Nếu như mình cũng không làm được việc này...thì hắn sao có tư cách yêu cầu Lâm Dịch đi làm được?
Quân lại lần nữa khẽ thở dài một tiếng, nhìn xem Lâm Dịch nói:
- Lâm Dịch các hạ có thể đối với bạn bè nghĩa nặng như vậy, thật sự là làm người khác phải kính nể...Nhưng nếu các hạ đã kiên trì như vậy thì thật sự là làm cho Mâu Quân ta phải khó khăn. Để có được Lộng Viêm thảo thì Phần Thiên ta quả thật đã phải hao tốn người và vật lực vô cùng. Mặc dù Mâu Quân kính nể phần tình cảm của các hạ đối với bằng hữu không cùng các hạ đòi hỏi. Nhưng Quân không có cách nào giao phó với cả vạn huynh đệ của Phần Thiên.
Quân rất là khó khăn nói.
Quân nói như vậy thì gần như đàm phán đã gần tan vỡ, điều này phải xem Lâm Dịch trả lời như thế nào.
Lâm Dịch hơi có chút suy tư. Ánh mắt liếc nhìn ba người khác.
Lúc hai người nói chuyện. Cơ Nghiên và ba người khác ở bên cạnh vẫn không nói gì. Giờ Quân nói đến chỗ này thì ba người lại có biểu lộ khác nhau.
Vương Úc vẫn là một bộ dáng mỉm cười, vân đạm phong khinh. Tuy Lộng Viêm thảo có tác dụng lớn nhất đối với hắn, nhưng tựa hồ trong chuyện này hắn lại không hề lo lắng. Từ khi Lâm Dịch đi vào thì hắn vẫn dùng một loại ánh mắt tựa như là hứng thú mà nhìn xem, một câu cũng chưa hề nói qua.
Mà Diệp Nhuận thì ánh mắt híp lại. Không thể nghi ngờ là trong bốn người thì Diệp Nhuận là người có địch ý với hắn nhiều nhất. Tuy có chút thưởng thức đối với sự can đảm của Lâm Dịch nhưng bất luận nam nhân nào nhìn thấy nữ nhân mình yêu thích bị trêu chọc, chỉ sợ là đối với người nam nhân kia dù có bất kỳ hảo cảm nào cũng tan thành mây khói. Tuy vẫn bảo trì tư thế ngồi nhưng Lâm Dịch có thể thấy được đối phương đang chuẩn bị nếu hắn có bất kỳ hành động nào thì sẽ tấn công ngay.
Mà Cơ Nghiên thì mặt không biểu tình nhìn xem Lâm Dịch, một đôi mắt thanh tú lạnh lùng trừng xem hắn. Không hiểu vì sao mà rõ ràng hai bên ở vị trí đối địch nhưng trong tiềm thức của Cơ Nghiên, Lâm Dịch không phải là "địch nhân.
loại cảm giác này rất quái dị cũng rất nguy hiểm.
Chỉ có trên mặt Quân vẫn mang theo nét khó xử mà nhìn Lâm Dịch, thần sắc có chút chân thành. Nhưng Lâm Dịch lại biết rõ người này là người có lòng dạ sâu nhất trong bốn người.
Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, bộ dáng khó xử lắc đầu nói:
- Mâu Quân các hạ đây là đang ép Lâm mỗ làm điều không thể a...
Quân lại khẽ lắc đầu nói:
- Thực sự không phải là đang bức ép các hạ, mà là muốn các hạ hạ một quyết định, xin các hạ hãy suy nghĩ kĩ càng.
Không thể không nói công phu diễn kịch của cả hai đều là nhất lưu, rõ ràng trong nội tâm đều đang tính toán đối phương, hết lần này tới lần khác mỗi người biểu hiện ra bộ dáng đáng thương.
Lâm Dịch đột nhiên đứng thẳng người bất đắc dĩ nói:
- Điều này thực sự là không có biện pháp. Nếu như bằng hữu đã tin tưởng Lâm mỗ, đem vật này gửi gắm cho mỗ, như vậy cho dù phải liều mạng thì Lâm mỗ cũng quyết phải đem việc này chu toàn. Quân các hạ định xử lý như thế nào mời nói ra, Lâm mỗ tận lực bồi tiếp.
Mới vừa rồi còn một bộ dáng do dự lập tức liền biến thành lưu manh. Cái tốc độ thay đổi này cũng xem như là kinh người.
Lâm Dịch ngôn ngữ đột nhiên biến thành lưu manh làm cho Mâu Quân có chút bất ngờ. Lập tức biểu hiện nhu hòa khi nãy dần dần trầm đi, một cỗ khí thế hùng hậu uy nghiêm từ trên ngưởi tràn ngập toát ra. Lâm Dịch cũng không chút nào yếu thế, khí thế trên người cũng đồng dạng đề thăng.
Lúc này khí thế của hai người cũng không có tiếp xúc, chẳng qua là của mỗi người tự phát ra, cũng không có giao phong. Không giống khi nãy giao thủ với Diệp Nhuận làm tử xà hiện ra khắp nơi.
Nhưng Lâm Dịch biết rõ hôm nay hắn đã ở vào thế yếu, nếu khí thế bị đối phương ép xuống hạ phong thì càng không tốt cho hắn.
- Nếu đã như vậy thì Lâm Dịch các hạ đừng trách Phần Thiên chúng ta không biết lễ nghĩa rồi. Quân đã khuyên ngươi nhưng ngươi vẫn không lĩnh tình. Đành khiến cho Phần Thiên phải tới lĩnh giáo xem thử các hạ có bản lãnh gì, cả chuyện giữa Phần Thiên và Phiêu Miểu Thiên cũng nhúng tay vào.
Ngữ khí của Quân đã biến thành đạm mạc. Đôi đồng tử lóe lên tia sáng màu vàng. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Dịch.
Người hiểu rõ Mâu Quân thì biết lúc mắt hắn mang theo tia màu vàng chính là lúc hắn thực sự tức giận. Xem ra việc Lâm Dịch thay đổi thái độ đã làm cho đối phương nổi giận. Mà hắn hiện tại mới chính thức là người làm cho cả Bạo Loạn Tinh Hải kinh hồn táng đởm, Kim Từ Vương Quân!
Đối lập với khí thế phát ra từ Mâu Quân thì Lâm Dịch cũng không có chút nào yếu thế, mang theo đôi đồng tử hơi đỏ liếc nhìn cả bốn người, khóe miệng mang theo một tia cười tà dị:
- Cũng tốt là Lâm Dịch mới đến, mộ danh Phần Thiên đã lâu. Hôm nay tới lại có thể thấy cả sáu vương của Phần Thiên sừng sững đã lâu ở Bạo Loạn Tinh Hải, cũng muốn xem đến tột cùng là có chỗ nào hơn người?
Địch bốn, Lâm Dịch không lộ ra một chút e sợ nào, đôi đồng tử màu đỏ lóe lên vẻ yêu dị như đang hưng phấn, như hóa thành thực thể. Bên ngoài thì không khí quanh thân hắn đang xoay chuyển giống như một cơn gió lốc, trong ý thức hải cả tinh thể tiểu kiếm và băng liên đều mơ hồ rung lên, tựa hồ lúc nào cũng có thể phá thể mà ra!
