Cô Gái Tháng Sáu

Chương 25

Vương Quân đọc hết các bài post trong blog của “Mạc Vấn Phương Tông”, cuối cùng kết luận chủ nhân của chúng chắc chắn là Tông Gia Anh.
Mấy chục bài viết ngắn trong blog, chủ yếu là bày tỏ nỗi buồn mất chồng nhưng lời lẽ bay bổng, dạt dào, tạo cho người ta cảm giác rằng nỗi niềm đó chỉ là giả tạo, chủ yếu là khoe tài văn chương.
Avatar của chủ blog là hình ảnh mỹ nữ trong trang phục cổ đại đang rất hot trên mạng, môi đỏ da trắng, mắt bồ câu, miệng chúm chím. Nếu chỉ nhìn vào câu từ và avatar để phán đoán, chắc chắn không thể nghĩ rằng chủ blog lại là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi hơi mập, mà nghĩ là một kiều nữ dịu dàng, thướt tha từ cổ đại xuyên không về thời hiện đại, dùng thơ văn để trút bầu tâm sự.
Cô lưu địa chỉ blog của “Mạc Vấn Phương Tông” lại, có thời gian lại mở ra xem, nhưng không phát hiện ra điểm khả nghi nào, và chủ blog đã dừng update bài từ lâu.
Lúc gọi điện thoại cho chị cả, cô báo cáo phát hiện này.
Chị cả không có hứng thú với “Phương Tông”, chỉ hào hứng với “Mục Tông”: “Ngươi có
tìm thấy blog của lão Mục nhà ta không?”
“Không thấy.”
“Ta đã bảo lão ấy không có blog mà, ngươi còn không tin đi?”
“Hơ hơ, có thể là không có. Nhưng ta tìm thấy blog của một sinh viên nữ khoa các ngươi
có nhắc đến tên ông Mục, còn có cả ảnh của ông ấy nữa.”
“Thật hả? Con nào vậy?”
“Hình như tên là Mật Doãn Lệ, không biết có phải tên thật không.”
“Tên thật, tên thật đấy, ta biết con bé đó, nhà giàu lắm, học lại dốt, nhưng trường cứ
nhét nó vào học thạc sĩ ở khoa bọn ta, vì bố nó góp cho trường D một khoản kha khá.”
Cô dạy chị cả cách vào blog của Mật Doãn Lệ, chị cả xem một lát rồi nói: “Không sao,
đó là ảnh bố con bé đó mời lão Mục và lãnh đạo khoa ăn cơm, cái ông hói đó là bố nó.”
“Vậy hả, không ngờ nhỉ? Ông bố thì xấu mà sao con gái xinh thế?”
“Nghe nói nó sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Vậy hả, thảo nào. Nhưng nàng ta post ảnh ông bố với lão Mục và mọi người lên blog
của mình làm gì?”
“Ai mà biết được? Chắc là muốn khoe ông bố góp nhiều tiền cho trường D chăng?”
“Ừ, con bé này thích khoe của lắm, gần như bài biết nào cũng khoe nọ khoe kia, không
khoe túi xách hàng hiệu thì khoe xe sang, giày hiệu, đồng hồ hiệu.”
Chị cả nói với giọng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị: “Chứ sao nữa, riêng túi Channel đã có mấy cái. Nói ra thì sợ ngươi cười, cái túi xách đắt tiền nhất ta dùng chính là cái tui Coach ngươi tặng, còn lại toàn hàng fake.”
“Ngươi ăn chơi như vậy mà không dám bỏ tiền ra mua hàng hiệu à?”
“Haizz, trường đại học thu nhập có ra gì đâu, ta đâu đủ điều kiện mua hàng hiệu?”
“Sao lại thế, ta nghe nói giảng viên đại học trong nước giàu lắm mà.”
“Thế thì ngươi phải có thu nhập thêm mới đủ. Nhưng bọn ta, chỉ dựa vào đồng lương và
tiền làm thêm giờ thật chẳng có bao nhiêu tiền.”
“Lão Mục cũng không có thu nhập thêm à?”
“Lão ấy nhát gan, chỉ dám nhận chút quà vặt vãnh, ai biếu tiền lão ấy đều trả hết, sợ bị
tống vào tù…”
“Ông ấy làm thế là đúng, tội gì vì chút tiền còm mà mất ăn mất ngủ.”
