Dựa theo quy định, Lâm Dịch là đệ tử áo vàng, hắn đệ tử áo đỏ, Lâm Dịch nên xưng hắn là sư tổ. Nhưng Tiêu Dụ thật tâm muốn thu Lâm Dịch làm đồ đệ, tự nhiên miễn đi loại quy định này rồi.
Mà Khương Vân, vào một năm trước, rốt cục đã tích lũy đủ ba vạn điểm cống hiến sư môn, cũng thành công tấn cấp thành một gã đệ tử nhập môn. Đệ tử nhập môn sau khi tấn cấp, nếu như không phải thông qua Thanh Nguyên Kiếm Quyết đã tấn cấp, vẫn có thể học tập công pháp tiếp, tốc độ tấn cấp so với Thanh Nguyên Kiếm Quyết thì nhanh hơn một ít, tuy rằng uy lực so ra kém Thanh Nguyên Kiếm Quyết, nhưng so với Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng ba còn lợi hại hơn, hơn nữa dễ tu hành hơn nhiều. Hơn nữa sau khi nhập quan, liền có thể tự do săn bắn ở một số nơi được sư môn phân chia, nếu đạt được một ít nội đan của yêu thú ma thú, vẫn có rất nhiều chỗ tốt với việc tăng lên năng lượng
Khương Vân cũng bái nhập vào môn hạ một gã đệ tử áo lam. Nhưng đáng tiếc, đệ tử áo lam kia cũng không được hào phóng như Tiêu Dụ, ngoài trừ một quyển sách ghi lại một bộ công pháp ra, liền bảo Khương Vân rời đi, thậm chí sau đó cũng là tự Khương Vân tìm phù phong của mình.
Bất quá Khương Vân ngược lại chưa từng nghĩ qua sẽ ở cùng phù phong với Lâm Dịch. Tuy rằng quan hệ không tệ, nhưng Khương Vân cũng biết, nếu mình tới thì chỉ sợ sẽ quấy rầy đến tiến độ tu hành của Lâm Dịch. Hắn rất coi trọng Lâm Dịch, cũng thật sự quan tâm hắn. Hắn không hề muốn bởi vì mình, mà khiến cho việc tu hành của Lâm Dịch bị ảnh hưởng. Cho nên cuối cùng, Khương Vân vốn ưu thích yên tĩnh cũng chọn một phù phong không người ở, linh khí cực kỳ bạc nhược.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt, lại qua hai năm.
Trong phù phong của Lâm Dịch.
Tiêu Dụ mặc một trường bào hỏa hồng, thoả mãn nhìn Lâm Dịch trước mặt, nhẹ gật đầu:
- Vi sư quả nhiên không nhìn lầm người, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, con đã đột phá tầng thứ tư, tiến vào tầng thứ năm rồi.
Lâm Dịch đứng ở bên người Tiêu Dụ, trên mặt lộ ra dáng cười, lộ vẻ cung kính nói:
- Đều do sư tôn dạy dỗ tốt, đệ tử mới có ngày hôm nay.
Tiêu Dụ cười lắc đầu, lập tức đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó nhìn Lâm Dịch nói:
- Gần đây công kích của Chiến Đạo Minh càng dồn dập, Tâm Kiếm đường một lần nữa lại vô cùng căng thẳng, Tổng đường mệnh lệnh sau đường cấp dưới đều phải phái một ít đệ tử tinh anh khác qua, vi sư cũng ở trong đó. Trong một thời gian ngắn không thể nào chiếu cố con được nữa, con thu thập một chút, đến phù phong của vi sư tu hành đi.
- Chiến Đạo Minh?
Lâm Dịch sửng sốt một chút, hắn đã đến Thiên Giới được một thời gian ngắn rồi, đối với chuyện tại Đông Nam Thiên này, Lâm Dịch cũng biết đại khái một ít. Ví dụ như là Đông Nam Thiên này có tam đại thế lực, phân biệt là Thanh Nguyên Kiếm Tông, Chiến Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn. Trong đó thế lực Thanh Nguyên Kiếm Tông là mạnh nhất, Chiến Đạo Minh đứng thứ hai, Kỳ Tuyệt Môn xếp thứ ba. Còn lại là một ít môn phái nhỏ chiếm cứ những nơi không có linh mạch, khoáng mạch năng lượng. Đương nhiên, những loại bang phái nhỏ này, Thanh Nguyên Kiếm Tông còn không để vào mắt.
Tầm đó, tranh đoạt các loại tài nguyên, ba siêu cấp môn phái này cũng không ngừng tranh đấu với nhau.
Tiêu Dụ khẽ cau mày nhẹ gật đầu, lập tức nhìn Lâm Dịch, nói:
- Chuyến đi này, cũng không biết lúc nào mới có thể trở về. Năng lượng Phù phong của vi sư so với nơi này của ngươi thì mạnh hơn nhiều, trong khoảng thời gian vi sư không có ở nơi này, con cứ tu hành ở đây a.
