Bên trong tòa thành tất cả đều đc ốp lát bằng đá quý. Vậy mà La Tiểu Lâu lần đầu tiên ko bị hấp dẫn, lúc này cậu đang lạnh toát hết cả người, La Tiểu Lâu cảm thấy mình như bị đông cứng nhưng mà những người khác ko ai có cảm giác như cậu. La Tiểu Lâu muốn dừng lại nhưng Nguyên Tích lại đang kéo tay cậu nên đành phải tiếp tục đi. Ko biết vì sao tất cả đều ko nói chuyện, trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng bước chân thế này La Tiểu Lâu càng cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc này, thanh âm 125 vang lên bên tai La Tiểu Lâu:” Dừng lại, mau dừng lại đi.”
La Tiểu Lâu tỉnh táo lại, tuy vẫn bị lạnh run nhưng cậu đã lấy lại đc tinh thần, vội vàng dùng ý thức nói với 125:” Sao vậy? 2 ngày nay mi bị làm sao? Bây giờ ổn chưa?”
125 chần chờ 1 chút, nói:” Tôi ko sao, chỉ là do sau khi tới tinh cầu này tôi bị tự động tắt máy để nâng cấp hệ thống. Về sau tôi sẽ giải thích rõ với cậu. Hiện tại đừng hỏi gì cả chỉ cần nghe tôi nói thôi. Cậu phải dừng lại, sau đó đi tới cái cửa ở giữa kia.”
La Tiểu Lâu nghi hoặc hỏi:” Là muốn ta đi lấy đồ của chủ nhân ngươi để lại sao? Nhưng mọi người đều ở đây thế này, ta đi thế nào…”
“Ko, bọn họ đều đang bị khống chế ý thức. Cậu ko phát hiện là tất cả đều đang đi về phía trước sao. Bên trong tòa cung điện này có 1 cỗ ý thức nguyên lực rất mạnh, nó đang khống chế những người này. Cậu yên tâm đi, tạm thời bọn họ sẽ ko bị nguy hiểm, cho nên chúng ta có thể thừa dịp này đi lấy những đồ vật kia.”
La Tiểu Lâu quay qua nhìn đồng bạn 2 bên người mình, quả nhiên phát hiện trên mặt bọn họ đều ko có biểu tình và cứ thế đi thẳng về phía trước. La Tiểu Lâu hít sâu 1 hơi, nói:” Mi nói là nơi này có 1 con dị thú khác? Và nó lại đang khống chế mọi người?”
125 nói:” Có thể nói đúng là như vậy.”
“Ko đc, ta phải đánh thức bọn họ trước đã – ” La Tiểu Lâu vừa nói vừa kéo Nguyên Tích lại.
“Đừng kêu Nguyên Tích, mà có kêu hắn cũng ko tỉnh táo lại đâu. Bây giờ ngươi phải đi lấy đồ vật kia đã…” 125 tựa hồ rất sốt ruột, luôn mãi thúc giục La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu dừng lại động tác, nghiêm túc nói:” 125, ta đã đáp ứng sẽ cứu chủ nhân của mi thì ta nhất định sẽ làm đc. Nhưng mà nếu chuyện đó gây nguy hiểm cho Nguyên Tích thì mi chắc hẳn là đã biết lựa chọn của ta rồi chứ.”
125 vừa sợ hãi lại vừa thương tâm nói:” Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng chỉ vì cứu chủ nhân nên tôi mới kêu cậu đi lấy vật kia sao? Tôi còn vì cậu nữa! Ko có những thứ đó thì cũng sẽ ko tìm đc chủ nhân của tôi, và cậu cũng ko thể sống hơn 30 tuổi đc. Cậu vì cứu tôi mà phải sử dụng ý thức nguyên lực cho nên sự tình đã rất nguy cấp rồi, tôi ko thể để cậu chết ở trong này. Bởi vậy tôi phải mạo hiểm dừng lại nâng cấp hệ thống của mình để đi ra nhắc nhở cậu.”
