Lâm Dịch lên tiếng, hai người liền tiến vào căn nhà gỗ của Khương Vân.
Bài trí trong căn nhà gỗ này so với gian nhà gỗ của Lâm Dịch cũng không khác lắm. Bốn vách tường trong phòng khách cũng treo một ít cây đèn năng lượng, toàn bộ phòng ốc đều sáng ngời vô cùng.
Khương Vân mời Lâm Dịch một tiếng, sau đó liền ngồi xuống ở trước bàn. Ngân mang hiện lên trong tay, một thanh dao găm xinh xắn xuất hiện. Chỉ thấy trước tiên Khương Vân chặt cây trúc dài chừng hơn một mét chỉ còn hơn nửa mét. Trúc tiết (đốt trúc) căn trúc tía này cũng thật dài, cây trúc nửa mét này, lại có ba trúc tiết.
Sau đó tay phải cầm dao, cực kỳ nhẹ nhàng khoét trên thân trúc vài lỗ nhỏ, vừa vặn đủ để đầu ngón tay ngăn kín. Lại lấy một trúc màng bên trong căn trúc tía bị cắt đứt, phủ kín tại trên lỗ hổng thứ hai. Một cây sáo, cứ như vậy hình thành.
Làm xong những cái này, Khương Vân vốn để ngang trước người, liền đưa lên trước mặt, bờ môi dán sát vào một lỗ nhỏ, sau khi nhẹ hít một vài hơi, một hồi tiêng sáo du dương lập tức vang lên.
Khương Vân thổi khúc nhạc Lâm Dịch chưa từng nghe nói qua, làn điệu cực kỳ ưu mỹ, thanh âm khi trầm lúc bổng, hiển thị rõ vẻ đẹp tĩnh mịch. Lúc kết thúc, Lâm Dịch nghe đến nhập thần, thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, Lâm Dịch không khỏi vỗ tay, nói:
- Tốt, tốt! Sáo nghệ sư huynh, quả nhiên không giống bình thường a!
Khương Vân nghe vậy, thoáng ngượng ngùng cười cười, lập tức đưa cây sáo trong tay cho Lâm Dịch, nói:
- Chuẩn âm coi như không tệ.
Lâm Dịch cười hắc hắc, tiếp lấy.
Sờ lên trúc tía này, cảm giác như là đụng chạm lên một loại kim thạch, rất là ôn hòa thoải mái. Trong mắt Lâm Dịch không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, nói:
- Sư huynh, căn trúc tía này...
Khương Vân lại biết rõ Lâm Dịch muốn hỏi gì, cười nói:
- Tử Trúc đã có thể được xưng là có thể chế tạo ra vũ khí linh phẩm, tính chất tự nhiên không thể quá mềm yếu rồi. Trong mười phút sau khi chặt đứt từ gốc thì còn có thể phá hư, nhưng sau mười phút lại trở nên vô cùng cứng rắn. Mặc dù Tử Trúc này không đến mười vạn năm, nhưng binh khí tương phẩm thượng giai bình thường, cũng là không thể gây thương tổn nó.
Lâm Dịch lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn kỹ cây sáo màu tím trong tay, âm thầm khiếp sợ trong lòng. Một cây trúc nhỏ như vậy, rõ ràng có thể ngăn cản được binh khí cấp bậc như Băng Huyền?
Khương Vân thấy hắn tựa hồ có chút không quá tin tưởng, lập tức cười nói:
- Sư đệ không phải có một thanh binh khí tương phẩm thượng giai sao? Lấy ra thử một lần thì sẽ biết gnay.
- Có thể sao?
Lâm Dịch lập tức ngẩng đầu nhìn Khương Vận, Hắn thật sự là muốn thử một chút.
- Đương nhiên.
Khương Vân mỉm cười, bộ dạng như là đã tính trước.
Lâm Dịch lập tức không hề do dự, ngân mang lóe lên trên tay, độ ấm gian phòng lập tức giảm xuống, băng hàn lam mang lập tức xuất hiện trên tay Lâm Dịch.
Hắn một tay cầm đao, một tay cầm trúc, hai tay lập tức mãnh liệt giao hội một cái.
Đinh!
Một tiếng nổ thanh thúy đến cực điểm vang lên. Lâm Dịch lập tức nhìn chăm chú lên trên thân Tử Trúc. Chỉ thấy nơi Băng Huyền công kích, vẫn trơn nhẵn y nguyên như lúc đầu, thậm chí một dấu vết cũng không có. Lúc này Lâm Dịch mới lộ ra thần sắc thán phục sợ hãi.
Khương Vân thấy thế cười ha ha, nói:
- Như thế nào? Ta không lừa ngươi chứ?
