La Thiểu Thiên vô cùng ngạc nhiên khi cơ giáp của mình cứ thế mà xuyên thẳng 1 mạch vào trong nước. Cậu vội vàng điều khiển cơ giáp chém đứt những cánh tay đang quấn chung quanh rồi lấy 1 mẩu cánh tay đó đưa vào trong để phân tích.
Hệ thống phân tích rất nhanh chóng đưa ra kết quả. Hóa ra cơ giáp vừa xuyên thấu qua tầng mỏng manh gì đó ko phải là bùn đất mà cũng chẳng phải nham thạch mà nó là những tế bào sống! Mà chúng lại còn giống tế bào thực vật, chẳng qua là cứng rắn hơn bình thường mà thôi.
La Thiểu Thiên nhìn chằm chằm hàng mẫu kia 1 lát, cảm thấy rất là khó tin. Sau đó cậu lại lái cơ giáp 1 vòng cắt thêm hàng mẫu, lần này cậu lấy mẫu là 1 cánh tay dài hơn 1m.
Trước khi có kết quả thí nghiệm lần 2, La Thiểu Thiên còn kinh ngạc thêm nữa khi tận mắt nhìn thấy cánh tay kia từ từ biến hình, cuối cùng thành 1 phiến lá cây vô hại, tuy rằng màu sắc lá có chút khác thường, ko biết nó có thể quang hợp đc hay ko.
La Thiểu Thiên nhìn kết quả phân tích cuối cùng, ko thể ko thừa nhận là bọn họ bị 1 loại thực vật trêu đùa. Bất luận là những cánh tay xấu xí này hay “lục địa” mà bọn họ từng giẫm lên đều là những thực vật đc gieo trồng.
Lục địa chính là những phiến lá thật lớn đan xen. Còn những cánh tay thì núp ở dưới những phiến lá lớn đó, chờ bọn họ đi tới trung gian phiến lá mới bắt đầu ra tay. Mà bóng dáng dưới ao nước ko phải là bóng dáng bọn họ mà là do thực vật biến hóa ra.
Như vậy là khi bọn họ vừa bước trên “lục địa” là đã bị cái loại thực vật đáng ghét này tính kế. Thế nhưng lúc này bọn họ lại ko có cách trị loại thực vật này bởi chúng giống như ko có nhược điểm, lại còn sinh sôi ko ngừng. Cũng chỉ có Renda tinh cầu mới có cái loại thực vật biến thái như vậy.
La Thiểu Thiên gửi kết quả cho những người khác sau đó điều khiển cơ giáp bơi hướng sâu trong, quan trọng nhất lúc này là cứu người, cứu đc càng nhiều càng tốt.
Nguyệt Thượng và Hách Nhĩ sau khi xuống nước cũng mở ra cơ giáp, sức chiến đấu của bọn họ tăng lên rất nhiều. Thể lực của Hách Nhĩ tuy bình thường nhưng thực lực điều khiển cơ giáp của hắn là cực kỳ tốt. Hơn nữa hắn còn thích thiết kế các loại cạm bẫy và những cạm bẫy này giúp ích rất nhiều trong khi chiến đấu với những cánh tay kia.
Hách Nhĩ cười tủm tỉm nhìn những cánh tay bị hắn cắt thành từng miếng vụn. Nhưng sau đó chúng lại liên kết lại với nhau thành cánh tay và tiếp tục nảy lên. Hách Nhĩ lắc lắc đầu, cứ như vậy hoài là ko đc. Hộp năng lượng của bọn họ là có hạn trong khi những thứ này ko hề có cố kỵ gì.
Đúng lúc này Hách Nhĩ nhìn thấy đằng trước có 1 đoàn cánh tay rất lớn. Hắn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu xong lại phát hiện những cánh tay ấy ko thèm để ý đến mình. Hách Nhĩ đang vô cùng kinh ngạc thì lại thấy Thiều Dung từ bên kia khua trường tiên (roi dài) vào chúng.
Động tác của Thiều Dung quá nhanh, những cánh tay còn chưa kịp dung hợp lại đã bị dập nát lần nữa. Cho dù ở trong nước, những cánh tay này cũng ko làm khó đc Thiều Dung. Ngay sau đó Thiều Dung liền nhanh chóng bơi xuống, chắc hẳn là đi cứu người.
