Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 93

“La Tiểu Lâu, là cậu thật, một năm rưỡi rồi, cậu với dì Kim rốt cuộc chuyển đi đâu vậy?” Một người thanh niên tóc nâu nhạt và có mấy nốt tàn nhang trên mặt kinh ngạc nhìn La Tiểu Lâu.

Tuy hai người có thể cùng 17 tuổi giống La Tiểu Lâu, nhưng có lẽ vì không đủ dinh dưỡng mà nhìn vừa đen vừa gầy, cứ như là học sinh cao trung.

Phút chốc bị gọi tên, La Tiểu Lâu đầu tiên là sững sỡ, tim lập tức đập nhanh, hai người này cậu hoàn toàn không nhận ra. Như vậy chỉ có một khả năng, bọn họ vốn là người quen của thân thể này. Nghe xong câu thứ hai, La Tiểu Lâu có thể chắc chắn như vậy.

Nếu thời gian sống chung với nhau tương đối dài thì bọn họ có thể dễ dàng nhận ra, cậu đã không còn là La Tiểu Lâu nguyên bản kia nữa.

La Tiểu Lâu nhanh chóng tự trấn định lại, người đã từng tự tử, hay người đã gặp trở ngại lớn, việc thay đổi tính tình hẳn là sẽ không làm người ta hoài nghi. Vấn đề lớn nhất hiện tại là, tên của cả hai người này cậu hoàn toàn mù tịt.

La Tiểu Lâu khẽ véo đùi mình, lộ ra một nụ cười niềm nở mang theo chút bối rối, do dự: “Các cậu…”

Nam sinh chất phác cao ráo mở miệng nói đầu tiên khẽ kéo cậu trai tàn nhang kia, nói: “A Kiệt, đừng nói nữa. Tiểu Lâu, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng tớ chỉ quan tâm cậu thôi. Đã lâu như vậy rồi mà không gặp nhau, chúng ta đi ăn một bữa cơm với nhau đi.”

Cậu trai gọi là A Kiệt thoáng đỏ mặt, cảm thấy trong lúc vô ý mình đã chạm đến nỗi đau của La Tiểu Lâu, vội lảng sang chuyện khác, “Đúng vậy đúng vậy, từ lúc hai người chuyển đi, căn phòng đó thím tớ bèn cho người khác thuê, bây giờ thỉnh thoảng tớ vẫn còn nhớ cậu. Đi nào, chúng ta tìm một chỗ tốt ăn một bữa đi, để Á Hằng đãi khách.”

Nam sinh cao ráo lườm A Kiệt, nhưng lúc quay lại nhìn La Tiểu Lâu thì lại hiện ra một nụ cười chân thành, “Đi thôi.”

La Tiểu Lâu nở nụ cười thật lòng, đi theo hai người về phía trước.

Có lẽ là vì tiết kiệm tiền nên Á Hằng dẫn hai người đi bằng xe huyền phù miễn phí rất lâu, đến hạ tầng thấp nhất mới dừng lại.

Từ khi tới tương lai, La Tiểu Lâu chưa bao giờ đến một nơi như thế này.

Tuy hai bên cũng là nhà gác cao chót vót chọc trời, không sơn, không hư hỏng, nhưng cảm giác cũ kỹ tự nhiên mà thành này, vừa nhìn là biết đây là khu hạ thành.

Ba người vào một tiệm nhỏ, gọi mì sợi bình thường nhất, bên trong trộn lẫn thêm chút rau tự nhiên. Nhìn hai người ăn như hổ đói trước mặt, có thể nhìn ra bát mì như thế này có khi còn đắt hơn đống cơm hộp nhân tạo kia.

“Ăn đi, cậu đừng lúc nào cũng ngắm nghía nửa ngày mới ăn chứ.”

La Tiểu Lâu bị những lời này làm cho thoáng kinh động, cuộc sống của bà Kim và La Tiểu Lâu trước đây, rốt cuộc nghèo khổ tới mức nào?

“Đúng rồi, cậu —— cậu với người kia vẫn được chứ?” A Kiệt hỏi, Á Hằng tuy sợ đả kích La Tiểu Lâu, nhưng lần này lại không cắt ngang câu hỏi của A Kiệt, ngóng trông nhìn sang, cũng muốn biết tình hình La Tiểu Lâu hiện tại.