Lâm Dịch lập tức sợ hãi thán phục mà nói:
- Tử Trúc này thật sự khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Một mảnh trúc như vây, rõ ràng có thể chống đỡ được Băng Huyền. Quả thực quá thần kỳ.
Khương Vân nghe vậy lại cười ha ha, nói:
- Cái này thì tính là gì? Tử Trúc này cũng chỉ có thể xem như trung thượng bên trong các loại trúc mà thôi. Trong Thiên Giới còn có loại Tử Trúc thần kỳ hơn hẳn nó. Nghe nói có một loại thần trúc tên là Tử Tiêu Thanh Vân, so với nó, binh khí thần khí cũng phải chịu nhường ba phần!
- Có thể so sánh với thần khí?
Lâm Dịch mở to hai mắt ra nhìn.
Khương Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Đây vẫn chỉ là một loại trúc. Mà trong Thiên Giới cũng không thiếu thiên tài địa bảo có thể so với Tử Tiêu Thanh Vân trúc.
Lâm Dịch nghe xong những lời này, lại sợ hãi thán phục Thiên Giới thần kỳ một lần nữa.
Nhưng sau một hồi sợ hãi, lại nghĩ tới các loại chí bảo như Tử Tiêu Thanh Vân trúc này tuy thần kỳ, nhưng lại không chút quan hệ với mình. Nhưng phương pháp tu hành tinh thần lực kia, hiện giờ Lâm Dịch không thể chờ đợi được muốn bắt đầu tu hành, dựa theo lời Khương Vân nói, Thiên Giới này cũng là một nơi mạnh được yếu thua. Có được một thân thực lực, so với bảo vật gì thì cũng đều tốt hơn rất nhiều.
Lúc này Lâm Dịch mới nói:
- Sư huynh, không bằng bây giờ ngươi dạy ta phương pháp thổi sáo đi.
Khương Vân nghe vậy nhẹ gật đầu, lập tức lấy ra một cây sáo Tử Trúc khác đặt ngang trước ngực, bắt đầu giảng giải cho Lâm Dịch.
Một phen giảng giải này, dùng trọn vẹn một buổi tối. Lúc ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào nhà gỗ, Khương Vân mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức cười nói:
- Bất tri bất giác, một buổi tối đã trôi qua. Sư đệ quả nhiên thông minh hơn người, chỉ dùng một buổi tối đã hoàn toàn học xong phương pháp thổi sáo cơ bản. Ngày sau chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được rồi.
Lâm Dịch nghe vậy cười hắc hắc, nói:
- Là sư huynh dạy bảo có phương pháp.
Khương Vân nghe vậy cười cười, lập tức đứng lên nói:
- Sáng sớm mỗi ngày là lúc tốt nhất để tu hành Thanh Nguyên Kiếm Quyết, sao sư đệ không vào trong Tử Trúc Lâm tu hành một phen?
Lâm Dịch gật đầu, đứng lên nói:
- Sư huynh nói phải, Lâm Dịch cáo từ.
Khương Vân gật đầu cười, Lâm Dịch liền từ trong phòng đi ra ngoài.
Một buổi tối này, Lâm Dịch thu hoạch rất nhiều. Ban đầu, lúc ở đại lục Bạch Đế, lúc học sáo, Lâm Dịch đều là tự học, căn bản không biết cách điều khiển cơ bản nhất, phương thức hô hấp, các loại phương thứ khác, còn cho là mình không có thiên phú học sáo. Mà động tác sai lầm, thổi một khúc nối liền cũng là một vấn đề, lại càng không cần phải nói đến cái gì tâm thần hợp nhất, khiến tinh thần lực dung hợp vào khúc sáo. Mà sau khi nghe Khương Vân dạy bảo một phen, Lâm Dịch mới bừng tỉnh đại ngộ. Một buổi tối này, tuy rằng còn không đạt được cái gọi là tinh thần hợp nhất, khiến tinh thần lực dung hợp vào nhạc khúc. Nhưng thực sự có thể thổi ra một thủ khúc rồi. Cái này khiến Khương Vân cảm thán thiên phú cực kỳ cao của Lâm Dịch một lần nữa.
Rời khỏi nhà gỗ của Khương Vân, Lâm Dịch đi thẳng tới Tử Trúc Lâm, ngân mang hiện lên trong tay, sau đó căn Tử Trúc kia cũng biến mất vô hình. Ánh mắt tìm tòi mọi nơi, lúc tìm được một chỗ có chút khô ráo, liền xếp bằng ngồi xuống. Thầm nghĩ ngày hôm qua vận hành chu thiên thứ mười hai đã không chịu nổi, Chỉ hi vọng hôm nay có thể vận chuyển nhiều hơn một vòng.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không chần chừ nữa. Tâm thần trầm xuống, bắt đầu tu hành.
