Hơn chín giờ sáng thứ Hai, Vương Quân đang chuẩn bị làm một thí nghiệm thì điện thoại đổ chuông, cô tưởng Long Long gọi từ Trung Quốc sang, bèn vội nhấc máy, nhưng lại nhìn thấy số của vùng này, một số điện thoại mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Cô “alo” một tiếng với vẻ hồ nghi, đầu bên kia liền nói: “June, tôi là Kevin đây.”
Cô sững lại một lát, không biết có phải ai đang chơi xấu không.
Cô hỏi: “Kevin nào?”
“Kevin làm sàn gỗ cho em đây.”
Cô lại sững sờ một lát, cuối cùng mới tin là anh chàng thật. “À, hóa ra là anh. Có chuyện gì không?”
“Chìa khóa em đưa không mở được cửa.”
“Vậy hả ? Đó là chìa khóa chủ cũ đưa cho tôi, họ đưa cho hai chìa, tôi … mới chỉ thử chìa của tôi, chưa thử cái kia.”
“Vậy phải làm sao đây ?”
“Tôi sẽ về ngay, anh ở đó đợi được không ?”
“Dĩ nhiên là được, em lái xe cẩn thận nhé !”
Cô nói qua với đồng nghiệp rằng có việc gấp phải về nhà một chuyến, rồi chạy ra bãi đỗ xe, lấy xe của mình và phóng thẳng về hướng nhà mới.
Trên đường đi cô cảm thấy vô cùng phấn chấn, một cảm giác rất khó tả, hóa ra Kevin sẽ làm sàn giúp cô chứ không phải ông chủ Thi, thật là tuyệt !
Tại sao Kevin làm thì tốt, cô không có thời gian nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ nhiều.
Đến trước cổng nhà, cô dừng xe lại, tắt máy, Kevin đã bước ra giúp cô mở cửa xe và đưa chiếc chìa khóa đó cho cô.
“Em thử xem có mở được không, anh không tài nào mở nổi.”
“Không mở được thì em càng không mở nổi.”
“Em chưa bao giờ thử chìa này à ?”
“Chưa.”
“Lần nào mở cửa em cũng chọn đúng chiếc chìa mở được đó hả ?”
“Hai chiếc màu khác nhau, em chọn chiếc màu sẫm đó.”
“Wow, tay em thật là thần kỳ !”
Vừa nói, hai người vừa bước đến cửa, cô liền dùng chiếc chìa khóa của Kevin để mở thử, đúng là không mở được thật, lựa kiểu gì cũng không được. Hoặc là chủ cũ đã đưa nhầm chìa khóa, hoặc là chủ cũ đánh chìa khóa mới như đánh không chuẩn.
Kevin liền đùa: “Đấy nhé, em bắt nạt anh, giữ cho mình cái tốt, còn đẩy cho anh cái xấu.”
“Hơ hơ, lúc đưa chìa khóa cho ông chủ Thi, em có biết anh đến làm sàn giúp em đâu.”
“Anh ta có giống thợ làm sàn không?”
“Thế anh ấy giống người làm gì?”
“Anh ta là chủ thầu, chỉ phụ trách liên hệ công việc, mua vật liệu thôi, còn đầu việc cụ thể đều là phía bọn anh làm.”
Wow, sự sắp xếp này quả là quá tuyệt!
Thực ra cô không biết tay nghề của Kevin thế nào , nhưng dường như vấn đề này không còn quan trọng nữa. Cô liền đùa: “Nhưng trông anh cũng chẳng giống thợ làm sàn gì cả!”
“Thế anh giống người làm cái gì?”
Cô liền tranh thủ cơ hội liếc Kevin từ đầu đến chân rồi nói một cách trịnh trọng: “Giống nghệ sĩ chơi guitar.”
“Hơ hơ, em có con mắt tinh đời thật đấy!”
“Anh chơi guitar thật hả?”
Kevin liền bắt chước ngay động tác chơi guitar của các ca sĩ nhạc rock, miệng mô phỏng tiếng đàn guitar “bang bang bang bang”, còn ngoáy đầu khiến tóc bay tứ tung.
Cô liền phì cười, cười được một lát cô mới dùng chìa khóa của mình mở cửa, hai người đi vào nhà.
Kevin liền chỉ vào đống vật liệu dưới sàn, nói: “Cái này phải để đó mấy ngày nữa mới bắt đầu lát, hôm nay anh đến dỡ tấm thảm cũ. Mấy ngày tới em nên tranh thủ thời gian sơn tường, nếu không anh lát xong rồi em mới sơn thì phiền lắm.”
“Ok, một phòng tầng trên sơn xong rồi, anh cứ lát phòng đó đi.”
“Ok.” Kevin nhìn cô, hỏi: “Thế chìa khóa thì sao?”
“Để em đi đánh chìa khác.”