Hách Nhĩ nói thầm trong lòng: đúng là biến thái,ngay cả cơ giáp cũng ko cần dùng. Chắc ko phải người quá.
Sau khi thu đc tin tức từ La Thiểu Thiên và đám người Nguyệt Thượng, Nguyên Tích suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định: hắn và Thiều Dung đi cứu những người bị túm xuống sâu nhất, sẵn tiện nhìn xem có cách nào phá hủy tận gốc loại thực vật này ko, còn những người khác đi cứu binh lính gần hơn. Cứu đc người nào liền đưa về chiến hạm sau đó quay lại tiếp tục cứu người khác, hy vọng có thể cứu đc tất cả.
Đi xuống tới một độ sâu, chung quanh bọn họ là đông nghìn nghịt những cánh tay giống như cành cây rậm rạp, bọn họ đã hoàn toàn xâm nhập trong rừng thực vật này rồi. Binh lính bị nhốt ở đây rất ít, có lẽ đây đều là những người đầu tiên bị kéo xuống.
Nguyên Tích kêu La Tiểu Lâu cởi bỏ lồng bảo hộ, La Tiểu Lâu chần chờ 1 chút bị Nguyên Tích trừng mắt, thúc giục:” Nhanh lên, chúng ta ko còn nhiều thời gian. Tin tưởng ta, ta có thể đưa em an toàn vào trong cơ giáp. Bây giờ em đã ko còn lựa chọn nào khác, trừ phi em muốn bị chúng nuốt vào bụng rồi mới cởi bỏ lồng bảo hộ.”
Câu nói cuối cùng khiến La Tiểu Lâu ko hề chần chừ cởi bỏ lồng bảo hộ. Nguyên Tích mở ra Vân Thiên, cơ giáp cấp 9 màu trắng đứng thẳng giữa rừng rậm đen kịt.
Nguyên Tích dùng cả 2 tay chém đứt những cánh tay dây dưa quanh 2 người. Tay chân La Tiểu Lâu đều gắt gao quấn cả trên người Nguyên Tích.
Nguyên Tích vừa đi vừa chém từ từ tiến gần Vân Thiên. Nhưng khi gần tới đc khoang điều khiển thì quần áo La Tiểu Lâu bỗng bị 1 cánh tay kéo ra, 1 cánh tay khác thì kéo vòng cổ của cậu, khi cậu còn chưa phản ứng kịp, vòng cổ đã bị kéo đi xuống.
Lúc này Nguyên Tích đang lo bảo hộ cả hai, ko thể cố đc khác nữa. La Tiểu Lâu cắn răng, dùng ý thức nguyên lực hóa thành những tia nhỏ cắt đứt cánh tay đang vòng trên cổ mình sau đó nhanh chóng vươn tay phải kéo vòng cổ 125 trở về. Chuyện này xảy ra chỉ trong chớp mắt, Nguyên Tích ko có chú ý tới. Ngay sau đó 2 người cùng tiến vào khoang điều khiển.
Sau khi tiến vào, Nguyên Tích điều khiển Vân Thiên dùng mọi cách để phá hủy những cánh tay kia, cuối cùng cũng phát hiện đc 1 binh lính. Lồng bảo hộ của binh lính kia đang nhấp nháy, đây là dấu hiệu báo sắp hết năng lượng. Nguyên Tích lập tức cứu binh lính từ trong đám cánh tay ra, sau đó đưa năng lượng từ cơ giáp vào lồng bảo hộ, binh lính tóc vàng ở bên trong thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ thu lại di thư của mình.
Lòng bàn tay của Vân Thiên chứa lồng bảo hộ, nhưng như vậy sẽ rất khó khăn để cứu những người khác. Nguyên Tích đang tính đưa ra chỉ lệnh đi lên trên trước thì bỗng dừng lại động tác, hắn nhìn chằm chằm phía xa xa nói:” Mau nhìn.”