Kỳ thật, từ mấy năm trước, Tiêu Dụ phát hiện, mặc dù mình bố trí ẩn linh trận, nhưng linh khí tại đây vẫn như cũ không quá sung túc, mà khi hắn yêu cầu Lâm Dịch đến Phù phong của hắn tu hành, bất quá lại bị Lâm Dịch nhã nhặn từ chối. Tiêu Dụ cũng không miễn cưỡng, tự nhiên hiểu được Lâm Dịch không muốn ở với người khác. Hôm nay hắn muốn rời đi, Phù phong của mình không ai sử dụng, không bằng để đồ đệ của mình dùng.
- Cái này...
Lâm Dịch nghĩ nghĩ, lập tức nhẹ gật đầu, cung kính nói:
- Đệ tử tuân mệnh, tạ ơn sư tôn.
Tiêu Dụ cười lắc đầu. Hai người lập tức bước lên Truyền tống trận, ngân mang lóe lên một hồi, liền đi tới Phù phong của Tiêu Dụ.
Phù Phong bên trong môn phái này, đại khái giống như là những chiếc vòng, từ vòng ngoài đến vòng trong, càng tới gần trung tâm, linh lực càng mạnh. Bởi vì ở nơi trung tâm, chính là linh mạch dư thừa năng lượng. Mà linh mạch này, có thể xem là mạch máu của Kiếm Tông rồi. Đã có những cái này, Kiếm Tông mới có thể nuôi dưỡng được các cường giả. Đương nhiên, Kiếm Tông không chỉ có một tòa linh mạch như vậy.
Nếu thật sự có người tới đây trắng trợn phá hỏng đi, chỉ sợ cái kết cục diệt môn của Kiếm Tông cũng không còn xa nữa. Phải biết rằng, chung quanh nơi này đều là đệ tử Kiếm Tông cấp bậc đã ngoài Tinh anh. An toàn vẫn được bảo đảm.
Mà sau khi Tiêu Dụ trở thành đệ tử áo đỏ, vốn có thể tự mình chọn lựa một tòa Phù phong tại vòng thứ ba. Dù sao thì nhân số đệ tử áo đỏ cũng không phải là quá nhiều. Linh mạch kia vô cùng thần kỳ, quấn một vòng liền bao phủ mấy trăm tòa Phù phong. Nơi trung tâm đều là tinh nguyệt vây quanh. Cơ hồ có thể cam đoan mỗi một đệ tử áo đỏ đều muốn có được một tòa Phù phong của mình thì thật sự không đủ, thậm chí có thể nhờ vào quan hệ với đệ tử áo tím để đạt được một tòa Phù phong. Bất quá, cái kia phải nhờ vào quan hệ. Nếu có lời nói của cao tầng trong môn phái, tự nhiên không có vấn đề gì. Nếu như không có quan hệ với người nào, vậy thì ngươi cần phải có thiên tư cực kỳ xuất sắc.
Mà Tiêu Dụ, dùng thực lực Thiên Vị Cảnh phá toái hư không mà đến, được xưng là nhân vật có khả năng trở thành Thần cấp nhất, tự nhiên có tư cách đạt được một tòa trong đám Phù phong của đệ tử áo tím. Mà đây cũng là nguyên nhân Lâm Dịch không lo lắng gì với Tiêu Dụ. Bất luận thực lực bản thân Tiêu Dụ như thế nào, Kiếm Tông cũng không có khả năng giao cho hắn nhiệm vụ quá mức nguy hiểm. Dù sao thì hắn cũng là một trong những hi vọng tương lai của Kiếm Tông.
Mà trước kia Lâm Dịch cũng đã tới đây, không thể không nói, nếu so sánh năng lượng trên đỉnh Phù phong của hắn so với nơi này, quả thật kém quá xa. Có thể nói, linh khí tại đây thậm chí đã đạt đến trình độ đặc dính.
Bốn phía khắp nơi đều tràn ngập một tầng năng lượng như sương mù. Mặc dù đứng ở chỗ này, Lâm Dịch cũng cảm giác được lỗ chân lông của mình bắt đầu khuếch trương lên, tham lam hấp thu linh khí tại đây. Nếu không phải mình có rất nhiều bí mật không tiện để người khác biết rõ. Lúc trước Tiêu Dụ yêu cầu hắn đến đây, hắn nhất định đã tới.
Bất quá lại tốt, về sau, hắn đã bắt đầu tu hành ở chỗ này rồi.
- Về sau con sẽ ngụ ở đây a. Với thiên tư của con, tin tưởng lúc ta trở lại, trình độ nhất định tăng tấn lên đến đệ tử áo lam.
Tiêu Dụ nhìn Lâm Dịch, nói ra.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, nói:
- Đệ tử tuyệt sẽ không khiến sư tôn thất vọng.
