Lịch trình của Vương Thế Vĩ được xếp rất kín, một ngày trước khi sang tên mới bay sang thành phố A của Mỹ.
Vương Quân đưa con trai ra sân bay đón anh, nhìn thấy anh bước ra, đột nhiên cảm thấy rất xa lạ, hoàn toàn không giống với hình ảnh anh trong ký ức cô, dáng không cao như cô vẫn tưởng, nước da cũng vàng hơn hình ảnh cô lưu giữ trong ký ức, các nét cũng bình thường hơn, ăn mặc cũng quê mùa hơn cô nghĩ.
Khuôn mặt anh cũng ngày càng giống chữ “Quốc” (国), cô chưa bao giờ để ý đến chuyện anh lại có chiếc cằm vuông như vậy.
Điều khiến cô sửng sốt nhất là, đầu anh quá to, không cân xứng với người, giống như những bức tranh biếm họa trên mạng, bên trên là đầu của người thật nhưng phía dưới là mấy nét sơ sài phác họa phần thân nhỏ hơn cả đầu.
Đột nhiên cô ý thức được rằng, hình ảnh anh trong ký ức cô là hình ảnh của rất nhiều năm về trước, khi cô mới quen anh, trên sân tập quân sự, trong nhà ăn. Dường như kể từ thời điểm hai người yêu nhau, cô chưa lần nào ngắm anh kĩ nữa. Có lẽ là cô chưa bao giờ nhìn anh kĩ cả, mà chỉ dựa vào sự ngưỡng mộ của đám bạn cùng phòng, vẽ ra một bức chân dung về anh trong đầu, sau đó bức chân dung ấy luôn ngăn cách giữa cô và anh ở trạng thái chân thực.
Còn bình thường người này nói anh đẹp trai, người kia nói anh tuấn tú, cô liền dựa vào định nghĩa về sự “đẹp trai” và “tuấn tú” của mình để thần tượng hóa anh trong lòng mình, khiến giữa tưởng tượng và hiện thực tồn tại một khoảng cách rất xa.
Cô và con trai bước đến đón anh nhưng cảnh tượng rất lạnh nhạt, hai bên chỉ nói “đến rồi à?”, “đến rồi”, “mọi việc ổn thỏa chứ?”, “ừ” rồi chẳng còn gì để nói nữa.
Trên đường lái xe về nhà, cô muốin tìm chuyện gì đó để nói nhưng bên tai vẫn vang lên từ “lãng nhách” của anh, thế nên cô cũng chẳng còn hứng thú nói nữa, bầu không khí trên xe cứ trầm lặng như vậy cho đến khi về đến nhà.
Về nhà rồi, cô đi chuẩn bị cơm nước, con trai trốn trong phòng ngủ của mình, chồng thì vào phòng riêng của hai vợ chồng.
Đồ ăn cô đã nấu xong từ trước lúc ra sân bay, giờ chỉ cần đun nóng là ăn. Cô đun lại tất cả các món, dọn bàn rồi gọi chồng và con trai ra ăn cơm.
Vừa gọi, con trai liền ra ngay, còn chồng thì chỉ ậm ừ một tiếng, mãi chẳng chịu ra.
Cô vào phòng ngủ gọi anh, thấy anh đang dùng máy tính. Cô nói: “Ăn cơm rồi dùng sau anh, không lại nguội hết bây giờ.”
Anh không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Ừ.”
Cô bước đến, hỏi: “Anh đang xem gì mà tập trung cao độ thế?”
Anh liền tắt vội máy tính, đứng dậy nói: “Ra ăn cơm thôi.”
Cô biết không phải anh đang xem đá bóng, vì khi xem đá bóng, anh đều bật loa mới nghe thấy tiếng bình luận viên và sự ồn ào trên sân, nhưng hôm nay máy tính của anh không hề có tiếng động nào. Cô đoán chắc là anh đang gửi thư cho người tình, nói anh đã đến Mỹ rồi, bị mụ vợ già quản kĩ quá, không tranh thủ được lúc nào.
Lúc ăn cơm, đầu óc anh cũng để ở đâu đâu, hỏi anh món nọ món kia có ngon không, anh đều chỉ đáp “được”, “không đến nỗi” cho qua chuyện.
Vừa ăn xong một bát, anh đã buông bát đũa xuống. “Thôi no rồi.”
“Mới ăn một tí mà đã no rồi sao?”
“Ừ. Không đói lắm.”
“Thế anh đi tắm rồi ngủ sớm đi cho đỡ mệt vì chênh lệch giờ.”
“Ừ.”
Anh vào nhà tắm tắm gội, mấy phút sau đã đi ra rồi về phòng ngủ.
