Cô Độc

Chương 17: Nhu tình lượn quanh ngón tay

 

Thanh âm đập cửa của Tuyết Lạc ở bên ngoài lại lớn thêm chút."Tiểu Trần? Ngươi không sao chứ?"

 

"Ta không sao! Ta còn đang. . . . . . Ngủ."

 

Lời ra khỏi miệng, ta mới ý thức được mình nói gì, hối tiếc chôn mặt trong chăn, không muốn gặp người!

 

Ca ca kéo ta từ trong chăn ra, cười vỗ vỗ mặt của ta, giúp ta vén đám tóc tán lạc."Còn chưa tỉnh ngủ?"

 

"Xong rồi, thảm rồi, nàng nhất định sẽ cho rằng ta cùng ngươi. . . . . ."

 

Ta vội che miệng, thì ra ngủ nhiều thật sẽ ngu đi, hôm nay ta không nói câu nào không bừa bãi cả.

 

"Chúng ta là huynh muội, ngươi sợ cái gì?"

 

Đúng vậy, chúng ta là huynh muội, trước kia là như vậy, ta sợ cái gì? Chột dạ cái gì!

 

Mà ta chính là chột dạ, hơn nữa nhìn thấy đôi mắt Câu Hồn Nhiếp Phách kia, trong đại não của ta chính là một đoàn cháo khê.

 

Hắn thấy ta một bộ ngu ngốc, bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên sửa sang lại y phục cho tốt, đi về phía cửa.

 

Ta cuống quít xuống giường, ngăn ở trước cửa, gắt gao nắm cửa."Không, ngươi đừng đi ra, ngươi trốn đi tốt hơn!"

 

"Trốn tránh không giải quyết được vấn đề! Tiểu Trần, dù chuyện gì, bất luận đúng sai ngươi đều phải đối mặt. . . . . . Chỉ cần không thẹn với lương tâm, thì vĩnh viễn không cần cúi đầu, hiểu không?"

 

Ta ngửa đầu nhìn hắn, trong lúc lơ đãng hắn đã có thân thể to lớn như phụ thân, khuôn mặt như quan ngọc đã mất đi vẻ ngây thơ, nhiều hơn anh tư kiên nghị bất khuất của nam nhân.

 

Nam nhân như vậy, nhìn cũng là hưởng thụ!

 

Đáng tiếc là ca ca của ta!

 

Hắn đem ta đang ngẩn người kéo ra phía sau, đẩy cửa phòng ra.

 

Tuyết Lạc vừa nhìn thấy hắn, đầy mặt lo âu trong nháy mắt biến thành kinh ngạc.

 

Nàng nhìn vạt áo ta một cái, lại nhìn bên trong phòng của ta một cái, kinh ngạc lại biến thành tức giận.

 

"Tuyết Lạc. . . . . ."

 

Ca ca mới vừa mở miệng, liền bị Tuyết Lạc cắt ngang: "Ngươi không càn giải thích, ta chỉ hỏi ngươi một câu, đêm qua ngươi ngủ ở đây phải hay không?"

 

"Đúng!" Ca ca nghiêm mặt nói: "Ta cùng Tiểu Trần hai năm không gặp, đến tìm nàng tâm sự?"

 

Tuyết Lạc oán hận chỉ vào trong phòng của ta: "Nói chuyện phiếm sẽ tán gẫu thành ra như vậy?"

 

Ta kéo nếp nhăn trên áo, len lén quay đầu lại nhìn trong phòng một chút.

 

Giường đệm bởi vì ca ca đêm qua độc phát dày vò đến thê thảm không nỡ nhìn, tàn phá không chịu nổi, tình huống như thế muốn không làm cho người ta liên tưởng đến cái gì cũng khó khăn.

 

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn, bộ mặt đỏ lên, lớn tiếng nói: "Tuyết Lạc! Tiểu Trần là thân muội muội của ta, ta không bằng cầm thú cũng không làm ra loại chuyện đó!"

 

Tuyết Lạc bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt đang ở trong hốc mắt vòng tới vòng lui, khổ sở động lòng người.

 

Lồng ngực hắn phập phồng hồi lâu, mới hết sức đè xuống tức giận: "Ngươi hoài nghi ta cùng Mạnh Khắp cũng không sao, muội muội ta còn chưa xuất giá, nàng còn cần danh tiết!"

 

"Sở Thiên, ta. . . . . . Không phải là ý đó."

