Cho dù chỉ dùng đèn năng lượng khẩn cấp để chiếu sáng, nhưng trong hang động vẫn rất sáng sủa, sự u ám trong lòng mọi người cũng thoáng chốc giảm xuống.
Vài ngày trước, bọn họ còn nghĩ mình là sinh viên của học viện quân sự số 1, không sợ bất kì khó khăn nào, nhưng bây giờ thực sự xuất hiện tai họa thì như thế nào? Mà tai họa hôm nay còn chưa biết thời hạn ra sao, tình cảnh của bọn họ lại càng thêm tuyệt vọng.
Sức phá hoại của bão hạt nhân phóng xạ từ vũ trụ cực kỳ khủng khiếp, dù có là nhà trường hay thậm chí là cả Liên bang cũng không thể có cách nào phái chiến hạm tới cứu viện.
Lúc này, máy thông tin trên cổ tay của Nguyên Tích lóe sáng, hắn mở máy, người điện tới là La Thiểu Thiên, tín hiệu không tốt, chỉ gián đoạn nghe được bọn họ đã tìm được nơi lánh nạn, rồi hỏi thăm tình hình bên này.
Nguyên Tích nhìn lướt qua hang động và mọi người đang lo âu nhìn hắn vì khan hiếm thức ăn, nói: “Bên tôi không có việc gì.”
Sau đó hai người dứt khoát cắt liên lạc, ánh mắt của mọi người ảm đạm hơn. Đúng vậy, nói với người khác thì có ích lợi gì, chẳng lẽ còn trông cậy vào việc người khác đến tiếp ứng cho mình sao?
Nguyên Tích gọi hai nhóm phó Vương Kinh và Ngô Vĩnh đến, bảo bọn họ kiểm kê nhân số sinh viên bị mất đồ ăn.
Chỉ chốc lát sau, kết quả đã được báo lên, toàn bộ nhóm có 73 người, 28 chiến binh cơ giáp, 45 chế tạo sư, 15 người mất đồ ăn, tất cả đều là những chế tạo sư thể lực và tốc độ không theo kịp.
Tính mạng trong lúc nguy cấp, nếu bọn họ không có khả năng tiếp tục ứng phó bên cạnh chiến binh cơ giáp, không thể chạy, thì liệu có thể hỗ trợ cho họ được nữa hay không.
La Tiểu Lâu xấu hổ phát hiện, trên tay cậu hiện không có bất kì một món đồ quan trọng nào, mà đồ trong tay Nguyên Tích thì lại có vẻ không hề nhẹ, nhưng cái tên kỳ quặc lúc nào cũng tự nghĩ mình là chủ nhân này lại chẳng nói gì.
Phải biết rằng lúc ở nhà, Nguyên Tích luôn tỏ ra như một ông lớn làm người ta giận sôi lên, hận không thể đến một cốc nước cũng phải sai La Tiểu Lâu dâng lên…
La Tiểu Lâu có cảm giác thụ sủng nhược kinh, cậu thừa nhận mình bị áp bức dưới hắn đúng là không có chí khí…
Nguyên Tích nhìn hai nhóm phó, sắc mặt không thay đổi mà nói: “Không có gì phải lo lắng, lúc xuất phát, Vương Kinh phụ trách mang 5 phần thức ăn trong một tháng, tôi và Ngô Vĩnh mang nước uống, tuy không nhiều lắm, nhưng với số lượng vài chục người chúng ta như thế này thì cũng không có vấn đề gì. Với việc tập huấn tại đây, nhà trường không thể không có bất kì biện pháp phòng bị nào được.”
Mấy thứ này đều được đặt trong ấn không gian của nhóm trưởng và nhóm phó. Thông thường ấn không gian của chiến binh cơ giáp không chứa được nhiều đồ lắm, bởi không gian có hạn, các chiến binh sẽ chỉ tích trữ linh kiện cơ giáp hoặc nhiều hộp năng lượng cấp thấp vào để dự phòng, có người còn chia thêm ra một phần để đựng tư liệu.
Hầu như tất cả các chiến binh cơ giáp đều làm vậy, bởi thế mà không có nhiều người dùng ấn không gian để đựng đồ ăn.
Mà nhóm trưởng và nhóm phó chung quy vẫn phải vì toàn đội mà hy sinh một chút, khi biết tin này, Vương Kinh và Ngô Vĩnh hơi phiền muộn, kỳ thực Nguyên Tích cũng chẳng nề hà gì, sử dụng ấn không gian của hắn, so với người khác có thể tưởng tượng thì còn lớn hơn rất nhiều.
Mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, tỏ ra vui mừng, chẳng qua chỉ là tự dọa mình. Như vậy xem ra, cho dù bão hạt nhân có kéo dài một tháng, chỉ cần tiết kiệm một chút thì đồ ăn có lẽ sẽ đủ.