“Vương Đẹp Trai nhà ngươi thì thế nào? Kiếm thêm được nhiều không?”
“Ta đâu có biết.”
“Ông ấy không gửi tiền cho ngươi à?”
“Ta sao dám ngửa tay xin ông ấy mấy đồng bạc còm đó?”
Chị cả liền cảnh báo: “Ngươi tuyệt đối không được để hắn nắm nhiều tiền trong tay quá,
nếu không rất dễ đi chệch đường, ngươi quản hết tiền của hắn, hắn có muốn cặp bồ
cũng chẳng cặp được. Thời buổi này không có tiền, đám còn gái còn lâu mới thèm để
mắt đến.”
Cô lại nhớ đến tuyệt chiêu mà chị cả dạy cô để đề phòng chồng say nắng, bất giác cười
lớn. “Ta còn nhớ là trước ngươi đã từng dạy ta phải móc hết số thuốc nổ trong người
chồng, giờ lại biến thành móc hết ví tiền của ông ấy hả?”
“Hơ hơ, phải móc hết, nhưng giờ ngươi ở xa như thế, làm sao móc hết được thuốc nổ
của hắn? Đành phải móc tiền thôi.”
“Ta chẳng bao giờ móc tiền của ông ấy cả, ông ấy đưa thì đưa, không đưa ta cũng chẳng
hỏi, đằng nào thì tiền ta kiếm cũng đủ cho hai mẹ con ta sống rồi.”
“Ờ, đúng là ngươi kiếm khá thật, ta và lão Mục cộng lại cũng không kiếm bằng ngươi,
chủ yếu là ngươi kiếm một đồng bằng bọn ta kiếm sáu, bảy đồng. Thực ra ngươi có thể
mang số tiền kiếm ở nước ngoài về trong nước đầu tư, mua nhà chẳng hạn, chắc chắn
sẽ có lãi.”
“Ta cũng đang chuẩn bị mua nhà, nhưng mua ở Mỹ thôi.”
“Sao bảo thị trường bất động sản của Mỹ không sáng sủa cho lắm?”
“Đúng là không sáng sủa cho lắm nhưng đối với người mua nhà để ở lại thì là cơ hội tốt.
Thông thường thì lãi suất cao, lãi suất thấp, giá nhà cao, hiện nay lãi suất cho vay và
giá nhà đều thấp, nên tranh thủ thời cơ mua nhà.”
Thời gian này, vì chuyện mua nhà mà cô liên tục phải lên mấy sàn bất động sản để
nghiên cứu, học được không ít kiến thức.
“Vương Đẹp Trai nhà ngươi có đồng ý cho ngươi mua nhà không?”
“Dĩ nhiên là ông ấy không đồng ý, nhưng nếu ta đã quyết mua thì ông ấy cũng chẳng
làm được gì.”
“Ta đoán là chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý. Đợt ông ấy mới về nước, chắc chắn là
tường rằng sau một thời gian, ngươi cũng sẽ về theo, giờ ngươi mua nhà bên đó, thế
thì khác gì đã thể hiện rõ quyết định không về nữa.”
“Ta đã bảo với ông ấy từ lâu là ta sẽ không về mà. Chưa nói đến cái khác, chỉ nói
chuyện giá nhà trong nước đắt như vậy, ta mà về thì còn chẳng mua được nhà ấy.”
“Ngươi về nước thì sao phải mua nhà, trường F chẳng phải đã cấp cho Vương Đẹp Trai
nhà ngươi một căn hộ ba phòng ngủ rồi còn gì?”
“Vậy à? Sao chẳng thấy ông ấy nói gì nhỉ?”
Chị cả liền thở dài. “Ngươi và lão ấy chẳng giống vợ chồng gì cả, chuyện của ngươi, lão
ấy không biết, chuyện của lão ấy, ngươi không biết, như thế… xa cách quá!”
“Quen rồi nên thấy bình thường thôi.”
“Bình thường cái gì chứ! Như thế dễ dẫn đến tình trạng bồ bịch lắm, chỉ cần ai đó quan
tâm hỏi han hắn là hắn ngả vào lòng ngay.”