“Ok. Đánh tạm một chìa để dùng, khi nào em chuyển đến thì thay khóa luôn, tốt nhất là lắp một hệ thống an toàn.”
“Em cũng nghĩ thế.”
Cô ra ngoài, chuẩn bị đi đánh chìa khóa thì Kevin cũng ra theo. “Em khóa cửa đi, mình ra Home Depot đánh chìa khóa.”
“Anh cũng đi hả?”
“Anh đi đánh chìa khóa với em mà.”
“Vậy hả, em cứ tưởng đánh xong mang về cho anh.”
“Thế thì em lại phải mất công chạy một vòng còn gì?”
“Nhưng anh đi cùng sợ phiền anh quá!”
“Không sao!”
Hai người mỗi người lái một chiếc xe đến Home Depot đánh chìa khóa.
Cô giữ lại chiếc chìa mới đánh cho mình dùng, còn đưa chiếc chìa dễ mở cho Kevin. “Anh dùng chìa này nhé, nhỡ chìa mới mở không được thì phiền phức.”
“Em cứ dùng chìa này đi, em cầm chìa mới đánh, nhỡ mở không được thì càng rắc rối hơn ấy chứ.”
“Em có thể đến đánh mà.”
“Em đưa chìa gốc cho anh rồi thì lấy cái gì mà đánh?”
Cô liền cười: “Đầu óc em lú lẫn thật rồi. Thế anh cầm chìa mới đánh, nhỡ mở không được thì làm sao?”
“Không đâu, chìa khóa đánh ở Home Depot chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Thế sao chiếc chìa mà chủ cũ em đánh lại không mở được? Thôi anh cứ cầm hai chìa đi, nhỡ chìa mới không mở được, anh có thể bảo họ sửa lại. Sau khi hết giờ làm việc em sẽ đến lấy chìa khóa, đằng nào thì tối em cũng phải về đó sơn tường mà.”
“Thôi thế cũng được, mấy giờ em tan sở?”
Cô sợ muộn quá Kevin không đợi được, bèn cố tình nói sớm hơn: “Bốn rưỡi, năm giờ là em có mặt ở đó rồi.”
“Ok, hết giờ làm em đến lấy vậy.”
Cô quay về phòng thí nghiệm và sắp xếp ngay công việc của mình, cố gắng tầm năm giờ có mặt ở nhà mới.
Cả buổi sang, Vương Quân cảm thấy vô cùng phấn chấn, không hiểu phấn chấn về chuyện gì, kết quả lúc ăn trưa quên cả việc tránh mặt nhân vật phiền phức nhất, khi ngồi xuống rồi mới phát hiện ra sự có mặt của Điền Bân, bên cạnh còn có hai đồng nghiệp gốc Hoa khác, một người họ Trương, người kia họ Ngụy.
Rõ ràng là mấy người đó vừa nói chuyện về cô. Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến cả ba đều tỏ ra ngại ngùng.
Điền Bân là người đầu tiên trấn tĩnh trở lại: “Cô giáo Vương, vừa nãy em và cô giáo
Trương, cô giáo Ngụy nhắc đến chị đấy.”
Cô liền đùa: “Thật hả? Thế thì tớ phải tránh ra chỗ khác để mọi người tiếp tục nói…”
“Ấy, chị đừng đi, bọn em cũng chẳng nói xấu gì chị, chỉ nói thầy Đại Vương nhà chị thật là thoáng, tặng cả cái túi hơn nghìn đô, đúng không cô Trương, cô Ngụy?”
Cả hai đều vội đồng thanh: “Đúng, đúng quá!”
Thực ra cô Trương chưa bao giờ làm cô giáo, trước đây ở trong nước làm bác sĩ, hiện đang làm research associate (trợ lí nghiên cứu viên) ở phòng thí nghiệm của chồng, là người mẹ hiền, vợ đảm nổi tiếng, phụ trách hết việc nhà, đến tất của chồng cũng phải đút đôi nào vào đôi nấy, nếu không chồng sẽ đi mỗi đôi một chiếc. Mặc dù cô giáo
Trương mới hơn năm mươi nhưng nhìn cứ như đã ngoài sáu mươi, mặt đầy vết nám, bọng mắt to hơn cả mắt, đi với chồng cứ như hai mẹ con.
Cô Trương nói: “Tôi sẽ chẳng bao giờ để bác sĩ Nghiêm nhà tôi mua cho tôi cái túi đắt như vậy. Túi đứng được đồ là tốt rồi, cần gì phải bỏ ra nhiều tiền mua túi hàng hiệu.”
Bác sĩ Nghiêm chính là chồng của cô giáo Trương, hồi còn ở trong nước làm nghiên cứu y học, sang Mỹ học tiến sĩ, hiện tại làm quản lí dự án nghiên cứu khoa học, nhưng cô
Trương vẫn gọi chồng là bác sĩ Ngiêm.