La Tiểu Lâu nhìn qua, trên màn ảnh là cảnh tượng sâu trong đáy hồ, nơi đó đang ẩn hiện có ngọn đèn.
“Đó là – đó là 1 tòa thành!” La Tiểu Lâu kêu lên.
Dưới ngọn đèn, cả tòa thành như 1 tòa bảo thạch rất hoa mỹ, mê người. Khí thế to lớn khiến người ta sợ hãi than.
Sau 1 phút, ngọn đèn biến mất, đáy hồ lại tối đen như trước. Nhưng 2 người vẫn biết vừa rồi ko phải là ảo giác.
“Đó là Renda phong ấn.” Nguyên Tích nói khẳng định.
“Đúng vậy, em cũng nhìn thấy, nó thật đẹp, nhưng xem ra ko dễ đi vào đc.” La Tiểu Lâu thất thần trả lời.
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu 1 cái, ko nói gì, sau đó vòng vo phương hướng, phóng thẳng hướng đáy hồ. Động tác này khiến cho La Tiểu Lâu và binh lính tóc vàng đáng thương kia trợn mắt há mồm.
“Anh điên rồi sao, chúng ta ko phải là nên trở về trước, sau đó lập kế hoạch ổn thỏa rồi mới lại đến sao? Đây là đi đi chịu chết!” La Tiểu Lâu hô bên tai Nguyên Tích.
Nguyên Tích mím chặt môi, ko hề bị ảnh hưởng bởi tiếng hô của La Tiểu Lâu, hắn tập trung tinh thần nhìn bên ngoài, ngón tay hắn đánh ra càng nhiều chỉ lệnh.
Càng xuống sâu, càng nguy hiểm, huống chi Vân Thiên chỉ sử dụng có 1 tay. La Tiểu Lâu tuyệt vọng đình chỉ hô lớn, gắt gao nhìn bên ngoài. Nguyên Tích ko nghe bất luận người nào khuyên. Nơi này có lẽ là nơi táng thân của bọn họ đi.
Ở dưới này những cánh tay rất khác biệt so với phía trên. Chúng thô to hơn rất nhiều.
Bọn họ cuối cùng cũng thấy đc nguồn gốc của những cánh tay kia. Đó là 1 thứ rất lớn, đại khái gần bằng với chiến hạm. Đối diện bọn họ là 1 cái miệng mở thật lớn. Trên những cánh tay chung quanh treo đầy xương cốt màu trắng kỳ lạ. Phần mộ: đây mới là hàm nghĩa chân chính của nó.
Mà lúc này, những cánh tay ko hề dây dưa Vân Thiên mà tiến về phía sau tạo thành tường đồng vách sắt, ngăn chặn toàn bộ đường lui của bọn họ. Hiện tại chỉ có thể đi về phía trước mà thôi.
La Tiểu Lâu lăng lăng nhìn bên ngoài, binh lính tóc vàng đáng thương cảm thấy mình bị treo ở địa phương cũ vẫn tốt hơn, như vậy có thể bị chết muộn hơn 1 chút, còn kịp viết xong di thư và vân vân Biểu tượng cảm xúc frown
Nguyên Tích tựa hồ tỉnh lại từ trong chấp niệm, tốc độ Vân Thiên đã chậm lại.
Ở cửa miệng tối đen đằng trước bỗng xuất hiện 1 bóng người. Quần áo màu trắng, phiêu dật, tóa dài màu xanh di động trong nước. Chung quanh nàng như có ánh sáng, tại nơi hắc ám thế này, nàng càng thêm mê người.
La Tiểu Lâu bỗng hết cả khẩn trương lo lắng, cậu nhìn xem thẳng nuốt nước miếng =]]]. Trừ Nguyên Tích, cậu chưa từng gặp đc người nào đẹp đến vậy.
Vân Thiên tiếp tục đi về phía trước. La Tiểu Lâu đang trầm mê sắc đẹp rất nhanh đã bị bất mãn thay thế, bởi vì cậu phát hiện Nguyên Tích còn nhập thần hơn cả mình. Nguyên Tích có ý gì chứ? Chẳng lẽ chê mình ko đẹp? Mình còn ko ghét bỏ Nguyên Tích tính cách ác liệt, tính khí táo bạo, bây giờ còn “anh dũng” dẫn bọn họ đi chịu chết! Hừ.
