Nhưng chỉ nhìn trong chốc lát, sau đó lại lộ ra thần sắc ảm đạm, thở hổn hển vài cái, sắc mặt lại trở nên hơi trắng bệch, khổ sở nói:
- Lâm sư đệ, chuyện này...Không có quan hệ với ngươi, ngươi đi xuống đi.
Nói xong, dĩ nhiên giãy dụa khỏi tay Lâm Dịch, miễn cưỡng lơ lửng trên không trung, hai mắt gắt gao nhìn về phía thanh niên áo vàng.
Nhưng mà, nhưng động tác này lại ảnh hưởng đến thân thể hắn, thương thế bị sinh linh quả áp chế xuống mỗi lần có tác động, lập tức lại khiến hắn kịch liệt ho khan, thân hình cơ hồ thiếu chút nữa rơi xuống từ không trung, Lâm Dịch ở một bên liền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.
Khương Vân lần này lại không có công phu cảm tạ Lâm Dịch, ánh mắt hắn gắt gao nhìn về phía thanh niên áo vàng kia, ánh mắt oán độc đến cực điểm, nhưng lại không nói gì. Rất có khí thế không chết không thôi.
Nhìn đến đây. Lâm Dịch đại khái cũng có thể suy đoán ra, thanh niên áo vàng này và Khương Vân có thù không đội trời chung với nhau. Lập tức ánh mắt có chút lạnh lẽo, cũng nhìn về phía người thanh niên kia. Vô luận đối phương có thù hận gì với Khương Vân, nhưng quan hệ giữa Khương Vân và Lâm Dịch vẫn còn đó, Lâm Dịch không thể nào trơ mắt nhìn Khương Vân bị giết chết được.
Thanh niên áo vàng kia nhìn về phía Lâm Dịch, sau khi nhíu nhíu mày lại nhếch miệng nói:
- Tiểu tử, ở đây không có chuyện của ngươi, nhanh xuống dưới đi.
Đệ tử áo vàng chính là đệ tử nhập môn, mà Lâm Dịch và Khương Vân mới chỉ là vừa nhập môn thôi. Dựa theo quy củ của môn phái, hai người Lâm Dịch đều phải gọi hắn một tiếng sư thúc. Vừa thấy Lâm Dịch chỉ là đệ tử áo xanh, thanh niên áo vàng kia căn bản không thèm để hắn vào mắt.
Lâm Dịch nhíu mày một chút, hắn đối với thanh niên áo vàng này lại không chút cố kỵ. Dù sao, Thanh Nguyên Kiếm Quyết của hắn hiện giờ cũng đã đột phá đến tầng thứ ba. Hơn nữa cộng thêm lĩnh vực đã hoàn toàn biến thành màu trong suốt, với cả chiến văn có thể tăng lên hơn một trăm lần năng lượng...Người ngang cấp, căn bản không có tư cách để hắn nhìn vào mắt.
Vừa nghe thấy thanh niên áo vàng nói vậy, Lâm Dịch lại lạnh lùng nhìn hắn một cái. Lập tức khẽ kéo Khương Vân, đáp xuống mặt đất. Thanh niên áo vàng kia xem xét một chút, sắc mặt liền nổi lên cơn giận. Chỉ thấy sau khi Lâm Dịch đỡ Khương Vân xuống đất, Khương Vân lại cấp thiết nói:
- Lâm sư đệ, ngươi, ngươi để cho ta lên quyết sinh tử với hắn.
Nhưng bản thân hắn đã bị trọng thương, dưới tình huống quýnh lên đã dẫn động thương thế, hộc ra một ngụm máu tươi.
Lâm Dịch lập tức dùng tay phải điểm gấp, lại là mấy đạo lục sắc quang mang tiến vào trong cơ thể Khương Vân, ổn định lại thương thế của đối phương, sau đó mới nói:
- Khương sư huynh, Đổng Bằng kia có thù không đội trời chung với Khương sư huynh sao?
