- Ta cũng trở về Loạn Tinh nội thành.
Thanh niên kia lập tức sáng ngời con mắt. Liền nói:
- Nếu đã như vậy, không bằng đại nhân ngài cứ đồng hành với chúng ta?
- Đồng hành?
Lâm Dịch cố ý nhíu lông mày một cái. Bộ dáng tựa hồ có chút chần chờ.
Thanh niên kia vội nói:
- Đại nhân yên tâm, tiểu nhân tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ để ngài bảo hộ chúng ta. Dọc theo con đường này, khó tránh khỏi gặp một ít chuyện phiền toái. Chỉ cần chuyện mà đại nhân có thể giải quyết được. Tuyệt đối sẽ không làm phiền đại nhân. Chỉ có gặp được nguy hiểm mà chúng ta không cách nào chống cự. Mới khẩn cầu xin đại nhân ra tay...bất quá loại nguy hiểm này rất ít khi xuất hiện. Tin rằng đại nhân ngài cũng biết. Trong Bạo Loạn Tinh Hải này có nhiều chỗ nguy hiểm. Hơi không cẩn thận sẽ dễ gặp chuyện, nghiêm trọng một chút thì thậm chí có thể mất mạng. Phiêu Miểu Thiên này trong Bạo Loạn Tinh Hải cũng đã nhiều năm thăm dò. Cũng thăm dò ra được một vài con đường an toàn đi thông Loạn Tinh nội thành. Tính nguy hiểm ít đi không ít.
Thanh niên này nói cũng đúng. Trong Bạo Loạn Tinh Hải này đại bộ phận là yêu thú, trình độ ngang ngang Luyện Cách kỳ. Ngẫu nhiên cũng xuất hiện yêu thú Ngưng Thần kỳ. Nhưng là cực kỳ thưa thớt. Cho nên Ngưng Thần kỳ cường giả ở chỗ này rất an toàn. Về phần nguy hiểm...Lâm Dịch đã tự mình thử qua rồi. Không hiểu thấu bị trúng Cấp Đống Quanh Tuyến, thiếu chút nữa là đã mất đi tính mạng. Nếu như khi quay về xuất hiện không phải là Cấp Đống Quang Tuyến, mà là tương truyền đủ để cùng Hắc Viêm của Hắc Viêm long đánh đồng - Lăng Loạn U Hỏa...Lâm Dịch cũng không dám cam đoan mình còn có thể có vận may tốt như vậy.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy, thì được rồi, chúng ta cùng nhau đi.
Năm người khác lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, có được cường giả "Ngưng Thần kỳ" hộ giá. Có thể nói là con đường này bọn hắn đi rất an toàn, đã không có vấn đề gì rồi.
Thanh niên kia hưng phấn cười nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta xuất phát.
Cứ như vậy, Lâm Dịch cùng với năm người của "Phiêu Miểu Thiên" lên đường.
Trong Bạo Loạn Tinh Hải thật đúng là nguy cơ tứ phía. Một đường bước đi, số yêu thú gặp được, không dưới mười lần.
- Vì sao ta không cách gì phát hiện được những yêu thú này vậy?
Lâm Dịch nhịn không gặp được nói ra nghi vấn của mình
Thanh niên kia hơi có chút kinh ngạc nhìn Lâm Dịch, hiếu kỳ hỏi:
- Đây là lần đầu ngài đến Bạo Loạn Tinh Hải sao?
Điều này cũng không có gì phải dấu diếm làm gì. Lâm Dịch nhẹ gật đầu, nhìn thanh niên kia tò mò nói:
- Đúng vậy, vì sao thần trí của ta không cách nào phát hiện ra những yêu thú này vậy?
Thanh niên thoải mái nói:
- Đại nhân có chỗ không biết. Bốn phía trong Bạo Loạn Tinh Hải này đều tràn ngập một loại vật chất kỳ dị. Thứ này không có nguy hại gì với thân thể. Nhưng có thể che lấp hoàn toàn thần thức của con người. Nếu như không có Tham Trắc Hoàn mà nói, nhận thức xung quanh hoàn toàn bằng không. Bất quá Tham Trắc Hoàn này cũng chỉ có tác dụng với nhân loại. Yêu thú không nằm trong phạm vi dò xét của nó. Cho nên, trong Bạo Loạn Tinh Hải, yêu thú không cách nào phát hiện nhân loại, nhân loại cũng chẳng có cách nào phát hiện yêu thú.
- Yêu thú cũng không có cách phát hiện nhân loại?
Lâm Dịch kinh dị hỏi.
Thanh niên kia gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu không dùng trí tuệ của mấy con yêu thú này. Quả quyết sẽ không trêu chọc những đoàn đội từ năm sáu người trở lên như chúng ta đấy.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu...Nếu thật như lời thanh niên này nói, thì số lượng yêu thú trong Bạo Loạn Tinh Hải đúng là rất kinh người.
Những người này đã chọn con đường an toàn nhất để mà đi nhưng vẫn còn gặp phải số lượng yêu thú kinh người như vậy, có thể tưởng tượng được yêu thú trong này dày đặc đến cỡ nào, nó đã đạt tới một tình trạng nhất định.
- Vì sao Loạn Tinh lại có nhiều yêu thú như vậy?
Lâm Dịch nghi hoặc hỏi.
Thanh niên kia tuy đã ở trong Loạn Tinh này lâu lắm rồi, nhưng thật đúng là chưa từng suy nghĩ qua về vấn đề này. Bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ nói:
- Cái này...tiểu nhân thật sự là chưa từng nghĩ qua.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, sợ vấn đề này đúng là không có ai biết.
Lắc đầu, nhìn thoáng qua không gian màu xám gần như là vô biên vô hạn, khẽ nhíu mày một cái rồi hỏi:
- Khoảng cách có còn xa lắm không?
Thanh niên cũng ngắm nhìn một chút, sau đó nhíu lông mày suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu như tiểu nhân tính không sai, có lẽ còn khoảng gần mười vạn km nữa, dựa theo tốc độ phi hành trước mắt, đại khái cũng phải mười ngày nữa mới tới nơi.
Lâm Dịch lúc này mới nhẹ gật đầu không nói gì thêm.
Tiếp tục lên đường, trên đường đi thi thoảng cũng gặp phải một vài con yêu thú, bất quá đều bị nhóm thanh niên năm người này nhẹ nhàng giải quyết. Những người này hầu như đều đạt đến trình độ Luyện Cách kỳ đỉnh phong, chỉ cần không gặp phải yêu thú Ngưng Thần kỳ. Hầu như không có gì ngăn được.
Tuy rằng không cần mình ra ta. Nhưng dọc theo con đường này thật cũng không có nhàn rỗi.
Đầu tiên, hai thứ Chân Thần khí trong ý thức hải là Thủy Tinh Liên Hoa và Thủy Tinh Tiểu Kiếm, Lâm Dịch vẫn thường xuyên quan sát hai thứ này...tuy rằng không hiểu sao trong cơ thể tự dưng mọc ra thêm hai thứ đồ vật, nhưng bảo vật như Chân Thần khí đích thật là làm cho lòng người vui mừng. Nhưng Lâm Dịch cũng không biết hai thứ này hình thành như thế nào, có gây tổn thương gì tới cơ thể mình hay không?
