Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch ở trước mặt Lâm Phỉ nhắc lại chuyện ngày bé của mình. Lâm Phỉ ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, nhưng cũng không khỏi vì những nhấp nhô trong cuộc đời của hắn mà lo lắng. Mà trong lúc đó cũng bởi vì những thành tích của hắn mà kinh hãi.
Một người ở sinh ra ở Bạch Đế đại lục lại dùng thời gian ngắn ngủi không đến bốn trăm năm, liền trở thành cường giả Hư Thần cảnh. Chỉ sợ toàn bộ Thiên Giới hiện tại cũng không có người thứ hai.
Hai từ kinh hãi không đủ để hình dung ra. Chỉ có thể nói là kỳ tích! Không, cho dù là kỳ tích, cũng không thể biểu hiện hết được...Cái đó căn bản không có từ ngữ nào có thể hình dung được. :
Lâm Phỉ sợ hãi than. Đồng thời cũng vì ánh mắt của mình mà tự hào...Trong chúng sinh Thiên Giới, bản thân mình lại gặp kẻ kiệt xuất nhất chính là hắn. Chẳng lẽ không đáng để tự hào sao?
Hồi ức xong, Lâm Dịch mới hồi phục tinh thần. Hít sâu một hơi, thở ra một hơi thật dài, trên mặt hiện lên sự kiên định:
- Không được. Tốt nhất là về tới Đông Nam Thiên.
Sau khi mặc quần áo và lấy vật dụng hàng ngày. Lâm Dịch nắm tay Lâm Phỉ, quang mang lóe lên, biến mất ở giữa không trung Hổ Thần cung.
Chỗ xuất hiện chính là địa phương trước khi hai người tiến vào Hổ Thần cư, Lâm Dịch định rõ phương hưỡng, sau đó cười nói với Lâm Phỉ:
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Phỉ nhu thuận cười, gật đầu. Hai người hướng về phía nam nhanh chóng bay đi.
Sáu mươi vạn dặm, cho dù là Lâm Phỉ và Lâm Dịch cũng không tính là gần. Dùng thời gian ba ngày mới bay được hết.
Lâm Dịch ngừng lại, cười nói với Lâm Phỉ:
- Ta nhìn xem một chút.
Lâm Phỉ gật đầu.
Thần thức khổng lồ từ trong cơ thể Lâm Dịch phát tán ra.
Thần thức hiện tại của Lâm Dịch đã bao trùm trong phạm vi bán kính một vạn dặm. Đây chính là hạn chế lớn nhất, nói cách khác, nếu như Lâm Dịch muốn sử dụng, dò xét vị trí xa như vậy, vô luận là ai, cũng không cũng không thể đem từng ngóc ngách nhét vào trong đầu mình...Đó là việc cực kỳ tiêu hao tinh thần lực. Dù sao, sự mạnh yếu của thần thức có mối quan hệ chặt chẽ với tinh thần lực.
Hiện tại Lâm Dịch không tận lực sử dụng thần thức, cảm nhận được phạm vi đại khái hơn mười lý.
Nói rõ hơn một chút, nhận biết và thần thức ở đây khác nhau. Nói đơn giản một chút, cái trước tương đối mông lung, cái sau thì rõ hơn một chút.
Chính xác hơn một chút, dưới tình huống bình thường, nếu trong phạm vi có biến cố, Lâm Dịch có thể mơ hồ cảm ứng được. Nếu như sử dụng thần thức, hắn có thể nhìn rõ chuyện xảy ra.
Vì vậy hiện tại tính ra đã bay sáu mươi vạn dặm. Thế nhưng Lâm Dịch lại còn muốn dò xét một phen, xác định có phải thực sự đã tới rồi không.
Ước chừng khoảng nửa giờ, Lâm Dịch đột nhiên mở mắt, Lâm Phỉ nhìn hắn hỏi:
- Thế nào? Đã tìm được rồi sao?
Lâm Dịch cười gật đầu nói:
- Đúng vậy. Chúng ta đã bay được sáu mươi vạn dặm. Ở bên kia có một Phù phong rất lớn, năng lượng ba động trên đó rất mạnh, phỏng chừng chính là chỗ này.
Lâm Phỉ gật đầu nói, lập tức nói:
- Vậy chàng để ta tiến vào bên trong Hổ Thần cư đi.
Lâm Dịch nhíu mày, suy nghĩ một lát. Hắn hít sâu một hơi, nhìn Lâm Phỉ nói:
- Ủy khuất cho nàng rồi.
Lâm Phỉ lắc đầu nói:
- Ta biết thực lực của bản thân mình cũng không trợ giúp được gì cho chàng. Điều duy nhất có thể làm chính là không gây thêm phiền phức cho chàng. Ở Phường thị nếu không vì ta, cũng không có nhiều chuyện phiền toái như vậy. Xin lỗi...
