Những tháng ngày hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh.
Kể từ khi Kevin đến nhà ở, Vương Quân không còn để chuông bằng điện thoại di động vì sợ làm anh tỉnh giấc. Nhưng về cơ bản cô vẫn tỉnh dậy đúng giờ, dường như trong cơ thể cô có một đồng hồ sinh học vậy.
Mỗi sáng sau khi tỉnh dậy, cô luôn bần thần nhìn anh vẫn đang ngủ ngon lành, nhìn khuôn mặt điển trai, cơ thể trẻ trung của anh mà không dám tin hạnh phúc lại đến với cô bất ngờ như thế.
Sau đó cô rón rén xuống giường, vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, mua màn thầu, bánh bao ở tiệm Đông Phương rồi cho vào lồng hấp, sau đó hâm nóng hai bát cháo bằng lò vi sóng, hoặc nướng mấy miếng bánh mì bằng lò nướng bánh mì, rót thêm hai cốc sữa và rán hai quả trứng nữa.
Cơm trưa được nấu từ tối hôm trước, cho vào hộp và để trong tủ lạnh, cô một hộp, anh một hộp.
Sau đó cô xuống nhà vệ sinh ở dưới tầng một đánh răng rửa mặt, trang điểm vì sợ làm anh tỉnh giâc.
Đợi ăn mặc chỉnh tề rồi ăn sáng xong xuôi, cô mới vào phòng ngủ bye bye anh.
Lúc đó anh còn chưa tỉnh hẳn, cứ túm lấy cô không chịu buông như đứa trẻ bám theo mẹ.
Cô cười khúc khích, nói: “Anh bỏ em ra đi, em đi làm muộn rồi đây này.”
“Em nói dối, em có phải dập thẻ đâu, đi làm giờ nào chẳng dược, làm gì có chuyện đi muộn?”
“Nhưng em có việc phải làm.”
Có lúc anh sẽ buông cho cô đi làm, nhưng có những lúc lại giở tính ngang, kéo cô vào giường, nói: “Anh cũng có việc phải làm chứ!”
Đến tầm chín giờ anh mới phải đi làm, hơn năm giờ chiều đã về. Cô cũng cố gắng sắp xếp để hoàn thành hết mọi công việc vào ban ngày, tối đến không phải làm thêm giờ để được ở bên anh.
Thỉnh thoảng họ đi nhà hàng ăn cơm, nhưng hầu hết thời gian đều là ăn ở nhà. Kevin cũng biết nấu vài món, nhưng nấu không ngon, cô sợ anh đứt tay, bỏng tay nên không để anh làm.
Anh thì làm những việc dọn dẹp, trang trí, sắp xếp bồn cảnh, chăm chút cho thảm cỏ, vệ sinh bể bơi, sơn ga ra, sơn cổng… Hàng xóm đều tưởng họ là đôi vợ chồng.
Hiện tại cô chỉ lo Vương Thế Vĩ biết được chuyện này sẽ đại náo thiên cung. Còn Kevin lại lo nhiều hơn cô một điều nữa là: “Nếu con trai em không chấp nhận anh thì sao?”
Cô liền an ủi anh: “Hiện tại con trai em đang ở độ tuổi sùng bái thần tượng, anh chơi saxophone hay như thế, chắc chắn nó sẽ rất ngưỡng mộ anh, làm gì có chuyện không chấp nhận?”
“Kể cả cậu ấy có sùng bái anh thì cũng chỉ sùng bái như một thầy giáo dạy saxophone, chứ không phải coi là...” Kevin thanh minh. “Không phải anh muốn cậu ấy gọi anh là bố, mà anh chỉ sợ cậu ấy không muốn nhìn thấy anh ở đây...”
“Không đâu...”
“Đợi cậu ấy quay sang, anh sẽ... chuyển đi vậy...”
Cô vội hỏi: “Tại sao? Em không cho anh chuyển đi đâu!”
“Anh chỉ chuyển ra khỏi ngôi nhà này thôi chứ không chuyển ra khỏi cuộc sống của em đâu.”
“Chuyển ra khỏi ngôi nhà này cũng không được! Em đảm bảo là nó sẽ thích anh.”
Mặc đù đã đảm bảo như thế nhưng thực lòng cô cũng không dám chắc chắn, Tiểu Long không còn nhỏ nữa, cũng sắp mười tuổi rồi, đã có chính kiến và lập trường của riêng mình, cũng đã hiểu một số chuyện, nếu nhìn thấy Kevin ở đây, chắc chắn sẽ biết là chuyện gì, có thể cũng sẽ tỏ ý chống đối, có thể sẽ thấy mẹ không đứng đắn, có thể sẽ... bỏ nhà ra đi.
