- Sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?
Trước người hắn, một tên nam nhân khác mở miệng suy đoán. Tên nam nhân này cũng là một nam tử cực kỳ có mỵ lực. Thân hình lực lưỡng, thế nhưng cái đầu lại bóng loáng, lại không chút nào tạo cảm giác lỗ mãng cho người nhìn mà ngược lại lại làm cho hắn thêm vài phần thô kệch. Mắt cao mày kiếm, làm cho người ta có cảm giác hắn là một người trầm ổn, lợi hại mà lặng lẽ, nhìn qua cực kỳ sâu xa. Quần áo trên người hắn cũng là một kiện áo giáp màu vàng, trên cánh tay trái của hắn có một hàng xăm màu vàng. Đầu rồng, kéo tới gần miệng hắn. Một cỗ khí tức cuồng dã lại mang theo sự trầm ổn phát ra từ trên người hắn.
Phía trước áo giáp của hắn đồng dạng cũng khảm một viên Tử Tinh, bên trong mơ hồ có hai chữ thập nhị cổ xưa.
Cái huy chương này chính là tiêu chí của đường chủ Long Tích.
Duẫn Đinh chính là đường chủ thứ mười ba của Long Tích, hắn tự nhiên cũng có huy chương, thế nhưng nếu như ở Đông Nam Thiên mà đeo thứ này trên người, đó chính là việc một người thông minh không bao giờ làm.
Hoặc giả tiêu chí bên ngoài của đường chủ Long Tích rất ít người biết đến, thế nhưng mặc kệ như thế nào chung quy cũng có người biết. Duẫn Đinh đương nhiên cũng đã suy nghĩ tới vấn đề này.
Nghe thấy câu hỏi của tên nam nhân đầu bóng kia, tên nam nhân mở miệng đầu tiên khẽ nhíu màu, sau đó chậm rãi nói:
- Thực lực của Duẫn Đinh tuy rằng không được tốt lắm, thế nhưng cũng là người sở hữu Thiên Đạo kỹ, trừ phi là cường giả Thần Cấp xuất thủ, bằng không...Hắn tu hành phong hệ, tốc độ thượng hạng. Nếu hắn muốn chạy trốn, sợ rằng có rất ít người có thể đuổi theo hắn.
Tên nam nhân này phân tích cũng không sai, chỉ là bọn họ không có nghĩ đến, Lâm Dịch ở trong chiến đấu đột nhiên lĩnh ngộ đột phá, cũng một kích giết chết Duẫn Đinh, hắn ngay cả thời gian chạy trốn cũng không có.
Cũng khó trách bọn họ phân tích không ra, dù sao loại tình huống này phi thường hiếm thấy. Tới đẳng cấp như bọn họ hiện giờ, muốn tiến thêm một bước còn khó hơn lên trời. Chuyện trong chiến đấu đề thăng rồi một chiêu tất sát đối thủ, bọn họ tuyệt đối không tin.
- Ta nói không phải là lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, dù sao Linh Hồn Tinh Thạch của hắn cũng ở đây, ý ta muốn nói, hắn có thể vì nhiệm vụ thất bại mà chạy hay không?
Tên nam nhân đầu bóng còn chưa nói hết, đột nhiên ngừng lại, trên mặt hắn lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Mấy người nhìn nhau, đều phát hiện ra thần sắc khiếp sợ trong mắt đối phương.
- Thực sự đã chết sao?
Hầu như trong cùng lúc, quang mang trên người hai người đại thịnh, trong nháy mắt biến mất ở bên trong căn phòng.
Trong một căn phòng bí ẩn, vào lúc hai người chạy tới, đã cảm giác có một cỗ khí tức mạnh mẽ đã ở chỗ này. Hai người nhìn nhau, lắc mình tiến vào căn phòng.
Căn phòng này cực kỳ trống trải, bên trong căn phòng khách rộng rãi, ở giữa có một cái bàn lớn. Trên bàn có những Tinh thể bạch sắc xếp thành hình một chiếc kim tự tháp. Những tinh thể này đều lóe ra hào quang nhàn nhạt, lưu quang lóng lánh, rất là đẹp.
Nhưng mà những ánh mắt ở trong căn phòng đó hiện nay lại đều tập trung ở dãy thứ ba...Trên đó có mười lăm bạch sắc tinh thể, nhưng mà, hiện nay một cái tinh thể ở bên phải, đã biến thành một đống bột phấn.
- Đã chết rồi?
Một thanh âm trầm thấp vang lên, đầu lông mày mọi người nhíu lại, nhìn về phía người nói chuyện...
Người mở miệng kia vóc người cũng không lực lưỡng, nhưng lại cực kỳ cao gầy. Thân thể gày gò nhìn qua không khiến cho người ta có cảm giác yếu ớt, mà ngược lại lại làm cho người ta có cảm giác cực kỳ sắc bén. Tướng mạo không tính là tuấn mỹ, thế nhưng đôi mắt xếch lên, sắc nhọn, làm cho người ta có cảm giác không thể chịu đựng được khi bị đôi mắt đó nhìn. Mái tóc đen dài buộc lại sau đầu buông xuống tận bên hông, trường bào màu vàng của hắn đồng dạng cũng có một tinh thể kim sắc, trên mặt khắc một chữ Tam.
Người này, chính là một trong mười ba đường chủ của Long Tích, đường chủ thứ ba.
- Chẳng lẽ Cường giả Thần Cấp xuất thủ?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, đó chính là giọng của một nữ nhân, nữ nhân này vóc dáng cũng phi thường cao gầy, tư thái của nữ nhân lại giấu vào bên trog trường bào màu vàng, thế nhưng vẫn như cũ khó có thể che dấu được vóc dáng ngạo nhân của nàng. Chỉ là nét mặt của nàng có một chiếc mặt nạ hắc sắc bảo hộ, cũng đã che kín dung mạo của nàng đi. Nhưng mà, chỉ từ đôi mắt xinh đẹp mang theo sự lạnh lùng kia, cùng với làn da trắng ngần cũng có thể suy đoán ra tướng mạo của nữ nhân này tất không kém. Trên người của nàng cũng có một tinh thể kim sắc, bên trong viết hai hai chữ thập nhất cũng đã nói rõ thân phận của nàng chính là đường chủ số mười một của Long TÍch.
Nhưng mà lời của nàng không ai trả lời, tất cả mọi người đếu nhíu mày, nhìn tinh thể bị nghiền nát kia suy ngẫm.
Một lúc lâu sau, tên nam nhân mở miệng đầu tiên kia mới chậm rãi nói:
- Luận là như thế nào, việc này cần phải thông báo cho các đại nhân một tiếng...Phong Linh, ngươi đi thông báo cho các đại nhân đi.
- Được.
Nữ nhân mang theo mặt nạ hắc sắc kia lên tiếng, thân hình nhoáng lên, đã hóa thành một đạo lưu quang, biến mất.
- Nham Long.
- Có.
Tên nam tử đầu bóng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân mắt xếch kia.
- Thập tam Long Tích tạm thời không có đường chủ cho nên ngươi sẽ tạm thời cấp chưởng hai đường khẩu...Khổ cực cho ngươi rồi.