Lâm Dịch bật cười, theo thói quen xoa đầu nàng, nói:
- Cô bé ngốc, đã quên những lời ta nói ngày đó rồi sao? Ta chính là nam nhân của nàng, còn phải nói như vậy sao?
Lâm Phỉ nghe vậy nhất thời hạnh phúc cười, thè lưỡi nói:
- Xin lỗi, trong lòng Phỉ nhi có chút khó chịu mà thôi.
Lâm Dịch lắc đầu cười nói:
- Được rồi, ta đưa nàng tiến vào Hổ Thần cư.
Sắc mặt Lâm Phỉ ngưng trọng,nói:
- Bản thân chàng cũng phải cẩn thận...Tích Dương đế quân kia hiện tại chính là một kẻ biến thái, hỉ nộ vô thường...
Lâm Dịch cười gật đầu nói:
- Yên tâm đi. Ta sẽ để ý tới...
Lâm Phỉ lúc này mới gật đầu, Lâm Dịch dắt tay nàng, ngân quang chợt lóe. Lâm Phỉ đã biến mất trên không trung.
Lâm Dịch lúc này hít sâu một hơi, thu liễm dáng vẻ tươi cười trên mặt. Cảm nhận phương hướng, hóa thành một đạo lưu quanh. Sưu một cái bay đi, khí thế ầm ầm bạo phát.
Ước chừng khoảng nửa giờ. Trước mặt Lâm Dịch xuất hiện một tòa Phù phong khổng lồ, mây mù lượn lờ.
Bốn phía đều có cấm chế rất mạnh. Nếu không có tu vi Hư Thần cảnh thì không nên mạnh mẽ phá vỡ. Từng đạo lưu quang đi tới đi lui, cực kỳ náo nhiệt và phồn vinh. Ngoài cửa có mười mấy tên thị vệ, chia ra đứng hai bên vửa.
Lối vào có độ rộng khoảng vài trăm thước. Dòng người di chuyển như thủy triều, tiếng xôn xao không ngừng, Lâm Dịch hòa vào dòng người, đi tới.
Tòa Phù phong này chính là đô thành của Tính Dương hải vực. Cực kỳ phồn vinh, vừa mới vào thành, bên tai đã truyền đến tiếng ồn ào. Chỉ là trên đường cái không nhìn thấy nữ nhân. Quả thực có chút kỳ quái.
Lâm Dịch không khỏi lắc đầu...Tích Dương đế quân này không ngờ vì sai lầm của bản thân mà trút giận lên người những nữ nhân khác. Không biết ngần ấy năm không biết đã có bao nhiêu nữ tử bị nạn?
Nghĩ tới đó, Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng. Lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn một chút. Dưới sự bao phủ của thần thức tức thì tìm được vị trí, hắn liền đi về phía đó.
Nơi này chính là nơi ở của Tích Dương đế quân, là khu vực trung tâm của tòa Phù phong này. Chính là một khu vực độc lập có đường kính khoảng hai mươi lý. Chung quanh bị cấm chế ngăn cách, không nhìn rõ tình huống bên trong. Duy chỉ có một cửa có thể đi vào. Mà trình độ của loại cấm chế cường đại kia, cho dù là bằng vào thực lực hiện tại của Lâm Dịch muốn phá nó, phỏng chừng cũng là chuyện không dễ.
Bởi vậy có thể thấy được, Tích Dương đế quân thành danh vạn năm tuyệt đối không phải là hư danh.
Lâm Dịch bay lên trời. Đi theo những kẻ phi hành trên không trung, hướng về phía trung tâm khu vực bay đi.
Diện tích của tòa Phù phong này ước chừng khoảng một trăm lý. Quả thực là vô cùng lớn. Dòng người trên không trung càng lúc càng thưa thớt. Càng là tiếp cận khu vực trung tâm thì người càng thưa thớt. Lại bay một đoạn, cũng chỉ còn một mình Lâm Dịch.
Một lát sau, lối vào rốt cuộc xuất hiện ở trước mặt hắn. Con mắt Lâm Dịch sáng ngời. Lập tức bay tới.
- Người tới dừng lại.
Một gã hộ vệ phát hiện Lâm Dịch từ trên không trung bay tới, tức thì mở miệng quát.
Trông coi cửa này có hai người, Lâm Dịch quét mắt qua một cái liền phát hiện ra hai người bọn họ không ngờ lại đều là Lục giai. Một người trong đó thậm chí còn đạt tới trình độ Lục giai hậu kỳ.
Lâm Dịch có chút kinh ngạc. Thế nhưng hắn lại bay thẳng tới trước mặt bọn họ mới ngừng lại. Lập tức cảm giác được hai cỗ thần thức không kém dò xét thực lực của bản thân. Lâm Dịch mỉm cười, cũng không để ý tới.