Cô biết lớp Tiểu Long có một người bạn đến từ Mexico, cũng nằm trong đội quản nhạc của trường, thế nên khá thân với Tiểu Long, từng đến nhà cô chơi, đó là một đứa trẻ rất thông minh, đáng yêu.
Nhưng một ngày nọ, đứa trẻ đó liền bỏ nhà ra đi, cha mẹ hoảng hốt đi tìm khắp nơi, thầy cô trong trường cũng tìm hiểu giúp, thông báo tìm người thân đã dán lên tường Wal-mart rồi mà vẫn không tìm thấy. Cha đứa trẻ đó bỏ hai mẹ con, mẹ có bạn trai mới nên thằng bé mới bỏ nhà ra đi.
Cô không biết nếu Tiểu Long không chấp nhận Kevin thì cô phải làm thế nào. Cô không có lý do nào để yêu cầu Kevin phải lựa theo, dỗ dành con trai cô, nhún nhường trước con trai cô. Cô cũng không thể bắt ép con trai cô vì mẹ mà phải quý mến Kevin, chấp nhận Kevin.
Cô chỉ biết cầu nguyện Thượng đế để cho hai người này quý mến nhau.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày phải đón Tiểu Long sang Mỹ, Kevin mua rất nhiều đồ, nhờ cô mang về cho hai bên cha mẹ rồi dặn dò: “Phần của bố mẹ anh, em gửi bưu điện cho họ là được.”
“Sao cơ, anh sợ em về hỏi họ anh sinh năm nào à?”
“Anh sợ gì chứ. Em cứ hỏi vô tư.”
“Thế về em sẽ hỏi đấy nhé.”
“Ok, no vấn đề.”
“Về em sẽ nói với hai cụ: cháu là bạn gái của con trai cụ.”
“Chỉ sợ em không dám nói.”
“Em không dám nói thật, sợ họ chê em già.”
“Em đâu có già.”
“Lại còn không già à?”
“Thế thì anh nói với họ em hai nhăm tuổi nhé?”
Cô liền thụi anh một quả. “Anh nói như thế thì bố mẹ anh nhìn thấy em chắc con ngươi phải rớt ra ngoài mất nhỉ?”
Kevin liếc cô một lượt từ đầu đền chân rồi nói: “Ờ, nói hai nhăm tuổi thì hơi có vấn đề, nhưng nếu nói hai mươi tám tuổi chắc chắn là chuẩn.”
Trong lòng cô cũng thấy vui vui. “Lại lòe em đấy!”
“Không lòe tí nào.” Kevin lo lắng nói. “Anh chỉ sợ chồng em sẽ...”
Cô liền an ủi anh: “Em sẽ không đến chỗ anh ta đâu.”
“Nhưng vé máy bay của em và con trai em mua đến thành phố D cơ mà.”
“Đúng rồi, nhưng hai mẹ con em có thể đi thẳng từ thành phố E đến sân bay luôn, anh trai em có xe nên đưa đón hai mẹ con được.”
“Thế chồng em không nghi ngờ gì à?”
“Em còn sợ anh ta chẳng buồn nghi ngờ ấy chứ.”
“Nếu anh ta nghi ngờ... rồi giữ con trai em thì sao?”
“Anh ta không làm thế đâu.”
Kevin rầu rĩ nói: “Anh mà về được cùng em thì tốt quá.”
“Anh đừng làm thế, chỉ cần anh ở đây ngoan, đừng cặp với khách hàng nữ nào là tốt rồi.”
“Em mang cậu nhỏ của anh về luôn đi, mang đi em yên tâm, anh cũng yên tâm.”
Cô liền phì cười. “Mang kiểu gì?”
“Cắt rồi mang đi thôi.”
“Em tiếc lắm!”
Khi đưa cô ra sân bay, Kevin vẫn băn khoăn: “Hy vọng chuyện này sẽ không làm anh hối hận suốt đời...”
“Tại sao lại hhối hận suốt đời?”
“Nếu lần này em về…”
“Không đâu, anh đừng lo lắng linh tinh.”
Hai người hôn tạm biệt nhau ở sân bay, lưu luyến bịn rịn, Kevin không muốn buông cô ra.
Cô nói: “Anh đừng làm thế, anh cứ như thế thì em... không lên được máy bay đâu.”
Kevin lại lẩm bẩm: “Có thể đây là một điềm báo, chứng tỏ em không nên quay về.”
“Nhưng không quay về thì làm sao đón được con trai em sang?”
“Không nhờ ai đưa sang được à?”
“Nhờ người đưa em không yên tâm.”
“Thế em nhớ cẩn thận nhé.”