Tất nhiên là 5 phần thức ăn chắc chắn không đủ chia cho 15 người. Nguyên Tích lạnh lùng nhìn đồ ăn Vương Kinh lấy ra, rồi mang đồ ăn trong một tháng của nhà trường phát cho mình ra ngoài, đặt vào tay Vương Kinh. Có điều, hắn không động vào phần của La Tiểu Lâu.
Vương Kinh giật mình nhìn Nguyên Tích, gần đây quả thực Nguyên Tích đều ăn đồ của La Tiểu Lâu mang theo, nhưng dùng hộp cơm bảo quản thì thời hạn bảo đảm chất lượng tối đa cũng chỉ có 7 ngày thôi, bọn họ cũng không thể mang được nhiều cho lắm.
“Cậu, anh có muốn giữ lại một phần không?” Vương Kinh đứng trước mặt Nguyên Tích, luôn luôn không tự giác mà gọi một hắn cách cung kính, bản thân cậu ta cũng nghĩ đó là cách thể hiện sùng bái và tôn trọng với chiến binh cơ giáp đẳng cấp.
Nguyên Tích không thay đổi sắc mặt nhìn cậu ta giây lát, rồi phẩt tay, ý bảo không có việc gì, dù sao thì cũng còn La Tiểu Lâu giống con sóc ham tích trữ đồ ăn, hắn chắc chắn sẽ chẳng bao giờ cần phải lo lắng đến vấn đề chịu đói này đâu.
La Tiểu Lâu thoáng cân nhắc, lấy 30 viên thuốc dinh dưỡng ra, Nguyên Tích cũng tiện tay ném luôn cho Vương Kinh. Nhưng điều khiến La Tiểu Lâu chết lặng đó là, Nguyên Tích tựa hồ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vứt cái túi ngủ hắn chưa dùng một lần nào ra ngoài.
Vương Kinh lại càng được mẻ sung sướng, trước đây những thứ thuốc dinh dưỡng như thế này với tụi thiên chi kiều tử hay gia thế hùng hậu toàn bị coi thường, nhưng bây giờ lại là đồ tốt có thể cứu mạng người. Về phần chiếc túi ngủ vật dụng sinh hoạt kia, có người đồng ý quyên góp đúng là tốt quá.
Nguyên Tích mở đầu việc đóng góp thức ăn, mọi người còn lại cũng bắt đầu hành động, không lâu sau, vậy mà cũng vót vét được tới 11 phần. Tuy còn thiếu một chút, nhưng cũng đã là rất ổn rồi. Vương Kinh đem đồ ăn và những vật dụng khác chia đều, phát vào tận tay cho từng người một.
Vừa mới rồi còn sầu thảm, không khí âm u trong hang động đã náo nhiệt trở lại, mọi người chia sẻ niềm vui sống sót sau tai nạn, bàn bạc làm sao vượt qua được cửa ải khó khăn lần này.
Cũng có người bắt đầu quan sát hang động, không gian của nó cực lớn, hơn nữa còn kéo dài vào sâu tận trong, đèn năng lượng không thể chiếu rọi vào được, đen kịt một mảnh.
Sau khi hai nhóm phó vào kiểm tra, Mộ Thần cũng vào theo.
Lúc này, bên ngoài đã vang lên tiếng rít chói tai. Mọi người đang trò chuyện đột nhiên dừng lại, sau bắt đầu thì thầm thảo luận về sức phá hoại của cơn bão ion.
Nguyên Tích nhíu mày, lại đặt một tảng đá lớn chặn trước cửa. Tảng đá to lớn đó trong tay hắn, cứ như là không có trọng lượng gì.
La Tiểu Lâu nhạy cảm nhận ra được, từ mấy ngày nay, ánh mắt rơi lên người Nguyên Tích, nhất là của con gái, sự kính nể sùng bái còn mang theo mến mộ ngày càng nhiều. Ở bên cạnh người được các cô nương ưu ái như thế này, La Tiểu Lâu không thể tránh khỏi việc nảy sinh ra tâm lý ghen tị.
Trong lòng cậu nói thầm, đây toàn là biểu hiện giả dối đó thôi! Tuy bề ngoài là công tử quý tộc, tuấn tú cao ngạo ưu nhã, hoàn mỹ đến mức không bới ra được một khuyết điểm nào, nhưng thực sự lại là một tên đáng ghét, khinh người, nhõng nhẽo, khó tính, không thể nói nổi lý lẽ đến tận cùng đấy nhé, tuyệt đối không phải là người chồng tốt nên lựa chọn đâu, ai có thể chịu đựng được nổi việc ngày nào cũng phải nấu cơm giặt giũ, làm việc nhà, lại còn vác người đi mua đồ ngọt giúp hắn chứ! Lại còn chưa kể ngày nào cũng bị đè gần chết trên giường!
Một thằng con trai thì không thể nào chịu cho nổi những việc đó, so với Nguyên Tích, cậu rõ ràng là còn tốt hơn gấp trăm vạn lần.
