Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 111: Cường hóa

La Tiểu Lâu bàng hoàng, cậu hoàn toàn không ngờ rằng sẽ gặp phải tình huống này, chỉ có thể vội vã nói: “Nhưng, nhưng mà, em có thể giúp anh mà, em là chế tạo sư cơ giáp của anh không phải sao?” Nhất thời nóng ruột, La Tiểu Lâu đã quên mất mình và Nguyên Tích đang chiến tranh lạnh, ngay cả khoảng cách cũng không duy trì nữa, tiến sát lại gần trước mặt Nguyên Tích.

Nguyên Tích đặt ly rượu trong tay xuống, quay sang nhìn La Tiểu Lâu đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy lo âu, đôi mắt đen láy đảo một vòng trên người La Tiểu Lâu, rồi bình tĩnh nói: “Vân Tiêu đã được đưa đi rồi.”

Lần đầu tiên La Tiểu Lâu căm ghét sự độc tài chuyên chế của Nguyên Tích như vậy, cậu cực nhọc vất vả nỗ lực bao nhiêu như vậy, kết quả người này chỉ với một câu nói mà làm đảo lộn hết mọi kế hoạch của cậu! Căm giận hơn chính là, cậu đang cảm thấy chán chường nôn nóng cực độ, như thể việc cường hóa Vân Tiêu cho Nguyên Tích là chuyện quan trọng biết hết sức với cậu, trên thực tế, ngoại trừ chứng tỏ cậu có bao nhiêu quan tâm tới cái người trước mắt mình đang khăng khăng chiến tranh lạnh này, còn đâu không chứng minh được bất cứ điều gì.

Không, không thể như thế, tính cách xấu xa, bản tính ngang ngược của Nguyên Tích, lúc nào cũng áp bức cậu, ban đầu Nguyên Tích cũng không muốn ở lại bên cạnh cậu, hùng hổ can dự vào cuộc sống của cậu, hoàn toàn không đếm xỉa đến việc đã mang đến cho cậu bao nhiêu khổ não.

Mấy ngày này, Nguyên Tích thậm chí còn khôi phục lại dáng vẻ khiến người ta chán ghét, sợ hãi và băng giá như hồi đầu mới gặp nhau.

La Tiểu Lâu phẫn nộ trừng mắt nhìn Nguyên Tích, không kiềm chế được hét lên: “Anh đang có ý gì vậy?! Nếu cơ giáp của anh có vấn đề mà lại trực tiếp đi tìm người khác xử lí, vậy hiệp nghị của chúng ta còn có ý nghĩa gì nữa? Nếu em thực sự không làm được thì còn có thể hiểu, nhưng —— Rõ ràng em đang ở đây, ngay cả một câu anh cũng không nói cho em biết, như vậy là không tôn trọng em!”

“Anh không có ý không tôn trọng em, chỉ là hiện tại —— Vậy em muốn anh làm như thế nào?” Nguyên Tích ớ người, nhìn La Tiểu Lâu chất vấn mình mấy giây rồi mới ngập ngừng nói.

La Tiểu Lâu lập tức nói: “Mang Vân Tiêu về đây —”

“Không thể được.” Nguyên Tích nhanh chóng cắt lời La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu ngứa ngáy hận không thể nện vào mặt Nguyên Tích mấy cú, kìm nén cơn thịnh nộ, Nguyên Tích ăn mềm không ăn cứng, cậu phải châm trước một bước. Cậu không thể trông cậy vào việc Nguyên Tích hồi tâm chuyển ý, nhưng vì 10 lọ thuốc cường hóa của mình, La Tiểu Lâu quyết định nỗ lực lại một lần nữa.

Không biết có phải do hôm nay thi đấu mệt mỏi hay áp lực của ngày mai hay không, Nguyên Tích đổ đầy thêm một ly, sắc rượu màu hổ phách, dưới ánh đèn ngây ngất, La Tiểu Lâu có chút lo âu, nếu Nguyên Tích uống say thì càng không thể mang cơ giáp về cho cậu, chứ đừng nói đến thứ rượu hảo hạng kia sẽ chuốc thêm phiền não cho cậu.

“Em nghĩ, mình có thể sửa giúp anh, anh nên để em thử một lần…” La Tiểu Lâu nhỏ giọng nói.