Cũng khó trách hắn nghi thần nghi quỷ, Chân Thần khí a...Đây chính là bảo vật cực kỳ quý hiếm mà chỉ có một lượng cực nhỏ cường giả Ngưng Thần kỳ mới có được. Không chút nào khoa trương mà nói, loại bảo vật này nếu như bộc phát muốn giết Lâm Dịch, căn bản chỉ là một chuyện nhỏ như con thỏ, trên đầu có treo một thanh kiếm không rõ lai lịch có thể lấy tính mạng mình bất cứ lúc nào, cho dù là người có gan cỡ nào e là cũng phải đứng ngồi bất an. Huống chi, ngoại trừ thanh kiếm kia còn có một thứ 'hoa' còn nguy hiểm hơn nữa.
Bất quá khá tốt, trải qua khoảng thời gian quan sát này, Lâm Dịch cũng dần yên lòng. Tuy vẫn cảm thấy không rõ ràng lắm tại sao hai thứ này lại chạy đến trong cơ thể mình. Hoặc là nói mấy thứ này làm sao lại tiến hóa thành Chân Thần khí được. Nhưng nhìn qua hai thứ này cũng biết nghe theo lệnh của mình, có lẽ sẽ không xuất hiện tình trạng cắn trả đâu.
Mà ngoại trừ hai thứ Chân Thần khí này, Lâm Dịch đối với lĩnh ngộ về Thiên Đạo của mình, chưa từng lười nhác một ngày nào. Dùng tinh thần lực ngày nay của Lâm Dịch, nhất tâm nhị dụng hay thậm chí là đa dụng cũng không có vấn đề gì. Hắn chỉ cần lưu lại một tia thần thức để đi đường, còn tất cả tinh thần còn lại thì tiến vào trạng thái tu hành.
Cũng may là có năm người mở đường. Nếu không ở trong loại hoàn cảnh nguy hiểm như vậy còn dùng loại phương thức tu hành này, không thể nghi ngờ là cực kỳ nguy hiểm đấy. Chỉ lưu lại một tia thần thức, rất dễ bị người ám toán, phương diện ứng biến, tốc độ tự nhiên là chậm hơn rất nhiều.
Năm người kia cũng là người thông minh, lúc thấy Lâm Dịch đi đường mà hai mắt lại có chút vô thần đều ngậm miệng lại, cẩn thận tra xét bốn phía. Cường giả Ngưng Thần kỳ là bùa hộ mệnh của bọn họ, bọn họ nhất quyết không thể để cho hắn xảy ra chuyện gì.
Cho nên ở trong loại tình huống này. Linh vực Thiên Đạo của Lâm Dịch cũng ngày càng thuần thục. Mặc dù để nói là có chút thành tựu thì vẫn còn cách xa mười vạn tám ngàn dặm, nhưng ít ra so với khi mới lĩnh ngộ thì hắn đã thuần thục hơn rất nhiều. Hôm nay trong những hoạt động giơ tay nhấc chân của hắn, đã dần dần có một tia hỗn nhược thiên thành. Tuy còn chênh lệch không nhỏ so với Tố Vân khi đó. Nhưng ít ra so với hắn khi vừa mới lĩnh ngộ, đã mạnh hơn rất nhiều,
Ít nhất, sẽ không xuất hiện tình trạng vừa ra tay là trời biến sắc như cũ nữa. Sau đó vẫn không thể đình chỉ tình huống kia theo ý muốn.
Cứ như vậy vội vàng lên đường. Lâm Dịch giờ đây nhìn qua tựa như một cái xác không hồn. Hai con người ảm đạm không có chút tiêu cự nào, bị năm người vây ở giữa. Cứ nhắm thẳng một đường mà đi.
- Lâm đại nhân quả nhiên rất chịu khó a...khó trách lại có được thực lực mạnh như vậy.
Trong năm người có tiếng tán thán, hâm mộ tôn kính...không ngừng vang lên khi nhìn thấy bộ dạng tu hành của Lâm Dịch.
Người thanh niên khẽ gật đầu, trong ánh mắt nhìn xem Lâm Dịch có kèm theo một tia hâm mộ cảm thán nói:
- Với tư cách là một cường giả Ngưng Thần kỳ. Ngoại trừ phải chăm chỉ chịu khó, quan trọng hơn là thiên tư. Thiên tư của Lâm đại nhân, đích thật là rất xuất sắc.
Bốn người khác tràn đầy đồng cảm mà gật đầu, đều có chút hâm mộ mà nhìn Lâm Dịch.
Với tư cách là cường giả Hư Thần cảnh. Con đường mà mọi người muốn đi nhất, không thể nghi ngờ chính là ngưng tụ Thần cách. Mà nếu như muốn ngưng tụ ra Thần cách, lại phải sờ đến Thiên đạo. Nhưng mà Thiên đạo bí hiểm, làm gì có chuyện ai cũng có thể lĩnh ngộ được? Bản thân phải có thực lực, ngộ tính, cơ duyên...có thể nói là không thể thiếu. Chỉ có thể ngộ mà không thể cầu được. Đó là chỗ thần kỳ của các cường giả Luyện Cách kỳ/
Luận năng lượng, cường giả Ngưng Thần kỳ cũng không mạnh hơn bao nhiêu so với cường giả Luyện Cách kỳ. Nhưng mà bởi vì có liên quan tới Thiên đạo, chênh lệch giữa hai có thể nói là trời và đất. Có thể nghĩ ra được tầm quan trọng của Thiên đạo.
Lại cảm thán một hồi, mọi người mới thu hồi thu hồi tâm thần, tiếp tục đi.
Bất chợt, một người đi đầu biến đổi sắc mắt, hoảng sợ nói:
- Mọi người cẩn thận.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một giây sau. Cũng cảm giác được một cỗ uy áp khổng lồ mà trầm lặng ầm ầm từ phía trước đè ép tới. Năm người liên tục biến sắc. Nguyên một đám đều phốc phốc phun ra mấy ngụm máu tươi.
- Ngưng Thần kỳ?
Tên thanh niên kia kinh hãi hô lên.
Trong uy áp, năm người cố gắng ngẩng đầu, rốt cục nhìn rõ ràng bộ dạng người đến.
- Đệ nhị hình thái thú?
Tên thanh niên lại lần nữa hô lên.
Thú bình thường có hai hình thái. Hình thái thứ nhất chính là hình thái chiến đấu của chúng, chính là bản thể. Nhưng mà hình thái thứ hai chính là hình người.
Bất quá, yêu thú dù sao cũng không phải là thần thú. Chúng không có biện pháp biến hoàn toàn thành người, mặc dù là biến thành hình người, cũng chỉ có thể nói là một bộ phận được nhân thể hóa. Nói thí dụ như thu nhỏ hình thể, biến thành bộ dạng như con người, nhưng đầu cùng một ít chỗ đặc điểm trên cơ thể nó lại không cách nào biến được. Vì thế mà người chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được nó là loại yêu thú gì.