Tên nam nhân mắt xếch kia nhẹ nhàng nói.
Tên nam nhân đầu bóng kia người run lên, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhất thời, trong phòng trầm mặc.
Chính vào lúc này, một đạo lưu quang từ trong góc của căn phòng đi ra. Mọi người đều bị kinh động, nhíu mày nhìn về phía quang mang không biết từ chỗ nào đột nhiên xuất hiện.
Tên nam nhân mắt xêch kia nhíu mày, tai phải vung lên, một đao quang mang nhu hòa nghênh đón đối phương. Trong nháy mắt, hai đạo quang mang quấn vào với nhau, một tiếng "ba" nhỏ vang lên, sau đó một loạt chữ viết cứ như vậy mà xuất hiện trên không trung.
Khi mọi người trong căn phòng nhìn thấy những chữ trên không trung tức thì sắc mặt đều đại biến.
- Người sở hữu Hổ Thần chiến văn đã xuất hiện, Lâm Dịch, Đông Nam Thiên!
Một lát sau những chữ này lại chớp động, quang mang hợp lại, một lát sau liền xuất hiện hình dạng một người...Chính là Lâm Dịch.
Người sở hữu Hổ Thần chiến văn đã xuất hiện?
Tin tức này khiến cho mọi người ở đây trong nháy mắt dại ra, khuôn mặt bọn họ tức thì có chút khó coi, lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía tên nam nhân mắt xếch kia.
- Lập tức thông tri cho đại nhân.
Bên trong căn phòng khách này nhìn qua giống như một cung điện xa hoa, hơn mười chiếc cột chung quanh đều điêu khắc một con cự long rất là sống động, con mắt được tạc từ bảo thạch màu đỏ bắn ra hàn mang bức người, một chỗ khí tức giống như muốn thôn phệ thiên địa từ trên những cây cột này phát ra. Phối hợp với quang man của tinh thể, càng làm cho căn phòng này tăng thêm vài phần khí tức thần thánh.
Bên trong đại sảnh có hơn mừơi, nhưng mà ngay cả một tia hô hấp cũng không có, vô cùng quỷ dị.
Đột nhiên, một đạo kim sắc quang mang từ không trung chợt hạ xuống, không ngờ lại xuyên thấu qua đỉnh của phòng khác, không ngờ lại rơi vào giữa chỗ ngồi cao nhất trong phòng khác. Hơn mười người kia không dám chậm trễ, vội vàng khom người quỳ xuống.
- Cung nghênh thánh giá đại nhân.
Tiếng hô cung kính vang lên, nhất thời quanh quẩn bên trong căn phòng.
Thế nhưng trong chốc lát, quang mang màu vàng chậm rãi thu liễm lại, hiện ra một thân ảnh, chậm rãi hạ xuống, cuối cùng ngồi lên trên bảo tọa. Một lát sau, quang mang biến mất, lộ ra hình dáng của người tới.
Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, luôn mang theo nụ cười nhu hòa, cái trán trơn tuột, ở giữa có một đồ án phức tạp, có vẻ vô cùng thần bí.
Con mắt thâm thúy mà ôn hòa liếc mắt nhìn quanh mọi người, những người bị ánh mắt của hắn nhìn vào, liền không nhịn được mà kinh hoảng một chút, sau đó cúi đầu không dám nhìn thẳng.
- Được rồi, đứng lên đi.
- Tạ ơn đại nhân.
Mọi người cao giọng đáp lại, cung kính đứng lên, lui về vị trí của mình.
Tên nam tử tuấn mỹ này vừa cười vừa nói, đều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, quay đầu về phía tên nam tử mắt xếch kia, khẽ cười nói:
- Thả Thế, ngươi triệu tập mọi người qua đây là có chuyện gì quan trọng sao?
Người bị gọi là Tả Thế kia đi về phía trước ba bước rồi khom người cung kính nói:
- Đại nhân, có một tin tức Tả Thế không dám tự chủ trương, cho nên mới thỉnh đại nhân cùng với các vị đường chủ khác qua đây. Tiểu nhân cả gan, mong đại nhân bao dung.
Tên nam tử tuấn mỹ kia cười gật đầu nói:
- Ha ha, vô phương. Ngươi nói đi.
Tả Thế hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu lên, biểu tình nghiêm túc nói:
- Truyền nhân của Hổ Thần chiến văn đã xuất hiện.
Tinh quang trong mắt tên nam tử tuấn mỹ kia chợt lóe, tiếu ý trên mặt tức thì thu liễm lại:
- Tình hình thực tế ra sao?
Tả thế khẽ gật đầu nói:
- Đại nhân lúc đầu phái Duẫn Đinh đường chủ, thập tam đường chủ đi chấp hành nhiệm vụ phá hủy, thế nhưng hôm nay, linh hồn chi linh của hắn đột nhiên vỡ tan, tiểu nhân tin rằng hắn đã chết...Tin tức này, chính là do linh hồn của hắn truyền âm trở về.
Ánh mắt tên nam tử tuấn mỹ kia chợt lóe lên, một lát sau híp mắt lại:
- Quả nhiên không phải là giả, người nọ quả nhiên ẩn dấu ở bên trong Đông Nam Thiên...
Thấy tên nam tử tuấn mỹ kia trầm tư, Tả Thế cũng trầm mặc cúi đầu, đợi đối phương nói.
- Xem ra, đại chiến giữa Huyền Đông Thiên và Đông Nam Thiên sẽ phải xảy ra sớm một chút.
Khóe miệng tên nam tử tuấn mỹ kia mỉm cười:
- Còn chưa đạt được Thần Cấp mà dám quang minh chính đại xuất hiện...Nhất định là chủ ý của lão gia hỏa Đông Nam Thiên kia a? Muốn ném chúng ta làm hòn đá cho hắn rèn luyện sao?
Nói xong câu này, tân nam tử tuấn mỹ kia ngẩng đầu nhìn về bốn phía, liếc mắt cười nói:
- Tả Thế, lần này ngươi mang theo người của đệ tam Long Tích của ngươi, Mạc Ly cửu Long Tích, Phong Linh thập nhất Long Tích, Nham Long thập nhị Long Tích cùng với người của thập tam Long Sống của Duẫn Đinh đi tới Huyền Đông Thiên đi. Mục tiêu chính là Bách Nguyên Tông kia...Yên tâm đi, lão gia hỏa này tự giữ thân phận, sẽ không xuất thủ với các ngươi.
Nói xong, tên nam tử tuấn mỹ này lại nhẹ nhàng bật cười nói:
- Hủy diệt toàn bộ, sau đó trực tiếp trở về là được. Những thứ khác, các ngươi không cần phải xen vào.
Tả Thế nao nao nói:
- Vậy còn Lâm Dịch?
- Lâm Dịch?
Tên nam tử tuấn mỹ kia mỉm cười lắc đầu nói:
- Hóa ra hắn gọi là Lâm Dịch sao? Về hắn các ngươi không cần phải xen vào. NHững lão gia hỏa này tính toán rất kỹ...Nào có thể để cho các ngươi đạt được ý nguyện một cách đơn giản như vậy? Ha ha...
