Bách Nguyên Tông này, chính là một môn phái siêu cấp nổi danh tại Đông Nam Thiên, chỉ mượn những người này, cơ hồ cũng đủ để chống lại Thanh Nguyên Kiếm Tông rồi. Có thể nghĩ thế lực bọn hắn mạnh như thế nào.
Nói thực ra, hắn cũng không phải không biết, hợp tác với bang phái siêu cấp như vậy, không khác gì bảo hổ lột da. Nhưng hôm nay chuyện đã đến mức này, chỉ còn có thể đưa ra hạ sách này. Không nói cường giả Hư Thần cảnh không được phép tham dự vào chiến tranh bang phái. Dù hắn nguyện ý mạo hiểm tham dự, nếu bị chúng thần phát hiện, hắn cũng hoàn toàn không phải là đổi thủ của ba gã cường giả Hư Thần Cảnh khác. Phương pháp duy nhất là chỉ có thể mượn nhờ lực lượng của người khác.
Mà thực lực hôm nay mạnh mẽ như vậy, gia nhập vào vòng chiến, cơ hồ có thể nhất định hoàn toàn đánh bại Thanh Nguyên Kiếm Tông trong thời gian ngắn nhất, đợi đến lúc Thanh Nguyên Kiếm Tông bị diệt, thì Kỳ Tuyệt Môn như thế nào là đối thủ của mình?
Đợi sau khi tiếp thu hai thế lực Thanh Nguyên Kiếm Tông và Kỳ Tuyệt Môn, lại bàn luận đuổi Bách Nguyên Tông đi như thế nào cũng không muộn.
Dù sao thì khoảng cách của Bổn tông đối phương đến Chiến Đạo Minh cũng quá mức xa xôi. Hơn nữa, mặc dù là Bách Nguyên Tông, cũng không phải là không có cường địch. Chắc hẳn cũng không dám dốc toàn bộ lực lượng.
Nghĩ tới đây, Minh chủ hít sâu một hơi, ánh mắt lại biến thành lạnh lùng. Tốc độ lại càng tăng lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Một đêm này, tình huống này cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
- Tất cả mọi người tập hợp!
Trong khi nhắm mắt dưỡng thần, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên bên tai. Lâm Dịch chậm rãi mở mắt. Ánh mắt trời đã ló dạng rồi. Duỗi cái lưng mệt mỏi, cốt cách thân thể bộc phát ra một hồi tiếng kêu, Lâm Dịch hạ xuống đỉnh Phù phong, bước về phía trước.
Một tiếng này, toàn bộ đệ tử trên Phù phong đều nghe thấy. Chỉ một lát sau đều đã tập trung lại.
Hai người Nghiêm Nộ và Tiêu Liễu cùng với mười lăm tên đệ tử áo tím đã đứng thành một đội ngũ hình vuông.
- Xuất phát!
Nghiêm Nộ liếc nhìn chung quanh, sau khi xác định tất cả mọi người đều đã đến đông đủ. Quát lớn một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang, dẫn đầu mọi người bay ra ngoài.
Hơn bốn ngàn tên đệ tử trên đỉnh phù phong lập tức hóa thành lưu quang, bay về hướng Nghênh Phong Chiến Đạo Minh. Chiến đấu hôm nay đã bắt đầu rồi.
Dùng tốc độ cao nhất chạy đi, chỉ một lát sau, mọi người đã đến trước vòng hào quang màu đỏ bảo hộ Chiến Đạo Minh kia.
Nhưng sau khi nhìn thấy tình huống, mọi người không khỏi sững sờ. Chỉ thấy quang tráo màu đỏ kia vẫn y nguyên lóe ra. Nhưng mà trước màn hào quang, hôm nay đã có rất nhiều đệ tử Chiến Đạo Minh, tựa hồ như là chờ đợi. Mà ở giữa những đệ tử này, có thể dễ dàng thấy được Tần Bá mặc áo màu đỏ, vẻ mặt ửng hồng.