Người kia, có lẽ là chỉ Lăng Tự. Không hỏi còn khỏe không mà hỏi vẫn được chứ, xem ra Lăng Tự trước đây đối xử không được tốt lắm với La Tiểu Lâu.

Tuy chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng La Tiểu Lâu cảm thấy lồng ngực như được thở phào nhẹ nhõm, nếu như vậy, quan hệ giữa cậu và Lăng Tự đã kém đi một bậc.

Biểu hiện ra ngoài, La Tiểu Lâu gục đầu xuống, tỏ ra hơi thương cảm vì bị vứt bỏ, khẽ nói: “Ừ, chẳng có gì là được với không được, tụi tớ —— tụi tớ đã rất lâu rồi không liên lạc.” Đây cũng là lời nói thật sự.

Hai người đối diện liền giật mình nhìn La Tiểu Lâu, trên mặt còn biểu lộ ‘quả đúng như vậy’. Á Hằng thông cảm: “Cậu cũng đừng quá khó chịu, lúc đấy cậu thích hắn, chúng tớ đều khuyên nhủ cậu, hắn là đại thiếu gia, mãi mãi không có khả năng với những người bình thường dưới tầng lớp thấp nhất này như chúng ta đâu.”

Tuy đang diễn kịch với hai người, nhưng khi những lời cuối cùng đó đi vào lồng ngực La Tiểu Lâu, cậu lại nghĩ đến Nguyên Tích. Nguyên Tích đến sau cùng sẽ không như lời bọn họ, thân phận của hai người khác xa nhau, mãi mãi không có khả năng chứ.



La Tiểu Lâu ngẩng đầu, chân mày và khóe mắt đều mang theo vẻ man mác, giống như đang thì thầm tự nói: “Biết làm sao được, ai bảo tớ thích người ta.” Khi mới bắt đầu, lúc nằm mơ cũng đều muốn thoát khỏi quan hệ ràng buộc này, vậy mà hiện tại, cho dù chỉ nghĩ đến việc phải rời khỏi cái con người kiêu ngạo tự đại kia thôi là cậu lại cảm thấy có chút khó mà chấp nhận nổi.

Á Hằng và A Kiệt đối diện hiển nhiên cũng nhìn ra nỗi đau chân thực của La Tiểu Lâu, rồi lại nhìn quần áo của cậu, đã gọn gàng hơn rất nhiều so với hồi cậu đi theo Lăng Tự.

A Kiệt bèn khuyên nhủ: “Chia tay cũng là chuyện tốt, cũng may hiện tại cậu không còn giống với hồi cố sống cố chết bám riệt lấy công tử Lăng Tự kia nữa, qua vài năm phai nhạt, cậu có thể tự mình vượt qua thời kì đó. Lúc ấy tuy cậu giúp hắn, nhưng loại chuyện nhỏ nhặt này, trong mắt đám người thượng đẳng đó thì căn bản chẳng là cái cóc khô gì.”

Á Hằng cũng tiếp lời: “Đúng rồi, hiện tại cậu với dì Kim đang ở đâu, nếu không có chỗ ở thì hai người có thể trở về, phòng ở đây rẻ hơn.”

La Tiểu Lâu lắc đầu, từ chối lời mời của hai người bạn cũ thuần phác, chỉ nói hiện tại mình đã mua được một căn hộ rẻ, sau đó ba người vừa ăn vừa hỏi vòng vo chuyện trước đây của La Tiểu Lâu.

Nhưng chuyện có thể hỏi ra lại không được nhiều lắm, chỉ biết là có lẽ La Tiểu Lâu trước đây đã vô tình giúp Lăng Tự, sau đó hai người có một dạo ở chung như bạn bè, Lăng Tự còn tặng bao nhiêu thứ cho La Tiểu Lâu. Lăng Tự tài giỏi đẹp trai và giàu có như thế, vì vậy La Tiểu Lâu trước đây không tự chủ được mà thích y.

Lúc đầu tuy Lăng Tự không thích cậu, nhưng vẫn sẵn sàng lừa dối cậu, sau lại không biết vì sao, Lăng Tự không muốn để ý đến La Tiểu Lâu nữa, ngay cả những người chung quanh cũng nhận ra.

Cuối cùng, Lăng Tự dứt khoát thay đổi người bên cạnh bằng người khác.