Bình thường thì hình thái thứ nhất, tự nhiên là cường đại hơn nhiều so với hình thái thứ hai. Mà ở trong Bạo Loạn Tinh Hải này, đại bộ phận yêu thú đều dùng hình thái thứ nhất xuất hiện. Có rất ít con biến thành hình thái thứ hai...dù sao, hoàn cảnh ở trong này rất ác liệt, không riêng gì con người, yêu thú cũng luôn phải bảo trì trạng thái chiến đấu.
Cho nên, đám người thanh niên này sau khi thấy bộ dạng con yêu thú, mới thất thố như vậy.
Một yêu thú ở hình thái thứ hai đã có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ như vậy. Vậy thì hình thái thứ nhất của nó, sẽ mạnh đến đâu chứ?
Không cách nào tưởng tượng.
Đang lúc mọi người nghĩ thì con yêu thú kia đã tiếp cận, giờ họ mới được nhìn thấy rõ ràng hình dạng con yêu thú.
Nhìn theo bề ngoài thì có vẻ nó là một đầu từ tính yêu thú (giống cái thì phải), tựa hồ là một loại hổ hay mèo gì đó. Một cái đuôi vẫy linh hoạt sau lưng, dáng người hết sức nhỏ lộ ra có lồi có lõm. So với nữ nhân bình thường càng có sức mê hoặc. Cánh tay và hai chân đều trắng nõn không tì vết như da nhân loại. Chỉ có bàn tay và chân, còn bảo trì móng vuốt không biết là của mèo hay hổ. Bao lấy nó là một tầng da lông màu vàng, một đôi tai tròn có lông mềm chung quanh, lấp ló trong mái tóc vàng kim, lộ ra vẻ cực kì đáng yêu. Một đôi mắt, màu đen thuần túy, nhìn qua cực kì có linh tính.
Hai tròng mắt của nàng ẩn chứa một tia lạnh lùng sâm lãnh, cùng dáng vẻ đáng yêu bề ngoài của nàng, mang lại cảm giác hoàn toàn trái ngược. Nàng cứ như vậy nhìn xem sáu người, một cổ uy áp vô cùng to lớn phát ra từ trên người nàng. Đám người thanh niên căn bản là dậy không nổi tâm tư đào tẩu, cả đám đều nhìn vào Lâm Dịch ở giữa.
Mà Lâm Dịch, sau khi bị công kích, thần thức lập tức từ trạng thái tu hành biến trở về bình thường. Một đôi con ngươi ảm đạm, lập tức tản mát ra quang mang. Cảm giác vốn chất phác ngốc trệ, lập tức biến thành linh động.
- Yêu thú Ngưng Thần kỳ?
Ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy giống yêu thú không biết là hổ hay là mèo trước mặt. Trong mắt Lâm Dịch cũng lộ ra một tia kinh dị, nhưng trong tích tắc, hắn đã khống chế được tâm tình mình.
Nhưng cảm nhận được áp lực cuồn cuộn từ trên người đối phương, Lâm Dịch biết rõ thằng này là cường giả Ngưng Thần kỳ đấy. Hơn nữa xem trình độ Thiên đạo vững chắc cùng sự nhẹ nhàng khi đi đường của đối phương. Đã biết nàng tiến nhập Ngưng Thần kỳ còn dài hơn mình.
- Ai là Lâm Dịch?
Thanh âm dễ nghe vang lên. Sáu người Lâm Dịch lại ngây người, yêu thú này là đến tìm Lâm Dịch sao?
Năm người đem ánh mắt nghi hoặc quăng về phía Lâm Dịch. Mà Lâm Dịch cũng đem ánh mắt nghi hoặc ném về phía yêu thú kia. Bất quá hắn vẫn mở miệng nói:
- Ta chính là Lâm Dịch. Không biết...ách, ngươi là?
Cặp song mâu lạnh lùng của yêu thú kia ném thẳng về phía Lâm Dịch. Tựa hồ như đang đánh giá, sau một lúc mới hừ lạnh nói:
- Chính là ngươi dám can đảm nhúng tay vào chuyện giữa Phần Thiên ta và Phiêu Miểu Thiên?
- Phần Thiên?
Không chỉ Lâm Dịch, mà năm người phía sau hắn cũng có chút ngốc trệ. Sau một lúc, Lâm Dịch hỏi với vẻ không chắc lắm:
- Ngươi...không phải là yêu thú?
Người nữ tử tự xưng là người Phần Thiên kia hơi sững sờ. Lập tức cả giận nói:
- Ahh...ngươi mới là yêu thú đấy.
- Ách.
Lâm Dịch ngạc nhiên nhìn xem nữ tử có hình thái rõ ràng là yêu thú trước mặt này. Sau một lát chợt nói:
- Ah, là Chiến Văn?
Nàng kia hừ lạnh một tiếng. Xem như đã thừa nhận lời của Lâm Dịch.
Trong mắt Lâm Dịch lại lần nữa tràn đầy ngạc nhiên mà nhìn người nữ tử trước mặt. Nói thực ra, còn là lần đầu tiên ở Thiên giới thấy được người đồng dạng có Chiến Văn.
- Quả nhiên là Chiến Văn. Đã nói mà, làm sao mà hình thái thứ hai của yêu thú có thể mô phỏng ra da thịt như vậy được.
Ánh mắt Lâm Dịch không kiêng nể gì cả đánh giá da thịt tuyết trắng trên người cô gái, sau đó thấp giọng thầm thì.
Năm người phía sau hắn nghe xong có hơi chút xấu hổ.
Lỗ tai của nữ tử kia hiển nhiên cũng không tệ, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng. Sau một lát, đột nhiên cả giận nói:
- Mắt ngươi nhìn chỗ nào đó.
Ánh mắt đang định dạng tại bộ ngực của đối phương, Lâm Dịch lập tức có chút xấu hổ ho khan một tiếng, dời đi ánh mắt của mình, nhìn lên mặt của đối phương, cười khan nói:
- Không có không có...khục khục. Không ngờ Phần Thiên các ngươi lại nhanh như vậy. Những ngày này một khắc chúng ta cũng không ngừng đi, nhưng cũng bị các ngươi bắt kịp.
Hai con ngươi nữ tử xinh đẹp mơ hồ có lửa giận phun ra. Nghe được câu nói của Lâm Dịch, nữ tử hừ lạnh một tiếng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết có một đạo cụ gọi là Tham Tầm kính sao?
Thứ này tự nhiên cũng xuất từ tay của cường giả Thần cấp rồi. Bất quá giá cả nhưng là không rẻ, cần trọn vẹn sáu miếng Linh Tinh.
Bất quá Lâm Dịch cũng không quá rõ ràng về phương diện này. Nếu không hắn đại khái có thể biết biết được sự quý trọng của bảo vật mà đám người Phiêu Miểu Thiên cướp đoạt của Phần Thiên lần này. Sáu miếng Linh Tinh, đúng là không rẻ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Ngươi...ngươi là Thư Hổ Vương trong Phần Thiên Cơ Nghiên?
