Chẳng mấy chốc Tiểu Long đã bám riết lấy Kevin như hình với bóng, mở miệng ra là “chú Kevin nói”, không thấy Kevin đâu lại hỏi: “Mẹ ơi, chú Kevin đâu?”
“Chú ấy đang cắt cỏ ở đằng sau.”
Tiểu Long liền chạy ngay ra sân sau nhà.
Sau khi Tiểu Long từ Trung Quốc sang Mỹ không lâu, cuối tuần Kevin không đi làm nữa vì Tiểu Long muốn có quãng thời gian có chất lượng với anh. Cứ đến cuối tuần là hai young men lại cùng tập saxophone, chơi bóng rổ, cắt cỏ, dọn dẹp bể bơi. Đến tối, ba người cùng bơi lội, chơi bi a, vô cùng vui vẻ.
Điều khiến cô rất mừng là Tiểu Long không bao giờ hỏi những câu hỏi như “tại sao chú Kevin lại ở nhà mình”, dường như cậu bé nghiễm nhiên coi Kevin là một thành viên trong nhà. Sau đó, đến buổi chiều tan học cũng là Kevin đi đón, vì thời gian tan sở của cô không cố định, thí nghiệm chưa làm xong thì không thể ra về, còn thời gian hết giờ làm việc của Kevin lại được tự chủ động nên khá linh hoạt.
Chẳng mấy chốc đã đến buổi hòa nhạc giữa học kỳ của Tiểu Long, cô và Kevin đều đến cổ vũ. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc com lê, cảm thấy anh thật sự rạng ngời, cô chỉ sợ mình không xứng với anh, thay rất nhiều bộ nhưng vẫn không ưng.
Buổi hòa nhạc bắt đầu từ lúc bảy giờ nhưng sáu giờ ba mươi, các thành viên trong đội quản nhạc đã phải có mặt ở trường, Kevin đành phải đưa Tiểu Long đến trường trước, sau đó mới quay lại đón cô, trong khi cô còn chưa trang điểm xong xuôi, vẫn đang trần như nhộng rầu rĩ ngồi nhìn đống váy.
Kevin hớn hở hỏi: “Sao vậy? Múa thoát y hả em?”
“Anh trẻ trung, đẹp trai như thế, em mặc gì cũng không xứng với anh được.”
“Thế thì em đừng mặc nữa. Đi thôi, cứ thế này đi nghe concert (hòa nhạc), chắc chắn mọi người sẽ phải lác mắt.”
Kevin liền bước đến kéo cô, cô vẫn không chịu nhúc nhích. Không biết làm thế nào, Kevin liền cởi phắt áo com lê ra, ôm cô nằm lăn ra giường.
Thấy giờ biểu diễn sắp bắt đầu, cô vội la lớn: “Anh làm gì vậy, làm gì vậy? Concert sắp bắt đầu rồi, không cẩn thận là muộn đấy!”
“Đằng nào em cũng không có ý định đi mà.”
“Ai bảo em không có ý định đi?”
“Thế thì mặc quần áo nhanh lên!”
Kevin ngồi dậy để cô mặc quần áo.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, tại bãi đỗ xe, có người chào Kevin: “Hi, Kevin, không ngờ lại gặp cậu ở đây!”
Máu trong người cô như ngừng chảy, trước mặt là đôi vợ chồng trạc tuổi trung niên, người chồng chắc chắn cũng làm việc ở viện A, hình như là người Đài Loan, cô không biết tên, nhưng chắc chắn đã từng gặp, khuôn mặt không xa lạ, hình như còn là người phụ trách chính đề tài nghiên cứu.
Kevin nói: “Eric! Anh cũng đến đây hả? Đây là con gái anh à?”
“Ừ, đây là con trai cậu hả?”
“Đúng vậy!”
Cô sợ Eric nhận ra cô là người của viện A nên vội chui vào xe.
Kevin nói chuyện với Eric một lúc rồi cũng cáo từ và lên xe.
Đợi xe chuyển bánh rồi, cô mới hỏi: “Đây chính là Eric... mà anh từng làm sàn cho đó hả?”
