Buổi chiều, Vương Quân không kìm được, vẫn đến Phúc Lâm Môn, giả vờ đến đó ăn cơm xem có cơ hội tìm bà chủ nhà hàng để nói chuyện hay không.
Cô nhìn thấy một cậu bé ngồi bên cái bàn cạnh bếp xem ti vi, chắc là con trai bà chủ. Cô giả vờ vào nhà vệ sinh, đi qua cậu bé đó và nhìn trộm, trông chẳng có gì đặc biệt, không giống ông chủ, chẳng giống bà chủ, cũng chẳng giống Kevin nhưng chắc chắn không phải con lai mà thuần người Hoa.
Từ nhà vệ sinh ra, cô lại về chỗ của mình.
Lúc vào bếp báo món ăn của khách, chắc chắn cô phục vụ đã báo cáo với bà chủ sự có mặt của cô, vì thức ăn của cô chưa được đưa lên, bà chủ đã đến, ngồi đối diện với cô. "Chị là Vương Quân đúng không?"
"Cô điều tra ra rồi hả?"
“Tôi còn phải điều tra nữa à? Thành phố A có rộng là bao..." Cô không nói gì, chỉ cố gắng nghĩ cách mở đầu câu chuyện. Bà chủ liền đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay có mỗi mình chị thôi à? Sao anh ta không đến?"
Cô liền giả vờ như không biết gì. “Ai?”
"Chị thừa biết là tôi đang nói về ai."
"À, cô hỏi về Kevin làm sàn giúp tôi hả?"
"Đúng rồi, không anh ta thì còn ai vào đây nữa?"
Cô nhìn đồng hồ rồi nói: "Anh ấy đang làm sàn ở nhà tôi, chưa hết giờ làm việc."
"Sao không đến ăn cơm cùng chị nhỉ?"
Cô cười. "Đến ăn cơm với tôi làm gì? Lần trước là tình cờ thôi..."
"Chị đừng có chơi bài lảng với tôi, trong mấy chuyện này tôi là hỏa nhãn kim tinh, chị không giấu nổi đâu..."
"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."
"Chị không biết hả? Vậy thì tôi nói cho chị biết nhé, anh ta là kẻ vượt biên, có tiền án đấy, chứng cứ đều nằm trong tay tôi, tôi muốn anh ta sống thì anh ta được sống, muốn anh ta chết thì anh ta phải chết..."
Cô nói với giọng đầy đau đớn: "Anh ấy yêu cô như thế, vì cô mà bất chấp cả bố mẹ mình, vượt biên sang Mỹ để theo cô, trong khi cô lại... cô... có xứng đáng với anh ấy không?"
Bà chủ nhà hàng liền liếc xéo cô một cái rồi nói: "Anh ta kể hết cho chị rồi hả? Chị cũng cả tin thật đấy! Anh ta không phải là người... tình cảm như chị nghĩ đâu. Ở trong nước anh ta không sống được nên mới khẩn cầu tôi đưa anh ta sang đây, tôi không có cách nào khác nên đành phải bỏ tiền ra giúp anh ta vượt biên."
"Cô bỏ tiền cho Kevin vượt biên?"
"Không là tôi thì còn ai vào đây chứ? Nghèo kiết xác như bố mẹ anh ta thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"
"Họ không vay mượn được à?"
"Vay mượn? Đi đâu vay? Ai thèm cho họ vay? Biết rõ là họ không đủ khả năng trả..."
Cô nghĩ rốt cuộc ai vay tiền không quan trọng, quan trọng là Kevin có tiền án gì không, có bị cô nàng này nắm thóp gì hay không. Cô hỏi: "Cô bảo anh ấy có tiền án, tiền án đó là tiền án gì?"
"Để có được thân phận hợp pháp ở Mỹ, anh ta đã bảo tôi giết chồng tôi rồi kết hôn với anh ta, như thế anh ta sẽ có được cái mà anh ta muốn…”
Cô giật bắn mình. "Cô... nói không đúng!"
"Tôi nói không đúng? Có chị có mắt như mù thì có."
“Kevin... giết người ư?"
"Dĩ nhiên."
"Thế... chồng cô..." Cô chu miệng hướng về phía nhà bếp.
''Không phải ông chồng này."
"Cô... còn chồng khác nữa?''
"Late husband (Chồng đã chết)."
“Chết... rồi ư?"
"Kevin giết."
"Tôi không tin!"
"Không tin chị cứ đi mà hỏi anh ta." Bà chủ nhà hàng nói với giọng khinh miệt: "Nhưng loại người vô trách nhiệm như anh ta chắc chắn sẽ không nói ra sự thật với cô đâu."
"Dựa vào đâu mà cô nói... Kevin giết người?"
"Tôi có bằng chứng."
"Bằng chứng gì?"