Ôi trời, chỉ là câu chuyện màu mè giữa cô bé Lọ Lem và Hoàng tử. Từ ý kiến của hai người, La Tiểu Lâu là đơn phương bám lấy, mà còn không được mãn nguyện. Chỉ cần sau này tự chú ý, chắc là sẽ không để lại hậu quả gì.

Hỏi han xong chuyện về Lăng Tự, bữa cơm của ba người cũng nhanh chóng kết thúc tiếp sau đó, hai cậu bạn này còn phải về nhà giúp việc gấp. Ba người đang chia tay thì mẹ của A Kiệt đi ngang qua, thấy ba người đứng cạnh nhau thì lập tức lườm A Kiệt, sau đó kéo cậu ta bỏ đi.

La Tiểu Lâu từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng người mẹ kia căn dặn con trai mình đừng qua lại với cậu nữa, tránh việc phải cho vay tiền vay đồ giống trước đây…

La Tiểu Lâu cười, quay người định đi về thì 125 bỗng nhiên cảm thán bên tai cậu: “Thật là khiến người ta hoài niệm, vậy mà lại đến đây, nhìn đi, đó chính là nơi cậu sinh ra đấy.”

“Sinh, sinh ra?” La Tiểu Lâu kinh ngạc đến ngây người, “Ở đâu?”

Viên đá trong ngực cậu nổi nóng, sau đó giãy nảy một cái, nói: “Bên trái phía trước, tòa biệt thự kia kìa.”

La Tiểu Lâu nhìn theo hướng chỉ của 125, giữa bốn phía những công trình kiến trúc đồ sộ, tòa biệt thự ba tầng đó chiếm diện tích không lớn, cũng không giống nhà mới, không thu hút nhưng lại mang theo chút quý phái tao nhã.

La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn, không biết tại sao mà lòng cậu bỗng nhiên phát sinh ham muốn đi vào trong. Cậu vừa mới đi được hai bước thì 125 chợt ghé vào tai cậu nói: “Khoan đã.”

Không đợi La Tiểu Lâu phản ứng, một đôi tay thình lình vươn ra từ phía sau lưng cậu, che miệng cậu lại, túm vào ngõ nhỏ bên cạnh.

Có người bắt cóc? La Tiểu Lâu quýnh lên, cánh tay cố sức đẩy ra phía sau.

Nhưng người phía sau cũng rất dễ dàng chế trụ cậu, giữ cánh tay La Tiểu Lâu dễ như bỡn, vặn một phát, La Tiểu Lâu đau đớn hít một hơi, cuối cùng đành trật tự.

Kẻ phía sau rõ ràng cao hơn cậu, khi La Tiểu Lâu bị hắn túm lấy thì cậu liền dựa sát vào ngực hắn, nhưng cho đến lúc La Tiểu Lâu không giãy dụa nữa thì hắn cũng không làm gì thêm.

125 hỗn láo kia tại sao lại không lên tiếng? Không phải lúc này nó phải ra mặt để thể hiện sự tận tâm bảo vệ chủ nhân sao? Chí ít cũng phải nói cho cậu biết có kẻ phía sau chứ.

“Đừng nhúc nhích.” Một giọng nói lạng lùng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu đột nhiên quay lại nhìn, người phía sau chính là La Thiểu Thiên. Con ngươi của La Thiểu Thiên lóe lên, buông bàn tay che miệng La Tiểu Lâu ra, chỉ dùng một tay giữ cánh tay của cậu, không nhìn cậu mà ló đầu nhìn ra phía ngoài.


“Cậu ——” Tuy không hiểu suy nghĩ của La Thiểu Thiên nhưng sự hoảng sợ căng thẳng của La Tiểu Lâu đã giảm đi rất nhiều. So với bất kì người nào của La gia, La Thiểu Thiên là người không đếm xỉa đến cậu nhất, nhưng cũng là người không có ác ý nhất.

La Thiểu Thiên lạnh lùng cúi đầu nhìn La Tiểu Lâu một cái, rồi nói ngắn gọn: “Cha tôi ở bên trong.” Nói xong La Thiểu Thiên bèn thả La Tiểu Lâu ra nhưng không đẩy cậu đi, chỉ thay đổi biểu cảm, nói thêm: “Trừ phi đặc biệt muốn gặp ông ấy, vậy thì hãy vào đi.”