“Đúng đấy, cũng làm ở viện A bọn em, đang định giới thiệu hai người làm quen với nhau thì phát hiện ra em đã lẩn mất rồi...”
“Em không muốn anh ấy... nhận ra em...”
“I see (Anh hiểu).”
Tối đến, đợi Tiểu Long “tha” cho Kevin và về phòng mình ngủ, cô mới có cơ hội nói chuyện này với anh: “Em... chủ yếu là do sợ... người ở viện A sẽ... đàm tiếu linh tinh, rồi lại lan tin về Trung Quốc...”
Kevin liền kiểm điểm bản thân: “Tất cả là tại anh, đáng lẽ anh không nên đi nghe concert.”
Cô bắt đầu cuống. “Sao có thể trách anh được? Muốn trách thì phải trách em, đến giờ này vẫn chưa ly hôn được.”
“Không phải em không muốn ly hôn...”
Cô rất biết ơn Kevin vì anh rất hiểu cô, nhưng trong lòng cô biết tận sâu trong tiềm thức của mình, cô rất sợ phải nói chuyện ly hôn với Vương Thế Vĩ, sợ Vương Thế Vĩ nổi cơn điên lại gây ra những chuyện đe dọa đến sự an toàn của Kevin.
Nhưng hiện tại xem ra né tránh cũng không ăn thua, sớm muộn gì Vương Thế Vĩ cũng biết chuyện của cô và Kevin nên buộc phải nhanh chóng ly hôn, tốt nhất là trước khi Vương Thế Vĩ nắm bắt được bằng chứng ngoại tình, như thế sẽ dễ ly hôn hơn. Nhưng chuyện của Tiểu Nhiễm và Tông Gia Anh đều được anh chàng giải thích trơn tru, khi đi họp trường, anh chàng cũng đi một mình, chẳng lẽ anh chàng không cặp bồ thật ư?
Sao bảo một trăm phần trăm đàn ông từ nước ngoài về nước phát triển sự nghiệp đều ngoại tình? Chẳng lẽ Vương Thế Vĩ là trường hợp ngoại lệ ư?
Không thể như thế được!
Cô nhớ đến lời chị cả từng nói trước đây, Vương Thế Vĩ đã từng hỏi lão Mục chuyện quyên góp tiền, và lão Mục từng xin được tài trợ từ bố Mật Doãn Lệ, còn vì thế mà cặp với Mật Doãn Lệ. Không biết lão Mục có vạch đường cho Vương Thế Vĩ hay không?
Vừa nghĩ đến con đường này là cô lại liên tưởng các dấu vết lại với nhau. Biết đâu Tiểu S (s) trong blog của Mật Doãn Lệ là Vương Thế Vĩ, chữ “Thế” phiên âm là Shi, bắt đầu bằng chữ S còn gì? Vương Thế Vĩ trẻ hơn lão Mục, lão Mục là S lớn thì Vương Thế Vĩ là s nhỏ thôi.
Còn cả chi tiết đột nhiên Mật Doãn Lệ đóng blog, có thể không phải vì lão Mục nói gì, mà là Vương Thế Vĩ nói gì đó, vì cô đã từng kể chuyện Mật Doãn Lệ cười nhạo lão Mục cho Vương Thế Vĩ nghe. Nhưng trong lòng anh ta sẽ hiểu đó không phải là cười nhạo lão Mục, mà là cười nhạo anh ta, thế nên anh ta đã nổi cáu với Mật Doãn Lệ, và Mật Doãn Lệ đã đóng blog lại.
Cú điện thoại dịu dàng mà anh ta gọi khi quay trở lại Mỹ chắc chắn là gọi cho Tiểu Mật.
Chắc chắn là như vậy!
Cô lại gọi ngay điện thoại cho chị cả: “Ngươi có copy bài post liên quan đến anh S trong blog của Mật Doãn Lệ không... Ý ta nói là anh Tiểu S (s) ấy?”
“Copy rồi, sao vậy?”
Cô vô cùng hào hứng. “Copy rồi thì tốt quá! Gửi cho ta một file nhé?”
“Ok, nhưng ngươi phải nói cho ta biết tại sao ngươi cần cái này, lão Mục nhà ta...”