Trong khi La Tiểu Lâu còn đang phẫn nộ, chung quanh Vân Thiên từ từ dâng lên 1 cái vỏ bọc màu đen thật lớn. Đây là hệ thống bảo vệ của Vân Thiên.
Đc rồi, cứ cho là Nguyên Tích chưa tới mức hết thuốc chữa, nhưng bây giờ mới làm này thì đc gì chứ?.
Sau khi mở ra hệ thống bảo vệ, Vân Thiên dùng tốc độ nhanh hơn tiến về phía trước. La Tiểu Lâu căm tức nghĩ, chẳng lẽ anh ta nỡ đâm chết mỹ nữ kia sao?
Binh lính tóc vàng đã nhắm lai 2 mắt, La Tiểu Lâu thì hiếm khi to gan nhìn ra bên ngoài, toàn thân run rẩy.
La Tiểu Lâu trơ mắt nhìn Vân Thiên mang theo vỏ bọc đi tới cách mỹ nữ kia vài mét, cậu còn thấy rõ ràng nàng mỉm cười ngọt ngào, ngay sau đó Vân Thiên liền nhanh chóng từ mặt sau của vỏ bọc lui lại. Còn vỏ bọc đó thì vẫn bảo trì tốc độ cao như cũ đâm thẳng về phía mỹ nữ rồi tiếp tục lao vào cái miệng đen ngòm kia.
La Tiểu Lâu còn chưa phản ứng lại đc, Nguyên Tích đã điều khiển Vân Thiên phóng ra pháo cao xạ về phía bên phải, đánh ra 1 lỗ hổng ở bên đó, sau đó Vân Thiên đi từ lỗ hổng đó ra ngoài.
Tiếp sau đó là tiếng nổ vang lên liên miên ko dứt sau lưng bọn họ. Tiếng nổ trầm đục, hẳn là đc phát ra từ bên trong vật kia.
Rốt cục La Tiểu Lâu cũng hết run rẩy, cậu ngơ ngác nhìn bộ gốc rễ màu đen bị phá hủy đến nỗi nhìn ko rõ nguyên trạng, thì thào nói:” Em còn tưởng anh định đồng quy vu tận với nó, ko ngờ anh lại làm như vậy…”
Nguyên Tích dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn La Tiểu Lâu, nói:” Vì sao ta phải đồng quy vu tận với nó? Chẳng lẽ vì nó lừa gạt ta sao? Còn nữa, đừng có hỏi về nữ nhân vừa rồi với ta, cho dù em nhìn chảy nước miếng cũng vô dụng, đó ko phải là con người. Đó chẳng qua là quái vật do nó huyễn hoặc ra.” Nói xong còn trừng La Tiểu Lâu, giống như La Tiểu Lâu làm ra chuyện có lỗi với hắn lắm vậy.
Thanh âm kích động của binh lính tóc vàng từ tần số công cộng truyền đến, hệ thống thông tin của bọn họ tạm thời khôi phục bình thường sau khi thực vật bị tiêu diệt, anh ta biểu đạt chân thành cảm ơn và kính ý đến Nguyên Tích và La Tiểu Lâu. Anh ta còn lặp lại cảm tạ La Tiểu Lâu, nói rằng chính mắt nhìn thấy La Tiểu Lâu nhảy xuống nước cứu binh lính bọn họ.
La Tiểu Lâu ngường ngượng, ko thể trơ mặt mà nói đây là hiểu lầm, nếu ko phải chính mình cũng bị túm xuống dưới thì cậu cũng ko dũng cảm hy sinh đâu.
Sau đó bọn họ lại kinh ngạc phát hiện những tay bất khuất đó toàn bộ vô lực chìm xuống, nháy mắt liền hoàn toàn héo rũ.
Cứu đc tất cả mọi người.
La Tiểu Lâu vui mừng nói:”Thật tốt quá, chúng ta đã thắng! Chúng ta đã giết chết thực vật kia, ko ngờ to lớn như vậy mà lại là 1 cái cây – ”
Nguyên Tích thì lại ko có kích động như vậy, hắn bình tĩnh nói:” Mực nước đang thấp xuống, còn nữa, cung điện vừa nãy biến mất rồi.”