Nguyên Tích không thể ăn đồ do người máy nội trợ làm. Có một lần La Tiểu Lâu mời Athes và Điền Lực đi ăn, để không lãng phí, cậu đóng gói hai món chưa bị động đũa tí nào về, sau lại bị Nguyên Tích ném đi không thương tiếc.
La Tiểu Lâu chìm đắm trong sự khoái trá tràn trề về việc phê phán mọi mặt của Nguyên Tích, cho đến khi có người kéo tay áo mình, cậu mới không thỏa mãn lắm mà lấy lại tinh thần.
La Tiểu Lâu quay đầu lại thì thấy Nguyên Tích đang thích thú nhìn mình, thấy cậu quay lại mới lười biếng mà nói: “Giờ đã muộn rồi, em chưa cảm thấy chúng ta cần phải chuẩn bị chút đồ ăn khuya các thứ sao? Vì cơn bão chết tiệt ngoài kia, bận rộn mất cả một buổi chiều.”
La Tiểu Lâu còn chìm đắm trong cơn bất mãn, lúc này không kiềm soát được lá gan phình to lên, khiêu khích nói: “Cơ mà, là nhóm trưởng, chẳng lẽ anh không được nhận một chút phần ăn nhất định nào sao?”
Advertisements
Sắc mặt Nguyên Tích mờ mịt: “Không phải còn có của em à?”
“Rất vinh hạnh anh đã chú ý tới em.” La Tiểu Lâu nhấn mạnh hai chữ ‘tới em’, 125 đã rụt vào trong, nó rất rõ ràng trong nhà này lời ai nói có trọng lượng hơn, nếu Nguyên Tích bắt chẹt La Tiểu Lâu — Kết quả có thể khẳng định, La Tiểu Lâu sẽ cướp của nó ư?
“Em tự dưng khó chịu cái gì thế?” Nguyên Tích quay đầu nhìn La Tiểu Lâu, biểu cảm vô tội chả hiểu gì, không chắc chắn lắm mà nói: “Em còn đang tức giận vì chuyện tối hôm qua sao? Anh biết anh không giúp em —— Nhưng nếu em thật sự có nhu cầu, chúng ta có thể thử xem, dù sao cũng đã qua mấy ngày rồi, chúng ta chưa bao giờ để lâu như vậy, trong sách nói, kiềm chế quá lâu không tốt cho sức khỏe…” Nói đến đây, Nguyên Tích ngưng bặt, hắn đã bắt đầu động tâm, khuôn mặt La Tiểu Lâu đỏ ửng, cố nén tiếng kêu, trong đôi mắt ướt át là vẻ khẩn cầu…
La Tiểu Lâu đơ người cho đến tận lúc chuẩn bị cơm tối, mẹ cha tôi ơi, chẳng lẽ con người không được ăn no mặc ấm mà lại sinh ra dục vọng sao? Cái đồ vô sỉ này đã đến mức trong đầu chỉ toàn chứa mấy thứ đó, chẳng lẽ là có liên quan đến đồ ăn?!
Hương vị của canh nấm dần dần trở nên ngào ngạt, mọi người cũng bắt chước theo La Tiểu Lâu bắt đầu chuẩn bị thức ăn, sau một lần thấy La Tiểu Lâu làm, không ít người cũng đi nhặt nấm. Trong điều kiện nấm khá đầy đủ, canh đậm đặc thịt như vậy có thể tiết kiệm đồ ăn hơn, với lại mùi vị cũng rất ngon.
Không bao lâu sau, hai nhóm phó và Mộ Thần vào kiểm tra đã trở lại. Vương Kinh nói bên trong rất sâu, nhưng có vẻ không có nguy hiểm gì.
Cho dù như vậy, bọn họ vẫn đang ở trọng tình trạng báo động ổn định.
Mộ Thần không nói gì, chỉ yên lặng ra một chỗ ngồi xuống.
Đêm đó, vì thiếu túi ngủ nên hai người phải chen chúc vào một chỗ, nhưng đối với La Tiểu Lâu và Nguyên Tích thì lại chẳng có gì bất ngờ cả.
Nằm trên mặt đất trong hang động chắc chắn lạnh hơn rất nhiều, La Tiểu Lâu nửa đêm bị lạnh mà tỉnh dậy, nhưng chỗ gần Nguyên Tích thì lại rất nóng, tên kia cứ như là trời sinh có năng lượng vô hạn vậy. La Tiểu Lâu suy nghĩ vài giây, sau không mảy may tí nào, quyết định chui vào lòng Nguyên Tích.
Con người bá đạo không thể nói nổi lý lẽ kia chỉ nhíu mày, không tỉnh dậy, đợi La Tiểu lâu áp sát vào gần mới quàng tay ôm lấy cậu.
