Khi bốn người đều về đến trong thành, Lý Kiệt đưa cho Nguyên Tích một bức vẽ, nói là người hắn nhờ đã đưa cho hắn bức họa Sáng Thế Thần.
Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu lập tức mở ra xem, sau đó cả hai người đều bị kinh ngạc khôn tả.
“ông trời, ai vậy?” La Tiểu Lâu trợn trừng mắt. Hắn không thể tin được người trong bức hình – người có mặt mũi hiền lành vô cùng – lại là người có quan hệ huyết thống với Nguyên Tích, chứ đừng nói gì đến việc có quan hệ với Phượng Già Lăng cùng Nguyên Liệt bệ hạ.
Nguyên Tích cũng nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc cũng không quá tình nguyện mà thừa nhận “… ta không biết”
“ngươi đừng khổ sở, trải qua một ngàn năm rồi, bức họa cũng chắc có nhiều dị bản, khẳng định sẽ có chút thay đổi” La Tiểu Lâu cẩn thận khuyên giải an ủi.
Nguyên Tích không nói gì. Mà con khủng long xanh 125 đang ló đầu chen vào xem cùng bỗng nhiên buột miệng nói “Cái này, ta càng nhìn càng thấy giống chủ nhân ta…”
Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu đều kinh ngạc. La Tiểu Lâu cúi đầu nói “Ngươi mang hình ảnh của chủ nhân ngươi ra đây xem nào”
125 khoát tay, ba bức tranh xuất hiện trên cái tay ngắn cũn của nó. Sau khi đưa cho hai người, 125 lại hưng phấn mà cúi đầu chỉ trỏ “này, cái này, nếu các ngươi đã xác định là không phải, có thể đem bức tranh này cho ta không?”
Mắt của nó lòe lòe ánh sáng cảm động cùng nhớ nhung “Ta đã nhiều năm rồi không nhìn thấy chủ nhân …”
La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích đang bận xem ba bức tranh mà 125 đưa cho, không rảnh mà chú ý đến nó. Hai người càng xem càng thấy kinh ngạc hơn cả bức vẽ Sáng Thế Thần ban nãy. Bức tranh thứ nhất vẽ một bóng người mơ hồ, ngũ quan thì … nếu nói giống người, không bằng nói giống máy móc thì đúng hơn bức tranh thứ hai thì giống một Phượng Già Lăng còn trẻ, khóe mắt lông mày còn có chút hơi hướng của Nguyên Liệt bức tranh thứ ba là một người cao gầy, đứng nhắm mắt. Ngũ quan hoàn mỹ không thể diễn tả được thành lời, khí thế rất tự nhiên thoát trần. Cho dù chỉ nhìn qua bức tranh nhưng cũng đã làm cho người ta không nhịn được mà hướng về, nếu người này thực đứng ở trước mắt, đôi mắt mở ra thì sẽ rung động lòng người đến mức nào …
Nguyên Tích biến sắc, mạnh tay nắm chặt bức tranh thứ hai “Đúng rồi, đây là Nguyên Triệt, hắn quả nhiên ở trong này”
La Tiểu Lâu thì nhìn bức tranh thứ ba mà ngây người. Không biết tại sao, trong lòng hắn cảm thấy một cảm giác quen thuộc và thân thiết biết bao, nhưng là, hắn chưa từng gặp qua người này mà.
125 trông mong mà nhìn hai người bọn họ, chỉ vào bức tranh thứ ba mà nói “Đây chính là chủ nhân của ta, ta đã nói bức họa Sáng Thế Thần chính là hắn mà. Có thể, có thể cho ta không?”
Nguyên Tích lập tức trừng mắt với nó. Từ sau khi nhìn thấy bức tranh thứ hai xong, hắn đã tự giác xem nhẹ hai bức còn lại “Đương nhiên không thể bức họa của Nguyên Triệt.”
125 rụt lui lại, nhưng rõ ràng là nó không đồng ý với phán đoán của Nguyên Tích.
Nguyên Tích cầm cái đuôi xách cả người nó lên, sau đó hiểm ác mà hỏi han “Sao vậy, ngươi có ý kiến gì à?”
125 run lên lẩy bẩy. Vì để tỏ ra rằng mình còn có cốt khí, nó cố phản kháng bằng cách im lặng “…”
Một phút sau, 125 ở đằng sau La Tiểu Lâu khóc kêu “Aaaa, không, ta thay đổi ý kiến rồi. Đây nhất định là đại vương tử điện hạ! Nhất định là thế!”
La Tiểu Lâu quay đầu, nhìn 125 – sau khi bị Nguyên Tích gia bạo xong – đầy ủ rũ, cũng không có ý định an ủi gì nó cả. Hắn sẽ không đối nghịch lại Nguyên Tích. Khi 125 vì tìm kiếm sự an ủi mà nhảy lên vai La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu lấy bức tranh thứ nhất mà nghi hoặc hỏi han “Đây là ai?”
125 liếc một cái, ánh mắt lại trừng to như mắt chuồn chuồn, gần như nhỏ ra nước mắt mà nói “… là ca ca ta”
La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn lại lần nữa, sau đó so sánh với 125. Đều là cơ giáp, cùng một người làm ra, sự khác biệt cũng hơi quá lớn thì phải.
Nhưng mà, La Tiểu Lâu rất nhanh lấy lại tinh thần, nói với Nguyên Tích “Xem ra, chúng ta đoán không sai, ít nhất là đã định hướng đúng, Sáng Thế Thần thực sự có liên quan đến Nguyên Triệt, có lẽ còn liên quan đến cả chủ nhân 125. Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải đến thần điện một chuyến.”
Nguyên Tích gật đầu, nhìn thấy La Tiểu Lâu đưa tay muốn nhận lại bức vẽ chủ nhân 125, khẽ cau mày, đem cả ba tranh cùng bức tranh vẽ Sáng Thế Thần mà Ly Tác đưa cho thu vào túi áo của chính mình.
La Tiểu Lâu cùng 125 giận mà không dám nói gì, ngoan ngoãn theo Nguyên Tích trở về thành.
Ăn xong cơm chiều, Nguyên Tích lại đi về gian của Ly Tác, La Tiểu Lâu thì tiếp tục tập luyện để đề cao tinh thần lực cùng ý thức nguyên lực của mình. Mấy ngày gần đây, ý thức nguyên lực của hắn đã khôi phục gần bằng trước kia. Nhưng sự khôi phục không giống như tăng trưởng. Tinh thần lực của hắn đang được chậm rãi tăng trưởng, không nhanh bằng tốc độ khôi phục của ý thức nguyên lực.