Thấy La Tiểu Lâu đã cảm động, 125 tiếp tục nói:” Lúc này thức tỉnh bọn họ thì tất cả sẽ cùng phải chết ở đây. Nếu cậu lấy đc đồ vật kia thì chúng ta sẽ có cơ hội sống sót.” Lại thêm 1 câu:” Cậu … cậu tin tôi chứ?”
La Tiểu Lâu từ từ đi chậm lại, 1 lát sau cậu bắt đầu dùng sức rút tay ra khỏi tay Nguyên Tích. Bởi Nguyên Tích nắm rất chặt, La Tiểu Lâu mất rất nhiều sức mới giãy tay ra đc. Trong lúc đó La Tiểu Lâu cảm thấy quanh người Nguyên Tích tỏa ra khí lạnh, cậu biết là Nguyên Tích đang tức giận.
La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích 1 lát rồi quay người đi về phía sau. Khi đi ngang qua La Thiểu Thiên bỗng nhiên tay La Thiểu Thiên túm tay áo của La Tiểu Lâu lại. Tuy rằng trên mặt La Thiểu Thiên vẫn ko có biểu hiện gì nhưng La Tiểu Lâu kinh ngạc phát hiện La Thiểu Thiên mấp máy miệng nhưng ko phát ra tiếng 2 chữ:” Đừng đi.”
Tuy ko phát ra thanh âm 2 chữ này nhưng La Tiểu Lâu vẫn nhìn ra đc. Chắc là loại hành vi phản kháng ý thức nguyên lực này rất khó khăn cho nên trên mặt La Thiểu Thiên đã có thần sắc thống khổ.
La Tiểu Lâu nói nhỏ với La Thiểu Thiên:” Tôi sẽ trở về.” Nói xong liền rút ống tay áo ra rồi tiếp tục đi. Cậu tin tưởng 125, mà thực tế là cậu chưa bao giờ hoài nghi 125 khi gặp phải đại sự cả.
Khi đi tới cửa, chẳng hiểu sao La Tiểu Lâu bỗng quay đầu lại, sau đó liền dừng bước. Nguyên Tích đang ngoái đầu nhìn cậu, tuy chân Nguyên Tích vẫn đi về phía trước nhưng hắn cư nhiên quay đầu lại nhìn La Tiểu Lâu, ánh mắt chất chứa phẫn nộ cùng thương tâm, thậm chí còn có cả chờ đợi.
“Đừng lo lắng. Nguyên Tích sẽ ko nhớ đc chuyện này đâu.” 125 sốt ruột nói.
La Tiểu Lâu biết Nguyên Tích hy vọng mình trở về với hắn, tuy 125 nói hiện tại Nguyên Tích ko có ý thức nhưng mà tim La Tiểu Lâu lại cảm thấy đau đớn.(do khế ước có tâm linh tương thông í́ mà)
La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích 1 lúc rồi quyết tâm xoay người đi về phía cửa giữa.
125 cam đoan thề thốt:” Chỉ cần tìm đc đồ của chủ nhân tôi để lại, tôi sẽ có biện pháp cứu mọi người.”
“Biện pháp gì? Nói ta nghe coi.” La Tiểu Lâu cẩn thận hỏi trước.
125 nói:”Nơi này có thể giúp nâng cấp hệ thống vũ khí của tôi. Hơn nữa, vũ khí tốt nhất của tôi là lưỡi dao có thể dùng đc rất tốt ở đây. Lấy đc đồ vật kia rồi thì 2 ta sẽ có phần thắng với dị thú kia.”
La Tiểu Lâu sửng sốt, lại hỏi:” Điểm yếu của dị thú nằm ở đâu?”
125 do dự nói:”…cổ và bụng là 2 nơi yếu nhất của nó. Lúc đó cậu hãy dùng sở trường tốc độ của cậu kéo dài khoảng cách với nó, sau đó tấn công bằng pháo cao xạ. Nếu cận chiến sẽ rất khó khăn.”