Sắc mặt hai gã hộ vệ nhất thời căng thẳng liền biến thành cung kính.
- Xin hỏi đại nhân tới đây có chuyện gì.
Một người ở sinh ra ở Bạch Đế đại lục lại dùng thời gian ngắn ngủi không đến bốn trăm năm, liền trở thành cường giả Hư Thần cảnh. Chỉ sợ toàn bộ Thiên Giới hiện tại cũng không có người thứ hai.
Hai từ kinh hãi không đủ để hình dung ra. Chỉ có thể nói là kỳ tích! Không, cho dù là kỳ tích, cũng không thể biểu hiện hết được...Cái đó căn bản không có từ ngữ nào có thể hình dung được. :
Lâm Phỉ sợ hãi than. Đồng thời cũng vì ánh mắt của mình mà tự hào...Trong chúng sinh Thiên Giới, bản thân mình lại gặp kẻ kiệt xuất nhất chính là hắn. Chẳng lẽ không đáng để tự hào sao?
Hồi ức xong, Lâm Dịch mới hồi phục tinh thần. Hít sâu một hơi, thở ra một hơi thật dài, trên mặt hiện lên sự kiên định:
- Không được. Tốt nhất là về tới Đông Nam Thiên.
Sau khi mặc quần áo và lấy vật dụng hàng ngày. Lâm Dịch nắm tay Lâm Phỉ, quang mang lóe lên, biến mất ở giữa không trung Hổ Thần cung.
Chỗ xuất hiện chính là địa phương trước khi hai người tiến vào Hổ Thần cư, Lâm Dịch định rõ phương hưỡng, sau đó cười nói với Lâm Phỉ:
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Phỉ nhu thuận cười, gật đầu. Hai người hướng về phía nam nhanh chóng bay đi.
Sáu mươi vạn dặm, cho dù là Lâm Phỉ và Lâm Dịch cũng không tính là gần. Dùng thời gian ba ngày mới bay được hết.
Lâm Dịch ngừng lại, cười nói với Lâm Phỉ:
- Ta nhìn xem một chút.
Lâm Phỉ gật đầu.
Thần thức khổng lồ từ trong cơ thể Lâm Dịch phát tán ra.
Thần thức hiện tại của Lâm Dịch đã bao trùm trong phạm vi bán kính một vạn dặm. Đây chính là hạn chế lớn nhất, nói cách khác, nếu như Lâm Dịch muốn sử dụng, dò xét vị trí xa như vậy, vô luận là ai, cũng không cũng không thể đem từng ngóc ngách nhét vào trong đầu mình...Đó là việc cực kỳ tiêu hao tinh thần lực. Dù sao, sự mạnh yếu của thần thức có mối quan hệ chặt chẽ với tinh thần lực.
Hiện tại Lâm Dịch không tận lực sử dụng thần thức, cảm nhận được phạm vi đại khái hơn mười lý.
Nói rõ hơn một chút, nhận biết và thần thức ở đây khác nhau. Nói đơn giản một chút, cái trước tương đối mông lung, cái sau thì rõ hơn một chút.
Chính xác hơn một chút, dưới tình huống bình thường, nếu trong phạm vi có biến cố, Lâm Dịch có thể mơ hồ cảm ứng được. Nếu như sử dụng thần thức, hắn có thể nhìn rõ chuyện xảy ra.
Vì vậy hiện tại tính ra đã bay sáu mươi vạn dặm. Thế nhưng Lâm Dịch lại còn muốn dò xét một phen, xác định có phải thực sự đã tới rồi không.
Ước chừng khoảng nửa giờ, Lâm Dịch đột nhiên mở mắt, Lâm Phỉ nhìn hắn hỏi:
- Thế nào? Đã tìm được rồi sao?
Lâm Dịch cười gật đầu nói:
- Đúng vậy. Chúng ta đã bay được sáu mươi vạn dặm. Ở bên kia có một Phù phong rất lớn, năng lượng ba động trên đó rất mạnh, phỏng chừng chính là chỗ này.
Lâm Phỉ gật đầu nói, lập tức nói:
- Vậy chàng để ta tiến vào bên trong Hổ Thần cư đi.
Lâm Dịch nhíu mày, suy nghĩ một lát. Hắn hít sâu một hơi, nhìn Lâm Phỉ nói:
- Ủy khuất cho nàng rồi.
Lâm Phỉ lắc đầu nói:
- Ta biết thực lực của bản thân mình cũng không trợ giúp được gì cho chàng. Điều duy nhất có thể làm chính là không gây thêm phiền phức cho chàng. Ở Phường thị nếu không vì ta, cũng không có nhiều chuyện phiền toái như vậy. Xin lỗi...
Lâm Dịch bật cười, theo thói quen xoa đầu nàng, nói:
- Cô bé ngốc, đã quên những lời ta nói ngày đó rồi sao? Ta chính là nam nhân của nàng, còn phải nói như vậy sao?
