Chung Cực Truyền Thừa

Chương 512: Sát ý

Tuy rằng cũng để lại ít vết thương trên người lão hổ, nhưng vết thường trên người nàng thì lại nhiều hơn.
Năng lượng lão hổ so với nàng thì rõ ràng cao hơn một ít. Hơn nữa công pháp sở tu của nàng cũng cực yếu, sau một lát liền rơi xuống hạ phong.
Bất quá nàng không buông bỏ chút nào, cắn răng chống đỡ. Ngược lại, đôi mắt nàng cực kỳ sáng ngời.
Lâm Dịch nghĩ nghĩ, vẫn có ý định ra tay cứu nàng một phen.
Nhưng mà lúc này, lỗ tai Lâm Dịch khẽ nhúc nhích, ngừng động tác lại.
- Có người đến, hơn nữa nhân số còn không ít, không biết là đồng bạn của nàng hay là vì dư âm ảnh hưởng còn lại hấp dẫn tới?
Lâm Dịch hiếu kỳ nghĩ đến, liền không có ra tay.
Chỉ một lát sau, năm sáu thân ảnh liền xuất hiện phía trước.
- Ồ, ma thú dực hổ tứ giai? Ha ha, vận khí ngược lại là không tệ.
Một thanh âm tùy tiện vang lên.
Lâm Dịch đứng ở nơi cách xa vài trăm mét. Dùng thị lực hắn, cũng không có quá đáng có thể nhìn thấy rõ ràng từ khoảng cách như vậy. Đối với những người khác mà nói, thị lực tự nhiên thấp hơn. Tuy rằng không có biện pháp dùng thần thức, nhưng vẫn còn cảm giác. Lâm Dịch có thể đơn giản cảm giác ra được thực lực đại khái những người vừa tới này như thê nào.
- Thực lực những người này không kém. Ba tam giai, còn có hai người đã đạt đến trình độ Tam giai trung thượng.
Lâm Dịch nghĩ đến.
Chênh lệch giữa hai cấp độ này, khoảng chừng gấp trăm lần. Lúc này, tự nhiên không thể nào so sánh với nhau. Cho nên đẳng cấp đồng dạng, cũng có chênh lệch, khác biệt như ngày và đêm. Đồng dạng, trước khi đạt tới Hư Thần Cảnh, dù là sơ nhập hay là đỉnh phong, cũng cách nhau xa vô cùng.
Cường giả trình độ Tam giai đỉnh phong và cường giả trình độ Tứ giai sơ nhập, trên thực tế, cường độ năng lượng không chênh lệch lắm, chỉ là chất đã có biến hóa mà thôi.
Đương nhiên, tại Thiên Giới, đại bộ phận lực phá hoại đều là nhìn chất mà nói. Như Lâm Dịch, Hổ thần quyết thần kỳ, bất quá tầng thứ tư, thực lực cũng không quá đáng là Chiến sĩ ngũ giai, lại có thể khiến Quỷ Linh cảm nhận được năng lượng kỳ lạ của hắn. Đây cũng là nguyên nhân khiến công pháp có địa vị rất trọng yếu trong chiến đấu tại Thiên Giới.
Cho nên, một cường giả Tam giai đỉnh phong, thậm chí có thể đánh chết trăm tên cường giả Tam giai nhưng có năng lượng kém xa. Mà một gã cường giả mới vào Tứ giai, lại không nhất định có thể đánh chết mười tên cường giả Tam giai đỉnh phong. Đẳng cấp khác nhau, nhưng năng lượng lại cách biệt không xa.
Cường giả chiến đấu tại Thiên Giới này, nhân tố chiến lực song phương cũng ảnh hưởng rất nhiều, không phải dăm ba câu là có thể giải thích tinh tường.
Lời ong tiếng ve vang lên, năm người kia xuất hiện chung quanh, đầu Dực hổ kia rõ ràng cảm nhận được có chút bất an. Bất quá nó là ma thú, chỉ có bản năng chứ không có trí tuệ. Từng đợt hổ khiếu từ miệng nó truyền ra, tỏ vẻ nó đang bực bội.