La Tiểu Lâu vừa nhớ lại nội dung huấn luyện trước kia mình đã học, vừa đi vào cửa ở giữa. Cậu phải mau chóng lấy đc đồ vật kia rồi trở về tìm bọn Nguyên Tích. Họ đều bị khống chế ý thức nên ko thể hành động theo ý mình đc. Nghĩ vậy, La Tiểu Lâu cảm thấy thật đáng sợ.
Thế nhưng đến khi bước vào đại sảnh La Tiểu Lâu mới phát hiện việc lấy đồ này chẳng đơn giản chút nào.
Trong đại sảnh có 1 người cao gầy đứng quay lưng về phía La Tiểu Lâu. Nghe thấy tiếng chân La Tiểu Lâu người này cũng ko quay đầu lại, hỏi:” Ngươi chính là người gọi ta?” Thanh âm lạnh băng, ko hề phập phồng.
La Tiểu Lâu lập tức dừng chân, cậu cảm thấy viên đá trước ngực mình đang run rẩy. 125 sợ người này! La Tiểu Lâu cẩn thận nhìn người này, suy nghĩ nên nói thế nào. Nhưng người nọ đã chậm rãi xoay người, nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt lạnh lẽo. La Tiểu Lâu ngây người, ngay cả run rẩy cũng ko dám. Bởi làn da của người kia có màu xanh đậm lại nhiều nếp nhăn, con mắt màu vàng giống y như con mắt của động vật vậy.
Đây là quái vật chứ ko phải là con người! La Tiểu Lâu lập tức nghĩ đến lời 125: còn có 1 con dị thú trưởng thành rất cường hãn ở đây. La Tiểu Lâu khẳng định đó chính là con này. La Tiểu Lâu đã từng gặp trùng thú ở ngoại tinh cầu, người bạch tuộc, thế nhưng đây là lần đầu tiên La Tiểu Lâu thấy dựng tóc gáy thế này.
Sắc mặt La Tiểu Lâu tái nhợt, chân tay vô lực, tất cả các tế bào trên người kêu gọi rầm rĩ thúc giục cậu đi khỏi nơi này.
Con mắt màu vàng của quái vật kia giật giật, nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt ghét bỏ. Sau đó đột nhiên ra tay, La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy có bóng chợt lóe trước mặt, rồi có 1 cánh tay có vảy lạnh lẽo đang chộp cổ mình. Ko đúng, ko phải tay mà giống là móng vuốt hơn, chúng có hình dạng kỳ quái, ngón thô to, và móng rất dài.
“Sao lại là kẻ yếu thế này chứ? Thôi, ta đang thiếu thời gian, đi theo ta, trước tiên đi cởi bỏ toàn bộ cấm chế đã.” Nói xong, ko chờ La Tiểu Lâu trả lời liền kéo La Tiểu Lâu vào trong.
Tốc độ của hắn nhanh tới mức La Tiểu Lâu nghe đc cả tiếng gió bên tai, cái hành lang nhìn như dài vô tận vậy mà hắn chỉ đi 1 lát đã đến đc đầu bên kia. Tới nơi hắn ném La Tiểu Lâu qua 1 bên:” Bây giờ bắt đầu làm đi.”
La Tiểu Lâu cố gắng kiềm chế sợ hãi, run rẩy hỏi:” Cấm chế? Còn thêm 1 cấm chế nữa?”
Quái vật kỳ quái mà nhìn La Tiểu Lâu:” Đương nhiên là còn, nếu ko có thì ta đã đi khỏi nơi này từ lâu rồi.”
La Tiểu Lâu nghĩ bụng: hình như con dị thú này bị vây nhốt ở đây, nếu mình cởi bỏ cấm chế giúp hắn thì sẽ gây ra đại họa mất. Nguyên Tích và những người khác từng nói dị thú rất hung tàn, để nó đi ra ngoài sẽ có hậu quả rất đáng sợ.
