La Tiểu Lâu ngơ ngác như bò đội nón nhìn màn hình, chưa kịp trao đổi cảm nhận với 125 thì bối cảnh trước mắt đã thay đổi.
Đặc tính của mạng ảo là dường như chỉ trong nháy mắt, La Tiểu Lâu phát hiện mình đã đứng trong một hội trường thi đấu mà không biết có bao nhiêu người đang đứng xung quanh. Người đông nghìn nghịt bốn phía cùng những tiếng reo hò đinh tai nhức óc khiến La Tiểu Lâu đã căng thẳng giờ lại càng thêm choáng váng.
Mà cách đó không xa, có một chiếc cơ giáp màu trắng đang đứng lẳng lặng.
La Tiểu Lâu hoàn toàn đứng ngây dại tại một chỗ. Trời ơi, con con con chỉ là một dân đen chưa bao giờ tận mắt thấy cảnh thật hoàng tráng như thế này! Con chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một chiến binh cơ giáp hùng mạnh như thế này! Có ai mau tới túm tôi ra khỏi thế giới mạng này đi —— thà đi làm chuyện đó với Nguyên Tích còn hơn!
Tay chân run rẩy cộng thêm nước mắt rơi lã chã trong lòng, đầu cậu chợt lóe lên một câu nói: gieo gió gặt bão.
nguyên văn câu này là 自作孽不可活 – tự làm bậy không thể sống. Tớ thấy nó ko hay lắm nên mạn phép đổi sang câu thành ngữ kia cho nó thú > ai thấy sai thì bảo tớ nhé.
Phía dưới, đám khán giả và fans đang bày tỏ lòng sùng bái với Vân Thiên thấy người khiêu chiến với y hoàn toàn không có danh tiếng gì trên mạng, thậm chí còn đang sử dụng cơ giáp cấp thấp nhất, thì tất cả bắt đầu quay sang la ó.
“Làm, làm sao bây giờ?” La Tiểu Lâu lắp bắp.
“Ờ, hắn đã gửi thư cho cậu, bảo cậu bắt đầu.” 125 nói bên tai La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đang toát lên giọng điệu ra lệnh rõ rệt trên màn hình, kêu lên: “Tao thấy rồi! Tao đang hỏi là chẳng lẽ cứ như vậy mà đánh với hắn hả?!”
125 nhiệt tình hô hào: “Tiến lên nào, my dear.”
La Tiểu Lâu nhắm tịt mắt lại. Đúng vậy, không đánh thì còn làm gì được bây giờ, xông ra cửa hội trường mà chạy trốn? Đừng có dở hơi, huống chi thư khiêu chiến là do cậu gửi. Cố gắng làm cho đầu óc đang hỗn loạn và ngón tay run rẩy của mình bình tĩnh lại, La Tiểu Lâu điều khiển cơ giáp rời xa nơi chiếc cơ giáp màu trắng đang đứng, cậu sẽ bay lượn hai vòng trước, ít nhất cũng cố gắng để không bị đứng thứ nhất trên bảng danh sách những đối thủ bị Vân Thiên đánh bại trong thời gian ngắn nhất.
La Tiểu Lâu dùng tốc độ nhanh nhất của mình, hơn nữa tư thế bay lên cũng cực kỳ tốt, đạt tới trình độ tối ưu, thậm chí cậu còn bay vòng bốn hướng trên không trung theo hình chữ S.
Sau đó căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn chiếc cơ giáp màu trắng… Trước mặt đã trống không.
La Tiểu Lâu phản xạ xoay người lại, cũng không có.
Trời ơi, thế này thì đánh đấm thế nào? Lướt qua đám khán giả đang reo hò và cười rầm rầm phía bên dưới, La Tiểu Lâu gần như tuyệt vọng.
Cậu không ôm bất cứ hy vọng gì hỏi 125: “Hắn ở đâu vậy?”
“Ừm, cánh tay hắn đang đặt trên cổ cậu đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể vặn gãy đầu của Đa Phổ.” 125 dùng ngữ điệu cảm thông mà nói.
La Tiểu Lâu trợn tròn mắt, còn chưa nói gì mà trong nháy mắt màn hình đã tối đen, sau đó hệ thống phát ra âm thanh: Vân Thiên vs Sơ Thủy, Vân Thiên thắng.
Mới có 5s thôi phải không, quả nhiên là tốc chiến tốc thắng mà…
Đám người phía dưới đã bắt đầu hô hào đổi người. La Tiểu Lâu lau mồ hồi, thua thì cũng thua rồi, sự căng thẳng của cậu ngược lại được giảm bớt đi rất nhiều.
Đang định rời khỏi đấu trường thì La Tiểu Lâu nhận thấy chiếc cơ giáp màu trắng đột nhiên đứng chắn trước mặt mình, sau đó trên màn hình xuất hiện một thư khiêu chiến, đến từ Vân Thiên.
La Tiểu Lâu ớ người, gì vậy trời? Theo sau màn hình lại xuất hiện một câu mệnh lệnh: Ấn đồng ý.
La Tiểu Lâu ở nhà hay bị Nguyên Tích ra lệnh nên thành quen, tay cậu run lên, vô ý thức mà ấn đồng ý, sau đó trước mắt tối sầm, thay đổi địa điểm.
Chỗ này cũng là một đấu trường, nhưng là đấu trường loại V cao, có thêm mật khẩu, ngoại trừ song phương đối chiến hoặc người được cho phép mới được vào xem, còn đâu người ngoài không thể vào. Có điều, đấu trường này yêu cầu thu phí khiêu chiến, nên La Tiểu Lâu tiếc đứt ruột.
Vừa nãy là đấu trường loại A, là đấu trường đối chiến công cộng lớn nhất, song phương đối chiến không cần nộp phí, khán giả có thể vào xem nhưng phải trả tiền. Mà hệ thống internet sẽ chuyển 80% số tiền này vào tài khoản của người chiến thắng.
Hệ thống internet đôi khi có thể sẽ up lên mạng một số đoạn video đối chiến đặc sắc để mọi người có thể down về học tập, đương nhiên cũng phải trả bằng tiền ảo.
Bên trong đấu trường V cao không có khán giả, thần kinh căng thẳng của La Tiểu Lâu được giảm bớt chút ít, chí ít cậu bị bẽ mặt cũng sẽ không bị cả thế giới biết đến.
Có điều, nếu nói cậu khiêu chiến Vân Thiên là ôm tâm lý số đỏ được Đại Thần chỉ điểm, vậy vì sao Vân Thiên lại khiêu chiến cậu? La Tiểu Lâu trăm điều không lý giải được, dù sao cũng không muốn trải nghiệm cảm giác bị giết chết trong vòng mấy giây…
Trên đấu trường loại A, một tràng âm thanh rên rỉ nổi lên bốn phía, khán giả buồn bực không gì sánh được nhìn cái tên Vân Thiên đang đứng ở một nơi, dòng chữ nhỏ bên cạnh hiển thị là đang ở trong phòng chiến đấu V cao, mà tính danh của kẻ đối chiến là Sơ Thủy.
Cái tên Sơ Thủy chết tiệt này, yếu kém như thế mà dám khiêu chiến Vân Thiên thì không đáng nói rồi, vậy mà còn dụ dỗ Vân Thiên, quả thực là tội ác tày trời. Phải biết rằng, một đại bộ phận người xem những trận đấu của Vân Thiên là các cao thủ đối chiến, những người muốn quan sát học hỏi nhằm nâng cao kinh nghiệm. Vân Thiên là cao thủ, người có thể được y lựa chọn khiêu chiến hay khiêu chiến được với y thường thường là những người cực kỳ mạnh số còn lại là fans trung thành của Vân Thiên, chỉ cần Vân Thiên vừa xuất hiện là bọn họ sẽ đúng giờ đúng chỗ mà chạy tới. Vân Thiên rời đấu trường công cộng, bọn họ không thể được xem nữa rồi.