“Việc này không liên quan gì đến lão Mục, ta biết anh Tiểu S (s) không phải là lão Mục...”
“Thế ngươi...”
“Ta nghi anh Tiểu S (s) là Vương Thế Vĩ.”
Chị cả sững lại một lát rồi nói: “Wow, cũng có khả năng đó nhỉ! Tên Vương Thế Vĩ cũng có chữ “S” mà.”
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế.”
Chị cả liền gửi hết file chứa các bài post của Mật Doãn Lệ qua email, cô đọc từng bài một, cảm thấy anh Tiểu S (s) có thể là bất kỳ người đàn ông nào, vì không có chi tiết nào đặc biệt, toàn bộ đều là chuyện gái trai, trong bài post cười nhạo anh Tiểu S (s) kém khoản chăn gối và cả bài post cười nhạo vợ anh Tiểu S (s) không huấn luyện chồng chu đáo đều không nằm trong file này, rất có thể đã xóa trước khi chị cả copy.
Cô bảo chị cả hỏi dò từ phía lão Mục, xem bố Mật Doãn Lệ có quyên góp tiền cho trường F hay không.
Chẳng mấy chốc chị cả đã có thông tin: “Có quyên góp! Chia làm ba đợt, đợt thứ nhất một triệu nhân dân tệ đã chuyển rồi.”
“Thế lão Mục có nói là ai đã xin được khoản tiền tài trợ này hay không?”
“Chi tiết cụ thể ông ấy không biết, chỉ biết bố Mật Doãn lệ có quyên góp cho trường F, chuyện này được đưa tin lên báo và truyền hình.”
“Quyên góp từ bao giờ?”
Chị cả nói mốc thời gian, rơi đúng vào thời gian sau khi Vương Thế Vĩ về nước.
Cô tin chắc một trăm phần trăm Vương Thế Vĩ là Tiểu S (s), nhưng cô quyết định sẽ không tiếp cận vấn đề từ phía Vương Thế Vĩ, nếu không anh ta lại thông đồng với Mật Doãn Lệ, để Mật Doãn Lệ đứng ra “làm chứng cho sự trong sạch của anh ta” với cô thì lại trở thành “vụ Tông Gia Anh” thứ hai.
Cô mở một blog trên website mà Mật Doãn Lệ mở blog, ID là “anh s”, sau đó cô gửi tin nhắn cho Mật Doãn Lệ: “Anh cũng mở blog rồi”.
Nhưng Mật Doãn Lệ không trả lời cô, không biết là do đã phát hiện ra điều bất thường hay đã bỏ hẳn ID đó, không những đóng cửa blog mà tin nhắn cũng chẳng kiểm tra.
Cô không thể công phá thành quách Mật Doãn Lệ, đành trực tiếp ra tay với Vương Thế Vĩ: “Tôi muốn ly hôn với anh.”
“Em điên à?”
“Tại sao cứ nhắc đến chuyện ly hôn với anh lại là điên?”
“Hai... vợ chồng mình đang yên ổn, tại sao em lại nghĩ đến chuyện ly hôn?”
“Anh cảm thấy như thế là ổn hả? Tôi cảm thấy chẳng ổn chút nào.”
“Rốt cuộc có gì là không ổn?”
Cô nghĩ một lát rồi nói: “Anh chưa bao giờ yêu tôi cả...”
“Ai bảo anh không yêu em?”
“Việc này mà còn phải ai nói à? Tự mình cảm nhận được thôi.”
Cô lấy một số ví dụ chứng minh Vương Thế Vĩ không yêu cô, nhưng anh ta lại kêu trời vì oan: “Những cái đó chứng tỏ anh không yêu em ư? Anh không yêu em mà làm chồng em lâu như vậy ư? Không yêu em mà lại có con với em?”
“Kết hôn, có con với tôi chứng tỏ anh yêu tôi ư? Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghe thấy người ta nói đến “hôn nhân không tình yêu” à?”
Vương Thế Vĩ nói rất thành khẩn: “Quân, em nói anh cái khác thì anh thừa nhận, nhưng em nói anh không yêu em thì anh sẽ không bao giờ thừa nhận, vì đó không phải là sự thật.”