Nhưng dù sao tính chất của hai loại sức mạnh tinh thần này cũng giống nhau, cách thức luyện tập cũng có chỗ tương tự. La Tiểu Lâu đã quen cách làm với ý thức nguyên lực, luyện tập để tăng trưởng tinh thần lực cũng dễ dàng. Nếu so với người thường thì thực ra tốc độ tăng trưởng tinh thần lực của hắn đã là vô cùng khủng bố, chỉ là La Tiểu Lâu chẳng biết gì hết.
Sau khi tiêu hao hết hai khối năng lượng thạch cấp hai, La Tiểu Lâu mở mắt, cảm nhận trong cơ thể mình ý thức nguyên lực sung túc cùng lượng tinh thần lực đang càng ngày càng rõ ràng. Hắn nhìn về phía 125 “ Nguyên Tích chắc đã vào khu A rồi, có lẽ rất nhanh sẽ tìm được manh mối về đại ca hắn, chúng ta cũng nên chuẩn bị trước một chút”
125 chớp chớp mắt “Thuốc còn cần một thời gian ngắn nữa mới hoàn thành, ta sẽ tranh thủ cố gắng xong trước khi Nguyên Tích tiến vào thi đấu. Ngươi có thể thử chữa trị phi thuyền. Ngài mai chúng ta tìm một chỗ thích hợp để sửa chữa đi. Nhưng mà ý thức nguyên lực của ngươi vẫn chưa đạt tới siêu cấp, vẫn chưa thể mở ra cái hòm mà chủ nhân để lại cho ngươi”
La Tiểu Lâu nhìn đi nhìn lại cái hòm màu lam, nghĩ đến chủ nhân của 125 “Chủ nhân của ngươi thực có ở đây?”
125 ngừng tay, thấp thỏm bất an mà giật giật cái đuôi “Không rõ lắm, nhưng ta không hề cảm nhận được tần suất của ngài ấy cùng của anh trai ta”. Ngừng sự kích động, 125 nó bắt đầu lo lắng việc chủ nhân của nó liệu có tức giận việc nó không thăng cấp được mà tháo rời nó ra không? Nếu thực như vậy…
Nó liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, tuy rằng trên lý luận nó vẫn sẽ là nó, nhưng tính cách sẽ không còn giống nữa, hơn nữa, nó có chút không nỡ rời xa người ba nuôi dưỡng yếu đuối này. A, các vị thần của dị thú ở trên, thỉnh tha thứ cho nó, nó ở cùng nhân loại lâu quá rồi nên mới sinh ra cái tâm tư như thế!
Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu nói nhỏ với Nguyên Tích việc chữa trị phi thuyền, chọn động sóc – cái động đầy thú bảo vệ bậc một – lý do thứ nhất là gần đây không ai đi động sóc săn bắn nữa, thứ hai là vì trong động bây giờ mọc đầy xà đằng, bọn họ sẽ được an toàn tuyệt đối.
Nguyên Tích đồng ý, hẹn gặp La Tiểu Lâu ở khu khai thác năng lượng thạch cấp ba.
Bởi vì tốc độ tiến bộ của Nguyên Tích quá nhanh, hiện tại một mình hắn đã có thể đối phó được với thú bảo hộ năng lượng thạch cấp hai rồi, mà Lý Kiệt thì mỗi ngày cũng cố gắng luyện tập đến khuya, tiến bộ cũng không ít, nếu cùng Tiểu Kiều lập tổ thì cũng thừa sức săn được thú bảo hộ cấp hai… Tổ ba người bọn họ thì có chút hơi thừa, bọn họ đã thương lượng và quyết định đi tới khu săn thú cấp ba.
Dù sao năng lượng thạch của bọn họ cũng đủ dùng, không bằng thừa dịp khiêu chiến những con thú bảo hộ cấp cao hơn để nhanh chóng tiến bộ hơn nữa.
La Tiểu Lâu đi cùng ba người đến khu săn bắn, nói vài câu với những người muốn nhờ hắn thăng cấp kiếm năng lượng rằng tới trưa hắn sẽ ở khu săn bắn cấp ba, rồi mang 125 đi Sóc động.
125 ngầm chọn một vị trí khá sâu, để đám xà đằng dịch chuyển dọn ra một không gian trống rất lớn, đem những con sóc chuột trong hang đuổi đi, sau đó lấy phi thuyền ra.
Tuy rằng La Tiểu Lâu đã chuẩn bị tinh thần trước vì nghe 125 cường điệu là phi thuyền phi thường xinh đẹp rồi, nhưng vừa nhìn thấy thứ kia, hắn vẫn cảm thấy có chút đầu choáng mắt hoa.
Ông trời ạ, hắn thấy cái gì vậy?
Choán hết không gian trong động quả thực là một tòa thành kim cương, từ đầu đến chân đều phát sáng lòe lòe, bề mặt giống như được khảm vô số viên kim cương khổng lồ xinh đẹp.
Nhìn La Tiểu Lâu ngây người, 125 đắc ý dào dạt mà nói “Có phải cảm thấy đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông không?”
“ân, tuyệt đối có cảm giác hít thở không thông …” La Tiểu Lâu lau cái trán, thì thào nói. Hắn thật không rõ trên đời này sẽ có ai thích nói hùa kiểu này với 125 không.
125 mở ra cánh cửa của khoang thuyền, La Tiểu Lâu tiến vào. Phi thuyền rõ ràng là một chiến hạm dân dụng cao cấp, trang thiết bị bên trong nó tuy không đúng quy cách của quân đội nhưng chủ nhân nó cũng đã chuẩn bị không ít vũ khí cùng như tấm chắn phòng hộ.
Phải nói thêm, nội thất bên trong cũng cực kỳ xa hoa. Chỉ là đại khái gặp chiến tranh, người đã đào tẩu hết, phi thuyền có hơi bị tổn thương…
La Tiểu Lâu bước tới phòng hạm trưởng, nghiên cứu kết cấu cùng trang bị của toàn bộ phi thuyền. Trong quá trình này, hắn phát hiện vỏ ngoài phi thuyền có thể điều tiết, lập tức điều chỉnh đám kim cương ở mặt ngài nhỏ đi, sau đó đặt chế độ màu sắc tối.
Rất nhanh, bề ngoài phi thuyền biến thành màu trời đêm lam sẫm, trên đó cũng có những ngôi sao lấp lánh. Hơn nữa, thoạt nhìn tưởng chừng như phi thuyền là trong suốt, bên trong hoàn toàn có thể nhìn được bên ngoài, ở ngoài thì không thể nhìn được vào trong. Đặt mình ở giữa phi thuyền, hắn vẫn có cảm giác mình đang đứng ở giữa vũ trụ mờ mịt bao la.