"Tôi vẫn còn giữ khẩu súng mà anh ta đã bắn chết chồng tôi, trên đó có dấu vân tay của anh ta. Cảnh sát vẫn chưa tìm được hung khí gây án nên không thể kết án, đây vẫn là open case (vụ án chưa được kết án). Chỉ cần tôi nộp cho cảnh sát khẩu súng đó thì đời anh ta tàn luôn."
"Súng ở đâu? Cô chỉ bịa đặt thôi đúng không?"
"Dĩ nhiên là không thể để trong nhà hàng được, kể cả có để ở đây thì tôi cũng không thể mang ra cho chị xem được, tôi sợ chị lại tranh thủ thời cơ lau hết dấu vân tay trên đó đi."
Cô rủa thầm cô ta, nhà ngươi cũng ranh ma đó chứ, đoán ngay được ý đồ của ta.
Bà chủ nhà hàng nói: "Chị đừng tưởng anh ta đem lòng yêu chị. Tôi nghe người trong viện chị nói chị là bà mẹ U40 rồi, có chồng có con, anh ta mới hơn ba mươi, làm sao yêu chị được? Chẳng qua là tranh thủ cơ hội làm sàn cho chị để đùa cợt với chị thôi, đợi làm xong cho nhà chị, anh ta lại tăm khách hàng khác, đây là chiêu bài quen thuộc của anh ta, không tin chị đi hỏi ông chủ Jimmy của anh ta mà xem."
"Anh ta... đểu cáng như thế mà sao cô vẫn... bám riết anh ta vậy?"
"Dù gì thì anh ta cũng là mối tình đầu của tôi."
"Anh ta là mối tình đầu của cô thì sao cô lại... đi lấy người khác?"
"Đây cũng là sự sắp đặt của anh ta."
"Nhưng hiện tại cô đã trở thành công dân Mỹ rồi, tại sao cô không ly hôn để quay về với anh ta?"
"Tôi điên à? Một kẻ... độc đoán như thế, làm sao tôi dám lấy anh ta được? Nếu tôi giúp anh ta có được thân phận hợp pháp ở Mỹ, lẽ nào anh ta lại không ra tay với tôi sao?"
"Sao cô không... trốn đi xa đi?"
"Tôi cũng trốn xa đó chứ, nhưng kiểu gì cũng bị anh ta tìm thấy, bám theo tôi nửa vòng nước Mỹ rồi..."
"Vậy cô muốn gì?"
"Hiện tại không phải là vấn đề tôi muốn gì mà là vấn đề chị muốn gì."
"Việc này... liên quan gì đến tôi?"
"Sao lại không liên quan? Tôi và anh ta yêu nhau lâu như vậy, anh ta luôn yêu tôi, bây giờ vì chị mà anh ta định tạo phản..."
Cô liền thắc mắc: "Cô có chồng có con, sao còn cột chân anh ta?"
Bà chủ nhà hàng đáp với giọng đầy ngạo mạn: "Vì tôi thích thế, vì tôi làm được điều đó!"
Cô thực sự chỉ muốn tát cho cô ta mấy cái nảy lửa, nhưng biết hiện tại không phải là lúc làm việc theo cảm tính, trước đây cô chỉ sợ Vương Thế Vĩ biết chuyện sẽ làm hại Kevin, khiến anh bị trục xuất về nước, còn bây giờ điều mà cô lo ngại không chỉ dừng lại ở đó. Nếu thực sự Kevin từng giết người và có chứng cứ nằm trong tay bà chủ nhà hàng thì không phải là chuyện trục xuất về nước nữa mà rất có thể sẽ phải ngồi tù, là chuyện mất đầu như chơi.
Với tính cách vì tình yêu mà bất chấp tất cả của Kevin, hoàn toàn có khả năng vì cô ta mà anh giết người, điều này cũng giải thích cho chuyện tại sao anh biết rõ cô ta không ly hôn để lấy anh mà vẫn ở lại Mỹ và không rời xa cô ta.
Bà chủ hỏi: "Chị là công dân Mỹ hả?"
Vương Quân biết cô ta chuẩn bị nói gì nên cũng chẳng muốn trình bày cụ thể mà chỉ nói vắn tắt: "Đúng vậy, có chuyện gì không?"
"Anh ta đang lợi dụng chị."
"Lợi dụng tôi để có thân phận hợp pháp?"
"Xem ra chị cũng không đến mức quá ngốc."
"Tôi có chồng có con, anh ta lợi dụng tôi kiểu gì?”
"Chắc chắn anh ta không biết, tưởng chị không có chồng, nếu không anh ta sẽ không phí thời gian với chị đâu."
Cô không tin Kevin muốn lợi dụng cô để có được thân phận hợp pháp, nhưng cô tin rằng nếu biết cô có chồng, chắc chắn anh sẽ không nảy sinh tình cảm đó với cô.