Sắt mặt Khương Vân được sinh linh quả giúp đỡ đã khá hơn một chút, nhưng nghe thấy Lâm Dịch hỏi như vậy, tựa hồ lại dẫn phát cơn giận của hắn. Hai mắt hắn oán độc nhìn về phía đệ tử áo vàng, nhưng lại không nói gì.
Nhưng Lâm Dịch lại nhẹ gật đầu, quay người nhìn về phía những tên đệ tử áo xanh ở trên mặt đất bộ dạng như muốn xem kịch vui, chậm rãi nói:
- Nếu các ngươi thông minh thì giờ rời đi đi.
Những người kia vốn đang cười toe toét, rất khinh thường Lâm Dịch đột nhiên xuất hiện nhúng tay vào. Theo bọn hắn thấy, đệ tử áo xanh giao thủ với đệ tử áo vàng, căn bản chính là thọ tinh thắt cổ, muốn chết mà thôi. Cho nên thấy Lâm Dịch không nghe lời đệ tử áo vàng, ngược lại dìu Khương Vân đáp xuống mặt đất, những người kia lập tức cười khinh thường. Thầm nghĩ, thằng này thật đúng là không sợ chết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://
Nhưng mà, khi thấy Lâm Dịch nhìn thẳng bọn hắn nói ra lời này, một cổ khí thế vô cùng kinh khủng từ trên người Lâm Dịch xông thẳng lên cao, ép mấy người kia đến nổi hô hấp cũng trở nên dồn dập. Sắc mặt mấy người kia lập tức đại biến, một người trong đó lại tương đối cơ linhh, vừa thấy khí thế của Lâm Dịch, lập tức liền đoán được đối phương có lẽ đã đột phá đến Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ ba rồi! Hắn có lý do tin tưởng, nếu bọn người mình không dựa theo ý của Lâm Dịch, chỉ sợ cuối cùng đều phải ở lại đây mất thôi.
Người nọ biến sắc, lập tức kinh hoảng nói:
- Vì sư thúc này bớt giận, bọn người đệ tử rời đi ngay đây!
Nói xong, có chút bối rối nhìn thoáng qua Đổng Bằng đang nhăn mày trên không trung, lập tức rất nhanh kéo một người bên cạnh vội vã đi về phía truyền tống trận. Mấy người còn lại lúc này mới kịp phản ứng, lập tức cũng kinh hoảng liên tục, chạy trối chết.
Khương Vân thấy tình hình này, lập tức kinh hãi nhìn Lâm Dịch, không dám tin mà nói:
- Lâm sư đệ, ngươi, ngươi...
Lâm Dịch gật đầu cười, nói:
- Sư huynh không phải hỏi ba năm qua ta ở chỗ nào sao? Ngày đó ta không biết tọa độ của Tử Trúc Phong, tìm hỏi một sư huynh, không nghĩ đến hắn lại nói sai tọa độ, làm đệ đi lạc tới một nơi khác, ở chỗ đó, sư đệ đã có một phen kỳ ngộ...Chuyện cụ thể thế nào, đợi đến sau khi đuổi tên này đi sư đệ lại nói rõ ràng với.
Sắc mặt Khương lập tức hồng nhuận phơn phớt, hắn run rẩy nắm lấy tay Lâm Dịch, chậm rãi nói:
- Sư, sư đệ...Ah, không, hiện giờ nên gọi ngươi là sư thúc rồi...Thỉnh Lâm sư thúc, nhất định phải báo thù cho đệ tử a!
Thần sắc của hắn, phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.
Lâm Dịch sắc mặt nghiêm lại, chậm rãi nói:
- Sư huynh chiếu cố Lâm Dịch, Lâm Dịch suốt đời khó quên. Đừng nói hiện giờ Lâm Dịch vẫn còn chưa nhập môn, dù có chính thức nhập môn, Khương sư huynh vẫn là sư huynh của Lâm Dịch, không nên dùng sư thúc gì đó để xưng hô Lâm Dịch...Về phần báo thù...