Ngoại trừ khán giả, những người mạnh đến khiêu chiến với Vân Thiên thì muốn tức hộc máu hơn, thường thì mỗi ngày Vân Thiên xuất hiện không lâu, thế mà hiện tại còn bị một kẻ yếu kém chiếm hết thời gian — điều quan trọng là Vân Thiên luôn luôn thích kẻ mạnh, vậy mà tại sao lại đồng ý khiêu chiến với tên gà mờ này chứ. Mọi người trong đấu trường vừa tức giận vừa từ từ tản đi, còn một bộ phận không từ bỏ hy vọng, ở lại chờ đợi.
Bên trong đấu trường V cao, Vân Thiên vẫy vẫy tay với La Tiểu Lâu, ý bảo cậu có thể tấn công. Trông cái điệu bộ sao mà ngạo mạn thế.
La Tiểu Lâu nổi giận, lấy lại khí thế. Lần này cậu di chuyển giật lùi, luôn luôn đặt tầm mắt tới hướng đi của Vân Thiên. Đến khi kéo đủ cự ly, tay La Tiểu Lâu hạ chỉ lệnh, súng hạt nhân viễn trình nhắm ngay mục tiêu Vân Thiên.
Nếu cho cậu cơ hội ngắm trúng, vậy thì không một ai có thể lẩn trốn.
Vai phải hơi chấn động, La Tiểu Lâu biết đạn hạt nhân đã bị bắn đi, hơn nữa theo hướng bốn phía, gần như phá hỏng đường lui của Vân Thiên. La Tiểu Lâu hài lòng chờ đợi chiếc cơ giáp màu trắng kiêu ngạo khinh địch kia bị bắn trúng —— Xem đi, trình độ của cậu đã cao đến mức có thể đối chiến với kẻ mạnh rồi đấy, La Tiểu Lâu hả hê thầm nghĩ.
Nhưng mà, sẽ luôn có những chuyện bất ngờ xảy ra. La Tiểu Lâu đợi vài giây, phát hiện Vân Thiên vẫn đứng im không nhúc nhích, còn nguyên vẹn.
La Tiểu Lâu trợn mắt nhìn, lẩm bẩm: “Không thể nào, rõ ràng hắn không nhúc nhích, tại sao không bắn trúng?” Dù có là mục tiêu di động thì hiện tại La Tiểu Lâu cũng đã bách phát bách trúng, quái vật trong sa mạc cho tới bây giờ cũng sẽ không an phận thủ thường. Tại sao Vân Thiên không hề di chuyển, y thất thủ ư?
“Vừa nãy có thấy Vân Thiên di chuyển không?” 125 đột nhiên hỏi.
La Tiểu Lâu lắc đầu, “Đảm bảo là không, tao chưa bị hoa mắt đâu nhé.”
“Cậu thật sự bị hoa mắt rồi, chẳng nhẽ vừa rồi một chút mơ hồ cũng không cảm thấy Vân Thiên dịch sang bên kia sao?” 125 tiếp tục hỏi.
“Nói như vậy là…” La Tiểu Lâu nhớ lại lúc nhìn chằm chằm vào Vân Thiên, hình như có một giây màn hình khẽ lập lòe, cậu tưởng mạng lưới bị chập chờn hay gì đó.
“Đồ ngốc, đó chính là Vân Thiên di chuyển đấy! Bởi vì tốc độ của hắn nhanh đến mức mắt thường khó mà nhìn ra, trong nháy mắt khi cậu bắn viên đạn ra thì hắn đã dịch sang bên trái một chút, tránh né viên đạn rồi dịch trở về chỗ cũ rồi. Ông trời của con ơi, vậy mà hắn đã đạt đến tốc độ này rồi, ôi, không hổ là Vân Thiên!” 125 mãnh liệt gào lên bằng giọng điệu hận không thể quỳ rạp xuống đất, tiếng kêu lớn đến mức La Tiểu Lâu tưởng tai mình điếc cả rồi.
Tốc độ này, hèn chi lúc trước y có thể im hơi lặng tiếng mà xuất hiện ngay trước mặt cậu. Giờ La Tiểu Lâu đã vững tin hơn, cậu khiêu chiến Vân Thiên là lấy trứng chọi đá, căn bản chẳng có khả năng chiến thắng nào. Tốc độ xuất thủ của cậu còn lâu mới bì kịp với Vân Thiên, mà đến công kích viễn trình không chạm nổi đến người Vân Thiên.
“Vậy phải làm sao đây?” La Tiểu Lâu chán nản hỏi.
Rốt cục lương tâm 125 cũng trở lại, chia một chút chú ý từ lòng kính nể với Vân Thiên sang cho La Tiểu Lâu, đề xuất: “Dù sao tốc độ và viễn trình của cậu cũng kém hơn hắn, chi bằng cậu hãy dùng vũ khí đối chiến với hắn đi, chiến đấu cận cự ly như vậy thì có thể tránh né được tốc độ của Vân Thiên, tiện thể rèn luyện động tác căn bản của cậu luôn.”
“Vậy được.” La Tiểu Lâu ra lệnh Đa Phổ rút thanh đao hợp kim ra, di chuyển theo hình chữ S bổ nhào tới Vân Thiên.
Trong giây phút sắp tiếp cận với chiếc cơ giáp màu trắng, La Tiểu Lâu đã có tâm lý chuẩn bị thất bại, thế nhưng khi cậu ngả nghiêng quay cuồng ngắm nhìn trần nhà phòng huấn luyện thì vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Không hề nhìn thấy hành động của Vân Thiên, cậu đã thua.
Bàn chân dẫm lên người Đa Phổ 01, thanh trường kiếm của chiếc cơ giáp màu trắng nhắm ngay vào vị trí của khoang điều khiển, sau đó dưới ánh mắt trợn trừng của La Tiểu Lâu, thanh trường kiếm biến thành một dải ánh sáng trắng rơi xuống.
La Tiểu Lâu bất giác căng cứng người, nhắm mắt lại, sau đó chợt thấy hệ thống phát ra âm thanh: Vân Thiên vs Sơ Thủy, Vân Thiên thắng.
La Tiểu Lâu bắt đầu thở dốc, đúng rồi, đây là mạng ảo, không phải thực chiến. Nếu là thực chiến thì hiện giờ thanh kiếm kia có lẽ đã đâm xuyên qua khoang điều khiển, rơi xuống người cậu rồi.
La Tiểu Lâu bật dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị chào hỏi Vân Thiên để chuồn gấp thì bỗng thấy một thư khiêu chiến được ném qua, người khiên chiến: Vân Thiên.
La Tiểu Lâu sững sờ, rốt cuộc Vân Thiên muốn làm gì? Vân Thiên đã chấp nhận khiêu chiến của cậu. Có qua có lại, La Tiểu Lâu cũng ấn đồng ý, hơn nữa 125 nói cũng đúng, có thể rèn luyện khả năng cận chiến và động tác căn bản cho cậu, cơ hội đối chiến với cao thủ như thế này thực sự là muốn mà chẳng được.
Nửa giờ sau đó, La Tiểu Lâu vô cùng hối hận vì suy nghĩ của mình, đây căn bản là —— bị ngược đãi! Là hành hạ!
