“Đại ca của ngươi?” La Tiểu Lâu trừng lớn mắt. Trước kia hắn có nghe Nguyên Nặc nói qua là đại ca của Nguyên Tích cùng cha mẹ của Nguyên Nặc đều hy sinh trong chiến tranh giữa nhân loại với dị thú, cho nên Nguyên Tích mới hận dị thú mãnh liệt như vậy. Thế nhưng sao Nguyên Tích lại nói về anh mình lúc này? Tại sao tên của anh trai Nguyên Tích lại có ở trong bụi động? Đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không?
Sắc mặt Nguyên Tích phi thường khó coi, cánh tay ôm La Tiểu Lâu thậm chí còn run lên nhè nhẹ.
“Ngươi xác định đó chính là tên anh ấy sao ….” La Tiểu Lâu viết vào lòng bàn tay Nguyên Tích
Nguyên Tích bắt lấy cái chân trước đang nguệch ngoạc viết viết của La Tiểu Lâu, nhanh chóng nói “Không thể sai được, đó thậm chí là bút tích của anh ấy. Ta có thể xác định hai chữ kia là do chính anh ấy viết”
La Tiểu Lâu lo lắng mà nhìn sâu vào bên trong mắt Nguyên Tích, cảm xúc của Nguyên Tích dao động quá lớn, đây cũng không phải điều tốt. Bọn họ bây giờ mỗi ngày đều phải trải qua đủ loại hiểm nguy. Mấu chốt là nếu việc này không phải sự thật, Nguyên Tích sẽ phải chịu một đả kích lớn hơn nữa.
“Không! Đại ca ta ở trong này! Ta có linh cảm không sai về việc này. Trước khi rời đi, chúng ta phải tìm được anh ấy, hoặc ít ra là tìm được manh mối chứng minh anh ấy đã từng ở nơi này” Nhìn thấu sự lo lắng cùng nghi vấn của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích kiên quyết nói, cố gắng áp chế thứ cảm xúc đang bùng lên. Có thể là lửa giận, cũng có thể là cừu hận. Có lẽ đến cuối cùng hắn chỉ tìm thấy một cỗ thi thể hoặc một thứ gì đó hắn không muốn thấy, nhưng hắn không thể coi như không biết gì cả. Từ lúc hắn còn rất nhỏ, Nguyên Triệt đã chết, năm đó cha mẹ tuy không nói gì nhưng hắn có thể cảm giác được sự thống khổ bao trùm khắp hoàng cung. Mọi người nói bọn họ bị dị thú bắt đi, có lẽ đã bị giết, có lẽ đã bị ăn thịt, cũng có lẽ bị hành hạ sống không bằng chết…
Nhưng bao năm qua cũng chẳng ai có thể đem người cứu trở về, sự thống khổ vì mòn mỏi mong đợi hy vọng rồi lại tuyệt vọng này còn đau đớn hơn cả biết chắc đã mất đi. Sau này dù giành được thắng lợi, giết được thật nhiều dị thú cùng những thú loại phụ thuộc chúng, gia đình Nguyên Tích cũng không thể tìm được thân nhân, Nguyên Nặc khi ấy cũng chỉ có thể đến sống cùng với gia đình họ từ rất nhỏ. Trước đây tiểu quỷ ấy rất hay khóc nhưng sau việc ấy nó đã không hề rơi một giọt nước mắt nào đó. Nỗi đau của vương thất chẳng qua chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của nỗi đau của toàn đế quốc, toàn nhân loại mà thôi.
Sau tràng chiến tranh kia, dị thú cùng nhân loại là tử địch, hai phe thề không đội trời chung.
La Tiểu Lâu co rúm lại, giả vờ như không thấy ánh mắt của Nguyên Tích, đồng thời cầu nguyện Nguyên Tích đừng nhớ ra huyết thống của hắn, bằng không khẳng định lại phải nếm một trận tra tấn chà đạp đau khổ…
“Hừ, ta quyết không để cho bọn chúng động đến được một sợi tóc người thân của ta” Vừa nói, Nguyên Tích vừa vô thức xoa nhẹ người La Tiểu Lâu, động tác mềm nhẹ lại ấm áp, giống như trong đám ‘người thân’ hắn vừa nói có bao gồm cả La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu thật là ‘thụ sủng nhược kinh’ (được sủng ái mà kinh hãi), nhưng sau đó, thấy tâm trạng bi thương của Nguyên Tích, hắn lại có chút mong mỏi được vươn đầu lưỡi ra để liếm liếm ngón tay Nguyên Tích, may mà rất nhanh hắn đã kiềm chế được loại cảm xúc này lại. Đây nhất định là bản năng của thú, không phải là chủ kiến của hắn đâu. Loại bản năng này thật là đáng sợ!!
ooooo
Sauk hi bình ổn cảm xúc, Nguyên Tích lại tiếp tục công việc ngày hôm qua. Hắn để La Tiểu Lâu cùng 125 ở phía ngoài động, chính mình đi sâu vào bên trong, đại khái tìm nơi để phát tiết cơn giận của mình. La Tiểu Lâu thật ra hoài nghi Nguyên Tích tạm thời không muốn nhìn thấy mình.
La Tiểu Lâu bảo 125 lấy ra viên đá lục sắc – loại đá mềm xốp mà Nghiêm đại sư đưa cho để rèn luyện tinh thần lực, đặt ở trước mặt, sau đó bắt đầu tập trung tinh thần. Mấy ngày nay lưu lạc, nói khổ thì chỉ có mỗi khoản không biến được thành người mà thôi, chứ hắn ăn ngon ngủ ngon, tinh thần minh mẫn, tinh thần lực cũng thong thả mà khôi phục dần lên.
Hiện tại tinh thần lực của hắn rất mỏng manh. La Tiểu Lâu đem móng vuốt của mình cố định viên đá lục sắc, sau đó bắt đầu dùng tinh thần lực chải chuốt từng sợi nguyên tử cấu tạo trong đó. Bây giờ hắn thậm chí không thể dùng tinh thần lực để cắt viên đá như trước kia, chứ đừng nói gì đến việc hắn sử dụng cùng lúc tinh thần lực và ý thức nguyên lực để thao tác hai cái kỹ năng là dung hợp cùng phục chế.
Chỉ có một phần nhỏ của viên đá lục sắc thôi mà lần thứ hai lặp lại thao tác chải chuốt sợi nguyên tử, La Tiểu Lâu đã cảm thấy tinh thần lực đạt cực hạn. Điều này thật giống như một kẻ có thói quen tiêu tiền như nước bỗng nhiên bị hạn chế tất cả tiền tiêu vặt, thật là khổ sở biết bao.
