Một lúc lâu sau, thân thể Vệ Vũ mới dần dần ổn định trở lại. Hắn mở hai mắt, hai tròng mắt cũng mang theo một tia đau khổ làm cho tan nát cõi lòng. Dường như trong lòng hắn cũng bình tĩnh lại, nhìn Lang Sa chậm rãi nói:
- Ta nghĩ...Ta đã biết.
Nói xong, hắn từ dưới mặt đất đứng lên. Làm cho người ta khó có thể tin được vẻ mặt bình tĩnh. Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, sau đó chậm rãi nói:
- Bất luận là Lang Sa có phải coi ta là đại ca thật không...Ta sẽ không để nàng bị gả cho một người mà nàng không thích. Sẽ không!
Nói xong, rồi quay đầu đi ra ngoài.
Vệ Linh thấy Vệ Văn rời đi, lập tức vội vàng đuổi theo. Trong miệng hô lo lắng:
- Ca. Ca!...
Khi chạy đến bên cạnh Lâm Dịch cũng liếc mắt hung hăng nhìn Lâm Dịch. Sau đó mới xoay người đi, đuổi theo.
Lâm Dịch sờ sờ vào mũi không biết làm sao...Biến thành bộ dạng Hàn Thế như này, hắn cũng bị không ít người nhìn với ánh mắt như vậy...
Mà Thạch Tính trưởng lão thấy hai huynh đệ một trước một sau rời đi, mới hoàn toàn thở dài một hơi. Thả lỏng người, lại phát hiện trên người mình ngay cả một tia khí lực cũng không có rồi...Quả nhiên, hắn so với cường giả Trung Tinh Vị thật sự là khác nhau ở một trời một vực, người có thực lực Hạ Tinh Vị như hắn cũng hoàn toàn không có khả năng chống đỡ được.
Hắn nhìn xung quanh một chút, đột nhiên nhận ra được cái gì, hướng Lâm Dịch khom người nói:
- Thiếu gia, ta đi ra trước, ở bên ngoài chờ ngươi.
Lâm Dịch cười, người này cũng là thức thời. Ánh mắt vẻ mặt biểu hiện ra một tia thỏa mãn, hơi gật đầu. Thạch Tính vừa thấy biểu hiện thỏa mãn từ trong ánh mắt của Lâm Dịch, lập tức chạy đi ra ngoài, vẻ mặt hớn hở, bộ dạng rất là phấn khởi.
Trong Thạch Lao, thoáng chốc trở nên yên tĩnh, Lang Sa nhìn Lâm Dịch lẳng lặng, mà Lâm Dịch cũng nhìn Lang Sa lẳng lặng.
Một lúc lâu sau, một tia cười hiện lên trên mặt Lâm Dịch nay là Hàn Thế. Lang Sa hơi nhíu đầu lông mày một chút...Không biết vì sao, thấy miệng hắn mỉm cười, Lang Sa chán ghét cũng không nói lên lời.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Lang Sa mở miệng lạnh lùng, khí chất của nàng vốn là thiên hướng lạnh lùng. Hơn nữa bây giờ sự ớn lạnh trong con ngươi, cũng càng làm cho nàng vô cùng lạnh buốt. Nếu là người con trai bình thường đứng ở trước mặt nàng, chỉ sợ ngay cả nói cũng thể nói ra được?
Quả nhiên người con gái đẹp là kẻ gây tai họa...Người con gái như Lang Sa, là một tồn tại hại nước hại dân. Trong lòng Lâm Dịch cảm thán như thế.
Nhưng lập tức hắn cũng cười nói:
- Tiểu thư Lang Sa, đã lâu không gặp rồi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lúc này đây, hắn cũng không cảnh giác mô phỏng theo âm thanh của Hàn Thế, mà là dùng âm thanh nguyên bản của mình.
Bất ngờ hơn là, lúc Lang Sa hơi sửng sốt, nét mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thốt lên nói:
- Lâm Dịch?