Hệ thống phân tích rất nhanh chóng đưa ra kết quả. Hóa ra cơ giáp vừa xuyên thấu qua tầng mỏng manh gì đó ko phải là bùn đất mà cũng chẳng phải nham thạch mà nó là những tế bào sống! Mà chúng lại còn giống tế bào thực vật, chẳng qua là cứng rắn hơn bình thường mà thôi.
La Thiểu Thiên nhìn chằm chằm hàng mẫu kia 1 lát, cảm thấy rất là khó tin. Sau đó cậu lại lái cơ giáp 1 vòng cắt thêm hàng mẫu, lần này cậu lấy mẫu là 1 cánh tay dài hơn 1m.
Trước khi có kết quả thí nghiệm lần 2, La Thiểu Thiên còn kinh ngạc thêm nữa khi tận mắt nhìn thấy cánh tay kia từ từ biến hình, cuối cùng thành 1 phiến lá cây vô hại, tuy rằng màu sắc lá có chút khác thường, ko biết nó có thể quang hợp đc hay ko.
La Thiểu Thiên nhìn kết quả phân tích cuối cùng, ko thể ko thừa nhận là bọn họ bị 1 loại thực vật trêu đùa. Bất luận là những cánh tay xấu xí này hay “lục địa” mà bọn họ từng giẫm lên đều là những thực vật đc gieo trồng.
Lục địa chính là những phiến lá thật lớn đan xen. Còn những cánh tay thì núp ở dưới những phiến lá lớn đó, chờ bọn họ đi tới trung gian phiến lá mới bắt đầu ra tay. Mà bóng dáng dưới ao nước ko phải là bóng dáng bọn họ mà là do thực vật biến hóa ra.
Như vậy là khi bọn họ vừa bước trên “lục địa” là đã bị cái loại thực vật đáng ghét này tính kế. Thế nhưng lúc này bọn họ lại ko có cách trị loại thực vật này bởi chúng giống như ko có nhược điểm, lại còn sinh sôi ko ngừng. Cũng chỉ có Renda tinh cầu mới có cái loại thực vật biến thái như vậy.
La Thiểu Thiên gửi kết quả cho những người khác sau đó điều khiển cơ giáp bơi hướng sâu trong, quan trọng nhất lúc này là cứu người, cứu đc càng nhiều càng tốt.
Nguyệt Thượng và Hách Nhĩ sau khi xuống nước cũng mở ra cơ giáp, sức chiến đấu của bọn họ tăng lên rất nhiều. Thể lực của Hách Nhĩ tuy bình thường nhưng thực lực điều khiển cơ giáp của hắn là cực kỳ tốt. Hơn nữa hắn còn thích thiết kế các loại cạm bẫy và những cạm bẫy này giúp ích rất nhiều trong khi chiến đấu với những cánh tay kia.
Hách Nhĩ cười tủm tỉm nhìn những cánh tay bị hắn cắt thành từng miếng vụn. Nhưng sau đó chúng lại liên kết lại với nhau thành cánh tay và tiếp tục nảy lên. Hách Nhĩ lắc lắc đầu, cứ như vậy hoài là ko đc. Hộp năng lượng của bọn họ là có hạn trong khi những thứ này ko hề có cố kỵ gì.
Đúng lúc này Hách Nhĩ nhìn thấy đằng trước có 1 đoàn cánh tay rất lớn. Hắn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu xong lại phát hiện những cánh tay ấy ko thèm để ý đến mình. Hách Nhĩ đang vô cùng kinh ngạc thì lại thấy Thiều Dung từ bên kia khua trường tiên (roi dài) vào chúng.
Động tác của Thiều Dung quá nhanh, những cánh tay còn chưa kịp dung hợp lại đã bị dập nát lần nữa. Cho dù ở trong nước, những cánh tay này cũng ko làm khó đc Thiều Dung. Ngay sau đó Thiều Dung liền nhanh chóng bơi xuống, chắc hẳn là đi cứu người.
