Lâm Dịch nghe vậy, lộ ra một dáng tươi cười, sau đó nhẹ gật đầu, đeo không gian giới chỉ lên, ngón cái tay phải vẽ một cái, ngón trỏ ngăn cách, một giọt máu tươi lập tức nhỏ lên phía trên không gian giới chỉ kia.
Một hồi hào quang lập lòe lên, sau đó khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Lâm Dịch đeo không gian giới chỉ vào tay trái, lấy đồ vật bên trong ra ngoài.
Thứ đầu tiên đập vào mắt, là một thanh trường kiếm toàn thân màu tím ướt át tươi đẹp.
Vừa thấy kiếm này, Khương Vân lập tức hoảng sợ nói:
- Tử Trúc kiếm?
Tử Trúc kiếm, bảo vật linh phẩm thượng giai. Mặc dù là trong toàn bộ Thiên Giới, cũng là bảo vật hiếm thấy. Đúng là dùng Tử Trúc mười vạn năm chế tác thành.
Lâm Dịch cũng kinh ngạc cầm lên. Cảm giác giống như vàng lại không phải vàng, giống như gỗ lại không phải gỗ, toàn thân màu tím, rất là đẹp đẽ.
Khương Vân ở một bên liên tục thán phục sợ hãi, lập tức thở dài nói:
- Sư tổ Tiêu Dụ này quả nhiên là một đại thủ bút a. Chỉ một thanh Tử Trúc kiếm này, cũng đủ khiến người vô cùng hâm mộ rồi.
Khương Vân trông coi Tử trúc Phong này đã ba vạn năm, qua mỗi mấy ngàn năm hoặc là vạn năm, liền có một đám Tử Trúc thành thục. Bởi vì tính đặc thù của Tử Trúc, cho nên đều luyện chế kiếm tại Tử Trúc Phong. Hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra, chuôi kiếm này, đúng là mới luyện chế ra không lâu.
Lâm Dịch cũng không khỏi có chút ngoài ý định. Tiêu Dụ kia với mình có thể nói là không thân chẳng quen, gặp mặt lần đầu tiên lại cho mình lễ vật quý trọng như vậy, quả thực có chút vượt quá dự liệu. Xem ra, hắn thật tâm muốn thu mình làm đồ đệ rồi. Nghĩ đến đây, trong nội tâm cũng có thêm vài phần kính trọng đối với Tiêu Dụ.
Lâm Dịch cũng không nhận ra mình có đồ vật đáng giá để mưu đồ. Dù sao thì bí mật về Hắc Viêm Long, ngay cả Khương Vân hắn cũng chưa từng nói qua. Mà bên trong vị diện này, hắn cũng chưa từng lấy ra. Không ai trong vị diện biết năng lượng phân thân Hắc Viêm Long lại nằm trong tay mình.
Mà ngoại trừ cái này, Lâm Dịch cũng không nhận ra mình có giá trị gì đáng để người khác mưu đồ.
- Hiện giờ ngươi lấy thanh đao thượng giai kia ra chém Tử Trúc kiếm này, chỉ sợ thanh đao kia sẽ gãy làm đôi đấy.
Khương Vân bật cười ha ha.
Hắn tuy rằng hâm mộ, nhưng cũng không ghen ghét. Dù sao, hắn thập phần cảm kích đối với Lâm Dịch. Hơn nữa hắn cũng là người chân thành, sẽ không khởi lòng tham lam gì.
Lâm Dịch cười cười không có ý tứ. Khương Vân tắc thì thúc giục, nói:
- Mau nhìn xem, còn có đồ vật gì khác?
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, lúc này mới đem tất cả đồ vật từ trong không gian giới chỉ ra.
Hai bộ áo vàng, đúng là quần áo đệ tử nhập môn thường xuyên mặc. Một bản bí tịch, bên trong ghi ghép tâm quyết và chiến quyết Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ tư và tầng thứ năm, còn có một ít tinh thể tản mát ra năng lượng, Lâm Dịch nhìn rất quen mắt.
Số lượng tinh thể này rất hiều, chừng hơn ba bốn mươi khối. Lâm Dịch không khỏi hỏi Khương Vân:
- Sư huynh, tinh thể này...
Khương Vân cười khổ nói:
- Lâm sư đệ, ngươi đã bái một sư phó tốt a. Tinh thể này tên là Linh tinh, chính là tiền thông dụng tại Thiên Giới. Theo lời kể của một ít cường giả siêu cấp, thông qua tinh luyện Tinh linh mà đạt được một loại đồ vật tên là Hạch Tinh. Mà trong Hạch Tinh kia ẩn chứa năng lượng khổng lồ, cực kỳ tinh thuần, đúng là vật phẩm thiết yếu rất nhiều cường giả Thần cấp cần thiết để rèn luyện thần cách. Thế nên mới có giá trị lớn như vậy, mà xem độ tinh khiết năng lượng của mấy khối tinh linh này, chỉ sợ là Trung phẩm linh tinh rồi.