Ngay vào lúc này, tên thanh niên đột nhiên nghẹn ngào hô lên, kể cả Lâm Dịch ở trong đó, mấy người khác đều nhìn về phía hắn. Bất đồng chính là, trong mắt Lâm Dịch mang theo vẻ nghi hoặc, mà trong mắt bốn người kia lại tràn đầy kinh hãi.
Nàng kia nghe nói như thế không khỏi nhìn về phía tên thanh niên kia, hơi có chút ngoài ý muốn mà nói:
- Hả? Ngươi nghe nói qua ta?
Trong đôi mắt tên thanh niên mang theo vẻ hoảng sợ, ánh mắt nhìn nàng, gắng gượng nuốt nước miếng, sau một lát mới lộ ra một tia chua xót mà nói:
- Phần Thiên Lục Vương, chỉ cần là người trong Loạn Tinh nội thành, chỉ sợ không ai là không biết?
Lâm Dịch nhịn không được hỏi:
- Cái gì Phần Thiên Lục Vương? Rất lợi hại sao?
Ánh mắt thanh niên tràn đầy chua xót nhìn tới Lâm Dịch mà nói:
- Cái gọi là Phần Thiên Lục Vương kỳ thật là chỉ sáu cường giả Ngưng Thần kỳ trong Phần Thiên. Sáu người này đều có thực lực có thể lập tức ngưng tụ Thần cách, trở thành một tồn tại cường đại. Mà Hổ Vương này là người bài danh thứ sáu trong đó. Một thân thực lực, vượt quá xa, cường giả Ngưng Thần kỳ bình thường không thể so sánh được. Đại nhân, thật xin lỗi, bởi vì Phiêu Miểu Thiên ta, lại làm cho người chọc tới loại phiền toái này.
Nói xong lời cuối cùng, nhưng là nói không được nữa.
Lâm Dịch đem ánh mắt nhìn về hướng nữ tử Cơ Nghiên kia lần nữa, cao thấp dò xét.
Lâm Dịch rất rõ ràng xưng hô Phần Thiên Lục Vương này hàm chứa bao nhiêu ý tứ.
Bạo Loạn Tinh Hải là chỗ nào chứ? Đây chính là chỗ mà cường giả tụ tập, có thể ở chỗ này, được người ta xưng hô là 'Vương'. Có thể là người bình thường sao?
Không sai, chênh lệch giữa Ngưng Thần kỳ đích thật là không lớn. Nhưng đó là lúc chỉ dùng Thiên đạo thuần túy hơn thua.
Nếu như tính cả dùng bảo vật...những thứ khác để thành công thức thực lực thì chênh lệch vẫn là rất lớn đấy.
Dù sao, không đến cấp độ như Thần cấp. Nói cái gì mà thoát ly toàn bộ bảo vật và năng lượng công kích là rất không có khả năng. Dù sao, Ngưng Thần kỳ cường giả cũng chỉ có khả năng thao túng Thiên đạo được một chút như vậy mà thôi. Bảo vật Cường đại các loại như Chân Thần khí khi bộc phát ra năng lượng, vẫn quyết định rất lớn đến thắng bại.
Bây giờ trên người Lâm Dịch có chừng hai kiện bảo vật cấp bậc Thần khí. Tuy băng liên kia đến giờ hắn vẫn chưa rõ ràng lắm. Nhưng ít ra chuôi tiểu kiếm này hắn biết rất rõ, đó là chủ công kích. Cho nên, hắn cũng không tính là sợ hãi gì khi đối mặt với một trong Phần Thiên Lục Vương - Thư Hổ Vương. Chính thức hợp lại, hắn cũng không sợ. Dù sao Chân Thần khí cũng là đồ hiếm, năng lực của nó rất lớn đấy.
Xem trong chốc lát, Lâm Dịch đột nhiên tò mò hỏi:
- Đúng rồi, vì sao ngươi lại được xưng là Thư Hổ Vương vậy? Bởi vì Chiến Văn của ngươi sao? Đây là Chiến Văn của Thần thú gì?
Cơ Nghiên tựa hồ cũng không vội, sau khi nghe đồng bạn đàm luận thân phận của mình vẫn biểu hiện bình tĩnh như cũ. Có chút sửng sốt một chút khi nghe Lâm Dịch hỏi, nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chiến Văn của Thần thú gì, cùng ngươi có quan hệ gì?
Không biết chuyện gì xảy ra, bình thường đối mặt với mọi người Cơ Nghiên đều cực kỳ đạm mạc. Ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Dịch đã cảm thấy trong lòng cực kỳ chán ghét. Tựa hồ trên người đối phương có thứ gì đó làm cho nàng cực kỳ phản cảm, dẫn đến nàng không cách nào khống chế tốt tâm tình của mình. Tựa như một câu này, nếu như dựa theo tính tình bình thường của nàng, nàng tuyệt đối là lười trả lời đấy. Nhưng lúc này đây lại lần đầu tiên nói ra những lời như vậy. Trong lúc vô thức, tựa hồ đều là muốn chọc giận tên Lâm Dịch này. Loại tình huống khác thường quỷ dị này. Thậm chí ngay cả chính cô ta tựa hồ cũng không có ý thức được.
Lâm Dịch đụng phải một cây đinh, hơi có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi. Hắc hắc cười khan nói:
- Không nói thì đừng nói, hà tất phải dữ dằn như vậy?
- Hừ!
Cơ Nghiên hừ lạnh một tiếng trắng mắt nhìn hắn.
Làm xong động tác này, Cơ Nghiên mới giật mình cảm thấy mình khác thường, thầm nghĩ mình hôm nay làm sao vậy? Cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình, Cơ Nghiên khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng nói:
- Đem bảo vật các ngươi đoạt được giao ra đây, ta liền tha cho các ngươi một mạng.
Rốt cục cũng nói chuyện chính. Năm người Phiêu Miểu Thiên hai mặt nhìn nhau, trong mắt có chút chần chờ. Dù sao bảo vật này đối với Phiêu Miểu Thiên cũng có sức hút rất lớn đấy.
Tên thanh niên lúc này lại ở sau, vốn tưởng rằng có một cường giả Ngưng Thần kỳ hộ tống. Hơn nữa con đường mà bọn hắn đi chỉ có người của Phiêu Miểu Thiên mới biết được, chắc có lẽ là không có vấn đề gì. Cho nên cũng không truyền tin gì về cho tông bộ, thật không ngờ người Phần Thiên rõ ràng lại sử dụng một vật phẩm mắc như Tham Tầm kính (kính tìm kiếm), càng phái ra một trong những Phần Thiên Lục Vương Thư Hổ Vương. Giờ có muốn truyền tin tức, cũng đã là quá muộn.
Thanh niên do dự một luc, cắn răng một cái, lúc này mới nhìn về phía Lâm Dịch:
- Ý của đại nhân ngài là...?
Lâm Dịch con mắt thoáng nhìn về phía tên thanh niên, đối với người này cũng gia tăng thêm một phần hảo cảm.
Thù oán giữa Lâm Dịch và đám người Phần Thiên bắt đầu cũng là vì bảo vật trong tay người thanh niên này.