La thiếu tướng La Thành Vận? Không, không thể nào, cậu hoàn toàn không muốn gặp người đàn ông rõ ràng có quan hệ huyết thống với cậu nhưng tuyệt nhiên không thèm quan tâm tới cậu kia đâu. Thực tế, cậu mong muốn mình không có một chút quan hệ nào với La gia. La Tiểu Lâu lắc đầu, có điều, tại sao thiếu tướng La lại ở đây, chẳng lẽ ông ta thực sự yêu tha thiết mẹ của La Tiểu Lâu? La Tiểu Lâu cảm thấy mình sắp nổi da gà, nếu có tình cảm chân thành như vậy sao có lắm vợ thế?

Đúng lúc này, cổng tòa biệt thự mở ra, hai thanh niên mặc quân phục đi ra đứng cạnh cổng, hơn mười giây sau, một người từ bên trong cũng đi ra. Quân phục phẳng phiu, huy chương chói mắt, anh tuấn cao lớn, vẻ mặt lạnh giá, nhìn chỉ hơn 30 tuổi, nhưng khí thế khắp người vô cùng mạnh mẽ, thậm chí đến La Thiểu Thiên đằng sau cũng không thể bì được.

La Tiểu Lâu đột nhiên ý thức được người kia là ai, lòng cậu chợt căng thẳng, sau đó hết sức chột dạ mà lùi lại về phía sau.

La Thiểu Thiên hạ mắt thấy La Tiểu Lâu dựa sát vào người mình, bèn kéo cậu lùi về sau một bước.

Thiếu tướng La đang đi về phía xe huyền phù xa xa bất chợt quay đầu lại, nhìn lướt qua ngõ nhỏ hai người vừa ẩn náu. Khi sĩ quan phụ tá bắt đầu chú ý hỏi han thì ông ta chỉ khoát tay, vào trong xe. Không lâu sau, chiếc xe con đã đi mất hoàn toàn.

La Tiểu Lâu đứng đực một hồi, thiếu tướng La cậu nhìn thấy và người trung niên trong tưởng tưởng của cậu chẳng hề giống nhau một chút nào, không ngờ lại trông trẻ đến vậy. Cậu với ông ta thực ra không có bao nhiêu quan hệ, trong phút chốc đó, La Tiểu Lâu đột nhiên nhớ tới cha mẹ và em trai của cậu, trong lòng thoáng khó chịu.

La Thiểu Thiên nhìn La Tiểu Lâu, cho đến khi La Tiểu Lâu lấy lại tinh thần ngoảnh đầu lại thì cậu ta mới đẩy cậu ra, nói: “Không có chuyện gì thì tôi đi trước, nơi như thế này, tốt nhất là anh nên ít tới thì hơn.”

Lạnh lùng buông lại một câu, La Thiểu Thiên đi vào ngõ hẻm bên cạnh, La Tiểu Lâu phát hiện bên đó là nơi La Thiểu Thiên đỗ xe.

“Tôi vừa định nhắc nhở cậu là trong căn nhà đó có người, thật không ngờ La Thiểu Thiên cũng có mặt ở đây.” 125 kinh ngạc nói, nó đương nhiên biết bên cạnh La Tiểu Lâu có người, nhưng bên ngoài có người là chuyện rất bình thường, chỉ cần không nhằm vào La Tiểu Lâu thì nó cũng không cần phải nhắc nhở.

“Ừ, trái lại cậu ta có khả năng đi theo —— người kia tới đây.” La Tiểu Lâu nói, xem ra La gia còn lộn xộn hơn so với tưởng tượng của cậu.

“Tao vào xem nhé.” La Tiểu Lâu nhìn tòa biệt thự đó, phát hiện xung quanh không còn ai nữa bèn đi vào.

125 giúp La Tiểu Lâu mở cửa, La Tiểu Lâu lập tức lách người vào bên trong. Bên trong biệt thự rộng rãi sáng sủa, đồ đạc không nhiều nhưng rất đẹp đẽ. Hơn nữa nhiều năm không có ai ở như vậy rồi mà một hạt bụi cũng không có, xem ra La Thành Vận thường phái người tới đây dọn dẹp.

Nhìn thoáng qua đèn treo đồ sộ trên nóc trần, tranh phong cảnh trên vách tường, La Tiểu Lâu hỏi: “125, ừm, phòng của mẹ tao ở đâu?”


“Ah, cậu muốn xem phòng cậu ở hả, đi theo tôi.” Nói rồi 125 nhảy xuống, dẫn La Tiểu Lâu lên cầu thang.