- Linh tinh? Tiền?
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn Tinh thể này, càng phát ra cảm giác rất là quen mắt. Sau khi nghĩ ngợi nửa ngày, linh quang đột nhiên lóe lên trong đầu. Chỉ thấy ngân mang lập lòe trong tay hắn, một quả tinh thể giống linh tinh này như đúc lập tức xuất hiện.
Khương Vận lập tức mở to hai mắt ra nhìn, ngạc nhiên hỏi:
- Sư đệ, ngươi đây là...Linh tinh?
Khương Vân nhìn rõ ràng, tự nhiên minh bạch vật xuất hiện trên tay Lâm Dịch là do hắn tự mình lấy ra chứ không phải lấy từ trong không gian giới chỉ Tiêu Dụ cho hắn. Tự nhiên kinh ngạc, phải biết rằng. Tuy Linh tinh là tiền, hưng đối với một người mới lên Thiên Giới mà nói, lại là một thứ rất khó tiếp xúc.
Lâm Dịch kinh ngạc hỏi thăm:
- Khương Vân sư huynh, đây cũng là Linh tinh sao?
Khương Vân nhẹ gật đầu, nghiêm túc nhìn trong chốc lát, sau đó nói:
- Không tệ, đây tuyệt đối là Linh tinh, nhìn năng lượng nó, hẳn cũng là Trung phẩm Linh tinh. Sư đệ, ngươi có được khối Linh tinh này từ đâu?
Lâm Dịch lắc đầu nói:
- Ta lấy được từ trong một không gian giới chỉ của một người tại một vị diện khác.
Không tệ, Linh tinh này, đúng là vật phẩm đạt được từ trong không gian giới chỉ của Khổng Lập ngày đó. Ngoài một ít binh khí Thánh giai, đại bộ phận bên trong không gian kia đều là Linh tinh này. Chỉ sợ có vài chục vạn khối.
Lâm Dịch có chút sững sờ. Khổng Lập kia, như thế nào đạt được vật phẩm Thiên Giới?
Lâm Dịch nghĩ trăm cách cũng không có cách nào giải thích.
Khương Vân cũng là có chút nghi hoặc. Bất quá hắn cũng không có tiếp tục truy vấn. Dù sao thì đều đã từng từ một vị diện cường đại nào đó tới mà thôi, Khương Vân ngược lại cũng không phải loại người thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://
Không để ý đến Lâm Dịch đạt được Tinh Linh bằng cách nào, Khương Vân cảm khái nói:
- Sư đệ quả nhiên là người có thiên tư thông tuệ, chỉ bốn năm ngắn ngủi, từ Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ nhất, liền có thể tu hành đến trình độ như bây giờ. Quả thực khiến người cảm khái.
Nghĩ tới ban đầu, lúc Lâm Dịch mới tiến vào Thiên Giới, cái gì cũng không hiểu. Lại liên tưởng đến ngày đó đánh chết Đổng Bằng với tư thế oai hùng tại Tử Trúc Phong, Khương Vân đích thật là có chút cảm khái.
Lâm Dịch nghe vậy, lại khẽ thở dài một tiếng, nhìn Khương Vân, chân thành nói:
- Khương sư huynh sao lại nói vậy, ngày đó Lâm Dịch cũng đã nói, Lâm Dịch có thể có ngày hôm nay, có quan hệ trực tiếp với sự chỉ bảo của Khương sư huynh, vô luận sau này Lâm Dịch đạt tới trình độ nào, Khương sư huynh vẫn vĩnh viễn là sư huynh của Lâm Dịch. Sư huynh có việc, gọi Lâm Dịch một tiếng, dù là núi đao biển lửa, Lâm Dịch cũng tiến vào!
Lâm Dịch nói lời này lại là chân tình. Quả thật, Khương Vân với tư cách là người thứ nhất dẫn đường của hắn tại Thiên Giới. Cảm tình với Khương Vân tự nhiên là cực kỳ chân thành tha thiết. Lâm Dịch cũng không phải là người bạc tình bạc nghĩa, Khương Vân đối đãi hắn chân thành, hắn tự nhiên cũng chân thành với Khương Vân.
Khương Vân nghe Lâm Dịch nói lời này, lại vui mừng nở nụ cười. Nhẹ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Lâm Dịch đổi một bộ áo vàng, đồng thời trích huyết lên Tử Trúc kiếm kia, bắt đầu nhận chủ, sau đó liền tu hành công pháp, đợi Tiêu Dụ đến.
Trời chiều dần dần buông xuống, nơi đường chân trời giao với mặt biển, giống như có liệt diễm bốc lên hừng hực, ánh sáng màu đỏ vạn trượng, nhìn như là một kỳ quan.
Lâm Dịch chậm rãi giương đôi mắt, một đạo thanh mang sáng ngời đến cực điểm, từ trong mắt của hắn chợt lóe lên.