Thời gian dần trôi đến giữa trưa. Bất tri bất giác, Lâm Dịch đã nhập định trọn vẹn một buổi sáng.
Đột nhiên, hai mắt một mực đóng chặt thình lình mở ra, một đạo thanh sắc quang mang sáng ngời đến cực điểm từ trong mắt Lâm Dịch bắn ra, lập tức biến mất không thấy gì nữa. Lúc này Lâm Dịch mới hít sâu một hơi, thở ra thật dài.
Trên mặt Lâm Dịch mang theo vẻ vui mừng, một trận vận hành hôm nay, rõ ràng trọn vẹn vận hành chu thiên đến vòng thứ hai mươi bốn mới tới cực hạn của mình. So với thành tích vận hành chu thiên ngay từ đầu của mình thì tốt hơn nhiều lắm.
- Xem ra, không lâu sau là có thể tiến vào tầng thứ hai rồi.
Lâm Dịch âm thầm nghĩ trong nội tâm, lập tức đứng lên, bước về hướng gian phòng của mình.
Tiến vào nhà gỗ, lại liếc mắt nhìn thấy bốn miếng trái cây màu tím và một trang giấy được đặt trên mặt bàn, lông mày Lâm Dịch nhíu lại, liền đi tới cầm tờ giấy lên, thấy trên tờ giấy một hàng chữ như rồng bay phượng múa.
- Sư đệ, đây là lương thực ngày hôm nay. Ngu huynh dùng quả này đã mấy vạn năm, diệu dụng tuyệt không kém, liền tặng cho sư đệ dùng a. Sau khi tu hành Thanh Nguyên Kiếm Quyết thì phục dụng những quả này, hiệu quả càng lớn.
- Huynh...
Trong nội tâm Lâm Dịch lập tức nổi lên một cỗ cảm động. Khương Vân này cùng mình không thân chẳng quen, nhưng lại đối đãi với mình rất chân thành, đích xác là một người rất đáng kết giao.
Sau một hồi cảm động, lúc này Lâm Dịch mới cầm lấy bốn miếng trái cây thuần túy màu tím trên bàn lên.
Trái cây này nhỏ cực kỳ, ước chừng chỉ như ngón cái. Toàn thân màu tím, nhìn bên ngoài rất vừa ý. Một hồi mùi thơm ngọt ngào không ngán từ trong trái cây phát ra.
Lâm Dịch cho một quả vào miệng, nước bọt hơi dính đến, trái cây kia lập tức hóa thành một đạo chất lỏng điềm mật ngọt ngào mát lạnh, theo yết hầu mà xuống. Tại phần bụng, một cỗ linh khí mát lạnh lập tức bay lên, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, Lâm Dịch không khỏi thoải mái hít sâu một hơi.
Ngân mang lập tức lóe lên trong tay, trái cây cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Ăn xong trái cây, Lâm Dịch lại ngồi xếp bằng xuống giường trúc, Thiên Giới này cường giả vi tôn, mà Cửu Chuyển Kim Thân chính là công pháp phòng thân hắn cần gấp nhất, nhất định không thể chậm trễ.
Mà trong một năm sắp tới nơi này, Lâm Dịch đã tu hành Cửu Chuyển Kim Thân đến tầng thứ sáu. Cường độ thân thể hôm nay của hắn đã phi thường cường hãn rồi.
Nhắm hai mắt lại, quang mang màu vàng tím lập tức lóe lên trên người, hắn lại nhập định lần nữa.
Thời gian trôi qua, chỉ thấy hào quang màu tím trên người Lâm Dịch càng ngày càng phát ra nồng hậu dày đặc. Nhìn như là từng đạo điện mang sáng bóng, bật lên quanh thân Lâm Dịch, thỉnh thoảng chui vào bên trong da thịt, cường hóa thân thể Lâm Dịch. Thoạt nhìn, cả người hắn như là bị bao khỏa trong một quang cầu màu vàng tím cự đại, thanh thế có chút dọa người.
Một hồi vận công này, qua trọn vẹn một buổi chiều. Lúc tỉnh lại từ trong nhập định thì đã là hoàng hôn rồi.
Lâm Dịch từ trên giường đứng lên, một hồi tiếng keng keng như xào đậu lập tức vang lên toàn thân. Thân thể nhúc nhích một phát, mới đi ra khỏi gian phòng.
Hoàng hôn tại Thiên Giới và đại lục Bạch Đế cũng không có gì bất đồng. Tại mặt biển phía tây, mặt trời màu đỏ đang hạ xuống dần, mây đỏ vạn trượng sừng sững trên bầu trời, lộ ra vẽ vô cùng thê mỹ.