Tả Thế nhíu mày, cung kính khom người lĩnh mệnh nói:
- Tuân mệnh.
Bên trong Hổ Thần cư.
Trong một căn nhà gỗ nho nhỏ, đôi mắt Thủy Linh Lung và Lang Sa đều mang theo vẻ lo lắng nhìn về phía Lâm Dịch đang khoanh chân ngồi trên không trung, toàn thân được huyết lam sắc quang mang bao phủ.
Lúc này sắc mặt Lâm Dịch tái nhợt, không có lấy một tia huyết sắc, hai mắt nhắm chặt. Sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, cho dù ai nhìn thấy cũng biết trạng thái hiện tại của hắn không được tốt lắm. Mà loại trạng thái này đã giằng co được hơn ba ngày rồi.
Bên ngoài căn nhà gỗ, thân thể của Thư Mộng cũng bị một tầng lam sắc quang mang bao vây...Lam sắc kia hoàn toàn biến thành thực chất, lượn lờ chung quanh, ngay cả thân thể của Thư Mộng cũng đã trở nên không rõ...Lúc đầu Lâm Phỉ trước khi rời đi đã mở cánh cửa tiềm lực của nàng, lực lượng mạnh mẽ bực này, đối với Thư Mộng mà nói chính là điều không tưởng. Nàng cần phải có thời gian rất lâu để hấp thu vào tiêu hóa, cũng tiến thêm một bước để đề thăng cường độ thân thể của chính mình, mới có thể thích ứng được cường độ của lực lượng mới. Cũng đem chúng nó chuyển hóa hoàn toàn thành lực lượng của bản thân mình. Vì vậy, trong ba tháng này, nàng đều đang đắm chìm trong bế quan.
- Nhất định không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì...
Thủy Linh Lung cắn chặt môi, hai tay chắp lại cầu khấn, nhìn qua có vẻ như nàng đang vô cùng khẩn trương...Từ khi Lâm Dịch trở về, hắn chưa từng bao giờ thụ thương nặng như vậy, cũng khó trách khiến cho Thủy Linh Lung lo lắng.
Lang Sa đồng dạng cũng phi thường lo lắng, nhưng tính cách của nàng lãnh đạm, tuy rằng lo lắng, thế nhưng cũng còn có thể miễn cưỡng nắm chặt tay mình. Thấy bộ dáng Thủy Linh Lung như vậy, nàng không khỏi khuyên giải nói:
- Tỷ tỷ không nên quá lo lắng, Lâm Dịch nhất định sẽ không có việc gì.
Thủy Linh Lung nghe vậy cảm kích nhìn nàng một cái, dường như sự an ủi của Lang Sa có chút tác dụng, nàng cắn môi sau đó gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hai nàng cứ như vậy lẳng lặng đứng đó...Cùng đợi lâm Dịch khôi phục.
Mà Lâm Dịch lúc này cũng đang tiến vào một cảnh giới phi thường kỳ diệu.
Lần này đánh với Duẫn Đinh một trận, thu hoạch của Lâm Dịch cực kỳ lớn...Năm đó tuy rằng hắn còn chiến đấu một trận với Cường giả Thần Cấp Khương Như, thế nhưng lúc đó không biết bởi nguyên nhân gì mà Khương Như không có sử dụng Thiên Đạo kỹ của riêng mình. Bằng không...Bằng không ngay cả Thiên Đạo kỹ của Duẫn Đinh cũng có thể khiến cho hắn bị thương nặng. Nếu nhưng là Thiên Đạo kỹ của Cường giả Thần Cấp chân chính, thì sẽ mạnh mẽ ra sao?
Trong đầu Lâm Dịch, liên tục nhớ lại cảnh chiến đấu với Duẫn Đinh, lúc đó hắn không thể nắm bắt được thân hình của Duẫn Đinh, thế nhưng sau đó có sự lĩnh ngộ lại thấy vô cùng rõ ràng. Từng quỹ đạo, vô cùng hoàn mỹ cùng huyền diệu, Lâm Dịch càng hiểu rõ, lại càng thấy sợ hãi.
Vận khí, hoàn toàn là vận khí. Nếu như cuối cùng Thiên Đạo của hắn không có một bước tiến bộ, nếu không phải Duẫn Đinh quá mức tự tin, cho rằng Lâm Dịch nhất định không tìm được chỗ ẩn thân của hắn, nếu không phải lực lượng của Thú Văn bản nguyên cường hãn không thể địch nổi...Cùng cùng ai thắng ai bại, sợ rằng khó có thể nói rõ.
Lưu loát như mây bay nước chảy, vô cùng hoàn mỹ không tìm thấy một chút tỳ vết nào. Mỗi một chiêu đều là tự nhiên như vậy, giống như vô luận là phân chia ra cao hay thấp, đều không thể đạt được cái hiệu quả cuối cùng này. Loại Thiên Đạo này quả thực Lâm Dịch không thể tưởng tượng nôir.
Quỹ tích vô cùng hoàn mỹ.
Tâm thần Lâm Dịch chấn động, một chiêu kia của đối phương, giống như đã mở cánh cửa trước mặt hắn, nhưng trên thực tế lại không có cánh cửa nào mở ra. Hiện tại hắn mới chân chính tiến nhập thế giới của Thiên Đạo, hắn mới biết bản thân mình nhỏ bé tới cỡ nào.
Tâm tình thỏa mãn tại giờ phút này rốt cuộc sụp đổ, tiêu tán. Thiên giới lớn như vậy, cường giả nhiều như nước sông, Thiên Đạo hoàn mỹ như của Duẫn Đinh, trong Ngưng Thần Kỳ ở Thiên Giới mà nói, cũng không phải là đỉnh phong chân chính. Vậy bản thân hắn tại phương diện Thiên Đạo còn xa không bằng đối phương thì có tư cách gì để kiêu ngạo và tự mãn đây?
Lẽ nào, cả đời này hắn đều phải dựa vào chiến văn sao? Chiến văn chung quy cũng chỉ là ngoại lực. Chí ít đối với những người tu hành Thiên Đạo thì chiến văn chính là ngoại lực.
Huống chi, chiến văn mang đến thần thức và năng lượng cường đại, so với Thiên Đạo chân chính còn xa mới bằng được.
Lâm Dịch không chút nghi ngờ, nếu như lúc đầu Duẫn Đinh có trong tay một thanh Chân Thần khí mà không phải là Hư Thần khí...Như vậy hiện tại, hắn đã sớm biến thành một đống thịt nát.
Thiên Đạo như vậy, làm gia tăng lực công kích của Chân Thần khí...Sự phòng ngự của Lâm Dịch tuyệt đối chỉ là một tờ giấy mỏng.
Trải qua một trận này, Lâm Dịch đối với Thiên Đạo cũng có cảm ngộ thêm một bước. Nhưng cho dù là như vậy, khoảnh cách đến Thiên Đạo kỹ, sáng tạo ra Thiên Đạo kỹ thuộc về bản thân mình thì còn xa mới tới.