Bà chủ nhà hàng lại đổi giọng: "Chị là một người mẹ, chị cũng có con trai, chẳng lẽ chị nỡ lòng để con trai chị phải xa bố nó ư?"
“Cô hỏi như thế là có ý gì?" ‘
Bà chủ nhà hàng liền chu môi về phía cậu bé kia. "Đó là con trai của tôi và Kevin..."
"Không thể như thế được!"
“Tại sao lại không thể? Chị thử động não nghĩ mà xem, nếu thằng bé không phải là con anh ta thì liệu anh ta có ngoan ngoãn chôn chân ở chốn này không?"
Cô không dám khẳng định.
Cô ta Ịậi nói tiếp: "Chị thử nhìn thằng bé xem nó có giống Kevin như đúc không?"
Cô lại nhìn kĩ hơn nhưng cũng không biết rốt cuộc có giống hay không.
Tuy nhiên cô liền nghĩ ngay rằng chuyện này không có gì quan trọng, quan trọng là làm thế nào để cô ta không đi tố cáo Kevin, còn chuyện tình yêu, thù hận giữa anh và cô ta chẳng liên quan gì đến cô cả, vì anh đã không còn yêu cô nữa.
Cô liền đe dọa: "Cô nói với tôi những điều này mà không sợ tôi đi kể với chồng cô hay sao?"
"Chị có thể nói với anh ấy, anh ấy ở trong bếp đấy, có cần tôi gọi ra không?"
“Tôi không muốn dính dáng đến chuyện của hai vợ chồng cô."
"Chị cũng thông minh đấy nhỉ? Và chị cũng đừng nghĩ đến chuyện phá hoại mối quan hệ của vợ chồng tôi, chồng tôi một lòng một dạ yêu tôi, bất luận tôi làm gì, tình yêu của anh ấy không bao giờ thay đổi."
Vương Quân thực sự ngưỡng mộ cô ta ở điểm này, có thể khiến mấy gã đàn ông ngả rạp dưới chân cô ta, không biết những anh chàng này si mê cô ta ở điểm nào, lẽ nào là vẻ lả lơi mà chị cả từng nói ư? Tóm lại là cô không thể cảm nhận được điều này, chỉ biết không thể tìm thấy dấu ấn của cái gọi là "yêu" ở con người này mà mọi lời nói, hành động đều toát lên sự mưu mô, tính toán.
Cô ta nói: "Hiện tại số phận của anh ta nằm trong tay chị đấy."
Vương Quân liền tuyên bố: "Tôi không có bất kỳ quan hệ gì với Kevin cả, tôi là người... đã có chồng có con..."
"Tôi biết chị có chồng có con, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện... cặp bồ của chị."
"Tôi không thể làm chuyện đó, thật đấy. Như cô vừa nói, tôi hơn Kevin nhiều tuổi như vậy, làm sao anh ta có thể... yêu tôi được? Tôi cũng không phải là con ngốc, vì sự mù quáng nhất thời mà... đánh đổi cả gia đình mình. Làm xong sàn cho tôi, Kevin... sẽ đi ngay, chúng tôi sẽ chẳng có sự... tiếp xúc nào khác."
"Chị cam đoan như thế hả?"
"Tôi cam đoan."
"Thế thì được. Tôi sẽ theo dõi chị đấy, nếu chị vẫn còn cặp kè với anh ta... chị biết là tôi sẽ trừng trị chị kiểu gì." Cô ta đứng dậy và nói với giọng rất phóng khoáng. "Bữa ăn hôm nay cứ để tôi mời."
Cô ăn vài miếng rồi ra về, không trả tiền, không mang thức ăn thừa về mà lái xe về nhà mới ngay, định kể hết cuộc nói chuyện ban nãy với bà chủ nhà hàng cho Kevin, nhưng chiếc xe tải nhỏ màu trắng đã không còn đỗ trước cửa nhà cô, cô mở cửa ga ra, chạy vào nhà gọi lớn: "Kevin! Kevin!"
Không có ai trả lòi.
Cô liền ngồi phịch xuống bậc cầu thang, rút điện thoại ra và gọi cho anh, nhưng anh đã tắt máy. Cô nhắn tin cho anh, nhưng không biết anh có kiểm tra tin nhắn hay không. Cô quyết định ở lại nhà mới, có thể anh vẫn như mấy ngày trước, ăn tối xong lại vòng qua đây, xem xem buối tối cô có ở đây sơn tường hay không. Nếu tối nay anh không đến thì ngày mai cô sẽ xin nghỉ để đến đây tìm anh.
Cô đợi một lát rồi quyết định sẽ đề nghị ly hôn với Vương Thế Vĩ. Khi đã ly hôn thì mọi lời đồn đại sẽ chẳng còn liên quan gì đến anh ta nữa, anh ta sẽ không cho rằng mình bị cắm sừng, sẽ không trả thù Kevin nữa. Còn bên phía bà chủ nhà hàng, chỉ cần cô và Kevin không có gì với nhau thì cô ta cũng sẽ không tố cáo Kevin.