Thanh niên kia lập tức sáng ngời con mắt. Liền nói:
- Nếu đã như vậy, không bằng đại nhân ngài cứ đồng hành với chúng ta?
- Đồng hành?
Lâm Dịch cố ý nhíu lông mày một cái. Bộ dáng tựa hồ có chút chần chờ.
Thanh niên kia vội nói:
- Đại nhân yên tâm, tiểu nhân tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ để ngài bảo hộ chúng ta. Dọc theo con đường này, khó tránh khỏi gặp một ít chuyện phiền toái. Chỉ cần chuyện mà đại nhân có thể giải quyết được. Tuyệt đối sẽ không làm phiền đại nhân. Chỉ có gặp được nguy hiểm mà chúng ta không cách nào chống cự. Mới khẩn cầu xin đại nhân ra tay...bất quá loại nguy hiểm này rất ít khi xuất hiện. Tin rằng đại nhân ngài cũng biết. Trong Bạo Loạn Tinh Hải này có nhiều chỗ nguy hiểm. Hơi không cẩn thận sẽ dễ gặp chuyện, nghiêm trọng một chút thì thậm chí có thể mất mạng. Phiêu Miểu Thiên này trong Bạo Loạn Tinh Hải cũng đã nhiều năm thăm dò. Cũng thăm dò ra được một vài con đường an toàn đi thông Loạn Tinh nội thành. Tính nguy hiểm ít đi không ít.
Thanh niên này nói cũng đúng. Trong Bạo Loạn Tinh Hải này đại bộ phận là yêu thú, trình độ ngang ngang Luyện Cách kỳ. Ngẫu nhiên cũng xuất hiện yêu thú Ngưng Thần kỳ. Nhưng là cực kỳ thưa thớt. Cho nên Ngưng Thần kỳ cường giả ở chỗ này rất an toàn. Về phần nguy hiểm...Lâm Dịch đã tự mình thử qua rồi. Không hiểu thấu bị trúng Cấp Đống Quanh Tuyến, thiếu chút nữa là đã mất đi tính mạng. Nếu như khi quay về xuất hiện không phải là Cấp Đống Quang Tuyến, mà là tương truyền đủ để cùng Hắc Viêm của Hắc Viêm long đánh đồng - Lăng Loạn U Hỏa...Lâm Dịch cũng không dám cam đoan mình còn có thể có vận may tốt như vậy.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy, thì được rồi, chúng ta cùng nhau đi.
Năm người khác lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, có được cường giả "Ngưng Thần kỳ" hộ giá. Có thể nói là con đường này bọn hắn đi rất an toàn, đã không có vấn đề gì rồi.
Thanh niên kia hưng phấn cười nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta xuất phát.
Cứ như vậy, Lâm Dịch cùng với năm người của "Phiêu Miểu Thiên" lên đường.
Trong Bạo Loạn Tinh Hải thật đúng là nguy cơ tứ phía. Một đường bước đi, số yêu thú gặp được, không dưới mười lần.
- Vì sao ta không cách gì phát hiện được những yêu thú này vậy?
Lâm Dịch nhịn không gặp được nói ra nghi vấn của mình
Thanh niên kia hơi có chút kinh ngạc nhìn Lâm Dịch, hiếu kỳ hỏi:
- Đây là lần đầu ngài đến Bạo Loạn Tinh Hải sao?
Điều này cũng không có gì phải dấu diếm làm gì. Lâm Dịch nhẹ gật đầu, nhìn thanh niên kia tò mò nói:
- Đúng vậy, vì sao thần trí của ta không cách nào phát hiện ra những yêu thú này vậy?
Thanh niên thoải mái nói:
- Đại nhân có chỗ không biết. Bốn phía trong Bạo Loạn Tinh Hải này đều tràn ngập một loại vật chất kỳ dị. Thứ này không có nguy hại gì với thân thể. Nhưng có thể che lấp hoàn toàn thần thức của con người. Nếu như không có Tham Trắc Hoàn mà nói, nhận thức xung quanh hoàn toàn bằng không. Bất quá Tham Trắc Hoàn này cũng chỉ có tác dụng với nhân loại. Yêu thú không nằm trong phạm vi dò xét của nó. Cho nên, trong Bạo Loạn Tinh Hải, yêu thú không cách nào phát hiện nhân loại, nhân loại cũng chẳng có cách nào phát hiện yêu thú.
- Yêu thú cũng không có cách phát hiện nhân loại?
Lâm Dịch kinh dị hỏi.
Thanh niên kia gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu không dùng trí tuệ của mấy con yêu thú này. Quả quyết sẽ không trêu chọc những đoàn đội từ năm sáu người trở lên như chúng ta đấy.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu...Nếu thật như lời thanh niên này nói, thì số lượng yêu thú trong Bạo Loạn Tinh Hải đúng là rất kinh người.
Những người này đã chọn con đường an toàn nhất để mà đi nhưng vẫn còn gặp phải số lượng yêu thú kinh người như vậy, có thể tưởng tượng được yêu thú trong này dày đặc đến cỡ nào, nó đã đạt tới một tình trạng nhất định.
- Vì sao Loạn Tinh lại có nhiều yêu thú như vậy?
Lâm Dịch nghi hoặc hỏi.
Thanh niên kia tuy đã ở trong Loạn Tinh này lâu lắm rồi, nhưng thật đúng là chưa từng suy nghĩ qua về vấn đề này. Bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ nói:
- Cái này...tiểu nhân thật sự là chưa từng nghĩ qua.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, sợ vấn đề này đúng là không có ai biết.
Lắc đầu, nhìn thoáng qua không gian màu xám gần như là vô biên vô hạn, khẽ nhíu mày một cái rồi hỏi:
- Khoảng cách có còn xa lắm không?
Thanh niên cũng ngắm nhìn một chút, sau đó nhíu lông mày suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu như tiểu nhân tính không sai, có lẽ còn khoảng gần mười vạn km nữa, dựa theo tốc độ phi hành trước mắt, đại khái cũng phải mười ngày nữa mới tới nơi.
Lâm Dịch lúc này mới nhẹ gật đầu không nói gì thêm.
Tiếp tục lên đường, trên đường đi thi thoảng cũng gặp phải một vài con yêu thú, bất quá đều bị nhóm thanh niên năm người này nhẹ nhàng giải quyết. Những người này hầu như đều đạt đến trình độ Luyện Cách kỳ đỉnh phong, chỉ cần không gặp phải yêu thú Ngưng Thần kỳ. Hầu như không có gì ngăn được.
Tuy rằng không cần mình ra ta. Nhưng dọc theo con đường này thật cũng không có nhàn rỗi.
Đầu tiên, hai thứ Chân Thần khí trong ý thức hải là Thủy Tinh Liên Hoa và Thủy Tinh Tiểu Kiếm, Lâm Dịch vẫn thường xuyên quan sát hai thứ này...tuy rằng không hiểu sao trong cơ thể tự dưng mọc ra thêm hai thứ đồ vật, nhưng bảo vật như Chân Thần khí đích thật là làm cho lòng người vui mừng. Nhưng Lâm Dịch cũng không biết hai thứ này hình thành như thế nào, có gây tổn thương gì tới cơ thể mình hay không?
