Cũng may, hầu hết tân sinh đã chuẩn bị xong tiền. Cho nên thời điểm giao nộp không có có vấn đề gì.
Khi một đệ tử cuối cùng giao nộp, Ám Tương chu miệng không vui đi đến bên người Lưu Dương, đem kim tệ của mình nộp lên.
- Ngươi là Ám Tương?
Lưu Dương ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc đối phương không vui, sửng sốt một chút. Đột nhiên cười hỏi.
Ám Tương nhẹ gật đầu. Cần phải giao nộp một số lớn học phí như vậy, hiển nhiên làm cho nàng rất là khó chịu. Cho nên không nói gì.
Lưu Dương là người thành tinh, tự nhiên là nhìn ra Ám Tương cũng không muốn nộp khoản học phí này. Nguyên nhân hắn tự nhiên cũng có thể suy đoán ra...Thực lực của nàng cùng Lý Văn sàn sàn nhau. Ban đầu ở lôi đài, cũng chỉ thua nửa chiêu mà thôi. Bởi vậy tuyệt đối sẽ không phục Lý Văn. Lúc này Lý Văn không cần nộp tiền, nhưng nàng lại phải nộp...Làm sao vui vẻ được?
Nghĩ nghĩ, Lưu Dương cười nói:
- Được rồi. Học phí của ngươi cũng được miễn. Mọi người có ý kiến gì không?
Lời Lưu Dương làm cho Ám Tương sửng sốt một chút, lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ nói:
- A! Lão sư ngài thật tốt!
Cao hứng nhảy lên hai cái. Trên mặt càng hớn hở nhìn về phía ba người Lâm Dịch. Phảng phất đang nói 'Không riêng các ngươi không cần phải nộp, bản tiểu thư cũng thế! '. Liền rước lấy ánh mắt xem thường của Lâm Dịch cùng La Á...Lý Văn mặt vẫn không biểu tình.
- Mọi người không có ý kiến gì chứ?
Lưu Dương thấy không ai trả lời lại hỏi một lần nữa.
Lúc này mọi người đã kịp phản ứng, lập tức đều lắc đầu tỏ vẻ không có ý kiến...Đùa sao, ai dám có ý kiến? Một đường tới đây Ám Tương nhằm vào La Á, bọn họ cũng nhìn thấy. Chỉ cần tìm được cơ hội, liền làm xấu mặt La Á...Có thể thấy được nàng thuộc loại thù dai, có thù tất báo a.
Đối với Lâm Dịch cùng La Á, nàng có lẽ chỉ có thể dùng ngôn để lấy lại danh dự. Nhưng đối với tại những người khác...Mọi người đều còn nhớ rõ biểu hiện của nàng trên lôi đài...Phỏng chừng bị nàng để ý thì cuộc sống sau này cứ coi như chấm hết?
Mà La Á cũng sẽ không đứng ra phản đối. Tuy nhiên trong lòng của hắn cực kì muốn được một lần phản đối nàng...Nhưng nghĩ lại sự lợi hại của cái miệng nhỏ nhắn kia đã từng làm mình ăn biết bao nhiêu khổ...La Á lựa chọn trầm mặc. Vì cuộc sống tốt đẹp sau này, hay là thôi đi...không đứng lên phản đối.
Cứ như vậy, Ám Tương trở thành một trong bốn đệ tử được miễn học phí...
- Giờ ta mang bọn ngươi đi ký túc xá.
Lưu Dương nói xong, liền dẫn mọi người đi xuống cầu thang, đi ra khỏi tòa nhà. Hướng hành lang phía sau bước đi.
Sau hơn mười phút, hai tòa nhà cao lớn xuất hiện trước mặt.
- U lão sư, ngươi mang nữ đệ tử đi trước đi.
Lưu Dương dừng bước lại quay đầu lại nói. Sau đó liền thấy một nữ giáo sư đi ra, lên tiếng.
- Nữ đệ tử đi theo ta.