Điền Bân nói: “Cô giáo Trương thì đảm đang nhất rồi…”
Cô giáo Ngụy ở trong nước làm giáo viên thật, dạy trung cấp, vì có cậu em trai làm ở viện nghiên cứu A khá ổn, hai vợ chồng cô giáo Ngụy đều nghĩ hưu sớm để sang Mỹ phát triển, chồng làm tạp vụ ở viện nghiên cứu A, hằng ngày đẩy xe đi thu dọn các lọ thí nghiệm cần rửa ở các phòng, đưa đi rửa sạch rồi lại chở về các phòng bằng xe đẩy.
Cô Ngụy có vị trí hơn chồng, làm technician (kỹ thuật viên) ở phòng thí nghiệm.
Nghe Điền Bân nói đến túi xách hàng hiệu, cô giáo Ngụy liền ngọt nhạt: “Vương Quân
à, ngày mai em xách đến cho bọn chị ngó chút, họ hàng của chị ở trong nước cũng muốn nhờ chị mua dùm một cái túi hàng hiệu, chị chẳng biết gì không biết mua sao đây?”
Cô nói: “Túi xách hàng hiệu cũng có nhiều loại lắm, họ hàng của chị nhờ chị mua của hãng nào?”
Điền Bân nói: “Chính là loại túi Balenciaga đó. Vừa nãy cô giáo Ngụy nói tới chuyện họ hàng nhờ mua túi, em mới nhắc đến chị đó chứ!”
Cô giáo Ngụy liền giục: “Ngày mai em nhớ mang đi cho chị xem nhé, để chị còn biết mua loại như thế nào.”
Cô bèn nảy ra cách từ chối: “Thôi để em lên mạng search, tìm mấy cái ảnh rồi gửi cho chị, chị sẽ biết là thế nào.”
“Nếu lên mạng search thì chị cũng search được mà. Chị muốn sờ tận tay, nhìn tận mắt xem chất da có tốt không.”
“Hay là hôm nào em đưa chị đi mua nhé?”
Điền Bân nói: “Chắc cô giáo Vương tiếc chưa muốn dùng cái túi đó…”
Cô giáo Trương liền nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ trả lại và mua cái rẻ hơn, như túi tôi đang dùng, chỉ có ba đến năm đô thôi, chẳng có gì mà tiếc hay không tiếc cả.”
Cô lại nghĩ ra kế khác, bèn giả vờ nói với vẻ bí mật: “Không giấu gì mọi người, tớ đã trả cái túi đó rồi!”
Điền Bân vô cùng sửng sốt: “Thật hả? Nhưng đó là quà thầy Đại Vương tặng chị mà!”
“Tặng quà đắt tiền thế làm gì? Bảo ông ấy đừng mua mà ông ấy đâu có chịu nghe…”
Mấy người phụ nữ mỗi người thể hiện một vẻ mặt riêng.
Cô rủa thầm Vương Thế Vĩ, không biết mua túi cho con hồ ly tinh nào, báo hại ta phải vắt óc nói dối như thế này.
Mới hơn bốn giờ, Vương Quân đã rời phòng thí nghiệm, lái xe đến nhà mới, nhìn thấy chiếc xe màu trắng của Kevin vẫn đang đỗ trước cửa, lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, nổi ấm ức lúc trưa vì chuyện chiếc túi xách Balenciaga đã hoàn toàn tiêu tan. Cô bấm điều khiển mở ga ra rồi cho xe vào, sau đó quay vào nhà, tìm Kevin khắp nơi, thấy tấm thảm trải sàn cũ đã dỡ xong, nền nhà đã được thu dọn sạch sẽ.
Cô lại tìm quanh một lần nữa nhưng vẫn không thấy Kevin đâu, bèn quay ra tiền sảnh, mới thấy anh đang nằm ngủ ở đó, dưới thân trải một mảnh thảm, nhìn màu sắc là biết được cắt ra từ tấm thảm trải sàn cũ.
Cô đang phân vân không biết có nên gọi anh dậy hay không thì anh đã tỉnh giấc, ngồi dậy và ngửa cổ lên hỏi cô: “Em về rồi à?”
“Vâng. Anh làm xong rồi hả?”
“Làm xong lâu rồi.”
“Vậy à? Rồi anh cứ nằm đây đợi hả ?”
“Không, đầu tiên chở hai chuyến rác đi đổ, bỏ hết cái thảm cũ được dỡ ra rồi.”
“Sau đó lại về đây đợi em à ? "
“Ừ.”
“Xin lỗi anh, buổi sáng em ấm ớ quá, em có chìa khóa tự động mở cửa ga ra, không cần chìa khóa cổng vẫn vào nhà được. Báo hại anh phải đợi lâu như vậy, không làm lỡ việc của anh chứ ?”
“Việc của anh là làm sàn cho em mà.” Kevin liền đứng dậy, rút chìa khóa từ túi quần bò ra và nói : “Anh gửi nhé !”
