạp Lạc Tháp dùng một ánh mắt bễ nghễ bao quát lấy Thư Nhiên ở phía dưới, chợt, lớn tiếng bật cười.
- Ha ha ha...Thư Nhiên, ngươi rốt cục bị ta đánh bại! Ha ha ha ha...
Tiếng cười phóng đãng, lập tức kinh động đến mọi người đang chiến đấu trên không trung.
Thư Bác cúi đầu xem xét, lập tức trái tim cũng thiếu chút ngừng đập. Đại trưởng lão, cũng giống như Lâm Dịch vừa rồi, nằm trên mặt đất. Chỉ nhìn tư thái nằm hiện ra có vẻ không bình thường kia thôi, Thư Bác đã biết rõ tình huống của hắn tuyệt đối không lạc quan!
- Đại trưởng lão!
Đệ tử Thư gia khác cũng lập tức phát hiện.
Thế lực bản thân vốn đã yếu hơn, hôm nay Thư Nhiên trọng thương càng làm cho một đám đệ tử Thư gia đã không còn nửa phần khí thế. Tiếng kêu thảm thiết lập tức liên tiếp vang lên, Thư Bác lấy lại tinh thần xem xét, lại có vài tên Thư gia đệ tử bị đối phương giết chết.
- Tộc trưởng, làm sao bây giờ?
Thư Hồng cũng đã gia trì chiến văn. Dáng người vốn khôi ngô của hắn sau khi gia trì chiến văn lộ ra càng cường hãn, bộ tóc dựng đứng phối hợp với vẻ phẫn nộ trên khuôn mặt, một cỗ khí tức cuồng bá, tự nhiên sinh ra.
Cũng may là cường giả đã ngoài Trung tinh vị thượng giai của tứ đại gia tộc đều đã chạy xuống phía dưới, trong hỗn chiến, Thư Hồng chính là tồn tại có thực lực mạnh nhất. Cũng chính vì điểm này, cho nên Thư gia mới có thể một mực kiên trì đến bây giờ. Mà hắn tuy rằng là Lục trưởng lão, nhưng Thư Bác dù sao cũng là tộc trưởng. Dưới loại tình huống này, Thư Hồng vốn không có tài năng lãnh đạo gì, tự nhiên theo thói quen hỏi. Nhưng đồng thời côn sắt trong tay lại vung vẩy cẩn thận, một vòng năng lượng hình tròn hiện lên, khiến tất cả địch nhân đều không dám đơn giản đụng vào.
Lúc này còn có thể như thế nào? Thư Bác cũng hoàn toàn không biết. Thư Nhiên vẫn là chỗ dựa của Thư gia, hôm nay ngay cả chỗ dựa cũng đã ngã, Thư gia còn làm được gì?
Thư gia đã xong...Trong nội tâm Thư Bác ảm đạm nghĩ đến. Nhưng mà chợt, lại sinh ra một cổ oán hận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Giết! Giết những người đó! Thư gia dù thật sự biến mất, cũng tuyệt đối không thể để cho bọn hắn sống khá giả!
Trong thanh âm của Thư Bác ẩn chứa vô cùng oán hận và sát ý. Người Thư gia chung quanh bởi vì Thư Nhiên bị thương nặng mà lộ ra có chút chống cự vô lực nghe vậy thân thể lập tức chấn động, chợt, một oán hận trùng thiên, từ trong lòng người Thư gia tràn ngập ra. Tất cả mọi người như lâm vào điên cuồng, hai mắt đỏ thẫm, đánh giết tới!
Dưới lòng muốn chết và tâm niệm tất sát này, người của tứ đại gia tộc lại có chút khiếp đảm. Thấy đối phương cả đám đều như không muốn sống nữa đánh về phía mình, tự nhiên cảm thấy có chút bồn chồn. Dưới khí thế vừa tăng vừa mất, Thư gia nguyên bản ở vào hoàn cảnh xấu, rõ ràng khó khăn lắm cùng người của tứ đại gia tộc chiến đến bất phân thắng bại.