La Tiểu Lâu nghiên cứu cả buổi sáng, cũng may hắn có kiến thức lý luận về kết cấu cơ giáp nên hiểu cấu tạo của phi thuyền cũng không khó lắm.
Phần lớn mặt ngoài của phi thuyền đều chịu tổn thương, một khẩu pháo bị đánh trúng, cần nhiều tài liệu để tu bổ, hơn nữa, bọn họ cũng cần đổi mới vũ khí.
Những thứ đó đều có tài liệu dự phòng, khó nhất chính là, La Tiểu Lâu cần đem hệ thống ứng dụng hộp năng lượng đổi thành ứng dụng năng lượng thạch.
Sauk hi nắm được đại khái, La Tiểu Lâu nhìn nhìn đồng hồ, quyết định ngài mai sẽ bắt đầu động thủ. Bây giờ đã giữa trưa rồi.
Bảo 125 thu hồi lại phi thuyền, La Tiểu Lâu thu hồi lại 125 đeo vào cổ, đi tới khu săn thú cấp ba.
Tới trước cổng khu, ba người Nguyên Tích đã đang đợi hắn. Nguyên Tích đang tựa vào vách tường mà nghỉ ngơi, Tiểu Kiều thì mang vẻ mặt kính nể, Lý Kiệt thì đang cầm cái nút không gian màu đen cuả Nguyên Tích mà nhìn trái nhìn phải.
Nguyên Tích thấy La Tiểu Lâu tới liền đem ba miếng năng lượng thạch cấp ba ném cho La Tiểu Lâu. Lý Kiệt thấy thế lại cảm giác được hình tượng của thần tượng mình bị hủy hoại triệt để, Tiểu Kiều thì lườm hắn một cái, trong mắt là sự hâm mộ không thôi.
Lúc ăn cơm, La Tiểu Lâu liếc nhìn đồ ăn của mấy người. Mấy ngày nay tốc độ tiến bộ của Nguyên Tích rất kinh người, mà sức ăn cũng lớn hơn trước bao nhiêu. Về phần mình, sức ăn của La Tiểu Lâu thật ra vẫn thế. Đẩy không ít đồ ăn đến bát của Nguyên Tích. Nguyên Tích cúi đầu nhìn thoáng qua, có chút không biết làm sao. Lễ nghi trên bàn ăn thể hiện con người nhưng từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng được người khác nhường cơm như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm đồ ăn vài giây, lưu lại cơm, chọn đem thức ăn gắp lại cho La Tiểu Lâu một ít, than thở “Những thứ đó ta không thích ăn”
La Tiểu Lâu nhìn con tôm trong bát, cố nén cái khóe miệng đang muốn cong lên.
Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều thì nhìn vợ chồng người ta tình cảm mà trợn mắt há mồm, biết điều mà cúi đầu ‘chú tâm vào chuyên môn’
Sau khi ăn xong, thời gian nghỉ ngơi, Lý Kiệt xin Nguyên Tích chỉ điểm cho mình. Nguyên Tích ném áo khoác cho La Tiểu Lâu – đang chuẩn bị chỗ ngủ trưa – đồng ý. Hắn lười biếng đứng ở một chỗ, làm cho Lý Kiệt toàn lực công kích.
Tiểu Kiều cũng buồn ngủ lắm rồi nhưng nàng không nỡ nhắm mắt.
Nhiều ngày hợp tác như vậy, bọn họ đã sớm nhận ra bản thân rõ ràng không bằng Nguyên Tích, có thể được đến sự chỉ điểm của Nguyên Tích, khẳng định sẽ có tiến bộ, thậm chí đạt tới cấp độ cao hơn. Lý Kiệt bây giờ đã là đệ tử của Y gia, nếu thực sự tiến bộ, rất có thể sẽ được chọn để đi dự thi. Dù sao cá nhân dự thi ít có cơ hội thắng bằng đội thi.
Động tác trên tay Lý Kiệt càng lúc càng nhanh, nhưng trong quyền ảnh tưởng chừng như kín không kẽ hở của hắn, Nguyên Tích chắp tay đằng sau, lững thững thoải mái mà tránh đòn. Mười mấy phút sau, Lý Kiệt bắt đầu thở dốc, nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng, thậm chí còn ra tay nhanh hơn.
Mắt Tiểu Kiều càng lúc càng trừng lớn, khẩn trương đến độ thở cũng không dám thở mạnh, đến tận khi có người ngồi xuống bên cạng nàng.
Ở Y gia nhiều ngày như vậy, trực giác của một võ sĩ đều phải có, mà một người có thể đến gần nàng như vậy mà mãi mới cảm giác được chứng tỏ tính cảnh giác của nàng rất kém. Sắc mặt Tiểu Kiều tái nhợt, lạnh lùng nhìn sang bên cạnh.
Rất nhanh, nàng lại có dịp được khoe con mắt lớn của mình, trừng mắt nhìn người bên cạnh, nàng gần như muốn kêu lên.
Người kia làm một động tác chớ có lên tiếng. Đó chính là Nhị thiếu gia Eno của Y gia. Đi đằng sau hắn là không ít người, còn có cả Eva – người vừa mới từ khu B trở về. Eva nhìn chằm chằm Nguyên Tích ở giữa sân, vừa kinh sợ vừa hối hận.
Tiểu Kiều nhịn xuống tiếng kinh hô, quay đầu nhìn lại về phía Nguyên Tích cùng Lý Kiệt.
Lý Kiệt đã tới cực hạn, vẫn cố kiên trì thêm hai giây rồi rốt cuộc cũng đuối sức. Trong nháy mắt Lý Kiệt không thể chịu được nữa này, Nguyên Tích rat ay, trực tiếp tung ra sát chiêu.
Sắc mặt của mọi người xung quanh đều biến đổi, Lý Kiệt nhìn thấy tàn ảnh đang tiến tới tấn công vị trí trái tim của mình, cắn chặt răng, nhanh chóng xoay người né chiêu.
Nhưng mà tiếp đó, Nguyên Tích lại ra thêm một chiêu, dường như hắn quả thực muốn đẩy Lý Kiệt vào tuyệt cảnh. Mọi người xung quanh đều nín thở, mười giây sau, tay Nguyên Tích đã chụp được vào cổ họng Lý Kiệt, Lý Kiệt cuối cùng cũng trốn không thoát.
Eva nhỏ giọng la lên, trong nháy mắt này, hai mắt Lý Kiệt nhắm chặt lại.