Hách Nhĩ nói thầm trong lòng: đúng là biến thái,ngay cả cơ giáp cũng ko cần dùng. Chắc ko phải người quá.
Sau khi thu đc tin tức từ La Thiểu Thiên và đám người Nguyệt Thượng, Nguyên Tích suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định: hắn và Thiều Dung đi cứu những người bị túm xuống sâu nhất, sẵn tiện nhìn xem có cách nào phá hủy tận gốc loại thực vật này ko, còn những người khác đi cứu binh lính gần hơn. Cứu đc người nào liền đưa về chiến hạm sau đó quay lại tiếp tục cứu người khác, hy vọng có thể cứu đc tất cả.
Đi xuống tới một độ sâu, chung quanh bọn họ là đông nghìn nghịt những cánh tay giống như cành cây rậm rạp, bọn họ đã hoàn toàn xâm nhập trong rừng thực vật này rồi. Binh lính bị nhốt ở đây rất ít, có lẽ đây đều là những người đầu tiên bị kéo xuống.
Nguyên Tích kêu La Tiểu Lâu cởi bỏ lồng bảo hộ, La Tiểu Lâu chần chờ 1 chút bị Nguyên Tích trừng mắt, thúc giục:” Nhanh lên, chúng ta ko còn nhiều thời gian. Tin tưởng ta, ta có thể đưa em an toàn vào trong cơ giáp. Bây giờ em đã ko còn lựa chọn nào khác, trừ phi em muốn bị chúng nuốt vào bụng rồi mới cởi bỏ lồng bảo hộ.”
Câu nói cuối cùng khiến La Tiểu Lâu ko hề chần chừ cởi bỏ lồng bảo hộ. Nguyên Tích mở ra Vân Thiên, cơ giáp cấp 9 màu trắng đứng thẳng giữa rừng rậm đen kịt.
Nguyên Tích dùng cả 2 tay chém đứt những cánh tay dây dưa quanh 2 người. Tay chân La Tiểu Lâu đều gắt gao quấn cả trên người Nguyên Tích.
Nguyên Tích vừa đi vừa chém từ từ tiến gần Vân Thiên. Nhưng khi gần tới đc khoang điều khiển thì quần áo La Tiểu Lâu bỗng bị 1 cánh tay kéo ra, 1 cánh tay khác thì kéo vòng cổ của cậu, khi cậu còn chưa phản ứng kịp, vòng cổ đã bị kéo đi xuống.
Lúc này Nguyên Tích đang lo bảo hộ cả hai, ko thể cố đc khác nữa. La Tiểu Lâu cắn răng, dùng ý thức nguyên lực hóa thành những tia nhỏ cắt đứt cánh tay đang vòng trên cổ mình sau đó nhanh chóng vươn tay phải kéo vòng cổ 125 trở về. Chuyện này xảy ra chỉ trong chớp mắt, Nguyên Tích ko có chú ý tới. Ngay sau đó 2 người cùng tiến vào khoang điều khiển.
Sau khi tiến vào, Nguyên Tích điều khiển Vân Thiên dùng mọi cách để phá hủy những cánh tay kia, cuối cùng cũng phát hiện đc 1 binh lính. Lồng bảo hộ của binh lính kia đang nhấp nháy, đây là dấu hiệu báo sắp hết năng lượng. Nguyên Tích lập tức cứu binh lính từ trong đám cánh tay ra, sau đó đưa năng lượng từ cơ giáp vào lồng bảo hộ, binh lính tóc vàng ở bên trong thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ thu lại di thư của mình.
Lòng bàn tay của Vân Thiên chứa lồng bảo hộ, nhưng như vậy sẽ rất khó khăn để cứu những người khác. Nguyên Tích đang tính đưa ra chỉ lệnh đi lên trên trước thì bỗng dừng lại động tác, hắn nhìn chằm chằm phía xa xa nói:” Mau nhìn.”
La Tiểu Lâu nhìn qua, trên màn ảnh là cảnh tượng sâu trong đáy hồ, nơi đó đang ẩn hiện có ngọn đèn.
“Đó là – đó là 1 tòa thành!” La Tiểu Lâu kêu lên.