Nguyên Tích một hơi cạn sạch ly rượu, hờ hững cởi khuy áo, quay đầu nói với La Tiểu Lâu, “Nếu hiện tại không có việc gì, em có thể đi nấu cơm hay mở nước tắm cho anh.”

La Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi nhìn Nguyên Tích, cậu không biết nên nói thế nào để thuyết phục Nguyên Tích. Nhưng tiếp đó khi nhìn thấy vết thương đỏ chói từ cổ áo lan ra khắp người Nguyên Tích, cậu bỗng nhiên nhớ ra hôm nay Nguyên Tích đã bị thương giữa trận đấu. Xem ra, Nguyên Tích không cho bác sĩ điều trị sơ bộ cho mình.

Khi nhận ra vết thương trên người Nguyên Tích, La Tiểu Lâu chẳng thể tập trung vào việc nào khác nữa. Thở dài, xoay người vào phòng trong lấy máy trị liệu, cởi áo Nguyên Tích, bắt đầu trị liệu giúp hắn.

Trong phòng im ắng trở lại, hơi lạnh tỏa ra từ Nguyên Tích dường như cũng đã biến mất, Nguyên Tích hạ mắt nhìn La Tiểu Lâu đang bận rộn trước người mình, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng. Khi La Tiểu Lâu tuyên bố cấm được lộn xộn thì hắn bỗng nhiên chìa tay ra chạm vào cậu, vuốt thẳng từ bờ vai xuống lưng, chậm rãi, nhẹ nhàng.



Đó là cử chỉ thân mật hiếm có của bọn họ trong hai ngày nay, La Tiểu Lâu khẽ cứng người, sau đó kéo tay Nguyên Tích xuống, bắt đầu trị liệu vết thương trên cánh tay hắn.

Ngoại trừ kế hoạch đã định là cường hóa Vân Tiêu, điều khiến La Tiểu Lâu canh cánh nhất là, linh kiện cấp tám cậu đã chế tác kia đã làm Nguyên Tích bị thương. Tuy Nguyên Tích làm cậu phẫn nộ như thế, nhưng cậu cũng không muốn thấy chuyện này tái diễn thêm một lần nào nữa. Trong bệnh viện, La Tiểu Lâu đã xem hết những trận tiếp theo của Nguyên Tích. Nguyên Tích sử dụng chiếc cơ giáp dự bị cấp bảy, thắng Nguyệt Thượng và thiếu niên mặt búp bê. Hơn nữa, sau đó không thua thêm lần nào nữa.

Nguyên Tích đã chứng tỏ thực lực và sự thuần thục của mình, cơ giáp của hắn kém hơn của Nguyệt Thượng hai cấp, trận đấu kéo dài đằng đẵng, nhưng hắn đã thắng. Trong khoảnh khắc đó, La Tiểu Lâu đang nằm trên giường bệnh đột nhiên cảm thấy Nguyên Tích thi đấu nghiêm túc như vậy, thực sự khiến người ta rất cảm động.

Thế nhưng, ngày mai Nguyên Tích có thể gặp lại vị sĩ quan kia.

Bởi vậy, thừa dịp bầu không khí hiện tại đã trở nên ấm áp thoải mái, La Tiểu Lâu không từ bỏ ý định, khẽ nói: “ Nguyên Tích, anh hãy nghe em nói, em muốn giúp anh sữa chữa Vân Tiêu, em rất hy vọng ——”


Nguyên Tích không nói gì, nhưng có vẻ không có ý thay đổi quyết định, La Tiểu Lâu gần như tuyệt vọng.

Đúng lúc này, cửa bị gõ hai tiếng, Nguyên Tích nhíu mày, lấy áo che kín La Tiểu Lâu, nói: “Vào đi.” Hoàn toàn mặc kệ chính bản thân mình đang ở trần.

Một trong hai người vừa theo Road ra ngoài đang đứng ở cửa, khi thấy La Tiểu Lâu thì thoáng do dự, sau đó nói với Nguyên Tích: “Thứ ngài yêu cầu đã được mang đến.”

Thứ đó có vẻ rất quan trọng với Nguyên Tích, hắn biến sắc, bước đến nhận tờ giấy người kia đưa, lướt nhanh một lượt.

Sau đó nói: “Được rồi, ta đã biết.” Khoảng cách khá xa, La Tiểu Lâu không thấy rõ biểu cảm của Nguyên Tích.