Đây là lần đầu tiên La Tiểu Lâu còn có ý thức mà chủ động làm ra hành động này, cậu nhớ tới lời Nguyên Tích nói rằng cậu cứ lôi kéo hắn không thôi, còn làm nũng các thứ, bỗng nhiên cảm thấy áp lực trong lòng lớn hơn.
La Tiểu Lâu không ngủ được, cậu hưởng thụ cảm giác ấm áp, nghe âm thanh như gào thét thảm thiết bên ngoài, nhớ lại chuyện của nửa năm qua.
La Tiểu Lâu và Nguyên Tích nằm gần cửa hang, ánh mắt cậu vô ý thức rơi lên vách đá, ánh sáng nhàn nhạt của đèn khẩn cấp chiếu thành cái bóng trên vách.
Một lúc sau, La Tiểu Lâu cảm thấy không bình thường, tại sao vẫn còn cảm giác bị nhìn trộm? Rõ ràng chỉ có một mình cậu thức thôi mà?
Nghĩ như vậy, La Tiểu Lâu phát hiện cái bóng cậu đang nhìn chằm chằm trên vách tường bỗng nhiên khẽ chuyển động, sau đó nó từ từ bay vào trong. Đó là một cái bóng hết sức quái dị, nửa thân trên là người, nửa thân khổng lồ phía dưới không thể chắc chắn là bộ dạng gì nữa, nhưng tuyệt đối không phải là chân, nhưng lại có cánh khổng lồ.
La Tiểu Lâu ngồi phắt dậy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng.
Ngay tức khắc cậu bị Nguyên Tích kéo xuống nằm lại, hắn ghé vào tai cậu thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
La Tiểu Lâu nắm chặt tay Nguyên Tích, “Có cái gì, em vừa nhìn thấy trong động có cái gì đó.” Tuy cậu nói rất nhỏ nhưng lại vô cùng gấp gáp.
Nguyên Tích lau mồ hồi trên trán cậu, đứng dậy ra ngoài kiểm tra.
La Tiểu Lâu bèn lay 125, hỏi: “Này, mày không cảm nhận được cái gì à?”
125 nhấp nháy: “Không có, tôi có thể đảm bảo, 10 km về phía trong không có vật thể sống.”
125 chưa kịp nói thêm gì thì Nguyên Tích đã trở lại, hắn chui vào chiếc túi ngủ ấm áp, sau đó thì thầm: “Không có gì đâu, em không cần phải lo lắng như vậy, cho dù đang ngủ, anh cũng sẽ phát hiện ra.” Trên thực tế, lí do hắn chọn chỗ gần tảng đá cách xa mọi người cũng là vì như vậy. Bởi vì khi còn nhỏ hắn đã được dạy bảo, từ trước đến nay chưa từng một lần buông lỏng cảnh giác.
Hiện tại La Tiểu Lâu cũng không dám chắc, cái bóng kia có thật hay chỉ là do cậu gặp ác mộng.
Lần này, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của La Tiểu Lâu đến đúng giờ đánh thức cậu dậy. Nguyên Tích nằm trọn trong chiếc túi ngủ, thân thể được hắn ôm quả thực rất ấm áp.
La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, không đẩy Nguyên Tích ra, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào những lọn tóc của hắn vuốt ve, cậu nhất định phải gọi Nguyên Tích dậy, nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì nhất định trong này sẽ có thêm một cơn bão khác mất.
Nguyên Tích thoải mái hừ một tiếng, sau đó La Tiểu Lâu hoảng sợ thở hổn hển, cậu cảm giác có cái gì đó ấm nóng ẩm ướt đang liếm lên ngực mình.
Để ngăn ngừa có âm thanh kỳ quái nào phát ra, La Tiểu Lâu cắn chặt răng, trời ơi, loài mèo, thực sự làm khổ người ta quá đáng.
Ngày hôm sau, bọn họ lại trải qua một ngày trong hang động, ngày thứ ba gió giật vẫn còn tiếp tục, mọi người vẫn luôn lạc quan giờ cũng đã bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Nếu thật sự là một tháng thì làm sao đây? Cho dù thức ăn của bọn họ có thể chống đỡ, nhưng nhiệm vụ thì dám chắc là không thể hoàn thành được rồi.
Song, sự tình cũng không tuyệt vọng như mọi người tưởng tượng. Qua một ngày, đến chiều ngày thứ tư, gió giật của cơn bão hạt nhân trên tiểu hành tinh đã ngừng lại.
Tuy vẫn không thể liên lạc với tổng hộ, nhưng bọn họ cuối cùng cũng tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Thừa dịp người khác ra ngoài kiểm tra, 125 gấp gáp nói: “Tình hình bên ngoài hình như không ổn lắm.”
Lời tác giả: lược về phần cái bóng, chẳng lẽ là di chứng của hồi viết đạo mộ sao… (tác giả có 1 tác phẩm khác về đề tài trộm mộ, mn có thể qua Ngọc gia trang để đọc, hoặc lên vnsđể biết thêm chi tiết, có vẻ như nó cũng là một bộ rất đáng đọc, tớ cũng đang chờ lúc nào rảnh để đọc.)