125 ở bên cạnh quan sát, an ủi hắn “Đừng gấp, tinh thần lực giống ý thức nguyên lực, cần phải rèn luyện qua thời gian dài mới chậm rãi tăng trưởng được”
La Tiểu Lâu gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, bắt đầu chậm lại tốc độ, càng thêm tập trung chú ý. Tuy rằng hắn quen dùng ý thức nguyên lực, tinh thần lực thực tế không nhiều lắm, nhưng cách dùng thì cũng tương tự nhau thôi. Do đó hắn điều khiển tinh thần lực rất thuần thục, tinh tế. Ít nhất thì cũng không giống như những kẻ lần đầu tiên cảm nhận được tinh thần lực, làm lãng phí bao nhiêu tinh thần lực.
Đến lần chải vuốt thứ ba, La Tiểu Lâu bắt đầu chóng đầu óc quay cuồng. Đây là biểu hiện của việc tinh thần lực bị tiêu hao sạch sẽ. Hắn nhanh chóng thu tay lại, nằm trên mặt đất mà nghỉ ngơi.
125 thì ở bên cạnh hắn đi tới đi lui, thu thập tất cả những thứ làm nó cảm thấy hứng thú. Bất tri bất giác, phạm vi hoạt động của nó càng lúc càng lớn, nó thậm chí chui vào một cái góc ở xa xa. Lúc nó cúi người nhặt một khối đá, cái đuôi nhọn của nó đảo qua một thứ gồ ghề trên mặt trên của thạch bích. Thứ kia có màu giống hệt như thạch bích nhưng khi bị cái đuôi của 125 đảo qua, không tự chủ được mà giật giật, đồng thời theo chuyển động của cái đuôi của 125 mà chậm rãi mở miệng.
Nhắm mắt nghỉ ngơi được một lát, cảm thấy tinh thần lực khôi khục được kha khá, La Tiểu Lâu lại tiếp tục chải vuốt viên đá nhỏ màu xanh kia. Nguyên Tích có thể dùng một phương pháp cực đoan để nhanh chóng đề cao năng lực, đưa bọn họ trở về, hắn đương nhiên cũng muốn cố gắng, ít nhất không làm vướng chân Nguyên Tích. Nguyên Tích là vì hắn nên mới bị rơi vào Bụi động nên La Tiểu Lâu nghĩ bản thân mình phải chịu phần nào trách nhiệm.
La Tiểu Lâu bắt đầu lặp đi lặp lại một cái quá trình nhàm chán. Đầu tiên là chải vuốt sợi nguyên tử đến khi hao hết tinh thần lực mới thôi, sau đó nghỉ ngơi một lát, rồi lại lặp lặp lại những hành động trên. Hai giờ sau, toàn thân La Tiểu Lâu bởi vì toát ra rất nhiều mồ hôi mà lông cũng bết hết lại. Cuối cùng hắn thật sự không kiên trì được, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ quên còn mơ hồ nghĩ, Nguyên Tích tức giận quá mà quên cả cơm trưa của bọn họ rồi …
Không biết đã ngủ qua bao lâu, trong không khí bỗng xuất hiện mùi máu tươi, lỗ tai của La Tiểu Lâu run lên, hắn nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần đây, đoán chắc là Nguyên Tích đã trở lại… đầu óc còn mơ hồ, mí mắt không nghe lệnh, không tài nào mở ra được … một bàn tay đã chạm đến bụng của hắn.
Một lực độ rất nhẹ … dịu dàng vuốt ve mao lông của hắn … La Tiểu Lâu thoải mái mà mở rộng tứ chi, duỗi dài cái cổ …
Hai người đang đắm chìm trong không khí ấm áp hiếm khi có được, một cái thanh âm không thức thời chút nào vang lên – 125 luôn như thế, đấy cũng là lý do mà Nguyên Tích sống chết cũng không cho nó ở cạnh chân bọn họ cùng ngủ.
La Tiểu Lâu lập tức thanh tỉnh, xoay người ngồi xổm dậy, quay qua nhìn Nguyên Tích vẫn đang trấn tĩnh quan sát hắn, kêu to một tiếng rồi hướng về phía tiếng kêu của 125 mà chạy.
Từ phía sau, thanh âm của Nguyên Tích truyền đến “Ngươi không biết là nó luôn kêu lên mỗi khi ngạc nhiên sao? Ta dám cá là nó căn bản không gặp chuyện gì cả”
La Tiểu Lâu cũng không vì thế mà dừng lại bởi lẽ 125 vẫn đang tiếp tục kêu cứu, cho dù nó luôn gây rối, nhưng hắn cũng không cho phép câu chuyện ngụ ngôn ‘có sói đến đây’ tái diễn. Hơn nữa bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, sức chiến đấu của 125 là một con số không tròn trĩnh, nó không thể tự bảo vệ mình được.
Chạy được một quãng, La Tiểu Lâu nhìn thấy một cái thân ảnh màu xanh biếc cũng đang hướng bên này chạy gấp.
125 kinh hoảng mà chạy thục mạng, la tên ba nuôi của nó. Khoảnh khắc nó nhìn thấy La Tiểu Lâu xuất hiện, nó mới muồn bực phát hiện mình thậm chí không có cách nào mà lập tức nhảy lên vai La Tiểu Lâu. Không giảm tốc độ chạy tới, nó vội ôm chầm lấy La Tiểu Lâu – bây giờ cũng chỉ cao ngang bằng nó – rồi kéo hắn tiếp tục chạy, nhưng mà người nó kêu cứu bây giờ đã đổi thành Nguyên Tích.
La Tiểu Lâu trong lúc nhìn thấy thân ảnh 125 chạy về phía mình, cũng đồng thời nhìn thấy thứ đang truy đuổi nó. Đó là một đoàn màu xám, có những xúc tua dài và nhỏ, rối vào với nhau nhưng vẫn có thể nhanh chóng mà đuổi kịp. Tuy rằng không nhìn rõ đầu đuôi cái thứ ấy, nhưng nhìn thấy một đoàn như vậy tấn công mình, là ai thì cũng phải sởn hết da gà.
“Cái quỷ gì vậy?” La Tiểu Lâu thất thanh kêu lên.
“Ta không biết! Ta không biết! Ta thề ta không làm gì cả!” 125 cũng thét to.