Cô và con trai tiếp tục ăn cơm, ăn xong, con trai tráng qua bát đũa rồi cho vào máy rửa bát. Coô dọn dẹp bếp rồi cũng về phòng, thấy chồng không ở trong phòng mà đang đứng trên ban công. Cô thầm nghĩ ban công tối thui như thế, mò lên đó làm gì? Làm mồi cho muỗi hay cầu mưa gì đây? Cô bước đến cửa kính hướng ra ban công, vén rèm cửa nhìn ra ngoài thì thấy chồng đang gọi điện thoại, ánh trăng hắt xuống mặt anh, trông đầy chất thơ và khá dịu dàng.
Cách tấm cửa kính nên cô không nghe thấy anh nói gì, nhưng nhìn nét mặt đó cô có cảm giác anh đang gọi cho người tình, cô lại nhớ đến giọng điệu của anh lúc gọi điện cho cô, chắc là vừa cau mày vừa bĩu môi, nét mặt thể hiện rõ vẻ bực bội. Còn nét mặt ở thời điểm hiện tại, nếu không đi kèm với mấy câu như “anh yêu em”, “anh nhớ em”, “baby” thì quả là lãng phí tài nguyên.
Cô quyết định làm cho anh cụt hứng một phen, bèn bất ngờ mở cửa, xuất hiện trên ban công.
Quả nhiên anh giật bắn mình, điện thoại quên cả bỏ từ trên tai xuốing, cứ đứng như trời trồng nhìn cô.
Cô hỏi: “Sao anh lại mò lên ban công thế này? Không sợ muỗi đốt à?”
Anh trấn tĩnh trở lại, cúp máy, nói: “Mỹ làm gì có muỗi?”
“Sao lại không có? Hôm trước còn đốt em một nốt đấy.”
Anh về phòng trước, không đợi cô hỏi mà chủ động nói: “Gọi điện cho người của khoa.”
Cô không nói gì, vào phòng con trai chúc con ngủ ngon, thấy con đang chơi iPad, liền nhắc: “Con chơi ít thôi, chơi lâu hại mắt đấy.”
“Con biết rồi mà mẹ, con chỉ chơi nửa tiếng thôi.”
“Mẹ đi nghỉ đây, con chơi rồi ngủ sớm đi nhé!”
“Vâng, good night mẹ!”
“Good night Long Long nhé!”
Cô vào nhà tắm tắm một lát, quay vào phòng ngủ thấy anh đang dùng máy tính, bèn lấy máy tính của mình ra và ngồi trên giường lên mạng.
Hai vợ chồng mỗi người một chiếc máy tính, không ai làm phiền đến ai.
Một lát sau, anh tắt máy tình rồi nằm xuống giường.
Cô vẫn tiếp tục lên mạng.
Anh nằm một lát rồi thò tay tắt máy tính của cô đi. “Đọc cái gì đấy mà say sưa thế?”
“Đọc tiểu thuyết.”
“Của Quỳnh Dao hả?”
“Không.”
“Thế của ai vậy?”
“Ngải Mễ.”
“Ngải Mễ là ai?”
“Nói anh cũng chẳng biết.”
“Tiểu thuyết gì đấy?”
“Tiểu thuyết tình cảm.”
Anh liền cười. “Ngần này tuổi rồi mà còn đọc tiểu thuyết tình cảm à?”
“Ngần này tuổi thì không được đọc tiểu thuyết tình cảm ư?”
“Được đọc, được đọc, em cứ đọc đi.” Nói xong, anh liền quay mặt đi ngủ mất.
Cô bắt đầu thắc mắc, xem ra người này đúng thật là có bồ rồi, nếu là bình thường, lâu như thế không làm “chuyện nghiêm túc”, kiểu gì cũng phải sấn sổ xông tới, kể cả là hai vợ chồng cãi nhau, mấy ngày liền không nói với nhau câu nào, vẫn phải nhún nhường năn nỉ chuyện đó, hôm nay lại không yêu cầu gì, đây không là bằng chứng cặp bồ thì còn là gì nữa?
Cô quyết định không động chạm anh trước, đằng nào cô cũng không để tâm đến chuyện đó, nếu không vì tình cảm thì kể cả một vạn năm anh không động đến cô, cô cũng chẳng có ý kiến gì.
Sau đó, cuốii cùng anh đã động vào cô. “Chưa đọc xong à?”
“Còn một ít nữa.”
Anh không đợi nữa, tắt rụp máy tính của cô rồi chỉ đạo: “Cất lên bàn đi.”
Cô cất máy tính lên bàn, tiện thể chốt cửa phòng lại rồi lên giường.
Anh chẳng nói chẳng rằng mà cởi ngay quần chíp của cô ra.
Cô cười thầm: Người này đúng là quê thành nếp rồi, nếu lên giường với bồ cũng thô lỗ như vậy, chỉ chực cởi quần chíp, chẳng có màn dạo đầu thì làm sao lấy lòng bồ được?
Anh ngẩng đầu lên, thấy cô đang nhìn anh, bèn hỏi: “Sao vậy? Không thấy quen à?”
“Đúng là thấy hơi lạ thật, lúc anh từ phía trong đi ra, em suýt nữa không nhận ra anh.”