Điều này cũng làm cho Lâm Dịch một cú sốc...Nghiêm túc mà nói. Thế nhưng thời gian Lang Sa và Lâm Dịch không gặp nhau đã hơn hai mươi năm rồi, mà lúc này Lang Sa lại có thể nhận ra mình bằng chính âm thanh của mình sao?
Lập tức Lâm Dịch dáng tươi cười lộ ra một tia bất đắc dĩ, thân hình uốn éo. Trong ánh mắt kinh ngạc nhìn Lang Sa, lấy lại hình dáng nguyên bản.
Lâm Dịch cười nói:
- Thực sự là không nghĩ đến, nhiều năm không gặp như vậy, mà tiểu thư Lang Sa lại có thể nhận ra được âm thanh của tại hạ...Thực sự làm cho được sủng ái mà lo sợ.
Trái lại lời này của Lâm Dịch cũng không phải khách sáo, nghĩ biểu hiện cực kỳ lạnh lùng của Lang Sa, trên thực tế trước đây cũng không có nhiều thời gian tiếp xúc, ngay cả dáng tươi cười của Lâm Dịch đối phương cũng không có thấy qua...Đối phương có tài nghe một câu nói của chính mình, lại gọi ra tên của mình một lần không sai, quả nhiên là để cho hắn cảm thấy có chút vừa mừng vừa lo.
Có thể để mỹ nhân Lang Sa nhớ kỹ như vậy, nhớ đến một người con trai không phải là rất vinh dự sao?
Dường như Lang Sa ý thức được tình hình thực tế của mình có chút không thích hợp, không hiểu sao trên khuôn mặt trắng nõn lại hiện lên một mảng ửng đỏ. Nhưng trôi qua tức thì, lập tức trở lại dáng dấp lạnh lùng nguyên bản nhìn về phía Lâm Dịch hỏi:
- Vì sao ngươi ở chỗ này?
Lâm Dịch cười khà khà, cũng thẳng thắn trả lời:
- Tới đây trộm bí tịch.
- Trộm bí tịch?
Đầu lông mày Lang Sa nhất thời động đậy nhẹ nhàng một cái, lập tức nghĩ tới cái gì, nói:
- Hàn Thế đâu?
- Đã chết rồi.
Lâm Dịch nhún vai.
- Ngươi giết hắn rồi sao?
Đầu lông mày Lang Sa lại càng nhướng lên cao hơn.
Lâm Dịch gật đầu:
- Tên súc sinh như vậy, muốn không giết hắn cũng không được.
Lang Sa nhất thời im lặng...Nàng là người trong Cổ Thuật, tự nhiên việc này nghe ngóng chính xác, chính mình vẫn có chút không an phận. Có thể nói, toàn bộ bên trong Cổ Thuật, ngoại trừ phụ thân hắn ra, tuyệt đối không có người thứ hai có ấn tượng tốt đối với hắn. Giết chết hắn, càng làm cho người ta vô cùng sảng khoái. Nhưng mà, đầu lông mày Lang Sa cũng động đậy, dường nhu đang suy nghĩ này cái gì.
Mà lâm dịch cũng cười thưởng thức những cảnh đẹp khó gặp ở bên ngoài. Lang Sa vốn là người con gái rất xinh đẹp hiếm gặp, bất luận biểu cảm của người con gái như vậy thế nào, đều có một sức hấp dẫn làm rung động lòng người, Lâm Dịch tự hỏi cũng không phải là người háo sắc, nhưng cảnh sắc như vậy làm cho cảnh đẹp ý vui, Lâm Dịch ngược lại cũng không ngại đi thưởng thức.
Một lúc lâu sau, Lang Sa mới nhẹ nhàng thở dài, nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Ngươi gây ra đại họa rồi...Phụ thân của Hàn Thế này, chính là Nhị trưởng lão ở Cổ Thuật! Sức mạnh toàn thân, sớm đã đạt cảnh giới cao nhất trên cấp bậc Đại Tinh Vị! Nếu hắn biết ngươi giết người con trai duy nhất của hắn...