Hai giây sau, Lý Kiệt sững sờ mà mở mắt ra, mới phát hiện, tay của Nguyên Tích chỉ duỗi ra gần sát cổ mình (Chưa bóp:->) và bây giờ đang thu lại.
Mồ hôi trên trán hắn ‘tích tích’ rơi xuống, bây giờ Lý Kiệt mới nhớ ra rằng đây không phải cuộc đấu sinh tử, Nguyên Tích đang chỉ điểm cho hắn mà!
Lý Kiệt giật giật miệng, lắp bắp nói “Đa tạ, nguyên đại ca” Sau đó phải nhờ Tiểu Kiều xông lên đỡ mới đứng vững được.
Nguyên Tích gật gật đầu, cũng không để ý đám người xung quanh, thực tế hắn đã sớm phát hiện ra rồi, trực tiếp đi về hướng La Tiểu Lâu đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi. Vì tránh không đánh thức La Tiểu Lâu, Nguyên Tích cực khẽ khàng mà tựa vào gần.
Mà đám người Eno thì quay nhìn Nguyên Tích vài giây rồi xoay người ly khai.
Eva vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía Nguyên Tích, lặng lẽ hỏi người bên cạnh “Nhị ca, thật không ngờ hắn lợi hại như vậy? Hắn cùng ngươi thì ai hơn ai?”
Eno suy nghĩ hai giây, bình tĩnh mà nói “Khó mà nói được, ban nãy hắn không xuất toàn lực”
Eva lúc này không lên tiếng nữa. Ý của Eno là, dù ở Y gia, Nguyên Tích cũng sẽ được xếp vào hàng thiên tài và là cao thủ tuyệt đỉnh. Nàng đã làm Y gia tổn thật một nhân tài như thế, thật sự đã sớm hối hận vô cùng. Nhưng mà dù sao, vũ khí của Nguyên Tích còn xa mới sánh được với vũ khí của nhị ca, hẳn là nếu so tài thật thì nhị ca hẳn vẫn nhỉnh hơn một chút.
Sau giờ nghỉ trưa, Lý Kiệt đã hoàn toàn tự cho mình là tiểu đệ của Nguyên Tích. Nguyên Tích thì nhìn đám người đằng xa đang xếp hàng để nhờ La Tiểu Lâu thăng cấp vũ khí, nhíu mày, sắc mặt đen lại, thấp giọng dặn dò tiểu nô lệ “Vậy ngươi ở yên đây, không được chạy xa, có việc gì thì gọi ta”
La Tiểu Lâu đáp ứng, biết bọn Nguyên Tích lại đi vào khu săn bắn, quay đầu nhìn về một đám người đang đợi mình.
Người trẻ tuổi hôm qua lại tới nữa, La Tiểu Lâu nhướng nhướng mày. Sau chuyện ngày hôm qua, người kia hẳn đã biết là hắn đã có gia đình rồi chứ.
La Tiểu Lâu cũng chẳng thèm để ý đến tên đó nữa, bắt đầu giúp khách hàng thăng cấp vũ khí. Mấy ngày nay, phần lớn đều là những người cấp ba, cấp bốn đến nhờ hắn thăng cấp vũ khí, cao thủ cấp năm cực kì hiếm thấy.
La Tiểu Lâu cũng chẳng hề ghét bỏ gì kiếm năng lượng cấp thấp, hơn nữa thu phí lại thấp, đương nhiên khách hạng trung tương đối nhiều.
Bắt đầu từ người đầu tiên, La Tiểu Lâu kiên nhẫn làm việc, dù kiếm cấp độ cao hay thấp đều được hắn dùng ý thức nguyên lực cùng tinh thần lực tra xét qua kết cấu một lần.
Túi bên cạnh La Tiểu Lâu đã đựng không ít năng lượng thạch cùng tài liệu, hàng người dài như vậy chẳng mấy chốc chỉ còn lại một người cuối cùng.
Người cuối cùng là một lão nhân. La Tiểu Lâu trước đó vài ngày đã gặp lão nhân này ở khu chợ giao dịch – lúc ấy ông ta đang vất vả bản quần áo chế tác từ da lông động vật. Nhưng ở đây đại đa số mọi người đều có thể tự mình săn được thú, tự có thể lột da, nên người mua hàng của lão không được nhiều lắm.
La Tiểu Lâu tiếp nhận vũ khí của lão nhân, là một thanh kiếm, thân kiếm cùng chỗ tra năng lượng thạch có chút tổn thương nhưng phẩm chất của năng lượng thạch cũng không tồi.
La Tiểu Lâu sờ soạng thanh kiếm một lát rồi nói “Vị lão bá này, nếu ngài không có việc gì vội thì sáng mai ta giao thanh kiếm này cho ngài được không? Dù sao giờ cũng tối rồi, ta thấy ngài đợi lâu như vậy chắc cũng không kịp để đi săn thú trong ngày hôm nay được”
Lão nhân có chút chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu “Được, tiểu tử. Vậy mai ta chờ ngươi ở chỗ này nhá?”
La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua số tài liệu ít ỏi trong tay lão nhân, suy nghĩ một lát rồi nói “thực ra ngài có thể đến phố Thanh Thạch khu D tìm ta, chúng ta thuê nhà ở đó. Ngoài ra, nếu tiện, ngài có thể đem một ít quần áo da thú đến. Ta có nhiều tài liệu rồi, nhưng quần áo thì ít lắm, đang định mua thêm một chút.”
Lão nhân nắm chặt tài liệu trong tay, đây đều là những tài liệu dễ bán nên ông mới mang lại đây để làm phí dụng để thăng cấp vũ khí … Trên mặt ông lão hiện ra một nụ cười “Được, ngài mai sáng sớm ta đưa qua”
La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Lúc này, người thanh niên hai hôm nay cứ rình mò quanh hắn mới đi tới, ho khan một tiếng, phát hiện La Tiểu Lâu vẫn làm bộ không thấy mình mới uể oải lên tiếng “Này! Tay nghề của ngươi cũng khá tốt đấy … ý ta là, cũng tạm được, ngươi có muốn đi khu A không, ta có thể trở thành người đảm bảo cho ngươi”
La Tiểu Lâu mở mắt ra, quay đầu nhìn về người thanh niên, bên cạnh hắn còn có một người nữa, khí thế bất phàm, cầm trong tay một thanh kiếm năng lượng cao cấp.
Người kia thấy La Tiểu Lâu đánh giá mình, cười nói “Xin chào, chúng ta là bằng hữu của Lăng Tiêu, ta gọi là Tiếu Bộ, Đây là D Tư, là con trai của thợ sửa chữa vũ khí giỏi nhất ở thành A, chúng ta quả thực có thể giúp ngươi tiến vào khu A sinh sống và làm việc, ngươi thấy đề nghị này thế nào?”
Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu lập tức mở ra xem, sau đó cả hai người đều bị kinh ngạc khôn tả.
“ông trời, ai vậy?” La Tiểu Lâu trợn trừng mắt. Hắn không thể tin được người trong bức hình – người có mặt mũi hiền lành vô cùng – lại là người có quan hệ huyết thống với Nguyên Tích, chứ đừng nói gì đến việc có quan hệ với Phượng Già Lăng cùng Nguyên Liệt bệ hạ.
Nguyên Tích cũng nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc cũng không quá tình nguyện mà thừa nhận “… ta không biết”
“ngươi đừng khổ sở, trải qua một ngàn năm rồi, bức họa cũng chắc có nhiều dị bản, khẳng định sẽ có chút thay đổi” La Tiểu Lâu cẩn thận khuyên giải an ủi.
Nguyên Tích không nói gì. Mà con khủng long xanh 125 đang ló đầu chen vào xem cùng bỗng nhiên buột miệng nói “Cái này, ta càng nhìn càng thấy giống chủ nhân ta…”
Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu đều kinh ngạc. La Tiểu Lâu cúi đầu nói “Ngươi mang hình ảnh của chủ nhân ngươi ra đây xem nào”
125 khoát tay, ba bức tranh xuất hiện trên cái tay ngắn cũn của nó. Sau khi đưa cho hai người, 125 lại hưng phấn mà cúi đầu chỉ trỏ “này, cái này, nếu các ngươi đã xác định là không phải, có thể đem bức tranh này cho ta không?”
Mắt của nó lòe lòe ánh sáng cảm động cùng nhớ nhung “Ta đã nhiều năm rồi không nhìn thấy chủ nhân …”
La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích đang bận xem ba bức tranh mà 125 đưa cho, không rảnh mà chú ý đến nó. Hai người càng xem càng thấy kinh ngạc hơn cả bức vẽ Sáng Thế Thần ban nãy. Bức tranh thứ nhất vẽ một bóng người mơ hồ, ngũ quan thì … nếu nói giống người, không bằng nói giống máy móc thì đúng hơn bức tranh thứ hai thì giống một Phượng Già Lăng còn trẻ, khóe mắt lông mày còn có chút hơi hướng của Nguyên Liệt bức tranh thứ ba là một người cao gầy, đứng nhắm mắt. Ngũ quan hoàn mỹ không thể diễn tả được thành lời, khí thế rất tự nhiên thoát trần. Cho dù chỉ nhìn qua bức tranh nhưng cũng đã làm cho người ta không nhịn được mà hướng về, nếu người này thực đứng ở trước mắt, đôi mắt mở ra thì sẽ rung động lòng người đến mức nào …
Nguyên Tích biến sắc, mạnh tay nắm chặt bức tranh thứ hai “Đúng rồi, đây là Nguyên Triệt, hắn quả nhiên ở trong này”
La Tiểu Lâu thì nhìn bức tranh thứ ba mà ngây người. Không biết tại sao, trong lòng hắn cảm thấy một cảm giác quen thuộc và thân thiết biết bao, nhưng là, hắn chưa từng gặp qua người này mà.
125 trông mong mà nhìn hai người bọn họ, chỉ vào bức tranh thứ ba mà nói “Đây chính là chủ nhân của ta, ta đã nói bức họa Sáng Thế Thần chính là hắn mà. Có thể, có thể cho ta không?”
Nguyên Tích lập tức trừng mắt với nó. Từ sau khi nhìn thấy bức tranh thứ hai xong, hắn đã tự giác xem nhẹ hai bức còn lại “Đương nhiên không thể bức họa của Nguyên Triệt.”
125 rụt lui lại, nhưng rõ ràng là nó không đồng ý với phán đoán của Nguyên Tích.
Nguyên Tích cầm cái đuôi xách cả người nó lên, sau đó hiểm ác mà hỏi han “Sao vậy, ngươi có ý kiến gì à?”
125 run lên lẩy bẩy. Vì để tỏ ra rằng mình còn có cốt khí, nó cố phản kháng bằng cách im lặng “…”
Một phút sau, 125 ở đằng sau La Tiểu Lâu khóc kêu “Aaaa, không, ta thay đổi ý kiến rồi. Đây nhất định là đại vương tử điện hạ! Nhất định là thế!”
La Tiểu Lâu quay đầu, nhìn 125 – sau khi bị Nguyên Tích gia bạo xong – đầy ủ rũ, cũng không có ý định an ủi gì nó cả. Hắn sẽ không đối nghịch lại Nguyên Tích. Khi 125 vì tìm kiếm sự an ủi mà nhảy lên vai La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu lấy bức tranh thứ nhất mà nghi hoặc hỏi han “Đây là ai?”
125 liếc một cái, ánh mắt lại trừng to như mắt chuồn chuồn, gần như nhỏ ra nước mắt mà nói “… là ca ca ta”
La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn lại lần nữa, sau đó so sánh với 125. Đều là cơ giáp, cùng một người làm ra, sự khác biệt cũng hơi quá lớn thì phải.
Nhưng mà, La Tiểu Lâu rất nhanh lấy lại tinh thần, nói với Nguyên Tích “Xem ra, chúng ta đoán không sai, ít nhất là đã định hướng đúng, Sáng Thế Thần thực sự có liên quan đến Nguyên Triệt, có lẽ còn liên quan đến cả chủ nhân 125. Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải đến thần điện một chuyến.”
Nguyên Tích gật đầu, nhìn thấy La Tiểu Lâu đưa tay muốn nhận lại bức vẽ chủ nhân 125, khẽ cau mày, đem cả ba tranh cùng bức tranh vẽ Sáng Thế Thần mà Ly Tác đưa cho thu vào túi áo của chính mình.
La Tiểu Lâu cùng 125 giận mà không dám nói gì, ngoan ngoãn theo Nguyên Tích trở về thành.
Ăn xong cơm chiều, Nguyên Tích lại đi về gian của Ly Tác, La Tiểu Lâu thì tiếp tục tập luyện để đề cao tinh thần lực cùng ý thức nguyên lực của mình. Mấy ngày gần đây, ý thức nguyên lực của hắn đã khôi phục gần bằng trước kia. Nhưng sự khôi phục không giống như tăng trưởng. Tinh thần lực của hắn đang được chậm rãi tăng trưởng, không nhanh bằng tốc độ khôi phục của ý thức nguyên lực.