“Già hả?”
“Không.”
“Thế thì làm sao?”
Cô liền đùa: “Đẹp trai quá!”
Anh tưởng là nói thật, liền cười rất vui vẻ. “Hơ hơ.”
“Thế đám sinh viên nữ của anh có thấy anh rất đẹp trai không?”
“Không biết.”
“Có phải các em đều xúm đến chọn môn của anh không?”
“Anh dạy môn bắt buộc.”
“Thế các em đều đến xin được anh hướng dẫn luận văn hả?”
“Có mấy đứa.”
“Con gái à?”
“Gái, trai đều có.”
“Anh nhận mấy học viên?”
“Anh bận công việc hành chính nên chỉ nhận hai.”
“Con gái à?”
“Một trai, một gái.”
Trong lúc nói chuyện thì anh đã cởi quần chíp của cô và quần đùi của anh ra.
Cô liền kiếm chuyện để nói: “Anh đã bao giờ vào blog của người cũ đó của anh để đọc chưa?”
“Người cũ nào của anh?”
“Anh còn có mấy người cũ cơ à?”
“Anh có bảo thế đâu.”
“Thế sao anh lại hỏi người cũ nào?”
“Em nói người cũ đó, đương nhiên anh phải hỏi người nào rồi?”
Cô nghĩ thấy cũng có lý, bèn nói với vẻ bí ẩn: “Người em nói là Tông Gia Anh.”
“Cô ta làm sao?”
“Lên mạng viết blog thôi.”
“Em vào xem à?”
“Vâng.”
“Viết cái gì vậy?”
“Viết về ông Mạc, giãi bày nỗi đau mất chồng.”
Anh liền cười mỉa. “Nỗi đau mất chồng? Cô ta hành hạ người ta cho đến chết lại còn giả bộ tiếc thương à?”
“Cô ta hành hạ khiến ông Mạc chết hả?”
“Còn có lý do nào nữa? Nhìn mặt cô ta sát chồng như thế, ai vớ phải cũng chết yểu thôi.”
Anh nằm bên trên cô, cô sực nhớ ra điều gì đó. “Từ từ đã, đợi em lấy bao.”
“Bao gì?”
“Bao cao su.”
“Em lấy đâu ra bao cao su vậy?”
“Mua thôi.”
“Em mua cái đó làm gì?”
“Mua cho anh dùng thôi, còn làm gì nữa?”
“Anh chẳng bao giờ dùng cái của nợ đó cả, em không biết à?”
“Nhưng giờ anh phải đeo.” Nói rồi cô bóc túi, lấy bao ra rồi đeo vào cho anh.
Anh không phản đối nhưng nói với giọng rất không vui: “Vợ chồng mà phải đeo cái của nợ này à?”
“Vợ chồng không phải đeo à? Chẳng lẽ cái này chuyên dành cho người ăn vụng sao?”
“Em ngần này tuổi rồi còn phải lo tránh thai nữa hả?”
Cô hậm hực vặn lại. “Em ngần nào tuổi? Bà già ư? Phụ nữ chưa đến tuổi mãn kinh đều có thể có bầu.”
“Em có bầu cũng chẳng sao, Mỹ có hạn chế chỉ được đẻ một con đâu…”
“Nhưng anh ở trong nước, một mình em ở đây nuôi hai đứa à?”
“Thì đưa ông bà sang giúp thôi.”
Cô liền nói thẳng: “Em bảo anh đeo cái này vì sợ anh truyền bệnh hoa liễu sang em.”
Anh liền rút ngay cái bao ra. “Hóa ra là em phòng cái này hả? Anh lấy đâu ra bệnh hoa liễu?”
“Ai mà biết được? Anh ở trong nước đi mát xa mát gần, tối ngày tiệc tùng, nhiều chuyện mờ ám với người yêu cũ và sinh viên nữ. Anh dính bệnh hoa liễu thì mặc anh, nhưng đừng để liên lụy sang em.”
Anh liền vứt ngay chiếc bao cao su xuống giường, lạnh lùng nói: “Cô thích cặp bồ thì cứ việc, nhưng đừng có cái kiểu vừa ăn cắp vừa la làng như thế. Tôi biết cô giả vờ giỏi lắm, nhưng giả vờ cũng phải có mức độ của nó, quá trớn không ai ngửi được đâu.”
“Lý thuyết này của anh hoàn toàn có thể áp dụng với anh đấy.”
Hai người đều không nói gì nữa, mỗi người quay về một phía.
Cô nằm một lúc, không ngủ được lại mò dậy lên mạng.
Anh không dậy, cứ nằm như thế. Dỏng tai nghe thì hóa ra đang ngáy.
Anh ta ngủ say rồi!
Mìn bị kẻ khác gỡ sạch rồi!
Rốt cuộc là ai nhỉ?