Nói xong, hắn chậm rãi nhìn về phía Đổng Bằng sắc mặt đã có chút khó coi trên không trung, chậm rãi nói:
- Chuyện của sư huynh chính là chuyện của Lâm Dịch.
Nói xong, cũng không thấy rõ động tác Lâm Dịch như thế nào, thân hình có chút nhoáng một cái, lập tức đã xuất hiện ở phía đối diện Đổng Bằng, bắt đầu giằng co với đối phương.
- Ngươi là người phương nào? Đây là ân oán cá nhân giữa ta và Khương Vân, không có quan hệ gì với ngươi cả.
Đổng Bằng ngược lại cũng không phải ngu ngốc, vừa thấy đối phương khí thế hung hãn, lại nhìn biểu lộ của hắn, không chút để thân phận để tự nhập môn của mình vào mắt, liền biết rõ đối phương cũng không dễ chọc. Lập tức biểu lộ thu liễm, thanh âm hơi trầm xuống nói.
Ánh mắt Lâm Dịch cũng trở nên lạnh lùng, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào đối phương, chậm rãi nói:
- Khương Vân là sư huynh của ta, ngươi muốn giết sư huynh của ta, nhất định phải qua cửa của ta đã.
Săc mặt nam tử kia lập tức có chút giận dữ, hừ lạnh một tiếng lạnh lẽo nhìn Lâm Dịch nói:
- Ta vẫn là sư thúc của ngươi đấy! Ngươi tốt nhất hãy tránh ra đi, ta biết rõ Thanh Nguyên Kiếm Quyết của ngươi dĩ nhiên đã đột phá tầng thứ ba, nhưng có lẽ cảnh giới cũng không ổn lắm, động thủ với ta, chỉ sợ người chịu thiệt vẫn là ngươi thôi.
Bình thường sau khi Thanh Nguyên Kiếm Quyết tiến vào tầng thứ ba, đều đi Tổng đường bái nhập vào môn hạ đệ tử nhập môn, học tập tiếp Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng sau.
- Lâm sư đệ, chuyện này...Không có quan hệ với ngươi, ngươi đi xuống đi.
Nói xong, dĩ nhiên giãy dụa khỏi tay Lâm Dịch, miễn cưỡng lơ lửng trên không trung, hai mắt gắt gao nhìn về phía thanh niên áo vàng.
Nhưng mà, nhưng động tác này lại ảnh hưởng đến thân thể hắn, thương thế bị sinh linh quả áp chế xuống mỗi lần có tác động, lập tức lại khiến hắn kịch liệt ho khan, thân hình cơ hồ thiếu chút nữa rơi xuống từ không trung, Lâm Dịch ở một bên liền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.
Khương Vân lần này lại không có công phu cảm tạ Lâm Dịch, ánh mắt hắn gắt gao nhìn về phía thanh niên áo vàng kia, ánh mắt oán độc đến cực điểm, nhưng lại không nói gì. Rất có khí thế không chết không thôi.
Nhìn đến đây. Lâm Dịch đại khái cũng có thể suy đoán ra, thanh niên áo vàng này và Khương Vân có thù không đội trời chung với nhau. Lập tức ánh mắt có chút lạnh lẽo, cũng nhìn về phía người thanh niên kia. Vô luận đối phương có thù hận gì với Khương Vân, nhưng quan hệ giữa Khương Vân và Lâm Dịch vẫn còn đó, Lâm Dịch không thể nào trơ mắt nhìn Khương Vân bị giết chết được.
Thanh niên áo vàng kia nhìn về phía Lâm Dịch, sau khi nhíu nhíu mày lại nhếch miệng nói:
- Tiểu tử, ở đây không có chuyện của ngươi, nhanh xuống dưới đi.