La Tiểu Lâu đi theo 125 vào căn phòng bên trái thứ nhất, đối diện với bệ cửa sổ là một chiếc giường lớn, vách tường cũng treo một bức tranh phong cảnh, có thể thấy nữ chủ nhân không thích để lại ảnh chụp.

La Tiểu Lâu vừa quay đầu lại thì phát hiện 125 đang nhảy vào một một chiếc nôi kiểu giường nhỏ, nói: “Năm ấy, khi cậu mới ra đời, thì ở chỗ này.”

La Tiểu Lâu sững sờ, rồi lập tức bật cười, sau đó gọi 125, “Mày nghĩ rằng tao tới đây để làm gì, mau tìm giúp tao xem mẹ có để lại gì cho tao không.”

Đây mới là mục đích La Tiểu Lâu vào đây, cậu có gen dị thú, mà mẹ cậu cũng có gen dị thú, nói không chừng sẽ biết thêm được điều gì đó, nếu có thể giúp cậu phòng ngừa kiếp nạn về sau thì tốt hơn.

125 quét hình, La Tiểu Lâu tìm kiếm quanh phòng. Sau đó La Tiểu Lâu phát hiện, rất nhiều chỗ có dấu vết đã bị chạm qua. Tay cậu run lên, lẽ nào vị thiếu tướng La kia đã tìm vật gì đó.

La Tiểu Lâu dựa vào bệ cửa sổ, ngẫm nghĩ, nếu một người mẹ để lại cho con trai thứ gì đó thì sẽ để ở đâu? Đôi mắt của La Tiểu Lâu chậm rãi rơi xuống chiếc giường trẻ con.


125 lúc này cũng vểnh đuôi lên, đập đập chiếc nôi, “Bên trong có một con chip.”

La Tiểu Lâu cố gắng tháo chiếc giường ra, quả nhiên phát hiện có thứ gì đó có hai lớp, thực chất, đó là một bức ảnh. La Tiểu Lâu sững người nhìn, bức ảnh là một đứa bé rất nhỏ đang nằm ngủ trong nôi, mà con Bá Vương Long màu xanh lục cũng đang cuộn tròn đuôi nằm ngủ bên cạnh. Một bàn tay trắng nõn đẹp đẽ vuốt ve khuôn mặt đứa bé, đó là bàn tay của một người mẹ.

125 đắc ý nói: “Thấy không, chủ nhân trước rất thông minh, dùng ý thức nguyên lực niêm phong con chip trong bức ảnh, không ai sẽ chú ý tới.” 125 dùng móng vuốt sờ bức ảnh một hồi, rồi a lên một tiếng: “Chỉ là tinh thần lực hiện tại của cậu chưa mở được, khi nào đạt tới mức cao cấp mới có thể mở ra được thôi.”

La Tiểu Lâu suy nghĩ một chút, để 125 thu bức ảnh vào không gian của nó. Nếu chỉ sau này mới có thể mở ra được, vậy chắc chắn là có nguyên nhân.

Sau đó cũng không tìm được thứ gì khác nữa, La Tiểu Lâu bèn vội vã rời khỏi tòa biệt thự.

Tối, ăn cơm xong, La Tiểu Lâu không nghỉ ngơi, cũng không lên lầu rèn luyện thể lực, cậu quay người vào thư phòng.

Nguyên Tích liếc nhìn, cũng lõn tõn đi theo.

La Tiểu Lâu ngồi bên bàn đọc sách lý luận. Từ lúc Nguyên Tích nói không muốn để Athes bổ túc cho cậu lần trước, mà sau đó La Tiểu Lâu cũng phát hiện Athes đang bề bộn nhiều việc — dù sao Athes cũng phải chuẩn bị cho Giải thi đấu Cơ giáp mà, cậu bắt đầu nhìn lại mình, không hiểu gì thì hỏi Nguyên Tích. Chỉ là, thỉnh giáo vị này phải lao lực hơn so với Athes.

La Tiểu Lâu lấy bút đánh dấu những trọng điểm trên vở điện tử, chốc chốc lại viết chú giải. Nửa tiếng sau, cậu đã đọc xong một chương. La Tiểu Lâu bóp nhẹ cái trán, thò tay đập một phát lên Nguyên Tích suốt từ đầu đến giờ vẫn đang tựa đầu lên vai ôm lấy cậu ở đằng sau.