 

Hắn vừa nhìn thấy dáng vẻ mảnh mai hoa lê đái vũ của Tuyết Lạc, tức giận tiêu hết, ôm vai Tuyết Lạc nói: "Thôi, thời gian không còn sớm nữa, ta cùng ngươi xuống lầu ăn một chút gì, một lát chúng ta lên đường."

 

Thấy Tuyết Lạc thuận theo gật đầu, hắn lại quay đầu giao phó ta nói: "Ta đi xuống trước, ngươi thu thập xong xuống lâu ăn cơm. A, đúng rồi, hai chén tổ yến hôm qua kia ngươi còn chưa ăn, ta cho người đi hâm nóng cho ngươi!"

 

Ta làm mặt quỷ với hắn, hung hăng đóng cửa phòng lại.

 

Ta nghiêm trọng hoài nghi hắn không phải là thân ca ca của ta!

 

*******************************************

 

Tiểu Ngư Thôn một chút cũng không thay đổi!

 

Trời chiều chìm vào ngọn núi xa, ráng ngũ sắc vẫn như cũ đầy trời.

 

Nhìn dãy núi dằng dặc xa xa, hoàng hôn u tối.

 

Ta đưa hai cánh tay ra, đón làn gió mát mẻ, không khỏi cảm thán nói: "Trước kia cho rằng nơi nào mặt trời lặn cũng đều đẹp như nhau, bây giờ mới biết, chỉ có nơi này trời xanh nhất, gió trong nhất, núi cao nhất. . . . . ."

 

"Đó là bởi vì ngươi trở lại!" Hắn cởi áo choàng xuống khoác lên người ta."Trời rất lạnh rồi, sau nãy trở ra xem đi."

 

"Không cần!"

 

Ta ném áo choàng của hắn xuống, ở trong đống tuyết tùy ý mà chạy trốn, để cho tiếng gió xào xạc lay động tâm hồn.

 

Cây đại thụ che trời ta nhớ nhung đã lâu, ta ôm nó, tận tình lay động nó, phủi tuyết đọng trên cành lá của nó xuống.

 

. . . . . .

 

Bông tuyết phiêu sái mà rơi, rơi xuống thân ta, cũng dính lên khuôn mặt so với bông tuyết còn tinh khiết hơn của ca ca, sau khi tan ra biến thành giọt nước chảy xuống, cực kỳ giống nước mắt.

 

Ta chạy tới, dùng ống tay áo lau cho hắn, còn dùng khẩu khí hắn dụ dỗ ta nói: "Đừng khóc! Còn có ta ở bên cạnh ngươi!"

 

Sau đó, ta vui vẻ cười to, vung bông tuyết trên đất lên, khiến những bông tuyết trắng noãn bay múa giữa đôi tay ta, rả rích rơi xuống trước mặt hắn. . . . . .

 

Nhưng hắn từ đầu đến cuối đều giống như điêu khắc từ tuyết đứng ở nơi đó, một chút tươi cười cũng không có, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp.

 

Ta ở trước mặt hắn lay động cánh tay, gọi về tâm tư không biết bay đi phương nào của hắn.

 

"Ca? Ngươi không phải nhanh như vậy liền nhớ Tuyết Lạc chứ?"

 

Hắn rất nghiêm túc lắc đầu, nhẹ nhàng gẩy tuyết trên tóc ta ra, hôn một cái lên trán ta.

 

"Đi thôi, ta cõng ngươi xuống núi."

 

"Được!" Ta nhảy lên lưng hắn, mặt dính vào trên lưng hắn, hít thở mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người hắn: "Ca. . . . . . Ta rất nhớ ngươi!"

 

Ta nghe thấy hắn nói rất nhẹ một câu, liền hỏi: "Ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ."

 

"Không có gì!"

 

Thật ra ta nghe được lời của hắn, nhưng không hiểu rõ ý tứ của hắn.

 

Hắn nói: "Tại sao thế giới này chỉ có một nữ nhân như ngươi. . . . . ."

 

. . . . . .

 

Bước vào phòng trúc, nhìn những vật dụng vô cùng quen thuộc, nước mắt của ta cũng không kìm nổi nữa.

 

Một đôi gối đầu an tĩnh nằm ở trên giường, bên cạnh là một bộ đồ mới ta may được một nửa cho hắn, gấp thật chỉnh tề.

 

Trong tủ treo quần áo, y phục của chúng ta đã giặt sạch gấp để chung một chỗ, không thêm một món, không bớt một món. . . . . .