Nghiêm Nộ vừa nhìn thấy, sửng sốt một chút. Nhưng lại lập tức bật cười, khoát tay ngăn lại, hô lớn:
- Dừng lại!
Kỷ luật nghiêm minh, đệ tử Kiếm Tông nghe được thanh âm kia, nguyên một đám đều lập tức dừng lại. Trong nháy mắt, bốn ngàn đạo lưu quang liền hóa thành bốn ngàn người. Rậm rạp chằng chịt, phô thiên cái địa. Uy thế bực này, so với đối phương thì mạnh hơn nhiều lắm.
Còn chưa khai chiến, hai bên đã bắt đầu giằng co ở cách xa nhau hơn hai mươi kilomet.
- Hắc hắc, thật đúng là kỳ lạ quý hiếm. Đám rùa đen Chiến Đạo minh, lại chạy ra bên ngoài mai rùa.
Nghiêm Nộ mở miệng cười hắc hắc. Nhưng thanh âm của hắn lại mười phần hữu lực, truyền ra xa xa hơn hai mươi kilomet, lại vẫn vô cùng rõ ràng. Tất cả người Chiến Đạo minh đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt đệ tử Chiến Đạo Minh lập tức biến đổi. Nguyên một đám đều hằm hằm nhìn Nghiêm Nộ.
- Tiểu nhân hèn hạ, dám xưng tên ra?
Tần Bá kia cũng không chịu kém. Từ rất xa, Lâm Dịch có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt chữ điền của hắn ửng hồng, tựa hồ sâu hơn một tầng. Sau khi giận dữ mắng mỏ một tiếng, trực tiếp mở miệng ra hỏi tên.
- Ta tên Nghiêm Nộ, là gia gia của ngươi!
Tần Bá kia hừ lạnh một tiếng, hằm hằm nhìn Nghiêm Nộ, cả giận nói:
- Trận chiến hôm qua còn chưa phân thắng bại, ngươi có dám chiến một trận với ta lần nữa không?
Nghiêm Nộ sững sờ, nhưng lại lập tức bật cười phóng đãng:
- Ha ha ha, chính hợp với ý ta!
Nhưng lúc này, Tiêu Liễu bên cạnh hắn lại khẽ nhíu mày, đã thấy Nghiêm Nộ quay người lại, nới với Tiêu Liễu:
- Phiền Tiêu sư đệ khiến khán đám đệ tử.
Tiêu Liễu nhíu mày, nhẹ gật đầu, nhưng vẫn còn có chút không quá yên tâm, nói:
- Nghiêm sư huynh cẩn thận một chút. Hôm nay có chút ít cổ quái, ta sợ đối phương có âm mưu nào đấy.
Nghiêm Nộ cười cười khinh thường, lườm Tần Bá kia, sau đó nói:
- Chỉ bằng Tần Bá này, không thể gây thương tổn cho Nghiêm sư huynh của ngươi đâu.
Nói xong, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Tần Bá, cười ha ha, nói:
- Đến đây, trận chiến hôm qua thật là không khoan khoái, không thoải mái dễ chịu! Hôm nay ta và ngươi chiến một trận, không chết không thôi!
- Chính hợp ý ta!
Tần Bá tức giận hừ một tiếng, người nhẹ nhàng hạ xuống.
Hai người cứ như vậy bay về phía trước. Đến khi cách nhau mười kilomet, đều không hẹn mà cùng ngừng lại, ở xa xa nhìn nhau.
Tiêu Liễu mặc dù có chút lo lắng trong nộ tâm, nhưng nhìn chung quanh cả buổi, chỉ thấy tất cả đối phương đều lui về bên trong hào quang, không nhìn ra có chỗ nào không đúng. Nhưng cho tới bây giờ Tiêu Liễu vẫn thận trọng. Nửa năm qua, mỗi một lần công kích Nghênh Phong, lại chưa từng thấy đối hương bày trận chờ đợi như thế. Bình Thường thì đối phương mắng chửi nửa ngày mới phái người ra nghênh chiến.
- Chẳng lẽ là vì một chút nhục nhã ngày hôm qua mà...Nghiêm sư huynh...