Cô gọi điện thoại cho chồng, Vương Thế Vĩ nhấc máy, nghe thấy giọng cô liền bực bội hỏi: "Lại chuyện gì nữa vậy?”
“Tôi muốn ly hôn với anh."
"Cô điên à?"
"Tôi không điên mà tỉnh táo hơn bao giờ hết."
"Tại sao cô lại đòi ly hôn?"
"Ly hôn mà cũng phải hỏi tại sao ư?"
"Cũng phải có nguyên nhân gì đó chứ?"
Cô nghĩ một lát rồi nói: "Vì anh có bồ"
"Ai bảo tôi có bồ?"
“Tông Gia Anh đã viết rõ mọi chuyện trên blog rồi."
"Cô ta viết những gì?"
Cô liền tường thuật lại nội dung viết trên blog của "Thế Gian Phương Tông" rồi hỏi: "Chẳng lẽ anh còn định phủ nhận à?"
Đầu bên kia nổi cáu. "Cô... cô... Tôi thấy cô đúng là điên rồi! Cô ta lên mạng viết ba lăng nhăng mà cô tưởng thật à? Người ta viết tiểu thuyết, mà tiểu thuyết tức là hư cấu. Chẳng lẽ những cái mà cô đọc trên blog của Ngải Mễ... đều là chuyện có thật à?"
"Chính vì những cái mà Ngải Mễ viết đều là chuyện có thật nên tôi mới tin vào chuyện Tông Gia Anh viết trên blog."
"Sao cô lại biết những chuyện Ngải Mễ viết đều là chuyện có thật?"
"Vì chị ấy đã từng viết chuyện của bạn tôi, chuyện nào cũng đều có thật, vì đọc câu chuyện này mà tôi mới nhận ra là bạn tôi, sau đó thông qua ngưòi bạn đó, tôi đã quen Ngải Mễ."
"Thế... chẳng lẽ trên mạng người nào cũng viết chuyện có thật à?"
"Nếu không có thật thì làm sao cô ta dám post lên mạng? Lẽ nào cô ta không sợ anh đọc được rồi bảo cô ta bịa đặt hay sao?"
Đầu bên kia liền chửi: "Mẹ kiếp, cô thật sự... làm tôi điên tiết lắm rồi đấy! Đến những cái đó mà cũng tin! Bao nhiêu năm qua, tôi có thèm đếm xỉa gì đến cô ta đâu, lần vừa rồi gặp nhau trên xe nói chuyện mấy câu mà mẹ kiếp cô ta đã bịa đặt lung tung, mẹ kiếp, cô cũng tin vào những chuyện đó hả?"
"Anh đừng có một câu mẹ kiếp, hai câu mẹ kiếp như thế, nếu trong sạch thì việc gì anh phải chửi bới như vậy?"
Thái độ của Vương Thế Vĩ cũng bớt gay gắt hơn. "Cô... cô... cô bảo Tiểu Long bị cô ta miêu tả là mũi chim ưng, mắt diều hâu, chẳng lẽ cũng là thật sao?"
"Có thể... trong mắt cô ta, Tiểu Long là như vậy..."
"Cả cô nữa? Chẳng phải cô ta miêu tả cô là kẻ tinh thông tà môn độc thuật... còn gì?"
"Cái đó... là do cô ta muốn viết thành tiểu thuyết giang hồ thôi."
"Hừ, những cái đó đều không có thật thì chuyện của tôi và cô ta lại có thật hả?"
"Có hay không anh là người biết rõ hơn ai hết."
"Dĩ nhiên tôi phải biết rõ hơn ai hết, chỉ có cô mới là người không biết!"
Thực ra cô không quan tâm đến việc giữa Vương Thế Vĩ và Tông Gia Anh có chuyện đó hay không, cô chỉ muốn được ly hôn.
Vương Thế Vĩ im lặng một lát rồi nói: "Để tôi đi gặp cô ta rồi nói cho ra lẽ."
Sau đó liền cúp máy ngay.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng chồng mình không muốn ly hôn như mình tưởng, đã từ lâu, cô vẫn tưởng rằng đối với Vương Thế Vĩ, ly hôn hay không ly hôn đều không quan trọng, không ly hôn anh ta vẫn có thể sống bình thường, nếu ly hôn thì còn tốt hơn. Nhưng qua cuộc nói chuyện hôm nay cô mới biết thực ra anh ta không muốn ly hôn, điều này khiến cô khá thắc mắc, đã không muốn ly hôn thì việc gì ngày thường lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ, ăn nói khó đăm đăm như vậy? Chẳng lẽ vì đã sở hữu cô nên cho dù anh ta có đổi xử thế nào, cô cũng không dám ly hôn sao? Đợi đến khi phát hiện ra cô đòi ly hôn thì anh ta lại sợ ư?