 

Trên bàn để một đôi bát đũa, tựa như mặc nhiên khó bỏ khó phân.

 

Ta cầm chiếc chén trên bàn lên, phát hiện rõ ràng cũ rất nhiều, miệng chén cũng mài hư.

 

Ta lặng lẽ lau khô nước mắt, xoay người nhìn về phía hắn: "Ngươi thường trở lại sao?"

 

"Ta vẫn ở nơi này."

 

"Tại sao?"

 

Hắn không cần trả lời, ta cũng biết rõ.

 

Vì vậy trong phòng mỗi một đồ vật đều kể ra sự tưởng niệm của hắn đối với ta.

 

Ta nhào tới trong ngực hắn, vừa đánh ngực hắn, vừa nức nở: "Ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi. . . . . ."

 

Chúng ta chưa từng thề non hẹn biển, không hiểu cái gì là biển cạn đá mòn,

 

Chúng ta có thể xem thường biệt ly, trân trọng lẫn nhau.

 

Chúng ta có thể cười nói với nhau: ngươi nhất định phải hạnh phúc,

 

Xoay người, để nước mắt rơi ở nơi đối phương không nhìn thấy. . . . . .

 

Đây chính là tình cảm của chúng ta, nhất định không thể làm bạn cả đời, cũng muốn kiên cường sống tiếp.

 

Mặc dù sống không bằng chết.

 

*************************************

 

Có vài thứ, sau khi mất mà có lại sẽ điên cuồng mê luyến, tựa như năm tháng bị cuốn trôi của ta cùng hắn.

 

Chúng ta trừ không ngủ chung một chỗ, những chuyện khác đều hết sức bắt chước quá khứ.

 

Ta mỗi ngày đều sẽ dậy rất sớm, nấu cháo cho hắn, chờ hắn cúi đầu yên lặng ăn xong toàn bộ cháo, ta liền để cho hắn cõng ta lên núi, ngồi ở dưới gốc cây, dựa vào cây khô nhìn hắn luyện kiếm.

 

Đợi đến khi mặt trời xuống núi, trời sao rực rỡ, hắn lại cõng ta dọc theo đường nhỏ về nhà.

 

Tựa vào trên lưng hắn, mùi vị vẫn như cũ.

 

Nhưng ta hiểu rõ, có vài thứ thay đổi chính là thay đổi, dù cố ý thế nào cũng không tìm được cảm giác trước kia.

 

Tựu như kiếm pháp của hắn, trước kia hắn ra chiêu giống như đang múa kiếm, linh động mà phiêu dật.

 

Hiện tại, lúc hắn ra chiêu lá khô đầy trời, tiếng gió vi vu, giống như gió táp mưa rào phá hủy vạn vật.

 

Ai! Kiếm giết người, dĩ nhiên không thể nào có nhẹ nhàng phiêu dật.

 

******************************************

 

Mười tám tháng chạp, một ngày rất đặc biệt.

 

Ta cả đêm hoàn thành bộ y phục ta may đã gần ba năm, ngủ lúc đã trời sáng, cho nên khi mở mắt ra đã qua buổi trưa.

 

Vội vàng ra cửa, đang nhìn thấy ca ca ngồi ở cửa phòng ta, chán đến chết mà dùng nhánh cây vẽ vòng tròn trên mặt đất, như hài tử bị vứt bỏ, đáng thương chờ người đến tìm.

 

Ở trước mặt ta hắn vốn là như vậy, nhìn từ góc độ nào cũng tràn đầy mùi vị ánh mặt trời.

 

Nếu như không phải ta tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối không tin một nam nhân dịu dạng như ngọc như vậy quyết định tất cả hành động sát thủ của Dạ Kiêu, một ánh mắt của hắn liền cũng đủ kết thúc sinh mạng của người khác, bất luận là cao thủ giang hồ địa vị tôn quý, hay là quan cao triều đình nắm đại quyền. . . . . .

 

Hắn tàn khốc tựa như Ma quân!

 

"Ngươi tỉnh rồi?" Hắn nhìn thấy ta, nhảy lên, cười đến vô cùng thanh tịnh: "Ta chờ ngươi thật lâu!"

 

"Chuyện gì vậy?"

 

"Rất lâu không đi dạo chợ rồi, chúng ta ra ngoài chơi một chút."

 

"Hôm nay ta hơi mệt." Ta cố ý vẫy vẫy cánh tay nhức mỏi, hữu khí vô lực dụi mắt: "Ta còn muốn ngủ thêm, ngày mai hãy đi."