Hôm nay đã là ngày thứ ba tiến vào Thiên Giới, ngoại trừ một ngày hôn mê, ngày hôm sau Lâm Dịch đã có ý thức. Lâm Dịch không khỏi nhớ tới đám hảo bằng hữu tại đại lục Bạch Đế, kinh ngạc nhìn trời chiều đang lặn dần, lại lâm vào trong hồi ức.
- Sư đệ đang nhớ nhà à?
Ước chừng qua nửa ngày sau, Lâm Dịch mới khẽ thở dài một tiếng, trên mặt hiện ra một tia phiền muộn. Mà sau lưng, thanh âm Khương Vân lại truyền đến.
Lâm Dịch lập tức quay đầu lại, đã thấy Khương Vân vẻ mặt vui vẻ đang đứng sau lưng hắn. Trên mặt Lâm Dịch lộ ra một tia tươi cườ không có ý tứ, nói:
- Để sư huynh chê cười rồi.
Khương Vân cười cười, lắc đầu nói:
- Nhớ nhà là rất bình thường, nào có gì đáng chê cười? Lúc trước, khi ta vừa mới tới, so với sư đệ còn nhiều hơn a.
Lâm Dịch nghe vâỵ bật cười, nhưng đột nhiên giống như cái gì đó mà hỏi thăm:
- Đúng rồi, sư huynh, xin hỏi chúng ta còn cơ hội trở về vị diện không?
- Trở về?
Khương Vân sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày một chút, nói:
- Cũng không phải là không được...
Con mắt Lâm Dịch lập tức sáng ngời lên, nói:
- Có thể chứ?
Khương Vân thấy nét mặt của hắn, nhẹ gật đầu, lập tức cau mày nói:
- Có thể, chỉ là...
- Chỉ là?
Lâm Dịch không khỏi sửng sốt một chút, tâm lý dâng lên một cỗ bất an mà nói:
- Thế nhưng có điều kiện gì?
Khương Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chúng ta thật sự có thể trở về. Nhưng điều kiện tiên quyết là, thực lực chúng ta phải đạt tới trình độ đệ tử tinh anh, mới có cơ hội tiến vào vị diện.
Lâm Dịch không khỏi ngây ngẩn cả người, vội la lên:
- Sư môn quy định, chỉ có đệ tử tinh anh mới có thể tiến vào vị diện sao?
Khương Vân cười khổ, lắc đầu nói:
- Trên thực tế, dựa theo quy định sư môn thì không cho phép người Thiên Giới tiến vào vị diện kia. Chỉ là nếu như trở thành đệ tử tinh anh, sau đó lúc chọn nhiệm vụ có thể lựa chọn trông coi cửa vào vị diện, lúc này mới có cơ hội tiến vào.
- Lựa chọn nhiệm vụ?
Lâm Dịch sửng sốt một chút.
Khương Vân vỗ trán mình một cái, không có ý tứ cười nói:
- Ta ngược lại đã quên...
Dừng lại một chút, mới tiếp tục nói:
- Ngày hôm qua, lúc các ngươi tập hợp, có lẽ tên sư tổ nhập quan kia đã nói cho các ngươi về chuyện giá trị cống hiến cho sư môn rồi chứ?
Lâm Dịch nghe vậy nhẹ gật đầu, nhìn Khương Vân, nghi hoặc nói:
- Có nghe qua giá trị cống hiến sư môn này. Bất quá lại không rõ lắm là chuyện gì xảy ra.
Khương Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Giá trị cống hiến sư môn, chính là chi tiết và một người cống hiến lên sư môn bao nhiêu. Có thể thông qua các con đường khác nhau, nói ví dụ như săn giết ma thú, tiên thú hoặc là yêu thú, đạt được ma hạch và nội đan của chúng, tất cả những cái trên, có thể hối đoái ra giá trị cống hiến sư môn. Mà giá trị cống hiến sư môn, có thể hối đoái một ít vật hữu dụng của sư môn. Như binh khí, công pháp, đan dược tăng năng lượng, vân vân và vân vân. Mà loại phương pháp này, từ môn nhân nhập môn trở xuống, là phương pháp sử dụng bình thường.
- Mà sau khi nhập quan, liền có thể tiếp một ít nhiệm vụ sư môn. Ví dụ như chống cự kẻ thù bên ngoài xâm lấn, phòng thủ các ác vật hung hiểm tại những nơi trọng yếu. Bình thường mà nói, dùng loại phương thức này để lấy điểm cống hiến sư môn, đều tương đối cao một ít. Giống như bây giờ chúng ta trông coi Tử Trúc Lâm, trên thực tế lại là một loại nhiệm vụ sư môn. Bất quá tính nguy hiểm nhiệm vụ này cực thấp, cho nên giá trị cống hiến sư môn cũng không cao, là một điểm một năm.