Từ trong sâu thăm ánh mắt của hắn lóe lên một tia hưng phấn.
- Quả nhiên không hổ là tầng thứ ba, chu thiên thứ tám mươi mốt tầng thứ tư, hiện giờ cực hạn có thể vận chuyển bảy mươi ba vòng rồi! Xem ra, không lâu sau sẽ có thể đột phá tầng thứ tư, đến tầng thứ năm rồi!
Lâm Dịch hưng phấn nghĩ trong nội tâm. Tại Thiên Giới, thực lực vi tôn. Huống chi, Lâm Dịch cũng muốn sớm ngày đạt đến trình độ đệ tử Tinh anh, trở lại đại lục Bạch Đế thăm Thư Mộng và Thủy Linh Lung, nghĩ tới đó, trong mắt hắn lóe lên vẻ chờ mong.
Chính lúc đang hưng phấn, một hồi chấn động năng lượng bên từ Truyền tống trận bên ngoài nhà gỗ truyền đến. Hôm nay Lâm Dịch đã tu hành công pháp đến tầng thứ tư, cảm giác năng lượng đối với lúc mới tiến vào Thiên Giới lại mạnh hơn nhiều lắm. Cho nên trận chấn động này không chút nào tránh được cảm giác của Lâm Dịch.
Hắn không khỏi sửng sốt một chút, lập tức thu công đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi cửa, liền nhìn về hướng Truyền Tống trận, một đạo thân ảnh màu xanh da trời đi đến, tập trung nhìn lại, không phải là Tiêu Dụ kia thì còn là ai?
Con mắt Lâm Dịch sáng ngời, lập tức bước nhanh vài bước, nghênh đón hắn, cung kính kêu lên:
- Đệ tử Lâm Dịch, bái kiến sư tôn.
Tiêu Dụ nhìn thấy Lâm Dịch, thần sắc vốn đạm mạc cũng lộ ra dáng tươi cười hòa ái, nhẹ gật đầu thỏa mãn, sau đó nói:
- Tốt, tốt. Ha ha, ta tới đón ngươi rời đi đây. Đã chuẩn bị xong tất cả chưa?
Lâm Dịch tự nhiên không có gì chuẩn bị, tất cả đồ vật của hắn đều đặt trong không gian giới chỉ. Sau khi nghe vậy, lông mày lập tức thoáng nhíu một phát, cung kính nói:
- Làm phiền sư tôn chờ một chút, đệ tử muốn từ biệt với Khương sư huynh.
- A? Khương sư huynh?
Tiêu Dụ sửng sốt một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tử Trúc Lâm.
Lúc này Lâm Dịch cũng cảm giác được có người tới, không khỏi quay đầu lại nhìn. Trong Tử trúc lâm, ngoại trừ hắn ra, cũng chỉ có Khương Vân rồi.
Quả nhiên, người từ trong Tử Trúc Lâm đi ra, chính là Khương Vân.
Khương Vân vừa nhìn thấy Tiêu Dụ, vốn sững sờ, lập tức chắp tay cung kính kêu lên:
- Đệ tử Khương Vân, bái kiến Tiêu sư tổ!
Kỳ thật Khương Vân cũng không nhìn ra Tiêu Dụ. Chỉ là hôm nay Lâm Dịch mới bái sư, sau đó buổi tối lại xuất hiện tại Tử Trúc Lâm, lại là đệ tử áo lam. Ngoại trừ Tiêu Dụ thì còn có ai?
Tiêu Dụ sửng sốt một chút, lập tức khẽ gật đầu, quay đầu về phía Lâm Dịch, cười nói:
- Dịch nhi, vi sư chờ ngươi tại Truyền Tống Trận.
Nói xong, cũng không đợi Lâm Dịch đáp lời, quay người bước về phía Truyền Tống Trận.
Lúc này, cũng chỉ còn hai người Lâm Dịch và Khương Vân rồi.
Lâm Dịch cảm thấy cảm kích, Tiêu Dụ làm như vậy, rõ ràng là để mình từ biệt với Khương Vân rồi. Tuy rằng Truyền Tống Trận rất gần nơi này, bọn hắn nói chuyện không có khả năng tránh khỏi tai Tiêu Dụ. Nhưng hành vi như vậy, không thể nghi ngờ gì, lại khiến Lâm Dịch rất là cảm động.
Thu thập tâm tình thoáng một chút, Lâm Dịch mới nhìn về hướng Khương Vân. Khương Vân này là người quen đầu tiên của hắn tại Thiên Giới, đối với hắn tự nhiên có một loại cảm xúc ỷ lại. Cái này không quan hệ đến thực lực mạnh yếu, mà là một bản năng mà thôi.
Hắn nhìn Khương Vân, thật lâu sau mới hít sâu một hơi, cười nói:
- Khương sư huynh, bây giờ Lâm Dịch phải cáo từ rồi. Khương sư huynh chiếu cố Lâm Dịch mấy năm nay, Lâm Dịch không biết nói gì hơn. Có thời gian, nhất định sẽ trở lại thăm Khương sư huynh.