“Ít nhất là anh không yêu tôi theo cách mà tôi thích.”
“Em thích anh yêu em bằng cách nào? Em phải nói ra chứ, em không nói với anh thì làm sao anh biết được?”
“Chuyện này nếu còn phải người khác nói cho mới biết thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Vương Thế Vĩ im lặng một lát rồi nói: “Thế có nghĩa là em ép anh phải chết hả?”
Cô vội hỏi: “Anh nói thế là có ý gì?”
“Anh muốn em nói cho anh biết rằng em thích anh yêu em như thế nào, em không chịu nói mà bắt anh phải đoán, nhưng anh... không đoán ra được. Anh sinh ra và lớn lên ở nông thôn, cũng không đọc... nhiều tiểu thuyết Quỳnh Dao như em, em không nói cho anh thì làm sao anh biết em... thích anh yêu em như thế nào. Nhưng từ xưa đến nay anh vẫn yêu em hết lòng mà!”
Cô liền kể một loạt những tật xấu của Vương Thế Vĩ sau khi kết hôn rồi chất vấn “Thế mà bảo là anh yêu tôi ư?”
“Anh... hồi ấy phải học hành nhiều mà. Anh là người đầu óc không nhanh nhạy, thi thạc sĩ phải nhờ em với chị cả xin đề hộ mới đỗ, nếu anh không dành quãng thời gian nhiều gấp hai, ba lần người khác thì làm sao lấy được bằng thạc sĩ, tiến sĩ? Hơn nữa nhà lại có ông bà ngoại Tiểu Long giúp thì anh… chủ yếu tập trung thời gian cho việc học. Em chê anh không làm việc nhà, sao em không nói với anh sớm? Hồi ấy em nói với anh thì chắc chắn anh sẽ bỏ thời gian ra làm việc nhà giúp em…”
Nghe thấy câu “làm việc nhà giúp em” là cô đã ôm một bụng tức rồi, nhưng cảm thấy cứ tranh cãi mãi vấn đề này cũng không đem lại kết quả gì, bèn bỏ qua chuyện này và tập trung vào việc chỉ trích sự thô bạo và thờ ơ của Vương Thế Vĩ đối với Tiểu Long.
Vương Thế Vĩ bèn nhận lỗi: “Hồi ấy đúng là anh hơi thô bạo, nhưng xuất phát điểm của anh... vẫn là tốt, em hãy tha thứ cho sự kỳ vọng quá lớn của anh vào Tiểu Long. Hơn nữa đó là chuyện từ lâu lắm rồi. Sau này anh có còn ép Tiểu Long như vậy nữa đâu. Em không nên cố chấp mãi chuyện cũ như thế. Đánh giá một con người thì phải xem sự tiến bộ của người ta chứ!”
Cô chỉ trích hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng Vương Thế Vĩ tìm đủ mọi lý do để biện minh cho mình, cuối cùng còn trách: “Em coi em đó, bao nhiêu năm rồi mà giấu kín những ấm ức trong bụng, không chịu góp ý với anh, làm sao anh tiến bộ lên được?”
Cô ấm ức lắm, bao nhiêu năm qua chịu khổ, bây giờ lại đổ trách nhiệm lên đầu cô!
Cô kể hết cuộc đối thoại này cho Kevin nghe, hồi lâu anh không nói gì, cô sợ quá. “Anh... đang nghĩ gì vậy?”
“Anh không nghĩ gì cả. Anh cảm thấy đúng là anh ta yêu em, chắc là cách yêu của anh ta không phù hợp với em, nhưng mỗi người có một cách yêu khác nhau...”
“Nhưng em không yêu anh ta!”
“Không phải em không yêu anh ta, chỉ có điều sống với nhau lâu ngày nên dần dần cảm thấy chán thôi.”
“Không phải như thế! Ngay từ đầu... em đã không có cảm giác với anh ta.” Cô kể hết chuyện chăn gối giữa cô với Vương Thế Vĩ bao năm qua cho Kevin nghe rồi nhấn mạnh: “Thật đấy, em chưa bao giờ có được cảm giác như đối với anh.”