Bài trí trong căn nhà gỗ này so với gian nhà gỗ của Lâm Dịch cũng không khác lắm. Bốn vách tường trong phòng khách cũng treo một ít cây đèn năng lượng, toàn bộ phòng ốc đều sáng ngời vô cùng.
Khương Vân mời Lâm Dịch một tiếng, sau đó liền ngồi xuống ở trước bàn. Ngân mang hiện lên trong tay, một thanh dao găm xinh xắn xuất hiện. Chỉ thấy trước tiên Khương Vân chặt cây trúc dài chừng hơn một mét chỉ còn hơn nửa mét. Trúc tiết (đốt trúc) căn trúc tía này cũng thật dài, cây trúc nửa mét này, lại có ba trúc tiết.
Sau đó tay phải cầm dao, cực kỳ nhẹ nhàng khoét trên thân trúc vài lỗ nhỏ, vừa vặn đủ để đầu ngón tay ngăn kín. Lại lấy một trúc màng bên trong căn trúc tía bị cắt đứt, phủ kín tại trên lỗ hổng thứ hai. Một cây sáo, cứ như vậy hình thành.
Làm xong những cái này, Khương Vân vốn để ngang trước người, liền đưa lên trước mặt, bờ môi dán sát vào một lỗ nhỏ, sau khi nhẹ hít một vài hơi, một hồi tiêng sáo du dương lập tức vang lên.
Khương Vân thổi khúc nhạc Lâm Dịch chưa từng nghe nói qua, làn điệu cực kỳ ưu mỹ, thanh âm khi trầm lúc bổng, hiển thị rõ vẻ đẹp tĩnh mịch. Lúc kết thúc, Lâm Dịch nghe đến nhập thần, thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, Lâm Dịch không khỏi vỗ tay, nói:
- Tốt, tốt! Sáo nghệ sư huynh, quả nhiên không giống bình thường a!
Khương Vân nghe vậy, thoáng ngượng ngùng cười cười, lập tức đưa cây sáo trong tay cho Lâm Dịch, nói:
- Chuẩn âm coi như không tệ.
Lâm Dịch cười hắc hắc, tiếp lấy.
Sờ lên trúc tía này, cảm giác như là đụng chạm lên một loại kim thạch, rất là ôn hòa thoải mái. Trong mắt Lâm Dịch không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, nói:
- Sư huynh, căn trúc tía này...
Khương Vân lại biết rõ Lâm Dịch muốn hỏi gì, cười nói:
- Tử Trúc đã có thể được xưng là có thể chế tạo ra vũ khí linh phẩm, tính chất tự nhiên không thể quá mềm yếu rồi. Trong mười phút sau khi chặt đứt từ gốc thì còn có thể phá hư, nhưng sau mười phút lại trở nên vô cùng cứng rắn. Mặc dù Tử Trúc này không đến mười vạn năm, nhưng binh khí tương phẩm thượng giai bình thường, cũng là không thể gây thương tổn nó.
Lâm Dịch lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn kỹ cây sáo màu tím trong tay, âm thầm khiếp sợ trong lòng. Một cây trúc nhỏ như vậy, rõ ràng có thể ngăn cản được binh khí cấp bậc như Băng Huyền?
Khương Vân thấy hắn tựa hồ có chút không quá tin tưởng, lập tức cười nói:
- Sư đệ không phải có một thanh binh khí tương phẩm thượng giai sao? Lấy ra thử một lần thì sẽ biết gnay.
- Có thể sao?
Lâm Dịch lập tức ngẩng đầu nhìn Khương Vận, Hắn thật sự là muốn thử một chút.
- Đương nhiên.
Khương Vân mỉm cười, bộ dạng như là đã tính trước.
Lâm Dịch lập tức không hề do dự, ngân mang lóe lên trên tay, độ ấm gian phòng lập tức giảm xuống, băng hàn lam mang lập tức xuất hiện trên tay Lâm Dịch.
Hắn một tay cầm đao, một tay cầm trúc, hai tay lập tức mãnh liệt giao hội một cái.
Đinh!
Một tiếng nổ thanh thúy đến cực điểm vang lên. Lâm Dịch lập tức nhìn chăm chú lên trên thân Tử Trúc. Chỉ thấy nơi Băng Huyền công kích, vẫn trơn nhẵn y nguyên như lúc đầu, thậm chí một dấu vết cũng không có. Lúc này Lâm Dịch mới lộ ra thần sắc thán phục sợ hãi.
Khương Vân thấy thế cười ha ha, nói:
- Như thế nào? Ta không lừa ngươi chứ?