Vài ngày trước, bọn họ còn nghĩ mình là sinh viên của học viện quân sự số 1, không sợ bất kì khó khăn nào, nhưng bây giờ thực sự xuất hiện tai họa thì như thế nào? Mà tai họa hôm nay còn chưa biết thời hạn ra sao, tình cảnh của bọn họ lại càng thêm tuyệt vọng.
Sức phá hoại của bão hạt nhân phóng xạ từ vũ trụ cực kỳ khủng khiếp, dù có là nhà trường hay thậm chí là cả Liên bang cũng không thể có cách nào phái chiến hạm tới cứu viện.
Lúc này, máy thông tin trên cổ tay của Nguyên Tích lóe sáng, hắn mở máy, người điện tới là La Thiểu Thiên, tín hiệu không tốt, chỉ gián đoạn nghe được bọn họ đã tìm được nơi lánh nạn, rồi hỏi thăm tình hình bên này.
Nguyên Tích nhìn lướt qua hang động và mọi người đang lo âu nhìn hắn vì khan hiếm thức ăn, nói: “Bên tôi không có việc gì.”
Sau đó hai người dứt khoát cắt liên lạc, ánh mắt của mọi người ảm đạm hơn. Đúng vậy, nói với người khác thì có ích lợi gì, chẳng lẽ còn trông cậy vào việc người khác đến tiếp ứng cho mình sao?
Nguyên Tích gọi hai nhóm phó Vương Kinh và Ngô Vĩnh đến, bảo bọn họ kiểm kê nhân số sinh viên bị mất đồ ăn.
Chỉ chốc lát sau, kết quả đã được báo lên, toàn bộ nhóm có 73 người, 28 chiến binh cơ giáp, 45 chế tạo sư, 15 người mất đồ ăn, tất cả đều là những chế tạo sư thể lực và tốc độ không theo kịp.
Tính mạng trong lúc nguy cấp, nếu bọn họ không có khả năng tiếp tục ứng phó bên cạnh chiến binh cơ giáp, không thể chạy, thì liệu có thể hỗ trợ cho họ được nữa hay không.
La Tiểu Lâu xấu hổ phát hiện, trên tay cậu hiện không có bất kì một món đồ quan trọng nào, mà đồ trong tay Nguyên Tích thì lại có vẻ không hề nhẹ, nhưng cái tên kỳ quặc lúc nào cũng tự nghĩ mình là chủ nhân này lại chẳng nói gì.
Phải biết rằng lúc ở nhà, Nguyên Tích luôn tỏ ra như một ông lớn làm người ta giận sôi lên, hận không thể đến một cốc nước cũng phải sai La Tiểu Lâu dâng lên…
La Tiểu Lâu có cảm giác thụ sủng nhược kinh, cậu thừa nhận mình bị áp bức dưới hắn đúng là không có chí khí…
Nguyên Tích nhìn hai nhóm phó, sắc mặt không thay đổi mà nói: “Không có gì phải lo lắng, lúc xuất phát, Vương Kinh phụ trách mang 5 phần thức ăn trong một tháng, tôi và Ngô Vĩnh mang nước uống, tuy không nhiều lắm, nhưng với số lượng vài chục người chúng ta như thế này thì cũng không có vấn đề gì. Với việc tập huấn tại đây, nhà trường không thể không có bất kì biện pháp phòng bị nào được.”
Mấy thứ này đều được đặt trong ấn không gian của nhóm trưởng và nhóm phó. Thông thường ấn không gian của chiến binh cơ giáp không chứa được nhiều đồ lắm, bởi không gian có hạn, các chiến binh sẽ chỉ tích trữ linh kiện cơ giáp hoặc nhiều hộp năng lượng cấp thấp vào để dự phòng, có người còn chia thêm ra một phần để đựng tư liệu.
Hầu như tất cả các chiến binh cơ giáp đều làm vậy, bởi thế mà không có nhiều người dùng ấn không gian để đựng đồ ăn.
Mà nhóm trưởng và nhóm phó chung quy vẫn phải vì toàn đội mà hy sinh một chút, khi biết tin này, Vương Kinh và Ngô Vĩnh hơi phiền muộn, kỳ thực Nguyên Tích cũng chẳng nề hà gì, sử dụng ấn không gian của hắn, so với người khác có thể tưởng tượng thì còn lớn hơn rất nhiều.
Mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, tỏ ra vui mừng, chẳng qua chỉ là tự dọa mình. Như vậy xem ra, cho dù bão hạt nhân có kéo dài một tháng, chỉ cần tiết kiệm một chút thì đồ ăn có lẽ sẽ đủ.
