Oa……. Một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra, thân thể ngã vào nam tử đang đứng một bên, nhẹ nhàng hô một tiếng: “Hiên nhi.” Đột nhiên hai mắt nhắm lại, tay nhẹ buông xuống……
“Liên nhi.” Nam tử mặc áo xanh phát ra một tiếng hô bi thống.
“Sư phó, chúng ta mau đi.” Nam tử mặc áo trắng ở một bên hô, hắn phải bảo vệ đứa nhỏ trong lòng, tuy rằng không có bị thương, nhưng quần áo trên người đã muốn tả tơi, có vẻ có chút chật vật.
Nam tử áo xanh đột nhiên xoay người, mâu quang phẫn nộ nhìn hắc y nhân, đột nhiên bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, cả người tản ra sát khí nồng đậm, phi thân đi trên không, nhuyễn kiếm tựa hướng bọn họ quét tới.
Nam tử mặc áo trắng ôm đứa nhỏ đứng ở một bên, chỉ nhìn thấy một đám hắc y nhân giữa một trận kiếm quang chớp động, thoắt đông thoắt tây, chợt trái chợt phải, khi như cầu vồng xuyên ngang, khi như cuồng phong thổi, theo sau chính là một tiếng kêu to sắc nhọn khiến người ta nổi da gà.
Nhuyễn kiếm trong tay nam tử áo xanh hạ xuống là lấy máu, lãnh khốc vô tình nhìn thi thể hắc y nhân, nam tử áo trắng khiếp sợ nhìn hết thảy, rốt cục hiểu được vì cái gì trong chốn giang hồ gán cho sư phó danh hiệu Ma quân.
Thu hồi nhuyễn kiếm, từng bước tiêu sái đi lại, một tay ôm nữ tử, cùng nam tử bị thương, phi thân mà đi, phía sau nam tử mặc áo trắng ôm đứa nhỏ gắt gao đi theo.
……………………………….
Vân Phi Tuyết tránh ở phía dưới vẫn không nhúc nhích, thân mình muốn lên men rồi, trong lòng thầm mắng:“Chết tiệt, hắn đang làm cái gì? Một chút động tĩnh cũng không có, nhưng cũng là không đi.”
“Mẫu phi.” Đau đớn kêu lên, con ngươi đen của Tiêu Nam Hiên chuyển thành màu đỏ cừu hận, bàn tay chậm rãi buông ra, thù của Mẫu phi đã sớm báo rồi, nhưng là nhiều năm như vậy, thù hận trong hắn không cách nào xóa bỏ.
Mẫu phi? Vân Phi Tuyết sửng sốt, nửa ngày rồi mới nhận ra thì ra là mẹ của hắn, trách không được hắn cung kính như thế, chính là rất trẻ, nói là muội muội của hắn, nàng cũng sẽ không chút hoài nghi.
Lại liếc mắt nhìn bức họa một cái nữa, Tiêu Nam Hiên mới xoay người rời đi.
Nhìn cước bộ của hắn đi ra cửa, Vân Phi Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra, nàng sắp bị nghẹn chết rồi.
“Ai?” Tiêu Nam Hiên mới vừa đi ra khỏi gian phòng, chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng thở cực kỳ nhỏ, giận dữ hét, lập tức xoay người trở lại phòng, vừa rồi chính mình sơ suất quá, cư nhiên không có phát hiện có người tránh ở bên trong.
Vân Phi Tuyết tim lập tức nhảy lên đến cổ họng, không thể nào, tiếng hít thở rất nhỏ như vậy, hắn cũng có thể nghe được, nhưng là nàng còn may mắn, lần hai ngừng thở, vừa rồi lâu như vậy hắn cũng chưa phát hiện, hiện tại cũng có thể sẽ không phát hiện, lại đột nhiên thấy đôi giày quan kia càng lúc càng lại gần, lập tức đứng trước mặt nàng.
“Đi ra đây.” Thanh âm tàn nhẫn lãnh khốc vang lên trên đỉnh đầu.
Vân Phi Tuyết vẫn là vẫn không nhúc nhích, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ hắn chính là đang thử, tuy rằng khẳng định này có khả năng là rất nhỏ.
Tiêu Nam Hiên mâu quang hung hăng nhìn chằm chằm bàn thờ chờ động tĩnh của người đang bất động kia, phẫn nộ xốc khăn trải bàn lên, tay đã bắt ra được người trốn phía dưới.
“Buông ra.” Vân Phi Tuyết lập tức bị hắn bắt ra, bị đau liền thoát ra khỏi cánh tay của hắn, tay nắm lấy cánh tay của chính mình..
“Là ngươi,” Tiêu Nam Hiên mâu quang bán mị bắn ra nguy hiểm, lấy tay hung hăng kháp trụ cằm của nàng:“Ngươi lén lút tránh ở phía dưới làm gì? Không biết Mai viên là cấm địa sao? Cũng là ngươi muốn tìm cái chết?”