Trong nháy mắt khi cái thứ dây xám xám kia bò lên hai người, một thanh kiếm màu đen quét qua, xúc tua màu xám kia như là có ý thức, mạnh rụt về.
Nguyên Tích đề phòng nhìn chằm chằm cái thứ màu xám đó. Vật kia cũng không rút lui mà đứng im đấy, như là đang quan sát phe bên này, chờ đợi thời cơ di chuyển.
La Tiểu Lâu cùng 125 thì đứng cách Nguyên Tích không xa, khẩn trương mà nhìn tình huống.
Vật kia thu thu thân thể lại, không còn là những sợi thừng lan khắp nơi nữa mà tụ thành một khối cầu, thế nhưng có một cái xúc tua lại lặng lẽ men theo vách tường mà tiếp cân Nguyên Tích, thứ này rõ ràng hiểu được chiêu ‘giương đông kích tây’.
Nguyên Tích giả vờ không nhìn thấy cái xúc tua kia, ánh mắt vẫn đề phòng nhìn thứ đứng trước mặt, tay trái lại ra hiệu cho La Tiểu Lâu cùng 125 ở phía sau không được nói gì.
Sơn động bây giờ im lặng một cách quỷ dị. Cái xúc tua màu xám kia rốt cuộc đã tiếp cận được Nguyên Tích, chầm chậm chạm đến chân hắn, sau đó đắc ý mà trồi ra một cái ống từ đỉnh, nhanh chóng đâm lên đùi Nguyên Tích.
La Tiểu Lâu cùng 125 mở lớn con mắt, trong nháy mắt đó, chân trái của Nguyên Tích bỗng nhiên động, không chút do dự mà giẫm lên cái xúc tua kia, mắt cũng không thèm liếc, thuận thế huơ hắc kiếm, không chút khách khí cắt cái xúc tua đó rụng xuống dưới.
Cả quả cầu xám run rẩy một trận, tuy rằng không có bất cứ thanh âm nào phát ra, nhưng thoạt nhìn cũng biết là rất đau.
125 lặng lẽ nói thầm bên taii La Tiểu Lâu: “ Nguyên Tích bỗng nhiên chơi bẩn…”
La Tiểu Lâu im lặng hai giây: “ta thì nghĩ … chắc chắn tình huống này đã phát sinh nhiều lần rồi …”
Nguyên Tích đang rất căng thẳng cũng phải quay đầu lại liếc mắt cảnh cáo hai tên kia. Mẹ nó, hắn tại sao phải chiến đấu quang minh chính đại với địch chứ?”
Ngay lúc này, quả cầu xám kia vì bị thương mà phát cuồng, một đám xúc tua giương lên.
Hắc kiếm trong tay Nguyên Tích rất lợi hai, hơn nữa hắn đã có chút hiểu biết đối với năng lực của bản thân lúc này, không để bị rơi vào thế hạ phong.
STAYNEXTNEXT
Rõ ràng chỉ số thông minh của quả cầu xám này không bằng con sóc khổng lồ, con sóc ít ra còn biết chạy trốn nếu thấy không ổn, thế nhưng cái quả cầu xám này lại hoàn toàn không có ý định này. Những cái xúc tua đến gần Nguyên Tích đều bị chặt đứt, chỉ còn lại một đoạn ngắn cũn uốn éo đau đớn. Cuối cùng một kiếm của Nguyên Tích hạ xuống, cả quả cầu xám hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Tuy đã giải quyết được một thứ địch thủ phiền toái nhưng đã tiêu tốn gần hết thời gian buổi chiều của Nguyên Tích. Đến tận bây giờ, La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích đều chưa có cái gì vào bụng.
Nguyên Tích giết cái thứ kia xong cũng nằm luôn tại chỗ, hắn cũng không phải bị thương gì, nhưng thực sự mệt mỏi.
125 thì chột dạ, không dám đến gần.
La Tiểu Lâu nhận lấy nước uống cùng đồ ăn Nguyên Tích đưa, đưa đến bên miệng của Nguyên Tích rồi mới chính mình ăn.
Nguyên Tích nắn bóp tứ chi đau nhức, cũng không có tức giận gì, ngược lại, thứ này lợi hại hơn con sóc, nên càng giúp cho hắn nhanh chóng đề cao sức mạnh. “Ta bỗng nhớ ra, con mập mạp này không phải là người máy gia dụng sao? Vân Thiên cũng không sử dụng được, sao nó còn có thể hoạt động hăng hái như vậy?”
Trời ơi, cuối cùng thì nó cũng bị Nguyên Tích hoài nghi đến.
125 toàn thân cứng ngắc, lắp ba lắp bắp nói “A, đúng thế, ta đúng là người máy gia dụng! Ta … ta không chỉ dùng hộp năng lượng để duy trì hoạt động mà còn có một máy cơ tạo ra năng lượng, kiểu dạng như những cái đồ chơi dùng dây cót để có thể chuyển động í…”
Nguyên Tích hoài nghi mà nhìn 125 vài lần, sau đó đem lực chú ý lên thứ đã nằm im trên đất.
“đây rốt cuộc là cái gì vậy?”
125 chạy tới, đem đống thi thể rời rạc trên mặt đất xới tung lên, sau đó cầm ra một cái quả cầu màu xám, lột bỏ lớp vỏ màu xám bên ngoài, lộ ra một tảng đá màu trắng!
“năng lượng thạch?” La Tiểu Lâu kinh ngạc nói. Lý Kiệt đã từng đem hình dáng của năng lượng thạch cho bọn họ biết.
Nguyên Tích lại gần nhìn nhìn, lại bới đám xúc tua trên mặt đất một lần nữa, nói “Có vẻ như đây là một loài thực vật bảo hộ năng lượng thạch. Chúng ta vô tình kiếm được một khối năng lượng thạch rồi”
Đây thật là một chuyên tốt, dù sao hai ngày nữa là bọn họ cũng phải đi tới khu D.
ooooo
Đem theo thi thể của hai con sóc, Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu trở về khu ngoại giới.
Đối với tình huống Nguyên Tích mỗi lần đi về đều tay trắng, mọi người đều đã nhìn quen, sự khinh thường trong mắt cũng đều biến thành sự đồng tình.
Lần này khi Nguyên Tích đổi hai con sóc lấy nước, Lý Kiệt nhịn không được mà hỏi bọn họ có muốn đổi chút đồ ăn hay không? Nguyên Tích lắc lắc đầu từ chối nên thôi. Nhưng đến bữa tối, Tiểu Kiều vẫn kiên trì đưa một phần thức ăn lại đây.