Thiên Đạo kỹ của Duẫn Đinh tuy rằng đã thành thục, thế nhưng dù sao đó cũng là Thiên Đạo của đối phương. Tại phương diện này Lâm Dịch cũng không dự định đi mô phỏng Thiên Đạo của đối phương...Mô phỏng đương nhiên cũng có thể khiến cho chiến lực của hắn tiến thêm một bước...Nhưng Thiên Đạo này lại không thuộc về chính mình. Nếu như cứ hoàn toàn mô phỏng theo đối phương, như vậy thành tựu sau này của Lâm Dịch cũng chỉ có thể dừng lại tới trình độ hiện tại của Duẫn Đinh.
Hoặc giả, hiện tại Lâm Dịch có Thú Văn bản nguyên và ba dạng Chân Thần khí, hắn thực sự có thể trở thành đệ nhất nhân dưới Thần Cấp...Thế nhưng không có Thần cách, hắn vĩnh viễn đều không đạt tới trình độ Thần. Mà chuyện này, chính là chuyện mà Lâm Dịch vĩnh viễn đều không muốn thấy.
Giống như đại đa số người ở trên Thiên Giới, thành Thần mới chính là mục tiêu cuối cùng của Lâm Dịch.
Mặc kệ nói như thế nào, Thiên Đạo của Duẫn Đinh đối với Lâm Dịch cũng có chỗ tốt cực lớn. Cái khác không nói tới, chỉ riêng quỹ tích của Thiên Đạo, sau khi nghiên cứu một phen, Lâm Dịch đã có thể nắm chắc. Hơn nữa lại nghiên cứu Thiên Đạo của một người khó khăn lắm mới đạt tới trình độ ngưng tụ Thần Cách, đối với bản thân Thiên Đạo của Lâm Dịch không thể nói là có chỗ tốt cực lớn.
Thiên Đạo vốn là cùng một vật, chỉ là nhánh của nó lại không giống nhau mà thôi. Tới một mức độ nào mà nói, những Thiên Đạo đều tương thông với nhau, cuối cùng đều đi tới một vị trí.
Đương nhiên, thiên tư của mỗi người lại khác nhau, lĩnh ngộ khác nhau, vì vậy con đường lựa chọn cũng không giống nhau. Chuyện này cũng chính là nguyên nhân tại sao Lâm Dịch không phỏng chế theo Thiên Đạo của Duẫn Đinh...Con đường mà Duẫn Đinh đi, trong đầu hắn đã nắm chắc, biết con đường này cuối cùng đi tới đâu. Thế nhưng Lâm Dịch lại không giống như vậy, hắn không biết con đường này đi tới giai đoạn hiện tại của Duẫn Đinh sẽ đi tới nơi nào. Vì vậy, nếu như hắn mô phỏng theo đó, sau khi đi tới con đường của Duẫn Đinh hiện tại hắn sẽ bị lạc đường...Mà tới thời gian đó, muốn trở lại, đi con đường thuộc về chính mình, trở về con đường quen thuộc là chuyện không hề dễ dàng.
Thiên Giới rất nhiều Hư Thần Cảnh, mà số người dừng lại trước Ngưng Thần Kỳ cũng lớn, nguyên nhân rất lớn chính là bọn họ mô phỏng theo con đường của tiền nhân. Khi đi tới con đường tiền nhân đã đi khi trước, bởi vì không có sự chỉ dẫn mà đi loạn phương hướng. Lúc đó trì trệ ở giai đoạn Ngưng Thần kỳ mà không tiến thêm một bước.
Lâm Dịch hiển nhiên không hy vọng chuyện như vậy sẽ phát sinh.
Hắn cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu Thiên Đạo của Duẫn Đinh nhưng chỉ là gần hiểu rõ mà thôi. Sau khi nghiên cứu thấu triệt, đem những điểm chung bỏ vào bên trong Thiên Đạo của chính mình, cũng đã thành thạo vận dụng, tăng cường sự cảm ngộ của chính mình đối với Thiên Đạo.
Thời gian cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua.
Ba mươi ngày, nhoáng cái đã qua.
Thế giới bên trong Lâm Dịch đột nhiên sáng lên, địa phương trước kia thuộc về Thiên Đạo mờ mịt, thông qua một đoạn thời gian dài cảm ngộ này đã hoàn toàn sáng lên.
Hiện tại Lâm Dịch chỉ cảm thấy năng lượng của mình, thần thức, đối với Thiên Đạo ngày càng nắm chắc, giờ phút này sự hiểu biết của hắn đối với Thiên Đạo tăng lên không chỉ mấy lần mà thần thức của hắn càng ngày càng khổng lồ.
Lâm Dịch, rốt cuộc mở mắt.
- Lâm, Lâm Dịch...
Vừa mới tỉnh lại, bên tai liền truyền đến giọng nói run rẩy, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Thủy Linh Lung hai mắt đẫm lệ đang đứng trước mặt hắn, biểu tình kích động nhìn về phía mình. Đôi tay nhỏ bé bởi vì khẩn trương mà run lên nhè nhẹ.
Lâm Dịch nhìn thoáng qua, trong lòng tức thì xuất hiện cảm giác ấm áp.
- Linh Lung, trong khoảng thời gian này làm cho nàng lo lắng rồi.
Lâm Dịch nở nụ cười nhu hòa, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt đối phương.
- Lâm Dịch! Ô ô...
Một tháng lo lắng, rốt cục cũng vì đối phương tỉnh lại mà hoàn toàn bộc phát, Thủy Linh Lung vùi đầu mình vào trong lòng Lâm Dịch, nước mắt trong khoảnh khắc thấm ướt áo Lâm Dịch.
Lâm Dịch nhất thời dở khóc dở cười, ánh mắt tràn ngập nhu tình.
Hắn vỗ nhẹ cái lưng mềm mại của đối phương:
- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Khóc nữa sẽ không đẹp...Không phải là hiện tại ta cũng không có việc gì sao?
Lâm Dịhc lên tiếng an ủi nàng, nhưng mà Thủy Linh Lung cũng không ngừng khóc thút thít.
Đối với Thủy Linh Lung mà nói, Lâm Dịch chính là cái trụ tinh thần của nàng. Năm đó tại thời gian ở trên Vô Song đảo, nàng biểu hiện ra bộ mặt yếu ớt trước mặt người nam nhân này. Cuối cùng bị sự ôn nhu cùng tỉ mỉ của hắn nghiền nát tâm linh của nàng. Từ khoảnh khắc đó, nàng biết sinh mệnh của bản thân đã hoàn toàn nối liền với người nam nhân này.
Một tháng Lâm Dịch hôn mê không tỉnh, tuy rằng nàng biết sẽ không có chuyện gì, thế nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng không ngớt. Hiện tại Lâm Dịch khôi phục, nàng tự nhiên vì vui mừng quá mà khóc.
Lâm Dịch đang an ủi nàng thì cửa phòng bị đẩy ra, hắn nhìn ra ngoài thì thấy Lang Sa và Thư Mộng từ ngoài cửa đi đến. Vừa thấy Lâm Dịch tỉnh lại, con ngươi hai nàng vốn mang theo một chút buồn bã trong khoảnh khắc sáng lên.
- Lâm Dịch.
Lâm Dịch thấy dáng vẻ kinh hỉ của hai người, không khỏi mỉm cười, gật đầu nói:
- Ta đã tỉnh lại rồi.