Tình cảnh trong nháy mắt đã đến tình trạng nỏ bạt cung giương. :
Cơ Nghiên trong mắt hiện lên tia kinh dị. Nàng thật sự không thể hiểu là đầu của hắn có phải bị lừa đá cho hư rồi không, tuy thực lực của hắn cũng không tệ lắm, nhưng đây chính là Phần Thiên! Hắn có thể đối phó với một người cũng đã là cố hết sức, nhưng ở đây bây giờ chính là có đến bốn người a!
Mặc dù là hắn có thần khí, nhưng đây là tổng bộ của Phần Thiên! Điều này chính là ở đây luôn có cường giả Thần cấp tọa trấn, thần khí sao có thể địch nổi được cường giả Thần cấp chân chính.
Không biết vì sao, có thể là do thần thú tinh huyết chảy trong người gây nên, thấy tình cảnh bị chuyển thành như vậy là do Lâm Dịch gây nên mà cảm thất có chút tức giận, trong nội tâm thầm mắng hắn một tiếng. Lúc này nàng đột nhiên giật mình, lập tức có chút sợ run. Chẳng lẻ là đầu của mình cũng bị hỏng, sao lại đi lo lắng cho cái tên vô lại này?
Ánh mắt Cơ Nghiên có chút ngơ ngác mà ngước nhìn người nam nhân giờ khắc này đang được một cỗ khí thế tà dị bao bọc, ngạo ngễ mà đứng. Ánh mắt tức thì biến thành có chút phức tạp.
Cơ Nghiên ánh mắt phức tạp tạm thời không nói, lúc này thì ánh mắt Diệp Nhuận lại nheo lại lên tiếng nói:
- Được. Chúng ta sẽ giúp ngươi lãnh giáo một phen.
Nói xong thân thể lập tức rung lên. Chỉ thấy hắn liền biến thành môt đạo hư ảnh tiến thẳng đến Lâm Dịch.
- Tới tốt lắm!
Lâm Dịch hơi híp tròng mắt, khóe miệng kéo theo một tia cười nói. Không chút do dự thân hình cũng chuyển biến tư thế tiếp đón.
Đại sảnh này bất quá cũng chỉ cỡ trăm thước, đối với cấp bậc cường giả như bọn hắn hầu như trong nháy mắt đã hết.
Tốc độ cực nhanh, hai cỗ uy năng hầu như đồng thởi nổ tung ầm ầm.
- Oanh!
Tiếng nổ cực lớn vang lên, nhưng không gian quanh đây không hề bị kích thích chấn động, dư âm còn lại cũng không hề có chút nào ảnh hưởng đến ba cường giả Ngưng Thần kỳ kia.
Không khí nhộn nhạo, sóng khí ầm ầm va chạm vào kết giới xung quanh lại giống như một giọt nước rơi vào biển, kích thích tạo ra từng tầng sóng nước sau đó lại biến mất không còn.
- Không hổ là kết giới do cường giả Thần cấp tạo ra.
Trong lúc cấp bách, Lâm Dịch nhìn thoáng qua mà trong lòng lại âm thầm khiếp sợ.
Phạm vi chiến đấu của cường giả Ngưng Thần kỳ có thể ảnh hưởng đến cả ngàn thước xung quanh, nhưng tại gian phòng chỉ có trăm mét này thậm chí là vết rách không gian cũng không thể xuất hiện.
Hơn nữa không gian này tựa hồ cũng không phải quá ổn định, nhưng kết giới này lại có thể hấp thu Thiên đạo uy năng, đem lực công kích của hai người đều chế trụ.
Sau một lần va chạm thì hai thân mình bắn ra, lại trở về vị trí giằng co lúc ban đầu, giống như là chưa hề di chuyển.
Nhưng bất đồng chính là trên người Lâm Dịch đã xuất hiện Chiến Văn, dù sao thì hắn cũng chỉ mới tiến vào Ngưng Thần kỳ, so đấu năng lượng nếu không có chiến văn chỉ sợ là không có khả năng qua được Mâu Quân, Diệp Nhuận, mấy người này từ lâu đều đã là cường giả Ngưng Thần kỳ.
Cũng may Chiến Văn của hắn đã đạt đến trình độ di chuyển theo ý muốn, chỉ cần một ý niệm là có thể xuất hiện, hầu như không cần thời gian. Cho nên lúc tiếp xúc với Diệp Nhuận thì trong nháy mắt hắn đã gia trì Chiến Văn.
Một đôi đồng tử lóe lên màu đỏ tà dị. Ánh mắt của hắn đang nhìn xem bốn người, gia trì Chiến Văn về sau thì tính cách của hắn đã biến thành ngạo mạn.
Tuy đã sớm được Cơ Nghiên nói cho biết là Lâm Dịch có được Chiến Văn, nhưng khi chính thức nhìn thấy cả ba người đều lộ ra tia kinh dị.
- Quả nhiên là Chiến Văn loại hổ.
Ngưng Thần kỳ Chiến Văn đây cũng không phải là người bình thường có được, ánh mắt Mâu Quân đã lộ ra chút cẩn thận.
Đạt đến Ngưng Thần kỳ còn được Chiến Văn tăng mạnh sức chiến đấu, như vậy thì đầu Thần thú kia có lẽ có một cường giả khác thu phục.
Nói một cách khác, bất luận ra sao có lẽ sau lưng đối phương còn có một cường giả Thần cấp nữa.
Cường giả Thần cấp, nghĩ tới như vậy, Mâu Quân đã có chút phiền não. Hắn tu thành Ngưng Thần kỳ đã hơn mấy chục năm rồi. Nhưng cũng không thể đột phá được cửa khẩu cuối cùng, rõ ràng là cảm giác mình đạt tới Ngưng Thần cách, nhưng mấy lần bế quan lại luôn luôn chênh lệch một chút mà thất bại. Vì sao kết quả lại như vậy hay đã xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không biết.
Khẽ thở dài một hơi Mâu Quân lại khẽ lắc đầu, ánh mắt lần nữa tập trung nhìn Lâm Dịch...Mặc dù hắn rất kiêng kị cường giả Thần cấp nhưng không có nghĩa là hắn e sợ đối phương. Đằng sau hắn cũng đồng dạng có một cường giả Thần cấp.
Nếu quả thật là sợ hãi thì lúc nghe được Lâm Dịch có Chiến Văn, hắn đã quyết định buông tha kế hoạch này rồi?
- Mâu đại ca, tên Lâm Dịch này đã từng nói là phụ thân của hắn có lẽ có quen biết với đại nhân, người này không thể giết được.
Trong nội tâm của Cơ Nghiên giằng co cả nửa ngày trời, lúc này lại thở dài một hơi. Cảm tình trong tiềm thức đã chiếm được thượng phong.
Mâu Quân nghe được thần thức truyền âm của Cơ Nghiên thì quay đầu nhìn về phía nàng. Nhíu mày truyền âm nói:
- Tin tức này có thể tin được sao?
Cơ Nghiên lúc này đã gạt lương tâm khẽ gật đầu mà nói:
- Có thể tin được, đại nhân cũng cho muội Chiến Văn loại hổ. Hắn được di truyền từ phụ thân mình cũng là Chiến Văn loại hổ. Nói không chừng trong chuyện này còn có ẩn tình khác.