La Tiểu Lâu mới do dự 1s, dị thú kia lại nói tiếp:” Ta sẽ tuân thủ ước định của chúng ta. Thế nhưng, sau khi cởi bỏ cấm chế ta sẽ giết toàn bộ những người ko có tác dụng, để máu của chúng phủ kín Renda phong ấn. Đã lâu rồi ta ko đc hưởng thụ loại cảm giác tuyệt vời đó rồi.”
La Tiểu Lâu run lên, lúc này mới hiểu đc ý nghĩa trong lời nói của 125: nếu ko thì tất cả sẽ chết. Mình ko phải là người kêu gọi dị thú bởi mình ko từng ước định gì với nó. Như vậy tức là có 1 người khác đã kêu gọi con dị thú này. Nếu để người kia tìm đến đây và trợ giúp dị thú cởi bỏ cấm chế thì tất cả sẽ xong đời. Cho dù ko cởi bỏ cấm chế thì con dị thú này muốn giết mọi người cũng dễ như trở bàn tay.
Nó chỉ đứng ở đây mà đã có thể khống chế đc ý thức của mọi người rồi, mình có thể tiêu diệt đc nó sao?
La Tiểu Lâu nhìn phía đằng trước của dị thú. Đó là 1 cái đài cao, ở trên đó có 1cái chụp trong suốt, trong cái chụp đó có 3 cái hòm. Mà ở 2 bên cái chụp có 2 con thú đc chạm khắc bằng ngọc nhìn rất thật, giống 2 con thú hung ác nhìn La Tiểu Lâu.
“Nếu bây giờ ngươi ko làm đc, ta sẽ đi giải quyết bọn họ xong rồi trở về giải trừ cấm chế.” Dị thú ko kiên nhẫn nói.
“Không!” La Tiểu Lâu lập tức kêu lên, thấy ánh mắt muốn giết người của dị thú nhìn mình vội run rẩy nói:” Đc rồi, tôi làm, giải trừ cấm chế thế nào?”
“Dùng ý thức nguyên lực.” Dị thú vừa nói vừa hoài nghi nhìn La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu sửng sốt, lập tức lấy tay phóng ra 1 tia ý thức nguyên lực, hỏi:” Giống thế này?”
Mắt dị thú sáng rực lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn La Tiểu Lâu, nói:” Đúng vậy, bắt đầu đi. Chúng ta cùng nhau dùng ý thức nguyên lực có cường độ cao để công kích nơi yếu nhất của cấm chế.”
Dị thú nói xong liền vung cặp móng vuốt lên, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy 1 dòng ý thức nguyên lực màu trắng vọt tới cái chụp trong suốt kia.
La Tiểu Lâu hít sâu 1 hơi, thấy 125 ko ngăn cản mình, nghĩ bụng chắc là đồ vật cần tìm ở 1 trong 3 cái hòm trong chụp này rồi. Sau đó La Tiểu Lâu cũng dùng ý thức nguyên lực công kích nơi mà con dị thú đang công kích kia. Tia sáng ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu chỉ bằng 1/5 tia sáng của dị thú,xem ra độ chênh lệch giữa 2 bên là rất lớn.
10 phút sau, La Tiểu Lâu bắt đầu choáng váng đầu óc. Nhưng mà cậu ko tài nào thu hồi ý thức nguyên lực của mình lại đc! Cái chụp trong suốt kia giống như đang hấp thu ý thức nguyên lực của 2 người vậy.
Ko biết qua bao lâu, La Tiểu Lâu thấy trước mắt càng ngày càng đen, ý thức nguyên lực dường như đã khô cạn đến ko còn chút gì, La Tiểu Lâu ko cố hơn đc nữa mà ngã xuống.
Ngay sau đó La Tiểu Lâu nghe thấy 1 tiếng nổ mạnh cùng với tiếng cười cuồng vọng của con dị thú kia. La Tiểu Lâu muốn đứng dậy đi lấy đồ vật mà chủ nhân 125 để lại thế nhưng toàn thân cậu như bị kim đâm vô cùng đau đớn. Dùng hết sức lực mới chỉ khống chế bản thân ko kêu ra tiếng mà thôi.