Không nói đến mỗi lần đều bị tốc độ nhanh nhất của Vân Thiên giết chết trong mấy giây, điều đáng nói là lần nào Vân Thiên cũng không nghiêm chỉnh mà giết cậu. La Tiểu Lâu cảm thấy trong nửa giờ mình được trải nghiệm đủ kiểu chết lạ đời, bị đá bay ra ngoài hay bị ngã lăn trên mặt đất là còn nhẹ nhàng chán.
Hơn nữa lần nào Vân Thiên cũng đều chơi đùa như mèo vờn chuột một hồi lâu, có đôi khi còn làm cho La Tiểu Lâu có ảo tưởng sắp chiến thắng, đang vui mừng trong lòng thì phát hiện, vũ khí của Vân Thiên đã nhắm thẳng vào khoang điều khiển từ lúc nào.
Vốn bình tĩnh nhã nhặn, cuối cùng La Tiểu Lâu cũng nổi khùng hoàn toàn, cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc cơ giáp màu trắng đang ngạo mạn cười khoái trá đối diện. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ biến tên Vân Thiên chết tiệt này làm chổi quét đất, rồi quăng quật giữa không trung, sau đó ném mạnh xuống mặt đất không thương tiếc, giẫm đạp lên mấy cái!
Chưa trù tính xong những phương pháp báo thù trong lòng thì La Tiểu Lâu bỗng phát hiện, Vân Thiên đang giẫm lên cậu mà không chém xuống, chỉ gõ gõ lên khoang điều khiển, sau đó màn hình xuất hiện một dòng chữ: Ra ngoài.
La Tiểu Lâu mắt chữ A mồm chữ O nhìn màn hình, ra ngoài làm gì? Lẽ nào Vân Thiên muốn nếm thử cảm giác giết chết cậu thật? Trời ơi, đây chẳng lẽ là một tên cuồng Sadist sao.
Kẻ ưa bạo lực, thích hành hạ người khác, lấy việc ngược đãi làm khoái cảm cho mình, hay nghĩa trong từ điển là tên bạo *** >
Hắn hắn hắn đừng có thế nha, khi đối chiến ở trong cơ giáp La Tiểu Lâu cũng có cảm giác chân thực lắm rồi, bị kẻ khác giết còn sợ hơn, giờ sao mà dám ra ngoài chứ.
Nhận thấy Vân Thiên bắt đầu có xu thế phát hỏa, La Tiểu Lâu nhắm mắt, trực tiếp ấn phím log out.
Không thể dây vào, phải trốn thôi, sau này không bao giờ đối chiến với thằng cha này nữa, trái tim yếu đuối của cậu sắp nhảy ra ngoài rồi.
Mở mắt ra, La Tiểu Lâu nhìn phòng ngủ ấm áp của mình, thở hổn hển, liên tục tự xoa dịu. Hiện tại cậu đang nằm trên chiếc giường lớn của nhà mình, không thấy thằng điên kia nữa rồi.
Đúng lúc này, Nguyên Tích bên cạnh cũng đặt máy vi tính mini sang một bên, thắc mắc: “Đang chơi vui lắm mờ, sao tự dưng lại log out?”
Một hồi lâu sau La Tiêu Lâu mới phản ứng, đột nhiên quay sang nhìn Nguyên Tích, ngơ ngác hỏi: “Là, là sao?”
Nguyên Tích cười xấu xa nhìn La Tiểu Lâu, vươn tay kéo cậu lại gần, “Không phải chúng ta đang chơi rất vui sao?”
La Tiểu Lâu ba chân bốn cẳng giãy dụa trong lòng Nguyên Tích, lùi lại một chút, không dám tin mà nhìn người sống chung với mình, “Anh, anh là Vân Thiên?!”
Nguyên Tích nói một cách đương nhiên: “Anh là Vân Thiên, chẳng lẽ chưa nói cho em biết sao?”
La Tiểu Lâu kêu lên: “Không có! Anh chưa bao giờ nói cho em biết!”
Nguyên Tích gật đầu, mạnh tay kéo La Tiểu Lâu lại gần, rõ ràng cảm thấy hứng thú cậu hơn rất nhiều: “Hê, giờ thì em biết rồi đó. Anh chính là Vân Thiên, cái thẻ anh đưa cho em, tất cả tiền trong đó là do hệ thống internet chuyển vào đấy. Phải biết anh là người cần nuôi dưỡng gia đình, em xem anh cố gắng nuôi em nhiều không này.”
La Tiểu Lâu trợn tròn con mắt nhìn Nguyên Tích đang tỏ ra đắc ý kiêu ngạo chờ được khen ngợi, cuối cùng lắp bắp hỏi: “Là, là anh thật sao. Tại sao anh còn dùng mấy cái kiểu kia để giết chết em? Không phải anh cố ý đấy chứ?”
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu vẻ mặt oan ức, bật cười, véo mặt cậu, nói: “Được rồi, anh luôn muốn mở khoang điều khiển để lôi em ra, nhưng mỗi lần động thủ thì hệ thống lại tuyên bố trận đấu kết thúc. Cuối cùng, anh đành phải bảo em tự đi ra nhưng cuối cùng em lại bỏ chạy. Bé yêu à, em nhát gan quá đấy, như vậy chẳng giống người của anh chút nào hết.”
La Tiểu Lâu tức giận nhìn chòng chọc Nguyên Tích đang phàn nàn lại mình, lầm bầm: “Vậy anh cho em giết mấy lần, cho em giẫm lên người anh xem thế nào.”
“Vậy thử luôn đi.” Nguyên Tích nói, nghiêng người, bế La Tiểu Lâu đặt lên người, để hai chân cậu quấn sang hai bên sườn.
“Này, anh làm cái gì thế…”
Nguyên Tích hai mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn La Tiểu Lâu: “Hôm nay anh bị em làm cho hưng phấn quá không ngủ được, chúng ta làm đi, lần này cho em chủ động.”
Chủ động chính là tự di chuyển, như vậy càng khiến người ta không chịu nổi hơn — Nguyên Tích phụ bạc còn có thể lấy giọng điệu ban ân mà nói ra câu như thế.
“Em…” La Tiểu Lâu gian nan mở miệng.
Nguyên Tích cắt đứt lời cự tuyệt của La Tiểu Lâu, vừa thuần thục lột đồ ngủ của cậu vừa nói: “Anh biết em muốn tư thế này từ lâu rồi, đến đây nào, còn gì mà ngượng ngụng nữa, anh sẽ không cười em đâu.”
…
“… Ah, haa…” La Tiểu Lâu chống hai tay trước ngực Nguyên Tích, mặt đỏ bừng, hơn nữa toát chút mồ hôi. Bị Nguyên Tích giữ chặt thắt lưng, giữa cơn xấu hổ chật vật lại có khoái cảm không thể chối bỏ, La Tiểu Lâu đẩy lên đẩy xuống, thỉnh thoảng trong miệng lại phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Nguyên Tích vẫn không nhúc nhích nhìn cậu, đột nhiên ngồi nửa người dậy, sáp lại gần, liếm ngực La Tiểu Lâu, thân thể La Tiểu Lâu khẽ run rẩy, kêu lên: “Đừng… đừng như vậy…”
Nguyên Tích chẳng những không dừng mà trái lại, sau một hồi liếm láp, hắn cắn mạnh một miếng.
La Tiểu Lâu hét lên, sau khi phía dưới kẹp chặt một chút mới chậm rãi ngã xuống người Nguyên Tích.
Nguyên Tích thở gấp một tiếng, không nhịn được nữa, hai tay ôm lấy La Tiểu Lâu bắt đầu di chuyển. So với sự nhẹ nhàng của La Tiểu Lâu, quả thực phải gọi là thô bạo.