“Anh yên tâm, em sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô mua vé máy bay đến thành phố D, nhưng cô gọi anh trai lái xe ra sân bay đón, vừa xuống máy bay là cô đáp xe anh trai đến thành phố E.
Cuối cùng cô đã gặp được Tiểu Long. Cao hơn, đen hơn, giọng cũng mang đậm chất địa phương của thành phố E, suýt nữa thì cô không nhận ra.
Vừa nhìn thấy cô, câu đầu tiên mà Tiểu Long nói là: “Mẹ, con không về Mỹ có được không?
“Con chuẩn bị khai giảng rồi, sao ở lại được?”
“Nhưng con có thể đi học ở đây mà!”
“Nhưng... mẹ đã tìm thầy dạy saxophone và bóng đá cho con rồi...”
“Thế thì con cũng muốn anh Tiểu Bân sang Mỹ.”
Bác dâu liền nói: “Không được, bác không cho anh đi được, có sang cũng phải đợi đến khi vào đại học đã.”
Tiểu Bân liền nói với cậu em bằng giọng đã vỡ: “Tiểu Long, em về Mỹ với mẹ đi, vào học rồi anh không còn thời gian chơi với em nữa đâu.”
“Em muốn anh sang Mỹ cùng em, bên đó không nhiều bài tập đâu, vào học rồi vẫn được chơi.”
“Anh không có hộ chiếu, Visa, làm sao sang được?”
Tiểu Long có vẻ rất buồn.
Cô khuyên nhủ hồi lâu mà con trai vẫn không vui lên được. Mãi đến tận sáng hôm sau, bác trai đưa hai cậu đi đá bóng, Tiểu Long mới tạm thời quên đi chuyện về Mỹ.
Ngày thứ ba, cô nói với mọi người trong nhà rằng phải đi xa một chuyến, một người bạn nhờ cô xách ít đồ về, cô phải mang đi cho họ.
Cô đáp máy bay đến thành phố H, tìm đến nhà bố mẹ Kevin theo địa chỉ anh cho cô.
Bố mẹ anh già hơn cô tưởng, chắc là vì mấy năm nay không được gặp con trai nên tư tưởng không được thoải mái.
Nhà anh không phải quá giàu có nhưng cũng không thanh bần, rất có thể là mấy năm vừa rồi anh gửi không ít tiền về nhà.
Chắc chắn là anh đã làm công tác tư tưởng trước với cha mẹ, vì họ đều khẳng định Kevin sinh sau năm 1970, tính ra cũng chỉ nhỏ hơn cô năm tuổi.
Chắc anh cũng đã công khai với họ mối quan hệ của hai người, nhưng chắc chắn không nói cô đã có chồng, vì cha mẹ anh đều coi cô như con dâu trong nhà, rất cảm ơn cô vì đã chăm sóc cậu con trai đang phiêu bạt một mình ở nước ngoài của họ, lại còn dặn dò cô nên sớm có con, nói hai mươi tám tuổi rồi, lại đã học xong tiến sĩ, cũng nên tranh thủ có con, có con rồi đưa về nước cho ông bà nội trông.
Cô hứa với họ: “Đợi bọn con có con, chắc chắn sẽ đón ông bà sang Mỹ chăm cháu hộ con.”
Hai cụ đều rất mừng. “Thế ông bà phải chịu khó tập thể dục, đừng để đến lúc đó không bế nổi cả cháu, trở thành gánh nặng cho các con.”
Cô nhìn thấy rất nhiều ảnh của Kevin hồi nhỏ, từ nhỏ anh đã là một soái ca. Cô ngắm những bức ảnh đó, tưởng tượng khi anh bằng ngần này thì cô bằng ngần nào, cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu. Khi anh còn đi mẫu giáo thì cô đã vào cấp hai, nếu gặp anh trên đường, chắc chắn sẽ nghĩ anh là một thằng nhóc, chẳng đáng phải để mắt. Hồi ấy chắc chắn cô không thể nghĩ được rằng, hơn chục năm sau, cô lại cùng anh ngủ chung một giường.
Cô xem mấy cuốn album mất mấy tiếng đồng hồ, vừa xem vừa cười tủm tỉm, không muốn bỏ xuống. Thấy cô thích mấy cuốn album như vậy, bố mẹ Kevin liền nói: “Con mang đi hết đi, để lại cho ông bà mấy tấm là được.”
Cô ngại nên chỉ chạy đi mua một cái máy quét, scan hết số ảnh đó vào và copy ra đĩa mềm.
Tối đến, anh lại gọi điện thoại về, lần này chủ yếu hỏi chuyện cô: “Hôm nay mọi việc của em thế nào?”