 

"Ngủ tới trưa rồi ! Đi thôi, ra ngoài đi dạo. . . . . . Gần đây mập ta đều vác không được rồi."

 

"Thật sao?" Ta sờ sờ mặt, khẩn trương siết chặt hông của mình, hình như là có một chút xíu.

 

Nhất định là ta gần đây ăn quá ngon lười làm, thật nên ra ngoài đi dạo

 

Đi qua ngọn núi, chúng ta đã đến trấn nhỏ không tên, cũng không biết là bởi vì trấn nhỏ thật sự quá nhỏ mà không có tên, hay là từng có mà dần dần bị người quên lãng.

 

Mùa đông khắc nghiệt, đừng nói chợ, ngay cả mấy cửa hàng lẻ loi đều là môn đình tiêu điều.

 

Hắn dắt tay của ta đi vào một tiệm bán ngọc khí, nói là tiệm bán ngọc khí, thật ra chỉ là một cửa hàng nho nhỏ, bày vài món khí cụ bằng ngọc tầm thường mà thôi.

 

Ca ca cầm một chiếc vòng ngọc lên, giúp ta đeo ở cổ tay."Thích không?"

 

Ta nhàn nhạt lắc đầu một cái, lấy xuống thả lại chỗ cũ.

 

"Vậy ngươi có muốn chọn cái gì tặng ta hay không?" Ca ca lại hỏi, giọng nói tràn đầy mong đợi.

 

Ta còn chưa mở miệng, chủ cửa hàng vội nhiệt tình chào hỏi: "Vừa nhìn tiểu thư chính là nhãn lực phi phàm, chỗ này ta có món chí bảo, bảo đảm tiểu thư sẽ thích!"

 

Vừa nói hắn cẩn thận từng li từng tí từ phòng trong bưng ra một hộp gấm, tràn đầy tự tin mở ra trước mặt ta.

 

Bên trong chính là một khối mỹ ngọc màu tím đậm trong suốt, mài dũa thành một hình quái thú khí thế hào hùng, tựa như rồng mà không phải là rồng, tựa như lân mà không phải là lân, màu sắc cùng hình thái ngược lại thật sự lộ ra mấy phần quỷ bí.

 

"Loại ngọc này xuất từ biển sâu, hiếm có, xứng với thanh bảo kiếm vô song của công tử đây, tiểu thư nghĩ như thế nào?"

 

"Ở trên kiếm treo loại vật này quá là tục khí!" Ta liếc mắt một cái, len lén ghé vào nói bên tai ca ca: "Lại nói nhất định đắt chết!"

 

"Tiền không quan trọng. . . . . ." Ca ca mong ngóng đợi chớp mắt, tựa hồ đang đợi ta nhớ tới cái gì, thấy lòng ta không yên nhìn tới trước bốn phía, không thể làm gì khác hơn là thở dài nói: "Vậy cũng tốt, chúng ta lại đi nơi khác xem một chút!"

 

. . . . . .

 

"Tiểu Trần, mệt không, phía trước có tiệm mì, chúng ta đi ăn tô mì thôi."

 

"Nghe nói những người làm mì kia giống như đều không rửa tay . . . . . ." Ta cười chỉ chỉ người làm mì có chút dơ dáy.

 

"Quên đi, không ăn!"

 

"Vậy ta về nhà nấu cháo cho ngươi uống."

 

"Vậy. . . . . . Được, chúng ta trở về đi thôi!"

 

Hắn muốn nói lại thôi, khuôn mặt mất mát.

 

Ta vẻ mặt vô tội, len lén cười trộm.

 

. . . . . .

 

Mấy người bán hàng rong bên cạnh lạnh đến run lẩy bẩy, bọn họ không ngừng đung đưa hàng hóa trước mặt người đi đường, trên mặt tràn đầy khát vọng chờ đợi người khác ngoái đầu nhìn lại.

 

Một vị lão nhân còng lưng, tay run run đem mấy chiếc bùa hộ thân bằng gỗ mộc đưa đến trước mặt của ta: "Tiểu thư, mua cái bùa hộ mệnh đi, bảo vệ bình an. . . . . . Một đồng một đôi."

 

"Cái này có thể bảo vệ bình an? Rất đẹp mắt đấy!" Ta nhận lấy hai cái từ trong tay lão nhân, bên trên gỗ mộc còn có họa tiết màu đen, điêu khắc cũng không phải thô ráp bình thường, vừa nhìn chính là xuất từ cái đôi tay già nua mà bị nứt nẻ kia.