Nếu anh ta không phải là chồng cô thì thực sự cô chẳng buồn quan tâm đến kẻ đã gỡ mìn cho anh ta. Nhưng anh ta là chồng cô, nếu anh ta để kẻ khác gỡ mìn cho anh ta thì tức là đã phản bội cô, mặc dù cô không hề yêu thích công việc gỡ mìn đó, nhưng trước khi chính thức rút lui, cô vẫn không cho phép người khác chia sẻ vị trí của cô.
Đây là vấn đế liên quan đến lòng tự trọng.
Cô nhớ đến những lời mỉa mai ban nãy của anh ta về Tông Gia Anh, cảm thấy cũng hơi quá lời, quá lời đến mức không chân thực, người ta mất chồng buồn khổ biết bao, sao lại có thể độc mồm độc miệng nói tướng người ta sát chồng chứ?
Cô quyết định vào blog của Tông Gia Anh xem, lâu lắm rồi không vào, có khi lại có thông tin gì mới.
Nhưng cô không tìm thấy đường link của “Mạc Vấn Phương Tông” đâu nữa, chắc là do cách đây không lâu vào trang mạng sx, bị người ta đổi trang chủ thành một trang của Trung Quốc, chỉ cần cô mở Internet Explore ra thì trang đó chiếm hết desktop, Google của cô cũng không thấy nữa. Hơn nữa lại có vô vàn các trang quảng cáo, bất luận là anh vào trang web nào đều liên tục có quảng cá mở ra, khó chịu vô cùng.
Cô đành phải làm theo hướng dẫn trên mạng để đưa mọi cài đặt về vị trí ban đầu.
Trang mạng Trung Quốc đó đã bị xóa, mọi đường link trước đây vẫn lên cũng bị xóa sạch.
Cô đành phải vào trang web mà Tông Gia Anh mở blog để search “Mạc Vấn Phương Tông”, kết quả không những search ra được một đống “Mạc Vấn Phương Tông”, mà còn lôi ra được các nick có chữ “Mạc Vấn ” và “Phương Tông”
Trong đó có nick “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông” đã thu hút sự chú ý của cô.
Giữa “Mạc Vấn ” và “Phương Tông” lại có thêm hai chữ “Thế Gian”, sao mà tức mắt thế nhỉ?
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, đây chẳng phải là chữ “Thế” trong tên của Vương Thế Vĩ là gì?
Một nickname ghép cả tên ba người thành một, quả là đậm chất văn chương còn gì?
Đúng là tốt nghiệp khoa Văn có khác!
Cô quyết định vào blog của “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông” đọc thừ.
Vẫn là avatar kiều nữ thời cổ đại, vẫn giọng văn bay bướm đó, nhưng lần này không phải trút bày nỗi đau mất chồng mà như đang viết cuốn tiểu thuyết thời cổ đại, kể rằng ở một vùng đất nọ tại phương Bắc, có hai gia tộc lớn, một gia tộc là “Nhất Xuyên”, một gia tộc là “Bảo Thị”, hai gia tộc này có mối thù truyền kiếp, thề rằng đời đời kiếp kiếp không kết giao, không cho con cháu lấy nhau.
Nhưng đến đời nọ, gia tộc Nhất Xuyên xuất hiện một trạng nguyên, gia tộc Bảo Thị xuất hiện một bảng nhãn, không phải ai khác mà chính là cô con gái Ngọc Anh của gia tộc Bảo Thị, từ nhỏ đã tinh thông thi thư, đóng giả thành nam nhu lên kinh ứng thí, lúc đầu chỉ định thi chơi, không ngờ vừa thi đã đỗ đạt cao.
Trên đường về nhà, trạng nguyên và bảng nhãn gặp thổ phỉ, cả hai bị bắt đưa lên núi, trải qua rất nhiều gian nan, cưới cùng trốn thoát, nhưng cả hai lại rơi vào lưới tình, dưới trăng trước hoa, gặp nhau vụng trộm.
Bố mẹ Ngọc Anh biết chuyện, nổi trận lôi đình, ép con gái bảng nhãn lấy công tử nhà họ “Thảo Viết” giàu có tiếng tăm ở kinh thành.
Ngọc Anh nhờ người đưa thư hẹn với người yêu bên họ Nhất Xuyên cùng bỏ nhà trốn đi thật xa. Không ngờ kẻ đưa thư hám tài hám của, bị bố mẹ cô mua chuộc, giữ lại lá thư tình vô cùng khẩn cấp, ngoài ra còn nói dối cô rằng công tử nhà họ Nhất Xuyên đã đính hôn với một tiểu thư đài các khác ở kinh thành.
Ngọc Anh vô cùng thất vọng, đành phải chấp nhận làm vợ công tử Thảo Viết.
Câu chuyện viết đến đây thì ngừng update. Phía dưới có mấy người comment, người thì bảo “ghét nhất post truyện dở chừng”, kẻ thì phê “ăn trộm cốt truyện của Kim Dung!”, cũng có người khen, còn có người năn nỉ chủ blog sớm update, nhưng tóm lại là khá im ắng, gần như chẳng mấy ai biết đến sự tồn tại của blog này.