“Con dâu xấu gặp bố mẹ chồng, anh bảo sẽ thế nào?”
“Mẹ anh khen em xinh quá.”
“Em không tin.”
“Thật đấy, không tin em cứ hỏi lại bà.”
“Đó là do anh đã tiêm phòng tâm lý cho họ.”
“Hơ hơ, thảo nào họ không mắc chứng bại liệt.”
“Có phải anh bảo ông bà nói dối tuổi của anh không?”
“Không, anh sinh sau năm 1970 mà.”
“Thì cuối những năm 70 cũng là thế mà.”
“Anh sinh năm XX.”
Cô cười. “Đi đâu cũng chẳng quên được mấy câu đó.”
“Em quên được à?”
“Em cũng… không quên được.”
Hai người nói một lúc toàn chuyện riêng tư rồi mới lưu luyến cúp máy.
Cô trở lại thành phố E, mọi người nói bố Tiểu Long gọi điện, cô sầm mặt hỏi: “Bố nó có nói chuyện gì không ạ?”
“Bố nó chỉ hỏi con về chưa?”
Anh ta đã bao giờ quan tâm đến cô như vậy đâu? Chắc là lại có âm mưu gì đó đây.
Cô liền gọi ngay điện thoại cho Vương Thế Vĩ.
Vương Thế Vĩ hỏi: “Em về rồi à?”
“Em về rồi, người hơi mệt nên không đến chỗ anh, bác chở về thành phố E luôn.”
Dường như anh chàng cũng không có ý kiến gì, chỉ hỏi: “Thế bao giờ hai mẹ con về thành phố D?”
“Hai mẹ con muốn đi thẳng từ thành phố E tới sân bay thành phố D luôn.”
“Không qua chỗ anh à?”
“Thôi không vào nữa, phiền quá, anh lại phải mượn xe ra sân bay đón hai mẹ con, sau đó lại phải mượn xe đưa ra sân bay...”
“Ừ, thôi tùy em.”
Mẹ cô cảm thấy quyết định này không ổn cho lắm. “Con về nước mà không đến chỗ Thế Vĩ hả?”
Cô liền nói dối: “Không phải con không đến đó, mà là vì anh ấy không muốn con đến.”
“Tại sao?”
“Vì anh ấy đang có... bồ.”
Mẹ sửng sốt hỏi: “Sao lại như thế được? Hồi đầu đáng lẽ con phải về nước cùng đợt với nó...”
“Những chuyện này làm sao con phòng được? Anh ấy muốn cặp bồ thì kể cả ngày ngày có con ở bên cạnh, anh ấy cũng vẫn cặp được.”
Chị dâu cô nói: “Không nói như vậy được, có vợ ở bên vẫn khác với không có vợ ở bên. Như anh Vương Bân nhà chị, chị bám chặt nên anh ấy chẳng có cơ hội cặp bồ.”
Anh trai cô nói: “Làm gì có chuyện em bám chặt? Chủ yếu là vì anh không có tư tưởng đó.”
Mẹ cô lo lắng hỏi: “Thế con… định thế nào?”
“Chẳng thế nào cả, ly hôn thôi mẹ.”
“Vậy Tiểu Long thì sao?”
“Dĩ nhiên là Tiểu Long theo con rồi.”
“Nhưng con không có bố...”
“Sao con lại không có bố? Chỉ là ly hôn chứ có phải chết đâu, bố nó vẫn đang sống sờ sờ đó mà mẹ.”
“Nhưng ly hôn rồi... sẽ thấy xa cách.”
“Chẳng lẽ hiện tại không chia tay, Tiểu Long và bố nó không xa cách à?”
Anh trai cô nói: “Anh thấy Thế Vĩ không giống với người... có bồ đâu, lần trước đến thăm Tiểu Long, nó quan tâm đến con lắm, đá bóng với con, còn cho Tiểu Long một nghìn tệ tiền tiêu vặt.”
“Điều này chứng tỏ anh ta không có bồ ư? Càng là người có bồ thì càng làm tốt trong vấn đề thể hiện tính sĩ diện.”
Chị dâu quan tâm hỏi: “Thế cô bồ của cậu ấy thế nào?”
Cô liền kết hợp chuyện của Tiểu Nhiễm và Mật Doãn Lệ để bịa: “Cùng khoa với ông ấy, nhà giàu có, hiện tại ông ấy đang phụ trách mảng tăng thu nhập cho khoa, phải kiếm được tiền mới ổn, lúc đầu là vì công việc, sau đó là cặp với nhau...”
Chị dâu cô hỏi: “Thế em phát hiện ra kiểu gì?”
Cô lại lấy chuyện của Tông Gia Anh ra bịa: “Em đọc được trên blog của cô ta.”