Cô rất áy náy : “Làm anh mất thời gian như vậy, em mời anh ăn tối nhé !”
“Em ăn tối chưa ?”
“Em chưa.” Đúng là cô chưa ăn tối, vì buổi tối còn phải sơn tường nên cô đã mang từ nhà đi ít cơm và đồ ăn còn thừa bữa trước, cho vào một hộp cơm, vừa đặt vào tủ lanh, không biết anh có nhìn thấy không.
Chắc là Kevin không nhìn thấy nên đã đề nghị : “Thế mình cùng đi ăn tối nhé, lát nữa em còn phải sơn tường đúng không ?”
“Ok, đằng nào thì em cũng phải đi ăn, thôi đi ăn cùng cho vui.”
“Đi đâu ăn nhỉ ?”
Cô nghĩ một lát rồi nói : “Khu vực này em không quen lắm anh cứ chọn đi.”
“Phía Bắc có nhà hàng buffet Trung Quốc, em có thích ăn buffet không ?”
“Em có.”
“Thế thì mình đến nhà hàng đó nhé !”
“Ok.”
“Đi xe của anh thôi, em cất xe trong ga ra rồi, lấy ra phiền phức lắm, hơn nữa em cũng không quen tường ở đây, đi lại bị lạc mất.”
Trên xe cô có hệ thống định vị GPS, nhưng cô không nói mà làm ra vẻ ta đây mù đường.
“Ok, tối đến mà phải tìm đường khổ lắm, đi xe anh vậy, nhưng ăn xong lại phải phiền anh chở em về đây.”
“Không sao, một đoạn ngắn thôi mà.”
Hai người đến chỗ xe của Kevin đỗ, anh mở cửa cho cô, cô nhìn lên, ghế ngồi cao quá, đành phải đưa tay ra bám ghế chật vật trèo lên xe.
Anh liền chỉ vào cánh cửa xe. “Có chỗ bám ở đây này.”
Cô nhìn về hướng anh chỉ và thấy chỗ bám đó, bèn đưa tay nắm chặt, cuối cùng đã trèo lên được.
Kevin vòng sang cửa bên kia rồi lên xe, kéo đầu dây an toàn phía cô ra và đưa cho cô.
“Em cài dây an toàn vào đi.”
Cô cài dây an toàn. Anh nổ máy, lui x era khoảng đất trống trước cổng một cách lành nghề rồi cho xe chạy về cổng phía bắc của khu nhà.
Lần đầu tiên cô ngồi trên một chiếc xe cao như vậy, cảm thấy rất oai phong, tầm nhìn cũng rộng vô cùng, ngó xuống các xe ô tô nhỏ ở hai bên đường, thấy đúng là được ngồi trên cao hơn hẳn thiên hạ. Cô lén nhìn sang Kevin, anh đang lái xe một tay, rất phong độ.
Anh mở nhạc trên xe, cô nghe rất giống bản nhạc độc tấu bằng saxophone, tự nhiên cảm thấy xao động hơn.
Nhưng một lát lại thấy giọng năm cất lên, cô nghe không hiểu, chỉ biết là tiếng Quảng
Đông, giọng hát rất quen, hình như là Lưu Đức Hoa.
Cô tò mò hỏi: “Có phải là Lưu Đức Hoa không?”
“Ừ.”
“Lúc đầu nghe nhạc, em cứ tưởng là bản độc tấu của Kenny G cơ.”
Kevin liền quay sang nhìn cô, mím môi cười: “Không những tay tinh, mà tai cũng tinh nữa.”
“Gì cơ?”
“Đó chính là bài biểu diễn saxophone của Kenny G!”
“Vậy hả? Nhưng tại sao đằng sau lại có Lưu Đức Hoa hát!”
“Bọn họ hợp tác mà.”
Cô không tin: “Kenny G hợp tác với Lưu Đức Hoa?”
“Đúng vậy, bản nhạc do Kenny G viết chung với một người khác, người đệm nhạc cũng là anh ấy, người hát là Lưu Đức Hoa.”
“Thật vậy hả? Em chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này.” Thấy Kevin cứ nhìn mình mãi như vậy, cô liền nhắc: “Trước mặt là đèn đỏ đấy!”
Kevin liếc nhìn về phía trước. “Em … rất thích saxophone à?”
“Không phải em mà là con trai em, học kỳ trước nó bắt đầu học saxophone, rất say sưa, download rất nhiều bản nhạc của Kenny G, ngày nào cũng bắt em nghe…”
“Giáo viên của cậu ta là ai vậy ?”
“Giáo viên ? À, ý anh là giáo viên dạy nó môn saxophone đó hả ? Em không mời giáo viên dạy riêng mà cháu học giáo viên dạy nhạc của trường…”
“Thế thì chẳng học được mấy kiến thức, một giáo viên phụ trách đông học sinh như vậy, lại còn nhiều loại nhạc cụ nữa, chắc chắn chỉ là cưỡi ngựa xem hoa thôi.”