Tiêu Liễu nhíu mày nghi hoặc.
Nhưng mà tay hắn lại không chậm, đồng dạng với hôm qua, một trường kiếm tản ra thanh mang lượn lờ đâm thẳng mây xanh. Tiêu Liễu điểm gấp kiếm trong tay, một lát sau, một tiếng vụt nhỏ vang lên, một tầng hào quang trong suốt màu xanh xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người hai bên đừng ngừng hô hấp lại, đợi hai cường giả này kịch chiến!
Lâm Dịch vẫn ung dung, chăm chú nhìn.
- Khí thế hôm nay của hai người này tương đương nhau, cũng không biết năng lượng của ai mạnh hơn. Trận chiến hôm qua, song phương đều không đạt được chỗ tốt gì, xem thế lực thì có vẻ ngang nhau.
Lâm Dịch hơi nhíu mày, cẩn thận nhìn. m thầm đoán chừng trong nội tâm.
- Chiến Đạo Minh tu hành Vô Thượng Chiến Đạo, vốn là công pháp chuyên môn chiến đấu, chỉ là binh khí chiến đấu của bọn hắn, là bản thân thân thể mà thôi. Mà Kiếm Tông tu hành chính là Kiếm Quyết, nổi tiếng vì sức chiến đấu mạnh mẽ. Đây là chiến đấu dĩ cứng đối cứng. Ai, tiếc là ánh mắt của mình không theo kịp tốc độ bọn chiến đấu. Cuộc chiến như vậy, nhất định sẽ cực kỳ đặc sắc. :
Lâm Dịch nghĩ đến, có chút thất vọng trong lòng, nhưng lại đột nhiên sững sờ.
- Mắt không theo kịp, nhưng còn thần thức thì sao?
Con mắt Lâm Dịch sáng ngời, lập tức khai mở thần thức ra!
Dùng thần thức của Lâm Dịch hôm nay, có thể bao trùm một phạm vi trăm kilomet. Một khi thần thức trải rộng ra, hắn lập tức cảm nhận được sự mạnh yếu của tất cả mọi người chung quanh. Thần thức này, đích thực là một thứ tốt.
Nói thực ra, hắn cũng không phải không biết, hợp tác với bang phái siêu cấp như vậy, không khác gì bảo hổ lột da. Nhưng hôm nay chuyện đã đến mức này, chỉ còn có thể đưa ra hạ sách này. Không nói cường giả Hư Thần cảnh không được phép tham dự vào chiến tranh bang phái. Dù hắn nguyện ý mạo hiểm tham dự, nếu bị chúng thần phát hiện, hắn cũng hoàn toàn không phải là đổi thủ của ba gã cường giả Hư Thần Cảnh khác. Phương pháp duy nhất là chỉ có thể mượn nhờ lực lượng của người khác.
Mà thực lực hôm nay mạnh mẽ như vậy, gia nhập vào vòng chiến, cơ hồ có thể nhất định hoàn toàn đánh bại Thanh Nguyên Kiếm Tông trong thời gian ngắn nhất, đợi đến lúc Thanh Nguyên Kiếm Tông bị diệt, thì Kỳ Tuyệt Môn như thế nào là đối thủ của mình?
Đợi sau khi tiếp thu hai thế lực Thanh Nguyên Kiếm Tông và Kỳ Tuyệt Môn, lại bàn luận đuổi Bách Nguyên Tông đi như thế nào cũng không muộn.
Dù sao thì khoảng cách của Bổn tông đối phương đến Chiến Đạo Minh cũng quá mức xa xôi. Hơn nữa, mặc dù là Bách Nguyên Tông, cũng không phải là không có cường địch. Chắc hẳn cũng không dám dốc toàn bộ lực lượng.
Nghĩ tới đây, Minh chủ hít sâu một hơi, ánh mắt lại biến thành lạnh lùng. Tốc độ lại càng tăng lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Một đêm này, tình huống này cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
- Tất cả mọi người tập hợp!