Tiêu Dụ gật gật đầu thỏa mãn, sau đó nói:
- Như vậy, ta đi trước đây.
- Vâng, sư tôn đi thong thả.
Lâm Dịch khom người từ biệt Tiêu Dụ.
Sau một hồi ngân mang lóe lên, Tiêu Dụ biến mất trong pháp trận.
Đợi đến sau khi Tiêu Dụ biến mất, trên mặt Lâm Dịch mới lộ ra một dáng tươi cười hưng phấn. Tu hành ở chỗ này, có lẽ không bao lâu sẽ đột phá. Đệ tử tinh anh, đệ tử tinh anh...Chỉ cần đạt đến trình độ của sư tôn, liền có thể trở về thăm Mộng nhi và Thủy Linh Lung rồi.
Lâm Dịch mặc nhiên nhớ tới hai vị nương tử của mình tại đại lục Bạch Đế, trong lúc nhất thời tràn ngập nhiệt tình.
- Cố gắng!
Lâm Dịch hét to một tiếng.
Tại đỉnh phù phong của đệ tử áo tím, hắn bắt đầu tu hành.
Ngày qua ngày, thoáng chốc đã được một năm.
Lâm Dịch ngồi xếp bằng hai chân, ngồi trên giường gỗ trong căn nhà gỗ. Nhưng nếu như nhìn kỹ mà nói, có thể phát hiện thân thể hắn thật ra là lơ lửng trên không trung, cách giường gỗ vài phân.
Một tầng năng lượng màu xanh không ngừng tản ra, bao phủ toàn thân hắn, nương theo hô hấp của hắn, không ngừng co rút rồi lại khuếch trương.
- Hấp...
Như cá lớn hút nước, nương theo hô hấp của Lâm Dịch, linh khí thiên địa đặc dính chung quanh, điên cuồng chui vào trong thân thể Lâm Dịch, thanh sắc quang mang lập tức đại phóng hào quang. Từng đạo thanh sắc quang mang uy thế kinh người không ngừng áp súc tinh túy, sau đó tiến vào trong đan điền Lâm Dịch.
Một lần lại một lần, Lâm Dịch không ngừng tu hành.
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh cũng phi lên trên đỉnh phù phong. Hai mắt như điện, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
Chỉ nghe một tiếng quát nhẹ, thân ảnh trên không trung kia, chỉ một thoáng mơ hồ, rõ ràng có bốn đạo thân ảnh màu xám từ trên người hắn phân ra, tạo thành một vòng tròn trên không trung, hiện lộ ra bộ dáng vốn có. Đó rõ ràng là năm Lâm Dịch. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Chỉ thấy một gã Lâm Dịch trong đó đang điểm gấp tay phải, dưới chân giẫm gấp vài cái, tựa hồ có quy luật không hiểu, đồng thời bảy đóa kiếm hoa từ bên trong cổ tay hắn chấn động kích ra, bay về phía một gã Lâm Dịch đối diện hắn. Tốc độ cực nhanh, giống như một tia chớp màu xanh!
Nhưng mà, chỉ thấy Lâm Dịch này không chút hoang mang, tay phải cũng chỉ thành kiếm, điểm gấp vài cái trên không trung, vụt một tiếng, một đạo thanh sắc quang mang xuất hiện trước người hắn. Cùng lúc đó, bảy điểm kiếm hoa kia cũng công kích đến.
Oanh!
Một tiếng thật lớn vang lên, chỉ thấy bảy điểm kiếm hóa liên tục kích xuống tầng hào quang màu xanh kia. Màn hào quang run rẩy, cuối cùng bị một đạo kiếm hoa công kích, ầm ầm nghiền nát. Nhưng mà lực công kích kiếm hoa kia, cũng vừa mới bị ngăn trở.
Chính vào lúc này, một gã Lâm Dịch khác điểm gấp dưới chân, thân hình lập tức hóa thành một đạo thân ảnh mơ hồ, hướng về phía Lâm Dịch vừa mới ngăn cản bảy đạo kiếm hoa kia. Kiếm quang màu xanh kia cũng lập tức theo ngón tay giữa hắn kích xạ mà ra, phô thiên cái địa, bao phủ hoàn toàn tên thân hình tên Lâm Dịch kia vào bên trong. Tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp.
Tên Lâm Dịch kia vẫn y nguyên không chút hoang mang. Lúc thấy thanh mang kia sắp chạm đến thân mình, chỉ thấy thân hình hắn nhoáng một cái, rõ ràng cứ như vậy tiêu thất trên không trung!
Lúc hắn xuất hiện trở lại, cũng đã ở bên ngoài vài trăm mét. Nhoáng một cái tầm đó, thời gian không đến một giây, rõ ràng lại chạy xa như vậy.