Như thế cũng hèn quá thì phải?
Cô nhìn thấy một cậu bé ngồi bên cái bàn cạnh bếp xem ti vi, chắc là con trai bà chủ. Cô giả vờ vào nhà vệ sinh, đi qua cậu bé đó và nhìn trộm, trông chẳng có gì đặc biệt, không giống ông chủ, chẳng giống bà chủ, cũng chẳng giống Kevin nhưng chắc chắn không phải con lai mà thuần người Hoa.
Từ nhà vệ sinh ra, cô lại về chỗ của mình.
Lúc vào bếp báo món ăn của khách, chắc chắn cô phục vụ đã báo cáo với bà chủ sự có mặt của cô, vì thức ăn của cô chưa được đưa lên, bà chủ đã đến, ngồi đối diện với cô. "Chị là Vương Quân đúng không?"
"Cô điều tra ra rồi hả?"
“Tôi còn phải điều tra nữa à? Thành phố A có rộng là bao..." Cô không nói gì, chỉ cố gắng nghĩ cách mở đầu câu chuyện. Bà chủ liền đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay có mỗi mình chị thôi à? Sao anh ta không đến?"
Cô liền giả vờ như không biết gì. “Ai?”
"Chị thừa biết là tôi đang nói về ai."
"À, cô hỏi về Kevin làm sàn giúp tôi hả?"
"Đúng rồi, không anh ta thì còn ai vào đây nữa?"
Cô nhìn đồng hồ rồi nói: "Anh ấy đang làm sàn ở nhà tôi, chưa hết giờ làm việc."
"Sao không đến ăn cơm cùng chị nhỉ?"
Cô cười. "Đến ăn cơm với tôi làm gì? Lần trước là tình cờ thôi..."
"Chị đừng có chơi bài lảng với tôi, trong mấy chuyện này tôi là hỏa nhãn kim tinh, chị không giấu nổi đâu..."
"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."
"Chị không biết hả? Vậy thì tôi nói cho chị biết nhé, anh ta là kẻ vượt biên, có tiền án đấy, chứng cứ đều nằm trong tay tôi, tôi muốn anh ta sống thì anh ta được sống, muốn anh ta chết thì anh ta phải chết..."
Cô nói với giọng đầy đau đớn: "Anh ấy yêu cô như thế, vì cô mà bất chấp cả bố mẹ mình, vượt biên sang Mỹ để theo cô, trong khi cô lại... cô... có xứng đáng với anh ấy không?"
Bà chủ nhà hàng liền liếc xéo cô một cái rồi nói: "Anh ta kể hết cho chị rồi hả? Chị cũng cả tin thật đấy! Anh ta không phải là người... tình cảm như chị nghĩ đâu. Ở trong nước anh ta không sống được nên mới khẩn cầu tôi đưa anh ta sang đây, tôi không có cách nào khác nên đành phải bỏ tiền ra giúp anh ta vượt biên."
"Cô bỏ tiền cho Kevin vượt biên?"
"Không là tôi thì còn ai vào đây chứ? Nghèo kiết xác như bố mẹ anh ta thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"
"Họ không vay mượn được à?"
"Vay mượn? Đi đâu vay? Ai thèm cho họ vay? Biết rõ là họ không đủ khả năng trả..."
Cô nghĩ rốt cuộc ai vay tiền không quan trọng, quan trọng là Kevin có tiền án gì không, có bị cô nàng này nắm thóp gì hay không. Cô hỏi: "Cô bảo anh ấy có tiền án, tiền án đó là tiền án gì?"
"Để có được thân phận hợp pháp ở Mỹ, anh ta đã bảo tôi giết chồng tôi rồi kết hôn với anh ta, như thế anh ta sẽ có được cái mà anh ta muốn…”
Cô giật bắn mình. "Cô... nói không đúng!"
"Tôi nói không đúng? Có chị có mắt như mù thì có."
“Kevin... giết người ư?"
"Dĩ nhiên."
"Thế... chồng cô..." Cô chu miệng hướng về phía nhà bếp.
''Không phải ông chồng này."
"Cô... còn chồng khác nữa?''
"Late husband (Chồng đã chết)."
“Chết... rồi ư?"
"Kevin giết."
"Tôi không tin!"
"Không tin chị cứ đi mà hỏi anh ta." Bà chủ nhà hàng nói với giọng khinh miệt: "Nhưng loại người vô trách nhiệm như anh ta chắc chắn sẽ không nói ra sự thật với cô đâu."
"Dựa vào đâu mà cô nói... Kevin giết người?"
"Tôi có bằng chứng."
"Bằng chứng gì?"