Lâm Dịch lập tức sợ hãi thán phục mà nói:
- Tử Trúc này thật sự khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Một mảnh trúc như vây, rõ ràng có thể chống đỡ được Băng Huyền. Quả thực quá thần kỳ.
Khương Vân nghe vậy lại cười ha ha, nói:
- Cái này thì tính là gì? Tử Trúc này cũng chỉ có thể xem như trung thượng bên trong các loại trúc mà thôi. Trong Thiên Giới còn có loại Tử Trúc thần kỳ hơn hẳn nó. Nghe nói có một loại thần trúc tên là Tử Tiêu Thanh Vân, so với nó, binh khí thần khí cũng phải chịu nhường ba phần!
- Có thể so sánh với thần khí?
Lâm Dịch mở to hai mắt ra nhìn.
Khương Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Đây vẫn chỉ là một loại trúc. Mà trong Thiên Giới cũng không thiếu thiên tài địa bảo có thể so với Tử Tiêu Thanh Vân trúc.
Lâm Dịch nghe xong những lời này, lại sợ hãi thán phục Thiên Giới thần kỳ một lần nữa.
Nhưng sau một hồi sợ hãi, lại nghĩ tới các loại chí bảo như Tử Tiêu Thanh Vân trúc này tuy thần kỳ, nhưng lại không chút quan hệ với mình. Nhưng phương pháp tu hành tinh thần lực kia, hiện giờ Lâm Dịch không thể chờ đợi được muốn bắt đầu tu hành, dựa theo lời Khương Vân nói, Thiên Giới này cũng là một nơi mạnh được yếu thua. Có được một thân thực lực, so với bảo vật gì thì cũng đều tốt hơn rất nhiều.
Lúc này Lâm Dịch mới nói:
- Sư huynh, không bằng bây giờ ngươi dạy ta phương pháp thổi sáo đi.
Khương Vân nghe vậy nhẹ gật đầu, lập tức lấy ra một cây sáo Tử Trúc khác đặt ngang trước ngực, bắt đầu giảng giải cho Lâm Dịch.
Một phen giảng giải này, dùng trọn vẹn một buổi tối. Lúc ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào nhà gỗ, Khương Vân mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức cười nói:
- Bất tri bất giác, một buổi tối đã trôi qua. Sư đệ quả nhiên thông minh hơn người, chỉ dùng một buổi tối đã hoàn toàn học xong phương pháp thổi sáo cơ bản. Ngày sau chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được rồi.
Lâm Dịch nghe vậy cười hắc hắc, nói:
- Là sư huynh dạy bảo có phương pháp.
Khương Vân nghe vậy cười cười, lập tức đứng lên nói:
- Sáng sớm mỗi ngày là lúc tốt nhất để tu hành Thanh Nguyên Kiếm Quyết, sao sư đệ không vào trong Tử Trúc Lâm tu hành một phen?
Lâm Dịch gật đầu, đứng lên nói:
- Sư huynh nói phải, Lâm Dịch cáo từ.
Khương Vân gật đầu cười, Lâm Dịch liền từ trong phòng đi ra ngoài.
Một buổi tối này, Lâm Dịch thu hoạch rất nhiều. Ban đầu, lúc ở đại lục Bạch Đế, lúc học sáo, Lâm Dịch đều là tự học, căn bản không biết cách điều khiển cơ bản nhất, phương thức hô hấp, các loại phương thứ khác, còn cho là mình không có thiên phú học sáo. Mà động tác sai lầm, thổi một khúc nối liền cũng là một vấn đề, lại càng không cần phải nói đến cái gì tâm thần hợp nhất, khiến tinh thần lực dung hợp vào khúc sáo. Mà sau khi nghe Khương Vân dạy bảo một phen, Lâm Dịch mới bừng tỉnh đại ngộ. Một buổi tối này, tuy rằng còn không đạt được cái gọi là tinh thần hợp nhất, khiến tinh thần lực dung hợp vào nhạc khúc. Nhưng thực sự có thể thổi ra một thủ khúc rồi. Cái này khiến Khương Vân cảm thán thiên phú cực kỳ cao của Lâm Dịch một lần nữa.
Rời khỏi nhà gỗ của Khương Vân, Lâm Dịch đi thẳng tới Tử Trúc Lâm, ngân mang hiện lên trong tay, sau đó căn Tử Trúc kia cũng biến mất vô hình. Ánh mắt tìm tòi mọi nơi, lúc tìm được một chỗ có chút khô ráo, liền xếp bằng ngồi xuống. Thầm nghĩ ngày hôm qua vận hành chu thiên thứ mười hai đã không chịu nổi, Chỉ hi vọng hôm nay có thể vận chuyển nhiều hơn một vòng.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không chần chừ nữa. Tâm thần trầm xuống, bắt đầu tu hành.