Cũng khó trách hắn nghi thần nghi quỷ, Chân Thần khí a...Đây chính là bảo vật cực kỳ quý hiếm mà chỉ có một lượng cực nhỏ cường giả Ngưng Thần kỳ mới có được. Không chút nào khoa trương mà nói, loại bảo vật này nếu như bộc phát muốn giết Lâm Dịch, căn bản chỉ là một chuyện nhỏ như con thỏ, trên đầu có treo một thanh kiếm không rõ lai lịch có thể lấy tính mạng mình bất cứ lúc nào, cho dù là người có gan cỡ nào e là cũng phải đứng ngồi bất an. Huống chi, ngoại trừ thanh kiếm kia còn có một thứ 'hoa' còn nguy hiểm hơn nữa.
Bất quá khá tốt, trải qua khoảng thời gian quan sát này, Lâm Dịch cũng dần yên lòng. Tuy vẫn cảm thấy không rõ ràng lắm tại sao hai thứ này lại chạy đến trong cơ thể mình. Hoặc là nói mấy thứ này làm sao lại tiến hóa thành Chân Thần khí được. Nhưng nhìn qua hai thứ này cũng biết nghe theo lệnh của mình, có lẽ sẽ không xuất hiện tình trạng cắn trả đâu.
Mà ngoại trừ hai thứ Chân Thần khí này, Lâm Dịch đối với lĩnh ngộ về Thiên Đạo của mình, chưa từng lười nhác một ngày nào. Dùng tinh thần lực ngày nay của Lâm Dịch, nhất tâm nhị dụng hay thậm chí là đa dụng cũng không có vấn đề gì. Hắn chỉ cần lưu lại một tia thần thức để đi đường, còn tất cả tinh thần còn lại thì tiến vào trạng thái tu hành.
Cũng may là có năm người mở đường. Nếu không ở trong loại hoàn cảnh nguy hiểm như vậy còn dùng loại phương thức tu hành này, không thể nghi ngờ là cực kỳ nguy hiểm đấy. Chỉ lưu lại một tia thần thức, rất dễ bị người ám toán, phương diện ứng biến, tốc độ tự nhiên là chậm hơn rất nhiều.
Năm người kia cũng là người thông minh, lúc thấy Lâm Dịch đi đường mà hai mắt lại có chút vô thần đều ngậm miệng lại, cẩn thận tra xét bốn phía. Cường giả Ngưng Thần kỳ là bùa hộ mệnh của bọn họ, bọn họ nhất quyết không thể để cho hắn xảy ra chuyện gì.
Cho nên ở trong loại tình huống này. Linh vực Thiên Đạo của Lâm Dịch cũng ngày càng thuần thục. Mặc dù để nói là có chút thành tựu thì vẫn còn cách xa mười vạn tám ngàn dặm, nhưng ít ra so với khi mới lĩnh ngộ thì hắn đã thuần thục hơn rất nhiều. Hôm nay trong những hoạt động giơ tay nhấc chân của hắn, đã dần dần có một tia hỗn nhược thiên thành. Tuy còn chênh lệch không nhỏ so với Tố Vân khi đó. Nhưng ít ra so với hắn khi vừa mới lĩnh ngộ, đã mạnh hơn rất nhiều,
Ít nhất, sẽ không xuất hiện tình trạng vừa ra tay là trời biến sắc như cũ nữa. Sau đó vẫn không thể đình chỉ tình huống kia theo ý muốn.
Cứ như vậy vội vàng lên đường. Lâm Dịch giờ đây nhìn qua tựa như một cái xác không hồn. Hai con người ảm đạm không có chút tiêu cự nào, bị năm người vây ở giữa. Cứ nhắm thẳng một đường mà đi.
- Lâm đại nhân quả nhiên rất chịu khó a...khó trách lại có được thực lực mạnh như vậy.
Trong năm người có tiếng tán thán, hâm mộ tôn kính...không ngừng vang lên khi nhìn thấy bộ dạng tu hành của Lâm Dịch.
Người thanh niên khẽ gật đầu, trong ánh mắt nhìn xem Lâm Dịch có kèm theo một tia hâm mộ cảm thán nói:
- Với tư cách là một cường giả Ngưng Thần kỳ. Ngoại trừ phải chăm chỉ chịu khó, quan trọng hơn là thiên tư. Thiên tư của Lâm đại nhân, đích thật là rất xuất sắc.
Bốn người khác tràn đầy đồng cảm mà gật đầu, đều có chút hâm mộ mà nhìn Lâm Dịch.
Với tư cách là cường giả Hư Thần cảnh. Con đường mà mọi người muốn đi nhất, không thể nghi ngờ chính là ngưng tụ Thần cách. Mà nếu như muốn ngưng tụ ra Thần cách, lại phải sờ đến Thiên đạo. Nhưng mà Thiên đạo bí hiểm, làm gì có chuyện ai cũng có thể lĩnh ngộ được? Bản thân phải có thực lực, ngộ tính, cơ duyên...có thể nói là không thể thiếu. Chỉ có thể ngộ mà không thể cầu được. Đó là chỗ thần kỳ của các cường giả Luyện Cách kỳ/
Luận năng lượng, cường giả Ngưng Thần kỳ cũng không mạnh hơn bao nhiêu so với cường giả Luyện Cách kỳ. Nhưng mà bởi vì có liên quan tới Thiên đạo, chênh lệch giữa hai có thể nói là trời và đất. Có thể nghĩ ra được tầm quan trọng của Thiên đạo.
Lại cảm thán một hồi, mọi người mới thu hồi thu hồi tâm thần, tiếp tục đi.
Bất chợt, một người đi đầu biến đổi sắc mắt, hoảng sợ nói:
- Mọi người cẩn thận.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một giây sau. Cũng cảm giác được một cỗ uy áp khổng lồ mà trầm lặng ầm ầm từ phía trước đè ép tới. Năm người liên tục biến sắc. Nguyên một đám đều phốc phốc phun ra mấy ngụm máu tươi.
- Ngưng Thần kỳ?
Tên thanh niên kia kinh hãi hô lên.
Trong uy áp, năm người cố gắng ngẩng đầu, rốt cục nhìn rõ ràng bộ dạng người đến.
- Đệ nhị hình thái thú?
Tên thanh niên lại lần nữa hô lên.
Thú bình thường có hai hình thái. Hình thái thứ nhất chính là hình thái chiến đấu của chúng, chính là bản thể. Nhưng mà hình thái thứ hai chính là hình người.
Bất quá, yêu thú dù sao cũng không phải là thần thú. Chúng không có biện pháp biến hoàn toàn thành người, mặc dù là biến thành hình người, cũng chỉ có thể nói là một bộ phận được nhân thể hóa. Nói thí dụ như thu nhỏ hình thể, biến thành bộ dạng như con người, nhưng đầu cùng một ít chỗ đặc điểm trên cơ thể nó lại không cách nào biến được. Vì thế mà người chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được nó là loại yêu thú gì.