“Có thể là vì hồi ấy em còn... trẻ, cơ thể còn chưa được đánh thức.”
“Chú ấy đang cắt cỏ ở đằng sau.”
Tiểu Long liền chạy ngay ra sân sau nhà.
Sau khi Tiểu Long từ Trung Quốc sang Mỹ không lâu, cuối tuần Kevin không đi làm nữa vì Tiểu Long muốn có quãng thời gian có chất lượng với anh. Cứ đến cuối tuần là hai young men lại cùng tập saxophone, chơi bóng rổ, cắt cỏ, dọn dẹp bể bơi. Đến tối, ba người cùng bơi lội, chơi bi a, vô cùng vui vẻ.
Điều khiến cô rất mừng là Tiểu Long không bao giờ hỏi những câu hỏi như “tại sao chú Kevin lại ở nhà mình”, dường như cậu bé nghiễm nhiên coi Kevin là một thành viên trong nhà. Sau đó, đến buổi chiều tan học cũng là Kevin đi đón, vì thời gian tan sở của cô không cố định, thí nghiệm chưa làm xong thì không thể ra về, còn thời gian hết giờ làm việc của Kevin lại được tự chủ động nên khá linh hoạt.
Chẳng mấy chốc đã đến buổi hòa nhạc giữa học kỳ của Tiểu Long, cô và Kevin đều đến cổ vũ. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc com lê, cảm thấy anh thật sự rạng ngời, cô chỉ sợ mình không xứng với anh, thay rất nhiều bộ nhưng vẫn không ưng.
Buổi hòa nhạc bắt đầu từ lúc bảy giờ nhưng sáu giờ ba mươi, các thành viên trong đội quản nhạc đã phải có mặt ở trường, Kevin đành phải đưa Tiểu Long đến trường trước, sau đó mới quay lại đón cô, trong khi cô còn chưa trang điểm xong xuôi, vẫn đang trần như nhộng rầu rĩ ngồi nhìn đống váy.
Kevin hớn hở hỏi: “Sao vậy? Múa thoát y hả em?”
“Anh trẻ trung, đẹp trai như thế, em mặc gì cũng không xứng với anh được.”
“Thế thì em đừng mặc nữa. Đi thôi, cứ thế này đi nghe concert (hòa nhạc), chắc chắn mọi người sẽ phải lác mắt.”
Kevin liền bước đến kéo cô, cô vẫn không chịu nhúc nhích. Không biết làm thế nào, Kevin liền cởi phắt áo com lê ra, ôm cô nằm lăn ra giường.
Thấy giờ biểu diễn sắp bắt đầu, cô vội la lớn: “Anh làm gì vậy, làm gì vậy? Concert sắp bắt đầu rồi, không cẩn thận là muộn đấy!”
“Đằng nào em cũng không có ý định đi mà.”
“Ai bảo em không có ý định đi?”
“Thế thì mặc quần áo nhanh lên!”
Kevin ngồi dậy để cô mặc quần áo.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, tại bãi đỗ xe, có người chào Kevin: “Hi, Kevin, không ngờ lại gặp cậu ở đây!”
Máu trong người cô như ngừng chảy, trước mặt là đôi vợ chồng trạc tuổi trung niên, người chồng chắc chắn cũng làm việc ở viện A, hình như là người Đài Loan, cô không biết tên, nhưng chắc chắn đã từng gặp, khuôn mặt không xa lạ, hình như còn là người phụ trách chính đề tài nghiên cứu.
Kevin nói: “Eric! Anh cũng đến đây hả? Đây là con gái anh à?”
“Ừ, đây là con trai cậu hả?”
“Đúng vậy!”
Cô sợ Eric nhận ra cô là người của viện A nên vội chui vào xe.
Kevin nói chuyện với Eric một lúc rồi cũng cáo từ và lên xe.
Đợi xe chuyển bánh rồi, cô mới hỏi: “Đây chính là Eric... mà anh từng làm sàn cho đó hả?”
“Đúng đấy, cũng làm ở viện A bọn em, đang định giới thiệu hai người làm quen với nhau thì phát hiện ra em đã lẩn mất rồi...”