Nguyên Tích cũng lấy lại tinh thần khỏi chiếc máy vi tính bên cạnh, hai mắt lấp lánh, hỏi: “Đọc xong rồi?”

La Tiểu Lâu tận lực không nhìn thứ gì đó mà Nguyên Tích đang xem, chỉ nói ra những chỗ mình cần giải thích. Nguyên Tích cấp tốc nhìn một lần, rồi viết trình tự và kết quả ra. Sau đó đưa cho La Tiểu Lâu, giải thích suy nghĩ của mình ở phía sau tai La Tiểu Lâu, trong giọng nói còn ẩn chứa một chút nhẫn nhịn.

La Tiểu Lâu đầu đầy mồ hôi chăm chú xem hết vấn đề cuối cùng, thả lỏng giọng nói, kéo cái tay Nguyên Tích đang thò vào trong quần áo ra, ngoảnh lại: “Xong rồi, em muốn lên phòng huấn luyện trên lầu, anh cũng mau đi đi.” Nói xong chạy như bay ra ngoài, ngay cả câu cảm ơn cũng không có.

Nguyên Tích nhìn máy vi tính đang im lặng phát GV, lại nhìn xuống thằng em nhỏ đang dựng cờ khởi nghĩa của mình, lần đầu tiên cảm thấy khổ não. Thông thường mỗi lần giảng giải xong cho La Tiểu Lâu là La Tiểu Lâu cũng bị hắn khiêu khích trở nên nhiệt tình, sau đó hai người sẽ như vậy như vậy, bởi không làm chuyện đó ở trên giường nên La Tiểu Lâu sẽ ngấm ngầm chịu đựng vẻ ngượng ngùng, hay chảy nước mắt, đủ loại cảnh đẹp. Thế mà bây giờ La Tiểu Lâu lại dường như càng ngày càng thông hiểu ít đi hơn…

Còn nửa tháng nữa bọn họ sẽ tham giải Giải thi đấu Cơ giáp, hiện tại La Tiểu Lâu lại không cảm thấy lo lắng lắm về chuyện học tập của mình, Nguyên Tích giúp cậu bù đắp kiến thức lý luận. Còn kiến thức chuyên ngành lại càng chẳng cần phải nói hơn, giờ đã không có ai có thể vượt qua cậu được rồi.

Hiện tại, chuyện khiến La Tiểu Lâu sốt ruột nhất là một chuyện khác, đã có 8 lọ thuốc cường hóa, cậu cũng đã nhờ quản lí Cao tiếp tục để ý.

Nhưng cậu có thể cường hóa thành công hay không? La Tiểu Lâu quyết định sẽ đến Khải Ân thực nghiệm một lần. La Tiểu Lâu đã đề cập qua với Thẩm Nguyên cậu muốn tự lắp một chiếc cơ giáp cấp ba. Cậu cũng không dám tùy tiện lấy cơ giáp cấp ba cậu lắp ráp ở Khải Ân làm thực nghiệm, làm hỏng một chiếc là mất 10 triệu đồng Liên bang đó.

Thẩm Nguyên đã thông qua quan hệ của mình, mang cả bộ linh kiện cơ giáp cấp ba bị bỏ đi đến, dựa vào bản lĩnh của hai người, bắt tay vào làm là có thể sửa tốt linh kiện.

Tuần trước, La Tiểu Lâu lắp ráp xong cơ giáp cấp ba, cường hóa còn kém.

Thứ Bảy, đến Khải Ân, La Tiểu Lâu đang xuống bộ phận chế tạo cơ giáp thì một thanh niên quen mắt bước tới chặn cậu lại, chính là Hạ Y lúc đầu luôn đi theo Dương Kha.

Hạ Y nở nụ cười nhìn La Tiểu Lâu, nói: “Cậu biết chưa?”

La Tiểu Lâu lòng nói ‘Tôi phải biết cái gì’, nhưng trên mặt chẳng biểu lộ một chút tò mò nào.

Hạ Y thay đổi vẻ mặt, dằn lòng mà nói: “Tôi nghe nói Khải Ân chọn ra hai người mới xuất sắc nhất, đại diện cho tập đoàn Khải Ân tham gia cuộc tụ hội hàng năm của gia tộc PDG, đây cũng là cơ hội tuyệt hảo để tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu. Ban đầu nghe nói người được chọn là cậu và Thẩm Nguyên, sau lại đổi thành Thẩm Nguyên và Dương Kha.”

back top