Quân lúc này có chút trầm ngâm.
Sau lưng đối phương tuy có cường giả Thần cấp nhưng cũng không đáng để sợ, nhưng nếu cường giả Thần cấp này là người quen biết cũ của đại nhân, vậy thì quả thật là có chút đau đầu. Cường giả Thần cấp phi thường coi trọng cảm tình của mình với những người cùng cấp. Nếu là phụ thân của hắn thật sự nhận thức đại nhân, như vậy vô luận là sao cũng không thể giết hắn được.
Nghĩ tới đây thì Quân lại khẽ nhíu mày, một lát sau mới đắc dĩ mà nói:
- Đành phải quấy rầy đại nhân rồi. Tiểu Nghiên lần này phiền ngươi đi một chuyến.
Cơ Nghiên hơi chột dạ, nhăn mày nói:
- Chuyện nhỏ này mà cũng đi quấy rầy người thì quả thật là không tốt? Chỉ cần giáo huấn hắn lần này, lại bắt hắn đem Lộng Viêm thảo nôn ra là được rồi. Còn cần phải kinh động đến đại nhân?
Cơ Nghiên nói mấy lời này nghe ra giống như là vì đại nhân mà suy nghĩ, nhưng chính cô ta rõ ràng lời của đối phương có thể tin hay không, mình cũng không hề biết rõ. Vạn nhất phụ thân của đối phương không nhận ra Phần Viêm đại nhân thì chỉ sợ lần này hắn có chắp cánh cũng không thể thoát được.
Cái cảm giác trong tiềm thức này vô cùng kỳ diệu, vừa kỳ vọng Lâm Dịch có thể bị giáo huấn một lần nhưng cũng không muốn hắn bị tổn thương một chút nào, Cơ Nghiên cứ như vậy quy kết.
Vừa nghe xong lời Cơ Nghiên nói thì hắn không khỏi chần chờ. Trung thực mà nói đoạt lại Lộng Viêm thảo là chuyện tất nhiên, nhưng đối với khả năng trên người đối phương có tồn tại Thần khí mới là hấp dẫn nhất đối với hắn.
Cho nên động thủ, sẽ không để đối phương còn sống ly khai.
Nhưng đoạt lại Lộng Viêm thảo còn dễ nói, mặc dù là cường giả Thần cấp đến hắn vẫn có thể nói lý trước mặt người đó, còn việc cường đoạt Thần khí của người ta...
Quân nhíu mày suy nghĩ, mà tình cảnh lúc này của Lâm Dịch và Diệp Nhuận, hai bên đã giao phong với nhau mấy lần!
Thiên đạo của Diệp Nhuận có một đặc tính là sinh sôi không ngừng, liên miên bất tuyệt. Một lớp rồi lại một lớp giống như sóng biển cuồn cuộn không ngớt, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập uy năng.
Nhưng Lâm Dịch cũng không yếu một chút nào, Thiên đạo khi trầm trọng khi quỷ dị làm cho Diệp Nhuận có chút kinh nghi. Hai bên đều muốn đánh nhanh thắng nhanh. Tuy nhiên uy năng Thiên đạo đã bị kết giới xung quanh ảnh hưởng rất nhiều, xem ra rất khó phân thắng bại.
Úc ngược lại ở một bên, xem cuộc chiến giống như là xem diễn xiếc. Trong đôi mắt vẫn như cũ phong đạm vân khinh, bộ dáng có chút hăng hái.
Hôm nay Thiên đạo hai người đều giao phong với nhau, nếu như luận về Thiên đạo, Lâm Dịch tự nhiên là còn kém Diệp Nhuận. Dù sao Diệp Nhuận đã cảm ngộ rất nhiều năm đối với việc vận dụng Thiên đạo, Lâm Dịch khó có thể sánh bằng được.
Nhưng Thiên đạo của Lâm Dịch quỷ dị như vậy lại là lần đầu Diệp Nhuận chứng kiến.
Rất nhiều Thiên đạo đều có một loại tính chất đặc biệt. Hoặc là trầm trọng, linh mẫn, khéo léo, mờ ảo...Chỉ cần nắm chặt những lý giải tính chất đặc biệt này của Thiên đạo, đánh bại đối thủ chỉ là sớm muộn.
Nhưng mà Thiên đạo của Lâm Dịch lại vô cùng quỷ dị, khi thì trầm trọng như núi, khi thì bình tĩnh như nước, khi lại tới như sóng, lúc lại mờ ảo như gió...vô cùng kỳ quặc. Quả thật là không thấy không biết. Cho dù Diệp Nhuận cố tình tính toán đối phương, nhưng bởi vì sự quỷ dị khi công kích của Lâm Dịch mà không phải chỉ một lần kế hoạch đã bị bóp chết từ trong trứng.
Bất quá phương thức chiến đấu của Diệp Nhuận cũng là cực kỳ phong phú, tuy lần lượt đều bị Thiên đạo quỷ dị của Lâm Dịch phá giải, nhưng hắn lúc này không nóng không vội, dùng tâm thể ngộ đến Thiên đạo này.
Còn đối với Lâm Dịch mà nói thì Thiên đạo của đối phương cực kỳ triền miên. Từng đợt, từng đợt như là sóng biển làm cho tay chân của hắn có chút luống cuống
Chỉ so sự quen thuộc đối với Thiên đạo, hắn hoàn toàn thua kém Diệp Nhuận. Lúc sử dụng đến Thiên đạo Lâm Dịch cũng có cảm giác không lưu loát. Công kích của đối phương thao thao bất tuyệt, sau khi cứng đối cứng rõ ràng là đối phương phải có một đoạn thời gian hồi sức, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại có thể bộc phát ra một cổ năng lượng cường đại, làm cho hắn tay chân luống cuống.
Nếu không phải thân thể của hắn đã thông qua tẩy lễ của năng lượng Hổ Thần quyết, sớm đã biến thành cực kỳ mạnh mẽ, chỉ sợ hiện tại hắn đã thụ nội thương không nhỏ.
Diệp Nhuận đang phỏng đoán Thiên đạo của hắn, không phải là hắn lại cảm giác phỏng đoán Thiên đạo của đối phương? Giao phong một lát, đã làm cho hắn có lĩnh ngộ mới đối với Thiên đạo, cũng đang thử hỗn hợp Thiên đạo,
Hỗn hợp Thiên đạo và bắt chước Thiên đạo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bắt chước là thuyết pháp khi chưa có được Thiên đạo của chính mình, hoàn toàn bắt chước quỹ tích vận hành của người khác, mặc kệ nó có phù hợp với đặc tính của mình hay không. Nhưng mục đích vốn có của Thiên đạo, chính là tìm kiếm điều mình thiếu hụt trong Thiên đạo, trong Thiên đạo của người khác tìm kiếm giải đáp, sau đó đền bù vào trong Thiên đạo của mình.
Mà cái này cũng gọi là xác minh.
Diệp Nhuận và Lâm Dịch chiến đấu, nhất là trong kết giới này năng lượng công kích bị hạ thấp này, sử dụng để chiến đấu chính là Thiên đạo. Nói thực ra, chiếm tiện nghi chính là Lâm Dịch.