 

Cũng không biết tại sao ta cảm thấy bùa hộ thân nàyxinh đẹp hơn tử ngọc vừa rồi nhiều.

 

Ca ca thấy ta hứng thú ngang nhiên, từ trong ngực tay lấy ra ngân phiếu giao cho lão nhân kia.

 

Lão nhân run run rẩy rẩy đưa tay, do dự một chút lại rụt về, có hơi thất vọng lắc đầu nói: "Một đôi này tặng cho các ngươi đi, chúc hai vị có thể cả đời bình an, bạch thủ giai lão." (Sống với nhau đến đầu bạc)

 

Ta cười đến mắt cũng không mở ra được, miệng không khép lại được, "Bạch thủ giai lão" , ta thích câu chúc phúc này!

 

Ca ca đem ngân phiếu nhét vào trên tay lão nhân, cố ý dặn dò mấy câu: "Ngân phiếu này là thật, ngươi đến bất kỳ tiền trang nào tư nhân nào cũng có thể đổi thành hoàng kim. Cất đi, ngàn vạn đừng làm mất!"

 

. . . . . .

 

Đá xanh trên đường dài hiện lên một tầng tuyết mỏng, bởi vì nhiều người đi trở nên bóng loáng như băng, ta kéo cánh tay của hắn cẩn thận đi.

 

Chờ về đến nhà thì thời gian đã không còn sớm.

 

Vừa vào sân, liền thấy có con bồ câu trắng bay thấp ở trước cửa, ca ca lấy một phong thư từ trên đùi chim bồ câu trắng, nhìn xong cau mày, ngón tay nắm chặt, bất tri bất giác đem thư siết thành một đoàn.

 

"Ta trở về phòng, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi thôi."

 

Không đợi lời nói của ta, hắn đã trở lại phòng, đóng cửa phòng thật chặt lại.

 

Ta tò mò nhặt thư từ trên mặt đất lên nhìn, phía trên chỉ có mấy chữ ngắn gọn: Giờ Tý, chủ nhân sẽ hiện thân ở Mộng Nghi lâu, cơ hội không thể mất!

 

Trong nháy mắt đó đầu óc của ta giống như trống rỗng, hoặc như là bị vô số ý niệm xé rách.

 

Ta muốn đi ôm hắn, cầu xin hắn không nên đi;

 

Ta muốn lấy cái chết đe dọa, hỏi hắn đối với hắn mà nói cái gì quan trọng hơn;

 

Ta thậm chí muốn đi nói với hắn, ta yêu hắn;

 

Bởi vì nếu không nói sau này sẽ không có cơ hội. . . . . .

 

Khi tất cả suy nghĩ điên cuồng đều lắng đọng xuống, ta bỗng nhiên tỉnh táo lại.

 

Hắn chờ cơ hội này đã thật lâu, vô luận như thế nào hắn cũng không thể buông tha!

 

Cho nên, ta có thể làm chính là đến phòng bếp nấu một chén mì, bưng đến phòng của hắn.

 

Ta đẩy cửa đi vào thì hắn đã đổi lại một thân áo đen, đang lau chùi kiếm của hắn.

 

"Ca, hiện tại liền đi ra ngoài sao?"

 

Hắn gật đầu một cái, thấy ta đang cầm một chén thơm ngào ngạt trước mặt, đôi môi khẽ nhúc nhích, không nói gì.

 

Ta đem mì đặt lên bàn, lấy ra y phục mới làm xong mở ra ở trước mặt.

 

"Bộ y phục này là ta ba năm trước đây liền muốn đưa cho ngươi, đáng tiếc còn chưa làm xong ngươi đã rời đi. . . . . . Ta sửa lại rất nhiều lần, cũng không biết vừa với người ngươi không."

 

Hắn không lên tiếng, lẳng lặng đứng trước mặt ta.

 

Ta giúp hắn cởi y phục dạ hành ra, lộ ra nửa thân trần, vết sẹo giăng khắp nơi, tràn ngập đau đớn hắn không nói ra miệng.

 

Đối với vài nam nhân mà nói, vết sẹo là huy hoàng cùng vinh hạnh đặc biệt, nhưng đối với hắn mà nói đây chính là từng cái áy náy cùng xấu hổ, đã thối rữa đến tự trách trong lòng.

 

Cho nên, hắn hôm nay nhất định sẽ đi!