Đệ tử áo vàng chính là đệ tử nhập môn, mà Lâm Dịch và Khương Vân mới chỉ là vừa nhập môn thôi. Dựa theo quy củ của môn phái, hai người Lâm Dịch đều phải gọi hắn một tiếng sư thúc. Vừa thấy Lâm Dịch chỉ là đệ tử áo xanh, thanh niên áo vàng kia căn bản không thèm để hắn vào mắt.
Lâm Dịch nhíu mày một chút, hắn đối với thanh niên áo vàng này lại không chút cố kỵ. Dù sao, Thanh Nguyên Kiếm Quyết của hắn hiện giờ cũng đã đột phá đến tầng thứ ba. Hơn nữa cộng thêm lĩnh vực đã hoàn toàn biến thành màu trong suốt, với cả chiến văn có thể tăng lên hơn một trăm lần năng lượng...Người ngang cấp, căn bản không có tư cách để hắn nhìn vào mắt.
Vừa nghe thấy thanh niên áo vàng nói vậy, Lâm Dịch lại lạnh lùng nhìn hắn một cái. Lập tức khẽ kéo Khương Vân, đáp xuống mặt đất. Thanh niên áo vàng kia xem xét một chút, sắc mặt liền nổi lên cơn giận. Chỉ thấy sau khi Lâm Dịch đỡ Khương Vân xuống đất, Khương Vân lại cấp thiết nói:
- Lâm sư đệ, ngươi, ngươi để cho ta lên quyết sinh tử với hắn.
Nhưng bản thân hắn đã bị trọng thương, dưới tình huống quýnh lên đã dẫn động thương thế, hộc ra một ngụm máu tươi.
Lâm Dịch lập tức dùng tay phải điểm gấp, lại là mấy đạo lục sắc quang mang tiến vào trong cơ thể Khương Vân, ổn định lại thương thế của đối phương, sau đó mới nói:
- Khương sư huynh, Đổng Bằng kia có thù không đội trời chung với Khương sư huynh sao?
Sắt mặt Khương Vân được sinh linh quả giúp đỡ đã khá hơn một chút, nhưng nghe thấy Lâm Dịch hỏi như vậy, tựa hồ lại dẫn phát cơn giận của hắn. Hai mắt hắn oán độc nhìn về phía đệ tử áo vàng, nhưng lại không nói gì.
Nhưng Lâm Dịch lại nhẹ gật đầu, quay người nhìn về phía những tên đệ tử áo xanh ở trên mặt đất bộ dạng như muốn xem kịch vui, chậm rãi nói:
- Nếu các ngươi thông minh thì giờ rời đi đi.
Những người kia vốn đang cười toe toét, rất khinh thường Lâm Dịch đột nhiên xuất hiện nhúng tay vào. Theo bọn hắn thấy, đệ tử áo xanh giao thủ với đệ tử áo vàng, căn bản chính là thọ tinh thắt cổ, muốn chết mà thôi. Cho nên thấy Lâm Dịch không nghe lời đệ tử áo vàng, ngược lại dìu Khương Vân đáp xuống mặt đất, những người kia lập tức cười khinh thường. Thầm nghĩ, thằng này thật đúng là không sợ chết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://
Nhưng mà, khi thấy Lâm Dịch nhìn thẳng bọn hắn nói ra lời này, một cổ khí thế vô cùng kinh khủng từ trên người Lâm Dịch xông thẳng lên cao, ép mấy người kia đến nổi hô hấp cũng trở nên dồn dập. Sắc mặt mấy người kia lập tức đại biến, một người trong đó lại tương đối cơ linhh, vừa thấy khí thế của Lâm Dịch, lập tức liền đoán được đối phương có lẽ đã đột phá đến Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ ba rồi! Hắn có lý do tin tưởng, nếu bọn người mình không dựa theo ý của Lâm Dịch, chỉ sợ cuối cùng đều phải ở lại đây mất thôi.
Người nọ biến sắc, lập tức kinh hoảng nói:
- Vì sư thúc này bớt giận, bọn người đệ tử rời đi ngay đây!