“Em không muốn anh ấy... nhận ra em...”
“I see (Anh hiểu).”
Tối đến, đợi Tiểu Long “tha” cho Kevin và về phòng mình ngủ, cô mới có cơ hội nói chuyện này với anh: “Em... chủ yếu là do sợ... người ở viện A sẽ... đàm tiếu linh tinh, rồi lại lan tin về Trung Quốc...”
Kevin liền kiểm điểm bản thân: “Tất cả là tại anh, đáng lẽ anh không nên đi nghe concert.”
Cô bắt đầu cuống. “Sao có thể trách anh được? Muốn trách thì phải trách em, đến giờ này vẫn chưa ly hôn được.”
“Không phải em không muốn ly hôn...”
Cô rất biết ơn Kevin vì anh rất hiểu cô, nhưng trong lòng cô biết tận sâu trong tiềm thức của mình, cô rất sợ phải nói chuyện ly hôn với Vương Thế Vĩ, sợ Vương Thế Vĩ nổi cơn điên lại gây ra những chuyện đe dọa đến sự an toàn của Kevin.
Nhưng hiện tại xem ra né tránh cũng không ăn thua, sớm muộn gì Vương Thế Vĩ cũng biết chuyện của cô và Kevin nên buộc phải nhanh chóng ly hôn, tốt nhất là trước khi Vương Thế Vĩ nắm bắt được bằng chứng ngoại tình, như thế sẽ dễ ly hôn hơn. Nhưng chuyện của Tiểu Nhiễm và Tông Gia Anh đều được anh chàng giải thích trơn tru, khi đi họp trường, anh chàng cũng đi một mình, chẳng lẽ anh chàng không cặp bồ thật ư?
Sao bảo một trăm phần trăm đàn ông từ nước ngoài về nước phát triển sự nghiệp đều ngoại tình? Chẳng lẽ Vương Thế Vĩ là trường hợp ngoại lệ ư?
Không thể như thế được!
Cô nhớ đến lời chị cả từng nói trước đây, Vương Thế Vĩ đã từng hỏi lão Mục chuyện quyên góp tiền, và lão Mục từng xin được tài trợ từ bố Mật Doãn Lệ, còn vì thế mà cặp với Mật Doãn Lệ. Không biết lão Mục có vạch đường cho Vương Thế Vĩ hay không?
Vừa nghĩ đến con đường này là cô lại liên tưởng các dấu vết lại với nhau. Biết đâu Tiểu S (s) trong blog của Mật Doãn Lệ là Vương Thế Vĩ, chữ “Thế” phiên âm là Shi, bắt đầu bằng chữ S còn gì? Vương Thế Vĩ trẻ hơn lão Mục, lão Mục là S lớn thì Vương Thế Vĩ là s nhỏ thôi.
Còn cả chi tiết đột nhiên Mật Doãn Lệ đóng blog, có thể không phải vì lão Mục nói gì, mà là Vương Thế Vĩ nói gì đó, vì cô đã từng kể chuyện Mật Doãn Lệ cười nhạo lão Mục cho Vương Thế Vĩ nghe. Nhưng trong lòng anh ta sẽ hiểu đó không phải là cười nhạo lão Mục, mà là cười nhạo anh ta, thế nên anh ta đã nổi cáu với Mật Doãn Lệ, và Mật Doãn Lệ đã đóng blog lại.
Cú điện thoại dịu dàng mà anh ta gọi khi quay trở lại Mỹ chắc chắn là gọi cho Tiểu Mật.
Chắc chắn là như vậy!
Cô lại gọi ngay điện thoại cho chị cả: “Ngươi có copy bài post liên quan đến anh S trong blog của Mật Doãn Lệ không... Ý ta nói là anh Tiểu S (s) ấy?”
“Copy rồi, sao vậy?”
Cô vô cùng hào hứng. “Copy rồi thì tốt quá! Gửi cho ta một file nhé?”
“Ok, nhưng ngươi phải nói cho ta biết tại sao ngươi cần cái này, lão Mục nhà ta...”
“Việc này không liên quan gì đến lão Mục, ta biết anh Tiểu S (s) không phải là lão Mục...”