“Ngả vào lòng thì cứ việc ngả thôi.”
Chị cả tò mò: “Hay là ngươi… có niềm vui mới rồi?”
“Ta đi đâu để tìm niềm vui mới chứ?”
“Bên đó đông người nước ngoài, tìm niềm vui mới thì có gì là khó? Ta nghe nói đàn ông
nước ngoài rất thích phụ nữ Trung Quốc, đặc biệt là người đã ly hôn, có con càng tốt.”
Cô liền phì cười: “Lại còn thế nữa hả? Đàn ông nước ngoài không có thành kiến với việc
phụ nữ ly hôn như đàn ông Trung Quốc mà thôi, làm gì có chuyện đặc biệt thích phụ nữ
đã ly hôn.”
“Thế thì ngươi cũng may hơn ta rồi. Như bọn ta ở trong nước, hơn bốn mươi tuổi ly hôn
chồng còn ai thèm nhòm ngó nữa. Bất luận đàn ông ở độ tuổi nào đều thích đám gái trẻ
mười chín, đôi mươi thôi.”
“Không thèm nhòm thì thôi chứ sao, bọn mình có phải dựa dẫm vào ai đâu mà sợ.”
“Dĩ nhiên là không dựa dẫm vào ai cả, nhưng nghĩ cũng tức! Tại sao hắn lại có thể phản
bội ta chứ!”
“Thế thì ngươi cũng phản bội lại hắn đi!”
Chị cả thẳng thừng nói: “Ngươi tưởng ta không muốn phản bội à? Thà mình đi cặp bồ
trước còn hơn là ngồi đó nơm nớp sợ hắn cặp bồ, cho hắn phải nơm nớp đề phòng mình.
Nhưng nhìn đi nhìn lại chẳng có ông nào phù hợp cả!”
Cả hai đều phá lên cười: “Đúng vậy!”
Chị cả liền đùa: “Hay là ta tìm Vương Đẹp Trai nhà ngươi để cặp nhé, trong số đàn ông
mà ta quen, chỉ có hắn là không đến nỗi nào.”
Cô cười khúc khích: “Chỉ cần ngươi duyệt ông ấy thì cứ việc thôi.”
“Sao lại không duyệt? Ngươi quên rồi à? Trước ngươi và Tông Gia Anh, ta đã duyệt hắn
rồi mà.”
“Sao hồi ấy ngươi không ra tay?”
“Thì cũng chỉ vì muốn ở lại thành phố D chứ sao!”
“Giờ ngươi không phải vì chuyện ở lại thành phố D mà tìm người yêu nữa, có thể thoải
mái theo đuổi người tình trong mộng rồi.”
“Đúng vậy, hơn nữa chàng Vương Đẹp Trai nhà ngươi cũng không phải như ngày trước
nữa, người ta là người Mỹ, nếu cưa đổ, ta còn có thể theo chàng sang Mỹ nữa.”
“Ông ấy có phải người Mỹ đâu, chỉ có Thẻ Xanh mà thôi.”
“Thẻ Xanh cũng tốt, vài năm nữa thành công dân Mỹ còn gì?”
“Ừ. Được thôi, nếu hai người mà câu kết được nhau thì cứ thông báo cho ta, ta sẽ ly
hôn với ông ấy để tạo điều kiện cho hai người.”
Chị cả liền cười lớn: “Nếu biết bọn mình nói xấu lão ấy sau lưng thế này, chắc chắn lão
ấy tức chết nhỉ!”
“Không phải là tức chết mà là mừng chết chứ?”
“Mừng cái nỗi gì! Một bà tuổi trung niên, già hơn cả vợ lão ấy mà lão ấy còn thích à?
Nếu muốn cặp bồ, kiểu gì lão ấy cũng tìm bọn sinh viên trẻ trung.”
“Nếu ông ấy mà cặp bồ với sinh viên thì khó kiểm tra lắm, bao nhiêu sinh viên như vậy,
ta biết kiểm tra kiểu gì?”
“Không sao, để ta bảo con bé Thiệu đó để ý cho ngươi. Nó bảo Vương Đẹp Trai bận rộn
lắm, chưa thấy lão gần gũi với sinh viên nữ nào cả.”
“Bận rộn gì vậy?”