Bình thường thì hình thái thứ nhất, tự nhiên là cường đại hơn nhiều so với hình thái thứ hai. Mà ở trong Bạo Loạn Tinh Hải này, đại bộ phận yêu thú đều dùng hình thái thứ nhất xuất hiện. Có rất ít con biến thành hình thái thứ hai...dù sao, hoàn cảnh ở trong này rất ác liệt, không riêng gì con người, yêu thú cũng luôn phải bảo trì trạng thái chiến đấu.
Cho nên, đám người thanh niên này sau khi thấy bộ dạng con yêu thú, mới thất thố như vậy.
Một yêu thú ở hình thái thứ hai đã có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ như vậy. Vậy thì hình thái thứ nhất của nó, sẽ mạnh đến đâu chứ?
Không cách nào tưởng tượng.
Đang lúc mọi người nghĩ thì con yêu thú kia đã tiếp cận, giờ họ mới được nhìn thấy rõ ràng hình dạng con yêu thú.
Nhìn theo bề ngoài thì có vẻ nó là một đầu từ tính yêu thú (giống cái thì phải), tựa hồ là một loại hổ hay mèo gì đó. Một cái đuôi vẫy linh hoạt sau lưng, dáng người hết sức nhỏ lộ ra có lồi có lõm. So với nữ nhân bình thường càng có sức mê hoặc. Cánh tay và hai chân đều trắng nõn không tì vết như da nhân loại. Chỉ có bàn tay và chân, còn bảo trì móng vuốt không biết là của mèo hay hổ. Bao lấy nó là một tầng da lông màu vàng, một đôi tai tròn có lông mềm chung quanh, lấp ló trong mái tóc vàng kim, lộ ra vẻ cực kì đáng yêu. Một đôi mắt, màu đen thuần túy, nhìn qua cực kì có linh tính.
Hai tròng mắt của nàng ẩn chứa một tia lạnh lùng sâm lãnh, cùng dáng vẻ đáng yêu bề ngoài của nàng, mang lại cảm giác hoàn toàn trái ngược. Nàng cứ như vậy nhìn xem sáu người, một cổ uy áp vô cùng to lớn phát ra từ trên người nàng. Đám người thanh niên căn bản là dậy không nổi tâm tư đào tẩu, cả đám đều nhìn vào Lâm Dịch ở giữa.
Mà Lâm Dịch, sau khi bị công kích, thần thức lập tức từ trạng thái tu hành biến trở về bình thường. Một đôi con ngươi ảm đạm, lập tức tản mát ra quang mang. Cảm giác vốn chất phác ngốc trệ, lập tức biến thành linh động.
- Yêu thú Ngưng Thần kỳ?
Ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy giống yêu thú không biết là hổ hay là mèo trước mặt. Trong mắt Lâm Dịch cũng lộ ra một tia kinh dị, nhưng trong tích tắc, hắn đã khống chế được tâm tình mình.
Nhưng cảm nhận được áp lực cuồn cuộn từ trên người đối phương, Lâm Dịch biết rõ thằng này là cường giả Ngưng Thần kỳ đấy. Hơn nữa xem trình độ Thiên đạo vững chắc cùng sự nhẹ nhàng khi đi đường của đối phương. Đã biết nàng tiến nhập Ngưng Thần kỳ còn dài hơn mình.
- Ai là Lâm Dịch?
Thanh âm dễ nghe vang lên. Sáu người Lâm Dịch lại ngây người, yêu thú này là đến tìm Lâm Dịch sao?
Năm người đem ánh mắt nghi hoặc quăng về phía Lâm Dịch. Mà Lâm Dịch cũng đem ánh mắt nghi hoặc ném về phía yêu thú kia. Bất quá hắn vẫn mở miệng nói:
- Ta chính là Lâm Dịch. Không biết...ách, ngươi là?
Cặp song mâu lạnh lùng của yêu thú kia ném thẳng về phía Lâm Dịch. Tựa hồ như đang đánh giá, sau một lúc mới hừ lạnh nói:
- Chính là ngươi dám can đảm nhúng tay vào chuyện giữa Phần Thiên ta và Phiêu Miểu Thiên?
- Phần Thiên?
Không chỉ Lâm Dịch, mà năm người phía sau hắn cũng có chút ngốc trệ. Sau một lúc, Lâm Dịch hỏi với vẻ không chắc lắm:
- Ngươi...không phải là yêu thú?
Người nữ tử tự xưng là người Phần Thiên kia hơi sững sờ. Lập tức cả giận nói:
- Ahh...ngươi mới là yêu thú đấy.
- Ách.
Lâm Dịch ngạc nhiên nhìn xem nữ tử có hình thái rõ ràng là yêu thú trước mặt này. Sau một lát chợt nói:
- Ah, là Chiến Văn?
Nàng kia hừ lạnh một tiếng. Xem như đã thừa nhận lời của Lâm Dịch.
Trong mắt Lâm Dịch lại lần nữa tràn đầy ngạc nhiên mà nhìn người nữ tử trước mặt. Nói thực ra, còn là lần đầu tiên ở Thiên giới thấy được người đồng dạng có Chiến Văn.
- Quả nhiên là Chiến Văn. Đã nói mà, làm sao mà hình thái thứ hai của yêu thú có thể mô phỏng ra da thịt như vậy được.
Ánh mắt Lâm Dịch không kiêng nể gì cả đánh giá da thịt tuyết trắng trên người cô gái, sau đó thấp giọng thầm thì.
Năm người phía sau hắn nghe xong có hơi chút xấu hổ.
Lỗ tai của nữ tử kia hiển nhiên cũng không tệ, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng. Sau một lát, đột nhiên cả giận nói:
- Mắt ngươi nhìn chỗ nào đó.
Ánh mắt đang định dạng tại bộ ngực của đối phương, Lâm Dịch lập tức có chút xấu hổ ho khan một tiếng, dời đi ánh mắt của mình, nhìn lên mặt của đối phương, cười khan nói:
- Không có không có...khục khục. Không ngờ Phần Thiên các ngươi lại nhanh như vậy. Những ngày này một khắc chúng ta cũng không ngừng đi, nhưng cũng bị các ngươi bắt kịp.
Hai con ngươi nữ tử xinh đẹp mơ hồ có lửa giận phun ra. Nghe được câu nói của Lâm Dịch, nữ tử hừ lạnh một tiếng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết có một đạo cụ gọi là Tham Tầm kính sao?
Thứ này tự nhiên cũng xuất từ tay của cường giả Thần cấp rồi. Bất quá giá cả nhưng là không rẻ, cần trọn vẹn sáu miếng Linh Tinh.
Bất quá Lâm Dịch cũng không quá rõ ràng về phương diện này. Nếu không hắn đại khái có thể biết biết được sự quý trọng của bảo vật mà đám người Phiêu Miểu Thiên cướp đoạt của Phần Thiên lần này. Sáu miếng Linh Tinh, đúng là không rẻ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Ngươi...ngươi là Thư Hổ Vương trong Phần Thiên Cơ Nghiên?