Tất nhiên là 5 phần thức ăn chắc chắn không đủ chia cho 15 người. Nguyên Tích lạnh lùng nhìn đồ ăn Vương Kinh lấy ra, rồi mang đồ ăn trong một tháng của nhà trường phát cho mình ra ngoài, đặt vào tay Vương Kinh. Có điều, hắn không động vào phần của La Tiểu Lâu.
Vương Kinh giật mình nhìn Nguyên Tích, gần đây quả thực Nguyên Tích đều ăn đồ của La Tiểu Lâu mang theo, nhưng dùng hộp cơm bảo quản thì thời hạn bảo đảm chất lượng tối đa cũng chỉ có 7 ngày thôi, bọn họ cũng không thể mang được nhiều cho lắm.
“Cậu, anh có muốn giữ lại một phần không?” Vương Kinh đứng trước mặt Nguyên Tích, luôn luôn không tự giác mà gọi một hắn cách cung kính, bản thân cậu ta cũng nghĩ đó là cách thể hiện sùng bái và tôn trọng với chiến binh cơ giáp đẳng cấp.
Nguyên Tích không thay đổi sắc mặt nhìn cậu ta giây lát, rồi phẩt tay, ý bảo không có việc gì, dù sao thì cũng còn La Tiểu Lâu giống con sóc ham tích trữ đồ ăn, hắn chắc chắn sẽ chẳng bao giờ cần phải lo lắng đến vấn đề chịu đói này đâu.
La Tiểu Lâu thoáng cân nhắc, lấy 30 viên thuốc dinh dưỡng ra, Nguyên Tích cũng tiện tay ném luôn cho Vương Kinh. Nhưng điều khiến La Tiểu Lâu chết lặng đó là, Nguyên Tích tựa hồ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vứt cái túi ngủ hắn chưa dùng một lần nào ra ngoài.
Vương Kinh lại càng được mẻ sung sướng, trước đây những thứ thuốc dinh dưỡng như thế này với tụi thiên chi kiều tử hay gia thế hùng hậu toàn bị coi thường, nhưng bây giờ lại là đồ tốt có thể cứu mạng người. Về phần chiếc túi ngủ vật dụng sinh hoạt kia, có người đồng ý quyên góp đúng là tốt quá.
Nguyên Tích mở đầu việc đóng góp thức ăn, mọi người còn lại cũng bắt đầu hành động, không lâu sau, vậy mà cũng vót vét được tới 11 phần. Tuy còn thiếu một chút, nhưng cũng đã là rất ổn rồi. Vương Kinh đem đồ ăn và những vật dụng khác chia đều, phát vào tận tay cho từng người một.
Vừa mới rồi còn sầu thảm, không khí âm u trong hang động đã náo nhiệt trở lại, mọi người chia sẻ niềm vui sống sót sau tai nạn, bàn bạc làm sao vượt qua được cửa ải khó khăn lần này.
Cũng có người bắt đầu quan sát hang động, không gian của nó cực lớn, hơn nữa còn kéo dài vào sâu tận trong, đèn năng lượng không thể chiếu rọi vào được, đen kịt một mảnh.
Sau khi hai nhóm phó vào kiểm tra, Mộ Thần cũng vào theo.
Lúc này, bên ngoài đã vang lên tiếng rít chói tai. Mọi người đang trò chuyện đột nhiên dừng lại, sau bắt đầu thì thầm thảo luận về sức phá hoại của cơn bão ion.
Nguyên Tích nhíu mày, lại đặt một tảng đá lớn chặn trước cửa. Tảng đá to lớn đó trong tay hắn, cứ như là không có trọng lượng gì.
La Tiểu Lâu nhạy cảm nhận ra được, từ mấy ngày nay, ánh mắt rơi lên người Nguyên Tích, nhất là của con gái, sự kính nể sùng bái còn mang theo mến mộ ngày càng nhiều. Ở bên cạnh người được các cô nương ưu ái như thế này, La Tiểu Lâu không thể tránh khỏi việc nảy sinh ra tâm lý ghen tị.
Trong lòng cậu nói thầm, đây toàn là biểu hiện giả dối đó thôi! Tuy bề ngoài là công tử quý tộc, tuấn tú cao ngạo ưu nhã, hoàn mỹ đến mức không bới ra được một khuyết điểm nào, nhưng thực sự lại là một tên đáng ghét, khinh người, nhõng nhẽo, khó tính, không thể nói nổi lý lẽ đến tận cùng đấy nhé, tuyệt đối không phải là người chồng tốt nên lựa chọn đâu, ai có thể chịu đựng được nổi việc ngày nào cũng phải nấu cơm giặt giũ, làm việc nhà, lại còn vác người đi mua đồ ngọt giúp hắn chứ! Lại còn chưa kể ngày nào cũng bị đè gần chết trên giường!
Một thằng con trai thì không thể nào chịu cho nổi những việc đó, so với Nguyên Tích, cậu rõ ràng là còn tốt hơn gấp trăm vạn lần.