Khi người kia chuẩn bị đi thì Nguyên Tích đột nhiên nói: “Mang Vân Tiêu trở lại đây.”

Vẻ mặt của người kia trở nên phức tạp, nhưng cũng không dám đưa ra bất kì thắc mắc nào, sau khi cung kính hành lễ, cấp tốc xoay người đi khỏi.

La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Nguyên Tích, không rõ vì sao hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý như vậy. Nhưng bất kể là như thế nào thì đây cũng là chuyện tốt.

Khi Nguyên Tích đưa chiếc ấn không gian màu trắng cho La Tiểu Lâu, hắn im lặng vài giây, rồi nắm tay cậu: “Trận đấu ngày mai, vô cùng quan trọng với anh.”

“Em biết, em sẽ mang nó tới phòng làm việc, có lẽ là sẽ kịp.” La Tiểu Lâu cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.

Nguyên Tích kéo cậu vào lòng, nói: “Qua bữa tối, anh đưa em đi.”


Hai người nhanh chóng ăn xong bữa tối, Nguyên Tích liền đưa La Tiểu Lâu tới phòng làm việc, nói một lát nữa sẽ qua đón cậu.

Sau khi Nguyên Tích đi khỏi, cuối cùng 125 cũng dám ló đầu ra, dè dặt hỏi: “Rốt cuộc các cậu cũng hòa thuận rồi hả?”

“Tao nghĩ chẳng phải.” La Tiểu Lâu vừa quan sát Vân Tiêu, vừa trả lời nó. Tâm trạng của Nguyên Tích không thoải mái, tuyệt đối có chuyện, hơn nữa, sau khi giải đấu kết thúc hắn sẽ ngả bài, La Tiểu Lâu có dự cảm đó.

125 vẫn còn sợ hãi mà vòng quanh múa lộn quanh La Tiểu Lâu, “Cơ mà —— tôi nghĩ vì trái tim khỏe mạnh của mình, các cậu nên hòa thuận. Mấy ngày nay tôi cứ lo lắng hãi hùng suốt —— Úi trời, Vân Tiêu bị hư tổn nghiêm trọng đến thế này cơ á!”

La Tiểu Lâu không thể không thừa nhận, tổn thương của Vân Tiêu có vẻ nghiêm trọng hơn Nguyên Tích rất nhiều. Chiếc cơ giáp màu trắng đồ sộ đứng sừng sững trước mặt La Tiểu Lâu, dưới sườn ngực có một lỗ thủng không nhỏ, xung quanh đều là những vết nứt li ti.

“Cậu chế tạo ra chiếc kinh kiện kia tuy rất đỉnh, nhưng tuyệt đối không nên gây thương tổn cho Vân Tiêu thành như thế này, chắc cái này cũng có chút liên quan đến thao tác của Nguyên Tích. Hai ngày nay Nguyên Tích đúng thật là có vấn đề. Từ cái hôm ngài ấy cầm đuôi ném tôi ra ngoài cửa là tôi đã biết rồi!” 125 căm giận nói.

“Nếu không phải hôm đó mày không đương lén lút vận chuyển rượu của anh ấy thì lời nói sẽ có sức thuyết phục hơn đấy.” La Tiểu Lâu thuận miệng đáp, sau đó hỏi, “À… theo mày, tao dùng bao nhiêu thuốc cường hóa thì vừa?”

125 trèo lên chỗ bị thương ngắm nghía một phen, rồi thận trọng nói: “… Càng nhiều càng tốt.”

La Tiểu Lâu lập tức mang hết những lọ cường hóa còn lại ra, sau đó vừa điều phối vừa tính toán phương án cường hóa trong lòng.

Cơ giáp cấp tám, dù La Tiểu Lâu có nắm chắc thì cậu cũng vẫn không thể tránh khỏi căng thẳng. Có điều, phòng trường hợp cậu thực sự không làm được, vậy sẽ phải mau chóng thông báo cho Nguyên Tích, ít nhất cậu sẽ không tạo ra tổn hại lớn hơn nữa.


Trước khi La Tiểu Lâu cường hóa, 125 trèo vào bên trong Vân Tiêu thay đổi thiết lập, làm cho thiết bị phản ứng dị thú tạm thời không vận hành.

Sau đó La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, bắt đầu tiến hành cường hóa.