Hỗn chiến tiếp tục.
Tạp Lạc Tháp vẫn đang cuồng tiếu. Một hồi lâu sau sau, mới dần dần ngừng lại. Hắn cao cao tại thượng bao quát lấy Thư Nhiên, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười:
- Đợi ta đi lấy chí bảo trên người tiểu tử Lâm Dịch kia, lại tới kết thúc nữa. Yên tâm, sẽ không quá lâu đâu.
Nói xong, không để ý tới con mắt trừng lớn của Thư Nhiên, thân hình khẽ động, bay về phía Lâm Dịch.
Trương Tạp liền lập tức khẩn trương, hắn đứng trước người Lâm Dịch, trong tay chăm chú dắt lấy trường đao của mình, nhìn chằm chằm vào Tạp Lạc Tháp càng ngày càng gần.
Rốt cục, Tạp Lạc Tháp đi tới trước người Trương Tạp. Nhìn thấy Trương Tạp Hạ tinh vị hạ giai trước mặt khẩn trương, Tạp Lạc Tháp lại lộ ra một dáng tươi cười:
- Như thế nào? Ngươi cũng muốn ngăn trở ta sao?
Nhìn ra, bởi vì hoài nghi trên người Lâm Dịch có chí bảo nên tâm tình Tạp Lạc Tháp phi thường vui vẻ.
Thân hình Tạp Lạc Tháp cũng không cao như Trương Tạp. Nhưng mà, chỉ riêng khí thế trên người hắn, đã khiến Trương Tạp cảm thấy một cổ rét lạnh từ đầu tới chân. Một người Hạ tinh vị hạ giai, một người Đại tinh vị trung giai, đều là tinh vị cảnh, nhưng khác biệt giữa cả hai lại quá lớn. Ở trước mặt khí thế của Tạp Lạc Tháp, Trương Tạp thậm chí cảm giác ngay cả hô hấp mình cũng không thể nào làm được.
- Sẽ là bảo bối gì đây?
Trong hai tròng mắt Tạp Lạc Tháp mang theo một tia chờ mong nhìn về phía Lâm Dịch y nguyên tản ra lục sắc quang mang.
- Ngươi muốn đoạt bảo?
Thần sắc Thư Nhiên nghiêm chỉnh, nhìn Tạp Lạc Tháp, tuy rằng máu tươi nơi khóe miệng khiến hắn thoạt nhìn có chút suy yếu, nhưng về mặt khí thế lại không chút thua kém Tạp Lạc Tháp.
Tạp Lạc Tháp cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói:
- Ngươi đoán đúng rồi đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vừa mới nói xong, thân hình Tạp Lạc Tháp lại lập tức lắc lư một cái biến mất không thấy gì nữa.
Thư Nhiên lập tức hô:
- Mau tránh ra!
Chợt cũng lắc mình một cái, nghênh đón Tạp Lạc Tháp.
Trương Dịch cùng với ba gã cường giả Trung tinh vị thượng giai của tứ đại gia tộc vừa mới chạy tới sắc mặt lập tức đột biến. Lập tức nhao nhao ầm ầm tản ra bốn phía.
Bồng! Một tiếng vang thật lớn vang lên, không gian gợn sóng cường đại đột nhiên bộc phát từ không trung.
Thân hình Thư Nhiên lập tức hiển lộ ra. PHỐC mà một tiếng. Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức vàng như giấy. Bản thân hắn vốn đã bị trọng thương, lại lần nữa cứng đối cứng, đã hoàn toàn không cách nào tiếp tục kiên trì nữa.