Nguyên Tích cũng không từ chối. Nếu hắn không đổi đồ ăn sẽ làm mọi người hoài nghi, cùng lắm thì mai dùng cái gì đó để trả cho bữa tối này.
Ooooo
Ngày hôm sau, Nguyên Tích lại tiếp tục đi tới hang sóc. Lần này bên ngoài hang có mấy người bộ dáng vai u thịt bắp loanh quanh ở đó, nhìn đến Nguyên Tích mới rời đi. Một ngày nữa là đến đợt kiểm tra đánh giá rồi, thứ bọn họ cần là năng lượng thạch, những thứ khác thì không hứng thú.
Hôm nay, Nguyên Tích chỉ giết một con sóc mà thôi. Thứ nhất là bởi vì hắn đã hiểu và làm quen được với thân thể yếu ớt này thứ hai là bởi hắn đã biết rõ thói quen cùng nhược điểm của loài sóc này rồi.
La Tiểu Lâu thì đã chải vuốt sợi nguyên tử của viên đá lục sắc kia xong hoàn toàn rồi, hắn lấy ra một viên khác để luyện tập. Điều làm hắn cảm thấy kinh hỉ chính là sau mỗi lần hao hết tinh thần lực, nghỉ ngơi, rồi lại bắt đầu lại, tinh thần lực của hắn tựa hồ cũng có tăng trưởng được thêm một tia. Nhưng mà sự tăng trưởng này vẫn quá ít ỏi, hắn phải thử quan sát thí nghiệm nhiều lần mới xác định được là có tăng trưởng.
Đến tối, Nguyên Tích đổi nhiều nước hơn mang về, thuận tiện mang thêm chút đồ ăn. Dù sao ăn mãi hộp dinh dưỡng cũng chán.
Ngày cuối cùng, Nguyên Tích đi vào khu săn năng lượng thạch bậc một. Nghe nói mỗi động thực vật nơi đây đều canh giữ một viên năng lượng thạch. Mới sáng sớm mà khu này đã chật ních người.
Đi vòng qua đám người đang hô hào cổ động, Nguyên Tích đi vào bên trong rừng trước. Hắn vừa đi qua một nhóm người, mấy người ấy liền nháy mắt ra hiệu với nhau. Một kẻ tách ra lén lút đi theo sau Nguyên Tích.
Người kia nhìn thấy Nguyên Tích tìm một địa phương yên tĩnh bắt đầu công kích một con thú bảo hộ năng lượng thạch, không khỏi bĩu môi. Hừ, có mỗi một mình, định bao giờ mới đánh xong? Quan sát mười mấy phút, thấy không có gì đáng nói, xoay người ly khai.
Chờ hắn đi khỏi, từ một bụi rậm 125 mới ló đầu ra. Thu lại xà đằng. Thật là trong cái rủi có cái may. Bị hút vào trong Bụi động, khổ đủ bề, nhưng xà đằng lại cực kì thích hợp sinh trưởng tại trong này. 125 vừa mới lấy ra, nó đã ‘sinh long hoạt hổ’, trở thành một cái vũ khí tự vệ thiên nhiên. Nếu ở lâu trong này, không chừng nó có thể chuyển thành màu đỏ.
(xà đằng: Loại thực vật bò lan, di chuyển nhanh như rắn, cực kì dẻo dai chắc khỏe, là tài liệu cấp 9, nếu biến thành màu đỏ là ‘thánh chu xà đằng’ – tài liệu cấp 10)
Nguyên Tích biết rõ có kẻ lén đi theo mình nhưng cũng không thèm để ý, nếu bọn họ thực sự đến cướp hắn, cùng lắm thì ‘luyện tập’ một phen. Loại chuyện này, tuyệt đối không thể nhân nhượng, mặc kệ bọn họ dùng cớ biện hộ thế nào, có lần đầu tiên chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
Động vật bảo hộ năng lượng thạch dễ đối phó với hơn so với thực vật bảo hộ. Nguyên Tích hôm nay đã giết hai con. Còn một giờ nữa mới đến thời điểm phải rời đi. Thấy không đủ thời gian để giết tiếp một con nữa, Nguyên Tích dứt khoát quyết định về sớm hơn một chút. Ba viên năng lượng thạch cấp một để qua cổng kiểm tra, hắn đã thu thập đủ rồi.
Lúc Nguyên Tích đi khỏi, mấy người đi theo sau tụ tập lại một chỗ, thầm thì nói: “máy dò năng lượng không có phản ứng, xem ra tiểu tử kia một khối năng lượng thạch cũng không kiếm được”
“Đúng thế. Sao lại yếu đến thế chứ?”
“Ta đoán hắn đại khái đã hạ quyết tâm đi làm người hầu rồi, nhìn cái mã kia kìa, chậc chậc…”
Nguyên Tích đương nhiên không nghe được bọn chúng đang nói gì. Buổi tối, tuy rằng hắn không có cái gì để đổi đồ ăn, nhưng Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều vẫn mời hắn cùng dùng bữa. Lý Kiệt giải thích rằng đây là bữa cơm cuối cùng của hai người bọn họ ở khu ngoại giới này, ngày mai bọn họ muốn tới khu D”
Nguyên Tích ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Đối với hành động bón cơm cho sủng vật trong lòng của Nguyên Tích, Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đều âm thầm lắc lắc đầu.
Ngày kiểm tra đã đến, mới sáng sớm nhưng Lý Kiệt đã thu thập xong hết đồ đạc. Tiểu Kiều sợ nhạ phiền toái, lấy quần áo của Lý Kiệt mặc vào, đeo mũ, cải trang thành một thiếu niên.
Đến cổng khu D, Lý Kiệt mang theo Tiểu Kiều giao ra năng lượng thạch, thành công tiến nhập khu D. Nhìn bên trong những con đường rộng, những phòng ốc chỉnh tề … một cảnh phồn vinh bình thản, Tiểu Kiều kích động tới nỗi mặt đỏ rần lên.
Lý Kiệt thính tai, nghe được tiếng chửi thề giận dữ đằng sau.
“Mẹ nó, tiểu tử kia thế mà cũng vào được, chúng ta bị hắn lừa hết rồi!!”