“Thế thì học kỳ sau chắc em phải mời giáo viên dạy kèm riêng cho nó vậy.”
Cô “alo” một tiếng với vẻ hồ nghi, đầu bên kia liền nói: “June, tôi là Kevin đây.”
Cô sững lại một lát, không biết có phải ai đang chơi xấu không.
Cô hỏi: “Kevin nào?”
“Kevin làm sàn gỗ cho em đây.”
Cô lại sững sờ một lát, cuối cùng mới tin là anh chàng thật. “À, hóa ra là anh. Có chuyện gì không?”
“Chìa khóa em đưa không mở được cửa.”
“Vậy hả ? Đó là chìa khóa chủ cũ đưa cho tôi, họ đưa cho hai chìa, tôi … mới chỉ thử chìa của tôi, chưa thử cái kia.”
“Vậy phải làm sao đây ?”
“Tôi sẽ về ngay, anh ở đó đợi được không ?”
“Dĩ nhiên là được, em lái xe cẩn thận nhé !”
Cô nói qua với đồng nghiệp rằng có việc gấp phải về nhà một chuyến, rồi chạy ra bãi đỗ xe, lấy xe của mình và phóng thẳng về hướng nhà mới.
Trên đường đi cô cảm thấy vô cùng phấn chấn, một cảm giác rất khó tả, hóa ra Kevin sẽ làm sàn giúp cô chứ không phải ông chủ Thi, thật là tuyệt !
Tại sao Kevin làm thì tốt, cô không có thời gian nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ nhiều.
Đến trước cổng nhà, cô dừng xe lại, tắt máy, Kevin đã bước ra giúp cô mở cửa xe và đưa chiếc chìa khóa đó cho cô.
“Em thử xem có mở được không, anh không tài nào mở nổi.”
“Không mở được thì em càng không mở nổi.”
“Em chưa bao giờ thử chìa này à ?”
“Chưa.”
“Lần nào mở cửa em cũng chọn đúng chiếc chìa mở được đó hả ?”
“Hai chiếc màu khác nhau, em chọn chiếc màu sẫm đó.”
“Wow, tay em thật là thần kỳ !”
Vừa nói, hai người vừa bước đến cửa, cô liền dùng chiếc chìa khóa của Kevin để mở thử, đúng là không mở được thật, lựa kiểu gì cũng không được. Hoặc là chủ cũ đã đưa nhầm chìa khóa, hoặc là chủ cũ đánh chìa khóa mới như đánh không chuẩn.
Kevin liền đùa: “Đấy nhé, em bắt nạt anh, giữ cho mình cái tốt, còn đẩy cho anh cái xấu.”
“Hơ hơ, lúc đưa chìa khóa cho ông chủ Thi, em có biết anh đến làm sàn giúp em đâu.”
“Anh ta có giống thợ làm sàn không?”
“Thế anh ấy giống người làm gì?”
“Anh ta là chủ thầu, chỉ phụ trách liên hệ công việc, mua vật liệu thôi, còn đầu việc cụ thể đều là phía bọn anh làm.”
Wow, sự sắp xếp này quả là quá tuyệt!
Thực ra cô không biết tay nghề của Kevin thế nào , nhưng dường như vấn đề này không còn quan trọng nữa. Cô liền đùa: “Nhưng trông anh cũng chẳng giống thợ làm sàn gì cả!”
“Thế anh giống người làm cái gì?”
Cô liền tranh thủ cơ hội liếc Kevin từ đầu đến chân rồi nói một cách trịnh trọng: “Giống nghệ sĩ chơi guitar.”
“Hơ hơ, em có con mắt tinh đời thật đấy!”
“Anh chơi guitar thật hả?”
Kevin liền bắt chước ngay động tác chơi guitar của các ca sĩ nhạc rock, miệng mô phỏng tiếng đàn guitar “bang bang bang bang”, còn ngoáy đầu khiến tóc bay tứ tung.
Cô liền phì cười, cười được một lát cô mới dùng chìa khóa của mình mở cửa, hai người đi vào nhà.
Kevin liền chỉ vào đống vật liệu dưới sàn, nói: “Cái này phải để đó mấy ngày nữa mới bắt đầu lát, hôm nay anh đến dỡ tấm thảm cũ. Mấy ngày tới em nên tranh thủ thời gian sơn tường, nếu không anh lát xong rồi em mới sơn thì phiền lắm.”
“Ok, một phòng tầng trên sơn xong rồi, anh cứ lát phòng đó đi.”
“Ok.” Kevin nhìn cô, hỏi: “Thế chìa khóa thì sao?”
“Để em đi đánh chìa khác.”
“Ok. Đánh tạm một chìa để dùng, khi nào em chuyển đến thì thay khóa luôn, tốt nhất là lắp một hệ thống an toàn.”
“Em cũng nghĩ thế.”