Khương Vân cũng có chút không đành lòng. Vạn năm qua, hắn vẫn một mình bảo vệ toàn bộ Tử Trúc Lâm, khó khăn lắm mới có người làm bạn, nhưng chỉ được bốn năm thì đối phương đã phải rời đi.
Nhưng dù sao Khương Vân cũng là người đã sống hơn sáu vạn năm, chuyện sinh ly tử biệt như vậy cũng là cực kỳ quen thuộc. Nghe được lời Lâm Dịch nói, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó điều chỉnh tốt tâm tình của mình, gật đầu cười nói:
- Sư đệ đi theo sư tổ Tiêu Dụ, nhất định phải cố gắng tu hành. Tin tưởng với thiên tư của sư đệ, qua một thời gian, nhất định sẽ vì Kiếm Tông chúng ta mà đại phát dương quang!
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cầm tay Khương Vân thật lâu, sau đó liền xoay người rời đi.
Đi đến Truyền Tống Trận, Tiêu Dụ đang vui vẻ chờ đợi.
Hôm nay, đối với đệ tử này, hắn đã hoàn toàn hài lòng.
Thiên Giới này là một thế giới hám lợi. Trong sư môn lại chưa từng nhận thức qua Lâm Dịch. Tiêu Dụ dù sao cũng đã tới Thiên Giới trăm năm, nhìn thấy quá nhiều vì lợi ích mà khởi sát phạt, tàn sát lẫn nhau. Hôm nay, đệ tử mới thu nhận này, tính tình lại là hiếm thấy. Thử nghĩ, dùng thực lực hôm nay của hắn, có thể đối đãi với đồng bạn cùng sinh sống bốn năm như một đệ tử sơ nhập, nhưng hắn lại không làm như thế. Tiêu Dụ tin tưởng, hắn tuyệt không phải là người thấy lợi liền phản bội sư tôn.
Cho nên, khi nhìn thấy Lâm Dịch, vẻ vui vẻ trong mắt Tiêu Dụ lại càng hiện lên rõ ràng.
- Sư tôn.
Lâm Dịch gọi Tiêu Dụ một tiếng, liền không nói thêm gì nữa, đứng sau lưng Tiêu Dụ. Tiêu Dụ lại cười nói:
- Tuy là thay đổi nơi tu hành, nhưng có thời gian ngươi có thể trở lại Tử Trúc Lâm thăm Khương sư huynh của ngươi, không cần phải thương cảm quá mức.
Lâm Dịch nghe vậy, nhẹ hít sâu một hơi, lập tức lộ ra một dáng tươi cười, nhẹ gật đầu. Lúc này Tiêu Dụ mới nhẹ gật đầu, ngón tay hơi sáng, một đạo thanh mang xuất hiện, đánh lên pháp trận, sau khi lóe lên một hồi, ngân mang liền biến mất vô tung.
Lâm Dịch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức thấy rõ tràng cảnh trước mặt.
- Chủ đường? Sư tôn, chúng ta đi tới chỗ nào vậy?
Lâm Dịch nhìn chung quanh một phen, đúng là chủ đường ban ngày hôm nay đã tới. Lúc này mới kỳ quái hỏi.
Tiêu Dụ mỉm cười, sau đó nói:
- Đi theo ta, tuy rằng hôm nay ngươi đã tấn cấp rồi, vẫn còn phải chọn một phù phong để tu hành.
- Chọn lựa phù phong?
Lúc này Lâm Dịch mới chợt hiểu, lập tức đi theo sau lưng Tiêu Dụ, không nói thêm lời gì nữa.
Tuy rằng hôm nay mặt trời đã ngã về tây, nhưng vẻ náo nhiệt của chủ đường vẫn không giảm xuống. Dù sao, đối với những người này mà nói, ban ngày và ban đêm cũng không khác nhau bao nhiêu. Ban đêm cũng có rất nhiều người bán ra đủ loại vật phẩm.
Đi theo sau lưng Tiêu Dụ, Lâm Dịch và Tiêu Dụ đi tới trước một tòa kiến trúc. Đúng là Lộng Kiếm Các đã tới qua ban ngày hôm nay.
Hai bên y nguyên vẫn có hai đệ tử áo vàng trông coi, nhìn thấy Tiêu Dụ mang Lâm Dịch tiến vào, hai gã thanh niên áo vàng lập tức có chút khom người, tỏ vẻ tôn kính.
Chế độ đẳng cấp Kiếm Tông này cực kỳ sâm nghiêm, đệ tử áo vàng nhìn thấy đệ tử áo lam, nhất định phải thi lễ hậu bối, cũng như đệ tử áo xanh nhìn thấy đệ tử áo vàng.