Nhưng mà, không đợi tên Lâm Dịch kia ổn định thân hình, một đạo thanh sắc kiếm quang đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn. Đó chính là công kích của gã Lâm Dịch cuối cùng.
Nhưng mà Lâm Dịch kia cũng như có một đôi mắt phía sau đầu, nghiêng người một cái, vừa vặn tránh khỏi đạo công kích kia. Nhưng một đạo công kích khác, lại theo sát mà đến.
Khóe miệng tên Lâm Dịch kia lộ ra một vòng vui vẻ, bỗng nhiên không có chút dấu hiệu nào, tay trái của hắn oanh một tiếng, quần áo bỗng thành tro tàn. Khí vụ màu đen đặc dính lập tức lượn lờ trên cánh tay trái hắn. Chỉ thấy hắn khẽ nâng cánh tay trái lên, chỉ nghe một tiếng long ngâm to rõ vang lên, một đạo Hắc Viêm Long cực lớn vượt quá trăm mét từ trong hắn lập tức thoát ra. Ở trước mặt hắn, một Lâm Dịch khác lộ ra biểu lộ kinh hãi, trong khoảnh khắc ấy, đã bị nhiệt độ cao chung quanh trực tiếp hóa khí, biến mất vô ảnh vô tung.
Chỉ thấy Hắc Viêm Long kia lượn một vòng trên không trung, nhanh như thiểm điện, những nơi đi qua, ba gã Lâm Dịch còn lại cũng đang ra sức chống cự, nhưng lại không có chút hiệu quả nào, trực tiếp biến mất. Sau cùng, nó quấn một vòng, trở lại trước người gã Lâm Dịch cuối cùng.
Đầu rồng dữ tợn, tựa hồ muốn thôn phệ tên Lâm Dịch còn lại. Nhưng mà, chỉ thấy tay trái hắn vừa nhấc lên, Hắc long dài hơn trăm mét này rõ ràng như lập tức bị một cỗ hấp lực vô cùng lớn trói lại, không cam lòng gào thét một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn bị gã Lâm Dịch kia hấp vào trong lòng bàn tay trái. Không gian vặn vẹo kịch liệt, thanh hắc sắc quang mang bạo liệt tản ra. Qua một phút trọn vẹn sau, mới hoàn toàn biến mất.
Lâm Dịch lập tức nắm chặt quyền, nhìn về phía tay trái của mình, lại nhớ tới Hắc Long hắn chiếm cứ trên tay hắn.
Lâm Dịch này nở một nụ cười.
- Thực lực Hắc Viêm Long này, vượt quá tưởng tượng ta sâu sắc a.
Lâm Dịch nghĩ thầm trong nội tâm.
Vốn hắn tưởng rằng, năng lượng Hắc Viêm Long này, nhiều nhất chỉ là khó chơi một ít, lực công kích có lẽ không đến mức dọa người. Nhưng khi hắn bắt đầu tu hành chân chính mới biết được. Thực lực Hắc Viêm Long này lớn nhỏ ra sao, hoàn toàn dựa vào năng lượng của vật chủ. Nếu năng lượng vật chủ cường đại, nó cũng có thể bộc phát ra năng lượng càng mạnh mẽ hơn, năng lượng vật chủ ấy, uy lực của nó cũng không phải kinh người.
- Nếu lúc trước Hàn Vạn kia có loại thực lực này, dù có bị cường giả đồng cấp đánh lén, cũng có thể tru diệt tên cường giả đồng cấp kia hóa thành tro tàn, căn bản không có chỗ tránh né!
Lâm Dịch tự tin nghĩ đến.
Bất quá lại lập tức thầm nghĩ, cũng may là thực lực Hàn Vạn kia cũng không phải quá mạnh mẽ. Nếu không, Hắc Viêm Long này đâu đến phiên mình đạt được.
Nghĩ đến đây, lại lộ ra dáng tươi cười.
Thân hình tung lên, hạ xuống mặt đất, lập tức đi vào trong phòng.
- Ngày hôm qua, Tầng thứ năm đã vận hành đến Chu Thiên thứ tám mươi, hôm nay, nhất định phải đột phá Chu Thiên thứ tám mươi mốt, tiến vào tầng thứ sáu!
Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ năm và thứ sáu, chính là một khoảng cách to lớn. Thời gian Lâm Dịch tiến vào tầng thứ năm khoảng chừng đã sáu năm. Sáu năm này, Tiêu Dụ chưa trở về một lần. Mà tu hành sáu năm trên đỉnh phù phong có linh lực kinh người như thế, Lâm Dịch vẫn chưa tiến vào tầng thứ sáu. Có thể nghĩ, tiến vào tầng thứ sáu cần một loại năng lượng kinh người như thế nào.
Nhưng mà gần đây, Lâm Dịch lại có cảm ứng, hắn biết rõ đã sắp đột phá rồi. Mà ngày hôm qua, hắn thậm chí đã vận hành đến chu thiên thứ tám mươi. Tuy rằng chu thiên cuối cùng đã thất bại, nhưng cũng thực khiến Lâm Dịch hưng phấn.