“Ngươi không hỏi gì lão ấy à?”
“Hơ hơ, số lần ta gọi điện thoại cho ông ấy còn ít hơn số lần gọi cho ngươi, làm gì có cơ
hội hỏi những chuyện này?”
Những gì cô nói không hề quá sự thật, kể từ khi Vương Thế Vĩ về nước, cô và anh rất ít
khi gọi điện thoại cho nhau, dường như không hề có mong muốn được nói chuyện với
đối phương. Tuy nhiên, dạo này vì chuyện mua nhà mà cô đã phải gọi điện cho anh mấy
lần, chủ yếu là do khi làm thủ tục sang tên cần chữ kí của anh.
Anh thắc mắc: “Em mua nhà tại sao anh phải kí tên?”
“Bang A này quy định chỉ cần là người đã kết hôn khi mua nhà để ở thì phải có vợ hoặc
chồng ký tên.”
“Lại còn quy định đó nữa hả?”
“Dĩ nhiên rồi, nếu không cần anh ký tên thì em phiền đến anh làm gì?”
Anh không nói gì nữa, một lát sau mới nói: “Mua nhà hết bao nhiêu tiền?”
“Mấy chục nghìn.”
“Đô la hả? Em mua nhà đắt như thế thì lấy đâu ra tiền?”
“Trả góp mà.”
Anh sửng sốt: “Trả góp mấy chục nghìn đô?”
“Vâng.”
“Thế thì phải trả đến đời nào kiếp nào?”
“Em trả góp trong thời hạn ba mươi năm.”
“Phải trả ba mươi năm hả? Thế thì khác gì đến bảy, tám mươi tuổi vẫn còn đang trả nợ
như chúa chổm?”
“Không lâu thế đâu, bình thường nếu có tiền thì trả nhiều hơn, có thể trả trước thời hạn
mà.”
Anh rất không vui. “Lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà trả? Ở Trung Quốc anh kiếm nhân
dân tệ, đổi dsang đô la Mỹ để trả nợ có kinh tế không?”
Cô liền an ủi: “Em không bắt anh dùng nhân dân tệ để trả nợ đâu, tiền mua nhà để em
tự trả.”
“Đúng là cả hai vợ chồng phải ký tên, trong giấy tờ nhà cũng đứng tên hai người, nhưng
khi vay có thể chỉ đứng trên danh nghĩa một người để vay, em lấy danh nghĩ cá nhân
em để vay.”
“Lại còn có chuyện như thế nữa hả? Một mình em vay tiền mua nhà, trên giấy tờ nhà lại
có tên anh?”
“Hơ hơ, bang A quy định như vậy thì biết làm sao! Quy định này cũng có lợi cho anh mà,
nếu bọn mình ly hôn, anh có thể được chia một nữa cái nhà.”
Anh lẩm bẩm: “Sao tự nhiên lại nói những điều xui xẻo như vậy?”
Thấy anh coi chuyện ly hôn là xui xẻo, trong lòng cô cũng có chút cảm động.
Nhưng lại nghe thấy anh nói với vẻ trách móc: “Căn nhà em đang ở vẫn ổn đó thôi, tội
gì phải mất công mất sức đi mua nhà?”
“Hiện tại hai mẹ con đang ở nhà thuê, làm sao so được với nhà mình mua? Thuê nhà
phải chịu rất nhiều hạn chế, lúc nào cũng nơm nớp, chỉ sợ làm hỏng cái nọ cái kia. Hàng
xóm bên cạnh, tầng trên, tầng dưới ồn ào, anh cũng chẳng nói được gì. Hơn nữa, phòng
lại quá nhỏ, cu Long có muốn mời bạn bè trong ban nhạc của nói về mở party cũng thấy
ngại, vì nhà mình không thể chứ được từng ấy người.””Chỉ vì mời khách đến nhà mà em
mua nhà to? Em điên rồi!”
“Anh mới buồn cười ấy, em đã nói là không bắt anh phải trả tiền cơ mà, anh phản đối gì
chứ?”
“Nếu không bắt anh sang Mỹ ký tên thì anh cũng chẳng quan tâm nhiều như thế làm
gì.”
Cô tò mò hỏi: “Sao anh phải căng thẳng vì chuyện sang Mỹ như vậy? Sợ em ăn thịt anh
à?”