Diệp Nhuận chìm trong Thiên đạo bao nhiêu năm nay? Mà Lâm Dịch trở thành Ngưng Thần kỳ mới bao nhiêu ngày? Lâm Dịch dù có là thiên tài cỡ nào, cũng không có khả năng là đối thủ ngang hàng với Diệp Nhuận.
Nhưng mà đối với Diệp Nhuận mà nói, hắn muốn từ cuộc chiến với Lâm Dịch để thăng hoa Thiên đạo của chính mình, điều này lại càng khó hơn rồi, dù sao Thiên đạo của hắn gần như đã hoàn mỹ, còn Lâm Dịch chỉ là một nhân vật mới mà thôi. Một lão dong binh kinh nghiệm phong phú muốn từ trên người một dong binh tay mơ học được kinh nghiệm gì đó? Dễ lắm sao.
Khóe miệng Lâm Dịch mang theo một nụ cười quỷ dị, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào việc xác minh Thiên đạo của chính mình. Diệp Nhuận tuy vẫn không nóng không vội như cũ, nhưng lông mày cũng đã có chút nhíu lại.
Bởi vì hắn cảm thấy, Thiên đạo của đối phương, càng phát càng hoàn mỹ.
- Ha ha, một tên thật thú vị...dưới tình huống này rõ ràng còn dám xác minh Thiên đạo?
Vương Úc ở ngoài đứng xem, đối với quan hệ trong đó xem cực kỳ thấu triệt. Không tới một lát, hắn đã phát hiện rồi.
Lâm Dịch dần quen thuộc với Thiên đạo của chính mình. Ít nhất, so với sự không lưu loát lúc trước đã không thể so sánh được rồi. Điều này làm cho trên khuôn mặt tuấn mỹ của Vương Úc hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức lại bật cười.
Từ trong mắt mắt của hắn, không chút nào nhìn ra được sự chán ghét gì đối với Lâm Dịch, dù Lộng Viêm thảo mà đối phương cướp lấy, trên thực tế vốn chính đồ đạc của hắn.
Trái lại, từ trong mắt cái tên vốn phải là rất ghét Lâm Dịch này, thậm chí lộ ra vẻ tán thưởng.
Đối mặt với bốn cường giả ngang cấp, vẫn có thể không đổi sắc mặt đĩnh đạc hiên ngang như cũ. Thậm chí trong lời nói và hành vi của đối phương càng không có một điểm thu liễm nào...Bằng vào điểm này, Vương Úc đã hơi sinh ra hảo cảm với Lâm Dịch.
Người tu hành Hỏa thuộc tính, bình thường mà nói đều là người cực kỳ nóng nảy. Vương Úc tuy có hơi nóng nảy nhưng cũng không phải là quá mức, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến cốt cách cao ngạo trong xương cốt hắn.
Đúng vậy, Vương Úc rất cao ngạo, hắn đối với bất kỳ người nào đều là một bộ dạng mỉm cười, cũng không phải nói là hắn vừa ý đến ngươi, chỉ là bời vì hắn căn bản là chưa từng để ý tới ngươi mà thôi. Hắn nóng nảy hay không nóng nảy, đó là bởi vì không có ai trêu chọc hắn, hoặc là nói dù là có người tới trêu chọc hắn, hắn cũng cảm giác không cần phải tức giận với ngươi mà thôi.
Mâu Quân đã từng nói một câu:
- Ta tình nguyện đối mặt với Lưu Phong và Linh Nhiên, cũng không muốn đối mặt với Vương Úc.
Đương nhiên, những lời này chỉ là trong lúc Phần Thiên Lục Vương nói giỡn với nhau mà thôi, lúc ấy Vương Úc cũng chỉ hơi cười cười mà thôi, nhưng bốn người khác đều biết lời hắn nói là thật.
Vương Úc là thân truyền đệ tử của Phần Viêm, thực lực mà hắn biểu lộ là vào khoảng giữa sáu người. Nhưng mà năm người khác đều biết một điều...đó là kia không phải là thực lực chân chính của Vương Úc.
Dù là Mâu Quân, cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể thắng Vương Úc.
Đây là một người rất khó để có thể dành được hảo cảm của hắn.
Nhưng mà một gia hỏa khó ưa như vậy, lại bởi vì biểu hiện của Lâm Dịch, sinh ra một tia hứng thú. Hoặc là nói...hắn, bắt đầu nhìn thẳng vào Lâm Dịch.
Người đều là dùng nhanh đánh nhanh. Tầm đó, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tuân theo một quỹ tích hoàn mỹ, mang theo vẻ không ai tưởng tượng được.
Bên này, rốt cục Mâu Quân cũng đã hạ quyết định.
Quả thật, đối với hắn thì Thần Khí có sức hấp dẫn rất lớn. Nhưng nơi này lại có một cường giả Thần Cấp thần bí tồn tại sau lưng đối phương, lại càng làm cho Mâu Quân để ý một ít.
Mấy ngàn năm trôi qua, từ một tên gia hỏa tầng dưới chót Thiên Giới mà hắn có thể vươn lên một Ngưng Thần Kỳ đỉnh phong, ngoại trừ thiên tư bản thân ra. Quan trọng hơn là hắn hiểu cái nào nên buông bỏ, cái nào không.
Nếu không, tại Thiên Giới nguy cơ tứ phía này. Chỉ hơi không cẩn thận liền mất đi tính mạng, đây cũng không phải là nói giỡn đấy. Trong một ngày, tại Thiên Giới đều có vô số người chết vì đủ loại nguyên nhân. Nhưng kỳ thực, tính mạng bọn hắn đều là vô hạn.
Trước khi không có cách nào xác định cường giả Thần Cấp sau lưng đối phương đến tột cùng là ai, vẫn nên cẩn thận một ít thì hơn.
Nghĩ tới đây, Mâu Quân nhẹ gật đầu. Mắt vẫn y nguyên nhìn về phía song phương đang giao chiến. Sau khi nhìn một hồi, lông mày lại hơi nhăn lại.
Thực lực Lâm Dịch, rõ ràng vượt quá ý liệu hắn.
Thiên Đạo vốn không lưu loát, nhưng chỉ sau khi căn cứ một hồi ngắn ngủi, đã càng phát ra thuần thục. Trước kia Diệp Nhuận còn có thể dựa vào đặc tính Thiên Đạo mà khiến Lâm Dịch chịu thiệt thòi không nhỏ. Nhưng hiện giờ thì cơ hội này đã cực nhỏ rồi.
- Thiên tư thật kinh người!
Nhãn lực Mâu Quân là hạng gì? Chỉ cần nhìn mấy lần, lập tức nhìn ra, trong lòng âm thầm khiêp sợ vì thiên tư của Lâm Dịch.
Chỉ một thời gian ngắn như vậy, Thiên Đạo của hắn đã càng thuần thục rồi.
Quá trình thuần thục Thiên Đạo này, cũng không phải dễ dàng như vậy. Rất nhiều cường giả Ngưng Thần Kỳ sơ kỳ, mặc dù lĩnh hội Thiên Đạo, nhưng muốn hoàn toàn phát ra lực công kích Thiên Đạo, lại cần một lần thể ngộ, tu luyện cho đến khi thân thể mình hoàn toàn nhớ kỹ quỹ tích kỳ diệu kia.