Trong khi nhắm mắt dưỡng thần, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên bên tai. Lâm Dịch chậm rãi mở mắt. Ánh mắt trời đã ló dạng rồi. Duỗi cái lưng mệt mỏi, cốt cách thân thể bộc phát ra một hồi tiếng kêu, Lâm Dịch hạ xuống đỉnh Phù phong, bước về phía trước.
Một tiếng này, toàn bộ đệ tử trên Phù phong đều nghe thấy. Chỉ một lát sau đều đã tập trung lại.
Hai người Nghiêm Nộ và Tiêu Liễu cùng với mười lăm tên đệ tử áo tím đã đứng thành một đội ngũ hình vuông.
- Xuất phát!
Nghiêm Nộ liếc nhìn chung quanh, sau khi xác định tất cả mọi người đều đã đến đông đủ. Quát lớn một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang, dẫn đầu mọi người bay ra ngoài.
Hơn bốn ngàn tên đệ tử trên đỉnh phù phong lập tức hóa thành lưu quang, bay về hướng Nghênh Phong Chiến Đạo Minh. Chiến đấu hôm nay đã bắt đầu rồi.
Dùng tốc độ cao nhất chạy đi, chỉ một lát sau, mọi người đã đến trước vòng hào quang màu đỏ bảo hộ Chiến Đạo Minh kia.
Nhưng sau khi nhìn thấy tình huống, mọi người không khỏi sững sờ. Chỉ thấy quang tráo màu đỏ kia vẫn y nguyên lóe ra. Nhưng mà trước màn hào quang, hôm nay đã có rất nhiều đệ tử Chiến Đạo Minh, tựa hồ như là chờ đợi. Mà ở giữa những đệ tử này, có thể dễ dàng thấy được Tần Bá mặc áo màu đỏ, vẻ mặt ửng hồng.
Nghiêm Nộ vừa nhìn thấy, sửng sốt một chút. Nhưng lại lập tức bật cười, khoát tay ngăn lại, hô lớn:
- Dừng lại!
Kỷ luật nghiêm minh, đệ tử Kiếm Tông nghe được thanh âm kia, nguyên một đám đều lập tức dừng lại. Trong nháy mắt, bốn ngàn đạo lưu quang liền hóa thành bốn ngàn người. Rậm rạp chằng chịt, phô thiên cái địa. Uy thế bực này, so với đối phương thì mạnh hơn nhiều lắm.
Còn chưa khai chiến, hai bên đã bắt đầu giằng co ở cách xa nhau hơn hai mươi kilomet.
- Hắc hắc, thật đúng là kỳ lạ quý hiếm. Đám rùa đen Chiến Đạo minh, lại chạy ra bên ngoài mai rùa.
Nghiêm Nộ mở miệng cười hắc hắc. Nhưng thanh âm của hắn lại mười phần hữu lực, truyền ra xa xa hơn hai mươi kilomet, lại vẫn vô cùng rõ ràng. Tất cả người Chiến Đạo minh đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt đệ tử Chiến Đạo Minh lập tức biến đổi. Nguyên một đám đều hằm hằm nhìn Nghiêm Nộ.
- Tiểu nhân hèn hạ, dám xưng tên ra?
Tần Bá kia cũng không chịu kém. Từ rất xa, Lâm Dịch có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt chữ điền của hắn ửng hồng, tựa hồ sâu hơn một tầng. Sau khi giận dữ mắng mỏ một tiếng, trực tiếp mở miệng ra hỏi tên.
- Ta tên Nghiêm Nộ, là gia gia của ngươi!
Tần Bá kia hừ lạnh một tiếng, hằm hằm nhìn Nghiêm Nộ, cả giận nói:
- Trận chiến hôm qua còn chưa phân thắng bại, ngươi có dám chiến một trận với ta lần nữa không?
Nghiêm Nộ sững sờ, nhưng lại lập tức bật cười phóng đãng:
- Ha ha ha, chính hợp với ý ta!