Dưới ngọn đèn, cả tòa thành như 1 tòa bảo thạch rất hoa mỹ, mê người. Khí thế to lớn khiến người ta sợ hãi than.
Sau 1 phút, ngọn đèn biến mất, đáy hồ lại tối đen như trước. Nhưng 2 người vẫn biết vừa rồi ko phải là ảo giác.
“Đó là Renda phong ấn.” Nguyên Tích nói khẳng định.
“Đúng vậy, em cũng nhìn thấy, nó thật đẹp, nhưng xem ra ko dễ đi vào đc.” La Tiểu Lâu thất thần trả lời.
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu 1 cái, ko nói gì, sau đó vòng vo phương hướng, phóng thẳng hướng đáy hồ. Động tác này khiến cho La Tiểu Lâu và binh lính tóc vàng đáng thương kia trợn mắt há mồm.
“Anh điên rồi sao, chúng ta ko phải là nên trở về trước, sau đó lập kế hoạch ổn thỏa rồi mới lại đến sao? Đây là đi đi chịu chết!” La Tiểu Lâu hô bên tai Nguyên Tích.
Nguyên Tích mím chặt môi, ko hề bị ảnh hưởng bởi tiếng hô của La Tiểu Lâu, hắn tập trung tinh thần nhìn bên ngoài, ngón tay hắn đánh ra càng nhiều chỉ lệnh.
Càng xuống sâu, càng nguy hiểm, huống chi Vân Thiên chỉ sử dụng có 1 tay. La Tiểu Lâu tuyệt vọng đình chỉ hô lớn, gắt gao nhìn bên ngoài. Nguyên Tích ko nghe bất luận người nào khuyên. Nơi này có lẽ là nơi táng thân của bọn họ đi.
Ở dưới này những cánh tay rất khác biệt so với phía trên. Chúng thô to hơn rất nhiều.
Bọn họ cuối cùng cũng thấy đc nguồn gốc của những cánh tay kia. Đó là 1 thứ rất lớn, đại khái gần bằng với chiến hạm. Đối diện bọn họ là 1 cái miệng mở thật lớn. Trên những cánh tay chung quanh treo đầy xương cốt màu trắng kỳ lạ. Phần mộ: đây mới là hàm nghĩa chân chính của nó.
Mà lúc này, những cánh tay ko hề dây dưa Vân Thiên mà tiến về phía sau tạo thành tường đồng vách sắt, ngăn chặn toàn bộ đường lui của bọn họ. Hiện tại chỉ có thể đi về phía trước mà thôi.
La Tiểu Lâu lăng lăng nhìn bên ngoài, binh lính tóc vàng đáng thương cảm thấy mình bị treo ở địa phương cũ vẫn tốt hơn, như vậy có thể bị chết muộn hơn 1 chút, còn kịp viết xong di thư và vân vân Biểu tượng cảm xúc frown
Nguyên Tích tựa hồ tỉnh lại từ trong chấp niệm, tốc độ Vân Thiên đã chậm lại.
Ở cửa miệng tối đen đằng trước bỗng xuất hiện 1 bóng người. Quần áo màu trắng, phiêu dật, tóa dài màu xanh di động trong nước. Chung quanh nàng như có ánh sáng, tại nơi hắc ám thế này, nàng càng thêm mê người.
La Tiểu Lâu bỗng hết cả khẩn trương lo lắng, cậu nhìn xem thẳng nuốt nước miếng =]]]. Trừ Nguyên Tích, cậu chưa từng gặp đc người nào đẹp đến vậy.
Vân Thiên tiếp tục đi về phía trước. La Tiểu Lâu đang trầm mê sắc đẹp rất nhanh đã bị bất mãn thay thế, bởi vì cậu phát hiện Nguyên Tích còn nhập thần hơn cả mình. Nguyên Tích có ý gì chứ? Chẳng lẽ chê mình ko đẹp? Mình còn ko ghét bỏ Nguyên Tích tính cách ác liệt, tính khí táo bạo, bây giờ còn “anh dũng” dẫn bọn họ đi chịu chết! Hừ.