Trước người hắn, một tên nam nhân khác mở miệng suy đoán. Tên nam nhân này cũng là một nam tử cực kỳ có mỵ lực. Thân hình lực lưỡng, thế nhưng cái đầu lại bóng loáng, lại không chút nào tạo cảm giác lỗ mãng cho người nhìn mà ngược lại lại làm cho hắn thêm vài phần thô kệch. Mắt cao mày kiếm, làm cho người ta có cảm giác hắn là một người trầm ổn, lợi hại mà lặng lẽ, nhìn qua cực kỳ sâu xa. Quần áo trên người hắn cũng là một kiện áo giáp màu vàng, trên cánh tay trái của hắn có một hàng xăm màu vàng. Đầu rồng, kéo tới gần miệng hắn. Một cỗ khí tức cuồng dã lại mang theo sự trầm ổn phát ra từ trên người hắn.
Phía trước áo giáp của hắn đồng dạng cũng khảm một viên Tử Tinh, bên trong mơ hồ có hai chữ thập nhị cổ xưa.
Cái huy chương này chính là tiêu chí của đường chủ Long Tích.
Duẫn Đinh chính là đường chủ thứ mười ba của Long Tích, hắn tự nhiên cũng có huy chương, thế nhưng nếu như ở Đông Nam Thiên mà đeo thứ này trên người, đó chính là việc một người thông minh không bao giờ làm.
Hoặc giả tiêu chí bên ngoài của đường chủ Long Tích rất ít người biết đến, thế nhưng mặc kệ như thế nào chung quy cũng có người biết. Duẫn Đinh đương nhiên cũng đã suy nghĩ tới vấn đề này.
Nghe thấy câu hỏi của tên nam nhân đầu bóng kia, tên nam nhân mở miệng đầu tiên khẽ nhíu màu, sau đó chậm rãi nói:
- Thực lực của Duẫn Đinh tuy rằng không được tốt lắm, thế nhưng cũng là người sở hữu Thiên Đạo kỹ, trừ phi là cường giả Thần Cấp xuất thủ, bằng không...Hắn tu hành phong hệ, tốc độ thượng hạng. Nếu hắn muốn chạy trốn, sợ rằng có rất ít người có thể đuổi theo hắn.
Tên nam nhân này phân tích cũng không sai, chỉ là bọn họ không có nghĩ đến, Lâm Dịch ở trong chiến đấu đột nhiên lĩnh ngộ đột phá, cũng một kích giết chết Duẫn Đinh, hắn ngay cả thời gian chạy trốn cũng không có.
Cũng khó trách bọn họ phân tích không ra, dù sao loại tình huống này phi thường hiếm thấy. Tới đẳng cấp như bọn họ hiện giờ, muốn tiến thêm một bước còn khó hơn lên trời. Chuyện trong chiến đấu đề thăng rồi một chiêu tất sát đối thủ, bọn họ tuyệt đối không tin.
- Ta nói không phải là lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, dù sao Linh Hồn Tinh Thạch của hắn cũng ở đây, ý ta muốn nói, hắn có thể vì nhiệm vụ thất bại mà chạy hay không?
Tên nam nhân đầu bóng còn chưa nói hết, đột nhiên ngừng lại, trên mặt hắn lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Mấy người nhìn nhau, đều phát hiện ra thần sắc khiếp sợ trong mắt đối phương.
- Thực sự đã chết sao?
Hầu như trong cùng lúc, quang mang trên người hai người đại thịnh, trong nháy mắt biến mất ở bên trong căn phòng.
Trong một căn phòng bí ẩn, vào lúc hai người chạy tới, đã cảm giác có một cỗ khí tức mạnh mẽ đã ở chỗ này. Hai người nhìn nhau, lắc mình tiến vào căn phòng.
Căn phòng này cực kỳ trống trải, bên trong căn phòng khách rộng rãi, ở giữa có một cái bàn lớn. Trên bàn có những Tinh thể bạch sắc xếp thành hình một chiếc kim tự tháp. Những tinh thể này đều lóe ra hào quang nhàn nhạt, lưu quang lóng lánh, rất là đẹp.
Nhưng mà những ánh mắt ở trong căn phòng đó hiện nay lại đều tập trung ở dãy thứ ba...Trên đó có mười lăm bạch sắc tinh thể, nhưng mà, hiện nay một cái tinh thể ở bên phải, đã biến thành một đống bột phấn.
- Đã chết rồi?
Một thanh âm trầm thấp vang lên, đầu lông mày mọi người nhíu lại, nhìn về phía người nói chuyện...
Người mở miệng kia vóc người cũng không lực lưỡng, nhưng lại cực kỳ cao gầy. Thân thể gày gò nhìn qua không khiến cho người ta có cảm giác yếu ớt, mà ngược lại lại làm cho người ta có cảm giác cực kỳ sắc bén. Tướng mạo không tính là tuấn mỹ, thế nhưng đôi mắt xếch lên, sắc nhọn, làm cho người ta có cảm giác không thể chịu đựng được khi bị đôi mắt đó nhìn. Mái tóc đen dài buộc lại sau đầu buông xuống tận bên hông, trường bào màu vàng của hắn đồng dạng cũng có một tinh thể kim sắc, trên mặt khắc một chữ Tam.
Người này, chính là một trong mười ba đường chủ của Long Tích, đường chủ thứ ba.
- Chẳng lẽ Cường giả Thần Cấp xuất thủ?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, đó chính là giọng của một nữ nhân, nữ nhân này vóc dáng cũng phi thường cao gầy, tư thái của nữ nhân lại giấu vào bên trog trường bào màu vàng, thế nhưng vẫn như cũ khó có thể che dấu được vóc dáng ngạo nhân của nàng. Chỉ là nét mặt của nàng có một chiếc mặt nạ hắc sắc bảo hộ, cũng đã che kín dung mạo của nàng đi. Nhưng mà, chỉ từ đôi mắt xinh đẹp mang theo sự lạnh lùng kia, cùng với làn da trắng ngần cũng có thể suy đoán ra tướng mạo của nữ nhân này tất không kém. Trên người của nàng cũng có một tinh thể kim sắc, bên trong viết hai hai chữ thập nhất cũng đã nói rõ thân phận của nàng chính là đường chủ số mười một của Long TÍch.
Nhưng mà lời của nàng không ai trả lời, tất cả mọi người đếu nhíu mày, nhìn tinh thể bị nghiền nát kia suy ngẫm.
Một lúc lâu sau, tên nam nhân mở miệng đầu tiên kia mới chậm rãi nói:
- Luận là như thế nào, việc này cần phải thông báo cho các đại nhân một tiếng...Phong Linh, ngươi đi thông báo cho các đại nhân đi.
- Được.
Nữ nhân mang theo mặt nạ hắc sắc kia lên tiếng, thân hình nhoáng lên, đã hóa thành một đạo lưu quang, biến mất.
- Nham Long.
- Có.
Tên nam tử đầu bóng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân mắt xếch kia.
- Thập tam Long Tích tạm thời không có đường chủ cho nên ngươi sẽ tạm thời cấp chưởng hai đường khẩu...Khổ cực cho ngươi rồi.