Kể từ khi Kevin đến nhà ở, Vương Quân không còn để chuông bằng điện thoại di động vì sợ làm anh tỉnh giấc. Nhưng về cơ bản cô vẫn tỉnh dậy đúng giờ, dường như trong cơ thể cô có một đồng hồ sinh học vậy.
Mỗi sáng sau khi tỉnh dậy, cô luôn bần thần nhìn anh vẫn đang ngủ ngon lành, nhìn khuôn mặt điển trai, cơ thể trẻ trung của anh mà không dám tin hạnh phúc lại đến với cô bất ngờ như thế.
Sau đó cô rón rén xuống giường, vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, mua màn thầu, bánh bao ở tiệm Đông Phương rồi cho vào lồng hấp, sau đó hâm nóng hai bát cháo bằng lò vi sóng, hoặc nướng mấy miếng bánh mì bằng lò nướng bánh mì, rót thêm hai cốc sữa và rán hai quả trứng nữa.
Cơm trưa được nấu từ tối hôm trước, cho vào hộp và để trong tủ lạnh, cô một hộp, anh một hộp.
Sau đó cô xuống nhà vệ sinh ở dưới tầng một đánh răng rửa mặt, trang điểm vì sợ làm anh tỉnh giâc.
Đợi ăn mặc chỉnh tề rồi ăn sáng xong xuôi, cô mới vào phòng ngủ bye bye anh.
Lúc đó anh còn chưa tỉnh hẳn, cứ túm lấy cô không chịu buông như đứa trẻ bám theo mẹ.
Cô cười khúc khích, nói: “Anh bỏ em ra đi, em đi làm muộn rồi đây này.”
“Em nói dối, em có phải dập thẻ đâu, đi làm giờ nào chẳng dược, làm gì có chuyện đi muộn?”
“Nhưng em có việc phải làm.”
Có lúc anh sẽ buông cho cô đi làm, nhưng có những lúc lại giở tính ngang, kéo cô vào giường, nói: “Anh cũng có việc phải làm chứ!”
Đến tầm chín giờ anh mới phải đi làm, hơn năm giờ chiều đã về. Cô cũng cố gắng sắp xếp để hoàn thành hết mọi công việc vào ban ngày, tối đến không phải làm thêm giờ để được ở bên anh.
Thỉnh thoảng họ đi nhà hàng ăn cơm, nhưng hầu hết thời gian đều là ăn ở nhà. Kevin cũng biết nấu vài món, nhưng nấu không ngon, cô sợ anh đứt tay, bỏng tay nên không để anh làm.
Anh thì làm những việc dọn dẹp, trang trí, sắp xếp bồn cảnh, chăm chút cho thảm cỏ, vệ sinh bể bơi, sơn ga ra, sơn cổng… Hàng xóm đều tưởng họ là đôi vợ chồng.
Hiện tại cô chỉ lo Vương Thế Vĩ biết được chuyện này sẽ đại náo thiên cung. Còn Kevin lại lo nhiều hơn cô một điều nữa là: “Nếu con trai em không chấp nhận anh thì sao?”
Cô liền an ủi anh: “Hiện tại con trai em đang ở độ tuổi sùng bái thần tượng, anh chơi saxophone hay như thế, chắc chắn nó sẽ rất ngưỡng mộ anh, làm gì có chuyện không chấp nhận?”
“Kể cả cậu ấy có sùng bái anh thì cũng chỉ sùng bái như một thầy giáo dạy saxophone, chứ không phải coi là...” Kevin thanh minh. “Không phải anh muốn cậu ấy gọi anh là bố, mà anh chỉ sợ cậu ấy không muốn nhìn thấy anh ở đây...”
“Không đâu...”
“Đợi cậu ấy quay sang, anh sẽ... chuyển đi vậy...”
Cô vội hỏi: “Tại sao? Em không cho anh chuyển đi đâu!”
“Anh chỉ chuyển ra khỏi ngôi nhà này thôi chứ không chuyển ra khỏi cuộc sống của em đâu.”
“Chuyển ra khỏi ngôi nhà này cũng không được! Em đảm bảo là nó sẽ thích anh.”
Mặc đù đã đảm bảo như thế nhưng thực lòng cô cũng không dám chắc chắn, Tiểu Long không còn nhỏ nữa, cũng sắp mười tuổi rồi, đã có chính kiến và lập trường của riêng mình, cũng đã hiểu một số chuyện, nếu nhìn thấy Kevin ở đây, chắc chắn sẽ biết là chuyện gì, có thể cũng sẽ tỏ ý chống đối, có thể sẽ thấy mẹ không đứng đắn, có thể sẽ... bỏ nhà ra đi.
