“Thế nào? Lưu luyến không rời sao?” Tiêu Nam Hiên đột nhiên đứng sau lưng nàng, khóe miệng mang theo trào phúng.
“Ta mệt mỏi, ta muốn trở về nghỉ ngơi.” Vân Phi Tuyết không cùng hắn đối chọi gay gắt, nàng chỉ thấy một loại cảm giác vô lực, nàng phải đi về, đem ý tứ trong lời Vân Hạc nói ngẫm lại rõ ràng, rốt cuộc sao lại thế này? Nàng là tình cảnh thế nào vậy.
Tiêu Nam Hiên nhìn theo bóng dáng của nàng, nhớ lại biểu tình vừa rồi của bọn họ ở đại sảnh, lão già Vân Hạc kia cũng là sốt ruột cho ái nữ, bất quá rất nhiều thứ không thể nhìn mặt ngoài, kia chính là biểu hiện giả dối mê hoặc người, xem ra hắn tất yếu phải phái người theo dõi hắn ta thật chặt.
Vân Phi Tuyết đi một lát đến phòng, Tiểu Đào bước đến tựa hồ thật cao hứng:“Tiểu thư, nghe nói lão gia cùng công tử đến đây.”
“Phải.” Vân Phi Tuyết nói, đột nhiên nhìn chằm chằm nàng, Tiểu Đào có thể hay không là do Vân Hạc phái tới âm thầm giám thị nàng, nàng ta hẳn là không đơn giản như vậy, người càng thân cận càng có khả năng là địch nhân gần nhất.
“Tiểu thư, người nhìn nô tỳ như vậy để làm gì?” Tiểu Đào thấy nàng nhìn mình chằm chằm, cả người không được tự nhiên hỏi.
Vân Phi Tuyết một câu cũng không nói, đột nhiên vươn tay, muốn kháp trụ yết hầu của nàng ta.
“A…. Tiểu thư, người làm gì?” Tiểu Đào chính là bị dọa liền kêu to, nhắm mắt lại, chờ đợ nhận mệnh, căn bản quên mất trốn tránh.
“Không có việc gì, muốn thử ngươi thôi.” Tay của Vân Phi Tuyết dừng trên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng ta, nàng có thể khẳng định, Tiểu Đào không có võ công, bình thường người có võ công đột nhiên bị tập kích theo bản năng sẽ là trốn tránh hoặc đánh trả. [Aiz: Dưng mà, võ công cao thâm thì giả ko có võ công dễ như bỡn ấy ạ :-
“Ta mệt mỏi, ta muốn trở về nghỉ ngơi.” Vân Phi Tuyết không cùng hắn đối chọi gay gắt, nàng chỉ thấy một loại cảm giác vô lực, nàng phải đi về, đem ý tứ trong lời Vân Hạc nói ngẫm lại rõ ràng, rốt cuộc sao lại thế này? Nàng là tình cảnh thế nào vậy.
Tiêu Nam Hiên nhìn theo bóng dáng của nàng, nhớ lại biểu tình vừa rồi của bọn họ ở đại sảnh, lão già Vân Hạc kia cũng là sốt ruột cho ái nữ, bất quá rất nhiều thứ không thể nhìn mặt ngoài, kia chính là biểu hiện giả dối mê hoặc người, xem ra hắn tất yếu phải phái người theo dõi hắn ta thật chặt.
Vân Phi Tuyết đi một lát đến phòng, Tiểu Đào bước đến tựa hồ thật cao hứng:“Tiểu thư, nghe nói lão gia cùng công tử đến đây.”
“Phải.” Vân Phi Tuyết nói, đột nhiên nhìn chằm chằm nàng, Tiểu Đào có thể hay không là do Vân Hạc phái tới âm thầm giám thị nàng, nàng ta hẳn là không đơn giản như vậy, người càng thân cận càng có khả năng là địch nhân gần nhất.
“Tiểu thư, người nhìn nô tỳ như vậy để làm gì?” Tiểu Đào thấy nàng nhìn mình chằm chằm, cả người không được tự nhiên hỏi.
Vân Phi Tuyết một câu cũng không nói, đột nhiên vươn tay, muốn kháp trụ yết hầu của nàng ta.
“A…. Tiểu thư, người làm gì?” Tiểu Đào chính là bị dọa liền kêu to, nhắm mắt lại, chờ đợ nhận mệnh, căn bản quên mất trốn tránh.
“Không có việc gì, muốn thử ngươi thôi.” Tay của Vân Phi Tuyết dừng trên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng ta, nàng có thể khẳng định, Tiểu Đào không có võ công, bình thường người có võ công đột nhiên bị tập kích theo bản năng sẽ là trốn tránh hoặc đánh trả. [Aiz: Dưng mà, võ công cao thâm thì giả ko có võ công dễ như bỡn ấy ạ :-