"Tôi vẫn còn giữ khẩu súng mà anh ta đã bắn chết chồng tôi, trên đó có dấu vân tay của anh ta. Cảnh sát vẫn chưa tìm được hung khí gây án nên không thể kết án, đây vẫn là open case (vụ án chưa được kết án). Chỉ cần tôi nộp cho cảnh sát khẩu súng đó thì đời anh ta tàn luôn."
"Súng ở đâu? Cô chỉ bịa đặt thôi đúng không?"
"Dĩ nhiên là không thể để trong nhà hàng được, kể cả có để ở đây thì tôi cũng không thể mang ra cho chị xem được, tôi sợ chị lại tranh thủ thời cơ lau hết dấu vân tay trên đó đi."
Cô rủa thầm cô ta, nhà ngươi cũng ranh ma đó chứ, đoán ngay được ý đồ của ta.
Bà chủ nhà hàng nói: "Chị đừng tưởng anh ta đem lòng yêu chị. Tôi nghe người trong viện chị nói chị là bà mẹ U40 rồi, có chồng có con, anh ta mới hơn ba mươi, làm sao yêu chị được? Chẳng qua là tranh thủ cơ hội làm sàn cho chị để đùa cợt với chị thôi, đợi làm xong cho nhà chị, anh ta lại tăm khách hàng khác, đây là chiêu bài quen thuộc của anh ta, không tin chị đi hỏi ông chủ Jimmy của anh ta mà xem."
"Anh ta... đểu cáng như thế mà sao cô vẫn... bám riết anh ta vậy?"
"Dù gì thì anh ta cũng là mối tình đầu của tôi."
"Anh ta là mối tình đầu của cô thì sao cô lại... đi lấy người khác?"
"Đây cũng là sự sắp đặt của anh ta."
"Nhưng hiện tại cô đã trở thành công dân Mỹ rồi, tại sao cô không ly hôn để quay về với anh ta?"
"Tôi điên à? Một kẻ... độc đoán như thế, làm sao tôi dám lấy anh ta được? Nếu tôi giúp anh ta có được thân phận hợp pháp ở Mỹ, lẽ nào anh ta lại không ra tay với tôi sao?"
"Sao cô không... trốn đi xa đi?"
"Tôi cũng trốn xa đó chứ, nhưng kiểu gì cũng bị anh ta tìm thấy, bám theo tôi nửa vòng nước Mỹ rồi..."
"Vậy cô muốn gì?"
"Hiện tại không phải là vấn đề tôi muốn gì mà là vấn đề chị muốn gì."
"Việc này... liên quan gì đến tôi?"
"Sao lại không liên quan? Tôi và anh ta yêu nhau lâu như vậy, anh ta luôn yêu tôi, bây giờ vì chị mà anh ta định tạo phản..."
Cô liền thắc mắc: "Cô có chồng có con, sao còn cột chân anh ta?"
Bà chủ nhà hàng đáp với giọng đầy ngạo mạn: "Vì tôi thích thế, vì tôi làm được điều đó!"
Cô thực sự chỉ muốn tát cho cô ta mấy cái nảy lửa, nhưng biết hiện tại không phải là lúc làm việc theo cảm tính, trước đây cô chỉ sợ Vương Thế Vĩ biết chuyện sẽ làm hại Kevin, khiến anh bị trục xuất về nước, còn bây giờ điều mà cô lo ngại không chỉ dừng lại ở đó. Nếu thực sự Kevin từng giết người và có chứng cứ nằm trong tay bà chủ nhà hàng thì không phải là chuyện trục xuất về nước nữa mà rất có thể sẽ phải ngồi tù, là chuyện mất đầu như chơi.
Với tính cách vì tình yêu mà bất chấp tất cả của Kevin, hoàn toàn có khả năng vì cô ta mà anh giết người, điều này cũng giải thích cho chuyện tại sao anh biết rõ cô ta không ly hôn để lấy anh mà vẫn ở lại Mỹ và không rời xa cô ta.
Bà chủ hỏi: "Chị là công dân Mỹ hả?"
Vương Quân biết cô ta chuẩn bị nói gì nên cũng chẳng muốn trình bày cụ thể mà chỉ nói vắn tắt: "Đúng vậy, có chuyện gì không?"
"Anh ta đang lợi dụng chị."
"Lợi dụng tôi để có thân phận hợp pháp?"
"Xem ra chị cũng không đến mức quá ngốc."
"Tôi có chồng có con, anh ta lợi dụng tôi kiểu gì?”
"Chắc chắn anh ta không biết, tưởng chị không có chồng, nếu không anh ta sẽ không phí thời gian với chị đâu."
Cô không tin Kevin muốn lợi dụng cô để có được thân phận hợp pháp, nhưng cô tin rằng nếu biết cô có chồng, chắc chắn anh sẽ không nảy sinh tình cảm đó với cô.
Bà chủ nhà hàng lại đổi giọng: "Chị là một người mẹ, chị cũng có con trai, chẳng lẽ chị nỡ lòng để con trai chị phải xa bố nó ư?"