Bởi vì cơn hưng phấn của Nguyên Tích mà đến khuya La Tiểu Lâu mới được ngủ. Nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ hồng của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích thỏa mãn ôm cậu. Nô lệ nhỏ bé của hắn, vì muốn hiểu rõ hơn về chiến binh cơ giáp của mình mà lên mạng tìm người đối chiến. Kỳ thực, dù La Tiểu Lâu có thể chế tạo cho hắn một chiếc cơ giáp hay không thì hắn cũng sẽ không vứt bỏ cậu đâu.
Nếu hắn không chăm sóc La Tiểu Lâu thì còn ai muốn cậu chứ — Nguyên Tích hết sức thỏa mãn mà nghĩ.
Hôm sau, khi La Tiểu Lâu tỉnh lại thì Nguyên Tích đã đi. 125 đang vểnh đuôi ngồi cạnh cậu chơi game.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, 9h30, Nguyên Tích để lại tin nhắn, bảo cậu cứ ngủ đủ giấc rồi tới chiều đến Hào Quang tìm mình.
125 vội vàng quay sang nhìn La Tiểu Lâu: “Cậu thấy không, từ sau khi bắt đầu rèn luyện thể lực, sức chịu đựng của cậu đã khá lên rất nhiều.”
La Tiểu Lâu đỏ mặt, lườm 125: “Đúng là hiếm thấy, sao mày không đi cùng Nguyên Tích chủ nhân của mày đi?” Từ tối hôm qua sau khi chứng kiến thực lực khác thường của Nguyên Tích, 125 càng sùng bái Nguyên Tích ngày một thậm tệ hơn.
“Ngài ấy có mời tôi nhưng vì cậu mà tôi ở lại đấy.” 125 vừa chơi game vừa nhe hàm răng cửa to bản cười xán lạn với chủ nhân.
“…” Chẳng lẽ hai tên này thật sự định kết hợp thành mặt trận thống nhất?
La Tiểu Lâu không đáp lại 125, xoa xoa thắt lưng, xuống giường đi rửa mặt. Trước khi đi tìm Nguyên Tích cậu còn muốn đến nhà Điền Lực một chuyến. Lần trước đã đồng ý sẽ giúp Điền Lực rồi, ngày hẹn vừa vặn là Chủ Nhật.
Dậy ăn điểm tâm, liên lạc với Điền Lực, La Tiểu Lâu mang theo ba suất cơm trưa, Điền Lực bày tỏ hiện tại vẫn còn đói.
Tới phòng thí nghiệm của Điền Lực, La Tiểu Lâu phát hiện Điền Lực chưa chải đầu rửa mặt mà đang đọc sách giáo khoa. Xem ra kích động của mấy ngày nay đã khơi dậy những ảnh hưởng không nhỏ tới Điền Lực.
“Đây là chiếc cơ giáp đó, ông xem trước đi.” Điền Lực nói rồi lấy một chiếc ấn không gian từ cái hộp bên cạnh ra.
Trên chiếc vòng cổ là một viên pha lê đen, nhìn là biết không phải đồ bình thường.
Điền Lực loay hoay một hồi, triệu tập chiếc cơ giáp. Đó là một chiếc cơ giáp màu đen cao 12 mét. Hơn nữa, nhìn qua trông cực kỳ quen thuộc.
La Tiểu Lâu lau mồ hôi nhìn chiếc cơ giáp, quay sang hỏi Điền Lực: “Đây không phải là cơ giáp của La Thiểu Thiên sao?”
Điền Lực cào cào tóc, quẫn bách nói: “Ông đúng là nhớ kỹ quá, tôi cũng buồn bực lắm đây. Hôm đấy cậu ấy đi ngang qua chỗ tôi với Mộ Thần, hỏi tôi có thể sửa chữa được không, tôi… tôi nhất thời xúc động, thế là đồng ý luôn. Tiểu Lâu ơi, dù sao các ông cũng không nhận nhau, ông phải giúp anh em đấy nhá.”
“Rốt cục ông đang nghĩ cái gì thế hả? Cơ giáp của cậu ta mà ông cũng dám nhận, vừa nhìn đã biết là cơ giáp cao cấp rồi.” La Tiểu Lâu hận thiết bất thành cương nhìn Điền Lực.
“Thế cho nên tôi chỉ có thể trông cậy vào ông thôi, nếu ông không được, vậy thì tôi đi nói với cậu ấy là không làm được vậy.” Điền Lực mặt như đưa đám.
“Tôi xem trước đã.” La Tiểu Lâu sầu não nói. Sau khi trải qua cuộc tập huấn dã ngoại trên tiểu hành tinh, đành rằng cậu thực sự đã có ấn tượng tốt hơn nhiều về La Thiểu Thiên so với những người khác trong La gia, nhưng mà cũng chưa đến mức phải giúp cậu ta sửa chữa cơ giáp.
La Tiểu Lâu dễ dàng vận dụng ý nguyên lực một cách thuần thục kiểm tra một lượt, cậu phát hiện chỉ có một vấn đề nhỏ, nếu như không sử dụng ý thức nguyên lực thì có thể phải tháo dỡ toàn bộ phần chân.
Thứ nhất: Điền Lực không phải là người ngoài thứ hai: chuyện cậu có tinh thần lực đã tiết lộ cho Nguyên Tích và Nghiêm đại sư biết, bởi vậy La Tiểu Lâu không gặp khó khăn, trực tiếp đưa ý thức nguyên lực vào bên trong chỗ linh kiện bị lỏng, điều chỉnh lại.
Sau đó theo thói quen mà kiểm tra lại toàn diện, cậu mới gọi Điền Lực đang ngấu nghiến suất cơm mình mang đến, “Không tệ lắm, ngày mai ông mang cho người ta là được.”
Điền Lực mải ăn không nói gì, chỉ vẫy tay với La Tiểu Lâu.
Trước khi đi La Tiểu Lâu căn dặn Điền Lực: “Nghìn vạn lần đừng nói là tôi sửa đấy nhá, phải nói là chính ông tự làm đấy.”
Điền Lực ngẩng đầu lên khỏi hộp cơm, đứng dậy vỗ vai La Tiểu Lâu: “Được rồi, yên tâm đê, việc nở mày nở mặt thế này làm sao tôi bảo đó là ông được.”
La Tiểu Lâu cười, quay người đi khỏi.
Điền Lực chờ La Tiểu Lâu đi mất mới liên lạc với La Thiểu Thiên, hết sức lo sợ mà bảo rằng cơ giáp đã được sửa xong, hỏi lúc nào thì tới lấy về.
Bên kia im lặng hai giây rồi nói hiện tại sẽ qua luôn. Không lâu sau, chiếc xe của La Thiểu Thiên đã đỗ ở bên ngoài.
Điền Lực dẫn người vào trong, cho La Thiểu Thiên xem mọi thứ đã xong xuôi. La Thiểu Thiên nhìn vài lần, sau đó nói: “Tốt lắm, cảm ơn.”
Điền Lực cũng không dám nói đùa với vị thiên tài luôn luôn kiêu ngạo này, vội nói không cần.
La Thiểu Thiên thu cơ giáp vào, nhìn chăm chú hộp cơm đang đặt trên bàn, bỗng nhiên bất động.
Điền Lực nhìn theo đường nhìn của La Thiểu Thiên, phát hiện đó là hộp cơm của La Tiểu Lâu mang đến cho Athes, kết quả thằng cha đấy hôm nay không tới bởi vì đi huấn luyện. Luống cuống một hồi, cuối cùng Điền Lực bèn đưa hộp cơm cho La Thiểu Thiên: “Nếu, nếu cậu đang đói thì có thể mang đi ăn trên đường.”
Đang nghĩ liệu La Thiểu Thiên có phát hỏa hay không thì Điền Lực thấy La Thiểu Thiên nhận lấy, rồi lạnh mặt quay người rời đi.