Quân lại lần nữa khẽ thở dài một tiếng, nhìn xem Lâm Dịch nói:
- Lâm Dịch các hạ có thể đối với bạn bè nghĩa nặng như vậy, thật sự là làm người khác phải kính nể...Nhưng nếu các hạ đã kiên trì như vậy thì thật sự là làm cho Mâu Quân ta phải khó khăn. Để có được Lộng Viêm thảo thì Phần Thiên ta quả thật đã phải hao tốn người và vật lực vô cùng. Mặc dù Mâu Quân kính nể phần tình cảm của các hạ đối với bằng hữu không cùng các hạ đòi hỏi. Nhưng Quân không có cách nào giao phó với cả vạn huynh đệ của Phần Thiên.
Quân rất là khó khăn nói.
Quân nói như vậy thì gần như đàm phán đã gần tan vỡ, điều này phải xem Lâm Dịch trả lời như thế nào.
Lâm Dịch hơi có chút suy tư. Ánh mắt liếc nhìn ba người khác.
Lúc hai người nói chuyện. Cơ Nghiên và ba người khác ở bên cạnh vẫn không nói gì. Giờ Quân nói đến chỗ này thì ba người lại có biểu lộ khác nhau.
Vương Úc vẫn là một bộ dáng mỉm cười, vân đạm phong khinh. Tuy Lộng Viêm thảo có tác dụng lớn nhất đối với hắn, nhưng tựa hồ trong chuyện này hắn lại không hề lo lắng. Từ khi Lâm Dịch đi vào thì hắn vẫn dùng một loại ánh mắt tựa như là hứng thú mà nhìn xem, một câu cũng chưa hề nói qua.
Mà Diệp Nhuận thì ánh mắt híp lại. Không thể nghi ngờ là trong bốn người thì Diệp Nhuận là người có địch ý với hắn nhiều nhất. Tuy có chút thưởng thức đối với sự can đảm của Lâm Dịch nhưng bất luận nam nhân nào nhìn thấy nữ nhân mình yêu thích bị trêu chọc, chỉ sợ là đối với người nam nhân kia dù có bất kỳ hảo cảm nào cũng tan thành mây khói. Tuy vẫn bảo trì tư thế ngồi nhưng Lâm Dịch có thể thấy được đối phương đang chuẩn bị nếu hắn có bất kỳ hành động nào thì sẽ tấn công ngay.
Mà Cơ Nghiên thì mặt không biểu tình nhìn xem Lâm Dịch, một đôi mắt thanh tú lạnh lùng trừng xem hắn. Không hiểu vì sao mà rõ ràng hai bên ở vị trí đối địch nhưng trong tiềm thức của Cơ Nghiên, Lâm Dịch không phải là "địch nhân.
loại cảm giác này rất quái dị cũng rất nguy hiểm.
Chỉ có trên mặt Quân vẫn mang theo nét khó xử mà nhìn Lâm Dịch, thần sắc có chút chân thành. Nhưng Lâm Dịch lại biết rõ người này là người có lòng dạ sâu nhất trong bốn người.
Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, bộ dáng khó xử lắc đầu nói:
- Mâu Quân các hạ đây là đang ép Lâm mỗ làm điều không thể a...
Quân lại khẽ lắc đầu nói:
- Thực sự không phải là đang bức ép các hạ, mà là muốn các hạ hạ một quyết định, xin các hạ hãy suy nghĩ kĩ càng.
Không thể không nói công phu diễn kịch của cả hai đều là nhất lưu, rõ ràng trong nội tâm đều đang tính toán đối phương, hết lần này tới lần khác mỗi người biểu hiện ra bộ dáng đáng thương.
Lâm Dịch đột nhiên đứng thẳng người bất đắc dĩ nói:
- Điều này thực sự là không có biện pháp. Nếu như bằng hữu đã tin tưởng Lâm mỗ, đem vật này gửi gắm cho mỗ, như vậy cho dù phải liều mạng thì Lâm mỗ cũng quyết phải đem việc này chu toàn. Quân các hạ định xử lý như thế nào mời nói ra, Lâm mỗ tận lực bồi tiếp.
Mới vừa rồi còn một bộ dáng do dự lập tức liền biến thành lưu manh. Cái tốc độ thay đổi này cũng xem như là kinh người.
Lâm Dịch ngôn ngữ đột nhiên biến thành lưu manh làm cho Mâu Quân có chút bất ngờ. Lập tức biểu hiện nhu hòa khi nãy dần dần trầm đi, một cỗ khí thế hùng hậu uy nghiêm từ trên ngưởi tràn ngập toát ra. Lâm Dịch cũng không chút nào yếu thế, khí thế trên người cũng đồng dạng đề thăng.
Lúc này khí thế của hai người cũng không có tiếp xúc, chẳng qua là của mỗi người tự phát ra, cũng không có giao phong. Không giống khi nãy giao thủ với Diệp Nhuận làm tử xà hiện ra khắp nơi.
Nhưng Lâm Dịch biết rõ hôm nay hắn đã ở vào thế yếu, nếu khí thế bị đối phương ép xuống hạ phong thì càng không tốt cho hắn.
- Nếu đã như vậy thì Lâm Dịch các hạ đừng trách Phần Thiên chúng ta không biết lễ nghĩa rồi. Quân đã khuyên ngươi nhưng ngươi vẫn không lĩnh tình. Đành khiến cho Phần Thiên phải tới lĩnh giáo xem thử các hạ có bản lãnh gì, cả chuyện giữa Phần Thiên và Phiêu Miểu Thiên cũng nhúng tay vào.
Ngữ khí của Quân đã biến thành đạm mạc. Đôi đồng tử lóe lên tia sáng màu vàng. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Dịch.
Người hiểu rõ Mâu Quân thì biết lúc mắt hắn mang theo tia màu vàng chính là lúc hắn thực sự tức giận. Xem ra việc Lâm Dịch thay đổi thái độ đã làm cho đối phương nổi giận. Mà hắn hiện tại mới chính thức là người làm cho cả Bạo Loạn Tinh Hải kinh hồn táng đởm, Kim Từ Vương Quân!
Đối lập với khí thế phát ra từ Mâu Quân thì Lâm Dịch cũng không có chút nào yếu thế, mang theo đôi đồng tử hơi đỏ liếc nhìn cả bốn người, khóe miệng mang theo một tia cười tà dị:
- Cũng tốt là Lâm Dịch mới đến, mộ danh Phần Thiên đã lâu. Hôm nay tới lại có thể thấy cả sáu vương của Phần Thiên sừng sững đã lâu ở Bạo Loạn Tinh Hải, cũng muốn xem đến tột cùng là có chỗ nào hơn người?
Địch bốn, Lâm Dịch không lộ ra một chút e sợ nào, đôi đồng tử màu đỏ lóe lên vẻ yêu dị như đang hưng phấn, như hóa thành thực thể. Bên ngoài thì không khí quanh thân hắn đang xoay chuyển giống như một cơn gió lốc, trong ý thức hải cả tinh thể tiểu kiếm và băng liên đều mơ hồ rung lên, tựa hồ lúc nào cũng có thể phá thể mà ra!