Nguyên Tích không thể ăn đồ do người máy nội trợ làm. Có một lần La Tiểu Lâu mời Athes và Điền Lực đi ăn, để không lãng phí, cậu đóng gói hai món chưa bị động đũa tí nào về, sau lại bị Nguyên Tích ném đi không thương tiếc.
La Tiểu Lâu chìm đắm trong sự khoái trá tràn trề về việc phê phán mọi mặt của Nguyên Tích, cho đến khi có người kéo tay áo mình, cậu mới không thỏa mãn lắm mà lấy lại tinh thần.
La Tiểu Lâu quay đầu lại thì thấy Nguyên Tích đang thích thú nhìn mình, thấy cậu quay lại mới lười biếng mà nói: “Giờ đã muộn rồi, em chưa cảm thấy chúng ta cần phải chuẩn bị chút đồ ăn khuya các thứ sao? Vì cơn bão chết tiệt ngoài kia, bận rộn mất cả một buổi chiều.”
La Tiểu Lâu còn chìm đắm trong cơn bất mãn, lúc này không kiềm soát được lá gan phình to lên, khiêu khích nói: “Cơ mà, là nhóm trưởng, chẳng lẽ anh không được nhận một chút phần ăn nhất định nào sao?”
Advertisements
Sắc mặt Nguyên Tích mờ mịt: “Không phải còn có của em à?”
“Rất vinh hạnh anh đã chú ý tới em.” La Tiểu Lâu nhấn mạnh hai chữ ‘tới em’, 125 đã rụt vào trong, nó rất rõ ràng trong nhà này lời ai nói có trọng lượng hơn, nếu Nguyên Tích bắt chẹt La Tiểu Lâu — Kết quả có thể khẳng định, La Tiểu Lâu sẽ cướp của nó ư?
“Em tự dưng khó chịu cái gì thế?” Nguyên Tích quay đầu nhìn La Tiểu Lâu, biểu cảm vô tội chả hiểu gì, không chắc chắn lắm mà nói: “Em còn đang tức giận vì chuyện tối hôm qua sao? Anh biết anh không giúp em —— Nhưng nếu em thật sự có nhu cầu, chúng ta có thể thử xem, dù sao cũng đã qua mấy ngày rồi, chúng ta chưa bao giờ để lâu như vậy, trong sách nói, kiềm chế quá lâu không tốt cho sức khỏe…” Nói đến đây, Nguyên Tích ngưng bặt, hắn đã bắt đầu động tâm, khuôn mặt La Tiểu Lâu đỏ ửng, cố nén tiếng kêu, trong đôi mắt ướt át là vẻ khẩn cầu…
La Tiểu Lâu đơ người cho đến tận lúc chuẩn bị cơm tối, mẹ cha tôi ơi, chẳng lẽ con người không được ăn no mặc ấm mà lại sinh ra dục vọng sao? Cái đồ vô sỉ này đã đến mức trong đầu chỉ toàn chứa mấy thứ đó, chẳng lẽ là có liên quan đến đồ ăn?!
Hương vị của canh nấm dần dần trở nên ngào ngạt, mọi người cũng bắt chước theo La Tiểu Lâu bắt đầu chuẩn bị thức ăn, sau một lần thấy La Tiểu Lâu làm, không ít người cũng đi nhặt nấm. Trong điều kiện nấm khá đầy đủ, canh đậm đặc thịt như vậy có thể tiết kiệm đồ ăn hơn, với lại mùi vị cũng rất ngon.
Không bao lâu sau, hai nhóm phó và Mộ Thần vào kiểm tra đã trở lại. Vương Kinh nói bên trong rất sâu, nhưng có vẻ không có nguy hiểm gì.
Cho dù như vậy, bọn họ vẫn đang ở trọng tình trạng báo động ổn định.
Mộ Thần không nói gì, chỉ yên lặng ra một chỗ ngồi xuống.
Đêm đó, vì thiếu túi ngủ nên hai người phải chen chúc vào một chỗ, nhưng đối với La Tiểu Lâu và Nguyên Tích thì lại chẳng có gì bất ngờ cả.
Nằm trên mặt đất trong hang động chắc chắn lạnh hơn rất nhiều, La Tiểu Lâu nửa đêm bị lạnh mà tỉnh dậy, nhưng chỗ gần Nguyên Tích thì lại rất nóng, tên kia cứ như là trời sinh có năng lượng vô hạn vậy. La Tiểu Lâu suy nghĩ vài giây, sau không mảy may tí nào, quyết định chui vào lòng Nguyên Tích.
Con người bá đạo không thể nói nổi lý lẽ kia chỉ nhíu mày, không tỉnh dậy, đợi La Tiểu lâu áp sát vào gần mới quàng tay ôm lấy cậu.
Đây là lần đầu tiên La Tiểu Lâu còn có ý thức mà chủ động làm ra hành động này, cậu nhớ tới lời Nguyên Tích nói rằng cậu cứ lôi kéo hắn không thôi, còn làm nũng các thứ, bỗng nhiên cảm thấy áp lực trong lòng lớn hơn.