Mà Khương Vân, vào một năm trước, rốt cục đã tích lũy đủ ba vạn điểm cống hiến sư môn, cũng thành công tấn cấp thành một gã đệ tử nhập môn. Đệ tử nhập môn sau khi tấn cấp, nếu như không phải thông qua Thanh Nguyên Kiếm Quyết đã tấn cấp, vẫn có thể học tập công pháp tiếp, tốc độ tấn cấp so với Thanh Nguyên Kiếm Quyết thì nhanh hơn một ít, tuy rằng uy lực so ra kém Thanh Nguyên Kiếm Quyết, nhưng so với Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng ba còn lợi hại hơn, hơn nữa dễ tu hành hơn nhiều. Hơn nữa sau khi nhập quan, liền có thể tự do săn bắn ở một số nơi được sư môn phân chia, nếu đạt được một ít nội đan của yêu thú ma thú, vẫn có rất nhiều chỗ tốt với việc tăng lên năng lượng
Khương Vân cũng bái nhập vào môn hạ một gã đệ tử áo lam. Nhưng đáng tiếc, đệ tử áo lam kia cũng không được hào phóng như Tiêu Dụ, ngoài trừ một quyển sách ghi lại một bộ công pháp ra, liền bảo Khương Vân rời đi, thậm chí sau đó cũng là tự Khương Vân tìm phù phong của mình.
Bất quá Khương Vân ngược lại chưa từng nghĩ qua sẽ ở cùng phù phong với Lâm Dịch. Tuy rằng quan hệ không tệ, nhưng Khương Vân cũng biết, nếu mình tới thì chỉ sợ sẽ quấy rầy đến tiến độ tu hành của Lâm Dịch. Hắn rất coi trọng Lâm Dịch, cũng thật sự quan tâm hắn. Hắn không hề muốn bởi vì mình, mà khiến cho việc tu hành của Lâm Dịch bị ảnh hưởng. Cho nên cuối cùng, Khương Vân vốn ưu thích yên tĩnh cũng chọn một phù phong không người ở, linh khí cực kỳ bạc nhược.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt, lại qua hai năm.
Trong phù phong của Lâm Dịch.
Tiêu Dụ mặc một trường bào hỏa hồng, thoả mãn nhìn Lâm Dịch trước mặt, nhẹ gật đầu:
- Vi sư quả nhiên không nhìn lầm người, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, con đã đột phá tầng thứ tư, tiến vào tầng thứ năm rồi.
Lâm Dịch đứng ở bên người Tiêu Dụ, trên mặt lộ ra dáng cười, lộ vẻ cung kính nói:
- Đều do sư tôn dạy dỗ tốt, đệ tử mới có ngày hôm nay.
Tiêu Dụ cười lắc đầu, lập tức đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó nhìn Lâm Dịch nói:
- Gần đây công kích của Chiến Đạo Minh càng dồn dập, Tâm Kiếm đường một lần nữa lại vô cùng căng thẳng, Tổng đường mệnh lệnh sau đường cấp dưới đều phải phái một ít đệ tử tinh anh khác qua, vi sư cũng ở trong đó. Trong một thời gian ngắn không thể nào chiếu cố con được nữa, con thu thập một chút, đến phù phong của vi sư tu hành đi.
- Chiến Đạo Minh?
Lâm Dịch sửng sốt một chút, hắn đã đến Thiên Giới được một thời gian ngắn rồi, đối với chuyện tại Đông Nam Thiên này, Lâm Dịch cũng biết đại khái một ít. Ví dụ như là Đông Nam Thiên này có tam đại thế lực, phân biệt là Thanh Nguyên Kiếm Tông, Chiến Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn. Trong đó thế lực Thanh Nguyên Kiếm Tông là mạnh nhất, Chiến Đạo Minh đứng thứ hai, Kỳ Tuyệt Môn xếp thứ ba. Còn lại là một ít môn phái nhỏ chiếm cứ những nơi không có linh mạch, khoáng mạch năng lượng. Đương nhiên, những loại bang phái nhỏ này, Thanh Nguyên Kiếm Tông còn không để vào mắt.
Tầm đó, tranh đoạt các loại tài nguyên, ba siêu cấp môn phái này cũng không ngừng tranh đấu với nhau.
Tiêu Dụ khẽ cau mày nhẹ gật đầu, lập tức nhìn Lâm Dịch, nói:
- Chuyến đi này, cũng không biết lúc nào mới có thể trở về. Năng lượng Phù phong của vi sư so với nơi này của ngươi thì mạnh hơn nhiều, trong khoảng thời gian vi sư không có ở nơi này, con cứ tu hành ở đây a.