Tình cảnh trong nháy mắt đã đến tình trạng nỏ bạt cung giương. :
Cơ Nghiên trong mắt hiện lên tia kinh dị. Nàng thật sự không thể hiểu là đầu của hắn có phải bị lừa đá cho hư rồi không, tuy thực lực của hắn cũng không tệ lắm, nhưng đây chính là Phần Thiên! Hắn có thể đối phó với một người cũng đã là cố hết sức, nhưng ở đây bây giờ chính là có đến bốn người a!
Mặc dù là hắn có thần khí, nhưng đây là tổng bộ của Phần Thiên! Điều này chính là ở đây luôn có cường giả Thần cấp tọa trấn, thần khí sao có thể địch nổi được cường giả Thần cấp chân chính.
Không biết vì sao, có thể là do thần thú tinh huyết chảy trong người gây nên, thấy tình cảnh bị chuyển thành như vậy là do Lâm Dịch gây nên mà cảm thất có chút tức giận, trong nội tâm thầm mắng hắn một tiếng. Lúc này nàng đột nhiên giật mình, lập tức có chút sợ run. Chẳng lẻ là đầu của mình cũng bị hỏng, sao lại đi lo lắng cho cái tên vô lại này?
Ánh mắt Cơ Nghiên có chút ngơ ngác mà ngước nhìn người nam nhân giờ khắc này đang được một cỗ khí thế tà dị bao bọc, ngạo ngễ mà đứng. Ánh mắt tức thì biến thành có chút phức tạp.
Cơ Nghiên ánh mắt phức tạp tạm thời không nói, lúc này thì ánh mắt Diệp Nhuận lại nheo lại lên tiếng nói:
- Được. Chúng ta sẽ giúp ngươi lãnh giáo một phen.
Nói xong thân thể lập tức rung lên. Chỉ thấy hắn liền biến thành môt đạo hư ảnh tiến thẳng đến Lâm Dịch.
- Tới tốt lắm!
Lâm Dịch hơi híp tròng mắt, khóe miệng kéo theo một tia cười nói. Không chút do dự thân hình cũng chuyển biến tư thế tiếp đón.
Đại sảnh này bất quá cũng chỉ cỡ trăm thước, đối với cấp bậc cường giả như bọn hắn hầu như trong nháy mắt đã hết.
Tốc độ cực nhanh, hai cỗ uy năng hầu như đồng thởi nổ tung ầm ầm.
- Oanh!
Tiếng nổ cực lớn vang lên, nhưng không gian quanh đây không hề bị kích thích chấn động, dư âm còn lại cũng không hề có chút nào ảnh hưởng đến ba cường giả Ngưng Thần kỳ kia.
Không khí nhộn nhạo, sóng khí ầm ầm va chạm vào kết giới xung quanh lại giống như một giọt nước rơi vào biển, kích thích tạo ra từng tầng sóng nước sau đó lại biến mất không còn.
- Không hổ là kết giới do cường giả Thần cấp tạo ra.
Trong lúc cấp bách, Lâm Dịch nhìn thoáng qua mà trong lòng lại âm thầm khiếp sợ.
Phạm vi chiến đấu của cường giả Ngưng Thần kỳ có thể ảnh hưởng đến cả ngàn thước xung quanh, nhưng tại gian phòng chỉ có trăm mét này thậm chí là vết rách không gian cũng không thể xuất hiện.
Hơn nữa không gian này tựa hồ cũng không phải quá ổn định, nhưng kết giới này lại có thể hấp thu Thiên đạo uy năng, đem lực công kích của hai người đều chế trụ.
Sau một lần va chạm thì hai thân mình bắn ra, lại trở về vị trí giằng co lúc ban đầu, giống như là chưa hề di chuyển.
Nhưng bất đồng chính là trên người Lâm Dịch đã xuất hiện Chiến Văn, dù sao thì hắn cũng chỉ mới tiến vào Ngưng Thần kỳ, so đấu năng lượng nếu không có chiến văn chỉ sợ là không có khả năng qua được Mâu Quân, Diệp Nhuận, mấy người này từ lâu đều đã là cường giả Ngưng Thần kỳ.
Cũng may Chiến Văn của hắn đã đạt đến trình độ di chuyển theo ý muốn, chỉ cần một ý niệm là có thể xuất hiện, hầu như không cần thời gian. Cho nên lúc tiếp xúc với Diệp Nhuận thì trong nháy mắt hắn đã gia trì Chiến Văn.
Một đôi đồng tử lóe lên màu đỏ tà dị. Ánh mắt của hắn đang nhìn xem bốn người, gia trì Chiến Văn về sau thì tính cách của hắn đã biến thành ngạo mạn.
Tuy đã sớm được Cơ Nghiên nói cho biết là Lâm Dịch có được Chiến Văn, nhưng khi chính thức nhìn thấy cả ba người đều lộ ra tia kinh dị.
- Quả nhiên là Chiến Văn loại hổ.
Ngưng Thần kỳ Chiến Văn đây cũng không phải là người bình thường có được, ánh mắt Mâu Quân đã lộ ra chút cẩn thận.
Đạt đến Ngưng Thần kỳ còn được Chiến Văn tăng mạnh sức chiến đấu, như vậy thì đầu Thần thú kia có lẽ có một cường giả khác thu phục.
Nói một cách khác, bất luận ra sao có lẽ sau lưng đối phương còn có một cường giả Thần cấp nữa.
Cường giả Thần cấp, nghĩ tới như vậy, Mâu Quân đã có chút phiền não. Hắn tu thành Ngưng Thần kỳ đã hơn mấy chục năm rồi. Nhưng cũng không thể đột phá được cửa khẩu cuối cùng, rõ ràng là cảm giác mình đạt tới Ngưng Thần cách, nhưng mấy lần bế quan lại luôn luôn chênh lệch một chút mà thất bại. Vì sao kết quả lại như vậy hay đã xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không biết.
Khẽ thở dài một hơi Mâu Quân lại khẽ lắc đầu, ánh mắt lần nữa tập trung nhìn Lâm Dịch...Mặc dù hắn rất kiêng kị cường giả Thần cấp nhưng không có nghĩa là hắn e sợ đối phương. Đằng sau hắn cũng đồng dạng có một cường giả Thần cấp.
Nếu quả thật là sợ hãi thì lúc nghe được Lâm Dịch có Chiến Văn, hắn đã quyết định buông tha kế hoạch này rồi?
- Mâu đại ca, tên Lâm Dịch này đã từng nói là phụ thân của hắn có lẽ có quen biết với đại nhân, người này không thể giết được.
Trong nội tâm của Cơ Nghiên giằng co cả nửa ngày trời, lúc này lại thở dài một hơi. Cảm tình trong tiềm thức đã chiếm được thượng phong.
Mâu Quân nghe được thần thức truyền âm của Cơ Nghiên thì quay đầu nhìn về phía nàng. Nhíu mày truyền âm nói:
- Tin tức này có thể tin được sao?
Cơ Nghiên lúc này đã gạt lương tâm khẽ gật đầu mà nói:
- Có thể tin được, đại nhân cũng cho muội Chiến Văn loại hổ. Hắn được di truyền từ phụ thân mình cũng là Chiến Văn loại hổ. Nói không chừng trong chuyện này còn có ẩn tình khác.