Cô biết lớp Tiểu Long có một người bạn đến từ Mexico, cũng nằm trong đội quản nhạc của trường, thế nên khá thân với Tiểu Long, từng đến nhà cô chơi, đó là một đứa trẻ rất thông minh, đáng yêu.
Nhưng một ngày nọ, đứa trẻ đó liền bỏ nhà ra đi, cha mẹ hoảng hốt đi tìm khắp nơi, thầy cô trong trường cũng tìm hiểu giúp, thông báo tìm người thân đã dán lên tường Wal-mart rồi mà vẫn không tìm thấy. Cha đứa trẻ đó bỏ hai mẹ con, mẹ có bạn trai mới nên thằng bé mới bỏ nhà ra đi.
Cô không biết nếu Tiểu Long không chấp nhận Kevin thì cô phải làm thế nào. Cô không có lý do nào để yêu cầu Kevin phải lựa theo, dỗ dành con trai cô, nhún nhường trước con trai cô. Cô cũng không thể bắt ép con trai cô vì mẹ mà phải quý mến Kevin, chấp nhận Kevin.
Cô chỉ biết cầu nguyện Thượng đế để cho hai người này quý mến nhau.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày phải đón Tiểu Long sang Mỹ, Kevin mua rất nhiều đồ, nhờ cô mang về cho hai bên cha mẹ rồi dặn dò: “Phần của bố mẹ anh, em gửi bưu điện cho họ là được.”
“Sao cơ, anh sợ em về hỏi họ anh sinh năm nào à?”
“Anh sợ gì chứ. Em cứ hỏi vô tư.”
“Thế về em sẽ hỏi đấy nhé.”
“Ok, no vấn đề.”
“Về em sẽ nói với hai cụ: cháu là bạn gái của con trai cụ.”
“Chỉ sợ em không dám nói.”
“Em không dám nói thật, sợ họ chê em già.”
“Em đâu có già.”
“Lại còn không già à?”
“Thế thì anh nói với họ em hai nhăm tuổi nhé?”
Cô liền thụi anh một quả. “Anh nói như thế thì bố mẹ anh nhìn thấy em chắc con ngươi phải rớt ra ngoài mất nhỉ?”
Kevin liếc cô một lượt từ đầu đền chân rồi nói: “Ờ, nói hai nhăm tuổi thì hơi có vấn đề, nhưng nếu nói hai mươi tám tuổi chắc chắn là chuẩn.”
Trong lòng cô cũng thấy vui vui. “Lại lòe em đấy!”
“Không lòe tí nào.” Kevin lo lắng nói. “Anh chỉ sợ chồng em sẽ...”
Cô liền an ủi anh: “Em sẽ không đến chỗ anh ta đâu.”
“Nhưng vé máy bay của em và con trai em mua đến thành phố D cơ mà.”
“Đúng rồi, nhưng hai mẹ con em có thể đi thẳng từ thành phố E đến sân bay luôn, anh trai em có xe nên đưa đón hai mẹ con được.”
“Thế chồng em không nghi ngờ gì à?”
“Em còn sợ anh ta chẳng buồn nghi ngờ ấy chứ.”
“Nếu anh ta nghi ngờ... rồi giữ con trai em thì sao?”
“Anh ta không làm thế đâu.”
Kevin rầu rĩ nói: “Anh mà về được cùng em thì tốt quá.”
“Anh đừng làm thế, chỉ cần anh ở đây ngoan, đừng cặp với khách hàng nữ nào là tốt rồi.”
“Em mang cậu nhỏ của anh về luôn đi, mang đi em yên tâm, anh cũng yên tâm.”
Cô liền phì cười. “Mang kiểu gì?”
“Cắt rồi mang đi thôi.”
“Em tiếc lắm!”
Khi đưa cô ra sân bay, Kevin vẫn băn khoăn: “Hy vọng chuyện này sẽ không làm anh hối hận suốt đời...”
“Tại sao lại hhối hận suốt đời?”
“Nếu lần này em về…”
“Không đâu, anh đừng lo lắng linh tinh.”
Hai người hôn tạm biệt nhau ở sân bay, lưu luyến bịn rịn, Kevin không muốn buông cô ra.
Cô nói: “Anh đừng làm thế, anh cứ như thế thì em... không lên được máy bay đâu.”
Kevin lại lẩm bẩm: “Có thể đây là một điềm báo, chứng tỏ em không nên quay về.”
“Nhưng không quay về thì làm sao đón được con trai em sang?”
“Không nhờ ai đưa sang được à?”
“Nhờ người đưa em không yên tâm.”
“Thế em nhớ cẩn thận nhé.”