Lần chiêu sinh này tổng cộng hai mươi tên đệ tử. Trong đó có tám nữ đệ tử. Nghe được lời nói của U lão sư, tám nữ đệ tử liền đi ra. U lão sư điểm danh xong, xác định không có thiếu người nào, liền dẫn một đám nữ đệ tử hướng tòa nhà bên phải đi đến.
- Trừ ba người Lâm Dịch, La Á, Lý Văn, những người khác đi theo ta...Lâm Dịch các ngươi chờ một chút.
Thấy các nữ đệ tử đều lên lầu, Lưu Dương xoay người nói. Ba người Lâm Dịch nghe vậy ngẩn người, sau đó nhẹ gật đầu. Lưu Dương liền dẫn những người khác đi lên.
Lên tới tầng cao nhất, đã là tầng mười.
Lưu Dương theo thứ tự đem hai gian phòng bên trái hành lang mở ra sau đó xoay người nói:
- Một cái phòng có thể ở tám người. Hiện tại những học sinh mới khác còn không có tới, các ngươi có thể lựa chọn phòng ở. Sau đó tự hành tuyển ra một cái trưởng phòng, chút nữa ta tới tìm các ngươi, đến lúc đó giao cho ta danh sách trưởng phòng cùng thành viên.
Mọi người lên tiếng đồng ý, Lưu Dương nhẹ gật đầu, đi xuống lầu.
- Các ngươi đi theo ta.
Bọn người Lâm Dịch nghi hoặc đi theo sau lưng Lưu Dương, đi vào sâu bên trong.
Lại thêm chừng mười phút đồng hồ, một cái dãy kiến trúc hiện ra trước mặt đám Lâm Dịch.
Dãy kiến trúc thập phần khổng lồ. Trước mỗi phòng đều có sân riêng. Nhưng mà không còn là nhà lầu nữa. Đám Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt nhìn, sau khi liếc nhau, cũng không khỏi âm thầm nói:
- Không biết...Đây là đâu?
Lưu Dương đem một cái chìa khóa đưa cho La Á, nói:
- Ngươi cùng Lý Văn, tòa nhà B sân số 502.
La Á tiếp nhận chìa khóa, cùng Lý Văn liếc nhau một cái, sau đó hướng Lưu Dương gật đầu, liền đi vào bên trong, tìm kiếm tòa nhà B sân số 502.
Lâm Dịch ngẩn người, không khỏi hỏi:
- Lão sư, còn đệ tử thì sao...
Lưu Dương cười nói:
- Đương nhiên không thể nào quên ngươi. Ha ha...Chẳng lẽ ngươi cho rằng quán quân thật sự chỉ là một cái tiếng thôi sao? Đi theo ta.
Nói xong, lại xoay người tiếp tục hướng phía trong đi đến. Lâm Dịch cũng đành phải bước nhanh đi theo.
Xuyên qua dãy kiến trúc khổng lồ liền tiến nhập một cái rừng trúc.
Một hồi gió mát thổi qua, mùi thơm ngát từ cây trúc lập tức làm cho Lâm Dịch thanh tỉnh. Sau khi tiến vào trong rừng trúc, lại là một dãy kiến trúc độc lập khác.
- Học viện...Đến tột cùng rộng như thế nào?
Lâm Dịch rốt cục vẫn không nhịn được hỏi...Riêng đoạn đường này, cũng đã lớn hơn so với trấn Hi Mạn không chỉ gấp mười lần...Không nghĩ tới trong này còn có một dãy kiến trúc khổng lồ như thế...Như vậy, đằng sau nó còn có dãy nhà nào nữa không đây? Học viện chiến kĩ Tông Phạm, đến tột cùng rộng như thế nào?
Lưu Dương cười ha ha nói:
- Sau này ngươi sẽ biết...Diện tích học viện, tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của ngươi.
Lâm Dịch vội cười.
Lưu Dương mang theo Lâm Dịch đi vào bên trong, dừng lại trước một cái sân.
Không thể không nói, những dãy kiến trúc bên ngoài tuy không nhỏ, sân trong đó cũng không nhỏ...Nhưng cùng cái sân trước mặt so sánh thì không đáng gì...