Đặc tính của mạng ảo là dường như chỉ trong nháy mắt, La Tiểu Lâu phát hiện mình đã đứng trong một hội trường thi đấu mà không biết có bao nhiêu người đang đứng xung quanh. Người đông nghìn nghịt bốn phía cùng những tiếng reo hò đinh tai nhức óc khiến La Tiểu Lâu đã căng thẳng giờ lại càng thêm choáng váng.
Mà cách đó không xa, có một chiếc cơ giáp màu trắng đang đứng lẳng lặng.
La Tiểu Lâu hoàn toàn đứng ngây dại tại một chỗ. Trời ơi, con con con chỉ là một dân đen chưa bao giờ tận mắt thấy cảnh thật hoàng tráng như thế này! Con chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một chiến binh cơ giáp hùng mạnh như thế này! Có ai mau tới túm tôi ra khỏi thế giới mạng này đi —— thà đi làm chuyện đó với Nguyên Tích còn hơn!
Tay chân run rẩy cộng thêm nước mắt rơi lã chã trong lòng, đầu cậu chợt lóe lên một câu nói: gieo gió gặt bão.
nguyên văn câu này là 自作孽不可活 – tự làm bậy không thể sống. Tớ thấy nó ko hay lắm nên mạn phép đổi sang câu thành ngữ kia cho nó thú > ai thấy sai thì bảo tớ nhé.
Phía dưới, đám khán giả và fans đang bày tỏ lòng sùng bái với Vân Thiên thấy người khiêu chiến với y hoàn toàn không có danh tiếng gì trên mạng, thậm chí còn đang sử dụng cơ giáp cấp thấp nhất, thì tất cả bắt đầu quay sang la ó.
“Làm, làm sao bây giờ?” La Tiểu Lâu lắp bắp.
“Ờ, hắn đã gửi thư cho cậu, bảo cậu bắt đầu.” 125 nói bên tai La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đang toát lên giọng điệu ra lệnh rõ rệt trên màn hình, kêu lên: “Tao thấy rồi! Tao đang hỏi là chẳng lẽ cứ như vậy mà đánh với hắn hả?!”
125 nhiệt tình hô hào: “Tiến lên nào, my dear.”
La Tiểu Lâu nhắm tịt mắt lại. Đúng vậy, không đánh thì còn làm gì được bây giờ, xông ra cửa hội trường mà chạy trốn? Đừng có dở hơi, huống chi thư khiêu chiến là do cậu gửi. Cố gắng làm cho đầu óc đang hỗn loạn và ngón tay run rẩy của mình bình tĩnh lại, La Tiểu Lâu điều khiển cơ giáp rời xa nơi chiếc cơ giáp màu trắng đang đứng, cậu sẽ bay lượn hai vòng trước, ít nhất cũng cố gắng để không bị đứng thứ nhất trên bảng danh sách những đối thủ bị Vân Thiên đánh bại trong thời gian ngắn nhất.
La Tiểu Lâu dùng tốc độ nhanh nhất của mình, hơn nữa tư thế bay lên cũng cực kỳ tốt, đạt tới trình độ tối ưu, thậm chí cậu còn bay vòng bốn hướng trên không trung theo hình chữ S.
Sau đó căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn chiếc cơ giáp màu trắng… Trước mặt đã trống không.
La Tiểu Lâu phản xạ xoay người lại, cũng không có.
Trời ơi, thế này thì đánh đấm thế nào? Lướt qua đám khán giả đang reo hò và cười rầm rầm phía bên dưới, La Tiểu Lâu gần như tuyệt vọng.
Cậu không ôm bất cứ hy vọng gì hỏi 125: “Hắn ở đâu vậy?”
“Ừm, cánh tay hắn đang đặt trên cổ cậu đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể vặn gãy đầu của Đa Phổ.” 125 dùng ngữ điệu cảm thông mà nói.
La Tiểu Lâu trợn tròn mắt, còn chưa nói gì mà trong nháy mắt màn hình đã tối đen, sau đó hệ thống phát ra âm thanh: Vân Thiên vs Sơ Thủy, Vân Thiên thắng.
Mới có 5s thôi phải không, quả nhiên là tốc chiến tốc thắng mà…
Đám người phía dưới đã bắt đầu hô hào đổi người. La Tiểu Lâu lau mồ hồi, thua thì cũng thua rồi, sự căng thẳng của cậu ngược lại được giảm bớt đi rất nhiều.
Đang định rời khỏi đấu trường thì La Tiểu Lâu nhận thấy chiếc cơ giáp màu trắng đột nhiên đứng chắn trước mặt mình, sau đó trên màn hình xuất hiện một thư khiêu chiến, đến từ Vân Thiên.
La Tiểu Lâu ớ người, gì vậy trời? Theo sau màn hình lại xuất hiện một câu mệnh lệnh: Ấn đồng ý.
La Tiểu Lâu ở nhà hay bị Nguyên Tích ra lệnh nên thành quen, tay cậu run lên, vô ý thức mà ấn đồng ý, sau đó trước mắt tối sầm, thay đổi địa điểm.
Chỗ này cũng là một đấu trường, nhưng là đấu trường loại V cao, có thêm mật khẩu, ngoại trừ song phương đối chiến hoặc người được cho phép mới được vào xem, còn đâu người ngoài không thể vào. Có điều, đấu trường này yêu cầu thu phí khiêu chiến, nên La Tiểu Lâu tiếc đứt ruột.
Vừa nãy là đấu trường loại A, là đấu trường đối chiến công cộng lớn nhất, song phương đối chiến không cần nộp phí, khán giả có thể vào xem nhưng phải trả tiền. Mà hệ thống internet sẽ chuyển 80% số tiền này vào tài khoản của người chiến thắng.
Hệ thống internet đôi khi có thể sẽ up lên mạng một số đoạn video đối chiến đặc sắc để mọi người có thể down về học tập, đương nhiên cũng phải trả bằng tiền ảo.
Bên trong đấu trường V cao không có khán giả, thần kinh căng thẳng của La Tiểu Lâu được giảm bớt chút ít, chí ít cậu bị bẽ mặt cũng sẽ không bị cả thế giới biết đến.
Có điều, nếu nói cậu khiêu chiến Vân Thiên là ôm tâm lý số đỏ được Đại Thần chỉ điểm, vậy vì sao Vân Thiên lại khiêu chiến cậu? La Tiểu Lâu trăm điều không lý giải được, dù sao cũng không muốn trải nghiệm cảm giác bị giết chết trong vòng mấy giây…
Trên đấu trường loại A, một tràng âm thanh rên rỉ nổi lên bốn phía, khán giả buồn bực không gì sánh được nhìn cái tên Vân Thiên đang đứng ở một nơi, dòng chữ nhỏ bên cạnh hiển thị là đang ở trong phòng chiến đấu V cao, mà tính danh của kẻ đối chiến là Sơ Thủy.
Cái tên Sơ Thủy chết tiệt này, yếu kém như thế mà dám khiêu chiến Vân Thiên thì không đáng nói rồi, vậy mà còn dụ dỗ Vân Thiên, quả thực là tội ác tày trời. Phải biết rằng, một đại bộ phận người xem những trận đấu của Vân Thiên là các cao thủ đối chiến, những người muốn quan sát học hỏi nhằm nâng cao kinh nghiệm. Vân Thiên là cao thủ, người có thể được y lựa chọn khiêu chiến hay khiêu chiến được với y thường thường là những người cực kỳ mạnh số còn lại là fans trung thành của Vân Thiên, chỉ cần Vân Thiên vừa xuất hiện là bọn họ sẽ đúng giờ đúng chỗ mà chạy tới. Vân Thiên rời đấu trường công cộng, bọn họ không thể được xem nữa rồi.