Quân lúc này có chút trầm ngâm.
Sau lưng đối phương tuy có cường giả Thần cấp nhưng cũng không đáng để sợ, nhưng nếu cường giả Thần cấp này là người quen biết cũ của đại nhân, vậy thì quả thật là có chút đau đầu. Cường giả Thần cấp phi thường coi trọng cảm tình của mình với những người cùng cấp. Nếu là phụ thân của hắn thật sự nhận thức đại nhân, như vậy vô luận là sao cũng không thể giết hắn được.
Nghĩ tới đây thì Quân lại khẽ nhíu mày, một lát sau mới đắc dĩ mà nói:
- Đành phải quấy rầy đại nhân rồi. Tiểu Nghiên lần này phiền ngươi đi một chuyến.
Cơ Nghiên hơi chột dạ, nhăn mày nói:
- Chuyện nhỏ này mà cũng đi quấy rầy người thì quả thật là không tốt? Chỉ cần giáo huấn hắn lần này, lại bắt hắn đem Lộng Viêm thảo nôn ra là được rồi. Còn cần phải kinh động đến đại nhân?
Cơ Nghiên nói mấy lời này nghe ra giống như là vì đại nhân mà suy nghĩ, nhưng chính cô ta rõ ràng lời của đối phương có thể tin hay không, mình cũng không hề biết rõ. Vạn nhất phụ thân của đối phương không nhận ra Phần Viêm đại nhân thì chỉ sợ lần này hắn có chắp cánh cũng không thể thoát được.
Cái cảm giác trong tiềm thức này vô cùng kỳ diệu, vừa kỳ vọng Lâm Dịch có thể bị giáo huấn một lần nhưng cũng không muốn hắn bị tổn thương một chút nào, Cơ Nghiên cứ như vậy quy kết.
Vừa nghe xong lời Cơ Nghiên nói thì hắn không khỏi chần chờ. Trung thực mà nói đoạt lại Lộng Viêm thảo là chuyện tất nhiên, nhưng đối với khả năng trên người đối phương có tồn tại Thần khí mới là hấp dẫn nhất đối với hắn.
Cho nên động thủ, sẽ không để đối phương còn sống ly khai.
Nhưng đoạt lại Lộng Viêm thảo còn dễ nói, mặc dù là cường giả Thần cấp đến hắn vẫn có thể nói lý trước mặt người đó, còn việc cường đoạt Thần khí của người ta...
Quân nhíu mày suy nghĩ, mà tình cảnh lúc này của Lâm Dịch và Diệp Nhuận, hai bên đã giao phong với nhau mấy lần!
Thiên đạo của Diệp Nhuận có một đặc tính là sinh sôi không ngừng, liên miên bất tuyệt. Một lớp rồi lại một lớp giống như sóng biển cuồn cuộn không ngớt, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập uy năng.
Nhưng Lâm Dịch cũng không yếu một chút nào, Thiên đạo khi trầm trọng khi quỷ dị làm cho Diệp Nhuận có chút kinh nghi. Hai bên đều muốn đánh nhanh thắng nhanh. Tuy nhiên uy năng Thiên đạo đã bị kết giới xung quanh ảnh hưởng rất nhiều, xem ra rất khó phân thắng bại.
Úc ngược lại ở một bên, xem cuộc chiến giống như là xem diễn xiếc. Trong đôi mắt vẫn như cũ phong đạm vân khinh, bộ dáng có chút hăng hái.
Hôm nay Thiên đạo hai người đều giao phong với nhau, nếu như luận về Thiên đạo, Lâm Dịch tự nhiên là còn kém Diệp Nhuận. Dù sao Diệp Nhuận đã cảm ngộ rất nhiều năm đối với việc vận dụng Thiên đạo, Lâm Dịch khó có thể sánh bằng được.
Nhưng Thiên đạo của Lâm Dịch quỷ dị như vậy lại là lần đầu Diệp Nhuận chứng kiến.
Rất nhiều Thiên đạo đều có một loại tính chất đặc biệt. Hoặc là trầm trọng, linh mẫn, khéo léo, mờ ảo...Chỉ cần nắm chặt những lý giải tính chất đặc biệt này của Thiên đạo, đánh bại đối thủ chỉ là sớm muộn.
Nhưng mà Thiên đạo của Lâm Dịch lại vô cùng quỷ dị, khi thì trầm trọng như núi, khi thì bình tĩnh như nước, khi lại tới như sóng, lúc lại mờ ảo như gió...vô cùng kỳ quặc. Quả thật là không thấy không biết. Cho dù Diệp Nhuận cố tình tính toán đối phương, nhưng bởi vì sự quỷ dị khi công kích của Lâm Dịch mà không phải chỉ một lần kế hoạch đã bị bóp chết từ trong trứng.
Bất quá phương thức chiến đấu của Diệp Nhuận cũng là cực kỳ phong phú, tuy lần lượt đều bị Thiên đạo quỷ dị của Lâm Dịch phá giải, nhưng hắn lúc này không nóng không vội, dùng tâm thể ngộ đến Thiên đạo này.
Còn đối với Lâm Dịch mà nói thì Thiên đạo của đối phương cực kỳ triền miên. Từng đợt, từng đợt như là sóng biển làm cho tay chân của hắn có chút luống cuống
Chỉ so sự quen thuộc đối với Thiên đạo, hắn hoàn toàn thua kém Diệp Nhuận. Lúc sử dụng đến Thiên đạo Lâm Dịch cũng có cảm giác không lưu loát. Công kích của đối phương thao thao bất tuyệt, sau khi cứng đối cứng rõ ràng là đối phương phải có một đoạn thời gian hồi sức, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại có thể bộc phát ra một cổ năng lượng cường đại, làm cho hắn tay chân luống cuống.
Nếu không phải thân thể của hắn đã thông qua tẩy lễ của năng lượng Hổ Thần quyết, sớm đã biến thành cực kỳ mạnh mẽ, chỉ sợ hiện tại hắn đã thụ nội thương không nhỏ.
Diệp Nhuận đang phỏng đoán Thiên đạo của hắn, không phải là hắn lại cảm giác phỏng đoán Thiên đạo của đối phương? Giao phong một lát, đã làm cho hắn có lĩnh ngộ mới đối với Thiên đạo, cũng đang thử hỗn hợp Thiên đạo,
Hỗn hợp Thiên đạo và bắt chước Thiên đạo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bắt chước là thuyết pháp khi chưa có được Thiên đạo của chính mình, hoàn toàn bắt chước quỹ tích vận hành của người khác, mặc kệ nó có phù hợp với đặc tính của mình hay không. Nhưng mục đích vốn có của Thiên đạo, chính là tìm kiếm điều mình thiếu hụt trong Thiên đạo, trong Thiên đạo của người khác tìm kiếm giải đáp, sau đó đền bù vào trong Thiên đạo của mình.
Mà cái này cũng gọi là xác minh.
Diệp Nhuận và Lâm Dịch chiến đấu, nhất là trong kết giới này năng lượng công kích bị hạ thấp này, sử dụng để chiến đấu chính là Thiên đạo. Nói thực ra, chiếm tiện nghi chính là Lâm Dịch.