 

Cởi y phục dạ hành của hắn xuống, mặc xong trường sam màu trắng, ngẩng đầu lên nhìn thấy trên lông mi cong cong của hắn treo một giọt nước mắt, hắn nhắm mắt lại, che kín đáy mắt u buồn, đồng thời giọt lệ kia chảy xuống trên mặt ta, trong suốt mà nóng rực, làm phỏng tim ta.

 

Trong lúc nhất thời ta giống như bị hắn đầu độc, vong tình đưa tay chạm tới vết sẹo trước ngực hắn, ngón tay theo mỗi một vết sẹo nhẹ nhàng, rõ ràng cảm nhận được nhịp tim khác thường của hắn. . . . . .

 

Ngón tay của ta chuyển tới trái tim hắn thì hắn đột nhiên bắt được tay của ta, một tay khác kéo eo của ta dẫn ta đến trước người hắn, môi cùng môi gần trong gang tấc, cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi thở của nhau, kích tình mênh mông lan tràn trong thân thể.

 

Ta khẩn trương nhắm mắt lại, nhưng hắn chỉ ở trên trán ta khẽ hôn, liền buông tay ra. . . . . .

 

"Bùa hộ thân ngươi mang theo, bảo vệ bình an. . . . . ." Ta từ trong lòng ngực lấy ra bùa hộ thân đeo vào trước ngực hắn, sau đó cài nút áo cho hắn.

 

"Ăn mì xong hãy đi. . . . . . Đây là mỳ trường thọ!"

 

Hôm nay là sinh nhật hắn, ta vốn định cho hắn một kinh hỉ, xem nụ cười quá đỗi vui mừng của hắn, nhưng lúc này giờ phút này vui mừng gì có thể làm cho hắn cười được.

 

Hắn cúi đầu ăn mì không dư một miếng, liền đứng dậy ra cửa.

 

Sinh ly tử biệt như vậy, hắn từ đầu đến cuối không mở miệng nói một câu.

 

Ta đuổi kịp đỉnh núi, nhìn thấy hắn rời đi, lớn tiếng kêu: "Ca! Trở về sớm chút, ta chờ ngươi!"

 

Hắn dừng bước, nhưng không quay đầu lại, đứng một lát mới tiếp tục đi về phía trước.

 

"Ca!" Ta nâng váy chạy băng băng trên đường nhỏ, cho đến khi hao hết một chút khí lực cuối cùng, ngã nhào ở trong tuyết lạnh như băng, ta mới lớn tiếng khóc lên, khóc đến khàn cả giọng."Ca! Ngươi biết không? Không có ngươi mặt trời cũng sẽ không mọc nữa. . . . . ."

 

Đêm tối không trăng, lạnh khắc nghiệt, giống như cái ngày biến động thiên địa nhiều năm trước đây.

 

Ta nằm ở trong tuyết, mặc cho thân thể bị đông cứng, huyết dịch ngưng kết.

 

Không thể không biết lạnh, kết thúc như vậy cũng là một loại giải thoát đi.

 

Nước mắt đông lại, ý thức mơ hồ, trong đầu nụ cười của hắn vẫn rõ ràng như vậy.

 

Một hồi tiếng bước chân xốc xếch đã quấy rầy sự yên lặng, một đôi tay kéo ta từ trong tuyết lên.

 

Ánh mắt của hắn chiếu sáng đêm tối.

 

"Ca. . . . . ." Ta nhào tới trong ngực hắn, giống như người chết đuối vớ được phao, chết cũng sẽ không buông ra.

 

"Đừng khóc!"

 

"Không nên đi, ta cầu xin ngươi không cần đi. . . . . ."

 

"Ta không đi!"

 

Hắn cõng ta giẫm lên tuyết trắng phau phau trở lại ngôi nhà ấm áp, suốt đêm cũng ôm ta run rẩy. . . . . .

 

Khi đó ta không biết hắn tại sao phải buông tha cơ hội tốt như vậy, sau lại có một ngày ta thẹn thùng nằm ở dưới thân hắn, gọi tên hắn, hỏi hắn tại sao muốn trở lại, hắn nói cho ta biết: hắn sợ nếu như hắn đi, ta sẽ ở trong đống tuyết, khóc đến chết rét. . . . . .

 

Ta nói với hắn: ta nhất định sẽ!

 

Hắn cười, dùng môi lưỡi kể ra khát vọng đối với ta, hắn nói: dù có mọi loại hào khí, rốt cuộc không chống cự nổi nhu tình lượn quanh ngón tay. . . . . .

back top