Cả La Tiểu Lâu và dị thú đều ko hề phát hiện có ánh sáng xanh chợt lóe lên, cái hòm ở giữa giật giật.
“Hừ, tuy rằng yếu nhưng cũng giúp đc cho ta, thế thì – ”
Đúng lúc này, phía sau 2 người bỗng vang lên thanh âm quen thuộc:” Ây, ngươi đã mở đc cấm chế rồi sao, đã nói là chờ ta tới giúp mà?”
La Tiểu Lâu ko dám tin mà nhìn lại phía sau. Người nói chuyện chính là Thiều Dung, hắn đang tao nhã đi tới, quanh người hắn tản ra ý thức nguyên lực.
Đột nhiên La Tiểu Lâu cảm thấy đau đớn kịch liệt, sau đó là 1 tiếng “kịch” – vòng bảo hộ tự động mở ra.
“Thế mà lại thú hóa ở thời điểm này.” Dị thú kinh ngạc nói.
La Tiểu Lâu cảm thấy toàn thân khó chịu, đứng lên cũng ko nổi, thế nhưng khi nghe thấy câu nói của dị thú La Tiểu Lâu cứng đờ cả người.
Thú hóa là sao?
La Tiểu Lâu ngây ra 1 lúc rồi mới run rẩy giơ tay lên nhìn. Đập vào mắt chính là 1 đôi móng vuốt với đám lông tơ trắng muốt.
Thiều Dung cười ha hả:” Đó là con gì vậy?”
Con dị thú kia lạnh lùng nhìn vòng bảo hộ, hừ 1 tiếng, nói:” Là ấu thể dị thú. Ko ngờ nửa người nửa thú mà cũng có thể thú hóa thành công.”
“Thật muốn toàn bộ người Liên bang nhìn thấy bộ dáng hiện tại của vương tử phi của họ.” Thiều Dung hứng thú dạt dào đi quanh lồng bảo hộ nhìn La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu muốn xỉu, nhưng mà sau khi biến thành bộ dáng này cậu cảm thấy cả tinh thần và thể lực đều tốt hơn trước kia nhiều, lại còn thấy rất thoải mái nữa.
Dị thú hung tợn nhìn chằm chằm lồng bảo hộ hỏi tiếp:”Đây là kẻ nửa thú luôn về phe nhân loại mà ngươi đã nói?”
Thiều Dung cười lạnh:”Đúng vậy, cậu ta đã bị nhân loại chăn nuôi.” (Động vật mà, ta xài từ ‘chăn nuôi’ theo nguyên gốc lun)
“Dị thú ko có kẻ bại hoại như vậy, ta sẽ giải quyết hắn.” Nói xong, dị thú phất tay, dòng ý thức nguyên lực bắn thẳng về phía lồng bảo hộ.
Bên trong lồng bảo hộ, La Tiểu Lâu như đứng đống lửa như ngồi đống than. Cứ bị công kích như vậy, lồng bảo hộ sẽ hư hao mất thôi, nhưng cậu lại ko có biện pháp. Lúc này cậu tự cứu bản thân còn ko nổi thì làm sao mà cứu đc Nguyên Tích. La Tiểu Lâu bỗng nhớ tới ánh mắt cuối cùng của Nguyên Tích, nghĩ rằng nếu mình ko đi khỏi đó thì có lẽ còn đc chết cùng nhau…
“Bụp.” Lồng năng lượng nổ tung, La Tiểu Lâu hét lên 1 tiếng, chạy trốn về phía bên cạnh. Thế nhưng La Tiểu Lâu vẫn chưa quen thuộc với thân thể hiện tại của mình – thân thể động vật, lại là loại thú cao bằng nửa người bình thường. Như vậy cũng ko tính là nhỏ nhưng so với những loài tương tự thì La Tiểu Lâu nhỏ yếu hơn rất nhiều.