Thời gian dần trôi đến giữa trưa. Bất tri bất giác, Lâm Dịch đã nhập định trọn vẹn một buổi sáng.
Đột nhiên, hai mắt một mực đóng chặt thình lình mở ra, một đạo thanh sắc quang mang sáng ngời đến cực điểm từ trong mắt Lâm Dịch bắn ra, lập tức biến mất không thấy gì nữa. Lúc này Lâm Dịch mới hít sâu một hơi, thở ra thật dài.
Trên mặt Lâm Dịch mang theo vẻ vui mừng, một trận vận hành hôm nay, rõ ràng trọn vẹn vận hành chu thiên đến vòng thứ hai mươi bốn mới tới cực hạn của mình. So với thành tích vận hành chu thiên ngay từ đầu của mình thì tốt hơn nhiều lắm.
- Xem ra, không lâu sau là có thể tiến vào tầng thứ hai rồi.
Lâm Dịch âm thầm nghĩ trong nội tâm, lập tức đứng lên, bước về hướng gian phòng của mình.
Tiến vào nhà gỗ, lại liếc mắt nhìn thấy bốn miếng trái cây màu tím và một trang giấy được đặt trên mặt bàn, lông mày Lâm Dịch nhíu lại, liền đi tới cầm tờ giấy lên, thấy trên tờ giấy một hàng chữ như rồng bay phượng múa.
- Sư đệ, đây là lương thực ngày hôm nay. Ngu huynh dùng quả này đã mấy vạn năm, diệu dụng tuyệt không kém, liền tặng cho sư đệ dùng a. Sau khi tu hành Thanh Nguyên Kiếm Quyết thì phục dụng những quả này, hiệu quả càng lớn.
- Huynh...
Trong nội tâm Lâm Dịch lập tức nổi lên một cỗ cảm động. Khương Vân này cùng mình không thân chẳng quen, nhưng lại đối đãi với mình rất chân thành, đích xác là một người rất đáng kết giao.
Sau một hồi cảm động, lúc này Lâm Dịch mới cầm lấy bốn miếng trái cây thuần túy màu tím trên bàn lên.
Trái cây này nhỏ cực kỳ, ước chừng chỉ như ngón cái. Toàn thân màu tím, nhìn bên ngoài rất vừa ý. Một hồi mùi thơm ngọt ngào không ngán từ trong trái cây phát ra.
Lâm Dịch cho một quả vào miệng, nước bọt hơi dính đến, trái cây kia lập tức hóa thành một đạo chất lỏng điềm mật ngọt ngào mát lạnh, theo yết hầu mà xuống. Tại phần bụng, một cỗ linh khí mát lạnh lập tức bay lên, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, Lâm Dịch không khỏi thoải mái hít sâu một hơi.
Ngân mang lập tức lóe lên trong tay, trái cây cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Ăn xong trái cây, Lâm Dịch lại ngồi xếp bằng xuống giường trúc, Thiên Giới này cường giả vi tôn, mà Cửu Chuyển Kim Thân chính là công pháp phòng thân hắn cần gấp nhất, nhất định không thể chậm trễ.
Mà trong một năm sắp tới nơi này, Lâm Dịch đã tu hành Cửu Chuyển Kim Thân đến tầng thứ sáu. Cường độ thân thể hôm nay của hắn đã phi thường cường hãn rồi.
Nhắm hai mắt lại, quang mang màu vàng tím lập tức lóe lên trên người, hắn lại nhập định lần nữa.
Thời gian trôi qua, chỉ thấy hào quang màu tím trên người Lâm Dịch càng ngày càng phát ra nồng hậu dày đặc. Nhìn như là từng đạo điện mang sáng bóng, bật lên quanh thân Lâm Dịch, thỉnh thoảng chui vào bên trong da thịt, cường hóa thân thể Lâm Dịch. Thoạt nhìn, cả người hắn như là bị bao khỏa trong một quang cầu màu vàng tím cự đại, thanh thế có chút dọa người.
Một hồi vận công này, qua trọn vẹn một buổi chiều. Lúc tỉnh lại từ trong nhập định thì đã là hoàng hôn rồi.
Lâm Dịch từ trên giường đứng lên, một hồi tiếng keng keng như xào đậu lập tức vang lên toàn thân. Thân thể nhúc nhích một phát, mới đi ra khỏi gian phòng.
Hoàng hôn tại Thiên Giới và đại lục Bạch Đế cũng không có gì bất đồng. Tại mặt biển phía tây, mặt trời màu đỏ đang hạ xuống dần, mây đỏ vạn trượng sừng sững trên bầu trời, lộ ra vẽ vô cùng thê mỹ.