Cô ra ngoài, chuẩn bị đi đánh chìa khóa thì Kevin cũng ra theo. “Em khóa cửa đi, mình ra Home Depot đánh chìa khóa.”
“Anh cũng đi hả?”
“Anh đi đánh chìa khóa với em mà.”
“Vậy hả, em cứ tưởng đánh xong mang về cho anh.”
“Thế thì em lại phải mất công chạy một vòng còn gì?”
“Nhưng anh đi cùng sợ phiền anh quá!”
“Không sao!”
Hai người mỗi người lái một chiếc xe đến Home Depot đánh chìa khóa.
Cô giữ lại chiếc chìa mới đánh cho mình dùng, còn đưa chiếc chìa dễ mở cho Kevin. “Anh dùng chìa này nhé, nhỡ chìa mới mở không được thì phiền phức.”
“Em cứ dùng chìa này đi, em cầm chìa mới đánh, nhỡ mở không được thì càng rắc rối hơn ấy chứ.”
“Em có thể đến đánh mà.”
“Em đưa chìa gốc cho anh rồi thì lấy cái gì mà đánh?”
Cô liền cười: “Đầu óc em lú lẫn thật rồi. Thế anh cầm chìa mới đánh, nhỡ mở không được thì làm sao?”
“Không đâu, chìa khóa đánh ở Home Depot chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Thế sao chiếc chìa mà chủ cũ em đánh lại không mở được? Thôi anh cứ cầm hai chìa đi, nhỡ chìa mới không mở được, anh có thể bảo họ sửa lại. Sau khi hết giờ làm việc em sẽ đến lấy chìa khóa, đằng nào thì tối em cũng phải về đó sơn tường mà.”
“Thôi thế cũng được, mấy giờ em tan sở?”
Cô sợ muộn quá Kevin không đợi được, bèn cố tình nói sớm hơn: “Bốn rưỡi, năm giờ là em có mặt ở đó rồi.”
“Ok, hết giờ làm em đến lấy vậy.”
Cô quay về phòng thí nghiệm và sắp xếp ngay công việc của mình, cố gắng tầm năm giờ có mặt ở nhà mới.
Cả buổi sang, Vương Quân cảm thấy vô cùng phấn chấn, không hiểu phấn chấn về chuyện gì, kết quả lúc ăn trưa quên cả việc tránh mặt nhân vật phiền phức nhất, khi ngồi xuống rồi mới phát hiện ra sự có mặt của Điền Bân, bên cạnh còn có hai đồng nghiệp gốc Hoa khác, một người họ Trương, người kia họ Ngụy.
Rõ ràng là mấy người đó vừa nói chuyện về cô. Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến cả ba đều tỏ ra ngại ngùng.
Điền Bân là người đầu tiên trấn tĩnh trở lại: “Cô giáo Vương, vừa nãy em và cô giáo
Trương, cô giáo Ngụy nhắc đến chị đấy.”
Cô liền đùa: “Thật hả? Thế thì tớ phải tránh ra chỗ khác để mọi người tiếp tục nói…”
“Ấy, chị đừng đi, bọn em cũng chẳng nói xấu gì chị, chỉ nói thầy Đại Vương nhà chị thật là thoáng, tặng cả cái túi hơn nghìn đô, đúng không cô Trương, cô Ngụy?”
Cả hai đều vội đồng thanh: “Đúng, đúng quá!”
Thực ra cô Trương chưa bao giờ làm cô giáo, trước đây ở trong nước làm bác sĩ, hiện đang làm research associate (trợ lí nghiên cứu viên) ở phòng thí nghiệm của chồng, là người mẹ hiền, vợ đảm nổi tiếng, phụ trách hết việc nhà, đến tất của chồng cũng phải đút đôi nào vào đôi nấy, nếu không chồng sẽ đi mỗi đôi một chiếc. Mặc dù cô giáo
Trương mới hơn năm mươi nhưng nhìn cứ như đã ngoài sáu mươi, mặt đầy vết nám, bọng mắt to hơn cả mắt, đi với chồng cứ như hai mẹ con.
Cô Trương nói: “Tôi sẽ chẳng bao giờ để bác sĩ Nghiêm nhà tôi mua cho tôi cái túi đắt như vậy. Túi đứng được đồ là tốt rồi, cần gì phải bỏ ra nhiều tiền mua túi hàng hiệu.”
Bác sĩ Nghiêm chính là chồng của cô giáo Trương, hồi còn ở trong nước làm nghiên cứu y học, sang Mỹ học tiến sĩ, hiện tại làm quản lí dự án nghiên cứu khoa học, nhưng cô
Trương vẫn gọi chồng là bác sĩ Ngiêm.