Tên nam nhân mắt xếch kia nhẹ nhàng nói.
Tên nam nhân đầu bóng kia người run lên, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhất thời, trong phòng trầm mặc.
Chính vào lúc này, một đạo lưu quang từ trong góc của căn phòng đi ra. Mọi người đều bị kinh động, nhíu mày nhìn về phía quang mang không biết từ chỗ nào đột nhiên xuất hiện.
Tên nam nhân mắt xêch kia nhíu mày, tai phải vung lên, một đao quang mang nhu hòa nghênh đón đối phương. Trong nháy mắt, hai đạo quang mang quấn vào với nhau, một tiếng "ba" nhỏ vang lên, sau đó một loạt chữ viết cứ như vậy mà xuất hiện trên không trung.
Khi mọi người trong căn phòng nhìn thấy những chữ trên không trung tức thì sắc mặt đều đại biến.
- Người sở hữu Hổ Thần chiến văn đã xuất hiện, Lâm Dịch, Đông Nam Thiên!
Một lát sau những chữ này lại chớp động, quang mang hợp lại, một lát sau liền xuất hiện hình dạng một người...Chính là Lâm Dịch.
Người sở hữu Hổ Thần chiến văn đã xuất hiện?
Tin tức này khiến cho mọi người ở đây trong nháy mắt dại ra, khuôn mặt bọn họ tức thì có chút khó coi, lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía tên nam nhân mắt xếch kia.
- Lập tức thông tri cho đại nhân.
Bên trong căn phòng khách này nhìn qua giống như một cung điện xa hoa, hơn mười chiếc cột chung quanh đều điêu khắc một con cự long rất là sống động, con mắt được tạc từ bảo thạch màu đỏ bắn ra hàn mang bức người, một chỗ khí tức giống như muốn thôn phệ thiên địa từ trên những cây cột này phát ra. Phối hợp với quang man của tinh thể, càng làm cho căn phòng này tăng thêm vài phần khí tức thần thánh.
Bên trong đại sảnh có hơn mừơi, nhưng mà ngay cả một tia hô hấp cũng không có, vô cùng quỷ dị.
Đột nhiên, một đạo kim sắc quang mang từ không trung chợt hạ xuống, không ngờ lại xuyên thấu qua đỉnh của phòng khác, không ngờ lại rơi vào giữa chỗ ngồi cao nhất trong phòng khác. Hơn mười người kia không dám chậm trễ, vội vàng khom người quỳ xuống.
- Cung nghênh thánh giá đại nhân.
Tiếng hô cung kính vang lên, nhất thời quanh quẩn bên trong căn phòng.
Thế nhưng trong chốc lát, quang mang màu vàng chậm rãi thu liễm lại, hiện ra một thân ảnh, chậm rãi hạ xuống, cuối cùng ngồi lên trên bảo tọa. Một lát sau, quang mang biến mất, lộ ra hình dáng của người tới.
Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, luôn mang theo nụ cười nhu hòa, cái trán trơn tuột, ở giữa có một đồ án phức tạp, có vẻ vô cùng thần bí.
Con mắt thâm thúy mà ôn hòa liếc mắt nhìn quanh mọi người, những người bị ánh mắt của hắn nhìn vào, liền không nhịn được mà kinh hoảng một chút, sau đó cúi đầu không dám nhìn thẳng.
- Được rồi, đứng lên đi.
- Tạ ơn đại nhân.
Mọi người cao giọng đáp lại, cung kính đứng lên, lui về vị trí của mình.
Tên nam tử tuấn mỹ này vừa cười vừa nói, đều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, quay đầu về phía tên nam tử mắt xếch kia, khẽ cười nói:
- Thả Thế, ngươi triệu tập mọi người qua đây là có chuyện gì quan trọng sao?
Người bị gọi là Tả Thế kia đi về phía trước ba bước rồi khom người cung kính nói:
- Đại nhân, có một tin tức Tả Thế không dám tự chủ trương, cho nên mới thỉnh đại nhân cùng với các vị đường chủ khác qua đây. Tiểu nhân cả gan, mong đại nhân bao dung.
Tên nam tử tuấn mỹ kia cười gật đầu nói:
- Ha ha, vô phương. Ngươi nói đi.
Tả Thế hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu lên, biểu tình nghiêm túc nói:
- Truyền nhân của Hổ Thần chiến văn đã xuất hiện.
Tinh quang trong mắt tên nam tử tuấn mỹ kia chợt lóe, tiếu ý trên mặt tức thì thu liễm lại:
- Tình hình thực tế ra sao?
Tả thế khẽ gật đầu nói:
- Đại nhân lúc đầu phái Duẫn Đinh đường chủ, thập tam đường chủ đi chấp hành nhiệm vụ phá hủy, thế nhưng hôm nay, linh hồn chi linh của hắn đột nhiên vỡ tan, tiểu nhân tin rằng hắn đã chết...Tin tức này, chính là do linh hồn của hắn truyền âm trở về.
Ánh mắt tên nam tử tuấn mỹ kia chợt lóe lên, một lát sau híp mắt lại:
- Quả nhiên không phải là giả, người nọ quả nhiên ẩn dấu ở bên trong Đông Nam Thiên...
Thấy tên nam tử tuấn mỹ kia trầm tư, Tả Thế cũng trầm mặc cúi đầu, đợi đối phương nói.
- Xem ra, đại chiến giữa Huyền Đông Thiên và Đông Nam Thiên sẽ phải xảy ra sớm một chút.
Khóe miệng tên nam tử tuấn mỹ kia mỉm cười:
- Còn chưa đạt được Thần Cấp mà dám quang minh chính đại xuất hiện...Nhất định là chủ ý của lão gia hỏa Đông Nam Thiên kia a? Muốn ném chúng ta làm hòn đá cho hắn rèn luyện sao?
Nói xong câu này, tân nam tử tuấn mỹ kia ngẩng đầu nhìn về bốn phía, liếc mắt cười nói:
- Tả Thế, lần này ngươi mang theo người của đệ tam Long Tích của ngươi, Mạc Ly cửu Long Tích, Phong Linh thập nhất Long Tích, Nham Long thập nhị Long Tích cùng với người của thập tam Long Sống của Duẫn Đinh đi tới Huyền Đông Thiên đi. Mục tiêu chính là Bách Nguyên Tông kia...Yên tâm đi, lão gia hỏa này tự giữ thân phận, sẽ không xuất thủ với các ngươi.
Nói xong, tên nam tử tuấn mỹ này lại nhẹ nhàng bật cười nói:
- Hủy diệt toàn bộ, sau đó trực tiếp trở về là được. Những thứ khác, các ngươi không cần phải xen vào.
Tả Thế nao nao nói:
- Vậy còn Lâm Dịch?
- Lâm Dịch?
Tên nam tử tuấn mỹ kia mỉm cười lắc đầu nói:
- Hóa ra hắn gọi là Lâm Dịch sao? Về hắn các ngươi không cần phải xen vào. NHững lão gia hỏa này tính toán rất kỹ...Nào có thể để cho các ngươi đạt được ý nguyện một cách đơn giản như vậy? Ha ha...
Tả Thế nhíu mày, cung kính khom người lĩnh mệnh nói:
- Tuân mệnh.