Nhưng dù sao tính chất của hai loại sức mạnh tinh thần này cũng giống nhau, cách thức luyện tập cũng có chỗ tương tự. La Tiểu Lâu đã quen cách làm với ý thức nguyên lực, luyện tập để tăng trưởng tinh thần lực cũng dễ dàng. Nếu so với người thường thì thực ra tốc độ tăng trưởng tinh thần lực của hắn đã là vô cùng khủng bố, chỉ là La Tiểu Lâu chẳng biết gì hết.
Sau khi tiêu hao hết hai khối năng lượng thạch cấp hai, La Tiểu Lâu mở mắt, cảm nhận trong cơ thể mình ý thức nguyên lực sung túc cùng lượng tinh thần lực đang càng ngày càng rõ ràng. Hắn nhìn về phía 125 “ Nguyên Tích chắc đã vào khu A rồi, có lẽ rất nhanh sẽ tìm được manh mối về đại ca hắn, chúng ta cũng nên chuẩn bị trước một chút”
125 chớp chớp mắt “Thuốc còn cần một thời gian ngắn nữa mới hoàn thành, ta sẽ tranh thủ cố gắng xong trước khi Nguyên Tích tiến vào thi đấu. Ngươi có thể thử chữa trị phi thuyền. Ngài mai chúng ta tìm một chỗ thích hợp để sửa chữa đi. Nhưng mà ý thức nguyên lực của ngươi vẫn chưa đạt tới siêu cấp, vẫn chưa thể mở ra cái hòm mà chủ nhân để lại cho ngươi”
La Tiểu Lâu nhìn đi nhìn lại cái hòm màu lam, nghĩ đến chủ nhân của 125 “Chủ nhân của ngươi thực có ở đây?”
125 ngừng tay, thấp thỏm bất an mà giật giật cái đuôi “Không rõ lắm, nhưng ta không hề cảm nhận được tần suất của ngài ấy cùng của anh trai ta”. Ngừng sự kích động, 125 nó bắt đầu lo lắng việc chủ nhân của nó liệu có tức giận việc nó không thăng cấp được mà tháo rời nó ra không? Nếu thực như vậy…
Nó liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, tuy rằng trên lý luận nó vẫn sẽ là nó, nhưng tính cách sẽ không còn giống nữa, hơn nữa, nó có chút không nỡ rời xa người ba nuôi dưỡng yếu đuối này. A, các vị thần của dị thú ở trên, thỉnh tha thứ cho nó, nó ở cùng nhân loại lâu quá rồi nên mới sinh ra cái tâm tư như thế!
Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu nói nhỏ với Nguyên Tích việc chữa trị phi thuyền, chọn động sóc – cái động đầy thú bảo vệ bậc một – lý do thứ nhất là gần đây không ai đi động sóc săn bắn nữa, thứ hai là vì trong động bây giờ mọc đầy xà đằng, bọn họ sẽ được an toàn tuyệt đối.
Nguyên Tích đồng ý, hẹn gặp La Tiểu Lâu ở khu khai thác năng lượng thạch cấp ba.
Bởi vì tốc độ tiến bộ của Nguyên Tích quá nhanh, hiện tại một mình hắn đã có thể đối phó được với thú bảo hộ năng lượng thạch cấp hai rồi, mà Lý Kiệt thì mỗi ngày cũng cố gắng luyện tập đến khuya, tiến bộ cũng không ít, nếu cùng Tiểu Kiều lập tổ thì cũng thừa sức săn được thú bảo hộ cấp hai… Tổ ba người bọn họ thì có chút hơi thừa, bọn họ đã thương lượng và quyết định đi tới khu săn thú cấp ba.
Dù sao năng lượng thạch của bọn họ cũng đủ dùng, không bằng thừa dịp khiêu chiến những con thú bảo hộ cấp cao hơn để nhanh chóng tiến bộ hơn nữa.
La Tiểu Lâu đi cùng ba người đến khu săn bắn, nói vài câu với những người muốn nhờ hắn thăng cấp kiếm năng lượng rằng tới trưa hắn sẽ ở khu săn bắn cấp ba, rồi mang 125 đi Sóc động.
125 ngầm chọn một vị trí khá sâu, để đám xà đằng dịch chuyển dọn ra một không gian trống rất lớn, đem những con sóc chuột trong hang đuổi đi, sau đó lấy phi thuyền ra.
Tuy rằng La Tiểu Lâu đã chuẩn bị tinh thần trước vì nghe 125 cường điệu là phi thuyền phi thường xinh đẹp rồi, nhưng vừa nhìn thấy thứ kia, hắn vẫn cảm thấy có chút đầu choáng mắt hoa.
Ông trời ạ, hắn thấy cái gì vậy?
Choán hết không gian trong động quả thực là một tòa thành kim cương, từ đầu đến chân đều phát sáng lòe lòe, bề mặt giống như được khảm vô số viên kim cương khổng lồ xinh đẹp.
Nhìn La Tiểu Lâu ngây người, 125 đắc ý dào dạt mà nói “Có phải cảm thấy đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông không?”
“ân, tuyệt đối có cảm giác hít thở không thông …” La Tiểu Lâu lau cái trán, thì thào nói. Hắn thật không rõ trên đời này sẽ có ai thích nói hùa kiểu này với 125 không.
125 mở ra cánh cửa của khoang thuyền, La Tiểu Lâu tiến vào. Phi thuyền rõ ràng là một chiến hạm dân dụng cao cấp, trang thiết bị bên trong nó tuy không đúng quy cách của quân đội nhưng chủ nhân nó cũng đã chuẩn bị không ít vũ khí cùng như tấm chắn phòng hộ.
Phải nói thêm, nội thất bên trong cũng cực kỳ xa hoa. Chỉ là đại khái gặp chiến tranh, người đã đào tẩu hết, phi thuyền có hơi bị tổn thương…
La Tiểu Lâu bước tới phòng hạm trưởng, nghiên cứu kết cấu cùng trang bị của toàn bộ phi thuyền. Trong quá trình này, hắn phát hiện vỏ ngoài phi thuyền có thể điều tiết, lập tức điều chỉnh đám kim cương ở mặt ngài nhỏ đi, sau đó đặt chế độ màu sắc tối.
Rất nhanh, bề ngoài phi thuyền biến thành màu trời đêm lam sẫm, trên đó cũng có những ngôi sao lấp lánh. Hơn nữa, thoạt nhìn tưởng chừng như phi thuyền là trong suốt, bên trong hoàn toàn có thể nhìn được bên ngoài, ở ngoài thì không thể nhìn được vào trong. Đặt mình ở giữa phi thuyền, hắn vẫn có cảm giác mình đang đứng ở giữa vũ trụ mờ mịt bao la.