Nói đến đây, Lang Sa không nói được nữa, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần sụp xuống, dĩ nhiên là lo lắng không biết nên nói như thế nào nữa.
Lâm Dịch cười ha ha, đùa giỡn nói:
Là tiểu thư Lang Sa quan tâm tại hạ sao?
Sắc mặt Lang Sa đột nhiên hơi đỏ lên lần thứ hai, nhưng lập tức nói:
- Ngươi trộm bí tịch, không đi đến Điển Tàng Các, tới nơi này làm cái gì?
- Điển Tàng Các?
Lâm Dịch hơi sửng sốt, lập tức cũng hiểu rõ, đây chính là nơi giấu bí tịch ở Cổ Thuật sao? Lập tức mới cười nói:
- Đương nhiên là tới nhìn tiểu thư Lang Sa rồi...A, tự mình gây chuyện, đương nhiên muốn tự mình có trách nhiệm rồi.
- Trách nhiệm?
Lang Sa hoàn toàn không rõ đối phương đang nói cái gì, vẻ mặt vui vẻ không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc.
Lâm Dịch nhún vai, thừa nhận thoải mái nói:
- Cửu Chuyển Tử Kim Thân và Huyền Băng Trảm, đều là do ta trộm đi.
- Ngươi trộm?
Lang Sa cũng lấy làm kinh hãi. Lập tức mới âm thầm nghĩ, khó tự trách mình buổi tối hôm đó cảm giác được có người ở đâu đó xung quanh, nhưng làm cách nào cũng không có phát hiện được.
Nghĩ đến đây, Lang Sa nhìn tỉ mỉ về phía Lâm Dịch...Lúc này Lâm Dịch vẫn như cũ dùng ẩn tức áp chế lực lượng của chính mình, sở dĩ nhìn qua trình độ vẫn là Hạ Tinh Vị trung giai, so với Lang Sa vẫn còn thấp hơn một tầng. Ánh mắt Lang Sa lại nhìn về phía Lâm Dịch, lại mang một tia không tin.
- Ta nghĩ...Ta đã biết.
Nói xong, hắn từ dưới mặt đất đứng lên. Làm cho người ta khó có thể tin được vẻ mặt bình tĩnh. Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, sau đó chậm rãi nói:
- Bất luận là Lang Sa có phải coi ta là đại ca thật không...Ta sẽ không để nàng bị gả cho một người mà nàng không thích. Sẽ không!
Nói xong, rồi quay đầu đi ra ngoài.
Vệ Linh thấy Vệ Văn rời đi, lập tức vội vàng đuổi theo. Trong miệng hô lo lắng:
- Ca. Ca!...
Khi chạy đến bên cạnh Lâm Dịch cũng liếc mắt hung hăng nhìn Lâm Dịch. Sau đó mới xoay người đi, đuổi theo.
Lâm Dịch sờ sờ vào mũi không biết làm sao...Biến thành bộ dạng Hàn Thế như này, hắn cũng bị không ít người nhìn với ánh mắt như vậy...
Mà Thạch Tính trưởng lão thấy hai huynh đệ một trước một sau rời đi, mới hoàn toàn thở dài một hơi. Thả lỏng người, lại phát hiện trên người mình ngay cả một tia khí lực cũng không có rồi...Quả nhiên, hắn so với cường giả Trung Tinh Vị thật sự là khác nhau ở một trời một vực, người có thực lực Hạ Tinh Vị như hắn cũng hoàn toàn không có khả năng chống đỡ được.
Hắn nhìn xung quanh một chút, đột nhiên nhận ra được cái gì, hướng Lâm Dịch khom người nói:
- Thiếu gia, ta đi ra trước, ở bên ngoài chờ ngươi.