Điền Bân nói: “Cô giáo Trương thì đảm đang nhất rồi…”
Cô giáo Ngụy ở trong nước làm giáo viên thật, dạy trung cấp, vì có cậu em trai làm ở viện nghiên cứu A khá ổn, hai vợ chồng cô giáo Ngụy đều nghĩ hưu sớm để sang Mỹ phát triển, chồng làm tạp vụ ở viện nghiên cứu A, hằng ngày đẩy xe đi thu dọn các lọ thí nghiệm cần rửa ở các phòng, đưa đi rửa sạch rồi lại chở về các phòng bằng xe đẩy.
Cô Ngụy có vị trí hơn chồng, làm technician (kỹ thuật viên) ở phòng thí nghiệm.
Nghe Điền Bân nói đến túi xách hàng hiệu, cô giáo Ngụy liền ngọt nhạt: “Vương Quân
à, ngày mai em xách đến cho bọn chị ngó chút, họ hàng của chị ở trong nước cũng muốn nhờ chị mua dùm một cái túi hàng hiệu, chị chẳng biết gì không biết mua sao đây?”
Cô nói: “Túi xách hàng hiệu cũng có nhiều loại lắm, họ hàng của chị nhờ chị mua của hãng nào?”
Điền Bân nói: “Chính là loại túi Balenciaga đó. Vừa nãy cô giáo Ngụy nói tới chuyện họ hàng nhờ mua túi, em mới nhắc đến chị đó chứ!”
Cô giáo Ngụy liền giục: “Ngày mai em nhớ mang đi cho chị xem nhé, để chị còn biết mua loại như thế nào.”
Cô bèn nảy ra cách từ chối: “Thôi để em lên mạng search, tìm mấy cái ảnh rồi gửi cho chị, chị sẽ biết là thế nào.”
“Nếu lên mạng search thì chị cũng search được mà. Chị muốn sờ tận tay, nhìn tận mắt xem chất da có tốt không.”
“Hay là hôm nào em đưa chị đi mua nhé?”
Điền Bân nói: “Chắc cô giáo Vương tiếc chưa muốn dùng cái túi đó…”
Cô giáo Trương liền nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ trả lại và mua cái rẻ hơn, như túi tôi đang dùng, chỉ có ba đến năm đô thôi, chẳng có gì mà tiếc hay không tiếc cả.”
Cô lại nghĩ ra kế khác, bèn giả vờ nói với vẻ bí mật: “Không giấu gì mọi người, tớ đã trả cái túi đó rồi!”
Điền Bân vô cùng sửng sốt: “Thật hả? Nhưng đó là quà thầy Đại Vương tặng chị mà!”
“Tặng quà đắt tiền thế làm gì? Bảo ông ấy đừng mua mà ông ấy đâu có chịu nghe…”
Mấy người phụ nữ mỗi người thể hiện một vẻ mặt riêng.
Cô rủa thầm Vương Thế Vĩ, không biết mua túi cho con hồ ly tinh nào, báo hại ta phải vắt óc nói dối như thế này.
Mới hơn bốn giờ, Vương Quân đã rời phòng thí nghiệm, lái xe đến nhà mới, nhìn thấy chiếc xe màu trắng của Kevin vẫn đang đỗ trước cửa, lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, nổi ấm ức lúc trưa vì chuyện chiếc túi xách Balenciaga đã hoàn toàn tiêu tan. Cô bấm điều khiển mở ga ra rồi cho xe vào, sau đó quay vào nhà, tìm Kevin khắp nơi, thấy tấm thảm trải sàn cũ đã dỡ xong, nền nhà đã được thu dọn sạch sẽ.
Cô lại tìm quanh một lần nữa nhưng vẫn không thấy Kevin đâu, bèn quay ra tiền sảnh, mới thấy anh đang nằm ngủ ở đó, dưới thân trải một mảnh thảm, nhìn màu sắc là biết được cắt ra từ tấm thảm trải sàn cũ.
Cô đang phân vân không biết có nên gọi anh dậy hay không thì anh đã tỉnh giấc, ngồi dậy và ngửa cổ lên hỏi cô: “Em về rồi à?”
“Vâng. Anh làm xong rồi hả?”
“Làm xong lâu rồi.”
“Vậy à? Rồi anh cứ nằm đây đợi hả ?”
“Không, đầu tiên chở hai chuyến rác đi đổ, bỏ hết cái thảm cũ được dỡ ra rồi.”
“Sau đó lại về đây đợi em à ? "
“Ừ.”
“Xin lỗi anh, buổi sáng em ấm ớ quá, em có chìa khóa tự động mở cửa ga ra, không cần chìa khóa cổng vẫn vào nhà được. Báo hại anh phải đợi lâu như vậy, không làm lỡ việc của anh chứ ?”
“Việc của anh là làm sàn cho em mà.” Kevin liền đứng dậy, rút chìa khóa từ túi quần bò ra và nói : “Anh gửi nhé !”
Cô rất áy náy : “Làm anh mất thời gian như vậy, em mời anh ăn tối nhé !”
“Em ăn tối chưa ?”