Hôm nay đã là ngày thứ ba tiến vào Thiên Giới, ngoại trừ một ngày hôn mê, ngày hôm sau Lâm Dịch đã có ý thức. Lâm Dịch không khỏi nhớ tới đám hảo bằng hữu tại đại lục Bạch Đế, kinh ngạc nhìn trời chiều đang lặn dần, lại lâm vào trong hồi ức.
- Sư đệ đang nhớ nhà à?
Ước chừng qua nửa ngày sau, Lâm Dịch mới khẽ thở dài một tiếng, trên mặt hiện ra một tia phiền muộn. Mà sau lưng, thanh âm Khương Vân lại truyền đến.
Lâm Dịch lập tức quay đầu lại, đã thấy Khương Vân vẻ mặt vui vẻ đang đứng sau lưng hắn. Trên mặt Lâm Dịch lộ ra một tia tươi cườ không có ý tứ, nói:
- Để sư huynh chê cười rồi.
Khương Vân cười cười, lắc đầu nói:
- Nhớ nhà là rất bình thường, nào có gì đáng chê cười? Lúc trước, khi ta vừa mới tới, so với sư đệ còn nhiều hơn a.
Lâm Dịch nghe vâỵ bật cười, nhưng đột nhiên giống như cái gì đó mà hỏi thăm:
- Đúng rồi, sư huynh, xin hỏi chúng ta còn cơ hội trở về vị diện không?
- Trở về?
Khương Vân sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày một chút, nói:
- Cũng không phải là không được...
Con mắt Lâm Dịch lập tức sáng ngời lên, nói:
- Có thể chứ?
Khương Vân thấy nét mặt của hắn, nhẹ gật đầu, lập tức cau mày nói:
- Có thể, chỉ là...
- Chỉ là?
Lâm Dịch không khỏi sửng sốt một chút, tâm lý dâng lên một cỗ bất an mà nói:
- Thế nhưng có điều kiện gì?
Khương Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chúng ta thật sự có thể trở về. Nhưng điều kiện tiên quyết là, thực lực chúng ta phải đạt tới trình độ đệ tử tinh anh, mới có cơ hội tiến vào vị diện.
Lâm Dịch không khỏi ngây ngẩn cả người, vội la lên:
- Sư môn quy định, chỉ có đệ tử tinh anh mới có thể tiến vào vị diện sao?
Khương Vân cười khổ, lắc đầu nói:
- Trên thực tế, dựa theo quy định sư môn thì không cho phép người Thiên Giới tiến vào vị diện kia. Chỉ là nếu như trở thành đệ tử tinh anh, sau đó lúc chọn nhiệm vụ có thể lựa chọn trông coi cửa vào vị diện, lúc này mới có cơ hội tiến vào.
- Lựa chọn nhiệm vụ?
Lâm Dịch sửng sốt một chút.
Khương Vân vỗ trán mình một cái, không có ý tứ cười nói:
- Ta ngược lại đã quên...
Dừng lại một chút, mới tiếp tục nói:
- Ngày hôm qua, lúc các ngươi tập hợp, có lẽ tên sư tổ nhập quan kia đã nói cho các ngươi về chuyện giá trị cống hiến cho sư môn rồi chứ?
Lâm Dịch nghe vậy nhẹ gật đầu, nhìn Khương Vân, nghi hoặc nói:
- Có nghe qua giá trị cống hiến sư môn này. Bất quá lại không rõ lắm là chuyện gì xảy ra.
Khương Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Giá trị cống hiến sư môn, chính là chi tiết và một người cống hiến lên sư môn bao nhiêu. Có thể thông qua các con đường khác nhau, nói ví dụ như săn giết ma thú, tiên thú hoặc là yêu thú, đạt được ma hạch và nội đan của chúng, tất cả những cái trên, có thể hối đoái ra giá trị cống hiến sư môn. Mà giá trị cống hiến sư môn, có thể hối đoái một ít vật hữu dụng của sư môn. Như binh khí, công pháp, đan dược tăng năng lượng, vân vân và vân vân. Mà loại phương pháp này, từ môn nhân nhập môn trở xuống, là phương pháp sử dụng bình thường.
- Mà sau khi nhập quan, liền có thể tiếp một ít nhiệm vụ sư môn. Ví dụ như chống cự kẻ thù bên ngoài xâm lấn, phòng thủ các ác vật hung hiểm tại những nơi trọng yếu. Bình thường mà nói, dùng loại phương thức này để lấy điểm cống hiến sư môn, đều tương đối cao một ít. Giống như bây giờ chúng ta trông coi Tử Trúc Lâm, trên thực tế lại là một loại nhiệm vụ sư môn. Bất quá tính nguy hiểm nhiệm vụ này cực thấp, cho nên giá trị cống hiến sư môn cũng không cao, là một điểm một năm.