Đương nhiên, tình huống Lâm Dịch và Đổng Bằng lại không tính. Dù sao, đối phương đã muốn giết ngươi, chẳng lẽ ngươi lại còn cung kính đợi người khác tới lấy thủ cấp của ngươi sao?
Một hồi hào quang lập lòe lên, sau đó khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Lâm Dịch đeo không gian giới chỉ vào tay trái, lấy đồ vật bên trong ra ngoài.
Thứ đầu tiên đập vào mắt, là một thanh trường kiếm toàn thân màu tím ướt át tươi đẹp.
Vừa thấy kiếm này, Khương Vân lập tức hoảng sợ nói:
- Tử Trúc kiếm?
Tử Trúc kiếm, bảo vật linh phẩm thượng giai. Mặc dù là trong toàn bộ Thiên Giới, cũng là bảo vật hiếm thấy. Đúng là dùng Tử Trúc mười vạn năm chế tác thành.
Lâm Dịch cũng kinh ngạc cầm lên. Cảm giác giống như vàng lại không phải vàng, giống như gỗ lại không phải gỗ, toàn thân màu tím, rất là đẹp đẽ.
Khương Vân ở một bên liên tục thán phục sợ hãi, lập tức thở dài nói:
- Sư tổ Tiêu Dụ này quả nhiên là một đại thủ bút a. Chỉ một thanh Tử Trúc kiếm này, cũng đủ khiến người vô cùng hâm mộ rồi.
Khương Vân trông coi Tử trúc Phong này đã ba vạn năm, qua mỗi mấy ngàn năm hoặc là vạn năm, liền có một đám Tử Trúc thành thục. Bởi vì tính đặc thù của Tử Trúc, cho nên đều luyện chế kiếm tại Tử Trúc Phong. Hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra, chuôi kiếm này, đúng là mới luyện chế ra không lâu.
Lâm Dịch cũng không khỏi có chút ngoài ý định. Tiêu Dụ kia với mình có thể nói là không thân chẳng quen, gặp mặt lần đầu tiên lại cho mình lễ vật quý trọng như vậy, quả thực có chút vượt quá dự liệu. Xem ra, hắn thật tâm muốn thu mình làm đồ đệ rồi. Nghĩ đến đây, trong nội tâm cũng có thêm vài phần kính trọng đối với Tiêu Dụ.
Lâm Dịch cũng không nhận ra mình có đồ vật đáng giá để mưu đồ. Dù sao thì bí mật về Hắc Viêm Long, ngay cả Khương Vân hắn cũng chưa từng nói qua. Mà bên trong vị diện này, hắn cũng chưa từng lấy ra. Không ai trong vị diện biết năng lượng phân thân Hắc Viêm Long lại nằm trong tay mình.
Mà ngoại trừ cái này, Lâm Dịch cũng không nhận ra mình có giá trị gì đáng để người khác mưu đồ.
- Hiện giờ ngươi lấy thanh đao thượng giai kia ra chém Tử Trúc kiếm này, chỉ sợ thanh đao kia sẽ gãy làm đôi đấy.
Khương Vân bật cười ha ha.
Hắn tuy rằng hâm mộ, nhưng cũng không ghen ghét. Dù sao, hắn thập phần cảm kích đối với Lâm Dịch. Hơn nữa hắn cũng là người chân thành, sẽ không khởi lòng tham lam gì.
Lâm Dịch cười cười không có ý tứ. Khương Vân tắc thì thúc giục, nói:
- Mau nhìn xem, còn có đồ vật gì khác?
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, lúc này mới đem tất cả đồ vật từ trong không gian giới chỉ ra.
Hai bộ áo vàng, đúng là quần áo đệ tử nhập môn thường xuyên mặc. Một bản bí tịch, bên trong ghi ghép tâm quyết và chiến quyết Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ tư và tầng thứ năm, còn có một ít tinh thể tản mát ra năng lượng, Lâm Dịch nhìn rất quen mắt.
Số lượng tinh thể này rất hiều, chừng hơn ba bốn mươi khối. Lâm Dịch không khỏi hỏi Khương Vân:
- Sư huynh, tinh thể này...
Khương Vân cười khổ nói:
- Lâm sư đệ, ngươi đã bái một sư phó tốt a. Tinh thể này tên là Linh tinh, chính là tiền thông dụng tại Thiên Giới. Theo lời kể của một ít cường giả siêu cấp, thông qua tinh luyện Tinh linh mà đạt được một loại đồ vật tên là Hạch Tinh. Mà trong Hạch Tinh kia ẩn chứa năng lượng khổng lồ, cực kỳ tinh thuần, đúng là vật phẩm thiết yếu rất nhiều cường giả Thần cấp cần thiết để rèn luyện thần cách. Thế nên mới có giá trị lớn như vậy, mà xem độ tinh khiết năng lượng của mấy khối tinh linh này, chỉ sợ là Trung phẩm linh tinh rồi.
- Linh tinh? Tiền?