Ngoại trừ khán giả, những người mạnh đến khiêu chiến với Vân Thiên thì muốn tức hộc máu hơn, thường thì mỗi ngày Vân Thiên xuất hiện không lâu, thế mà hiện tại còn bị một kẻ yếu kém chiếm hết thời gian — điều quan trọng là Vân Thiên luôn luôn thích kẻ mạnh, vậy mà tại sao lại đồng ý khiêu chiến với tên gà mờ này chứ. Mọi người trong đấu trường vừa tức giận vừa từ từ tản đi, còn một bộ phận không từ bỏ hy vọng, ở lại chờ đợi.
Bên trong đấu trường V cao, Vân Thiên vẫy vẫy tay với La Tiểu Lâu, ý bảo cậu có thể tấn công. Trông cái điệu bộ sao mà ngạo mạn thế.
La Tiểu Lâu nổi giận, lấy lại khí thế. Lần này cậu di chuyển giật lùi, luôn luôn đặt tầm mắt tới hướng đi của Vân Thiên. Đến khi kéo đủ cự ly, tay La Tiểu Lâu hạ chỉ lệnh, súng hạt nhân viễn trình nhắm ngay mục tiêu Vân Thiên.
Nếu cho cậu cơ hội ngắm trúng, vậy thì không một ai có thể lẩn trốn.
Vai phải hơi chấn động, La Tiểu Lâu biết đạn hạt nhân đã bị bắn đi, hơn nữa theo hướng bốn phía, gần như phá hỏng đường lui của Vân Thiên. La Tiểu Lâu hài lòng chờ đợi chiếc cơ giáp màu trắng kiêu ngạo khinh địch kia bị bắn trúng —— Xem đi, trình độ của cậu đã cao đến mức có thể đối chiến với kẻ mạnh rồi đấy, La Tiểu Lâu hả hê thầm nghĩ.
Nhưng mà, sẽ luôn có những chuyện bất ngờ xảy ra. La Tiểu Lâu đợi vài giây, phát hiện Vân Thiên vẫn đứng im không nhúc nhích, còn nguyên vẹn.
La Tiểu Lâu trợn mắt nhìn, lẩm bẩm: “Không thể nào, rõ ràng hắn không nhúc nhích, tại sao không bắn trúng?” Dù có là mục tiêu di động thì hiện tại La Tiểu Lâu cũng đã bách phát bách trúng, quái vật trong sa mạc cho tới bây giờ cũng sẽ không an phận thủ thường. Tại sao Vân Thiên không hề di chuyển, y thất thủ ư?
“Vừa nãy có thấy Vân Thiên di chuyển không?” 125 đột nhiên hỏi.
La Tiểu Lâu lắc đầu, “Đảm bảo là không, tao chưa bị hoa mắt đâu nhé.”
“Cậu thật sự bị hoa mắt rồi, chẳng nhẽ vừa rồi một chút mơ hồ cũng không cảm thấy Vân Thiên dịch sang bên kia sao?” 125 tiếp tục hỏi.
“Nói như vậy là…” La Tiểu Lâu nhớ lại lúc nhìn chằm chằm vào Vân Thiên, hình như có một giây màn hình khẽ lập lòe, cậu tưởng mạng lưới bị chập chờn hay gì đó.
“Đồ ngốc, đó chính là Vân Thiên di chuyển đấy! Bởi vì tốc độ của hắn nhanh đến mức mắt thường khó mà nhìn ra, trong nháy mắt khi cậu bắn viên đạn ra thì hắn đã dịch sang bên trái một chút, tránh né viên đạn rồi dịch trở về chỗ cũ rồi. Ông trời của con ơi, vậy mà hắn đã đạt đến tốc độ này rồi, ôi, không hổ là Vân Thiên!” 125 mãnh liệt gào lên bằng giọng điệu hận không thể quỳ rạp xuống đất, tiếng kêu lớn đến mức La Tiểu Lâu tưởng tai mình điếc cả rồi.
Tốc độ này, hèn chi lúc trước y có thể im hơi lặng tiếng mà xuất hiện ngay trước mặt cậu. Giờ La Tiểu Lâu đã vững tin hơn, cậu khiêu chiến Vân Thiên là lấy trứng chọi đá, căn bản chẳng có khả năng chiến thắng nào. Tốc độ xuất thủ của cậu còn lâu mới bì kịp với Vân Thiên, mà đến công kích viễn trình không chạm nổi đến người Vân Thiên.
“Vậy phải làm sao đây?” La Tiểu Lâu chán nản hỏi.
Rốt cục lương tâm 125 cũng trở lại, chia một chút chú ý từ lòng kính nể với Vân Thiên sang cho La Tiểu Lâu, đề xuất: “Dù sao tốc độ và viễn trình của cậu cũng kém hơn hắn, chi bằng cậu hãy dùng vũ khí đối chiến với hắn đi, chiến đấu cận cự ly như vậy thì có thể tránh né được tốc độ của Vân Thiên, tiện thể rèn luyện động tác căn bản của cậu luôn.”
“Vậy được.” La Tiểu Lâu ra lệnh Đa Phổ rút thanh đao hợp kim ra, di chuyển theo hình chữ S bổ nhào tới Vân Thiên.
Trong giây phút sắp tiếp cận với chiếc cơ giáp màu trắng, La Tiểu Lâu đã có tâm lý chuẩn bị thất bại, thế nhưng khi cậu ngả nghiêng quay cuồng ngắm nhìn trần nhà phòng huấn luyện thì vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Không hề nhìn thấy hành động của Vân Thiên, cậu đã thua.
Bàn chân dẫm lên người Đa Phổ 01, thanh trường kiếm của chiếc cơ giáp màu trắng nhắm ngay vào vị trí của khoang điều khiển, sau đó dưới ánh mắt trợn trừng của La Tiểu Lâu, thanh trường kiếm biến thành một dải ánh sáng trắng rơi xuống.
La Tiểu Lâu bất giác căng cứng người, nhắm mắt lại, sau đó chợt thấy hệ thống phát ra âm thanh: Vân Thiên vs Sơ Thủy, Vân Thiên thắng.
La Tiểu Lâu bắt đầu thở dốc, đúng rồi, đây là mạng ảo, không phải thực chiến. Nếu là thực chiến thì hiện giờ thanh kiếm kia có lẽ đã đâm xuyên qua khoang điều khiển, rơi xuống người cậu rồi.
La Tiểu Lâu bật dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị chào hỏi Vân Thiên để chuồn gấp thì bỗng thấy một thư khiêu chiến được ném qua, người khiên chiến: Vân Thiên.
La Tiểu Lâu sững sờ, rốt cuộc Vân Thiên muốn làm gì? Vân Thiên đã chấp nhận khiêu chiến của cậu. Có qua có lại, La Tiểu Lâu cũng ấn đồng ý, hơn nữa 125 nói cũng đúng, có thể rèn luyện khả năng cận chiến và động tác căn bản cho cậu, cơ hội đối chiến với cao thủ như thế này thực sự là muốn mà chẳng được.
Nửa giờ sau đó, La Tiểu Lâu vô cùng hối hận vì suy nghĩ của mình, đây căn bản là —— bị ngược đãi! Là hành hạ!
Không nói đến mỗi lần đều bị tốc độ nhanh nhất của Vân Thiên giết chết trong mấy giây, điều đáng nói là lần nào Vân Thiên cũng không nghiêm chỉnh mà giết cậu. La Tiểu Lâu cảm thấy trong nửa giờ mình được trải nghiệm đủ kiểu chết lạ đời, bị đá bay ra ngoài hay bị ngã lăn trên mặt đất là còn nhẹ nhàng chán.