Vương Quân đưa con trai ra sân bay đón anh, nhìn thấy anh bước ra, đột nhiên cảm thấy rất xa lạ, hoàn toàn không giống với hình ảnh anh trong ký ức cô, dáng không cao như cô vẫn tưởng, nước da cũng vàng hơn hình ảnh cô lưu giữ trong ký ức, các nét cũng bình thường hơn, ăn mặc cũng quê mùa hơn cô nghĩ.
Khuôn mặt anh cũng ngày càng giống chữ “Quốc” (国), cô chưa bao giờ để ý đến chuyện anh lại có chiếc cằm vuông như vậy.
Điều khiến cô sửng sốt nhất là, đầu anh quá to, không cân xứng với người, giống như những bức tranh biếm họa trên mạng, bên trên là đầu của người thật nhưng phía dưới là mấy nét sơ sài phác họa phần thân nhỏ hơn cả đầu.
Đột nhiên cô ý thức được rằng, hình ảnh anh trong ký ức cô là hình ảnh của rất nhiều năm về trước, khi cô mới quen anh, trên sân tập quân sự, trong nhà ăn. Dường như kể từ thời điểm hai người yêu nhau, cô chưa lần nào ngắm anh kĩ nữa. Có lẽ là cô chưa bao giờ nhìn anh kĩ cả, mà chỉ dựa vào sự ngưỡng mộ của đám bạn cùng phòng, vẽ ra một bức chân dung về anh trong đầu, sau đó bức chân dung ấy luôn ngăn cách giữa cô và anh ở trạng thái chân thực.
Còn bình thường người này nói anh đẹp trai, người kia nói anh tuấn tú, cô liền dựa vào định nghĩa về sự “đẹp trai” và “tuấn tú” của mình để thần tượng hóa anh trong lòng mình, khiến giữa tưởng tượng và hiện thực tồn tại một khoảng cách rất xa.
Cô và con trai bước đến đón anh nhưng cảnh tượng rất lạnh nhạt, hai bên chỉ nói “đến rồi à?”, “đến rồi”, “mọi việc ổn thỏa chứ?”, “ừ” rồi chẳng còn gì để nói nữa.
Trên đường lái xe về nhà, cô muốin tìm chuyện gì đó để nói nhưng bên tai vẫn vang lên từ “lãng nhách” của anh, thế nên cô cũng chẳng còn hứng thú nói nữa, bầu không khí trên xe cứ trầm lặng như vậy cho đến khi về đến nhà.
Về nhà rồi, cô đi chuẩn bị cơm nước, con trai trốn trong phòng ngủ của mình, chồng thì vào phòng riêng của hai vợ chồng.
Đồ ăn cô đã nấu xong từ trước lúc ra sân bay, giờ chỉ cần đun nóng là ăn. Cô đun lại tất cả các món, dọn bàn rồi gọi chồng và con trai ra ăn cơm.
Vừa gọi, con trai liền ra ngay, còn chồng thì chỉ ậm ừ một tiếng, mãi chẳng chịu ra.
Cô vào phòng ngủ gọi anh, thấy anh đang dùng máy tính. Cô nói: “Ăn cơm rồi dùng sau anh, không lại nguội hết bây giờ.”
Anh không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Ừ.”
Cô bước đến, hỏi: “Anh đang xem gì mà tập trung cao độ thế?”
Anh liền tắt vội máy tính, đứng dậy nói: “Ra ăn cơm thôi.”
Cô biết không phải anh đang xem đá bóng, vì khi xem đá bóng, anh đều bật loa mới nghe thấy tiếng bình luận viên và sự ồn ào trên sân, nhưng hôm nay máy tính của anh không hề có tiếng động nào. Cô đoán chắc là anh đang gửi thư cho người tình, nói anh đã đến Mỹ rồi, bị mụ vợ già quản kĩ quá, không tranh thủ được lúc nào.
Lúc ăn cơm, đầu óc anh cũng để ở đâu đâu, hỏi anh món nọ món kia có ngon không, anh đều chỉ đáp “được”, “không đến nỗi” cho qua chuyện.
Vừa ăn xong một bát, anh đã buông bát đũa xuống. “Thôi no rồi.”
“Mới ăn một tí mà đã no rồi sao?”
“Ừ. Không đói lắm.”
“Thế anh đi tắm rồi ngủ sớm đi cho đỡ mệt vì chênh lệch giờ.”
“Ừ.”
Anh vào nhà tắm tắm gội, mấy phút sau đã đi ra rồi về phòng ngủ.
Cô và con trai tiếp tục ăn cơm, ăn xong, con trai tráng qua bát đũa rồi cho vào máy rửa bát. Coô dọn dẹp bếp rồi cũng về phòng, thấy chồng không ở trong phòng mà đang đứng trên ban công. Cô thầm nghĩ ban công tối thui như thế, mò lên đó làm gì? Làm mồi cho muỗi hay cầu mưa gì đây? Cô bước đến cửa kính hướng ra ban công, vén rèm cửa nhìn ra ngoài thì thấy chồng đang gọi điện thoại, ánh trăng hắt xuống mặt anh, trông đầy chất thơ và khá dịu dàng.