“Liên nhi.” Nam tử mặc áo xanh phát ra một tiếng hô bi thống.
“Sư phó, chúng ta mau đi.” Nam tử mặc áo trắng ở một bên hô, hắn phải bảo vệ đứa nhỏ trong lòng, tuy rằng không có bị thương, nhưng quần áo trên người đã muốn tả tơi, có vẻ có chút chật vật.
Nam tử áo xanh đột nhiên xoay người, mâu quang phẫn nộ nhìn hắc y nhân, đột nhiên bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, cả người tản ra sát khí nồng đậm, phi thân đi trên không, nhuyễn kiếm tựa hướng bọn họ quét tới.
Nam tử mặc áo trắng ôm đứa nhỏ đứng ở một bên, chỉ nhìn thấy một đám hắc y nhân giữa một trận kiếm quang chớp động, thoắt đông thoắt tây, chợt trái chợt phải, khi như cầu vồng xuyên ngang, khi như cuồng phong thổi, theo sau chính là một tiếng kêu to sắc nhọn khiến người ta nổi da gà.
Nhuyễn kiếm trong tay nam tử áo xanh hạ xuống là lấy máu, lãnh khốc vô tình nhìn thi thể hắc y nhân, nam tử áo trắng khiếp sợ nhìn hết thảy, rốt cục hiểu được vì cái gì trong chốn giang hồ gán cho sư phó danh hiệu Ma quân.
Thu hồi nhuyễn kiếm, từng bước tiêu sái đi lại, một tay ôm nữ tử, cùng nam tử bị thương, phi thân mà đi, phía sau nam tử mặc áo trắng ôm đứa nhỏ gắt gao đi theo.
……………………………….
Vân Phi Tuyết tránh ở phía dưới vẫn không nhúc nhích, thân mình muốn lên men rồi, trong lòng thầm mắng:“Chết tiệt, hắn đang làm cái gì? Một chút động tĩnh cũng không có, nhưng cũng là không đi.”
“Mẫu phi.” Đau đớn kêu lên, con ngươi đen của Tiêu Nam Hiên chuyển thành màu đỏ cừu hận, bàn tay chậm rãi buông ra, thù của Mẫu phi đã sớm báo rồi, nhưng là nhiều năm như vậy, thù hận trong hắn không cách nào xóa bỏ.
Mẫu phi? Vân Phi Tuyết sửng sốt, nửa ngày rồi mới nhận ra thì ra là mẹ của hắn, trách không được hắn cung kính như thế, chính là rất trẻ, nói là muội muội của hắn, nàng cũng sẽ không chút hoài nghi.
Lại liếc mắt nhìn bức họa một cái nữa, Tiêu Nam Hiên mới xoay người rời đi.
Nhìn cước bộ của hắn đi ra cửa, Vân Phi Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra, nàng sắp bị nghẹn chết rồi.
“Ai?” Tiêu Nam Hiên mới vừa đi ra khỏi gian phòng, chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng thở cực kỳ nhỏ, giận dữ hét, lập tức xoay người trở lại phòng, vừa rồi chính mình sơ suất quá, cư nhiên không có phát hiện có người tránh ở bên trong.
Vân Phi Tuyết tim lập tức nhảy lên đến cổ họng, không thể nào, tiếng hít thở rất nhỏ như vậy, hắn cũng có thể nghe được, nhưng là nàng còn may mắn, lần hai ngừng thở, vừa rồi lâu như vậy hắn cũng chưa phát hiện, hiện tại cũng có thể sẽ không phát hiện, lại đột nhiên thấy đôi giày quan kia càng lúc càng lại gần, lập tức đứng trước mặt nàng.
“Đi ra đây.” Thanh âm tàn nhẫn lãnh khốc vang lên trên đỉnh đầu.
Vân Phi Tuyết vẫn là vẫn không nhúc nhích, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ hắn chính là đang thử, tuy rằng khẳng định này có khả năng là rất nhỏ.
Tiêu Nam Hiên mâu quang hung hăng nhìn chằm chằm bàn thờ chờ động tĩnh của người đang bất động kia, phẫn nộ xốc khăn trải bàn lên, tay đã bắt ra được người trốn phía dưới.
“Buông ra.” Vân Phi Tuyết lập tức bị hắn bắt ra, bị đau liền thoát ra khỏi cánh tay của hắn, tay nắm lấy cánh tay của chính mình..
“Là ngươi,” Tiêu Nam Hiên mâu quang bán mị bắn ra nguy hiểm, lấy tay hung hăng kháp trụ cằm của nàng:“Ngươi lén lút tránh ở phía dưới làm gì? Không biết Mai viên là cấm địa sao? Cũng là ngươi muốn tìm cái chết?”