Lâm Phỉ nghe vậy nhất thời hạnh phúc cười, thè lưỡi nói:
- Xin lỗi, trong lòng Phỉ nhi có chút khó chịu mà thôi.
Lâm Dịch lắc đầu cười nói:
- Được rồi, ta đưa nàng tiến vào Hổ Thần cư.
Sắc mặt Lâm Phỉ ngưng trọng,nói:
- Bản thân chàng cũng phải cẩn thận...Tích Dương đế quân kia hiện tại chính là một kẻ biến thái, hỉ nộ vô thường...
Lâm Dịch cười gật đầu nói:
- Yên tâm đi. Ta sẽ để ý tới...
Lâm Phỉ lúc này mới gật đầu, Lâm Dịch dắt tay nàng, ngân quang chợt lóe. Lâm Phỉ đã biến mất trên không trung.
Lâm Dịch lúc này hít sâu một hơi, thu liễm dáng vẻ tươi cười trên mặt. Cảm nhận phương hướng, hóa thành một đạo lưu quanh. Sưu một cái bay đi, khí thế ầm ầm bạo phát.
Ước chừng khoảng nửa giờ. Trước mặt Lâm Dịch xuất hiện một tòa Phù phong khổng lồ, mây mù lượn lờ.
Bốn phía đều có cấm chế rất mạnh. Nếu không có tu vi Hư Thần cảnh thì không nên mạnh mẽ phá vỡ. Từng đạo lưu quang đi tới đi lui, cực kỳ náo nhiệt và phồn vinh. Ngoài cửa có mười mấy tên thị vệ, chia ra đứng hai bên vửa.
Lối vào có độ rộng khoảng vài trăm thước. Dòng người di chuyển như thủy triều, tiếng xôn xao không ngừng, Lâm Dịch hòa vào dòng người, đi tới.
Tòa Phù phong này chính là đô thành của Tính Dương hải vực. Cực kỳ phồn vinh, vừa mới vào thành, bên tai đã truyền đến tiếng ồn ào. Chỉ là trên đường cái không nhìn thấy nữ nhân. Quả thực có chút kỳ quái.
Lâm Dịch không khỏi lắc đầu...Tích Dương đế quân này không ngờ vì sai lầm của bản thân mà trút giận lên người những nữ nhân khác. Không biết ngần ấy năm không biết đã có bao nhiêu nữ tử bị nạn?
Nghĩ tới đó, Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng. Lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn một chút. Dưới sự bao phủ của thần thức tức thì tìm được vị trí, hắn liền đi về phía đó.
Nơi này chính là nơi ở của Tích Dương đế quân, là khu vực trung tâm của tòa Phù phong này. Chính là một khu vực độc lập có đường kính khoảng hai mươi lý. Chung quanh bị cấm chế ngăn cách, không nhìn rõ tình huống bên trong. Duy chỉ có một cửa có thể đi vào. Mà trình độ của loại cấm chế cường đại kia, cho dù là bằng vào thực lực hiện tại của Lâm Dịch muốn phá nó, phỏng chừng cũng là chuyện không dễ.
Bởi vậy có thể thấy được, Tích Dương đế quân thành danh vạn năm tuyệt đối không phải là hư danh.
Lâm Dịch bay lên trời. Đi theo những kẻ phi hành trên không trung, hướng về phía trung tâm khu vực bay đi.
Diện tích của tòa Phù phong này ước chừng khoảng một trăm lý. Quả thực là vô cùng lớn. Dòng người trên không trung càng lúc càng thưa thớt. Càng là tiếp cận khu vực trung tâm thì người càng thưa thớt. Lại bay một đoạn, cũng chỉ còn một mình Lâm Dịch.
Một lát sau, lối vào rốt cuộc xuất hiện ở trước mặt hắn. Con mắt Lâm Dịch sáng ngời. Lập tức bay tới.
- Người tới dừng lại.
Một gã hộ vệ phát hiện Lâm Dịch từ trên không trung bay tới, tức thì mở miệng quát.
Trông coi cửa này có hai người, Lâm Dịch quét mắt qua một cái liền phát hiện ra hai người bọn họ không ngờ lại đều là Lục giai. Một người trong đó thậm chí còn đạt tới trình độ Lục giai hậu kỳ.
Lâm Dịch có chút kinh ngạc. Thế nhưng hắn lại bay thẳng tới trước mặt bọn họ mới ngừng lại. Lập tức cảm giác được hai cỗ thần thức không kém dò xét thực lực của bản thân. Lâm Dịch mỉm cười, cũng không để ý tới.
Sắc mặt hai gã hộ vệ nhất thời căng thẳng liền biến thành cung kính.
- Xin hỏi đại nhân tới đây có chuyện gì.