Bên trong Hổ Thần cư.
Trong một căn nhà gỗ nho nhỏ, đôi mắt Thủy Linh Lung và Lang Sa đều mang theo vẻ lo lắng nhìn về phía Lâm Dịch đang khoanh chân ngồi trên không trung, toàn thân được huyết lam sắc quang mang bao phủ.
Lúc này sắc mặt Lâm Dịch tái nhợt, không có lấy một tia huyết sắc, hai mắt nhắm chặt. Sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, cho dù ai nhìn thấy cũng biết trạng thái hiện tại của hắn không được tốt lắm. Mà loại trạng thái này đã giằng co được hơn ba ngày rồi.
Bên ngoài căn nhà gỗ, thân thể của Thư Mộng cũng bị một tầng lam sắc quang mang bao vây...Lam sắc kia hoàn toàn biến thành thực chất, lượn lờ chung quanh, ngay cả thân thể của Thư Mộng cũng đã trở nên không rõ...Lúc đầu Lâm Phỉ trước khi rời đi đã mở cánh cửa tiềm lực của nàng, lực lượng mạnh mẽ bực này, đối với Thư Mộng mà nói chính là điều không tưởng. Nàng cần phải có thời gian rất lâu để hấp thu vào tiêu hóa, cũng tiến thêm một bước để đề thăng cường độ thân thể của chính mình, mới có thể thích ứng được cường độ của lực lượng mới. Cũng đem chúng nó chuyển hóa hoàn toàn thành lực lượng của bản thân mình. Vì vậy, trong ba tháng này, nàng đều đang đắm chìm trong bế quan.
- Nhất định không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì...
Thủy Linh Lung cắn chặt môi, hai tay chắp lại cầu khấn, nhìn qua có vẻ như nàng đang vô cùng khẩn trương...Từ khi Lâm Dịch trở về, hắn chưa từng bao giờ thụ thương nặng như vậy, cũng khó trách khiến cho Thủy Linh Lung lo lắng.
Lang Sa đồng dạng cũng phi thường lo lắng, nhưng tính cách của nàng lãnh đạm, tuy rằng lo lắng, thế nhưng cũng còn có thể miễn cưỡng nắm chặt tay mình. Thấy bộ dáng Thủy Linh Lung như vậy, nàng không khỏi khuyên giải nói:
- Tỷ tỷ không nên quá lo lắng, Lâm Dịch nhất định sẽ không có việc gì.
Thủy Linh Lung nghe vậy cảm kích nhìn nàng một cái, dường như sự an ủi của Lang Sa có chút tác dụng, nàng cắn môi sau đó gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hai nàng cứ như vậy lẳng lặng đứng đó...Cùng đợi lâm Dịch khôi phục.
Mà Lâm Dịch lúc này cũng đang tiến vào một cảnh giới phi thường kỳ diệu.
Lần này đánh với Duẫn Đinh một trận, thu hoạch của Lâm Dịch cực kỳ lớn...Năm đó tuy rằng hắn còn chiến đấu một trận với Cường giả Thần Cấp Khương Như, thế nhưng lúc đó không biết bởi nguyên nhân gì mà Khương Như không có sử dụng Thiên Đạo kỹ của riêng mình. Bằng không...Bằng không ngay cả Thiên Đạo kỹ của Duẫn Đinh cũng có thể khiến cho hắn bị thương nặng. Nếu nhưng là Thiên Đạo kỹ của Cường giả Thần Cấp chân chính, thì sẽ mạnh mẽ ra sao?
Trong đầu Lâm Dịch, liên tục nhớ lại cảnh chiến đấu với Duẫn Đinh, lúc đó hắn không thể nắm bắt được thân hình của Duẫn Đinh, thế nhưng sau đó có sự lĩnh ngộ lại thấy vô cùng rõ ràng. Từng quỹ đạo, vô cùng hoàn mỹ cùng huyền diệu, Lâm Dịch càng hiểu rõ, lại càng thấy sợ hãi.
Vận khí, hoàn toàn là vận khí. Nếu như cuối cùng Thiên Đạo của hắn không có một bước tiến bộ, nếu không phải Duẫn Đinh quá mức tự tin, cho rằng Lâm Dịch nhất định không tìm được chỗ ẩn thân của hắn, nếu không phải lực lượng của Thú Văn bản nguyên cường hãn không thể địch nổi...Cùng cùng ai thắng ai bại, sợ rằng khó có thể nói rõ.
Lưu loát như mây bay nước chảy, vô cùng hoàn mỹ không tìm thấy một chút tỳ vết nào. Mỗi một chiêu đều là tự nhiên như vậy, giống như vô luận là phân chia ra cao hay thấp, đều không thể đạt được cái hiệu quả cuối cùng này. Loại Thiên Đạo này quả thực Lâm Dịch không thể tưởng tượng nôir.
Quỹ tích vô cùng hoàn mỹ.
Tâm thần Lâm Dịch chấn động, một chiêu kia của đối phương, giống như đã mở cánh cửa trước mặt hắn, nhưng trên thực tế lại không có cánh cửa nào mở ra. Hiện tại hắn mới chân chính tiến nhập thế giới của Thiên Đạo, hắn mới biết bản thân mình nhỏ bé tới cỡ nào.
Tâm tình thỏa mãn tại giờ phút này rốt cuộc sụp đổ, tiêu tán. Thiên giới lớn như vậy, cường giả nhiều như nước sông, Thiên Đạo hoàn mỹ như của Duẫn Đinh, trong Ngưng Thần Kỳ ở Thiên Giới mà nói, cũng không phải là đỉnh phong chân chính. Vậy bản thân hắn tại phương diện Thiên Đạo còn xa không bằng đối phương thì có tư cách gì để kiêu ngạo và tự mãn đây?
Lẽ nào, cả đời này hắn đều phải dựa vào chiến văn sao? Chiến văn chung quy cũng chỉ là ngoại lực. Chí ít đối với những người tu hành Thiên Đạo thì chiến văn chính là ngoại lực.
Huống chi, chiến văn mang đến thần thức và năng lượng cường đại, so với Thiên Đạo chân chính còn xa mới bằng được.
Lâm Dịch không chút nghi ngờ, nếu như lúc đầu Duẫn Đinh có trong tay một thanh Chân Thần khí mà không phải là Hư Thần khí...Như vậy hiện tại, hắn đã sớm biến thành một đống thịt nát.
Thiên Đạo như vậy, làm gia tăng lực công kích của Chân Thần khí...Sự phòng ngự của Lâm Dịch tuyệt đối chỉ là một tờ giấy mỏng.
Trải qua một trận này, Lâm Dịch đối với Thiên Đạo cũng có cảm ngộ thêm một bước. Nhưng cho dù là như vậy, khoảnh cách đến Thiên Đạo kỹ, sáng tạo ra Thiên Đạo kỹ thuộc về bản thân mình thì còn xa mới tới.