Nhưng lúc này, Tiêu Liễu bên cạnh hắn lại khẽ nhíu mày, đã thấy Nghiêm Nộ quay người lại, nới với Tiêu Liễu:
- Phiền Tiêu sư đệ khiến khán đám đệ tử.
Tiêu Liễu nhíu mày, nhẹ gật đầu, nhưng vẫn còn có chút không quá yên tâm, nói:
- Nghiêm sư huynh cẩn thận một chút. Hôm nay có chút ít cổ quái, ta sợ đối phương có âm mưu nào đấy.
Nghiêm Nộ cười cười khinh thường, lườm Tần Bá kia, sau đó nói:
- Chỉ bằng Tần Bá này, không thể gây thương tổn cho Nghiêm sư huynh của ngươi đâu.
Nói xong, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Tần Bá, cười ha ha, nói:
- Đến đây, trận chiến hôm qua thật là không khoan khoái, không thoải mái dễ chịu! Hôm nay ta và ngươi chiến một trận, không chết không thôi!
- Chính hợp ý ta!
Tần Bá tức giận hừ một tiếng, người nhẹ nhàng hạ xuống.
Hai người cứ như vậy bay về phía trước. Đến khi cách nhau mười kilomet, đều không hẹn mà cùng ngừng lại, ở xa xa nhìn nhau.
Tiêu Liễu mặc dù có chút lo lắng trong nộ tâm, nhưng nhìn chung quanh cả buổi, chỉ thấy tất cả đối phương đều lui về bên trong hào quang, không nhìn ra có chỗ nào không đúng. Nhưng cho tới bây giờ Tiêu Liễu vẫn thận trọng. Nửa năm qua, mỗi một lần công kích Nghênh Phong, lại chưa từng thấy đối hương bày trận chờ đợi như thế. Bình Thường thì đối phương mắng chửi nửa ngày mới phái người ra nghênh chiến.
- Chẳng lẽ là vì một chút nhục nhã ngày hôm qua mà...Nghiêm sư huynh...
Tiêu Liễu nhíu mày nghi hoặc.
Nhưng mà tay hắn lại không chậm, đồng dạng với hôm qua, một trường kiếm tản ra thanh mang lượn lờ đâm thẳng mây xanh. Tiêu Liễu điểm gấp kiếm trong tay, một lát sau, một tiếng vụt nhỏ vang lên, một tầng hào quang trong suốt màu xanh xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người hai bên đừng ngừng hô hấp lại, đợi hai cường giả này kịch chiến!
Lâm Dịch vẫn ung dung, chăm chú nhìn.
- Khí thế hôm nay của hai người này tương đương nhau, cũng không biết năng lượng của ai mạnh hơn. Trận chiến hôm qua, song phương đều không đạt được chỗ tốt gì, xem thế lực thì có vẻ ngang nhau.
Lâm Dịch hơi nhíu mày, cẩn thận nhìn. m thầm đoán chừng trong nội tâm.
- Chiến Đạo Minh tu hành Vô Thượng Chiến Đạo, vốn là công pháp chuyên môn chiến đấu, chỉ là binh khí chiến đấu của bọn hắn, là bản thân thân thể mà thôi. Mà Kiếm Tông tu hành chính là Kiếm Quyết, nổi tiếng vì sức chiến đấu mạnh mẽ. Đây là chiến đấu dĩ cứng đối cứng. Ai, tiếc là ánh mắt của mình không theo kịp tốc độ bọn chiến đấu. Cuộc chiến như vậy, nhất định sẽ cực kỳ đặc sắc. :
Lâm Dịch nghĩ đến, có chút thất vọng trong lòng, nhưng lại đột nhiên sững sờ.
- Mắt không theo kịp, nhưng còn thần thức thì sao?
Con mắt Lâm Dịch sáng ngời, lập tức khai mở thần thức ra!
Dùng thần thức của Lâm Dịch hôm nay, có thể bao trùm một phạm vi trăm kilomet. Một khi thần thức trải rộng ra, hắn lập tức cảm nhận được sự mạnh yếu của tất cả mọi người chung quanh. Thần thức này, đích thực là một thứ tốt.