Trong khi La Tiểu Lâu còn đang phẫn nộ, chung quanh Vân Thiên từ từ dâng lên 1 cái vỏ bọc màu đen thật lớn. Đây là hệ thống bảo vệ của Vân Thiên.
Đc rồi, cứ cho là Nguyên Tích chưa tới mức hết thuốc chữa, nhưng bây giờ mới làm này thì đc gì chứ?.
Sau khi mở ra hệ thống bảo vệ, Vân Thiên dùng tốc độ nhanh hơn tiến về phía trước. La Tiểu Lâu căm tức nghĩ, chẳng lẽ anh ta nỡ đâm chết mỹ nữ kia sao?
Binh lính tóc vàng đã nhắm lai 2 mắt, La Tiểu Lâu thì hiếm khi to gan nhìn ra bên ngoài, toàn thân run rẩy.
La Tiểu Lâu trơ mắt nhìn Vân Thiên mang theo vỏ bọc đi tới cách mỹ nữ kia vài mét, cậu còn thấy rõ ràng nàng mỉm cười ngọt ngào, ngay sau đó Vân Thiên liền nhanh chóng từ mặt sau của vỏ bọc lui lại. Còn vỏ bọc đó thì vẫn bảo trì tốc độ cao như cũ đâm thẳng về phía mỹ nữ rồi tiếp tục lao vào cái miệng đen ngòm kia.
La Tiểu Lâu còn chưa phản ứng lại đc, Nguyên Tích đã điều khiển Vân Thiên phóng ra pháo cao xạ về phía bên phải, đánh ra 1 lỗ hổng ở bên đó, sau đó Vân Thiên đi từ lỗ hổng đó ra ngoài.
Tiếp sau đó là tiếng nổ vang lên liên miên ko dứt sau lưng bọn họ. Tiếng nổ trầm đục, hẳn là đc phát ra từ bên trong vật kia.
Rốt cục La Tiểu Lâu cũng hết run rẩy, cậu ngơ ngác nhìn bộ gốc rễ màu đen bị phá hủy đến nỗi nhìn ko rõ nguyên trạng, thì thào nói:” Em còn tưởng anh định đồng quy vu tận với nó, ko ngờ anh lại làm như vậy…”
Nguyên Tích dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn La Tiểu Lâu, nói:” Vì sao ta phải đồng quy vu tận với nó? Chẳng lẽ vì nó lừa gạt ta sao? Còn nữa, đừng có hỏi về nữ nhân vừa rồi với ta, cho dù em nhìn chảy nước miếng cũng vô dụng, đó ko phải là con người. Đó chẳng qua là quái vật do nó huyễn hoặc ra.” Nói xong còn trừng La Tiểu Lâu, giống như La Tiểu Lâu làm ra chuyện có lỗi với hắn lắm vậy.
Thanh âm kích động của binh lính tóc vàng từ tần số công cộng truyền đến, hệ thống thông tin của bọn họ tạm thời khôi phục bình thường sau khi thực vật bị tiêu diệt, anh ta biểu đạt chân thành cảm ơn và kính ý đến Nguyên Tích và La Tiểu Lâu. Anh ta còn lặp lại cảm tạ La Tiểu Lâu, nói rằng chính mắt nhìn thấy La Tiểu Lâu nhảy xuống nước cứu binh lính bọn họ.
La Tiểu Lâu ngường ngượng, ko thể trơ mặt mà nói đây là hiểu lầm, nếu ko phải chính mình cũng bị túm xuống dưới thì cậu cũng ko dũng cảm hy sinh đâu.
Sau đó bọn họ lại kinh ngạc phát hiện những tay bất khuất đó toàn bộ vô lực chìm xuống, nháy mắt liền hoàn toàn héo rũ.
Cứu đc tất cả mọi người.
La Tiểu Lâu vui mừng nói:”Thật tốt quá, chúng ta đã thắng! Chúng ta đã giết chết thực vật kia, ko ngờ to lớn như vậy mà lại là 1 cái cây – ”
Nguyên Tích thì lại ko có kích động như vậy, hắn bình tĩnh nói:” Mực nước đang thấp xuống, còn nữa, cung điện vừa nãy biến mất rồi.”