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn Tinh thể này, càng phát ra cảm giác rất là quen mắt. Sau khi nghĩ ngợi nửa ngày, linh quang đột nhiên lóe lên trong đầu. Chỉ thấy ngân mang lập lòe trong tay hắn, một quả tinh thể giống linh tinh này như đúc lập tức xuất hiện.
Khương Vận lập tức mở to hai mắt ra nhìn, ngạc nhiên hỏi:
- Sư đệ, ngươi đây là...Linh tinh?
Khương Vân nhìn rõ ràng, tự nhiên minh bạch vật xuất hiện trên tay Lâm Dịch là do hắn tự mình lấy ra chứ không phải lấy từ trong không gian giới chỉ Tiêu Dụ cho hắn. Tự nhiên kinh ngạc, phải biết rằng. Tuy Linh tinh là tiền, hưng đối với một người mới lên Thiên Giới mà nói, lại là một thứ rất khó tiếp xúc.
Lâm Dịch kinh ngạc hỏi thăm:
- Khương Vân sư huynh, đây cũng là Linh tinh sao?
Khương Vân nhẹ gật đầu, nghiêm túc nhìn trong chốc lát, sau đó nói:
- Không tệ, đây tuyệt đối là Linh tinh, nhìn năng lượng nó, hẳn cũng là Trung phẩm Linh tinh. Sư đệ, ngươi có được khối Linh tinh này từ đâu?
Lâm Dịch lắc đầu nói:
- Ta lấy được từ trong một không gian giới chỉ của một người tại một vị diện khác.
Không tệ, Linh tinh này, đúng là vật phẩm đạt được từ trong không gian giới chỉ của Khổng Lập ngày đó. Ngoài một ít binh khí Thánh giai, đại bộ phận bên trong không gian kia đều là Linh tinh này. Chỉ sợ có vài chục vạn khối.
Lâm Dịch có chút sững sờ. Khổng Lập kia, như thế nào đạt được vật phẩm Thiên Giới?
Lâm Dịch nghĩ trăm cách cũng không có cách nào giải thích.
Khương Vân cũng là có chút nghi hoặc. Bất quá hắn cũng không có tiếp tục truy vấn. Dù sao thì đều đã từng từ một vị diện cường đại nào đó tới mà thôi, Khương Vân ngược lại cũng không phải loại người thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://
Không để ý đến Lâm Dịch đạt được Tinh Linh bằng cách nào, Khương Vân cảm khái nói:
- Sư đệ quả nhiên là người có thiên tư thông tuệ, chỉ bốn năm ngắn ngủi, từ Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ nhất, liền có thể tu hành đến trình độ như bây giờ. Quả thực khiến người cảm khái.
Nghĩ tới ban đầu, lúc Lâm Dịch mới tiến vào Thiên Giới, cái gì cũng không hiểu. Lại liên tưởng đến ngày đó đánh chết Đổng Bằng với tư thế oai hùng tại Tử Trúc Phong, Khương Vân đích thật là có chút cảm khái.
Lâm Dịch nghe vậy, lại khẽ thở dài một tiếng, nhìn Khương Vân, chân thành nói:
- Khương sư huynh sao lại nói vậy, ngày đó Lâm Dịch cũng đã nói, Lâm Dịch có thể có ngày hôm nay, có quan hệ trực tiếp với sự chỉ bảo của Khương sư huynh, vô luận sau này Lâm Dịch đạt tới trình độ nào, Khương sư huynh vẫn vĩnh viễn là sư huynh của Lâm Dịch. Sư huynh có việc, gọi Lâm Dịch một tiếng, dù là núi đao biển lửa, Lâm Dịch cũng tiến vào!
Lâm Dịch nói lời này lại là chân tình. Quả thật, Khương Vân với tư cách là người thứ nhất dẫn đường của hắn tại Thiên Giới. Cảm tình với Khương Vân tự nhiên là cực kỳ chân thành tha thiết. Lâm Dịch cũng không phải là người bạc tình bạc nghĩa, Khương Vân đối đãi hắn chân thành, hắn tự nhiên cũng chân thành với Khương Vân.
Khương Vân nghe Lâm Dịch nói lời này, lại vui mừng nở nụ cười. Nhẹ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Lâm Dịch đổi một bộ áo vàng, đồng thời trích huyết lên Tử Trúc kiếm kia, bắt đầu nhận chủ, sau đó liền tu hành công pháp, đợi Tiêu Dụ đến.
Trời chiều dần dần buông xuống, nơi đường chân trời giao với mặt biển, giống như có liệt diễm bốc lên hừng hực, ánh sáng màu đỏ vạn trượng, nhìn như là một kỳ quan.
Lâm Dịch chậm rãi giương đôi mắt, một đạo thanh mang sáng ngời đến cực điểm, từ trong mắt của hắn chợt lóe lên.
Từ trong sâu thăm ánh mắt của hắn lóe lên một tia hưng phấn.