Kỳ thật, từ mấy năm trước, Tiêu Dụ phát hiện, mặc dù mình bố trí ẩn linh trận, nhưng linh khí tại đây vẫn như cũ không quá sung túc, mà khi hắn yêu cầu Lâm Dịch đến Phù phong của hắn tu hành, bất quá lại bị Lâm Dịch nhã nhặn từ chối. Tiêu Dụ cũng không miễn cưỡng, tự nhiên hiểu được Lâm Dịch không muốn ở với người khác. Hôm nay hắn muốn rời đi, Phù phong của mình không ai sử dụng, không bằng để đồ đệ của mình dùng.
- Cái này...
Lâm Dịch nghĩ nghĩ, lập tức nhẹ gật đầu, cung kính nói:
- Đệ tử tuân mệnh, tạ ơn sư tôn.
Tiêu Dụ cười lắc đầu. Hai người lập tức bước lên Truyền tống trận, ngân mang lóe lên một hồi, liền đi tới Phù phong của Tiêu Dụ.
Phù Phong bên trong môn phái này, đại khái giống như là những chiếc vòng, từ vòng ngoài đến vòng trong, càng tới gần trung tâm, linh lực càng mạnh. Bởi vì ở nơi trung tâm, chính là linh mạch dư thừa năng lượng. Mà linh mạch này, có thể xem là mạch máu của Kiếm Tông rồi. Đã có những cái này, Kiếm Tông mới có thể nuôi dưỡng được các cường giả. Đương nhiên, Kiếm Tông không chỉ có một tòa linh mạch như vậy.
Nếu thật sự có người tới đây trắng trợn phá hỏng đi, chỉ sợ cái kết cục diệt môn của Kiếm Tông cũng không còn xa nữa. Phải biết rằng, chung quanh nơi này đều là đệ tử Kiếm Tông cấp bậc đã ngoài Tinh anh. An toàn vẫn được bảo đảm.
Mà sau khi Tiêu Dụ trở thành đệ tử áo đỏ, vốn có thể tự mình chọn lựa một tòa Phù phong tại vòng thứ ba. Dù sao thì nhân số đệ tử áo đỏ cũng không phải là quá nhiều. Linh mạch kia vô cùng thần kỳ, quấn một vòng liền bao phủ mấy trăm tòa Phù phong. Nơi trung tâm đều là tinh nguyệt vây quanh. Cơ hồ có thể cam đoan mỗi một đệ tử áo đỏ đều muốn có được một tòa Phù phong của mình thì thật sự không đủ, thậm chí có thể nhờ vào quan hệ với đệ tử áo tím để đạt được một tòa Phù phong. Bất quá, cái kia phải nhờ vào quan hệ. Nếu có lời nói của cao tầng trong môn phái, tự nhiên không có vấn đề gì. Nếu như không có quan hệ với người nào, vậy thì ngươi cần phải có thiên tư cực kỳ xuất sắc.
Mà Tiêu Dụ, dùng thực lực Thiên Vị Cảnh phá toái hư không mà đến, được xưng là nhân vật có khả năng trở thành Thần cấp nhất, tự nhiên có tư cách đạt được một tòa trong đám Phù phong của đệ tử áo tím. Mà đây cũng là nguyên nhân Lâm Dịch không lo lắng gì với Tiêu Dụ. Bất luận thực lực bản thân Tiêu Dụ như thế nào, Kiếm Tông cũng không có khả năng giao cho hắn nhiệm vụ quá mức nguy hiểm. Dù sao thì hắn cũng là một trong những hi vọng tương lai của Kiếm Tông.
Mà trước kia Lâm Dịch cũng đã tới đây, không thể không nói, nếu so sánh năng lượng trên đỉnh Phù phong của hắn so với nơi này, quả thật kém quá xa. Có thể nói, linh khí tại đây thậm chí đã đạt đến trình độ đặc dính.
Bốn phía khắp nơi đều tràn ngập một tầng năng lượng như sương mù. Mặc dù đứng ở chỗ này, Lâm Dịch cũng cảm giác được lỗ chân lông của mình bắt đầu khuếch trương lên, tham lam hấp thu linh khí tại đây. Nếu không phải mình có rất nhiều bí mật không tiện để người khác biết rõ. Lúc trước Tiêu Dụ yêu cầu hắn đến đây, hắn nhất định đã tới.
Bất quá lại tốt, về sau, hắn đã bắt đầu tu hành ở chỗ này rồi.
- Về sau con sẽ ngụ ở đây a. Với thiên tư của con, tin tưởng lúc ta trở lại, trình độ nhất định tăng tấn lên đến đệ tử áo lam.
Tiêu Dụ nhìn Lâm Dịch, nói ra.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, nói:
- Đệ tử tuyệt sẽ không khiến sư tôn thất vọng.
Tiêu Dụ gật gật đầu thỏa mãn, sau đó nói:
- Như vậy, ta đi trước đây.