“Vì một chữ ký mà bỏ ra hơn một nghìn tệ bay sang, như thế có đáng không?”
“Kể cả không ký tên thì anh cũng phải về Mỹ một chuyến chứ, nếu không làm sao gia
hạn được Thẻ Xanh cho anh?”
“Anh cũng chẳng quan trọng cái Thẻ Xanh đó.”
“Không phải anh vẫn muốn đón cu Long về nước nghỉ hè đó sao?”
Nói đến con trai, thái độ của đầu bên kia dịu đi trông thấy. “Nhưng anh đâu có thời gian
chăm sóc nó?”
“Hè anh không được nghỉ à?”
“Hè còn bận hơn cả ngày thường.”
“Bận gì vậy?”
“Bận giảng dạy, bận nghiên cứu khoa học, bận cả tăng thu nhập nữa.”
“Anh kiếm tiền nhiều như thế làm gì? Hai mẹ con em có bắt anh phải nuôi đâu, tiền anh
kiếm đủ cho bản thân là đủ rồi.”
“Có phải anh tăng thu nhập cho bản thân đâu? Đó là tăng thu nhập cho giáo viên trong
khoa đấy chứ.”
Lúc này cô mới sực nhớ ra chồng mình đã được lên làm quan. “Ồ, suýt nữa thì quên,
anh là lãnh đạo khoa…”
“Không phải cứ là lãnh đạo khoa thì đều bận như anh, quan trọng là anh quản cái mảng
tăng thu nhập này, tức là phải kiếm ra tiền mới được. Anh không kiếm ra tiền thì lấy cái
gì để trả tiền thêm giờ và tiền thưởng cho giáo viên?”
“Nếu anh bận quá thì đưa cu Long về thành phố E, con rất nhớ ông bà…” Rồi cô kể ra
một loạt họ hàng ở thành phố E, đột nhiên mới nhớ ra chưa nhắc đến người cha ở thành
phố D, liền vội lấp liếm: “Con cũng rất nhớ anh.”
Đầu bên kia không phát hiện ra sự hớ hênh của cô mà nghiêm giọng nói: “Anh nghĩ nó
có về nước cũng không phải để thăm anh, mà muốn nó học ít tiếng Trung không lại
quên hết tiếng mẹ đẻ.”
“Ở nhà bác, chắc chắn nó học được tiếng Trung, ông bà đều có thời gian dạy nó.”
“Thế thì anh đưa nó về đây trước, sau đó lại gửi về nhà bác vậy.”
Cô yên tâm rồi, chỉ cần không đưa về nhà ông bà nội ở quê làm mồi cho muỗi là được.
Tiện thể cô nói: “Nghe nói trường anh đã phân cho anh căn hộ ba phòng ngủ hả?”
“Ừ.”
“Sao không thấy anh nói gì?”
“Anh nói làm gì?”
“Có phải giấu nàng Kiều nào trong đó, sợ em biết không?”
“Em chỉ biết nói những câu lãng nhách đó thôi hả?”
Cô phát hiện con người này không hề có tế bào hài hước nào, và cũng chẳng biết nắm
bắt thời cơ thể hiện tình cảm, cô đành phải kết thúc chủ đề này và chuyển sang chuyện
khác: “Em thấy bảo anh thường xuyên được người ta mời đi ăn uống, tiệc tùng hả?”
“Hầu hết là anh mời người ta.”
“Ăn xong có đến mấy nơi massage thuốc Bắc gì không ?”
“Có đi massage chân mấy lần.”
“Nghe nói một số điểm massage còn cung cấp cả dịch vụ… gái gọi nữa hả ?”
“Thấy bảo thế.”
“Anh không thử à ?”
“Anh thử trò đó làm gì ?”
“Trải nghiệm cảm giác mới thôi.”
Vương Thế Vĩ bực bội nói : “Có phải em lại nghe người ta nói linh tinh không ?”
“Đâu có.”
“Không có thì em nói mấy chuyện này làm gì ?”
“Chẳng làm gì cả, nói cho vui thôi.”
“Lãng nhách !”
Cô tức quá định cúp máy, ai ngờ anh đã cúp máy cái “rụp” trước cô.

back top