“Em chưa.” Đúng là cô chưa ăn tối, vì buổi tối còn phải sơn tường nên cô đã mang từ nhà đi ít cơm và đồ ăn còn thừa bữa trước, cho vào một hộp cơm, vừa đặt vào tủ lanh, không biết anh có nhìn thấy không.
Chắc là Kevin không nhìn thấy nên đã đề nghị : “Thế mình cùng đi ăn tối nhé, lát nữa em còn phải sơn tường đúng không ?”
“Ok, đằng nào thì em cũng phải đi ăn, thôi đi ăn cùng cho vui.”
“Đi đâu ăn nhỉ ?”
Cô nghĩ một lát rồi nói : “Khu vực này em không quen lắm anh cứ chọn đi.”
“Phía Bắc có nhà hàng buffet Trung Quốc, em có thích ăn buffet không ?”
“Em có.”
“Thế thì mình đến nhà hàng đó nhé !”
“Ok.”
“Đi xe của anh thôi, em cất xe trong ga ra rồi, lấy ra phiền phức lắm, hơn nữa em cũng không quen tường ở đây, đi lại bị lạc mất.”
Trên xe cô có hệ thống định vị GPS, nhưng cô không nói mà làm ra vẻ ta đây mù đường.
“Ok, tối đến mà phải tìm đường khổ lắm, đi xe anh vậy, nhưng ăn xong lại phải phiền anh chở em về đây.”
“Không sao, một đoạn ngắn thôi mà.”
Hai người đến chỗ xe của Kevin đỗ, anh mở cửa cho cô, cô nhìn lên, ghế ngồi cao quá, đành phải đưa tay ra bám ghế chật vật trèo lên xe.
Anh liền chỉ vào cánh cửa xe. “Có chỗ bám ở đây này.”
Cô nhìn về hướng anh chỉ và thấy chỗ bám đó, bèn đưa tay nắm chặt, cuối cùng đã trèo lên được.
Kevin vòng sang cửa bên kia rồi lên xe, kéo đầu dây an toàn phía cô ra và đưa cho cô.
“Em cài dây an toàn vào đi.”
Cô cài dây an toàn. Anh nổ máy, lui x era khoảng đất trống trước cổng một cách lành nghề rồi cho xe chạy về cổng phía bắc của khu nhà.
Lần đầu tiên cô ngồi trên một chiếc xe cao như vậy, cảm thấy rất oai phong, tầm nhìn cũng rộng vô cùng, ngó xuống các xe ô tô nhỏ ở hai bên đường, thấy đúng là được ngồi trên cao hơn hẳn thiên hạ. Cô lén nhìn sang Kevin, anh đang lái xe một tay, rất phong độ.
Anh mở nhạc trên xe, cô nghe rất giống bản nhạc độc tấu bằng saxophone, tự nhiên cảm thấy xao động hơn.
Nhưng một lát lại thấy giọng năm cất lên, cô nghe không hiểu, chỉ biết là tiếng Quảng
Đông, giọng hát rất quen, hình như là Lưu Đức Hoa.
Cô tò mò hỏi: “Có phải là Lưu Đức Hoa không?”
“Ừ.”
“Lúc đầu nghe nhạc, em cứ tưởng là bản độc tấu của Kenny G cơ.”
Kevin liền quay sang nhìn cô, mím môi cười: “Không những tay tinh, mà tai cũng tinh nữa.”
“Gì cơ?”
“Đó chính là bài biểu diễn saxophone của Kenny G!”
“Vậy hả? Nhưng tại sao đằng sau lại có Lưu Đức Hoa hát!”
“Bọn họ hợp tác mà.”
Cô không tin: “Kenny G hợp tác với Lưu Đức Hoa?”
“Đúng vậy, bản nhạc do Kenny G viết chung với một người khác, người đệm nhạc cũng là anh ấy, người hát là Lưu Đức Hoa.”
“Thật vậy hả? Em chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này.” Thấy Kevin cứ nhìn mình mãi như vậy, cô liền nhắc: “Trước mặt là đèn đỏ đấy!”
Kevin liếc nhìn về phía trước. “Em … rất thích saxophone à?”
“Không phải em mà là con trai em, học kỳ trước nó bắt đầu học saxophone, rất say sưa, download rất nhiều bản nhạc của Kenny G, ngày nào cũng bắt em nghe…”
“Giáo viên của cậu ta là ai vậy ?”
“Giáo viên ? À, ý anh là giáo viên dạy nó môn saxophone đó hả ? Em không mời giáo viên dạy riêng mà cháu học giáo viên dạy nhạc của trường…”
“Thế thì chẳng học được mấy kiến thức, một giáo viên phụ trách đông học sinh như vậy, lại còn nhiều loại nhạc cụ nữa, chắc chắn chỉ là cưỡi ngựa xem hoa thôi.”
“Thế thì học kỳ sau chắc em phải mời giáo viên dạy kèm riêng cho nó vậy.”