La Tiểu Lâu nghiên cứu cả buổi sáng, cũng may hắn có kiến thức lý luận về kết cấu cơ giáp nên hiểu cấu tạo của phi thuyền cũng không khó lắm.
Phần lớn mặt ngoài của phi thuyền đều chịu tổn thương, một khẩu pháo bị đánh trúng, cần nhiều tài liệu để tu bổ, hơn nữa, bọn họ cũng cần đổi mới vũ khí.
Những thứ đó đều có tài liệu dự phòng, khó nhất chính là, La Tiểu Lâu cần đem hệ thống ứng dụng hộp năng lượng đổi thành ứng dụng năng lượng thạch.
Sauk hi nắm được đại khái, La Tiểu Lâu nhìn nhìn đồng hồ, quyết định ngài mai sẽ bắt đầu động thủ. Bây giờ đã giữa trưa rồi.
Bảo 125 thu hồi lại phi thuyền, La Tiểu Lâu thu hồi lại 125 đeo vào cổ, đi tới khu săn thú cấp ba.
Tới trước cổng khu, ba người Nguyên Tích đã đang đợi hắn. Nguyên Tích đang tựa vào vách tường mà nghỉ ngơi, Tiểu Kiều thì mang vẻ mặt kính nể, Lý Kiệt thì đang cầm cái nút không gian màu đen cuả Nguyên Tích mà nhìn trái nhìn phải.
Nguyên Tích thấy La Tiểu Lâu tới liền đem ba miếng năng lượng thạch cấp ba ném cho La Tiểu Lâu. Lý Kiệt thấy thế lại cảm giác được hình tượng của thần tượng mình bị hủy hoại triệt để, Tiểu Kiều thì lườm hắn một cái, trong mắt là sự hâm mộ không thôi.
Lúc ăn cơm, La Tiểu Lâu liếc nhìn đồ ăn của mấy người. Mấy ngày nay tốc độ tiến bộ của Nguyên Tích rất kinh người, mà sức ăn cũng lớn hơn trước bao nhiêu. Về phần mình, sức ăn của La Tiểu Lâu thật ra vẫn thế. Đẩy không ít đồ ăn đến bát của Nguyên Tích. Nguyên Tích cúi đầu nhìn thoáng qua, có chút không biết làm sao. Lễ nghi trên bàn ăn thể hiện con người nhưng từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng được người khác nhường cơm như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm đồ ăn vài giây, lưu lại cơm, chọn đem thức ăn gắp lại cho La Tiểu Lâu một ít, than thở “Những thứ đó ta không thích ăn”
La Tiểu Lâu nhìn con tôm trong bát, cố nén cái khóe miệng đang muốn cong lên.
Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều thì nhìn vợ chồng người ta tình cảm mà trợn mắt há mồm, biết điều mà cúi đầu ‘chú tâm vào chuyên môn’
Sau khi ăn xong, thời gian nghỉ ngơi, Lý Kiệt xin Nguyên Tích chỉ điểm cho mình. Nguyên Tích ném áo khoác cho La Tiểu Lâu – đang chuẩn bị chỗ ngủ trưa – đồng ý. Hắn lười biếng đứng ở một chỗ, làm cho Lý Kiệt toàn lực công kích.
Tiểu Kiều cũng buồn ngủ lắm rồi nhưng nàng không nỡ nhắm mắt.
Nhiều ngày hợp tác như vậy, bọn họ đã sớm nhận ra bản thân rõ ràng không bằng Nguyên Tích, có thể được đến sự chỉ điểm của Nguyên Tích, khẳng định sẽ có tiến bộ, thậm chí đạt tới cấp độ cao hơn. Lý Kiệt bây giờ đã là đệ tử của Y gia, nếu thực sự tiến bộ, rất có thể sẽ được chọn để đi dự thi. Dù sao cá nhân dự thi ít có cơ hội thắng bằng đội thi.
Động tác trên tay Lý Kiệt càng lúc càng nhanh, nhưng trong quyền ảnh tưởng chừng như kín không kẽ hở của hắn, Nguyên Tích chắp tay đằng sau, lững thững thoải mái mà tránh đòn. Mười mấy phút sau, Lý Kiệt bắt đầu thở dốc, nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng, thậm chí còn ra tay nhanh hơn.
Mắt Tiểu Kiều càng lúc càng trừng lớn, khẩn trương đến độ thở cũng không dám thở mạnh, đến tận khi có người ngồi xuống bên cạng nàng.
Ở Y gia nhiều ngày như vậy, trực giác của một võ sĩ đều phải có, mà một người có thể đến gần nàng như vậy mà mãi mới cảm giác được chứng tỏ tính cảnh giác của nàng rất kém. Sắc mặt Tiểu Kiều tái nhợt, lạnh lùng nhìn sang bên cạnh.
Rất nhanh, nàng lại có dịp được khoe con mắt lớn của mình, trừng mắt nhìn người bên cạnh, nàng gần như muốn kêu lên.
Người kia làm một động tác chớ có lên tiếng. Đó chính là Nhị thiếu gia Eno của Y gia. Đi đằng sau hắn là không ít người, còn có cả Eva – người vừa mới từ khu B trở về. Eva nhìn chằm chằm Nguyên Tích ở giữa sân, vừa kinh sợ vừa hối hận.
Tiểu Kiều nhịn xuống tiếng kinh hô, quay đầu nhìn lại về phía Nguyên Tích cùng Lý Kiệt.
Lý Kiệt đã tới cực hạn, vẫn cố kiên trì thêm hai giây rồi rốt cuộc cũng đuối sức. Trong nháy mắt Lý Kiệt không thể chịu được nữa này, Nguyên Tích rat ay, trực tiếp tung ra sát chiêu.
Sắc mặt của mọi người xung quanh đều biến đổi, Lý Kiệt nhìn thấy tàn ảnh đang tiến tới tấn công vị trí trái tim của mình, cắn chặt răng, nhanh chóng xoay người né chiêu.
Nhưng mà tiếp đó, Nguyên Tích lại ra thêm một chiêu, dường như hắn quả thực muốn đẩy Lý Kiệt vào tuyệt cảnh. Mọi người xung quanh đều nín thở, mười giây sau, tay Nguyên Tích đã chụp được vào cổ họng Lý Kiệt, Lý Kiệt cuối cùng cũng trốn không thoát.
Eva nhỏ giọng la lên, trong nháy mắt này, hai mắt Lý Kiệt nhắm chặt lại.
Hai giây sau, Lý Kiệt sững sờ mà mở mắt ra, mới phát hiện, tay của Nguyên Tích chỉ duỗi ra gần sát cổ mình (Chưa bóp:->) và bây giờ đang thu lại.