“Đúng thế, thật không hiểu hắn làm thế nào để có được năng lượng thạch qua cửa”
“có khi là có người đưa cho”
Lý Kiệt quay phắt lại, nhìn đến Nguyên Tích ôm một con thú trắng nhỏ xinh tao nhã mà bước tới gần. Nguyên Tích đã thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, càng làm tôn lên vẻ tuấn mĩ phi phàm.
Sắc mặt Nguyên Tích phi thường khó coi, cánh tay ôm La Tiểu Lâu thậm chí còn run lên nhè nhẹ.
“Ngươi xác định đó chính là tên anh ấy sao ….” La Tiểu Lâu viết vào lòng bàn tay Nguyên Tích
Nguyên Tích bắt lấy cái chân trước đang nguệch ngoạc viết viết của La Tiểu Lâu, nhanh chóng nói “Không thể sai được, đó thậm chí là bút tích của anh ấy. Ta có thể xác định hai chữ kia là do chính anh ấy viết”
La Tiểu Lâu lo lắng mà nhìn sâu vào bên trong mắt Nguyên Tích, cảm xúc của Nguyên Tích dao động quá lớn, đây cũng không phải điều tốt. Bọn họ bây giờ mỗi ngày đều phải trải qua đủ loại hiểm nguy. Mấu chốt là nếu việc này không phải sự thật, Nguyên Tích sẽ phải chịu một đả kích lớn hơn nữa.
“Không! Đại ca ta ở trong này! Ta có linh cảm không sai về việc này. Trước khi rời đi, chúng ta phải tìm được anh ấy, hoặc ít ra là tìm được manh mối chứng minh anh ấy đã từng ở nơi này” Nhìn thấu sự lo lắng cùng nghi vấn của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích kiên quyết nói, cố gắng áp chế thứ cảm xúc đang bùng lên. Có thể là lửa giận, cũng có thể là cừu hận. Có lẽ đến cuối cùng hắn chỉ tìm thấy một cỗ thi thể hoặc một thứ gì đó hắn không muốn thấy, nhưng hắn không thể coi như không biết gì cả. Từ lúc hắn còn rất nhỏ, Nguyên Triệt đã chết, năm đó cha mẹ tuy không nói gì nhưng hắn có thể cảm giác được sự thống khổ bao trùm khắp hoàng cung. Mọi người nói bọn họ bị dị thú bắt đi, có lẽ đã bị giết, có lẽ đã bị ăn thịt, cũng có lẽ bị hành hạ sống không bằng chết…
Nhưng bao năm qua cũng chẳng ai có thể đem người cứu trở về, sự thống khổ vì mòn mỏi mong đợi hy vọng rồi lại tuyệt vọng này còn đau đớn hơn cả biết chắc đã mất đi. Sau này dù giành được thắng lợi, giết được thật nhiều dị thú cùng những thú loại phụ thuộc chúng, gia đình Nguyên Tích cũng không thể tìm được thân nhân, Nguyên Nặc khi ấy cũng chỉ có thể đến sống cùng với gia đình họ từ rất nhỏ. Trước đây tiểu quỷ ấy rất hay khóc nhưng sau việc ấy nó đã không hề rơi một giọt nước mắt nào đó. Nỗi đau của vương thất chẳng qua chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của nỗi đau của toàn đế quốc, toàn nhân loại mà thôi.
Sau tràng chiến tranh kia, dị thú cùng nhân loại là tử địch, hai phe thề không đội trời chung.
La Tiểu Lâu co rúm lại, giả vờ như không thấy ánh mắt của Nguyên Tích, đồng thời cầu nguyện Nguyên Tích đừng nhớ ra huyết thống của hắn, bằng không khẳng định lại phải nếm một trận tra tấn chà đạp đau khổ…
“Hừ, ta quyết không để cho bọn chúng động đến được một sợi tóc người thân của ta” Vừa nói, Nguyên Tích vừa vô thức xoa nhẹ người La Tiểu Lâu, động tác mềm nhẹ lại ấm áp, giống như trong đám ‘người thân’ hắn vừa nói có bao gồm cả La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu thật là ‘thụ sủng nhược kinh’ (được sủng ái mà kinh hãi), nhưng sau đó, thấy tâm trạng bi thương của Nguyên Tích, hắn lại có chút mong mỏi được vươn đầu lưỡi ra để liếm liếm ngón tay Nguyên Tích, may mà rất nhanh hắn đã kiềm chế được loại cảm xúc này lại. Đây nhất định là bản năng của thú, không phải là chủ kiến của hắn đâu. Loại bản năng này thật là đáng sợ!!
ooooo
Sauk hi bình ổn cảm xúc, Nguyên Tích lại tiếp tục công việc ngày hôm qua. Hắn để La Tiểu Lâu cùng 125 ở phía ngoài động, chính mình đi sâu vào bên trong, đại khái tìm nơi để phát tiết cơn giận của mình. La Tiểu Lâu thật ra hoài nghi Nguyên Tích tạm thời không muốn nhìn thấy mình.
La Tiểu Lâu bảo 125 lấy ra viên đá lục sắc – loại đá mềm xốp mà Nghiêm đại sư đưa cho để rèn luyện tinh thần lực, đặt ở trước mặt, sau đó bắt đầu tập trung tinh thần. Mấy ngày nay lưu lạc, nói khổ thì chỉ có mỗi khoản không biến được thành người mà thôi, chứ hắn ăn ngon ngủ ngon, tinh thần minh mẫn, tinh thần lực cũng thong thả mà khôi phục dần lên.
Hiện tại tinh thần lực của hắn rất mỏng manh. La Tiểu Lâu đem móng vuốt của mình cố định viên đá lục sắc, sau đó bắt đầu dùng tinh thần lực chải chuốt từng sợi nguyên tử cấu tạo trong đó. Bây giờ hắn thậm chí không thể dùng tinh thần lực để cắt viên đá như trước kia, chứ đừng nói gì đến việc hắn sử dụng cùng lúc tinh thần lực và ý thức nguyên lực để thao tác hai cái kỹ năng là dung hợp cùng phục chế.
Chỉ có một phần nhỏ của viên đá lục sắc thôi mà lần thứ hai lặp lại thao tác chải chuốt sợi nguyên tử, La Tiểu Lâu đã cảm thấy tinh thần lực đạt cực hạn. Điều này thật giống như một kẻ có thói quen tiêu tiền như nước bỗng nhiên bị hạn chế tất cả tiền tiêu vặt, thật là khổ sở biết bao.