Cách tấm cửa kính nên cô không nghe thấy anh nói gì, nhưng nhìn nét mặt đó cô có cảm giác anh đang gọi cho người tình, cô lại nhớ đến giọng điệu của anh lúc gọi điện cho cô, chắc là vừa cau mày vừa bĩu môi, nét mặt thể hiện rõ vẻ bực bội. Còn nét mặt ở thời điểm hiện tại, nếu không đi kèm với mấy câu như “anh yêu em”, “anh nhớ em”, “baby” thì quả là lãng phí tài nguyên.
Cô quyết định làm cho anh cụt hứng một phen, bèn bất ngờ mở cửa, xuất hiện trên ban công.
Quả nhiên anh giật bắn mình, điện thoại quên cả bỏ từ trên tai xuốing, cứ đứng như trời trồng nhìn cô.
Cô hỏi: “Sao anh lại mò lên ban công thế này? Không sợ muỗi đốt à?”
Anh trấn tĩnh trở lại, cúp máy, nói: “Mỹ làm gì có muỗi?”
“Sao lại không có? Hôm trước còn đốt em một nốt đấy.”
Anh về phòng trước, không đợi cô hỏi mà chủ động nói: “Gọi điện cho người của khoa.”
Cô không nói gì, vào phòng con trai chúc con ngủ ngon, thấy con đang chơi iPad, liền nhắc: “Con chơi ít thôi, chơi lâu hại mắt đấy.”
“Con biết rồi mà mẹ, con chỉ chơi nửa tiếng thôi.”
“Mẹ đi nghỉ đây, con chơi rồi ngủ sớm đi nhé!”
“Vâng, good night mẹ!”
“Good night Long Long nhé!”
Cô vào nhà tắm tắm một lát, quay vào phòng ngủ thấy anh đang dùng máy tính, bèn lấy máy tính của mình ra và ngồi trên giường lên mạng.
Hai vợ chồng mỗi người một chiếc máy tính, không ai làm phiền đến ai.
Một lát sau, anh tắt máy tình rồi nằm xuống giường.
Cô vẫn tiếp tục lên mạng.
Anh nằm một lát rồi thò tay tắt máy tính của cô đi. “Đọc cái gì đấy mà say sưa thế?”
“Đọc tiểu thuyết.”
“Của Quỳnh Dao hả?”
“Không.”
“Thế của ai vậy?”
“Ngải Mễ.”
“Ngải Mễ là ai?”
“Nói anh cũng chẳng biết.”
“Tiểu thuyết gì đấy?”
“Tiểu thuyết tình cảm.”
Anh liền cười. “Ngần này tuổi rồi mà còn đọc tiểu thuyết tình cảm à?”
“Ngần này tuổi thì không được đọc tiểu thuyết tình cảm ư?”
“Được đọc, được đọc, em cứ đọc đi.” Nói xong, anh liền quay mặt đi ngủ mất.
Cô bắt đầu thắc mắc, xem ra người này đúng thật là có bồ rồi, nếu là bình thường, lâu như thế không làm “chuyện nghiêm túc”, kiểu gì cũng phải sấn sổ xông tới, kể cả là hai vợ chồng cãi nhau, mấy ngày liền không nói với nhau câu nào, vẫn phải nhún nhường năn nỉ chuyện đó, hôm nay lại không yêu cầu gì, đây không là bằng chứng cặp bồ thì còn là gì nữa?
Cô quyết định không động chạm anh trước, đằng nào cô cũng không để tâm đến chuyện đó, nếu không vì tình cảm thì kể cả một vạn năm anh không động đến cô, cô cũng chẳng có ý kiến gì.
Sau đó, cuốii cùng anh đã động vào cô. “Chưa đọc xong à?”
“Còn một ít nữa.”
Anh không đợi nữa, tắt rụp máy tính của cô rồi chỉ đạo: “Cất lên bàn đi.”
Cô cất máy tính lên bàn, tiện thể chốt cửa phòng lại rồi lên giường.
Anh chẳng nói chẳng rằng mà cởi ngay quần chíp của cô ra.
Cô cười thầm: Người này đúng là quê thành nếp rồi, nếu lên giường với bồ cũng thô lỗ như vậy, chỉ chực cởi quần chíp, chẳng có màn dạo đầu thì làm sao lấy lòng bồ được?
Anh ngẩng đầu lên, thấy cô đang nhìn anh, bèn hỏi: “Sao vậy? Không thấy quen à?”
“Đúng là thấy hơi lạ thật, lúc anh từ phía trong đi ra, em suýt nữa không nhận ra anh.”
“Già hả?”
“Không.”
“Thế thì làm sao?”