Chỉ nghe oanh một tiếng vang thật lớn. Thân thể Thư Nhiên từ không trung trực tiếp bị cổ lực lượng này hung hăng đánh bay xuống mặt đất, màn bụi nổi lên. Khi lại lần nữa tán đi, thân thể Thư Nhiên đã bị đánh xuống mặt đất. Trên mảnh thổ địa sau khi bị không gian gợn sóng biến thành xích địa, lập tức rạn nứt thành từng mảnh!
Ngoại trừ Thư Nhiên ra, Trương Dịch cùng với ba gã cường giả Trung tinh vị thượng giai của tứ đại gia tộc cũng không chịu nổi. Động tác của hai người Tạp Lạc Tháp quá nhanh, bốn người bọn hắn vốn cách hai người không xa, nghe thấy tiếng cảnh báo của Thư Nhiên tuy rằng đã kịp thời phản ứng, nhưng tốc độ của bọn hắn há có thể nhanh bằng hai gã cường giả Đại tinh vị trung giai?
Trong miệng tất cả mọi người đều phun ra máu tưới, thân thể từ không trung thẳng rơi xuống đất.
Trương Dịch hung hăng phun ra mấy ngụm máu tươi, đại bộ phận xương cốt của thân thể đều bị bẻ gãy, giống như một bãi bùn nhão, rơi xuống trên mặt đất, khóe miệng, tràn ra bọt máu...
Thư Nhiên trên mặt đất, đã hoàn toàn không có lực lượng đứng lên lại nữa. Hắn cố gắng muốn đứng dậy, nhưng toàn thân dưới một đập này, xương cốt đã bị gãy gần hết, chỉ hơi chấn động thoáng một chút thôi, một cổ đau đớn từ sâu trong thân thể để để khiến đầu óc hắn choáng váng. Hắn chỉ có thể cố gắng mở to mắt, nhìn Tạp Lạc Tháp trên không trung bao quát lấy hắn, nhưng lại nhịn không được lại lần nữa phun ra một búng máu.
Tạp Lạc Tháp dùng một ánh mắt bễ nghễ bao quát lấy Thư Nhiên ở phía dưới, chợt, lớn tiếng bật cười.
- Ha ha ha...Thư Nhiên, ngươi rốt cục bị ta đánh bại! Ha ha ha ha...
Tiếng cười phóng đãng, lập tức kinh động đến mọi người đang chiến đấu trên không trung.
Thư Bác cúi đầu xem xét, lập tức trái tim cũng thiếu chút ngừng đập. Đại trưởng lão, cũng giống như Lâm Dịch vừa rồi, nằm trên mặt đất. Chỉ nhìn tư thái nằm hiện ra có vẻ không bình thường kia thôi, Thư Bác đã biết rõ tình huống của hắn tuyệt đối không lạc quan!
- Đại trưởng lão!
Đệ tử Thư gia khác cũng lập tức phát hiện.
Thế lực bản thân vốn đã yếu hơn, hôm nay Thư Nhiên trọng thương càng làm cho một đám đệ tử Thư gia đã không còn nửa phần khí thế. Tiếng kêu thảm thiết lập tức liên tiếp vang lên, Thư Bác lấy lại tinh thần xem xét, lại có vài tên Thư gia đệ tử bị đối phương giết chết.
- Tộc trưởng, làm sao bây giờ?
Thư Hồng cũng đã gia trì chiến văn. Dáng người vốn khôi ngô của hắn sau khi gia trì chiến văn lộ ra càng cường hãn, bộ tóc dựng đứng phối hợp với vẻ phẫn nộ trên khuôn mặt, một cỗ khí tức cuồng bá, tự nhiên sinh ra.