Ngay vào lúc này, tên thanh niên đột nhiên nghẹn ngào hô lên, kể cả Lâm Dịch ở trong đó, mấy người khác đều nhìn về phía hắn. Bất đồng chính là, trong mắt Lâm Dịch mang theo vẻ nghi hoặc, mà trong mắt bốn người kia lại tràn đầy kinh hãi.
Nàng kia nghe nói như thế không khỏi nhìn về phía tên thanh niên kia, hơi có chút ngoài ý muốn mà nói:
- Hả? Ngươi nghe nói qua ta?
Trong đôi mắt tên thanh niên mang theo vẻ hoảng sợ, ánh mắt nhìn nàng, gắng gượng nuốt nước miếng, sau một lát mới lộ ra một tia chua xót mà nói:
- Phần Thiên Lục Vương, chỉ cần là người trong Loạn Tinh nội thành, chỉ sợ không ai là không biết?
Lâm Dịch nhịn không được hỏi:
- Cái gì Phần Thiên Lục Vương? Rất lợi hại sao?
Ánh mắt thanh niên tràn đầy chua xót nhìn tới Lâm Dịch mà nói:
- Cái gọi là Phần Thiên Lục Vương kỳ thật là chỉ sáu cường giả Ngưng Thần kỳ trong Phần Thiên. Sáu người này đều có thực lực có thể lập tức ngưng tụ Thần cách, trở thành một tồn tại cường đại. Mà Hổ Vương này là người bài danh thứ sáu trong đó. Một thân thực lực, vượt quá xa, cường giả Ngưng Thần kỳ bình thường không thể so sánh được. Đại nhân, thật xin lỗi, bởi vì Phiêu Miểu Thiên ta, lại làm cho người chọc tới loại phiền toái này.
Nói xong lời cuối cùng, nhưng là nói không được nữa.
Lâm Dịch đem ánh mắt nhìn về hướng nữ tử Cơ Nghiên kia lần nữa, cao thấp dò xét.
Lâm Dịch rất rõ ràng xưng hô Phần Thiên Lục Vương này hàm chứa bao nhiêu ý tứ.
Bạo Loạn Tinh Hải là chỗ nào chứ? Đây chính là chỗ mà cường giả tụ tập, có thể ở chỗ này, được người ta xưng hô là 'Vương'. Có thể là người bình thường sao?
Không sai, chênh lệch giữa Ngưng Thần kỳ đích thật là không lớn. Nhưng đó là lúc chỉ dùng Thiên đạo thuần túy hơn thua.
Nếu như tính cả dùng bảo vật...những thứ khác để thành công thức thực lực thì chênh lệch vẫn là rất lớn đấy.
Dù sao, không đến cấp độ như Thần cấp. Nói cái gì mà thoát ly toàn bộ bảo vật và năng lượng công kích là rất không có khả năng. Dù sao, Ngưng Thần kỳ cường giả cũng chỉ có khả năng thao túng Thiên đạo được một chút như vậy mà thôi. Bảo vật Cường đại các loại như Chân Thần khí khi bộc phát ra năng lượng, vẫn quyết định rất lớn đến thắng bại.
Bây giờ trên người Lâm Dịch có chừng hai kiện bảo vật cấp bậc Thần khí. Tuy băng liên kia đến giờ hắn vẫn chưa rõ ràng lắm. Nhưng ít ra chuôi tiểu kiếm này hắn biết rất rõ, đó là chủ công kích. Cho nên, hắn cũng không tính là sợ hãi gì khi đối mặt với một trong Phần Thiên Lục Vương - Thư Hổ Vương. Chính thức hợp lại, hắn cũng không sợ. Dù sao Chân Thần khí cũng là đồ hiếm, năng lực của nó rất lớn đấy.
Xem trong chốc lát, Lâm Dịch đột nhiên tò mò hỏi:
- Đúng rồi, vì sao ngươi lại được xưng là Thư Hổ Vương vậy? Bởi vì Chiến Văn của ngươi sao? Đây là Chiến Văn của Thần thú gì?
Cơ Nghiên tựa hồ cũng không vội, sau khi nghe đồng bạn đàm luận thân phận của mình vẫn biểu hiện bình tĩnh như cũ. Có chút sửng sốt một chút khi nghe Lâm Dịch hỏi, nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chiến Văn của Thần thú gì, cùng ngươi có quan hệ gì?
Không biết chuyện gì xảy ra, bình thường đối mặt với mọi người Cơ Nghiên đều cực kỳ đạm mạc. Ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Dịch đã cảm thấy trong lòng cực kỳ chán ghét. Tựa hồ trên người đối phương có thứ gì đó làm cho nàng cực kỳ phản cảm, dẫn đến nàng không cách nào khống chế tốt tâm tình của mình. Tựa như một câu này, nếu như dựa theo tính tình bình thường của nàng, nàng tuyệt đối là lười trả lời đấy. Nhưng lúc này đây lại lần đầu tiên nói ra những lời như vậy. Trong lúc vô thức, tựa hồ đều là muốn chọc giận tên Lâm Dịch này. Loại tình huống khác thường quỷ dị này. Thậm chí ngay cả chính cô ta tựa hồ cũng không có ý thức được.
Lâm Dịch đụng phải một cây đinh, hơi có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi. Hắc hắc cười khan nói:
- Không nói thì đừng nói, hà tất phải dữ dằn như vậy?
- Hừ!
Cơ Nghiên hừ lạnh một tiếng trắng mắt nhìn hắn.
Làm xong động tác này, Cơ Nghiên mới giật mình cảm thấy mình khác thường, thầm nghĩ mình hôm nay làm sao vậy? Cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình, Cơ Nghiên khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng nói:
- Đem bảo vật các ngươi đoạt được giao ra đây, ta liền tha cho các ngươi một mạng.
Rốt cục cũng nói chuyện chính. Năm người Phiêu Miểu Thiên hai mặt nhìn nhau, trong mắt có chút chần chờ. Dù sao bảo vật này đối với Phiêu Miểu Thiên cũng có sức hút rất lớn đấy.
Tên thanh niên lúc này lại ở sau, vốn tưởng rằng có một cường giả Ngưng Thần kỳ hộ tống. Hơn nữa con đường mà bọn hắn đi chỉ có người của Phiêu Miểu Thiên mới biết được, chắc có lẽ là không có vấn đề gì. Cho nên cũng không truyền tin gì về cho tông bộ, thật không ngờ người Phần Thiên rõ ràng lại sử dụng một vật phẩm mắc như Tham Tầm kính (kính tìm kiếm), càng phái ra một trong những Phần Thiên Lục Vương Thư Hổ Vương. Giờ có muốn truyền tin tức, cũng đã là quá muộn.
Thanh niên do dự một luc, cắn răng một cái, lúc này mới nhìn về phía Lâm Dịch:
- Ý của đại nhân ngài là...?
Lâm Dịch con mắt thoáng nhìn về phía tên thanh niên, đối với người này cũng gia tăng thêm một phần hảo cảm.
Thù oán giữa Lâm Dịch và đám người Phần Thiên bắt đầu cũng là vì bảo vật trong tay người thanh niên này.