Cô liền đùa: “Đẹp trai quá!”
Anh tưởng là nói thật, liền cười rất vui vẻ. “Hơ hơ.”
“Thế đám sinh viên nữ của anh có thấy anh rất đẹp trai không?”
“Không biết.”
“Có phải các em đều xúm đến chọn môn của anh không?”
“Anh dạy môn bắt buộc.”
“Thế các em đều đến xin được anh hướng dẫn luận văn hả?”
“Có mấy đứa.”
“Con gái à?”
“Gái, trai đều có.”
“Anh nhận mấy học viên?”
“Anh bận công việc hành chính nên chỉ nhận hai.”
“Con gái à?”
“Một trai, một gái.”
Trong lúc nói chuyện thì anh đã cởi quần chíp của cô và quần đùi của anh ra.
Cô liền kiếm chuyện để nói: “Anh đã bao giờ vào blog của người cũ đó của anh để đọc chưa?”
“Người cũ nào của anh?”
“Anh còn có mấy người cũ cơ à?”
“Anh có bảo thế đâu.”
“Thế sao anh lại hỏi người cũ nào?”
“Em nói người cũ đó, đương nhiên anh phải hỏi người nào rồi?”
Cô nghĩ thấy cũng có lý, bèn nói với vẻ bí ẩn: “Người em nói là Tông Gia Anh.”
“Cô ta làm sao?”
“Lên mạng viết blog thôi.”
“Em vào xem à?”
“Vâng.”
“Viết cái gì vậy?”
“Viết về ông Mạc, giãi bày nỗi đau mất chồng.”
Anh liền cười mỉa. “Nỗi đau mất chồng? Cô ta hành hạ người ta cho đến chết lại còn giả bộ tiếc thương à?”
“Cô ta hành hạ khiến ông Mạc chết hả?”
“Còn có lý do nào nữa? Nhìn mặt cô ta sát chồng như thế, ai vớ phải cũng chết yểu thôi.”
Anh nằm bên trên cô, cô sực nhớ ra điều gì đó. “Từ từ đã, đợi em lấy bao.”
“Bao gì?”
“Bao cao su.”
“Em lấy đâu ra bao cao su vậy?”
“Mua thôi.”
“Em mua cái đó làm gì?”
“Mua cho anh dùng thôi, còn làm gì nữa?”
“Anh chẳng bao giờ dùng cái của nợ đó cả, em không biết à?”
“Nhưng giờ anh phải đeo.” Nói rồi cô bóc túi, lấy bao ra rồi đeo vào cho anh.
Anh không phản đối nhưng nói với giọng rất không vui: “Vợ chồng mà phải đeo cái của nợ này à?”
“Vợ chồng không phải đeo à? Chẳng lẽ cái này chuyên dành cho người ăn vụng sao?”
“Em ngần này tuổi rồi còn phải lo tránh thai nữa hả?”
Cô hậm hực vặn lại. “Em ngần nào tuổi? Bà già ư? Phụ nữ chưa đến tuổi mãn kinh đều có thể có bầu.”
“Em có bầu cũng chẳng sao, Mỹ có hạn chế chỉ được đẻ một con đâu…”
“Nhưng anh ở trong nước, một mình em ở đây nuôi hai đứa à?”
“Thì đưa ông bà sang giúp thôi.”
Cô liền nói thẳng: “Em bảo anh đeo cái này vì sợ anh truyền bệnh hoa liễu sang em.”
Anh liền rút ngay cái bao ra. “Hóa ra là em phòng cái này hả? Anh lấy đâu ra bệnh hoa liễu?”
“Ai mà biết được? Anh ở trong nước đi mát xa mát gần, tối ngày tiệc tùng, nhiều chuyện mờ ám với người yêu cũ và sinh viên nữ. Anh dính bệnh hoa liễu thì mặc anh, nhưng đừng để liên lụy sang em.”
Anh liền vứt ngay chiếc bao cao su xuống giường, lạnh lùng nói: “Cô thích cặp bồ thì cứ việc, nhưng đừng có cái kiểu vừa ăn cắp vừa la làng như thế. Tôi biết cô giả vờ giỏi lắm, nhưng giả vờ cũng phải có mức độ của nó, quá trớn không ai ngửi được đâu.”
“Lý thuyết này của anh hoàn toàn có thể áp dụng với anh đấy.”
Hai người đều không nói gì nữa, mỗi người quay về một phía.
Cô nằm một lúc, không ngủ được lại mò dậy lên mạng.
Anh không dậy, cứ nằm như thế. Dỏng tai nghe thì hóa ra đang ngáy.
Anh ta ngủ say rồi!
Mìn bị kẻ khác gỡ sạch rồi!
Rốt cuộc là ai nhỉ?