“Thế ngươi...”
“Ta nghi anh Tiểu S (s) là Vương Thế Vĩ.”
Chị cả sững lại một lát rồi nói: “Wow, cũng có khả năng đó nhỉ! Tên Vương Thế Vĩ cũng có chữ “S” mà.”
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế.”
Chị cả liền gửi hết file chứa các bài post của Mật Doãn Lệ qua email, cô đọc từng bài một, cảm thấy anh Tiểu S (s) có thể là bất kỳ người đàn ông nào, vì không có chi tiết nào đặc biệt, toàn bộ đều là chuyện gái trai, trong bài post cười nhạo anh Tiểu S (s) kém khoản chăn gối và cả bài post cười nhạo vợ anh Tiểu S (s) không huấn luyện chồng chu đáo đều không nằm trong file này, rất có thể đã xóa trước khi chị cả copy.
Cô bảo chị cả hỏi dò từ phía lão Mục, xem bố Mật Doãn Lệ có quyên góp tiền cho trường F hay không.
Chẳng mấy chốc chị cả đã có thông tin: “Có quyên góp! Chia làm ba đợt, đợt thứ nhất một triệu nhân dân tệ đã chuyển rồi.”
“Thế lão Mục có nói là ai đã xin được khoản tiền tài trợ này hay không?”
“Chi tiết cụ thể ông ấy không biết, chỉ biết bố Mật Doãn lệ có quyên góp cho trường F, chuyện này được đưa tin lên báo và truyền hình.”
“Quyên góp từ bao giờ?”
Chị cả nói mốc thời gian, rơi đúng vào thời gian sau khi Vương Thế Vĩ về nước.
Cô tin chắc một trăm phần trăm Vương Thế Vĩ là Tiểu S (s), nhưng cô quyết định sẽ không tiếp cận vấn đề từ phía Vương Thế Vĩ, nếu không anh ta lại thông đồng với Mật Doãn Lệ, để Mật Doãn Lệ đứng ra “làm chứng cho sự trong sạch của anh ta” với cô thì lại trở thành “vụ Tông Gia Anh” thứ hai.
Cô mở một blog trên website mà Mật Doãn Lệ mở blog, ID là “anh s”, sau đó cô gửi tin nhắn cho Mật Doãn Lệ: “Anh cũng mở blog rồi”.
Nhưng Mật Doãn Lệ không trả lời cô, không biết là do đã phát hiện ra điều bất thường hay đã bỏ hẳn ID đó, không những đóng cửa blog mà tin nhắn cũng chẳng kiểm tra.
Cô không thể công phá thành quách Mật Doãn Lệ, đành trực tiếp ra tay với Vương Thế Vĩ: “Tôi muốn ly hôn với anh.”
“Em điên à?”
“Tại sao cứ nhắc đến chuyện ly hôn với anh lại là điên?”
“Hai... vợ chồng mình đang yên ổn, tại sao em lại nghĩ đến chuyện ly hôn?”
“Anh cảm thấy như thế là ổn hả? Tôi cảm thấy chẳng ổn chút nào.”
“Rốt cuộc có gì là không ổn?”
Cô nghĩ một lát rồi nói: “Anh chưa bao giờ yêu tôi cả...”
“Ai bảo anh không yêu em?”
“Việc này mà còn phải ai nói à? Tự mình cảm nhận được thôi.”
Cô lấy một số ví dụ chứng minh Vương Thế Vĩ không yêu cô, nhưng anh ta lại kêu trời vì oan: “Những cái đó chứng tỏ anh không yêu em ư? Anh không yêu em mà làm chồng em lâu như vậy ư? Không yêu em mà lại có con với em?”
“Kết hôn, có con với tôi chứng tỏ anh yêu tôi ư? Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghe thấy người ta nói đến “hôn nhân không tình yêu” à?”
Vương Thế Vĩ nói rất thành khẩn: “Quân, em nói anh cái khác thì anh thừa nhận, nhưng em nói anh không yêu em thì anh sẽ không bao giờ thừa nhận, vì đó không phải là sự thật.”
“Ít nhất là anh không yêu tôi theo cách mà tôi thích.”