Diệp Nhuận chìm trong Thiên đạo bao nhiêu năm nay? Mà Lâm Dịch trở thành Ngưng Thần kỳ mới bao nhiêu ngày? Lâm Dịch dù có là thiên tài cỡ nào, cũng không có khả năng là đối thủ ngang hàng với Diệp Nhuận.
Nhưng mà đối với Diệp Nhuận mà nói, hắn muốn từ cuộc chiến với Lâm Dịch để thăng hoa Thiên đạo của chính mình, điều này lại càng khó hơn rồi, dù sao Thiên đạo của hắn gần như đã hoàn mỹ, còn Lâm Dịch chỉ là một nhân vật mới mà thôi. Một lão dong binh kinh nghiệm phong phú muốn từ trên người một dong binh tay mơ học được kinh nghiệm gì đó? Dễ lắm sao.
Khóe miệng Lâm Dịch mang theo một nụ cười quỷ dị, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào việc xác minh Thiên đạo của chính mình. Diệp Nhuận tuy vẫn không nóng không vội như cũ, nhưng lông mày cũng đã có chút nhíu lại.
Bởi vì hắn cảm thấy, Thiên đạo của đối phương, càng phát càng hoàn mỹ.
- Ha ha, một tên thật thú vị...dưới tình huống này rõ ràng còn dám xác minh Thiên đạo?
Vương Úc ở ngoài đứng xem, đối với quan hệ trong đó xem cực kỳ thấu triệt. Không tới một lát, hắn đã phát hiện rồi.
Lâm Dịch dần quen thuộc với Thiên đạo của chính mình. Ít nhất, so với sự không lưu loát lúc trước đã không thể so sánh được rồi. Điều này làm cho trên khuôn mặt tuấn mỹ của Vương Úc hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức lại bật cười.
Từ trong mắt mắt của hắn, không chút nào nhìn ra được sự chán ghét gì đối với Lâm Dịch, dù Lộng Viêm thảo mà đối phương cướp lấy, trên thực tế vốn chính đồ đạc của hắn.
Trái lại, từ trong mắt cái tên vốn phải là rất ghét Lâm Dịch này, thậm chí lộ ra vẻ tán thưởng.
Đối mặt với bốn cường giả ngang cấp, vẫn có thể không đổi sắc mặt đĩnh đạc hiên ngang như cũ. Thậm chí trong lời nói và hành vi của đối phương càng không có một điểm thu liễm nào...Bằng vào điểm này, Vương Úc đã hơi sinh ra hảo cảm với Lâm Dịch.
Người tu hành Hỏa thuộc tính, bình thường mà nói đều là người cực kỳ nóng nảy. Vương Úc tuy có hơi nóng nảy nhưng cũng không phải là quá mức, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến cốt cách cao ngạo trong xương cốt hắn.
Đúng vậy, Vương Úc rất cao ngạo, hắn đối với bất kỳ người nào đều là một bộ dạng mỉm cười, cũng không phải nói là hắn vừa ý đến ngươi, chỉ là bời vì hắn căn bản là chưa từng để ý tới ngươi mà thôi. Hắn nóng nảy hay không nóng nảy, đó là bởi vì không có ai trêu chọc hắn, hoặc là nói dù là có người tới trêu chọc hắn, hắn cũng cảm giác không cần phải tức giận với ngươi mà thôi.
Mâu Quân đã từng nói một câu:
- Ta tình nguyện đối mặt với Lưu Phong và Linh Nhiên, cũng không muốn đối mặt với Vương Úc.
Đương nhiên, những lời này chỉ là trong lúc Phần Thiên Lục Vương nói giỡn với nhau mà thôi, lúc ấy Vương Úc cũng chỉ hơi cười cười mà thôi, nhưng bốn người khác đều biết lời hắn nói là thật.
Vương Úc là thân truyền đệ tử của Phần Viêm, thực lực mà hắn biểu lộ là vào khoảng giữa sáu người. Nhưng mà năm người khác đều biết một điều...đó là kia không phải là thực lực chân chính của Vương Úc.
Dù là Mâu Quân, cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể thắng Vương Úc.
Đây là một người rất khó để có thể dành được hảo cảm của hắn.
Nhưng mà một gia hỏa khó ưa như vậy, lại bởi vì biểu hiện của Lâm Dịch, sinh ra một tia hứng thú. Hoặc là nói...hắn, bắt đầu nhìn thẳng vào Lâm Dịch.
Người đều là dùng nhanh đánh nhanh. Tầm đó, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tuân theo một quỹ tích hoàn mỹ, mang theo vẻ không ai tưởng tượng được.
Bên này, rốt cục Mâu Quân cũng đã hạ quyết định.
Quả thật, đối với hắn thì Thần Khí có sức hấp dẫn rất lớn. Nhưng nơi này lại có một cường giả Thần Cấp thần bí tồn tại sau lưng đối phương, lại càng làm cho Mâu Quân để ý một ít.
Mấy ngàn năm trôi qua, từ một tên gia hỏa tầng dưới chót Thiên Giới mà hắn có thể vươn lên một Ngưng Thần Kỳ đỉnh phong, ngoại trừ thiên tư bản thân ra. Quan trọng hơn là hắn hiểu cái nào nên buông bỏ, cái nào không.
Nếu không, tại Thiên Giới nguy cơ tứ phía này. Chỉ hơi không cẩn thận liền mất đi tính mạng, đây cũng không phải là nói giỡn đấy. Trong một ngày, tại Thiên Giới đều có vô số người chết vì đủ loại nguyên nhân. Nhưng kỳ thực, tính mạng bọn hắn đều là vô hạn.
Trước khi không có cách nào xác định cường giả Thần Cấp sau lưng đối phương đến tột cùng là ai, vẫn nên cẩn thận một ít thì hơn.
Nghĩ tới đây, Mâu Quân nhẹ gật đầu. Mắt vẫn y nguyên nhìn về phía song phương đang giao chiến. Sau khi nhìn một hồi, lông mày lại hơi nhăn lại.
Thực lực Lâm Dịch, rõ ràng vượt quá ý liệu hắn.
Thiên Đạo vốn không lưu loát, nhưng chỉ sau khi căn cứ một hồi ngắn ngủi, đã càng phát ra thuần thục. Trước kia Diệp Nhuận còn có thể dựa vào đặc tính Thiên Đạo mà khiến Lâm Dịch chịu thiệt thòi không nhỏ. Nhưng hiện giờ thì cơ hội này đã cực nhỏ rồi.
- Thiên tư thật kinh người!
Nhãn lực Mâu Quân là hạng gì? Chỉ cần nhìn mấy lần, lập tức nhìn ra, trong lòng âm thầm khiêp sợ vì thiên tư của Lâm Dịch.
Chỉ một thời gian ngắn như vậy, Thiên Đạo của hắn đã càng thuần thục rồi.
Quá trình thuần thục Thiên Đạo này, cũng không phải dễ dàng như vậy. Rất nhiều cường giả Ngưng Thần Kỳ sơ kỳ, mặc dù lĩnh hội Thiên Đạo, nhưng muốn hoàn toàn phát ra lực công kích Thiên Đạo, lại cần một lần thể ngộ, tu luyện cho đến khi thân thể mình hoàn toàn nhớ kỹ quỹ tích kỳ diệu kia.