“Cô hỏi như thế là có ý gì?" ‘
Bà chủ nhà hàng liền chu môi về phía cậu bé kia. "Đó là con trai của tôi và Kevin..."
"Không thể như thế được!"
“Tại sao lại không thể? Chị thử động não nghĩ mà xem, nếu thằng bé không phải là con anh ta thì liệu anh ta có ngoan ngoãn chôn chân ở chốn này không?"
Cô không dám khẳng định.
Cô ta Ịậi nói tiếp: "Chị thử nhìn thằng bé xem nó có giống Kevin như đúc không?"
Cô lại nhìn kĩ hơn nhưng cũng không biết rốt cuộc có giống hay không.
Tuy nhiên cô liền nghĩ ngay rằng chuyện này không có gì quan trọng, quan trọng là làm thế nào để cô ta không đi tố cáo Kevin, còn chuyện tình yêu, thù hận giữa anh và cô ta chẳng liên quan gì đến cô cả, vì anh đã không còn yêu cô nữa.
Cô liền đe dọa: "Cô nói với tôi những điều này mà không sợ tôi đi kể với chồng cô hay sao?"
"Chị có thể nói với anh ấy, anh ấy ở trong bếp đấy, có cần tôi gọi ra không?"
“Tôi không muốn dính dáng đến chuyện của hai vợ chồng cô."
"Chị cũng thông minh đấy nhỉ? Và chị cũng đừng nghĩ đến chuyện phá hoại mối quan hệ của vợ chồng tôi, chồng tôi một lòng một dạ yêu tôi, bất luận tôi làm gì, tình yêu của anh ấy không bao giờ thay đổi."
Vương Quân thực sự ngưỡng mộ cô ta ở điểm này, có thể khiến mấy gã đàn ông ngả rạp dưới chân cô ta, không biết những anh chàng này si mê cô ta ở điểm nào, lẽ nào là vẻ lả lơi mà chị cả từng nói ư? Tóm lại là cô không thể cảm nhận được điều này, chỉ biết không thể tìm thấy dấu ấn của cái gọi là "yêu" ở con người này mà mọi lời nói, hành động đều toát lên sự mưu mô, tính toán.
Cô ta nói: "Hiện tại số phận của anh ta nằm trong tay chị đấy."
Vương Quân liền tuyên bố: "Tôi không có bất kỳ quan hệ gì với Kevin cả, tôi là người... đã có chồng có con..."
"Tôi biết chị có chồng có con, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện... cặp bồ của chị."
"Tôi không thể làm chuyện đó, thật đấy. Như cô vừa nói, tôi hơn Kevin nhiều tuổi như vậy, làm sao anh ta có thể... yêu tôi được? Tôi cũng không phải là con ngốc, vì sự mù quáng nhất thời mà... đánh đổi cả gia đình mình. Làm xong sàn cho tôi, Kevin... sẽ đi ngay, chúng tôi sẽ chẳng có sự... tiếp xúc nào khác."
"Chị cam đoan như thế hả?"
"Tôi cam đoan."
"Thế thì được. Tôi sẽ theo dõi chị đấy, nếu chị vẫn còn cặp kè với anh ta... chị biết là tôi sẽ trừng trị chị kiểu gì." Cô ta đứng dậy và nói với giọng rất phóng khoáng. "Bữa ăn hôm nay cứ để tôi mời."
Cô ăn vài miếng rồi ra về, không trả tiền, không mang thức ăn thừa về mà lái xe về nhà mới ngay, định kể hết cuộc nói chuyện ban nãy với bà chủ nhà hàng cho Kevin, nhưng chiếc xe tải nhỏ màu trắng đã không còn đỗ trước cửa nhà cô, cô mở cửa ga ra, chạy vào nhà gọi lớn: "Kevin! Kevin!"
Không có ai trả lòi.
Cô liền ngồi phịch xuống bậc cầu thang, rút điện thoại ra và gọi cho anh, nhưng anh đã tắt máy. Cô nhắn tin cho anh, nhưng không biết anh có kiểm tra tin nhắn hay không. Cô quyết định ở lại nhà mới, có thể anh vẫn như mấy ngày trước, ăn tối xong lại vòng qua đây, xem xem buối tối cô có ở đây sơn tường hay không. Nếu tối nay anh không đến thì ngày mai cô sẽ xin nghỉ để đến đây tìm anh.
Cô đợi một lát rồi quyết định sẽ đề nghị ly hôn với Vương Thế Vĩ. Khi đã ly hôn thì mọi lời đồn đại sẽ chẳng còn liên quan gì đến anh ta nữa, anh ta sẽ không cho rằng mình bị cắm sừng, sẽ không trả thù Kevin nữa. Còn bên phía bà chủ nhà hàng, chỉ cần cô và Kevin không có gì với nhau thì cô ta cũng sẽ không tố cáo Kevin.