Hơn nữa lần nào Vân Thiên cũng đều chơi đùa như mèo vờn chuột một hồi lâu, có đôi khi còn làm cho La Tiểu Lâu có ảo tưởng sắp chiến thắng, đang vui mừng trong lòng thì phát hiện, vũ khí của Vân Thiên đã nhắm thẳng vào khoang điều khiển từ lúc nào.
Vốn bình tĩnh nhã nhặn, cuối cùng La Tiểu Lâu cũng nổi khùng hoàn toàn, cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc cơ giáp màu trắng đang ngạo mạn cười khoái trá đối diện. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ biến tên Vân Thiên chết tiệt này làm chổi quét đất, rồi quăng quật giữa không trung, sau đó ném mạnh xuống mặt đất không thương tiếc, giẫm đạp lên mấy cái!
Chưa trù tính xong những phương pháp báo thù trong lòng thì La Tiểu Lâu bỗng phát hiện, Vân Thiên đang giẫm lên cậu mà không chém xuống, chỉ gõ gõ lên khoang điều khiển, sau đó màn hình xuất hiện một dòng chữ: Ra ngoài.
La Tiểu Lâu mắt chữ A mồm chữ O nhìn màn hình, ra ngoài làm gì? Lẽ nào Vân Thiên muốn nếm thử cảm giác giết chết cậu thật? Trời ơi, đây chẳng lẽ là một tên cuồng Sadist sao.
Kẻ ưa bạo lực, thích hành hạ người khác, lấy việc ngược đãi làm khoái cảm cho mình, hay nghĩa trong từ điển là tên bạo *** >
Hắn hắn hắn đừng có thế nha, khi đối chiến ở trong cơ giáp La Tiểu Lâu cũng có cảm giác chân thực lắm rồi, bị kẻ khác giết còn sợ hơn, giờ sao mà dám ra ngoài chứ.
Nhận thấy Vân Thiên bắt đầu có xu thế phát hỏa, La Tiểu Lâu nhắm mắt, trực tiếp ấn phím log out.
Không thể dây vào, phải trốn thôi, sau này không bao giờ đối chiến với thằng cha này nữa, trái tim yếu đuối của cậu sắp nhảy ra ngoài rồi.
Mở mắt ra, La Tiểu Lâu nhìn phòng ngủ ấm áp của mình, thở hổn hển, liên tục tự xoa dịu. Hiện tại cậu đang nằm trên chiếc giường lớn của nhà mình, không thấy thằng điên kia nữa rồi.
Đúng lúc này, Nguyên Tích bên cạnh cũng đặt máy vi tính mini sang một bên, thắc mắc: “Đang chơi vui lắm mờ, sao tự dưng lại log out?”
Một hồi lâu sau La Tiêu Lâu mới phản ứng, đột nhiên quay sang nhìn Nguyên Tích, ngơ ngác hỏi: “Là, là sao?”
Nguyên Tích cười xấu xa nhìn La Tiểu Lâu, vươn tay kéo cậu lại gần, “Không phải chúng ta đang chơi rất vui sao?”
La Tiểu Lâu ba chân bốn cẳng giãy dụa trong lòng Nguyên Tích, lùi lại một chút, không dám tin mà nhìn người sống chung với mình, “Anh, anh là Vân Thiên?!”
Nguyên Tích nói một cách đương nhiên: “Anh là Vân Thiên, chẳng lẽ chưa nói cho em biết sao?”
La Tiểu Lâu kêu lên: “Không có! Anh chưa bao giờ nói cho em biết!”
Nguyên Tích gật đầu, mạnh tay kéo La Tiểu Lâu lại gần, rõ ràng cảm thấy hứng thú cậu hơn rất nhiều: “Hê, giờ thì em biết rồi đó. Anh chính là Vân Thiên, cái thẻ anh đưa cho em, tất cả tiền trong đó là do hệ thống internet chuyển vào đấy. Phải biết anh là người cần nuôi dưỡng gia đình, em xem anh cố gắng nuôi em nhiều không này.”
La Tiểu Lâu trợn tròn con mắt nhìn Nguyên Tích đang tỏ ra đắc ý kiêu ngạo chờ được khen ngợi, cuối cùng lắp bắp hỏi: “Là, là anh thật sao. Tại sao anh còn dùng mấy cái kiểu kia để giết chết em? Không phải anh cố ý đấy chứ?”
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu vẻ mặt oan ức, bật cười, véo mặt cậu, nói: “Được rồi, anh luôn muốn mở khoang điều khiển để lôi em ra, nhưng mỗi lần động thủ thì hệ thống lại tuyên bố trận đấu kết thúc. Cuối cùng, anh đành phải bảo em tự đi ra nhưng cuối cùng em lại bỏ chạy. Bé yêu à, em nhát gan quá đấy, như vậy chẳng giống người của anh chút nào hết.”
La Tiểu Lâu tức giận nhìn chòng chọc Nguyên Tích đang phàn nàn lại mình, lầm bầm: “Vậy anh cho em giết mấy lần, cho em giẫm lên người anh xem thế nào.”
“Vậy thử luôn đi.” Nguyên Tích nói, nghiêng người, bế La Tiểu Lâu đặt lên người, để hai chân cậu quấn sang hai bên sườn.
“Này, anh làm cái gì thế…”
Nguyên Tích hai mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn La Tiểu Lâu: “Hôm nay anh bị em làm cho hưng phấn quá không ngủ được, chúng ta làm đi, lần này cho em chủ động.”
Chủ động chính là tự di chuyển, như vậy càng khiến người ta không chịu nổi hơn — Nguyên Tích phụ bạc còn có thể lấy giọng điệu ban ân mà nói ra câu như thế.
“Em…” La Tiểu Lâu gian nan mở miệng.
Nguyên Tích cắt đứt lời cự tuyệt của La Tiểu Lâu, vừa thuần thục lột đồ ngủ của cậu vừa nói: “Anh biết em muốn tư thế này từ lâu rồi, đến đây nào, còn gì mà ngượng ngụng nữa, anh sẽ không cười em đâu.”
…
“… Ah, haa…” La Tiểu Lâu chống hai tay trước ngực Nguyên Tích, mặt đỏ bừng, hơn nữa toát chút mồ hôi. Bị Nguyên Tích giữ chặt thắt lưng, giữa cơn xấu hổ chật vật lại có khoái cảm không thể chối bỏ, La Tiểu Lâu đẩy lên đẩy xuống, thỉnh thoảng trong miệng lại phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Nguyên Tích vẫn không nhúc nhích nhìn cậu, đột nhiên ngồi nửa người dậy, sáp lại gần, liếm ngực La Tiểu Lâu, thân thể La Tiểu Lâu khẽ run rẩy, kêu lên: “Đừng… đừng như vậy…”
Nguyên Tích chẳng những không dừng mà trái lại, sau một hồi liếm láp, hắn cắn mạnh một miếng.
La Tiểu Lâu hét lên, sau khi phía dưới kẹp chặt một chút mới chậm rãi ngã xuống người Nguyên Tích.
Nguyên Tích thở gấp một tiếng, không nhịn được nữa, hai tay ôm lấy La Tiểu Lâu bắt đầu di chuyển. So với sự nhẹ nhàng của La Tiểu Lâu, quả thực phải gọi là thô bạo.