- Quả nhiên không hổ là tầng thứ ba, chu thiên thứ tám mươi mốt tầng thứ tư, hiện giờ cực hạn có thể vận chuyển bảy mươi ba vòng rồi! Xem ra, không lâu sau sẽ có thể đột phá tầng thứ tư, đến tầng thứ năm rồi!
Lâm Dịch hưng phấn nghĩ trong nội tâm. Tại Thiên Giới, thực lực vi tôn. Huống chi, Lâm Dịch cũng muốn sớm ngày đạt đến trình độ đệ tử Tinh anh, trở lại đại lục Bạch Đế thăm Thư Mộng và Thủy Linh Lung, nghĩ tới đó, trong mắt hắn lóe lên vẻ chờ mong.
Chính lúc đang hưng phấn, một hồi chấn động năng lượng bên từ Truyền tống trận bên ngoài nhà gỗ truyền đến. Hôm nay Lâm Dịch đã tu hành công pháp đến tầng thứ tư, cảm giác năng lượng đối với lúc mới tiến vào Thiên Giới lại mạnh hơn nhiều lắm. Cho nên trận chấn động này không chút nào tránh được cảm giác của Lâm Dịch.
Hắn không khỏi sửng sốt một chút, lập tức thu công đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi cửa, liền nhìn về hướng Truyền Tống trận, một đạo thân ảnh màu xanh da trời đi đến, tập trung nhìn lại, không phải là Tiêu Dụ kia thì còn là ai?
Con mắt Lâm Dịch sáng ngời, lập tức bước nhanh vài bước, nghênh đón hắn, cung kính kêu lên:
- Đệ tử Lâm Dịch, bái kiến sư tôn.
Tiêu Dụ nhìn thấy Lâm Dịch, thần sắc vốn đạm mạc cũng lộ ra dáng tươi cười hòa ái, nhẹ gật đầu thỏa mãn, sau đó nói:
- Tốt, tốt. Ha ha, ta tới đón ngươi rời đi đây. Đã chuẩn bị xong tất cả chưa?
Lâm Dịch tự nhiên không có gì chuẩn bị, tất cả đồ vật của hắn đều đặt trong không gian giới chỉ. Sau khi nghe vậy, lông mày lập tức thoáng nhíu một phát, cung kính nói:
- Làm phiền sư tôn chờ một chút, đệ tử muốn từ biệt với Khương sư huynh.
- A? Khương sư huynh?
Tiêu Dụ sửng sốt một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tử Trúc Lâm.
Lúc này Lâm Dịch cũng cảm giác được có người tới, không khỏi quay đầu lại nhìn. Trong Tử trúc lâm, ngoại trừ hắn ra, cũng chỉ có Khương Vân rồi.
Quả nhiên, người từ trong Tử Trúc Lâm đi ra, chính là Khương Vân.
Khương Vân vừa nhìn thấy Tiêu Dụ, vốn sững sờ, lập tức chắp tay cung kính kêu lên:
- Đệ tử Khương Vân, bái kiến Tiêu sư tổ!
Kỳ thật Khương Vân cũng không nhìn ra Tiêu Dụ. Chỉ là hôm nay Lâm Dịch mới bái sư, sau đó buổi tối lại xuất hiện tại Tử Trúc Lâm, lại là đệ tử áo lam. Ngoại trừ Tiêu Dụ thì còn có ai?
Tiêu Dụ sửng sốt một chút, lập tức khẽ gật đầu, quay đầu về phía Lâm Dịch, cười nói:
- Dịch nhi, vi sư chờ ngươi tại Truyền Tống Trận.
Nói xong, cũng không đợi Lâm Dịch đáp lời, quay người bước về phía Truyền Tống Trận.
Lúc này, cũng chỉ còn hai người Lâm Dịch và Khương Vân rồi.
Lâm Dịch cảm thấy cảm kích, Tiêu Dụ làm như vậy, rõ ràng là để mình từ biệt với Khương Vân rồi. Tuy rằng Truyền Tống Trận rất gần nơi này, bọn hắn nói chuyện không có khả năng tránh khỏi tai Tiêu Dụ. Nhưng hành vi như vậy, không thể nghi ngờ gì, lại khiến Lâm Dịch rất là cảm động.
Thu thập tâm tình thoáng một chút, Lâm Dịch mới nhìn về hướng Khương Vân. Khương Vân này là người quen đầu tiên của hắn tại Thiên Giới, đối với hắn tự nhiên có một loại cảm xúc ỷ lại. Cái này không quan hệ đến thực lực mạnh yếu, mà là một bản năng mà thôi.
Hắn nhìn Khương Vân, thật lâu sau mới hít sâu một hơi, cười nói:
- Khương sư huynh, bây giờ Lâm Dịch phải cáo từ rồi. Khương sư huynh chiếu cố Lâm Dịch mấy năm nay, Lâm Dịch không biết nói gì hơn. Có thời gian, nhất định sẽ trở lại thăm Khương sư huynh.