“Anh yên tâm, em sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô mua vé máy bay đến thành phố D, nhưng cô gọi anh trai lái xe ra sân bay đón, vừa xuống máy bay là cô đáp xe anh trai đến thành phố E.
Cuối cùng cô đã gặp được Tiểu Long. Cao hơn, đen hơn, giọng cũng mang đậm chất địa phương của thành phố E, suýt nữa thì cô không nhận ra.
Vừa nhìn thấy cô, câu đầu tiên mà Tiểu Long nói là: “Mẹ, con không về Mỹ có được không?
“Con chuẩn bị khai giảng rồi, sao ở lại được?”
“Nhưng con có thể đi học ở đây mà!”
“Nhưng... mẹ đã tìm thầy dạy saxophone và bóng đá cho con rồi...”
“Thế thì con cũng muốn anh Tiểu Bân sang Mỹ.”
Bác dâu liền nói: “Không được, bác không cho anh đi được, có sang cũng phải đợi đến khi vào đại học đã.”
Tiểu Bân liền nói với cậu em bằng giọng đã vỡ: “Tiểu Long, em về Mỹ với mẹ đi, vào học rồi anh không còn thời gian chơi với em nữa đâu.”
“Em muốn anh sang Mỹ cùng em, bên đó không nhiều bài tập đâu, vào học rồi vẫn được chơi.”
“Anh không có hộ chiếu, Visa, làm sao sang được?”
Tiểu Long có vẻ rất buồn.
Cô khuyên nhủ hồi lâu mà con trai vẫn không vui lên được. Mãi đến tận sáng hôm sau, bác trai đưa hai cậu đi đá bóng, Tiểu Long mới tạm thời quên đi chuyện về Mỹ.
Ngày thứ ba, cô nói với mọi người trong nhà rằng phải đi xa một chuyến, một người bạn nhờ cô xách ít đồ về, cô phải mang đi cho họ.
Cô đáp máy bay đến thành phố H, tìm đến nhà bố mẹ Kevin theo địa chỉ anh cho cô.
Bố mẹ anh già hơn cô tưởng, chắc là vì mấy năm nay không được gặp con trai nên tư tưởng không được thoải mái.
Nhà anh không phải quá giàu có nhưng cũng không thanh bần, rất có thể là mấy năm vừa rồi anh gửi không ít tiền về nhà.
Chắc chắn là anh đã làm công tác tư tưởng trước với cha mẹ, vì họ đều khẳng định Kevin sinh sau năm 1970, tính ra cũng chỉ nhỏ hơn cô năm tuổi.
Chắc anh cũng đã công khai với họ mối quan hệ của hai người, nhưng chắc chắn không nói cô đã có chồng, vì cha mẹ anh đều coi cô như con dâu trong nhà, rất cảm ơn cô vì đã chăm sóc cậu con trai đang phiêu bạt một mình ở nước ngoài của họ, lại còn dặn dò cô nên sớm có con, nói hai mươi tám tuổi rồi, lại đã học xong tiến sĩ, cũng nên tranh thủ có con, có con rồi đưa về nước cho ông bà nội trông.
Cô hứa với họ: “Đợi bọn con có con, chắc chắn sẽ đón ông bà sang Mỹ chăm cháu hộ con.”
Hai cụ đều rất mừng. “Thế ông bà phải chịu khó tập thể dục, đừng để đến lúc đó không bế nổi cả cháu, trở thành gánh nặng cho các con.”
Cô nhìn thấy rất nhiều ảnh của Kevin hồi nhỏ, từ nhỏ anh đã là một soái ca. Cô ngắm những bức ảnh đó, tưởng tượng khi anh bằng ngần này thì cô bằng ngần nào, cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu. Khi anh còn đi mẫu giáo thì cô đã vào cấp hai, nếu gặp anh trên đường, chắc chắn sẽ nghĩ anh là một thằng nhóc, chẳng đáng phải để mắt. Hồi ấy chắc chắn cô không thể nghĩ được rằng, hơn chục năm sau, cô lại cùng anh ngủ chung một giường.
Cô xem mấy cuốn album mất mấy tiếng đồng hồ, vừa xem vừa cười tủm tỉm, không muốn bỏ xuống. Thấy cô thích mấy cuốn album như vậy, bố mẹ Kevin liền nói: “Con mang đi hết đi, để lại cho ông bà mấy tấm là được.”
Cô ngại nên chỉ chạy đi mua một cái máy quét, scan hết số ảnh đó vào và copy ra đĩa mềm.
Tối đến, anh lại gọi điện thoại về, lần này chủ yếu hỏi chuyện cô: “Hôm nay mọi việc của em thế nào?”
“Con dâu xấu gặp bố mẹ chồng, anh bảo sẽ thế nào?”