Bởi vì cơn hưng phấn của Nguyên Tích mà đến khuya La Tiểu Lâu mới được ngủ. Nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ hồng của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích thỏa mãn ôm cậu. Nô lệ nhỏ bé của hắn, vì muốn hiểu rõ hơn về chiến binh cơ giáp của mình mà lên mạng tìm người đối chiến. Kỳ thực, dù La Tiểu Lâu có thể chế tạo cho hắn một chiếc cơ giáp hay không thì hắn cũng sẽ không vứt bỏ cậu đâu.
Nếu hắn không chăm sóc La Tiểu Lâu thì còn ai muốn cậu chứ — Nguyên Tích hết sức thỏa mãn mà nghĩ.
Hôm sau, khi La Tiểu Lâu tỉnh lại thì Nguyên Tích đã đi. 125 đang vểnh đuôi ngồi cạnh cậu chơi game.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, 9h30, Nguyên Tích để lại tin nhắn, bảo cậu cứ ngủ đủ giấc rồi tới chiều đến Hào Quang tìm mình.
125 vội vàng quay sang nhìn La Tiểu Lâu: “Cậu thấy không, từ sau khi bắt đầu rèn luyện thể lực, sức chịu đựng của cậu đã khá lên rất nhiều.”
La Tiểu Lâu đỏ mặt, lườm 125: “Đúng là hiếm thấy, sao mày không đi cùng Nguyên Tích chủ nhân của mày đi?” Từ tối hôm qua sau khi chứng kiến thực lực khác thường của Nguyên Tích, 125 càng sùng bái Nguyên Tích ngày một thậm tệ hơn.
“Ngài ấy có mời tôi nhưng vì cậu mà tôi ở lại đấy.” 125 vừa chơi game vừa nhe hàm răng cửa to bản cười xán lạn với chủ nhân.
“…” Chẳng lẽ hai tên này thật sự định kết hợp thành mặt trận thống nhất?
La Tiểu Lâu không đáp lại 125, xoa xoa thắt lưng, xuống giường đi rửa mặt. Trước khi đi tìm Nguyên Tích cậu còn muốn đến nhà Điền Lực một chuyến. Lần trước đã đồng ý sẽ giúp Điền Lực rồi, ngày hẹn vừa vặn là Chủ Nhật.
Dậy ăn điểm tâm, liên lạc với Điền Lực, La Tiểu Lâu mang theo ba suất cơm trưa, Điền Lực bày tỏ hiện tại vẫn còn đói.
Tới phòng thí nghiệm của Điền Lực, La Tiểu Lâu phát hiện Điền Lực chưa chải đầu rửa mặt mà đang đọc sách giáo khoa. Xem ra kích động của mấy ngày nay đã khơi dậy những ảnh hưởng không nhỏ tới Điền Lực.
“Đây là chiếc cơ giáp đó, ông xem trước đi.” Điền Lực nói rồi lấy một chiếc ấn không gian từ cái hộp bên cạnh ra.
Trên chiếc vòng cổ là một viên pha lê đen, nhìn là biết không phải đồ bình thường.
Điền Lực loay hoay một hồi, triệu tập chiếc cơ giáp. Đó là một chiếc cơ giáp màu đen cao 12 mét. Hơn nữa, nhìn qua trông cực kỳ quen thuộc.
La Tiểu Lâu lau mồ hôi nhìn chiếc cơ giáp, quay sang hỏi Điền Lực: “Đây không phải là cơ giáp của La Thiểu Thiên sao?”
Điền Lực cào cào tóc, quẫn bách nói: “Ông đúng là nhớ kỹ quá, tôi cũng buồn bực lắm đây. Hôm đấy cậu ấy đi ngang qua chỗ tôi với Mộ Thần, hỏi tôi có thể sửa chữa được không, tôi… tôi nhất thời xúc động, thế là đồng ý luôn. Tiểu Lâu ơi, dù sao các ông cũng không nhận nhau, ông phải giúp anh em đấy nhá.”
“Rốt cục ông đang nghĩ cái gì thế hả? Cơ giáp của cậu ta mà ông cũng dám nhận, vừa nhìn đã biết là cơ giáp cao cấp rồi.” La Tiểu Lâu hận thiết bất thành cương nhìn Điền Lực.
“Thế cho nên tôi chỉ có thể trông cậy vào ông thôi, nếu ông không được, vậy thì tôi đi nói với cậu ấy là không làm được vậy.” Điền Lực mặt như đưa đám.
“Tôi xem trước đã.” La Tiểu Lâu sầu não nói. Sau khi trải qua cuộc tập huấn dã ngoại trên tiểu hành tinh, đành rằng cậu thực sự đã có ấn tượng tốt hơn nhiều về La Thiểu Thiên so với những người khác trong La gia, nhưng mà cũng chưa đến mức phải giúp cậu ta sửa chữa cơ giáp.
La Tiểu Lâu dễ dàng vận dụng ý nguyên lực một cách thuần thục kiểm tra một lượt, cậu phát hiện chỉ có một vấn đề nhỏ, nếu như không sử dụng ý thức nguyên lực thì có thể phải tháo dỡ toàn bộ phần chân.
Thứ nhất: Điền Lực không phải là người ngoài thứ hai: chuyện cậu có tinh thần lực đã tiết lộ cho Nguyên Tích và Nghiêm đại sư biết, bởi vậy La Tiểu Lâu không gặp khó khăn, trực tiếp đưa ý thức nguyên lực vào bên trong chỗ linh kiện bị lỏng, điều chỉnh lại.
Sau đó theo thói quen mà kiểm tra lại toàn diện, cậu mới gọi Điền Lực đang ngấu nghiến suất cơm mình mang đến, “Không tệ lắm, ngày mai ông mang cho người ta là được.”
Điền Lực mải ăn không nói gì, chỉ vẫy tay với La Tiểu Lâu.
Trước khi đi La Tiểu Lâu căn dặn Điền Lực: “Nghìn vạn lần đừng nói là tôi sửa đấy nhá, phải nói là chính ông tự làm đấy.”
Điền Lực ngẩng đầu lên khỏi hộp cơm, đứng dậy vỗ vai La Tiểu Lâu: “Được rồi, yên tâm đê, việc nở mày nở mặt thế này làm sao tôi bảo đó là ông được.”
La Tiểu Lâu cười, quay người đi khỏi.
Điền Lực chờ La Tiểu Lâu đi mất mới liên lạc với La Thiểu Thiên, hết sức lo sợ mà bảo rằng cơ giáp đã được sửa xong, hỏi lúc nào thì tới lấy về.
Bên kia im lặng hai giây rồi nói hiện tại sẽ qua luôn. Không lâu sau, chiếc xe của La Thiểu Thiên đã đỗ ở bên ngoài.
Điền Lực dẫn người vào trong, cho La Thiểu Thiên xem mọi thứ đã xong xuôi. La Thiểu Thiên nhìn vài lần, sau đó nói: “Tốt lắm, cảm ơn.”
Điền Lực cũng không dám nói đùa với vị thiên tài luôn luôn kiêu ngạo này, vội nói không cần.
La Thiểu Thiên thu cơ giáp vào, nhìn chăm chú hộp cơm đang đặt trên bàn, bỗng nhiên bất động.
Điền Lực nhìn theo đường nhìn của La Thiểu Thiên, phát hiện đó là hộp cơm của La Tiểu Lâu mang đến cho Athes, kết quả thằng cha đấy hôm nay không tới bởi vì đi huấn luyện. Luống cuống một hồi, cuối cùng Điền Lực bèn đưa hộp cơm cho La Thiểu Thiên: “Nếu, nếu cậu đang đói thì có thể mang đi ăn trên đường.”
Đang nghĩ liệu La Thiểu Thiên có phát hỏa hay không thì Điền Lực thấy La Thiểu Thiên nhận lấy, rồi lạnh mặt quay người rời đi.