Nữ tử kia tựa hồ cũng lộ ra bộ dạng có chút bất an, tuy rằng vẫn y nguyên chiến đấu, nhưng tựa hồ lại phân thần, lại bị đánh trúng vài cái. Lần này, tổn thương trên người cũng nhiều hơn.
- Hắc hắc, đâu chỉ là vận khí không tệ, mà chính là quá tốt. Nữ nhân...
Một thanh âm dâm tà lại vang lên, cái này khiến Lâm Dịch có chút nhíu mày thoáng một phát, ánh mắt nhìn về người vừa nói kia, trong mắt đã hiện lên một tia giận.
Lâm Dịch không cho mình là người tốt, nhưng hắn tuyệt không phải là người xấu. Hắn hận nhất trên đời này, chính là những tên dâm tà. Lúc trước, khi còn ở trong rừng rậm cấm kỵ tại đại lục Bạch Đế, cũng vì những tên giam sát giở hành vi dâm ô với những nữ nhân kia mà khiến Lâm Dịch dưới sự giận dữ diệt đi nô lệ doanh kia. Mà sau này, hắn thương yêu nhất muội muội Yến nhi, hắn càng phản cảm với Thiên Diệp thiếu môn chủ Thành Vũ Môn kia. Hôm nay nghe ngữ khí dâm tà của người này, Lâm Dịch đã sinh ra một tia sát niệm rồi.
Bất quá, Lâm Dịch hít sâu một hơi, không có động tác. Dù sao những người này cũng còn chưa động thủ, nếu chỉ bằng một câu kia mà giết hắn, Lâm Dịch còn chưa làm được. Dù sao thì Lâm Dịch cũng không phải là người hiếu sát, lập tức yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Ồ, đích thật là mỹ nữ a. Ha ha...Vận khí quả nhiên quá tốt.
Nghe được câu này, sát niệm trong lòng Lâm Dịch bống chốc dâng lên. Tuy rằng nử tử kia không có nửa phần quan hệ với Lâm Dịch, nhưng Lâm Dịch cũng không cách nào chịu được.
Một cỗ sát ý nhàn nhạt vây quanh Lâm Dịch, mặt mũi của hắn liền trầm xuống, lạnh lùng nhìn.
Những tên đáng thương kia căn bản không biết mình đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi, vẫn còn đùa giỡn toe toét nhìn nữ tử đang chém giết với dực hổ kia. Mà trên mặt nàng, đã sớm giận đến đỏ bừng. Lại dưới cơn bất ổn, vết thương trên người càng nhiều hơn một ít.
- Chậc chậc, da thịt tốt như vậy, mà lại bị tổn thương, quả thực khó coi. Đã như thế, trước tiên giúp mỹ nữ này giải quyết đầu Dực hổ này, sau đó lại khiến mỹ nữ thoải mái sung sướng a. Ha ha ha...
Một người trong đó cười quái dị, mở miệng nói ra. Lập tức có người lên tiếng cười lớn, một hồi ánh đao thoáng hiện.
Dực hổ kia lập tức cảm thấy nguy hiểm, lúc này cũng chẳng quan tâm gì, há miệng phun ra một quang cầu năng lượng phong hệ màu xanh, đón nhận đao ảnh đối phương.
- Phốc!
Một tiếng tiếng nhỏ vang lên, quang cầu kia bị đứt thành hai đoạn. Cùng lúc đó, Dực hổ kia cũng bị đao ảnh cắt thành hai nửa.
Người động thủ là một tên cường giả Tam giai hậu kỳ, năng lượng so với Dực hổ thì mạnh hơn mấy chục lần, Dực hổ đụng phải đối thủ như vậy, tự nhiên chỉ có đường chết. Mà ở nơi thi thể Dực hổ rơi xuống, đao mang lập lòe, một khỏa ma hạch không ngừng lập lòe, từ xác hổ bị cắt ra bay lên, lọt vào tay người kia, hắn nắm chặt khỏa ma hạch trong tay, bật cười hắc hắc.