“Mẹ anh khen em xinh quá.”
“Em không tin.”
“Thật đấy, không tin em cứ hỏi lại bà.”
“Đó là do anh đã tiêm phòng tâm lý cho họ.”
“Hơ hơ, thảo nào họ không mắc chứng bại liệt.”
“Có phải anh bảo ông bà nói dối tuổi của anh không?”
“Không, anh sinh sau năm 1970 mà.”
“Thì cuối những năm 70 cũng là thế mà.”
“Anh sinh năm XX.”
Cô cười. “Đi đâu cũng chẳng quên được mấy câu đó.”
“Em quên được à?”
“Em cũng… không quên được.”
Hai người nói một lúc toàn chuyện riêng tư rồi mới lưu luyến cúp máy.
Cô trở lại thành phố E, mọi người nói bố Tiểu Long gọi điện, cô sầm mặt hỏi: “Bố nó có nói chuyện gì không ạ?”
“Bố nó chỉ hỏi con về chưa?”
Anh ta đã bao giờ quan tâm đến cô như vậy đâu? Chắc là lại có âm mưu gì đó đây.
Cô liền gọi ngay điện thoại cho Vương Thế Vĩ.
Vương Thế Vĩ hỏi: “Em về rồi à?”
“Em về rồi, người hơi mệt nên không đến chỗ anh, bác chở về thành phố E luôn.”
Dường như anh chàng cũng không có ý kiến gì, chỉ hỏi: “Thế bao giờ hai mẹ con về thành phố D?”
“Hai mẹ con muốn đi thẳng từ thành phố E tới sân bay thành phố D luôn.”
“Không qua chỗ anh à?”
“Thôi không vào nữa, phiền quá, anh lại phải mượn xe ra sân bay đón hai mẹ con, sau đó lại phải mượn xe đưa ra sân bay...”
“Ừ, thôi tùy em.”
Mẹ cô cảm thấy quyết định này không ổn cho lắm. “Con về nước mà không đến chỗ Thế Vĩ hả?”
Cô liền nói dối: “Không phải con không đến đó, mà là vì anh ấy không muốn con đến.”
“Tại sao?”
“Vì anh ấy đang có... bồ.”
Mẹ sửng sốt hỏi: “Sao lại như thế được? Hồi đầu đáng lẽ con phải về nước cùng đợt với nó...”
“Những chuyện này làm sao con phòng được? Anh ấy muốn cặp bồ thì kể cả ngày ngày có con ở bên cạnh, anh ấy cũng vẫn cặp được.”
Chị dâu cô nói: “Không nói như vậy được, có vợ ở bên vẫn khác với không có vợ ở bên. Như anh Vương Bân nhà chị, chị bám chặt nên anh ấy chẳng có cơ hội cặp bồ.”
Anh trai cô nói: “Làm gì có chuyện em bám chặt? Chủ yếu là vì anh không có tư tưởng đó.”
Mẹ cô lo lắng hỏi: “Thế con… định thế nào?”
“Chẳng thế nào cả, ly hôn thôi mẹ.”
“Vậy Tiểu Long thì sao?”
“Dĩ nhiên là Tiểu Long theo con rồi.”
“Nhưng con không có bố...”
“Sao con lại không có bố? Chỉ là ly hôn chứ có phải chết đâu, bố nó vẫn đang sống sờ sờ đó mà mẹ.”
“Nhưng ly hôn rồi... sẽ thấy xa cách.”
“Chẳng lẽ hiện tại không chia tay, Tiểu Long và bố nó không xa cách à?”
Anh trai cô nói: “Anh thấy Thế Vĩ không giống với người... có bồ đâu, lần trước đến thăm Tiểu Long, nó quan tâm đến con lắm, đá bóng với con, còn cho Tiểu Long một nghìn tệ tiền tiêu vặt.”
“Điều này chứng tỏ anh ta không có bồ ư? Càng là người có bồ thì càng làm tốt trong vấn đề thể hiện tính sĩ diện.”
Chị dâu quan tâm hỏi: “Thế cô bồ của cậu ấy thế nào?”
Cô liền kết hợp chuyện của Tiểu Nhiễm và Mật Doãn Lệ để bịa: “Cùng khoa với ông ấy, nhà giàu có, hiện tại ông ấy đang phụ trách mảng tăng thu nhập cho khoa, phải kiếm được tiền mới ổn, lúc đầu là vì công việc, sau đó là cặp với nhau...”
Chị dâu cô hỏi: “Thế em phát hiện ra kiểu gì?”
Cô lại lấy chuyện của Tông Gia Anh ra bịa: “Em đọc được trên blog của cô ta.”