Nếu anh ta không phải là chồng cô thì thực sự cô chẳng buồn quan tâm đến kẻ đã gỡ mìn cho anh ta. Nhưng anh ta là chồng cô, nếu anh ta để kẻ khác gỡ mìn cho anh ta thì tức là đã phản bội cô, mặc dù cô không hề yêu thích công việc gỡ mìn đó, nhưng trước khi chính thức rút lui, cô vẫn không cho phép người khác chia sẻ vị trí của cô.
Đây là vấn đế liên quan đến lòng tự trọng.
Cô nhớ đến những lời mỉa mai ban nãy của anh ta về Tông Gia Anh, cảm thấy cũng hơi quá lời, quá lời đến mức không chân thực, người ta mất chồng buồn khổ biết bao, sao lại có thể độc mồm độc miệng nói tướng người ta sát chồng chứ?
Cô quyết định vào blog của Tông Gia Anh xem, lâu lắm rồi không vào, có khi lại có thông tin gì mới.
Nhưng cô không tìm thấy đường link của “Mạc Vấn Phương Tông” đâu nữa, chắc là do cách đây không lâu vào trang mạng sx, bị người ta đổi trang chủ thành một trang của Trung Quốc, chỉ cần cô mở Internet Explore ra thì trang đó chiếm hết desktop, Google của cô cũng không thấy nữa. Hơn nữa lại có vô vàn các trang quảng cáo, bất luận là anh vào trang web nào đều liên tục có quảng cá mở ra, khó chịu vô cùng.
Cô đành phải làm theo hướng dẫn trên mạng để đưa mọi cài đặt về vị trí ban đầu.
Trang mạng Trung Quốc đó đã bị xóa, mọi đường link trước đây vẫn lên cũng bị xóa sạch.
Cô đành phải vào trang web mà Tông Gia Anh mở blog để search “Mạc Vấn Phương Tông”, kết quả không những search ra được một đống “Mạc Vấn Phương Tông”, mà còn lôi ra được các nick có chữ “Mạc Vấn ” và “Phương Tông”
Trong đó có nick “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông” đã thu hút sự chú ý của cô.
Giữa “Mạc Vấn ” và “Phương Tông” lại có thêm hai chữ “Thế Gian”, sao mà tức mắt thế nhỉ?
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, đây chẳng phải là chữ “Thế” trong tên của Vương Thế Vĩ là gì?
Một nickname ghép cả tên ba người thành một, quả là đậm chất văn chương còn gì?
Đúng là tốt nghiệp khoa Văn có khác!
Cô quyết định vào blog của “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông” đọc thừ.
Vẫn là avatar kiều nữ thời cổ đại, vẫn giọng văn bay bướm đó, nhưng lần này không phải trút bày nỗi đau mất chồng mà như đang viết cuốn tiểu thuyết thời cổ đại, kể rằng ở một vùng đất nọ tại phương Bắc, có hai gia tộc lớn, một gia tộc là “Nhất Xuyên”, một gia tộc là “Bảo Thị”, hai gia tộc này có mối thù truyền kiếp, thề rằng đời đời kiếp kiếp không kết giao, không cho con cháu lấy nhau.
Nhưng đến đời nọ, gia tộc Nhất Xuyên xuất hiện một trạng nguyên, gia tộc Bảo Thị xuất hiện một bảng nhãn, không phải ai khác mà chính là cô con gái Ngọc Anh của gia tộc Bảo Thị, từ nhỏ đã tinh thông thi thư, đóng giả thành nam nhu lên kinh ứng thí, lúc đầu chỉ định thi chơi, không ngờ vừa thi đã đỗ đạt cao.
Trên đường về nhà, trạng nguyên và bảng nhãn gặp thổ phỉ, cả hai bị bắt đưa lên núi, trải qua rất nhiều gian nan, cưới cùng trốn thoát, nhưng cả hai lại rơi vào lưới tình, dưới trăng trước hoa, gặp nhau vụng trộm.
Bố mẹ Ngọc Anh biết chuyện, nổi trận lôi đình, ép con gái bảng nhãn lấy công tử nhà họ “Thảo Viết” giàu có tiếng tăm ở kinh thành.
Ngọc Anh nhờ người đưa thư hẹn với người yêu bên họ Nhất Xuyên cùng bỏ nhà trốn đi thật xa. Không ngờ kẻ đưa thư hám tài hám của, bị bố mẹ cô mua chuộc, giữ lại lá thư tình vô cùng khẩn cấp, ngoài ra còn nói dối cô rằng công tử nhà họ Nhất Xuyên đã đính hôn với một tiểu thư đài các khác ở kinh thành.
Ngọc Anh vô cùng thất vọng, đành phải chấp nhận làm vợ công tử Thảo Viết.
Câu chuyện viết đến đây thì ngừng update. Phía dưới có mấy người comment, người thì bảo “ghét nhất post truyện dở chừng”, kẻ thì phê “ăn trộm cốt truyện của Kim Dung!”, cũng có người khen, còn có người năn nỉ chủ blog sớm update, nhưng tóm lại là khá im ắng, gần như chẳng mấy ai biết đến sự tồn tại của blog này.