- Một khỏa ma hạch Tứ giai, hắc hắc, hôm nay thu hoạch coi như không tệ.
Người kia cười, trong tay lóe lên ngân mang, ma hạch đã biến mất không thấy gì nữa.
Còn nữ tử kia tắc thì bị bốn người khác vây quanh vào chính giữa, thần sắc có chút bối rối, nhưng chỉ cắn chặt môi không nói gì, lúc này nàng không biết phải chạy hướng nào.
- Hắc hắc, tiểu muội muội đừng sợ. Chúng ta cứu ngươi một mạng, chẳng lẽ ngươi không nói một câu cám ơn nào sao?
Một người trong đó cười dâm đãng, tới gần nữ tử, con mắt vốn không lớn càng híp lại, lộ ra vẻ cực kỳ dâm đãng.
Nữ tử kia tuy rằng đã cố trấn định, nhưng hai mắt bất an đã bán rẻ nàng. Nàng lảo đảo lui về phía sau, vừa lui vừa run rẩy nói:
- Cám...Cám ơn các ngươi đã cứu ta...
Mấy gã nam nhân càng ngày càng ép tới gần, nữ tử kia đã không còn đường lùi. Nàng bối rối nhìn bốn phía, thanh âm run rẩy nói:
- Các ngươi...Các ngươi không được làm loạn. Đọc Truyện Online Tại http://
Một tên đang tới gần nữ tử kia cười hì hì, nói:
- Chúng ta đã cứu ngươi, ngươi tự nhiên phải báo đáp chúng ta a. Chúng ta cũng không cần các loại nội đan ma hạch trên người ngươi. Hắc hắc, chỉ cần ngươi để chúng ta thoải mái sung sướng, liền coi như xong đi...Hắc hắc...
Nói xong, trong hai mắt hắn lộ ra dáng tươi cười mà dâm tiện đến cực điểm.
- Tránh xa ta ra!
Nữ tử kia hiển nhiên cực kỳ sợ hãi, hét to lên. Miệng những vết thương bị năng lượng phong hệ của Dực hổ vạch phá chảy ra máu tươi.
- Ngươi nhìn kìa, lại chảy máu rồi. Để ca ca cầm máu cho ngươi a. Hắc hắc...
Một gã nam tử tựa hồ nhịn không được, cười hắc hắc dâm đãng, vươn tay ra chộp tới trước ngực nữ tử.
- Không!
Trên người nữ tử kia chợt bộc phát ra năng lượng màu cam, đâm một kiếm tới nam tử kia.
Nhưng năng lượng của nữ tử kia căn bản không thâm hậu bằng đối phương. Nam tử kia cười tà, khẽ đảo tay, liền đẩy đạo năng lượng này ra. Đồng thời, tay hắn cũng chộp tới ngực nàng.
Nữ tử hoảng sợ kêu lớn lên.
Bá...
Một tiếng nhỏ vang lên.
Nam tử như heo bị giết, kêu thảm lên.
Mấy người chung quanh sững sờ, lập tức xem xét, chỉ thấy tay của nam tử kia. Không biết từ lúc nào đã rơi xuống một bên. Mà thân ảnh của người vừa đến kia, lại xuất hiện trước người nữ tử.
- Người nào?

Bọn hắn tản ra, lui lại mấy bước. Chỉ thấy trước người nữ tử, một gã nam tử khuôn mặt lạnh lùng xuất iện. Trên mặt nam tử này không có chút cảm xúc nào, chỉ có một mảnh lạnh lùng.
Dĩ nhiên hắn chính là Lâm Dịch rồi.
- Ngươi là người nào?
Không hổ là cường giả Thiên Giới, một lát sau liền phản ứng lại. Năng lượng sáng bóng lập lòe trên người bọn họ. Trong đó, gã nam nhân mạnh nhất có thực lực Tam giai trung thượng, mặt lộ vẻ cảnh giác nhìn về phía Lâm Dịch.