125 ở bên cạnh quan sát, an ủi hắn “Đừng gấp, tinh thần lực giống ý thức nguyên lực, cần phải rèn luyện qua thời gian dài mới chậm rãi tăng trưởng được”
La Tiểu Lâu gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, bắt đầu chậm lại tốc độ, càng thêm tập trung chú ý. Tuy rằng hắn quen dùng ý thức nguyên lực, tinh thần lực thực tế không nhiều lắm, nhưng cách dùng thì cũng tương tự nhau thôi. Do đó hắn điều khiển tinh thần lực rất thuần thục, tinh tế. Ít nhất thì cũng không giống như những kẻ lần đầu tiên cảm nhận được tinh thần lực, làm lãng phí bao nhiêu tinh thần lực.
Đến lần chải vuốt thứ ba, La Tiểu Lâu bắt đầu chóng đầu óc quay cuồng. Đây là biểu hiện của việc tinh thần lực bị tiêu hao sạch sẽ. Hắn nhanh chóng thu tay lại, nằm trên mặt đất mà nghỉ ngơi.
125 thì ở bên cạnh hắn đi tới đi lui, thu thập tất cả những thứ làm nó cảm thấy hứng thú. Bất tri bất giác, phạm vi hoạt động của nó càng lúc càng lớn, nó thậm chí chui vào một cái góc ở xa xa. Lúc nó cúi người nhặt một khối đá, cái đuôi nhọn của nó đảo qua một thứ gồ ghề trên mặt trên của thạch bích. Thứ kia có màu giống hệt như thạch bích nhưng khi bị cái đuôi của 125 đảo qua, không tự chủ được mà giật giật, đồng thời theo chuyển động của cái đuôi của 125 mà chậm rãi mở miệng.
Nhắm mắt nghỉ ngơi được một lát, cảm thấy tinh thần lực khôi khục được kha khá, La Tiểu Lâu lại tiếp tục chải vuốt viên đá nhỏ màu xanh kia. Nguyên Tích có thể dùng một phương pháp cực đoan để nhanh chóng đề cao năng lực, đưa bọn họ trở về, hắn đương nhiên cũng muốn cố gắng, ít nhất không làm vướng chân Nguyên Tích. Nguyên Tích là vì hắn nên mới bị rơi vào Bụi động nên La Tiểu Lâu nghĩ bản thân mình phải chịu phần nào trách nhiệm.
La Tiểu Lâu bắt đầu lặp đi lặp lại một cái quá trình nhàm chán. Đầu tiên là chải vuốt sợi nguyên tử đến khi hao hết tinh thần lực mới thôi, sau đó nghỉ ngơi một lát, rồi lại lặp lặp lại những hành động trên. Hai giờ sau, toàn thân La Tiểu Lâu bởi vì toát ra rất nhiều mồ hôi mà lông cũng bết hết lại. Cuối cùng hắn thật sự không kiên trì được, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ quên còn mơ hồ nghĩ, Nguyên Tích tức giận quá mà quên cả cơm trưa của bọn họ rồi …
Không biết đã ngủ qua bao lâu, trong không khí bỗng xuất hiện mùi máu tươi, lỗ tai của La Tiểu Lâu run lên, hắn nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần đây, đoán chắc là Nguyên Tích đã trở lại… đầu óc còn mơ hồ, mí mắt không nghe lệnh, không tài nào mở ra được … một bàn tay đã chạm đến bụng của hắn.
Một lực độ rất nhẹ … dịu dàng vuốt ve mao lông của hắn … La Tiểu Lâu thoải mái mà mở rộng tứ chi, duỗi dài cái cổ …
Hai người đang đắm chìm trong không khí ấm áp hiếm khi có được, một cái thanh âm không thức thời chút nào vang lên – 125 luôn như thế, đấy cũng là lý do mà Nguyên Tích sống chết cũng không cho nó ở cạnh chân bọn họ cùng ngủ.
La Tiểu Lâu lập tức thanh tỉnh, xoay người ngồi xổm dậy, quay qua nhìn Nguyên Tích vẫn đang trấn tĩnh quan sát hắn, kêu to một tiếng rồi hướng về phía tiếng kêu của 125 mà chạy.
Từ phía sau, thanh âm của Nguyên Tích truyền đến “Ngươi không biết là nó luôn kêu lên mỗi khi ngạc nhiên sao? Ta dám cá là nó căn bản không gặp chuyện gì cả”
La Tiểu Lâu cũng không vì thế mà dừng lại bởi lẽ 125 vẫn đang tiếp tục kêu cứu, cho dù nó luôn gây rối, nhưng hắn cũng không cho phép câu chuyện ngụ ngôn ‘có sói đến đây’ tái diễn. Hơn nữa bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, sức chiến đấu của 125 là một con số không tròn trĩnh, nó không thể tự bảo vệ mình được.
Chạy được một quãng, La Tiểu Lâu nhìn thấy một cái thân ảnh màu xanh biếc cũng đang hướng bên này chạy gấp.
125 kinh hoảng mà chạy thục mạng, la tên ba nuôi của nó. Khoảnh khắc nó nhìn thấy La Tiểu Lâu xuất hiện, nó mới muồn bực phát hiện mình thậm chí không có cách nào mà lập tức nhảy lên vai La Tiểu Lâu. Không giảm tốc độ chạy tới, nó vội ôm chầm lấy La Tiểu Lâu – bây giờ cũng chỉ cao ngang bằng nó – rồi kéo hắn tiếp tục chạy, nhưng mà người nó kêu cứu bây giờ đã đổi thành Nguyên Tích.
La Tiểu Lâu trong lúc nhìn thấy thân ảnh 125 chạy về phía mình, cũng đồng thời nhìn thấy thứ đang truy đuổi nó. Đó là một đoàn màu xám, có những xúc tua dài và nhỏ, rối vào với nhau nhưng vẫn có thể nhanh chóng mà đuổi kịp. Tuy rằng không nhìn rõ đầu đuôi cái thứ ấy, nhưng nhìn thấy một đoàn như vậy tấn công mình, là ai thì cũng phải sởn hết da gà.
“Cái quỷ gì vậy?” La Tiểu Lâu thất thanh kêu lên.
“Ta không biết! Ta không biết! Ta thề ta không làm gì cả!” 125 cũng thét to.
Trong nháy mắt khi cái thứ dây xám xám kia bò lên hai người, một thanh kiếm màu đen quét qua, xúc tua màu xám kia như là có ý thức, mạnh rụt về.