Cũng may là cường giả đã ngoài Trung tinh vị thượng giai của tứ đại gia tộc đều đã chạy xuống phía dưới, trong hỗn chiến, Thư Hồng chính là tồn tại có thực lực mạnh nhất. Cũng chính vì điểm này, cho nên Thư gia mới có thể một mực kiên trì đến bây giờ. Mà hắn tuy rằng là Lục trưởng lão, nhưng Thư Bác dù sao cũng là tộc trưởng. Dưới loại tình huống này, Thư Hồng vốn không có tài năng lãnh đạo gì, tự nhiên theo thói quen hỏi. Nhưng đồng thời côn sắt trong tay lại vung vẩy cẩn thận, một vòng năng lượng hình tròn hiện lên, khiến tất cả địch nhân đều không dám đơn giản đụng vào.
Lúc này còn có thể như thế nào? Thư Bác cũng hoàn toàn không biết. Thư Nhiên vẫn là chỗ dựa của Thư gia, hôm nay ngay cả chỗ dựa cũng đã ngã, Thư gia còn làm được gì?
Thư gia đã xong...Trong nội tâm Thư Bác ảm đạm nghĩ đến. Nhưng mà chợt, lại sinh ra một cổ oán hận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Giết! Giết những người đó! Thư gia dù thật sự biến mất, cũng tuyệt đối không thể để cho bọn hắn sống khá giả!
Trong thanh âm của Thư Bác ẩn chứa vô cùng oán hận và sát ý. Người Thư gia chung quanh bởi vì Thư Nhiên bị thương nặng mà lộ ra có chút chống cự vô lực nghe vậy thân thể lập tức chấn động, chợt, một oán hận trùng thiên, từ trong lòng người Thư gia tràn ngập ra. Tất cả mọi người như lâm vào điên cuồng, hai mắt đỏ thẫm, đánh giết tới!
Dưới lòng muốn chết và tâm niệm tất sát này, người của tứ đại gia tộc lại có chút khiếp đảm. Thấy đối phương cả đám đều như không muốn sống nữa đánh về phía mình, tự nhiên cảm thấy có chút bồn chồn. Dưới khí thế vừa tăng vừa mất, Thư gia nguyên bản ở vào hoàn cảnh xấu, rõ ràng khó khăn lắm cùng người của tứ đại gia tộc chiến đến bất phân thắng bại.
Hỗn chiến tiếp tục.
Tạp Lạc Tháp vẫn đang cuồng tiếu. Một hồi lâu sau sau, mới dần dần ngừng lại. Hắn cao cao tại thượng bao quát lấy Thư Nhiên, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười:
- Đợi ta đi lấy chí bảo trên người tiểu tử Lâm Dịch kia, lại tới kết thúc nữa. Yên tâm, sẽ không quá lâu đâu.
Nói xong, không để ý tới con mắt trừng lớn của Thư Nhiên, thân hình khẽ động, bay về phía Lâm Dịch.
Trương Tạp liền lập tức khẩn trương, hắn đứng trước người Lâm Dịch, trong tay chăm chú dắt lấy trường đao của mình, nhìn chằm chằm vào Tạp Lạc Tháp càng ngày càng gần.
Rốt cục, Tạp Lạc Tháp đi tới trước người Trương Tạp. Nhìn thấy Trương Tạp Hạ tinh vị hạ giai trước mặt khẩn trương, Tạp Lạc Tháp lại lộ ra một dáng tươi cười:
- Như thế nào? Ngươi cũng muốn ngăn trở ta sao?
Nhìn ra, bởi vì hoài nghi trên người Lâm Dịch có chí bảo nên tâm tình Tạp Lạc Tháp phi thường vui vẻ.
Thân hình Tạp Lạc Tháp cũng không cao như Trương Tạp. Nhưng mà, chỉ riêng khí thế trên người hắn, đã khiến Trương Tạp cảm thấy một cổ rét lạnh từ đầu tới chân. Một người Hạ tinh vị hạ giai, một người Đại tinh vị trung giai, đều là tinh vị cảnh, nhưng khác biệt giữa cả hai lại quá lớn. Ở trước mặt khí thế của Tạp Lạc Tháp, Trương Tạp thậm chí cảm giác ngay cả hô hấp mình cũng không thể nào làm được.