Khi một đệ tử cuối cùng giao nộp, Ám Tương chu miệng không vui đi đến bên người Lưu Dương, đem kim tệ của mình nộp lên.
- Ngươi là Ám Tương?
Lưu Dương ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc đối phương không vui, sửng sốt một chút. Đột nhiên cười hỏi.
Ám Tương nhẹ gật đầu. Cần phải giao nộp một số lớn học phí như vậy, hiển nhiên làm cho nàng rất là khó chịu. Cho nên không nói gì.
Lưu Dương là người thành tinh, tự nhiên là nhìn ra Ám Tương cũng không muốn nộp khoản học phí này. Nguyên nhân hắn tự nhiên cũng có thể suy đoán ra...Thực lực của nàng cùng Lý Văn sàn sàn nhau. Ban đầu ở lôi đài, cũng chỉ thua nửa chiêu mà thôi. Bởi vậy tuyệt đối sẽ không phục Lý Văn. Lúc này Lý Văn không cần nộp tiền, nhưng nàng lại phải nộp...Làm sao vui vẻ được?
Nghĩ nghĩ, Lưu Dương cười nói:
- Được rồi. Học phí của ngươi cũng được miễn. Mọi người có ý kiến gì không?
Lời Lưu Dương làm cho Ám Tương sửng sốt một chút, lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ nói:
- A! Lão sư ngài thật tốt!
Cao hứng nhảy lên hai cái. Trên mặt càng hớn hở nhìn về phía ba người Lâm Dịch. Phảng phất đang nói 'Không riêng các ngươi không cần phải nộp, bản tiểu thư cũng thế! '. Liền rước lấy ánh mắt xem thường của Lâm Dịch cùng La Á...Lý Văn mặt vẫn không biểu tình.
- Mọi người không có ý kiến gì chứ?
Lưu Dương thấy không ai trả lời lại hỏi một lần nữa.
Lúc này mọi người đã kịp phản ứng, lập tức đều lắc đầu tỏ vẻ không có ý kiến...Đùa sao, ai dám có ý kiến? Một đường tới đây Ám Tương nhằm vào La Á, bọn họ cũng nhìn thấy. Chỉ cần tìm được cơ hội, liền làm xấu mặt La Á...Có thể thấy được nàng thuộc loại thù dai, có thù tất báo a.
Đối với Lâm Dịch cùng La Á, nàng có lẽ chỉ có thể dùng ngôn để lấy lại danh dự. Nhưng đối với tại những người khác...Mọi người đều còn nhớ rõ biểu hiện của nàng trên lôi đài...Phỏng chừng bị nàng để ý thì cuộc sống sau này cứ coi như chấm hết?
Mà La Á cũng sẽ không đứng ra phản đối. Tuy nhiên trong lòng của hắn cực kì muốn được một lần phản đối nàng...Nhưng nghĩ lại sự lợi hại của cái miệng nhỏ nhắn kia đã từng làm mình ăn biết bao nhiêu khổ...La Á lựa chọn trầm mặc. Vì cuộc sống tốt đẹp sau này, hay là thôi đi...không đứng lên phản đối.
Cứ như vậy, Ám Tương trở thành một trong bốn đệ tử được miễn học phí...
- Giờ ta mang bọn ngươi đi ký túc xá.
Lưu Dương nói xong, liền dẫn mọi người đi xuống cầu thang, đi ra khỏi tòa nhà. Hướng hành lang phía sau bước đi.
Sau hơn mười phút, hai tòa nhà cao lớn xuất hiện trước mặt.
- U lão sư, ngươi mang nữ đệ tử đi trước đi.
Lưu Dương dừng bước lại quay đầu lại nói. Sau đó liền thấy một nữ giáo sư đi ra, lên tiếng.
- Nữ đệ tử đi theo ta.