Lâm Dịch cười, người này cũng là thức thời. Ánh mắt vẻ mặt biểu hiện ra một tia thỏa mãn, hơi gật đầu. Thạch Tính vừa thấy biểu hiện thỏa mãn từ trong ánh mắt của Lâm Dịch, lập tức chạy đi ra ngoài, vẻ mặt hớn hở, bộ dạng rất là phấn khởi.
Trong Thạch Lao, thoáng chốc trở nên yên tĩnh, Lang Sa nhìn Lâm Dịch lẳng lặng, mà Lâm Dịch cũng nhìn Lang Sa lẳng lặng.
Một lúc lâu sau, một tia cười hiện lên trên mặt Lâm Dịch nay là Hàn Thế. Lang Sa hơi nhíu đầu lông mày một chút...Không biết vì sao, thấy miệng hắn mỉm cười, Lang Sa chán ghét cũng không nói lên lời.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Lang Sa mở miệng lạnh lùng, khí chất của nàng vốn là thiên hướng lạnh lùng. Hơn nữa bây giờ sự ớn lạnh trong con ngươi, cũng càng làm cho nàng vô cùng lạnh buốt. Nếu là người con trai bình thường đứng ở trước mặt nàng, chỉ sợ ngay cả nói cũng thể nói ra được?
Quả nhiên người con gái đẹp là kẻ gây tai họa...Người con gái như Lang Sa, là một tồn tại hại nước hại dân. Trong lòng Lâm Dịch cảm thán như thế.
Nhưng lập tức hắn cũng cười nói:
- Tiểu thư Lang Sa, đã lâu không gặp rồi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lúc này đây, hắn cũng không cảnh giác mô phỏng theo âm thanh của Hàn Thế, mà là dùng âm thanh nguyên bản của mình.
Bất ngờ hơn là, lúc Lang Sa hơi sửng sốt, nét mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thốt lên nói:
- Lâm Dịch?
Điều này cũng làm cho Lâm Dịch một cú sốc...Nghiêm túc mà nói. Thế nhưng thời gian Lang Sa và Lâm Dịch không gặp nhau đã hơn hai mươi năm rồi, mà lúc này Lang Sa lại có thể nhận ra mình bằng chính âm thanh của mình sao?
Lập tức Lâm Dịch dáng tươi cười lộ ra một tia bất đắc dĩ, thân hình uốn éo. Trong ánh mắt kinh ngạc nhìn Lang Sa, lấy lại hình dáng nguyên bản.
Lâm Dịch cười nói:
- Thực sự là không nghĩ đến, nhiều năm không gặp như vậy, mà tiểu thư Lang Sa lại có thể nhận ra được âm thanh của tại hạ...Thực sự làm cho được sủng ái mà lo sợ.
Trái lại lời này của Lâm Dịch cũng không phải khách sáo, nghĩ biểu hiện cực kỳ lạnh lùng của Lang Sa, trên thực tế trước đây cũng không có nhiều thời gian tiếp xúc, ngay cả dáng tươi cười của Lâm Dịch đối phương cũng không có thấy qua...Đối phương có tài nghe một câu nói của chính mình, lại gọi ra tên của mình một lần không sai, quả nhiên là để cho hắn cảm thấy có chút vừa mừng vừa lo.
Có thể để mỹ nhân Lang Sa nhớ kỹ như vậy, nhớ đến một người con trai không phải là rất vinh dự sao?
Dường như Lang Sa ý thức được tình hình thực tế của mình có chút không thích hợp, không hiểu sao trên khuôn mặt trắng nõn lại hiện lên một mảng ửng đỏ. Nhưng trôi qua tức thì, lập tức trở lại dáng dấp lạnh lùng nguyên bản nhìn về phía Lâm Dịch hỏi:
- Vì sao ngươi ở chỗ này?
Lâm Dịch cười khà khà, cũng thẳng thắn trả lời:
- Tới đây trộm bí tịch.
- Trộm bí tịch?
Đầu lông mày Lang Sa nhất thời động đậy nhẹ nhàng một cái, lập tức nghĩ tới cái gì, nói:
- Hàn Thế đâu?