- Vâng, sư tôn đi thong thả.
Lâm Dịch khom người từ biệt Tiêu Dụ.
Sau một hồi ngân mang lóe lên, Tiêu Dụ biến mất trong pháp trận.
Đợi đến sau khi Tiêu Dụ biến mất, trên mặt Lâm Dịch mới lộ ra một dáng tươi cười hưng phấn. Tu hành ở chỗ này, có lẽ không bao lâu sẽ đột phá. Đệ tử tinh anh, đệ tử tinh anh...Chỉ cần đạt đến trình độ của sư tôn, liền có thể trở về thăm Mộng nhi và Thủy Linh Lung rồi.
Lâm Dịch mặc nhiên nhớ tới hai vị nương tử của mình tại đại lục Bạch Đế, trong lúc nhất thời tràn ngập nhiệt tình.
- Cố gắng!
Lâm Dịch hét to một tiếng.
Tại đỉnh phù phong của đệ tử áo tím, hắn bắt đầu tu hành.
Ngày qua ngày, thoáng chốc đã được một năm.
Lâm Dịch ngồi xếp bằng hai chân, ngồi trên giường gỗ trong căn nhà gỗ. Nhưng nếu như nhìn kỹ mà nói, có thể phát hiện thân thể hắn thật ra là lơ lửng trên không trung, cách giường gỗ vài phân.
Một tầng năng lượng màu xanh không ngừng tản ra, bao phủ toàn thân hắn, nương theo hô hấp của hắn, không ngừng co rút rồi lại khuếch trương.
- Hấp...
Như cá lớn hút nước, nương theo hô hấp của Lâm Dịch, linh khí thiên địa đặc dính chung quanh, điên cuồng chui vào trong thân thể Lâm Dịch, thanh sắc quang mang lập tức đại phóng hào quang. Từng đạo thanh sắc quang mang uy thế kinh người không ngừng áp súc tinh túy, sau đó tiến vào trong đan điền Lâm Dịch.
Một lần lại một lần, Lâm Dịch không ngừng tu hành.
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh cũng phi lên trên đỉnh phù phong. Hai mắt như điện, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
Chỉ nghe một tiếng quát nhẹ, thân ảnh trên không trung kia, chỉ một thoáng mơ hồ, rõ ràng có bốn đạo thân ảnh màu xám từ trên người hắn phân ra, tạo thành một vòng tròn trên không trung, hiện lộ ra bộ dáng vốn có. Đó rõ ràng là năm Lâm Dịch. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Chỉ thấy một gã Lâm Dịch trong đó đang điểm gấp tay phải, dưới chân giẫm gấp vài cái, tựa hồ có quy luật không hiểu, đồng thời bảy đóa kiếm hoa từ bên trong cổ tay hắn chấn động kích ra, bay về phía một gã Lâm Dịch đối diện hắn. Tốc độ cực nhanh, giống như một tia chớp màu xanh!
Nhưng mà, chỉ thấy Lâm Dịch này không chút hoang mang, tay phải cũng chỉ thành kiếm, điểm gấp vài cái trên không trung, vụt một tiếng, một đạo thanh sắc quang mang xuất hiện trước người hắn. Cùng lúc đó, bảy điểm kiếm hoa kia cũng công kích đến.
Oanh!
Một tiếng thật lớn vang lên, chỉ thấy bảy điểm kiếm hóa liên tục kích xuống tầng hào quang màu xanh kia. Màn hào quang run rẩy, cuối cùng bị một đạo kiếm hoa công kích, ầm ầm nghiền nát. Nhưng mà lực công kích kiếm hoa kia, cũng vừa mới bị ngăn trở.
Chính vào lúc này, một gã Lâm Dịch khác điểm gấp dưới chân, thân hình lập tức hóa thành một đạo thân ảnh mơ hồ, hướng về phía Lâm Dịch vừa mới ngăn cản bảy đạo kiếm hoa kia. Kiếm quang màu xanh kia cũng lập tức theo ngón tay giữa hắn kích xạ mà ra, phô thiên cái địa, bao phủ hoàn toàn tên thân hình tên Lâm Dịch kia vào bên trong. Tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp.
Tên Lâm Dịch kia vẫn y nguyên không chút hoang mang. Lúc thấy thanh mang kia sắp chạm đến thân mình, chỉ thấy thân hình hắn nhoáng một cái, rõ ràng cứ như vậy tiêu thất trên không trung!
Lúc hắn xuất hiện trở lại, cũng đã ở bên ngoài vài trăm mét. Nhoáng một cái tầm đó, thời gian không đến một giây, rõ ràng lại chạy xa như vậy.
Nhưng mà, không đợi tên Lâm Dịch kia ổn định thân hình, một đạo thanh sắc kiếm quang đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn. Đó chính là công kích của gã Lâm Dịch cuối cùng.