Mồ hôi trên trán hắn ‘tích tích’ rơi xuống, bây giờ Lý Kiệt mới nhớ ra rằng đây không phải cuộc đấu sinh tử, Nguyên Tích đang chỉ điểm cho hắn mà!
Lý Kiệt giật giật miệng, lắp bắp nói “Đa tạ, nguyên đại ca” Sau đó phải nhờ Tiểu Kiều xông lên đỡ mới đứng vững được.
Nguyên Tích gật gật đầu, cũng không để ý đám người xung quanh, thực tế hắn đã sớm phát hiện ra rồi, trực tiếp đi về hướng La Tiểu Lâu đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi. Vì tránh không đánh thức La Tiểu Lâu, Nguyên Tích cực khẽ khàng mà tựa vào gần.
Mà đám người Eno thì quay nhìn Nguyên Tích vài giây rồi xoay người ly khai.
Eva vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía Nguyên Tích, lặng lẽ hỏi người bên cạnh “Nhị ca, thật không ngờ hắn lợi hại như vậy? Hắn cùng ngươi thì ai hơn ai?”
Eno suy nghĩ hai giây, bình tĩnh mà nói “Khó mà nói được, ban nãy hắn không xuất toàn lực”
Eva lúc này không lên tiếng nữa. Ý của Eno là, dù ở Y gia, Nguyên Tích cũng sẽ được xếp vào hàng thiên tài và là cao thủ tuyệt đỉnh. Nàng đã làm Y gia tổn thật một nhân tài như thế, thật sự đã sớm hối hận vô cùng. Nhưng mà dù sao, vũ khí của Nguyên Tích còn xa mới sánh được với vũ khí của nhị ca, hẳn là nếu so tài thật thì nhị ca hẳn vẫn nhỉnh hơn một chút.
Sau giờ nghỉ trưa, Lý Kiệt đã hoàn toàn tự cho mình là tiểu đệ của Nguyên Tích. Nguyên Tích thì nhìn đám người đằng xa đang xếp hàng để nhờ La Tiểu Lâu thăng cấp vũ khí, nhíu mày, sắc mặt đen lại, thấp giọng dặn dò tiểu nô lệ “Vậy ngươi ở yên đây, không được chạy xa, có việc gì thì gọi ta”
La Tiểu Lâu đáp ứng, biết bọn Nguyên Tích lại đi vào khu săn bắn, quay đầu nhìn về một đám người đang đợi mình.
Người trẻ tuổi hôm qua lại tới nữa, La Tiểu Lâu nhướng nhướng mày. Sau chuyện ngày hôm qua, người kia hẳn đã biết là hắn đã có gia đình rồi chứ.
La Tiểu Lâu cũng chẳng thèm để ý đến tên đó nữa, bắt đầu giúp khách hàng thăng cấp vũ khí. Mấy ngày nay, phần lớn đều là những người cấp ba, cấp bốn đến nhờ hắn thăng cấp vũ khí, cao thủ cấp năm cực kì hiếm thấy.
La Tiểu Lâu cũng chẳng hề ghét bỏ gì kiếm năng lượng cấp thấp, hơn nữa thu phí lại thấp, đương nhiên khách hạng trung tương đối nhiều.
Bắt đầu từ người đầu tiên, La Tiểu Lâu kiên nhẫn làm việc, dù kiếm cấp độ cao hay thấp đều được hắn dùng ý thức nguyên lực cùng tinh thần lực tra xét qua kết cấu một lần.
Túi bên cạnh La Tiểu Lâu đã đựng không ít năng lượng thạch cùng tài liệu, hàng người dài như vậy chẳng mấy chốc chỉ còn lại một người cuối cùng.
Người cuối cùng là một lão nhân. La Tiểu Lâu trước đó vài ngày đã gặp lão nhân này ở khu chợ giao dịch – lúc ấy ông ta đang vất vả bản quần áo chế tác từ da lông động vật. Nhưng ở đây đại đa số mọi người đều có thể tự mình săn được thú, tự có thể lột da, nên người mua hàng của lão không được nhiều lắm.
La Tiểu Lâu tiếp nhận vũ khí của lão nhân, là một thanh kiếm, thân kiếm cùng chỗ tra năng lượng thạch có chút tổn thương nhưng phẩm chất của năng lượng thạch cũng không tồi.
La Tiểu Lâu sờ soạng thanh kiếm một lát rồi nói “Vị lão bá này, nếu ngài không có việc gì vội thì sáng mai ta giao thanh kiếm này cho ngài được không? Dù sao giờ cũng tối rồi, ta thấy ngài đợi lâu như vậy chắc cũng không kịp để đi săn thú trong ngày hôm nay được”
Lão nhân có chút chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu “Được, tiểu tử. Vậy mai ta chờ ngươi ở chỗ này nhá?”
La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua số tài liệu ít ỏi trong tay lão nhân, suy nghĩ một lát rồi nói “thực ra ngài có thể đến phố Thanh Thạch khu D tìm ta, chúng ta thuê nhà ở đó. Ngoài ra, nếu tiện, ngài có thể đem một ít quần áo da thú đến. Ta có nhiều tài liệu rồi, nhưng quần áo thì ít lắm, đang định mua thêm một chút.”
Lão nhân nắm chặt tài liệu trong tay, đây đều là những tài liệu dễ bán nên ông mới mang lại đây để làm phí dụng để thăng cấp vũ khí … Trên mặt ông lão hiện ra một nụ cười “Được, ngài mai sáng sớm ta đưa qua”
La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Lúc này, người thanh niên hai hôm nay cứ rình mò quanh hắn mới đi tới, ho khan một tiếng, phát hiện La Tiểu Lâu vẫn làm bộ không thấy mình mới uể oải lên tiếng “Này! Tay nghề của ngươi cũng khá tốt đấy … ý ta là, cũng tạm được, ngươi có muốn đi khu A không, ta có thể trở thành người đảm bảo cho ngươi”
La Tiểu Lâu mở mắt ra, quay đầu nhìn về người thanh niên, bên cạnh hắn còn có một người nữa, khí thế bất phàm, cầm trong tay một thanh kiếm năng lượng cao cấp.
Người kia thấy La Tiểu Lâu đánh giá mình, cười nói “Xin chào, chúng ta là bằng hữu của Lăng Tiêu, ta gọi là Tiếu Bộ, Đây là D Tư, là con trai của thợ sửa chữa vũ khí giỏi nhất ở thành A, chúng ta quả thực có thể giúp ngươi tiến vào khu A sinh sống và làm việc, ngươi thấy đề nghị này thế nào?”