Nguyên Tích đề phòng nhìn chằm chằm cái thứ màu xám đó. Vật kia cũng không rút lui mà đứng im đấy, như là đang quan sát phe bên này, chờ đợi thời cơ di chuyển.
La Tiểu Lâu cùng 125 thì đứng cách Nguyên Tích không xa, khẩn trương mà nhìn tình huống.
Vật kia thu thu thân thể lại, không còn là những sợi thừng lan khắp nơi nữa mà tụ thành một khối cầu, thế nhưng có một cái xúc tua lại lặng lẽ men theo vách tường mà tiếp cân Nguyên Tích, thứ này rõ ràng hiểu được chiêu ‘giương đông kích tây’.
Nguyên Tích giả vờ không nhìn thấy cái xúc tua kia, ánh mắt vẫn đề phòng nhìn thứ đứng trước mặt, tay trái lại ra hiệu cho La Tiểu Lâu cùng 125 ở phía sau không được nói gì.
Sơn động bây giờ im lặng một cách quỷ dị. Cái xúc tua màu xám kia rốt cuộc đã tiếp cận được Nguyên Tích, chầm chậm chạm đến chân hắn, sau đó đắc ý mà trồi ra một cái ống từ đỉnh, nhanh chóng đâm lên đùi Nguyên Tích.
La Tiểu Lâu cùng 125 mở lớn con mắt, trong nháy mắt đó, chân trái của Nguyên Tích bỗng nhiên động, không chút do dự mà giẫm lên cái xúc tua kia, mắt cũng không thèm liếc, thuận thế huơ hắc kiếm, không chút khách khí cắt cái xúc tua đó rụng xuống dưới.
Cả quả cầu xám run rẩy một trận, tuy rằng không có bất cứ thanh âm nào phát ra, nhưng thoạt nhìn cũng biết là rất đau.
125 lặng lẽ nói thầm bên taii La Tiểu Lâu: “ Nguyên Tích bỗng nhiên chơi bẩn…”
La Tiểu Lâu im lặng hai giây: “ta thì nghĩ … chắc chắn tình huống này đã phát sinh nhiều lần rồi …”
Nguyên Tích đang rất căng thẳng cũng phải quay đầu lại liếc mắt cảnh cáo hai tên kia. Mẹ nó, hắn tại sao phải chiến đấu quang minh chính đại với địch chứ?”
Ngay lúc này, quả cầu xám kia vì bị thương mà phát cuồng, một đám xúc tua giương lên.
Hắc kiếm trong tay Nguyên Tích rất lợi hai, hơn nữa hắn đã có chút hiểu biết đối với năng lực của bản thân lúc này, không để bị rơi vào thế hạ phong.
STAYNEXTNEXT
Rõ ràng chỉ số thông minh của quả cầu xám này không bằng con sóc khổng lồ, con sóc ít ra còn biết chạy trốn nếu thấy không ổn, thế nhưng cái quả cầu xám này lại hoàn toàn không có ý định này. Những cái xúc tua đến gần Nguyên Tích đều bị chặt đứt, chỉ còn lại một đoạn ngắn cũn uốn éo đau đớn. Cuối cùng một kiếm của Nguyên Tích hạ xuống, cả quả cầu xám hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Tuy đã giải quyết được một thứ địch thủ phiền toái nhưng đã tiêu tốn gần hết thời gian buổi chiều của Nguyên Tích. Đến tận bây giờ, La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích đều chưa có cái gì vào bụng.
Nguyên Tích giết cái thứ kia xong cũng nằm luôn tại chỗ, hắn cũng không phải bị thương gì, nhưng thực sự mệt mỏi.
125 thì chột dạ, không dám đến gần.
La Tiểu Lâu nhận lấy nước uống cùng đồ ăn Nguyên Tích đưa, đưa đến bên miệng của Nguyên Tích rồi mới chính mình ăn.
Nguyên Tích nắn bóp tứ chi đau nhức, cũng không có tức giận gì, ngược lại, thứ này lợi hại hơn con sóc, nên càng giúp cho hắn nhanh chóng đề cao sức mạnh. “Ta bỗng nhớ ra, con mập mạp này không phải là người máy gia dụng sao? Vân Thiên cũng không sử dụng được, sao nó còn có thể hoạt động hăng hái như vậy?”
Trời ơi, cuối cùng thì nó cũng bị Nguyên Tích hoài nghi đến.
125 toàn thân cứng ngắc, lắp ba lắp bắp nói “A, đúng thế, ta đúng là người máy gia dụng! Ta … ta không chỉ dùng hộp năng lượng để duy trì hoạt động mà còn có một máy cơ tạo ra năng lượng, kiểu dạng như những cái đồ chơi dùng dây cót để có thể chuyển động í…”
Nguyên Tích hoài nghi mà nhìn 125 vài lần, sau đó đem lực chú ý lên thứ đã nằm im trên đất.
“đây rốt cuộc là cái gì vậy?”
125 chạy tới, đem đống thi thể rời rạc trên mặt đất xới tung lên, sau đó cầm ra một cái quả cầu màu xám, lột bỏ lớp vỏ màu xám bên ngoài, lộ ra một tảng đá màu trắng!
“năng lượng thạch?” La Tiểu Lâu kinh ngạc nói. Lý Kiệt đã từng đem hình dáng của năng lượng thạch cho bọn họ biết.
Nguyên Tích lại gần nhìn nhìn, lại bới đám xúc tua trên mặt đất một lần nữa, nói “Có vẻ như đây là một loài thực vật bảo hộ năng lượng thạch. Chúng ta vô tình kiếm được một khối năng lượng thạch rồi”
Đây thật là một chuyên tốt, dù sao hai ngày nữa là bọn họ cũng phải đi tới khu D.
ooooo
Đem theo thi thể của hai con sóc, Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu trở về khu ngoại giới.
Đối với tình huống Nguyên Tích mỗi lần đi về đều tay trắng, mọi người đều đã nhìn quen, sự khinh thường trong mắt cũng đều biến thành sự đồng tình.
Lần này khi Nguyên Tích đổi hai con sóc lấy nước, Lý Kiệt nhịn không được mà hỏi bọn họ có muốn đổi chút đồ ăn hay không? Nguyên Tích lắc lắc đầu từ chối nên thôi. Nhưng đến bữa tối, Tiểu Kiều vẫn kiên trì đưa một phần thức ăn lại đây.
Nguyên Tích cũng không từ chối. Nếu hắn không đổi đồ ăn sẽ làm mọi người hoài nghi, cùng lắm thì mai dùng cái gì đó để trả cho bữa tối này.