125 lần đầu tiên cảm thấy hồi hộp, bèn chạy ra cửa trông coi.

La Tiểu Lâu dựa theo kế hoạnh của mình, dùng ý thức nguyên lực bao quanh toàn bộ Vân Tiêu trước, sau đó đem thuốc cường hóa từ từ dung nhập vào chỗ bị tổn hại.

Sau 10 phút bắt đầu cường hóa, Vân Tiêu không hề có phản ứng. Đây là tình huống chưa bao giờ xảy ra, La Tiểu Lâu nôn nóng đến độ toát mồ hôi, trong bụng chán nản, lẽ nào thất bại?


Có nên tiết kiệm thời gian, từ bỏ sớm? Không, cậu không muốn từ bỏ, vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội.

La Tiểu Lâu không ngừng thử dung hợp bao nhiêu ý thức nguyên lực cần cung cấp với mọi cách thức, sau nửa giờ, cuối cùng Vân Tiêu cũng xảy ra phản ứng với thuốc cường hóa!

Có lẽ là do vấn đề chất liệu hoặc Vân Tiêu đã từng một lần được cường hóa, tóm lại, xác suất xảy ra phản ứng giữa thuốc cường hóa và Vân Tiêu là quá thấp, đây gần như là lần cường hóa gian nan nhất của La Tiểu Lâu.

Khi phát hiện ra phương pháp và bắt đầu cường hóa, lòng La Tiểu Lâu bất giác trở nên vui mừng. Cậu chừng như không thể dợi đến lúc hoàn thành cường hóa, cùng Nguyên Tích ngắm nhìn thành quả của chính mình.

Vậy nhưng, La Tiểu Lâu đã vui vẻ quá sớm, bởi vì ban đầu đã lãng phí không ít ý thức nguyên lực, hơn nữa độ khó của việc cường hóa cơ giáp cấp tám không thể mang ra so sánh với cơ giáp cấp thấp trước đây, sau cùng, La Tiểu Lâu bi kịch phát hiện, ý thức nguyên lực của cậu không đủ.

Cậu không thể trông cậy vào đột phá cực hạn nữa, ý thức nguyên lực tiếp tục tăng, mà mẹ La Tiểu Lâu đã nói, nếu ý thức nguyên lực đạt tới giai đoạn cao cấp thì sẽ không tiếp tục tăng lên nữa, nếu đột phá, chỉ có thể thông báo rằng sinh mệnh của cậu đã đi tới bờ bên kia.

Còn có 1/10, La Tiểu Lâu nhìn hầu hết bộ phận đã được cường hóa, trong nháy mắt nghĩ đến vết thương của Nguyên Tích, cắn răng, tiếp tục kiên trì cường hóa.

Khi cuối cùng cũng hoàn thành, La Tiểu Lâu đau đầu đến chết lặng, toàn thân như vừa ngoi lên từ mặt nước.

Hơn nữa, trong thân thể phảng phất một ngọn lửa đang thiêu đốt, cả người khó chịu, La Tiểu Lâu đoán chừng cơn sốt lại quay trở về.

Thế nhưng, khi nhìn Vân Tiêu lẳng lặng đứng trước mặt mình tỏa ra ánh bạc óng ánh, La Tiểu Lâu liền trở nên vừa kích động vừa an tâm, gánh nặng vẫn luôn đè nặng trong lòng rốt cục cũng thả xuống.

Từ cấp tám thượng phẩm cường hóa thẳng lên cấp chín thượng phẩm! Cấp mười trước đây là cơ giáp lợi hại nhất, dù ở toàn Liên Bang cũng chưa bao giờ xuất hiện cơ giáp cấp mười. Cơ giáp của Nguyệt Thượng cũng chỉ là cấp chín trung phẩm.

La Tiểu Lâu vừa thở dốc vừa nhìn Vân Tiêu càng thêm hoàn mỹ trước mặt.

Đúng lúc này, một tràng tiếng đập cửa vang lên, La Tiểu Lâu và 125 lấy lại tinh thần từ cơn hưng phấn sau khi cường hóa thành công Vân Tiêu.

125 chạy ra mở cửa, Nguyên Tích dường như không yên tâm bước vào.

“Sao lại lâu như vậy ——” Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu ngồi bệt dưới mặt đất, lập tức chạy tới bế La Tiểu Lâu dậy.

back top