Nói xong, có chút bối rối nhìn thoáng qua Đổng Bằng đang nhăn mày trên không trung, lập tức rất nhanh kéo một người bên cạnh vội vã đi về phía truyền tống trận. Mấy người còn lại lúc này mới kịp phản ứng, lập tức cũng kinh hoảng liên tục, chạy trối chết.
Khương Vân thấy tình hình này, lập tức kinh hãi nhìn Lâm Dịch, không dám tin mà nói:
- Lâm sư đệ, ngươi, ngươi...
Lâm Dịch gật đầu cười, nói:
- Sư huynh không phải hỏi ba năm qua ta ở chỗ nào sao? Ngày đó ta không biết tọa độ của Tử Trúc Phong, tìm hỏi một sư huynh, không nghĩ đến hắn lại nói sai tọa độ, làm đệ đi lạc tới một nơi khác, ở chỗ đó, sư đệ đã có một phen kỳ ngộ...Chuyện cụ thể thế nào, đợi đến sau khi đuổi tên này đi sư đệ lại nói rõ ràng với.
Sắc mặt Khương lập tức hồng nhuận phơn phớt, hắn run rẩy nắm lấy tay Lâm Dịch, chậm rãi nói:
- Sư, sư đệ...Ah, không, hiện giờ nên gọi ngươi là sư thúc rồi...Thỉnh Lâm sư thúc, nhất định phải báo thù cho đệ tử a!
Thần sắc của hắn, phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.
Lâm Dịch sắc mặt nghiêm lại, chậm rãi nói:
- Sư huynh chiếu cố Lâm Dịch, Lâm Dịch suốt đời khó quên. Đừng nói hiện giờ Lâm Dịch vẫn còn chưa nhập môn, dù có chính thức nhập môn, Khương sư huynh vẫn là sư huynh của Lâm Dịch, không nên dùng sư thúc gì đó để xưng hô Lâm Dịch...Về phần báo thù...
Nói xong, hắn chậm rãi nhìn về phía Đổng Bằng sắc mặt đã có chút khó coi trên không trung, chậm rãi nói:
- Chuyện của sư huynh chính là chuyện của Lâm Dịch.
Nói xong, cũng không thấy rõ động tác Lâm Dịch như thế nào, thân hình có chút nhoáng một cái, lập tức đã xuất hiện ở phía đối diện Đổng Bằng, bắt đầu giằng co với đối phương.
- Ngươi là người phương nào? Đây là ân oán cá nhân giữa ta và Khương Vân, không có quan hệ gì với ngươi cả.
Đổng Bằng ngược lại cũng không phải ngu ngốc, vừa thấy đối phương khí thế hung hãn, lại nhìn biểu lộ của hắn, không chút để thân phận để tự nhập môn của mình vào mắt, liền biết rõ đối phương cũng không dễ chọc. Lập tức biểu lộ thu liễm, thanh âm hơi trầm xuống nói.
Ánh mắt Lâm Dịch cũng trở nên lạnh lùng, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào đối phương, chậm rãi nói:
- Khương Vân là sư huynh của ta, ngươi muốn giết sư huynh của ta, nhất định phải qua cửa của ta đã.
Săc mặt nam tử kia lập tức có chút giận dữ, hừ lạnh một tiếng lạnh lẽo nhìn Lâm Dịch nói:
- Ta vẫn là sư thúc của ngươi đấy! Ngươi tốt nhất hãy tránh ra đi, ta biết rõ Thanh Nguyên Kiếm Quyết của ngươi dĩ nhiên đã đột phá tầng thứ ba, nhưng có lẽ cảnh giới cũng không ổn lắm, động thủ với ta, chỉ sợ người chịu thiệt vẫn là ngươi thôi.
Bình thường sau khi Thanh Nguyên Kiếm Quyết tiến vào tầng thứ ba, đều đi Tổng đường bái nhập vào môn hạ đệ tử nhập môn, học tập tiếp Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng sau.