La Tiểu Lâu không ngủ được, cậu hưởng thụ cảm giác ấm áp, nghe âm thanh như gào thét thảm thiết bên ngoài, nhớ lại chuyện của nửa năm qua.
La Tiểu Lâu và Nguyên Tích nằm gần cửa hang, ánh mắt cậu vô ý thức rơi lên vách đá, ánh sáng nhàn nhạt của đèn khẩn cấp chiếu thành cái bóng trên vách.
Một lúc sau, La Tiểu Lâu cảm thấy không bình thường, tại sao vẫn còn cảm giác bị nhìn trộm? Rõ ràng chỉ có một mình cậu thức thôi mà?
Nghĩ như vậy, La Tiểu Lâu phát hiện cái bóng cậu đang nhìn chằm chằm trên vách tường bỗng nhiên khẽ chuyển động, sau đó nó từ từ bay vào trong. Đó là một cái bóng hết sức quái dị, nửa thân trên là người, nửa thân khổng lồ phía dưới không thể chắc chắn là bộ dạng gì nữa, nhưng tuyệt đối không phải là chân, nhưng lại có cánh khổng lồ.
La Tiểu Lâu ngồi phắt dậy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng.
Ngay tức khắc cậu bị Nguyên Tích kéo xuống nằm lại, hắn ghé vào tai cậu thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
La Tiểu Lâu nắm chặt tay Nguyên Tích, “Có cái gì, em vừa nhìn thấy trong động có cái gì đó.” Tuy cậu nói rất nhỏ nhưng lại vô cùng gấp gáp.
Nguyên Tích lau mồ hồi trên trán cậu, đứng dậy ra ngoài kiểm tra.
La Tiểu Lâu bèn lay 125, hỏi: “Này, mày không cảm nhận được cái gì à?”
125 nhấp nháy: “Không có, tôi có thể đảm bảo, 10 km về phía trong không có vật thể sống.”
125 chưa kịp nói thêm gì thì Nguyên Tích đã trở lại, hắn chui vào chiếc túi ngủ ấm áp, sau đó thì thầm: “Không có gì đâu, em không cần phải lo lắng như vậy, cho dù đang ngủ, anh cũng sẽ phát hiện ra.” Trên thực tế, lí do hắn chọn chỗ gần tảng đá cách xa mọi người cũng là vì như vậy. Bởi vì khi còn nhỏ hắn đã được dạy bảo, từ trước đến nay chưa từng một lần buông lỏng cảnh giác.
Hiện tại La Tiểu Lâu cũng không dám chắc, cái bóng kia có thật hay chỉ là do cậu gặp ác mộng.
Lần này, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của La Tiểu Lâu đến đúng giờ đánh thức cậu dậy. Nguyên Tích nằm trọn trong chiếc túi ngủ, thân thể được hắn ôm quả thực rất ấm áp.
La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, không đẩy Nguyên Tích ra, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào những lọn tóc của hắn vuốt ve, cậu nhất định phải gọi Nguyên Tích dậy, nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì nhất định trong này sẽ có thêm một cơn bão khác mất.
Nguyên Tích thoải mái hừ một tiếng, sau đó La Tiểu Lâu hoảng sợ thở hổn hển, cậu cảm giác có cái gì đó ấm nóng ẩm ướt đang liếm lên ngực mình.
Để ngăn ngừa có âm thanh kỳ quái nào phát ra, La Tiểu Lâu cắn chặt răng, trời ơi, loài mèo, thực sự làm khổ người ta quá đáng.
Ngày hôm sau, bọn họ lại trải qua một ngày trong hang động, ngày thứ ba gió giật vẫn còn tiếp tục, mọi người vẫn luôn lạc quan giờ cũng đã bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Nếu thật sự là một tháng thì làm sao đây? Cho dù thức ăn của bọn họ có thể chống đỡ, nhưng nhiệm vụ thì dám chắc là không thể hoàn thành được rồi.
Song, sự tình cũng không tuyệt vọng như mọi người tưởng tượng. Qua một ngày, đến chiều ngày thứ tư, gió giật của cơn bão hạt nhân trên tiểu hành tinh đã ngừng lại.
Tuy vẫn không thể liên lạc với tổng hộ, nhưng bọn họ cuối cùng cũng tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Thừa dịp người khác ra ngoài kiểm tra, 125 gấp gáp nói: “Tình hình bên ngoài hình như không ổn lắm.”
Lời tác giả: lược về phần cái bóng, chẳng lẽ là di chứng của hồi viết đạo mộ sao… (tác giả có 1 tác phẩm khác về đề tài trộm mộ, mn có thể qua Ngọc gia trang để đọc, hoặc lên vnsđể biết thêm chi tiết, có vẻ như nó cũng là một bộ rất đáng đọc, tớ cũng đang chờ lúc nào rảnh để đọc.)