Lần chiêu sinh này tổng cộng hai mươi tên đệ tử. Trong đó có tám nữ đệ tử. Nghe được lời nói của U lão sư, tám nữ đệ tử liền đi ra. U lão sư điểm danh xong, xác định không có thiếu người nào, liền dẫn một đám nữ đệ tử hướng tòa nhà bên phải đi đến.
- Trừ ba người Lâm Dịch, La Á, Lý Văn, những người khác đi theo ta...Lâm Dịch các ngươi chờ một chút.
Thấy các nữ đệ tử đều lên lầu, Lưu Dương xoay người nói. Ba người Lâm Dịch nghe vậy ngẩn người, sau đó nhẹ gật đầu. Lưu Dương liền dẫn những người khác đi lên.
Lên tới tầng cao nhất, đã là tầng mười.
Lưu Dương theo thứ tự đem hai gian phòng bên trái hành lang mở ra sau đó xoay người nói:
- Một cái phòng có thể ở tám người. Hiện tại những học sinh mới khác còn không có tới, các ngươi có thể lựa chọn phòng ở. Sau đó tự hành tuyển ra một cái trưởng phòng, chút nữa ta tới tìm các ngươi, đến lúc đó giao cho ta danh sách trưởng phòng cùng thành viên.
Mọi người lên tiếng đồng ý, Lưu Dương nhẹ gật đầu, đi xuống lầu.
- Các ngươi đi theo ta.
Bọn người Lâm Dịch nghi hoặc đi theo sau lưng Lưu Dương, đi vào sâu bên trong.
Lại thêm chừng mười phút đồng hồ, một cái dãy kiến trúc hiện ra trước mặt đám Lâm Dịch.
Dãy kiến trúc thập phần khổng lồ. Trước mỗi phòng đều có sân riêng. Nhưng mà không còn là nhà lầu nữa. Đám Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt nhìn, sau khi liếc nhau, cũng không khỏi âm thầm nói:
- Không biết...Đây là đâu?
Lưu Dương đem một cái chìa khóa đưa cho La Á, nói:
- Ngươi cùng Lý Văn, tòa nhà B sân số 502.
La Á tiếp nhận chìa khóa, cùng Lý Văn liếc nhau một cái, sau đó hướng Lưu Dương gật đầu, liền đi vào bên trong, tìm kiếm tòa nhà B sân số 502.
Lâm Dịch ngẩn người, không khỏi hỏi:
- Lão sư, còn đệ tử thì sao...
Lưu Dương cười nói:
- Đương nhiên không thể nào quên ngươi. Ha ha...Chẳng lẽ ngươi cho rằng quán quân thật sự chỉ là một cái tiếng thôi sao? Đi theo ta.
Nói xong, lại xoay người tiếp tục hướng phía trong đi đến. Lâm Dịch cũng đành phải bước nhanh đi theo.
Xuyên qua dãy kiến trúc khổng lồ liền tiến nhập một cái rừng trúc.
Một hồi gió mát thổi qua, mùi thơm ngát từ cây trúc lập tức làm cho Lâm Dịch thanh tỉnh. Sau khi tiến vào trong rừng trúc, lại là một dãy kiến trúc độc lập khác.
- Học viện...Đến tột cùng rộng như thế nào?
Lâm Dịch rốt cục vẫn không nhịn được hỏi...Riêng đoạn đường này, cũng đã lớn hơn so với trấn Hi Mạn không chỉ gấp mười lần...Không nghĩ tới trong này còn có một dãy kiến trúc khổng lồ như thế...Như vậy, đằng sau nó còn có dãy nhà nào nữa không đây? Học viện chiến kĩ Tông Phạm, đến tột cùng rộng như thế nào?
Lưu Dương cười ha ha nói:
- Sau này ngươi sẽ biết...Diện tích học viện, tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của ngươi.
Lâm Dịch vội cười.
Lưu Dương mang theo Lâm Dịch đi vào bên trong, dừng lại trước một cái sân.
Không thể không nói, những dãy kiến trúc bên ngoài tuy không nhỏ, sân trong đó cũng không nhỏ...Nhưng cùng cái sân trước mặt so sánh thì không đáng gì...