Cô gọi điện thoại cho chồng, Vương Thế Vĩ nhấc máy, nghe thấy giọng cô liền bực bội hỏi: "Lại chuyện gì nữa vậy?”
“Tôi muốn ly hôn với anh."
"Cô điên à?"
"Tôi không điên mà tỉnh táo hơn bao giờ hết."
"Tại sao cô lại đòi ly hôn?"
"Ly hôn mà cũng phải hỏi tại sao ư?"
"Cũng phải có nguyên nhân gì đó chứ?"
Cô nghĩ một lát rồi nói: "Vì anh có bồ"
"Ai bảo tôi có bồ?"
“Tông Gia Anh đã viết rõ mọi chuyện trên blog rồi."
"Cô ta viết những gì?"
Cô liền tường thuật lại nội dung viết trên blog của "Thế Gian Phương Tông" rồi hỏi: "Chẳng lẽ anh còn định phủ nhận à?"
Đầu bên kia nổi cáu. "Cô... cô... Tôi thấy cô đúng là điên rồi! Cô ta lên mạng viết ba lăng nhăng mà cô tưởng thật à? Người ta viết tiểu thuyết, mà tiểu thuyết tức là hư cấu. Chẳng lẽ những cái mà cô đọc trên blog của Ngải Mễ... đều là chuyện có thật à?"
"Chính vì những cái mà Ngải Mễ viết đều là chuyện có thật nên tôi mới tin vào chuyện Tông Gia Anh viết trên blog."
"Sao cô lại biết những chuyện Ngải Mễ viết đều là chuyện có thật?"
"Vì chị ấy đã từng viết chuyện của bạn tôi, chuyện nào cũng đều có thật, vì đọc câu chuyện này mà tôi mới nhận ra là bạn tôi, sau đó thông qua ngưòi bạn đó, tôi đã quen Ngải Mễ."
"Thế... chẳng lẽ trên mạng người nào cũng viết chuyện có thật à?"
"Nếu không có thật thì làm sao cô ta dám post lên mạng? Lẽ nào cô ta không sợ anh đọc được rồi bảo cô ta bịa đặt hay sao?"
Đầu bên kia liền chửi: "Mẹ kiếp, cô thật sự... làm tôi điên tiết lắm rồi đấy! Đến những cái đó mà cũng tin! Bao nhiêu năm qua, tôi có thèm đếm xỉa gì đến cô ta đâu, lần vừa rồi gặp nhau trên xe nói chuyện mấy câu mà mẹ kiếp cô ta đã bịa đặt lung tung, mẹ kiếp, cô cũng tin vào những chuyện đó hả?"
"Anh đừng có một câu mẹ kiếp, hai câu mẹ kiếp như thế, nếu trong sạch thì việc gì anh phải chửi bới như vậy?"
Thái độ của Vương Thế Vĩ cũng bớt gay gắt hơn. "Cô... cô... cô bảo Tiểu Long bị cô ta miêu tả là mũi chim ưng, mắt diều hâu, chẳng lẽ cũng là thật sao?"
"Có thể... trong mắt cô ta, Tiểu Long là như vậy..."
"Cả cô nữa? Chẳng phải cô ta miêu tả cô là kẻ tinh thông tà môn độc thuật... còn gì?"
"Cái đó... là do cô ta muốn viết thành tiểu thuyết giang hồ thôi."
"Hừ, những cái đó đều không có thật thì chuyện của tôi và cô ta lại có thật hả?"
"Có hay không anh là người biết rõ hơn ai hết."
"Dĩ nhiên tôi phải biết rõ hơn ai hết, chỉ có cô mới là người không biết!"
Thực ra cô không quan tâm đến việc giữa Vương Thế Vĩ và Tông Gia Anh có chuyện đó hay không, cô chỉ muốn được ly hôn.
Vương Thế Vĩ im lặng một lát rồi nói: "Để tôi đi gặp cô ta rồi nói cho ra lẽ."
Sau đó liền cúp máy ngay.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng chồng mình không muốn ly hôn như mình tưởng, đã từ lâu, cô vẫn tưởng rằng đối với Vương Thế Vĩ, ly hôn hay không ly hôn đều không quan trọng, không ly hôn anh ta vẫn có thể sống bình thường, nếu ly hôn thì còn tốt hơn. Nhưng qua cuộc nói chuyện hôm nay cô mới biết thực ra anh ta không muốn ly hôn, điều này khiến cô khá thắc mắc, đã không muốn ly hôn thì việc gì ngày thường lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ, ăn nói khó đăm đăm như vậy? Chẳng lẽ vì đã sở hữu cô nên cho dù anh ta có đổi xử thế nào, cô cũng không dám ly hôn sao? Đợi đến khi phát hiện ra cô đòi ly hôn thì anh ta lại sợ ư?
Như thế cũng hèn quá thì phải?