Không có thần thức, bọn hắn tự nhiên không có cách nào phát hiện thực lực bản thân Lâm Dịch. Nhưng đối phương xuất hiện đột ngột như thế, khiến trong lòng những người này không khỏi hiện lên vài phần cảm xúc hoảng sợ.
Lâm Dịch lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn, ánh mắt này lạnh như băng, khiến bọn hắn cảm thấy linh hồn mình run rẩy, không khỏi rùng mình một cái.
- Cường giả!
Kể cả tên nam nhân cố nén đau, mặt đầy mồ hôi, trong lòng hắn cũng không khỏi hiện lên nhận thức như vậy.
- Rác rưởi!
Lâm Dịch lạnh lùng như băng đột nhiên lạnh nhạt nói một câu, đồng tử bọn người kia lập tức co rút lại một hồi!
- Bá!
Chỉ thấy một đạo huyết sắc hiện lên. Biểu lộ vài tên nam tử lập tức ngưng đọng lại.
Một lát sau...
Phốc!
Máu tươi từ cổ bọn hắn không ngừng phun ra. Thân thể lập tức mềm oặt đi, từ không trung rơi xuống đất.
Tiếng thét ngắn ngủi vang lên sau lưng Lâm Dịch, lúc này Lâm Dịch mới quay đầu lại, chỉ thấy mỹ nữ kia đang bịt miệng, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Trong đôi mắt lớn to tròn của nàng còn mang theo vài phần nước mắt, lộ ra thần sắc kinh hãi, mặt mày như trăng rằm, đầu tóc nàng đen nhánh, mà mái tóc sau ót đã rối tung. Da thịt nàng trắng nõn, lộ vẻ phi thường trơn mềm.
Chẳng qua hiện giờ quần áo màu vàng nhạt trên người nàng đã có chút rách rưới, bên trên dính đầy máu đen. Bàn tay nhỏ bé che cái miệng nhỏ nhắn của nàng, biểu lộ đó càng làm cho nàng có vài phần điềm đạm đáng yêu.
Nàng nhìn Lâm Dịch trước mặt với vẻ mặt sợ hãi, bộ dạng như rất là sợ hãi.
Lâm Dịch sửng sốt một chút, lập tức biết rõ thủ pháp giết người của mình đã làm nàng sợ, không khỏi cười khổ một tiếng. Thực ra, hắn không muốn giết những người này, nhưng nghĩ đến trước kia Lâm Yến thiếu chút nữa cũng bị loại người rác rưởi này vũ nhục, bất tri bất giác nộ khí dâng lên, ra tay giết chết những tên kia.
Nhìn thấy cô gái này tựa hồ có chút sợ hãi mình, Lâm Dịch không khỏi cười khổ lần nữa.
Cuối cùng, hắn mỉm cười với nữ tử kia một cái, liền hướng về phía trước rời đi, lúc ánh mắt hắn sắp quay đi, nàng mới đột nhiên phản ứng lại, hô lên:
- Thực xin lỗi, xin chờ một chút!
Lâm Dịch sửng sốt một chút, nghi hoặc nghiêng đầu sang chỗ khác. Lúc này, nử tử kia đã bay tới trước mặt hắn, khuôn mặt nàng đỏ bừng. Một mùi thơm xử nữ nhàn nhạt bay vào mũi Lâm Dịch, nhưng hắn không có để ý, mỉm cười thoáng một phát, nói:
- Còn có chuyện gì sao?
Nữ tử kia lộ ra biểu lộ có chút khẩn trương, thật lâu sau, mới có chút run rẩy nói:
- Cám...Cám ơn ngài đã cứu ta.
Sau khi nói ra, nàng không khỏi cúi đầu, bên tai đã nổi lên một tia đỏ ửng.
Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu như thế của nàng, tâm tình một mực nặng nề của Lâm Dịch cũng không khỏi sáng sủa lên chút ít. Hắn mỉm cười, nói:
- Tiện tay mà thôi, nàng không cần đặt ở trong lòng.
Bộ dáng nử tử tựa hồ có chút khẩn trưởng, sau khi nghe thấy Lâm Dịch nói, nàng mới cố lấy dũng khí ngẩng đầu, mặt vẫn còn mang theo màu đó nói:
- Ta gọi Lâm Phỉ, đa tạ đại nhân xuất thủ cứu giúp. Nếu như không đại nhân thì...
Nói tới chỗ này, bộ dạng nử tử tựa hồ có chút nghĩ mà sợ nhìn xuống sương mù tím quay cuồng bên dưới. Nàng rất rõ ràng, nếu không phải nam tử trước mặt này xuất thủ cứu giúp thì...chỉ sợ nàng đã không thể tránh khỏi một kiếp rồi.
Lâm Dịch khẽ cười cười, lại lần nữa nói:
- Tiện tay thôi, không cần để trong lòng.
Nữ tử nghe vậy khuôn mặt lại lần nữa hơi đỏ lên...Cái này khiến Lâm Dịch không khỏi có chút buồn cười, da mặt cô bé này không khỏi quá mỏng đi, động chút lại xấu hổ.
Thấy nữ tử cả buổi không nói gì, Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn, lập tức nói:
- Nơi này đối với ngươi vẫn có chút nguy hiểm, nếu như không cần thiết thì tốt nhất là nên rời đi đi. Ta đi trước đây.
Nói xong, có chút chắp tay, liền muốn cáo từ.
- Đại nhân, xin, xin chờ một chút!
Thấy Lâm Dịch quay người, Lâm Phỉ lại cấp thiết kêu lên. Lâm Dịch dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Phỉ.
- Còn có chuyện gì sao?
Lâm Dịch nhu hòa cười cười, hỏi.
Lâm Phỉ có chút căn đôi môi đỏ mọng, tựa hồ do dự có chút khó có thể mở miệng. Sau một lát, mới hít sâu một hơi nói:
- Xin, xin đại nhân cứu mạng!
Nói xong liền khom người với Lâm Dịch.
Lâm Dịch không khỏi sửng sốt một chút, nhưng tay lại không chậm, vung lên một cái thân hình Lâm Phỉ liền bị một cỗ lực lượng nhu hòa nâng lên, trong miệng nói:
- Có lời gì cứ nói, có thể giúp ngươi, ta sẽ tận lực.
Thần sắc Lâm Phỉ có chút bi thương, trong đôi mắt to kia đã ứa đầy nước, nói ra:
- Cầu cầu xin đại nhân, cứu...cứu mẫu thân của ta!
Lâm Dịch không khỏi sửng sốt một chút, nói:
- Ngươi nói một chút, chuyện gì xảy ra?
Thần sắc Lâm Phỉ bi thương, bắt đầu khóc lóc kể lể.
Sau khi nghe Lâm Phỉ nói, lúc này Lâm Dịch mới hiểu rõ.
Nguyên lai nhà Lâm Phỉ này ở trên một tòa hải đảo cách Luyện Yêu sơn chừng ngàn km, là người bình thường từ nhỏ xuất thân ở Thiên Giới. Toàn bộ hải đảo, có chừng trên dưới trăm người sinh sống. Trên mặt biển hải đảo kia, bình thường có rất ít cường giả ở Thiên Giới ngừng chân lại. Hơn nữa mẫu thân Lâm Phỉ coi như là một cường giả từ tam giai đến tứ giai mà thôi, đụng phải người bình thường hoặc là các loại yêu thú nguy hiểm, cũng có thể ứng phó. Cho nên tới giờ đều không tranh quyền thế sống bình ổn qua ngày.
Ai biết được vào đoạn thời gian trước, một đầu Phi Long hỏa thuộc tính trong lúc vô tình lại xâm nhập vào tòa đảo nhỏ này.

back top