Thiên Đạo kỹ của Duẫn Đinh tuy rằng đã thành thục, thế nhưng dù sao đó cũng là Thiên Đạo của đối phương. Tại phương diện này Lâm Dịch cũng không dự định đi mô phỏng Thiên Đạo của đối phương...Mô phỏng đương nhiên cũng có thể khiến cho chiến lực của hắn tiến thêm một bước...Nhưng Thiên Đạo này lại không thuộc về chính mình. Nếu như cứ hoàn toàn mô phỏng theo đối phương, như vậy thành tựu sau này của Lâm Dịch cũng chỉ có thể dừng lại tới trình độ hiện tại của Duẫn Đinh.
Hoặc giả, hiện tại Lâm Dịch có Thú Văn bản nguyên và ba dạng Chân Thần khí, hắn thực sự có thể trở thành đệ nhất nhân dưới Thần Cấp...Thế nhưng không có Thần cách, hắn vĩnh viễn đều không đạt tới trình độ Thần. Mà chuyện này, chính là chuyện mà Lâm Dịch vĩnh viễn đều không muốn thấy.
Giống như đại đa số người ở trên Thiên Giới, thành Thần mới chính là mục tiêu cuối cùng của Lâm Dịch.
Mặc kệ nói như thế nào, Thiên Đạo của Duẫn Đinh đối với Lâm Dịch cũng có chỗ tốt cực lớn. Cái khác không nói tới, chỉ riêng quỹ tích của Thiên Đạo, sau khi nghiên cứu một phen, Lâm Dịch đã có thể nắm chắc. Hơn nữa lại nghiên cứu Thiên Đạo của một người khó khăn lắm mới đạt tới trình độ ngưng tụ Thần Cách, đối với bản thân Thiên Đạo của Lâm Dịch không thể nói là có chỗ tốt cực lớn.
Thiên Đạo vốn là cùng một vật, chỉ là nhánh của nó lại không giống nhau mà thôi. Tới một mức độ nào mà nói, những Thiên Đạo đều tương thông với nhau, cuối cùng đều đi tới một vị trí.
Đương nhiên, thiên tư của mỗi người lại khác nhau, lĩnh ngộ khác nhau, vì vậy con đường lựa chọn cũng không giống nhau. Chuyện này cũng chính là nguyên nhân tại sao Lâm Dịch không phỏng chế theo Thiên Đạo của Duẫn Đinh...Con đường mà Duẫn Đinh đi, trong đầu hắn đã nắm chắc, biết con đường này cuối cùng đi tới đâu. Thế nhưng Lâm Dịch lại không giống như vậy, hắn không biết con đường này đi tới giai đoạn hiện tại của Duẫn Đinh sẽ đi tới nơi nào. Vì vậy, nếu như hắn mô phỏng theo đó, sau khi đi tới con đường của Duẫn Đinh hiện tại hắn sẽ bị lạc đường...Mà tới thời gian đó, muốn trở lại, đi con đường thuộc về chính mình, trở về con đường quen thuộc là chuyện không hề dễ dàng.
Thiên Giới rất nhiều Hư Thần Cảnh, mà số người dừng lại trước Ngưng Thần Kỳ cũng lớn, nguyên nhân rất lớn chính là bọn họ mô phỏng theo con đường của tiền nhân. Khi đi tới con đường tiền nhân đã đi khi trước, bởi vì không có sự chỉ dẫn mà đi loạn phương hướng. Lúc đó trì trệ ở giai đoạn Ngưng Thần kỳ mà không tiến thêm một bước.
Lâm Dịch hiển nhiên không hy vọng chuyện như vậy sẽ phát sinh.
Hắn cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu Thiên Đạo của Duẫn Đinh nhưng chỉ là gần hiểu rõ mà thôi. Sau khi nghiên cứu thấu triệt, đem những điểm chung bỏ vào bên trong Thiên Đạo của chính mình, cũng đã thành thạo vận dụng, tăng cường sự cảm ngộ của chính mình đối với Thiên Đạo.
Thời gian cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua.
Ba mươi ngày, nhoáng cái đã qua.
Thế giới bên trong Lâm Dịch đột nhiên sáng lên, địa phương trước kia thuộc về Thiên Đạo mờ mịt, thông qua một đoạn thời gian dài cảm ngộ này đã hoàn toàn sáng lên.
Hiện tại Lâm Dịch chỉ cảm thấy năng lượng của mình, thần thức, đối với Thiên Đạo ngày càng nắm chắc, giờ phút này sự hiểu biết của hắn đối với Thiên Đạo tăng lên không chỉ mấy lần mà thần thức của hắn càng ngày càng khổng lồ.
Lâm Dịch, rốt cuộc mở mắt.
- Lâm, Lâm Dịch...
Vừa mới tỉnh lại, bên tai liền truyền đến giọng nói run rẩy, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Thủy Linh Lung hai mắt đẫm lệ đang đứng trước mặt hắn, biểu tình kích động nhìn về phía mình. Đôi tay nhỏ bé bởi vì khẩn trương mà run lên nhè nhẹ.
Lâm Dịch nhìn thoáng qua, trong lòng tức thì xuất hiện cảm giác ấm áp.
- Linh Lung, trong khoảng thời gian này làm cho nàng lo lắng rồi.
Lâm Dịch nở nụ cười nhu hòa, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt đối phương.
- Lâm Dịch! Ô ô...
Một tháng lo lắng, rốt cục cũng vì đối phương tỉnh lại mà hoàn toàn bộc phát, Thủy Linh Lung vùi đầu mình vào trong lòng Lâm Dịch, nước mắt trong khoảnh khắc thấm ướt áo Lâm Dịch.
Lâm Dịch nhất thời dở khóc dở cười, ánh mắt tràn ngập nhu tình.
Hắn vỗ nhẹ cái lưng mềm mại của đối phương:
- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Khóc nữa sẽ không đẹp...Không phải là hiện tại ta cũng không có việc gì sao?
Lâm Dịhc lên tiếng an ủi nàng, nhưng mà Thủy Linh Lung cũng không ngừng khóc thút thít.
Đối với Thủy Linh Lung mà nói, Lâm Dịch chính là cái trụ tinh thần của nàng. Năm đó tại thời gian ở trên Vô Song đảo, nàng biểu hiện ra bộ mặt yếu ớt trước mặt người nam nhân này. Cuối cùng bị sự ôn nhu cùng tỉ mỉ của hắn nghiền nát tâm linh của nàng. Từ khoảnh khắc đó, nàng biết sinh mệnh của bản thân đã hoàn toàn nối liền với người nam nhân này.
Một tháng Lâm Dịch hôn mê không tỉnh, tuy rằng nàng biết sẽ không có chuyện gì, thế nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng không ngớt. Hiện tại Lâm Dịch khôi phục, nàng tự nhiên vì vui mừng quá mà khóc.
Lâm Dịch đang an ủi nàng thì cửa phòng bị đẩy ra, hắn nhìn ra ngoài thì thấy Lang Sa và Thư Mộng từ ngoài cửa đi đến. Vừa thấy Lâm Dịch tỉnh lại, con ngươi hai nàng vốn mang theo một chút buồn bã trong khoảnh khắc sáng lên.
- Lâm Dịch.
Lâm Dịch thấy dáng vẻ kinh hỉ của hai người, không khỏi mỉm cười, gật đầu nói:
- Ta đã tỉnh lại rồi.