Lồng bảo hộ đã bị hủy, dòng ý thức nguyên lực của dị thú bắn thẳng vào La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cố gắng di động, nhưng chỉ lát sau chân, à chân sau của cậu đã tê rần, cả người ngã nhào lên thảm.
La Tiểu Lâu bị thương. Trong đại sảnh đã có mùi máu tươi.
Con dị thú kia sửng sốt nhưng ngay sau đó ánh mắt nó càng khủng bố hơn, cánh tay nó vung lên liền có hơn 10 dòng ý thức nguyên lực vọt về phía La Tiểu Lâu. Lần này La Tiểu Lâu đã hết đường tránh né.
La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, nhưng đợi 1 lúc cũng ko thấy có thêm đau đớn nào.
Phía đối diện vang lên tiếng mắng phẫn nộ của dị thú:” Ngươi làm cái gì vậy?”
La Tiểu Lâu mở mắt ra, thấy Thiều Dung đang đứng chắn trước mắt mình. Thiều Dung nói:” Ko có ý gì, ta chỉ xin ngươi tha cho nó.”
Dị thú đứng ko nhúc nhích ở nơi đó, ánh mắt u ám nói:” Vì cái gì? Hắn ko phải người phe ta. Còn nữa, hắn mới ít tuổi mà đã có thể thú hóa như vậy, nếu để hắn sống sẽ có hậu họa vô cùng với chúng ta.”
Thiều Dung ôm La Tiểu Lâu dưới đất lên, lấy tay vuốt ve lưng La Tiểu Lâu – La Tiểu Lâu bi kịch phát hiện động tác của Thiều Dung rất giống với động tác vuốt lông cho mèo!
“Cậu ta là hậu duệ (thế hệ sau) của thúc thúc (chú/ cậu?) ta.”
“Hừ, ko hổ là con cháu của gia tộc họ Ly.” Dị thú nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt phức tạp, nhưng sau đó ánh mắt nó lại dần dần tràn ngập điên cuồng cùng oán độc. “Ko đc, ta sẽ ko để hắn sống.”
Thiều Dung lùi lại từng bước, lạnh lùng nhìn dị thú, ko hề thỏa hiệp với nó:” Ngài làm như vậy khiến ta thấy khó xử. Hắn giúp ngài cởi bỏ cấm chế mà ngài lại còn muốn giết hắn. Như vậy, ta ko thể ko hoài nghi tính chất hợp tác của chúng ta.”
Dị thú do dự 1 chút, ánh mắt chợt lóe, nói:” Đc rồi, ta có thể nể mặt ngươi mà tha cho hắn. Thế nhưng ta muốn tiêm vài thứ cho hắn để phòng hậu họa.”
Thiều Dung sửng sốt, hỏi:” Tiêm cái gì?”
Dị thú lạnh lùng nói:” Ngươi ko cần lo, chỉ là để loại bỏ gien dị thú trong cơ thể hắn. Khi đó hắn sẽ hoàn toàn là con người.” Nói xong, chìa tay đưa 2 ống thuốc đến trước mặt Thiều Dung:” Ta nghĩ chắc hẳn ngươi đã biết đây là gì rồi.”
Thiều Dung vuốt vuốt đám lông tơ dưới tay, vẫn còn đang chần chờ.
Dị thú liếm liếm môi, nhìn vào mắt Thiều Dung nói:”Ngươi cũng đã nói là hắn hướng về phía nhân loại hơn. Có khi hắn cũng hy vọng mình hoàn toàn biến thành con người cũng nên.”
Thiều Dung đặt La Tiểu Lâu lên trên bàn đánh bóng bàn, nói:” Ta hy vọng ngươi đừng có động tay chân gì vào thuốc này.”
Nếp nhăn trên mặt dị thú giật giật, tựa hồ là đang cười, nói:” Tất nhiên rồi, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.” Nói xong, 1 tay hắn giữ chặt La Tiểu Lâu đang giãy giụa lại, tay kia thì tiêm ống thuốc màu lam vào phía dưới cổ La Tiểu Lâu.