“Em thích anh yêu em bằng cách nào? Em phải nói ra chứ, em không nói với anh thì làm sao anh biết được?”
“Chuyện này nếu còn phải người khác nói cho mới biết thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Vương Thế Vĩ im lặng một lát rồi nói: “Thế có nghĩa là em ép anh phải chết hả?”
Cô vội hỏi: “Anh nói thế là có ý gì?”
“Anh muốn em nói cho anh biết rằng em thích anh yêu em như thế nào, em không chịu nói mà bắt anh phải đoán, nhưng anh... không đoán ra được. Anh sinh ra và lớn lên ở nông thôn, cũng không đọc... nhiều tiểu thuyết Quỳnh Dao như em, em không nói cho anh thì làm sao anh biết em... thích anh yêu em như thế nào. Nhưng từ xưa đến nay anh vẫn yêu em hết lòng mà!”
Cô liền kể một loạt những tật xấu của Vương Thế Vĩ sau khi kết hôn rồi chất vấn “Thế mà bảo là anh yêu tôi ư?”
“Anh... hồi ấy phải học hành nhiều mà. Anh là người đầu óc không nhanh nhạy, thi thạc sĩ phải nhờ em với chị cả xin đề hộ mới đỗ, nếu anh không dành quãng thời gian nhiều gấp hai, ba lần người khác thì làm sao lấy được bằng thạc sĩ, tiến sĩ? Hơn nữa nhà lại có ông bà ngoại Tiểu Long giúp thì anh… chủ yếu tập trung thời gian cho việc học. Em chê anh không làm việc nhà, sao em không nói với anh sớm? Hồi ấy em nói với anh thì chắc chắn anh sẽ bỏ thời gian ra làm việc nhà giúp em…”
Nghe thấy câu “làm việc nhà giúp em” là cô đã ôm một bụng tức rồi, nhưng cảm thấy cứ tranh cãi mãi vấn đề này cũng không đem lại kết quả gì, bèn bỏ qua chuyện này và tập trung vào việc chỉ trích sự thô bạo và thờ ơ của Vương Thế Vĩ đối với Tiểu Long.
Vương Thế Vĩ bèn nhận lỗi: “Hồi ấy đúng là anh hơi thô bạo, nhưng xuất phát điểm của anh... vẫn là tốt, em hãy tha thứ cho sự kỳ vọng quá lớn của anh vào Tiểu Long. Hơn nữa đó là chuyện từ lâu lắm rồi. Sau này anh có còn ép Tiểu Long như vậy nữa đâu. Em không nên cố chấp mãi chuyện cũ như thế. Đánh giá một con người thì phải xem sự tiến bộ của người ta chứ!”
Cô chỉ trích hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng Vương Thế Vĩ tìm đủ mọi lý do để biện minh cho mình, cuối cùng còn trách: “Em coi em đó, bao nhiêu năm rồi mà giấu kín những ấm ức trong bụng, không chịu góp ý với anh, làm sao anh tiến bộ lên được?”
Cô ấm ức lắm, bao nhiêu năm qua chịu khổ, bây giờ lại đổ trách nhiệm lên đầu cô!
Cô kể hết cuộc đối thoại này cho Kevin nghe, hồi lâu anh không nói gì, cô sợ quá. “Anh... đang nghĩ gì vậy?”
“Anh không nghĩ gì cả. Anh cảm thấy đúng là anh ta yêu em, chắc là cách yêu của anh ta không phù hợp với em, nhưng mỗi người có một cách yêu khác nhau...”
“Nhưng em không yêu anh ta!”
“Không phải em không yêu anh ta, chỉ có điều sống với nhau lâu ngày nên dần dần cảm thấy chán thôi.”
“Không phải như thế! Ngay từ đầu... em đã không có cảm giác với anh ta.” Cô kể hết chuyện chăn gối giữa cô với Vương Thế Vĩ bao năm qua cho Kevin nghe rồi nhấn mạnh: “Thật đấy, em chưa bao giờ có được cảm giác như đối với anh.”
“Có thể là vì hồi ấy em còn... trẻ, cơ thể còn chưa được đánh thức.”