Khương Vân cũng có chút không đành lòng. Vạn năm qua, hắn vẫn một mình bảo vệ toàn bộ Tử Trúc Lâm, khó khăn lắm mới có người làm bạn, nhưng chỉ được bốn năm thì đối phương đã phải rời đi.
Nhưng dù sao Khương Vân cũng là người đã sống hơn sáu vạn năm, chuyện sinh ly tử biệt như vậy cũng là cực kỳ quen thuộc. Nghe được lời Lâm Dịch nói, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó điều chỉnh tốt tâm tình của mình, gật đầu cười nói:
- Sư đệ đi theo sư tổ Tiêu Dụ, nhất định phải cố gắng tu hành. Tin tưởng với thiên tư của sư đệ, qua một thời gian, nhất định sẽ vì Kiếm Tông chúng ta mà đại phát dương quang!
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cầm tay Khương Vân thật lâu, sau đó liền xoay người rời đi.
Đi đến Truyền Tống Trận, Tiêu Dụ đang vui vẻ chờ đợi.
Hôm nay, đối với đệ tử này, hắn đã hoàn toàn hài lòng.
Thiên Giới này là một thế giới hám lợi. Trong sư môn lại chưa từng nhận thức qua Lâm Dịch. Tiêu Dụ dù sao cũng đã tới Thiên Giới trăm năm, nhìn thấy quá nhiều vì lợi ích mà khởi sát phạt, tàn sát lẫn nhau. Hôm nay, đệ tử mới thu nhận này, tính tình lại là hiếm thấy. Thử nghĩ, dùng thực lực hôm nay của hắn, có thể đối đãi với đồng bạn cùng sinh sống bốn năm như một đệ tử sơ nhập, nhưng hắn lại không làm như thế. Tiêu Dụ tin tưởng, hắn tuyệt không phải là người thấy lợi liền phản bội sư tôn.
Cho nên, khi nhìn thấy Lâm Dịch, vẻ vui vẻ trong mắt Tiêu Dụ lại càng hiện lên rõ ràng.
- Sư tôn.
Lâm Dịch gọi Tiêu Dụ một tiếng, liền không nói thêm gì nữa, đứng sau lưng Tiêu Dụ. Tiêu Dụ lại cười nói:
- Tuy là thay đổi nơi tu hành, nhưng có thời gian ngươi có thể trở lại Tử Trúc Lâm thăm Khương sư huynh của ngươi, không cần phải thương cảm quá mức.
Lâm Dịch nghe vậy, nhẹ hít sâu một hơi, lập tức lộ ra một dáng tươi cười, nhẹ gật đầu. Lúc này Tiêu Dụ mới nhẹ gật đầu, ngón tay hơi sáng, một đạo thanh mang xuất hiện, đánh lên pháp trận, sau khi lóe lên một hồi, ngân mang liền biến mất vô tung.
Lâm Dịch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức thấy rõ tràng cảnh trước mặt.
- Chủ đường? Sư tôn, chúng ta đi tới chỗ nào vậy?
Lâm Dịch nhìn chung quanh một phen, đúng là chủ đường ban ngày hôm nay đã tới. Lúc này mới kỳ quái hỏi.
Tiêu Dụ mỉm cười, sau đó nói:
- Đi theo ta, tuy rằng hôm nay ngươi đã tấn cấp rồi, vẫn còn phải chọn một phù phong để tu hành.
- Chọn lựa phù phong?
Lúc này Lâm Dịch mới chợt hiểu, lập tức đi theo sau lưng Tiêu Dụ, không nói thêm lời gì nữa.
Tuy rằng hôm nay mặt trời đã ngã về tây, nhưng vẻ náo nhiệt của chủ đường vẫn không giảm xuống. Dù sao, đối với những người này mà nói, ban ngày và ban đêm cũng không khác nhau bao nhiêu. Ban đêm cũng có rất nhiều người bán ra đủ loại vật phẩm.
Đi theo sau lưng Tiêu Dụ, Lâm Dịch và Tiêu Dụ đi tới trước một tòa kiến trúc. Đúng là Lộng Kiếm Các đã tới qua ban ngày hôm nay.
Hai bên y nguyên vẫn có hai đệ tử áo vàng trông coi, nhìn thấy Tiêu Dụ mang Lâm Dịch tiến vào, hai gã thanh niên áo vàng lập tức có chút khom người, tỏ vẻ tôn kính.
Chế độ đẳng cấp Kiếm Tông này cực kỳ sâm nghiêm, đệ tử áo vàng nhìn thấy đệ tử áo lam, nhất định phải thi lễ hậu bối, cũng như đệ tử áo xanh nhìn thấy đệ tử áo vàng.
Đương nhiên, tình huống Lâm Dịch và Đổng Bằng lại không tính. Dù sao, đối phương đã muốn giết ngươi, chẳng lẽ ngươi lại còn cung kính đợi người khác tới lấy thủ cấp của ngươi sao?