- Đã chết rồi.
Lâm Dịch nhún vai.
- Ngươi giết hắn rồi sao?
Đầu lông mày Lang Sa lại càng nhướng lên cao hơn.
Lâm Dịch gật đầu:
- Tên súc sinh như vậy, muốn không giết hắn cũng không được.
Lang Sa nhất thời im lặng...Nàng là người trong Cổ Thuật, tự nhiên việc này nghe ngóng chính xác, chính mình vẫn có chút không an phận. Có thể nói, toàn bộ bên trong Cổ Thuật, ngoại trừ phụ thân hắn ra, tuyệt đối không có người thứ hai có ấn tượng tốt đối với hắn. Giết chết hắn, càng làm cho người ta vô cùng sảng khoái. Nhưng mà, đầu lông mày Lang Sa cũng động đậy, dường nhu đang suy nghĩ này cái gì.
Mà lâm dịch cũng cười thưởng thức những cảnh đẹp khó gặp ở bên ngoài. Lang Sa vốn là người con gái rất xinh đẹp hiếm gặp, bất luận biểu cảm của người con gái như vậy thế nào, đều có một sức hấp dẫn làm rung động lòng người, Lâm Dịch tự hỏi cũng không phải là người háo sắc, nhưng cảnh sắc như vậy làm cho cảnh đẹp ý vui, Lâm Dịch ngược lại cũng không ngại đi thưởng thức.
Một lúc lâu sau, Lang Sa mới nhẹ nhàng thở dài, nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Ngươi gây ra đại họa rồi...Phụ thân của Hàn Thế này, chính là Nhị trưởng lão ở Cổ Thuật! Sức mạnh toàn thân, sớm đã đạt cảnh giới cao nhất trên cấp bậc Đại Tinh Vị! Nếu hắn biết ngươi giết người con trai duy nhất của hắn...
Nói đến đây, Lang Sa không nói được nữa, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần sụp xuống, dĩ nhiên là lo lắng không biết nên nói như thế nào nữa.
Lâm Dịch cười ha ha, đùa giỡn nói:
Là tiểu thư Lang Sa quan tâm tại hạ sao?
Sắc mặt Lang Sa đột nhiên hơi đỏ lên lần thứ hai, nhưng lập tức nói:
- Ngươi trộm bí tịch, không đi đến Điển Tàng Các, tới nơi này làm cái gì?
- Điển Tàng Các?
Lâm Dịch hơi sửng sốt, lập tức cũng hiểu rõ, đây chính là nơi giấu bí tịch ở Cổ Thuật sao? Lập tức mới cười nói:
- Đương nhiên là tới nhìn tiểu thư Lang Sa rồi...A, tự mình gây chuyện, đương nhiên muốn tự mình có trách nhiệm rồi.
- Trách nhiệm?
Lang Sa hoàn toàn không rõ đối phương đang nói cái gì, vẻ mặt vui vẻ không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc.
Lâm Dịch nhún vai, thừa nhận thoải mái nói:
- Cửu Chuyển Tử Kim Thân và Huyền Băng Trảm, đều là do ta trộm đi.
- Ngươi trộm?
Lang Sa cũng lấy làm kinh hãi. Lập tức mới âm thầm nghĩ, khó tự trách mình buổi tối hôm đó cảm giác được có người ở đâu đó xung quanh, nhưng làm cách nào cũng không có phát hiện được.
Nghĩ đến đây, Lang Sa nhìn tỉ mỉ về phía Lâm Dịch...Lúc này Lâm Dịch vẫn như cũ dùng ẩn tức áp chế lực lượng của chính mình, sở dĩ nhìn qua trình độ vẫn là Hạ Tinh Vị trung giai, so với Lang Sa vẫn còn thấp hơn một tầng. Ánh mắt Lang Sa lại nhìn về phía Lâm Dịch, lại mang một tia không tin.