Ooooo
Ngày hôm sau, Nguyên Tích lại tiếp tục đi tới hang sóc. Lần này bên ngoài hang có mấy người bộ dáng vai u thịt bắp loanh quanh ở đó, nhìn đến Nguyên Tích mới rời đi. Một ngày nữa là đến đợt kiểm tra đánh giá rồi, thứ bọn họ cần là năng lượng thạch, những thứ khác thì không hứng thú.
Hôm nay, Nguyên Tích chỉ giết một con sóc mà thôi. Thứ nhất là bởi vì hắn đã hiểu và làm quen được với thân thể yếu ớt này thứ hai là bởi hắn đã biết rõ thói quen cùng nhược điểm của loài sóc này rồi.
La Tiểu Lâu thì đã chải vuốt sợi nguyên tử của viên đá lục sắc kia xong hoàn toàn rồi, hắn lấy ra một viên khác để luyện tập. Điều làm hắn cảm thấy kinh hỉ chính là sau mỗi lần hao hết tinh thần lực, nghỉ ngơi, rồi lại bắt đầu lại, tinh thần lực của hắn tựa hồ cũng có tăng trưởng được thêm một tia. Nhưng mà sự tăng trưởng này vẫn quá ít ỏi, hắn phải thử quan sát thí nghiệm nhiều lần mới xác định được là có tăng trưởng.
Đến tối, Nguyên Tích đổi nhiều nước hơn mang về, thuận tiện mang thêm chút đồ ăn. Dù sao ăn mãi hộp dinh dưỡng cũng chán.
Ngày cuối cùng, Nguyên Tích đi vào khu săn năng lượng thạch bậc một. Nghe nói mỗi động thực vật nơi đây đều canh giữ một viên năng lượng thạch. Mới sáng sớm mà khu này đã chật ních người.
Đi vòng qua đám người đang hô hào cổ động, Nguyên Tích đi vào bên trong rừng trước. Hắn vừa đi qua một nhóm người, mấy người ấy liền nháy mắt ra hiệu với nhau. Một kẻ tách ra lén lút đi theo sau Nguyên Tích.
Người kia nhìn thấy Nguyên Tích tìm một địa phương yên tĩnh bắt đầu công kích một con thú bảo hộ năng lượng thạch, không khỏi bĩu môi. Hừ, có mỗi một mình, định bao giờ mới đánh xong? Quan sát mười mấy phút, thấy không có gì đáng nói, xoay người ly khai.
Chờ hắn đi khỏi, từ một bụi rậm 125 mới ló đầu ra. Thu lại xà đằng. Thật là trong cái rủi có cái may. Bị hút vào trong Bụi động, khổ đủ bề, nhưng xà đằng lại cực kì thích hợp sinh trưởng tại trong này. 125 vừa mới lấy ra, nó đã ‘sinh long hoạt hổ’, trở thành một cái vũ khí tự vệ thiên nhiên. Nếu ở lâu trong này, không chừng nó có thể chuyển thành màu đỏ.
(xà đằng: Loại thực vật bò lan, di chuyển nhanh như rắn, cực kì dẻo dai chắc khỏe, là tài liệu cấp 9, nếu biến thành màu đỏ là ‘thánh chu xà đằng’ – tài liệu cấp 10)
Nguyên Tích biết rõ có kẻ lén đi theo mình nhưng cũng không thèm để ý, nếu bọn họ thực sự đến cướp hắn, cùng lắm thì ‘luyện tập’ một phen. Loại chuyện này, tuyệt đối không thể nhân nhượng, mặc kệ bọn họ dùng cớ biện hộ thế nào, có lần đầu tiên chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
Động vật bảo hộ năng lượng thạch dễ đối phó với hơn so với thực vật bảo hộ. Nguyên Tích hôm nay đã giết hai con. Còn một giờ nữa mới đến thời điểm phải rời đi. Thấy không đủ thời gian để giết tiếp một con nữa, Nguyên Tích dứt khoát quyết định về sớm hơn một chút. Ba viên năng lượng thạch cấp một để qua cổng kiểm tra, hắn đã thu thập đủ rồi.
Lúc Nguyên Tích đi khỏi, mấy người đi theo sau tụ tập lại một chỗ, thầm thì nói: “máy dò năng lượng không có phản ứng, xem ra tiểu tử kia một khối năng lượng thạch cũng không kiếm được”
“Đúng thế. Sao lại yếu đến thế chứ?”
“Ta đoán hắn đại khái đã hạ quyết tâm đi làm người hầu rồi, nhìn cái mã kia kìa, chậc chậc…”
Nguyên Tích đương nhiên không nghe được bọn chúng đang nói gì. Buổi tối, tuy rằng hắn không có cái gì để đổi đồ ăn, nhưng Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều vẫn mời hắn cùng dùng bữa. Lý Kiệt giải thích rằng đây là bữa cơm cuối cùng của hai người bọn họ ở khu ngoại giới này, ngày mai bọn họ muốn tới khu D”
Nguyên Tích ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Đối với hành động bón cơm cho sủng vật trong lòng của Nguyên Tích, Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đều âm thầm lắc lắc đầu.
Ngày kiểm tra đã đến, mới sáng sớm nhưng Lý Kiệt đã thu thập xong hết đồ đạc. Tiểu Kiều sợ nhạ phiền toái, lấy quần áo của Lý Kiệt mặc vào, đeo mũ, cải trang thành một thiếu niên.
Đến cổng khu D, Lý Kiệt mang theo Tiểu Kiều giao ra năng lượng thạch, thành công tiến nhập khu D. Nhìn bên trong những con đường rộng, những phòng ốc chỉnh tề … một cảnh phồn vinh bình thản, Tiểu Kiều kích động tới nỗi mặt đỏ rần lên.
Lý Kiệt thính tai, nghe được tiếng chửi thề giận dữ đằng sau.
“Mẹ nó, tiểu tử kia thế mà cũng vào được, chúng ta bị hắn lừa hết rồi!!”
“Đúng thế, thật không hiểu hắn làm thế nào để có được năng lượng thạch qua cửa”
“có khi là có người đưa cho”
Lý Kiệt quay phắt lại, nhìn đến Nguyên Tích ôm một con thú trắng nhỏ xinh tao nhã mà bước tới gần. Nguyên Tích đã thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, càng làm tôn lên vẻ tuấn mĩ phi phàm.