Nhưng mà Lâm Dịch kia cũng như có một đôi mắt phía sau đầu, nghiêng người một cái, vừa vặn tránh khỏi đạo công kích kia. Nhưng một đạo công kích khác, lại theo sát mà đến.
Khóe miệng tên Lâm Dịch kia lộ ra một vòng vui vẻ, bỗng nhiên không có chút dấu hiệu nào, tay trái của hắn oanh một tiếng, quần áo bỗng thành tro tàn. Khí vụ màu đen đặc dính lập tức lượn lờ trên cánh tay trái hắn. Chỉ thấy hắn khẽ nâng cánh tay trái lên, chỉ nghe một tiếng long ngâm to rõ vang lên, một đạo Hắc Viêm Long cực lớn vượt quá trăm mét từ trong hắn lập tức thoát ra. Ở trước mặt hắn, một Lâm Dịch khác lộ ra biểu lộ kinh hãi, trong khoảnh khắc ấy, đã bị nhiệt độ cao chung quanh trực tiếp hóa khí, biến mất vô ảnh vô tung.
Chỉ thấy Hắc Viêm Long kia lượn một vòng trên không trung, nhanh như thiểm điện, những nơi đi qua, ba gã Lâm Dịch còn lại cũng đang ra sức chống cự, nhưng lại không có chút hiệu quả nào, trực tiếp biến mất. Sau cùng, nó quấn một vòng, trở lại trước người gã Lâm Dịch cuối cùng.
Đầu rồng dữ tợn, tựa hồ muốn thôn phệ tên Lâm Dịch còn lại. Nhưng mà, chỉ thấy tay trái hắn vừa nhấc lên, Hắc long dài hơn trăm mét này rõ ràng như lập tức bị một cỗ hấp lực vô cùng lớn trói lại, không cam lòng gào thét một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn bị gã Lâm Dịch kia hấp vào trong lòng bàn tay trái. Không gian vặn vẹo kịch liệt, thanh hắc sắc quang mang bạo liệt tản ra. Qua một phút trọn vẹn sau, mới hoàn toàn biến mất.
Lâm Dịch lập tức nắm chặt quyền, nhìn về phía tay trái của mình, lại nhớ tới Hắc Long hắn chiếm cứ trên tay hắn.
Lâm Dịch này nở một nụ cười.
- Thực lực Hắc Viêm Long này, vượt quá tưởng tượng ta sâu sắc a.
Lâm Dịch nghĩ thầm trong nội tâm.
Vốn hắn tưởng rằng, năng lượng Hắc Viêm Long này, nhiều nhất chỉ là khó chơi một ít, lực công kích có lẽ không đến mức dọa người. Nhưng khi hắn bắt đầu tu hành chân chính mới biết được. Thực lực Hắc Viêm Long này lớn nhỏ ra sao, hoàn toàn dựa vào năng lượng của vật chủ. Nếu năng lượng vật chủ cường đại, nó cũng có thể bộc phát ra năng lượng càng mạnh mẽ hơn, năng lượng vật chủ ấy, uy lực của nó cũng không phải kinh người.
- Nếu lúc trước Hàn Vạn kia có loại thực lực này, dù có bị cường giả đồng cấp đánh lén, cũng có thể tru diệt tên cường giả đồng cấp kia hóa thành tro tàn, căn bản không có chỗ tránh né!
Lâm Dịch tự tin nghĩ đến.
Bất quá lại lập tức thầm nghĩ, cũng may là thực lực Hàn Vạn kia cũng không phải quá mạnh mẽ. Nếu không, Hắc Viêm Long này đâu đến phiên mình đạt được.
Nghĩ đến đây, lại lộ ra dáng tươi cười.
Thân hình tung lên, hạ xuống mặt đất, lập tức đi vào trong phòng.
- Ngày hôm qua, Tầng thứ năm đã vận hành đến Chu Thiên thứ tám mươi, hôm nay, nhất định phải đột phá Chu Thiên thứ tám mươi mốt, tiến vào tầng thứ sáu!
Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ năm và thứ sáu, chính là một khoảng cách to lớn. Thời gian Lâm Dịch tiến vào tầng thứ năm khoảng chừng đã sáu năm. Sáu năm này, Tiêu Dụ chưa trở về một lần. Mà tu hành sáu năm trên đỉnh phù phong có linh lực kinh người như thế, Lâm Dịch vẫn chưa tiến vào tầng thứ sáu. Có thể nghĩ, tiến vào tầng thứ sáu cần một loại năng lượng kinh người như thế nào.
Nhưng mà gần đây, Lâm Dịch lại có cảm ứng, hắn biết rõ đã sắp đột phá rồi. Mà ngày hôm qua, hắn thậm chí đã vận hành đến chu thiên thứ tám mươi. Tuy rằng chu thiên cuối cùng đã thất bại, nhưng cũng thực khiến Lâm Dịch hưng phấn.